Bên thủy tạ, sâu trong bụi sen, một chiếc thuyền lá từ từ trôi theo dòng nước.
Tiểu nô bận áo lam đứng bên bờ gọi với: “Nhị thiếu gia, lão gia cho gọi, xin thiếu gia mau theo nô tài tới chủ sảnh, nếu làm lỡ thời gian của lão gia, thiếu gia sẽ bị trách phạt mất!”
Một nam tử bận bạch y từ từ ngồi dậy trên con thuyền nhỏ, tiện tay gảy một phiến lá sen, chỉnh lại mái tóc rối bời, đoạn lấy một chiếc dây màu trắng tùy ý cột tóc lên, thong thả chèo chiếc thuyền nhỏ về bờ.
Tiểu nô áo lam đã sốt ruột từ lâu, vội đi qua kéo lấy ống tay áo nam tử bạch y, vừa đi vừa nói: “Thiếu gia thật là, thiếu gia muộn cả nửa ngày rồi, nô tài biết ăn nói sao với lão gia và thượng khách đây?”
Nam tử bạch y cũng không để ý đến hành động vô lễ của tiểu nô, theo bước cậu ta đi về chủ sảnh.
“Bíp, xin chủ nhân đừng lười biếng tiêu cực.”
“Loại truyện dở như thế này, anh chịu diễn đã là nể tình lắm rồi đấy!”
“Bíp…” Hình như chủ nhân càng ngày càng chảnh chó.
Phàn Viễn nói truyện dở, thực ra đây là một câu chuyện Mary Sue cổ đại, ít nhất thì cần kịch tình có kịch tình, cần logic có logic, tuy rằng thi thoảng IQ nữ chính bị chó gặm, có vẻ ngốc ngớ thánh mẫu, đám nam chính và nam thứ thì ‘quá cố gắng’, tác giả tân trang cho bộ Mary Sue này thành một bộ Mary Sue cung đấu, trạch đấu, quân sự, chính trị, đủ thứ đao to búa lớn… quả đúng là rất có lương tâm nghề nghiệp, đáng tặng cho tác giả hai cái đùi gà.
Thế nhưng Phàn Viễn rất bất mãn, bởi vì lần này nam thứ gay Tiêu Viễn mà anh diễn, cuộc đời của cậu ta quả đúng là một ‘bàn trà’, còn bày sẵn đầy đủ ấm chén đồ ăn lên đó. (Câu này tác giả chơi chữ, từ ‘bàn trà’ đồng âm với từ ‘thảm kịch’ = beiju)
Tuy là nhị thiếu gia Hầu phủ, nhưng so với nữ chính sinh ra là con gái vợ cả, anh lại là con do vợ thứ sinh, mẹ ruột qua đời từ sớm, cha ruột có cũng như không, ngoại trừ thi thoảng đột nhiên xuất hiện đi hại con trai, hoặc là bán con trai, đúng là người cha độc ác số một của năm.
Bởi vì đạo hiếu mà nguyên chủ vẫn luôn nén chịu cha mình, chắp bút thay anh trai trong kì thi tài hoa còn chưa đủ, y còn thay anh ta tham gia khoa thi! Huynh trưởng dưới sự giúp đỡ của y lên như diều gặp gió mà thi đậu, mặc dù ải cuối gặp hoàng thượng bị rớt, nhưng bệ hạ cũng chỉ nghĩ anh ta căng thẳng, chứ không hề trách cứ, trái lại còn cho anh ta tới địa phương tôi luyện, hai ba năm sau trở về sẽ lên cao.
Mà y, người có tài năng thật sự lại bị cha hoàn toàn che giấu, khắp kinh thành chỉ coi y là một hoa hoa công tử bất học vô thuật, đến một sợi tóc của huynh trưởng cũng không bằng, dường như sự hiện hữu của y là nỗi nhục của Hầu phủ!
Tiêu Viễn tỏ vẻ không nổi danh thì không nổi danh, cả đời an an bình bình ăn cơm chờ chết cũng tốt, lăn lộn quan trường y ngại mệt mỏi. Thế nhưng người cha này quá ác độc, ông ta muốn tận hiến với thái tử, thế mà lại đưa y đi làm thủ hạ cho tam hoàng tử vốn đối địch với thái tử, để y làm gian-tế!
Nói đùa à, tam hoàng tử là ai?! Tên kia tàn nhẫn độc ác có thể so với ác quỷ, toàn bộ trẻ nhỏ dưới triều Đại Hạ không ai là không sợ hắn, có thể nói, “Trẻ con nghe tên thôi đã có thể khóc thét”, quả thực không gì kinh khủng hơn. Cha đưa con trai đi làm thủ hạ cho một người như vậy, còn làm mật thám, chẳng khác nào bán con đi.
Cũng may đó giờ nguyên chủ chưa làm gì xấu, nhân phẩm đó giờ tích góp cuối cùng cũng phát huy tác dụng, tam hoàng tử kia thế mà lại là ‘tiềm long’ có tài làm đế vương, so với thái tử bình thường thì mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, nguyên chủ thầm nghĩ thay vì tận hiến cho thái tử, sau này lại bị đem ra làm pháo hôi, thì thà phụ tá cho tam hoàng tử đi cho rồi, tốt xấu gì cũng là con đường sống, không phải sao? Con người mà, sống phải thực tế một chút, nếu mạng cũng đã mất, còn có hiếu với bất hiếu nỗi gì nữa.
Cho nên nguyên chủ quyết định chọn thời cơ tốt rồi thẳng thắn với tam hoàng tử, kể chuyện người cha An Nhạc Hầu phái tới làm gian tế, sau đó lại vừa nịnh nọt tam hoàng tử, ý là: “Ta phát hiện ngài là một chủ tử tốt, muốn phản bội cha và thái tử để nương tựa ngài, ngài có chịu chấp nhận không?”
Tam hoàng tử quả quyết đồng ý, sau một thời gian tiếp xúc, hắn phát hiện Tiêu Viễn là một người rất có tài, người như vậy nguyện ý phò tá mình quả đúng là bịch bánh từ trên trời rơi xuống, không dùng thì quá lãng phí. Thế là hai người đạt được thỏa thuận, từ nay về sau Tiêu Viễn sẽ làm gián điệp hai mang, vừa đưa tin tức ba phần thật bảy phần giả qua chỗ thái tử, vừa giúp tam hoàng tử bày mưu đánh bại thái tử, giúp hắn leo lên ngôi hoàng đế.
Cuối cùng, tam hoàng tử nghịch tập thành công, quang vinh đăng quang, lên ngôi vị chí tôn trên vạn người.
Nếu câu chuyện chỉ dừng lại ở đây thôi thì cũng coi như trọn vẹn, thế nhưng, đây là một bộ tiểu thuyết ngôn tình Mary Sue cơ mà, tiếp theo đó mới là chính kịch.
Lại nói, tam hoàng tử kia chính là nam chính, năm đó khi làm hoàng tử ở trong lãnh cung, mang ơn một tiểu cô nương đưa cơm, tâm tâm niệm niệm rất nhiều năm, khỏi phải nói cũng biết, cô nương kia chính là nữ chính, là em gái của Phàn Viễn, là tiểu thư hiền lành của Hầu phủ – Tiêu Mạch Ly.
Sau khi tam hoàng tử nghịch tập thành công, đương nhiên sẽ gọi nàng tiến cung làm phi, nhưng trong lòng Tiêu Mạch Ly chỉ có mình hình bóng của thái tử, tuy rằng nàng không muốn theo tam hoàng tử, nhưng để người mình yêu được sống tiếp, nàng đưa ra một điều kiện, nàng hy vọng nam chính có thể cho thái tử một con đường sống, đừng đuổi tận giết tuyệt, để trao đổi nàng sẽ nguyện ý tiến cung làm phi.
Bởi vậy mới nói, hào quang Mary Sue chói mắt quá cũng không tốt, IQ của nam chính đó giờ cao ngất ngưởng cứ như vậy bị ảnh hưởng, thế mà lại hồ đồ đáp ứng, mặc cho nam thứ khuyên can thế nào cũng không cản được quyết tâm thả hổ về rừng của hắn, cuối cùng, cứ như vậy hắn thả tên thái tử vô dụng kia đi.
Sau đó hắn ôm mỹ nhân về, ngày ngày tiêu dao tự tại như thần tiên, Tiêu Viễn lại khổ tâm khôn nguôi, bởi vì tên thái tử kia lại vùng lên, hắn cho tụ tập hết các thủ hạ cũ chiếm nhiều thành trì, tự phong lên làm vua, ngang nhiên thách thức Đại Hạ, thái độ hết sức ngang ngược.
Nam chính phất tay, “Ái khanh, trẫm tin ngươi có thể thắng lợi trở về.”
Tiêu Viễn thân làm nam thứ gay, đương nhiên đã mê hoàng thượng như điếu đổ, cho nên không nói nhiều lời liền đồng ý, đầy tự tin nói: “Vi thần nhất định sẽ chém đầu tên nghịch tặc xuống dâng cho bệ hạ.”
Y hùng dũng khí phách hiên ngang dẫn quân đi, nhưng người lo lắng nhất không phải nam chính, mà lại là nữ chính, bởi vì nàng lo thái tử ca ca sẽ bị Tiêu Viễn sát hại, cho nên cả đêm lẩn trốn khỏi cung tới doanh địa của địch.
Đừng hỏi vì sao một cô gái yếu đuối có thể một mình đi xa như vậy, lại bình an tới doanh địa địch, cũng đừng thắc mắc thị vệ hoàng cung để trang trí à mà để sủng phi trốn đi, càng đừng hỏi vì sao ám vệ của nam chính lại không đủ trình ngăn cản một cô gái yếu đuối, bởi vì.. bộ tiểu thuyết này… nó là Mary Sue..
Nữ chính đến doanh địa địch, nam phụ hết sức vui mừng, hắn tạo phản nhằm mục đích gì? Vừa là để tranh quyền, vừa là vì vị hôn thê như hoa như ngọc của hắn, tuy rằng bây giờ nàng đã bị tên đối thủ chết tiệt vấy bẩn, nhưng vẫn không ảnh hưởng chút nào tới hình tượng băng thanh ngọc khiết của nàng trong lòng hắn! Hắn nguyện ý bao dung cả sự thiếu khuyết của nàng.
Nữ chính hết sức cảm động, đồng thời khuyên hắn đầu hàng.
Nam phụ không vui, hắn hỏi nữ chính, lẽ nào nàng là thuyết khách nam chính phái tới? Lẽ nào lòng nàng đã bị quyền thế, vinh hoa phú quý mua chuộc? Lẽ nào nàng đã quên lời thề ước sẽ bên nhau trọn đời của chúng ta ngày nhỏ ở lầu Trích Tinh?
Nữ chính khóc không thành tiếng mà giải thích, nhưng không thể ngăn cản được sự cố chấp của nam phụ, cuối cùng bị nam phụ giam cầm.
Sau đó nam phụ viết một phong thư gửi nam chính, đại ý là thê tử của ngươi đang ở chỗ của ta, nếu ngươi muốn nàng bình an trở về, thì đưa đầu Tiêu Viễn tới đổi lấy.
Như trước đó đã nói, nam chính là một người hùng tài vĩ lược, nhưng gặp những chuyện liên quan tới nữ chính đầu óc sẽ như bã đậu, cho nên hắn lại đi tin lời xằng bậy của nam phụ.
Hắn tự mình mang theo thuộc hạ thân tín và rượu độc tới quân doanh, Tiêu Viễn còn tưởng rằng bệ hạ mà hắn yêu thương tới động viên mình, hết sức kích động mà đón tiếp hắn.
Chỉ nghe thấy nam chính đại nhân mặt không đổi sắc nói: “Ái Khanh, Mạch Ly là muội tử của khanh, có lẽ khanh cũng không nỡ nhìn nàng chịu thương tổn, tên tặc nhân kia muốn lấy đầu của khanh mới chịu thả nàng ấy, khanh có bằng lòng hy sinh vì nàng ấy không?”
Đầu óc Tiêu Viễn rất nhạy bén, đương nhiên y biết đây là gian kế của thái tử, nhưng nhìn thấy tên thuộc hạ thân tín sau lưng hoàng thượng đang cầm một bầu rượu độc trên tay, đột nhiên y không muốn nói, dù sao thì y có nói hay không hắn cũng không để ý, y chỉ còn duy nhất con đường chết.
Y quỳ xuống làm đại lễ với hoàng thượng, miệng nói: “Không thể tiếp tục tận trung với hoàng thượng, là nỗi tiếc nuối lớn nhất trong lòng vi thần, mong bệ hạ bảo trọng.”
Dứt lời liền nâng chén rượu kia uống cạn, chỉ trong chốc lát đã thổ huyết bỏ mình.
Về phần đôi tra nam tiện nữ kia về sau ngược luyến tình thâm thế nào, Phàn Viễn chẳng buồn xem, chỉ đọc xong phân kịch của nguyên chủ, anh đã đủ bực mình rồi, quả thực chán đến mức muốn chửi tục.
Bao nhiêu năm “cúc cung tận tụy, tử nhi hậu dĩ”, đổi lấy một chén rượu độc, lý do lại buồn cười tới vậy, quả đúng là nguyên chủ chết không nhắm mắt. Đương nhiên, lần này người chết không nhắm mắt đổi lại là anh.
Phàn Viễn tuôn lệ, đậu xanh, anh không muốn sau khi chết còn bị phân thây, ác gì mà trên cả ác!!!
“Bíp, chủ nhân đừng lo, sau khi chủ nhân chết, Tiểu Ngũ sẽ lập tức đưa chủ nhân về khoang tu dưỡng, chắc chắn không phải nhìn thấy cảnh phân thây nữa.”
“Ừa, trông cậy vào em đó /(ToT)/”
Chốc lát sau, Phàn Viễn bị tiểu nô áo lam đưa tới chủ sảnh, tiểu nô thi lễ nói: “Lão gia, Tam điện hạ, nhị công tử đã tới.”
Phàn Viễn liền biết, đã tới cảnh cha bán con rồi.
Anh tiến lên hơi cúi mình hành lễ, vừa tỉnh bơ quan sát nam chính đại nhân, “Thảo dân Tiêu Viễn xin khấu kiến Tam điện hạ.”
Người nọ bận huyền y ngồi trên ghế, mặt mũi trơn láng như ngọc, tóc đen dày như mực, trong khí thế mang theo vẻ tàn bạo, trong khí khái mang theo vẻ sát phạt quả quyết, long chương phượng tư cũng chỉ có vậy. (Long chương phượng tư: phong thái xuất chúng)
Phàn Viễn len lén bĩu môi, thầm nghĩ: “Tiếc rằng đây lại là một tên cặn bã, đúng là phí cái mã ngoài.”
Ánh mắt người nọ liếc qua anh, ánh nhìn soi mói khiến Phàn Viễn cảm thấy có chút nguy hiểm, anh hơi lui về phía sau nửa bước.
Người nọ thu hồi ánh mắt, nở nụ cười: “Bổn điện rất thích Tiêu nhị công tử, đa tạ ý tốt của Hầu gia, sau này để công tử đây tới làm việc cho bổn điện đi.”
Người cha cặn bã của nguyên chủ nở nụ cười tươi rói như hoa nở: “Tam điện hạ quá lời rồi, xưa nay nó chỉ là một thằng bất học vô thuật, được mỗi cái ngoan ngoãn nghe lời, được ngài để mắt là phúc lớn của nó.”
Phàn Viễn nghe họ ngươi một lời ta một lời mà ký xong khế ước bán thân của mình, chỉ cảm thấy mệt tim đến thổ huyết.