Bị ép phải thừa nhận bản thân “Dục cầu bất mãn”, Phàn Viễn cảm thấy nội tâm mình trống rỗng, lúng túng để nam chính đưa mình tới phòng bếp, anh nghĩ mình bị cho ăn hành thảm như vầy, dù thế nào cũng phải bồi đắp chút ít, nghĩ vậy rồi, bàn tay không tự chủ đưa về phía lọ muối…
Anh múc một bát cháo đầy đi tới phòng ăn, nam chính đang cầm i-pad xem phim, bộ dạng muốn bao nhiêu nghiêm túc có bấy nhiêu, nét mặt dịu dàng, hơn nữa lại thêm gương mặt đẹp trai không tì vết, nói hắn là thiên sứ có lẽ cũng có người tin.
“Thiên sứ á?” Phàn Viễn cười ha hả, “Cái tên này mà là thiên sứ, thì chắc cũng là thiên sứ gãy cánh biến thành ma vương.”
Giờ cả người anh vẫn còn ê ẩm đây nè!
Cháo nấu xong rồi, Phàn Viễn cố nén xung động muốn đổ cả bát cháo lên đầu tên biến thái này, nghiêm túc đặt cháo xuống bàn, miệng kính cẩn nói: “Cháo của anh đã được nấu xong, giờ nếu anh không còn gì phân phó, vậy tôi có thể..”
Phương Húc nhếch môi cắt ngang lời anh, cười đến rõ là vô hại: “Ngồi xuống ăn hết bát cháo đi.”
Phàn Viễn: (⊙▽⊙)???
Trong giọng Phương Húc mang theo một chút bất đắc dĩ, buồn cười nói: “Ngạc nhiên như vậy làm gì, không phải hôm qua cậu uống nhiều rượu sao, uống rượu rất hại dạ dày, nên có chút thức ăn trong bụng sẽ tốt hơn.”
Phàn Viễn thiếu chút nữa rơi nước mắt, hắn nói hợp lý như vậy, hiển nhiên không có lý do gì để từ chối rồi!
Hơn nữa trong anh còn có chút chột dạ và áy náy.. Quả đúng là không thể làm chuyện xấu! Nếu không sẽ gặp quả báo! Chỉ có điều quả báo này đến gì mà đúng lúc thế QAQ
Phương Húc thấy anh đần mặt bất động nửa ngày trời, bèn chau mày: “Không ăn cháo nguội bây giờ, hay em muốn anh đút cho em?”
Phàn Viễn run lên, không nói nhiều lời liền bưng bát cháo lên húp sùm sụp, ăn xong anh bắt đầu nghi ngờ nhân sinh, bát cháo này chẳng khác gì nước muối, mặn kinh khủng khiếp!
Sau-này-hổng-dám-tiện-tay-nữa#
thế-giới-này-cần-thêm-một-chút-chân-thành-một-chút-sáo-lộ#
Anh chạy vào phòng vệ sinh nôn nửa ngày, sau đó lại uống hết một chai nước lọc, mới thấy dễ chịu hơn một chút. Phương Húc nheo mắt lại nhìn anh nửa ngày, trong mắt mang theo ý vị không thể nói nên lời.
“Em bỏ gì vào trong cháo à?”
Phàn Viễn lắc đầu, đỡ cặp kính không gọng của mình, bình tĩnh trả lời: “Chắc là di chứng do say rượu.”
Phương Húc ấn người anh ngồi xuống sofa, một tay nhẹ nhàng xoa bóp dạ dày anh, giọng có vẻ nghiêm khắc, “Không biết uống mà còn uống nhiều như vậy, sau này không được làm loạn nữa.”
Phàn Viễn chiêm nghiệm sâu sắc, say rượu không chỉ dễ làm hỏng việc, mà còn dễ “Sấn hư nhi nhập”, sau này có đưa tới trước mặt anh anh cũng không uống. (Sấn hư nhi nhập: nhân lúc mình yếu đuối mà thừa cơ làm gì đó)
Phương Húc thấy đột nhiên anh trở nên ngoan ngoãn, không nhịn được mà đẩy cặp kính mắt của anh ra, ngưng mắt chăm chú nhìn đôi mắt đẹp đẽ của anh, nghĩ tới đêm qua đôi mắt này long lanh nước, trong vẻ mờ mịt lại có nét gợi cảm, đó là một Phàn Viễn hắn chưa từng thấy, một Phàn Viễn khiến con người ta rung động tới vậy, hắn chợt nói: “Cũng không thể không uống, nhưng chỉ được uống cùng với anh.”
Phàn Viễn mặc kệ hắn sủa luyên thuyên, dùng hết sức đẩy hắn ra, sau đó đeo kính mắt vào, hình như Phương Húc rất thích nhìn mắt anh, cứ hở ra là lại như vậy, mà anh thì ngược lại, cái cơ thể này bị cận hơn năm độ, bỏ kính đi chẳng khác nào người mù, đúng là vô cùng khó chịu.
Cảm thấy dạ dày của mình thoải mái hơn nhiều rồi, cũng không còn buồn nôn nữa, Phàn Viễn liền nghĩ đã đến lúc ngả bài, anh nghiêm túc nói: “Tôi có việc muốn nói với anh.”
Phương Húc ngồi xuống bên cạnh anh, hắn khoanh tay nâng cằm, lười nhác nói: “Ừ, em nói đi anh nghe.”
Phàn Viễn dịch sang một bên, thấp giọng nói: “Là thế này, thật ra.. tôi muốn từ chức, để công ty sắp xếp người khác cho anh.” Dứt lời anh thấp thỏm nhìn về phía Phương Húc.
Thế nhưng Phương Húc lại tỏ vẻ rất bình tĩnh, hắn gật đầu: “Em muốn từ chức à, cũng được thôi.”
Phàn Viễn ngẩn ra, nhưng không lấy làm vui mừng, bởi vì theo cái tính khắm thúi của tên Phương Húc này, toàn là cho anh ăn ngọt trước, còn chưa đợi anh ngậm miệng, đã đập một gậy, để anh choáng luôn.
Quả nhiên, anh nghe thấy Phương Húc nói tiếp: “Chúng ta đã hẹn hò thế này rồi, tối qua lại xảy ra chuyện như vậy.. Đương nhiên không để em tiếp tục làm người đại diện của anh được.”
Phàn Viễn phẫn nộ nhìn về phía Phương Húc, chỉ là người đại diện thôi sao? Đời thuở nhà ai người đại diện mà còn phải kiêm luôn chức tài xế, đầu bếp, trợ lý nữa hả? Đời thuở nhà ai người đại diện mà sáng nào cũng phải xếp hàng mua đồ ăn sáng cho nghệ sĩ nhà mình? Đời thuở nhà ai người đại diện mà ngày ngày phải chịu nghệ sĩ cho “ăn hành”? Anh đâu chỉ là người đại diện, anh đắc đạo thành siêu nhân rồi ấy chứ!!!
Phương Húc ở bên kia dường như không cảm nhận được oán niệm của anh, điềm nhiên nói: “Người yêu với nhau tốt nhất là phải có địa vị ngang hàng, bằng không rất khó tiếp tục lâu dài, em nghĩ vậy cũng đúng.”
Khóe môi Phàn Viễn giần giật: “Anh cũng biết quan hệ của chúng ta trước đây bất bình đẳng sao..”
Phương Húc làm như đương nhiên mà gật đầu: “Anh cho phép em từ chức, nhưng cứ như vậy, khoảng thời gian chúng ta bên nhau lại ít đi, để bù đắp, từ mai em chuyển tới đây sống đi.”
Phàn Viễn lập tức từ chối: “Cái này tôi không đồng ý!” Đùa đó hả, tới đây ở khác nào đưa dê vào miệng cọp? Cái người này là tên đại biến thái đó!!!!
Phương Húc làm như không nghe thấy, lẩm bẩm nói: “Chiều nay anh với em cùng về thu thập quần áo và đồ dùng hàng ngày, đương nhiên, nếu em không muốn về lấy, anh giúp em mua mới cũng được.”
Này này, nghe người ta nói có được không hả! Phàn Viễn lại cất cao giọng: “Tôi không muốn chuyển nhà.”
Phương Húc bất động, chỉ lạnh lùng nói: “Thế em còn muốn từ chức nữa không?”
Phàn Viễn nghẹn lời.
“Cục cưng, đây là trao đổi, đừng tùy hứng quá.”
Phàn Viễn do dự không biết nên làm thế nào mới phải, Tiểu Ngũ lại login vào đúng lúc này: “Bíp, chủ nhân có thể mượn cớ về lấy quần áo và đồ dùng hằng ngày, sau đó nhân cơ hội tiếp tục tiến hành kịch bản.”
Hai mắt Phàn Viễn sáng lên, anh ra vẻ đắn đo nói với Phương Húc: “Dọn sang đây cũng được thôi, nhưng mà.. tôi muốn quay trở lại lấy đồ, ai cũng cần có sự riêng tư, anh hiểu mà.”
Phương Húc trầm ngâm trong chốc lát, sau đó từ từ nói ra hai chữ, “Thành giao”.
Phàn Viễn lên xe, nhưng không lái về phía nhà mình, mà là lái về phía nhà nữ thứ Cao Mộng Hàm.
Sau lần nói chuyện không vui kia, Phàn Viễn không mấy để tâm đến cô ta, nhưng cái cô nữ thứ này làm việc rất quy củ theo kịch bản, không sai ly nào, căn bản không cần anh phải quan tâm. Cô cũng phát hiện nam chính đối xử khác thường với nữ chính, giờ việc anh cần làm là, cho cô một đáp án chính xác.
Nghĩ tới việc mình phải sắm vai ác, trong lòng Phàn Viễn có chút thấp thỏm lo âu, không phải vì anh sắp làm chuyện xấu, mà là anh đang nghĩ, đợi anh hãm hại nữ chính xong, nhỡ nam chính vẫn chưa thông suốt, nữ chính biết một mình đối phó với sóng to gió lớn tiếp theo thế nào đây?”
“Bíp, chủ nhân đừng lo, nữ chính có hào quang vai chính bảo vệ, dù nam chính có không làm theo kịch bản, nam thứ và các pháo hôi vẫn sẽ giúp cô ấy, mặc dù không có sức mạnh đùi vàng lấp lánh của nam chính, nhưng chắc chắn vẫn sẽ thuận lợi.”
Lúc này Phàn Viễn mới yên lòng, đến gần nhà Cao Mộng Hàm, anh bấm số Cao Mộng Hàm, qua một lúc điện thoại mới được kết nối, Phàn Viễn mơ hồ cảm thấy không đúng, nhưng lại không rõ không đúng chỗ nào, anh ném cảm giác thấp thỏm kia sang một bên, nói với đầu dây bên kia: “Là tôi đây, có hứng thú ra ngoài tâm sự không, là chuyện về Phương Húc.”
Giọng Cao Mộng Hàm vẫn ưu nhã êm tai như trước, nhưng trong đó lại xen lẫn một chút xúc cảm anh không thể nói rõ: “Được, địa điểm anh chọn đi.”
Phàn Viễn nói: “Tôi đang ở gần nhà cô, ở đây có một quán cafe tên Blue, hẹn gặp nhau ở đó đi.”
“Được, tôi qua đó ngay.”
Cao Mộng Hàm cúp máy, gương mặt xinh đẹp trở nên méo mó quỷ dị, nét mặt vừa điên cuồng lại vừa độc ác, cô ta ném điện thoại sang một bên, sau đó từ từ mở tập tài liệu trên tay ra, chính thứ trong đó đã biến cô thành ác ma.
Từng bức từng bức hình một, bởi vì ảnh chụp buổi tối, nên không quá rõ ràng, nhưng cũng đủ để trông thấy nhân vật trong đó, chính là Phương Húc và Đường Viễn.
Hai người đàn ông, nhiệt liệt ôm hôn trước cửa nhà Phương Húc vào đêm qua, sau đó Phương Húc bế ngang Đường Viễn lên, cùng nhau vào trong nhà.
Được, được lắm, Cao Mộng Hàm cười nhạt, coi cô như kẻ ngốc sao? Cái con bé tên Đàm Lăng mới nổi kia hóa ra chỉ là bình phong, để che giấu sự thật Phương Húc là một tên đồng tính, nên cố ý tạo scandal. Thủ đoạn này cao siêu thật đấy, Đường Viễn không hổ là một trong số những người đại diện ưu tú nhất nước Hoa, thế mà lừa cô lâu đến vậy!
Trong lúc cô đau khổ truy tìm manh mối, muốn hiểu rõ tình huống thật sự giữa Phương Húc và con bé mới nổi kia, thì Phương Húc làm gì? Ôm Đường Viễn lên giường làm tình sao? Hay là cùng nhau cười nhạo sự ngu xuẩn của cô?
Đường Viễn là gay cô đã nghi ngờ từ trước, người đàn ông này giữ mình quá trong sạch, trong sạch tới trình độ bất bình thường. Đàn ông mà không sống bản năng, huống hồ trong giới showbiz có bao nhiêu mỹ nữ, liệu có mấy tên đàn ông nào giữ được bản tâm, với địa vị của anh ta kiểu gì cũng có mấy bạn tình, thế nhưng dù có là sao nữ nổi tiếng đẹp đẽ tới đâu, anh ta cũng chẳng buồn liếc nhìn, nghĩ kiểu gì cũng thấy bất ổn, cho nên cô mới phái người đi dụ dỗ anh ta, muốn tìm ra chân tướng từ trong miệng anh ta.
Nhưng cô chẳng thể ngờ anh ta lại tơ tưởng tới Phương Húc, hoặc phải nói không dám ôm suy nghĩ bẩn thỉu với Phương Húc, dù sao thì Phương Húc cũng quá xa vời, hắn tựa như vị thần chói lòa trên chín tầng mây, sao có thể để một tên gay mơ tưởng tới?
Thế nhưng, sự thật nói cho cô biết, tên đàn ông bẩn thỉu kia thế mà lại thành công!
Lẽ nào trước đây Phương Húc muốn chia tay với cô, là do Đường Viễn gây trở ngại? Đúng rồi! Chắc chắn là như vậy! Cái tên ti tiện này không chuyện gì là không làm được!
Hắn đã kéo Phương Húc xuống vực sâu, thế thì, cô sẽ bắt hắn, lấy cái chết để tạ tội!
Phàn Viễn ngồi trong Blue nửa ngày, uống cạn ba tách cafe, đến khi định uống tách thứ tư, anh thấy người bán hàng nhìn mình bằng vẻ mặt bất đắc dĩ và xem thường, cuối cùng không chịu được, quyết định nhanh chóng gọi điện cho Cao Mộng Hàm, nhưng anh gọi rất nhiều lần, vẫn không có ai bắt máy, cuối cùng cũng nổi giận.
“Tiểu Ngũ, này là anh bị nữ thứ bỏ bom à?”
“Bíp…”
“Mịa nó, rốt cuộc là sao chứ, nam chính vừa mới gửi tin nhắn giục anh nhanh lên, nếu cô ta không tới, nam chính sẽ đến nhà bắt anh mất!!!”
Cuối cùng uống hết tách cafe thứ tư, anh không còn mặt mũi nào nữa, nhanh chóng thanh toán rồi bỏ đi.
Anh vừa gọi điện thoại vừa đi tới bãi đỗ xe, dù không gặp được nữ thứ, thì nói qua điện thoại cũng được, dù sao thì cũng phải tiến hành kịch bản.
Chợt anh nghe thấy xe phóng vụt, anh vô thức quay đầu lại, trông thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ, tựa như một chòm lửa mà lao mạnh về phía anh, còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy bên cạnh có người đẩy mạnh mình ra.
Lúc cơ thể ngã xuống đất, anh thấy nền đất nhuộm màu máu.