Sau khi chương trình kết thúc xong xuôi, Phàn Viễn tận chức tận trách mà sắm thêm vai tài xế hộ tống Phương Húc về nhà, có trời mới biết vì sao một người đại diện như anh kiêm thêm vô số việc mà chỉ lĩnh một phần lương.
Đến đầu đường thì gặp đèn đỏ, Phàn Viễn dừng xe nhìn ra ngoài cửa sổ, giờ đang là chập tối, áng mây ở phía chân trời đỏ rực, những áng mây ở phía Tây thành phố nhuốm thêm sắc vàng hoa lệ, không rõ vì sao, anh lại chợt nhớ tới thế giới trước, cái lần mà Cố Kỳ lái xe đưa anh về.
Khác với Phương Húc trầm ổn từng trải, khiến người ta lần không ra, dò không thấy, tuy rằng Cố Kỳ có vẻ già dặn, nhưng vẫn chưa thực sự trưởng thành, nếu cẩn thận quan sát, vẫn có thể nhìn ra được tình cảm qua đôi mắt hắn.
“Không sao, khiến anh phải thất vọng cũng không sao, chỉ cần là em, anh vẫn sẽ.. yêu em.”
Ngày đó Cố Kỳ nói vậy, giọng nói trong trẻo non trẻ trong nháy mắt trở nên trầm thấp mà khàn khàn.
Giờ nhớ lại, khi đó không phải nam chính không để lộ sơ hở gì, mà là tại anh ngu hết thuốc chữa, nên mới khiến sự tình càng lúc càng nghiêm trọng, cuối cùng thành ra nông nỗi không thể xoay chuyển. Tiểu Ngũ nói anh là người chịu trách nhiệm chủ yếu, đúng là không sai một chút nào.
Cũng không biết sau khi anh đi Cố Kỳ ra sao, liệu có tự trách bản thân rồi suy sụp tinh thần quá lâu không, nhưng dù có đau đớn đến đâu đi chăng nữa, mọi chuyện rồi cũng qua, hắn còn trẻ như vậy, lại được buff vận khí của thế giới, nhất định sự nghiệp sẽ thành công, mọi chuyện thuận buồm xuôi gió.
“Đường Viễn, đèn xanh rồi kìa.” Phương Húc đang chợp mắt tựa bên ghế phụ đột nhiên cất tiếng.
Phàn Viễn lấy lại tinh thần, nghe thấy phía sau còi xe inh ỏi, vội khởi động xe chạy về phía trước.
Phương Húc mở mắt ra nghiêng đầu nhìn anh, giọng nói có vẻ ngái ngủ, nhưng ánh mắt lại sáng đến lạ: “Ban nãy cậu vừa nghĩ gì vậy?”
Phàn Viễn lặng lẽ hít sâu một hơi, không hiểu sao trong lòng lại tự thấy chột dạ, anh khẽ nói: “Tôi đang nghĩ, hôm nay anh rất lạ, sao lại đi giúp một cô gái không quen không biết.”
Khóe môi Phương Húc cong lên, miễn cưỡng nói: “Nghĩ chẳng ra cái gì, thỉnh thoảng tôi tốt bụng một chút không được à? Huống hồ cô gái kia cũng có vẻ rất thú vị.”
Phàn Viễn đang định thăm dò cảm giác của hắn với nữ chính, lại thấy hắn nhắm nghiền đôi mắt lại, bộ dạng không muốn nhiều lời nữa.
“Tiểu Ngũ, em xem nam chính đã động tâm với nữ chính chưa? Sao anh thấy cứ không giống.”
“Bíp, đây cũng là bình thường, theo nguyên tác, mới đầu nam chính chỉ có chút hứng thú với nữ chính, nhưng trong quá trình tiếp xúc dần dần bị nữ chính thu hút, hôm nay mới là ngày đầu tiên gặp mặt, sau này còn rất nhiều tình tiết phát sinh, xin chủ nhân đừng lười biếng, hãy tiếp tục phấn đấu.”
Phàn Viễn gật gật cái đầu, tràn đầy lòng tin nói: “Yên tâm, nhất định anh sẽ không để em phải thất vọng.”
Về đến nhà Phương Húc, Phàn Viễn đích thân đưa hắn lên tầng, rồi lại xuống siêu thị ở tầng dưới, cẩn thận chọn nguyên liệu nấu ăn, mua rất nhiều rau quả thịt tươi ngon, rồi xách túi lớn túi nhỏ lên nhà nam chính.
Không sai, anh không chỉ kiêm chức trợ lý và tài xế, mà còn kiêm luôn cả giúp việc.
Phàn Viễn đã hoài nghi rất nhiều lần, không biết nguyên chủ có khuynh hướng tự ngược không, bằng không ai lại đi thích cái tên minh tinh được mỗi cái mã ngoài, còn lại sinh hoạt thì vô dụng, hơn nữa còn mắc chứng thích soi mói.
Chỉ riêng cái tách uống trà, mỗi lần trước khi dùng đều phải rửa bảy tám lần, chắc khi bé mẹ nam chính không nói hắn, ăn bẩn sống lâu!!! Còn hoa quả, màu sắc xấu không ăn, hình dáng xấu không ăn, tâm tình không tốt không ăn, quả đúng là so với mấy đứa trẻ bị chiều hư còn khủng bố hơn!
Chẳng lẽ nguyên chủ phải lòng hắn chỉ vì bề ngoài của nam chính thôi sao… Bởi vậy mới nói, cái bệnh nhan khống phải chữa mà! (Nhan khống: chú trọng vẻ ngoài)
Phàn Viễn lặng lẽ điên cuồng phỉ nhổ trong thâm tâm, cả thể xác lẫn tinh thần đều sung sướng, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì, vì anh vẫn phải đi nấu cơm rửa rau, còn dọn dẹp nhà cửa, đồng thời tỏ ra hết sức cam tâm tình nguyện, thậm chí còn thích thú!
Được rồi, coi nam chính ngoan ngoãn làm theo tình tiết truyện như vậy, anh nhịn!!!
Dùng bữa xong, Phàn Viễn xắn tay áo lên dọn dẹp bàn ăn, mà nam chính thì đang thảnh thơi dựa vào sofa, vừa ăn hoa quả vừa xem tin tức trên tivi.
Phàn Viễn không khỏi cảm thán, đúng là đồng nghiệp không đồng mệnh, chỉ trong thoáng chốc, mơ ước ở thế giới trước lại nhóm nhen mọc rễ nảy mầm.
Anh suy nghĩ trong thoáng chốc, chợt nghiêm túc nói: “Tiểu Ngũ, anh vẫn muốn liều mạng một lần, lấy cố vấn chấp pháp cao cấp làm mục tiêu phấn đấu.”
Tiểu Ngũ không trả lời, anh cũng không nói thêm, chăm chỉ làm việc nhà.
Đến khi dọn dẹp tương đối rồi ra khỏi phòng bếp, anh vừa nhìn đã thấy màn hình tivi chiếu cận cảnh gương mặt Đàm Lăng.
Đây là tin tức sau chương trình “Fan sao 123” ngày hôm nay, bởi nam chính Phương Húc hành động lạ thường, nên Đàm Lăng từ một diễn viên mờ nhạt bắt đầu được nhiều người biết tới.
Nhưng đây không phải một khởi đầu tốt đẹp gì cho cam. Tiết mục kia có hơn chục người tham gia nhảy, sao lại chỉ có mình quần áo của cô ta gặp sự cố, sao ảnh đế Phương Húc lại đi giúp một tiểu nhân không biết tên tuổi, chuyện này tạo thành một cơn bão lớn trên cộng đồng mạng.
Rất nhiều cư dân mạng hết sức ác ý mà phỏng đoán, bọn họ đổ tất cả do mưu đồ dụng tâm, các thuyết âm mưu được vẽ ra không ngừng.
Đương nhiên cũng có một số người tam quan bình thường, nghĩ không cần thiết phải để ý tới một cô gái mờ nhạt như vậy, thế nhưng rất nhiều người đã chửi mất hết lý trí. Nhất là một số fan cuồng của Phương Húc, mấy cô bé cảm thấy như thần tượng của mình bị cô gái này lợi dụng, nhất định phải đuổi cô ta ra khỏi giới showbiz.
Nữ chính hoàn toàn là người bị hại, nhưng lại bị chụp mũ tâm cơ, công ty cô cũng định tạm đóng băng hoạt động của cô.
Thấy cảnh này, Phàn Viễn đẩy gọng kính, nở nụ cười sâu xa, lặng lẽ rời khỏi nhà nam chính.
Xuống dưới tầng, anh không khống chế được sự vui vẻ trong lòng, cao hứng nói: “Thấy nữ chính bị bôi đen thảm như vậy, anh yên tâm rồi!”
Tiểu Ngũ: “………….”
“Phải cuối tuần nam chính và nữ chính mới lại gặp mặt nhau, trong khoảng thời gian này không phải lo kịch bản, có thể nghỉ ngơi rồi.”
“Bíp, tuy rằng không cần đọc kịch bản, nhưng xin chủ nhân đừng đi lung tung, đừng chạm mặt nam thứ, nữ thứ, nữ chính, nếu không ảnh hưởng tới tình tiết kịch bản thì tự gánh hậu quả.”
“…Ừa.” Anh khiến mọi người thấy lo lắng như vầy sao (:3″ ∠)
Một tuần sau.
Phàn Viễn dậy từ sớm, mua bữa sáng theo như nam chính đại nhân chỉ định, lái xe tới chờ dưới tòa nhà của nam chính. Trời biết Phương Húc lại lên cơn cái gì, thế mà lại bắt một người đại diện diện tây trang giày da, thắt ca vát đồng thời có tính khiết phích như anh tới cửa hàng nổi tiếng xếp hàng từ sớm, quả đúng là hết sức tàn ác, hết sức bi thảm, không biết xấu hổ gì!
Đợi chừng mười phút, nam chính đại nhân đẹp trai lóa trời ung dung lên xe, Phàn Viễn đưa phần bánh quẩy sữa đậu nành mình chạy đi vài ki-lô-mét mua tới, Phương Húc lại tỏ vẻ ghét bỏ mà nhìn qua, dựa vào ghế cau mày nói: “Bỏ đi, tôi lại không muốn ăn nữa, cậu tới Chu Ký mua giúp tôi một phần khác đi.”
Phàn Viễn: “………….” Đừng tưởng anh đẹp trai thì có thể tùy hứng như vậy nhé!!!
Namchínhđạinhânđộcácnhưvầykhiếnanhmệttimquớ_Orz#
Phương Húc làm ảnh đế, quay chẳng bao nhiêu phim, số lượng phim điện ảnh hắn đóng cũng không nhiều, debut bảy năm mà mới có hơn mười bộ, thế nhưng đã nhiều lần đoạt giải và có doanh thu phòng vé cao. Hắn là người rất hay soi mói, phim nào chướng mắt không đóng, đạo diễn không ưa không đóng, nhà sản xuất chướng mắt không đóng, nói chung đủ loại vấn đề nhàm chán. Hắn có thể nổi nhu vậy hoàn toàn nhờ vào vẻ đẹp trai lai láng và hào quang diễn viên.
Mà quản lý công ty cũng rất nghe lời hắn, nghĩ hết cách để thỏa mãn yêu cầu của hắn, chọn hết kịch bản hay cho hắn, lần này hắn chọn trong số mười bộ kịch bản công ty đưa cho một kịch bản phim đề tài điệp viên chiến tranh, tên là “Ám Mang”, hẹn hôm nay tới công ty điện ảnh Thiên Tinh ký hợp đồng.
Bởi vì vấn đề ăn sáng của nam chính mà tốn không ít thời gian, mắt thấy sắp tới giờ hẹn với đạo diễn và nhà sản xuất, cuối cùng họ cũng tới công ty điện ảnh Thiên Tinh. Ngoài cửa bị chặn kín nước chảy không lọt, rất nhiều người cầm poster gào thét tên người, còn rất nhiều phóng viên đuổi theo phỏng vấn, có lẽ có thần tượng nào đó nổi tiếng xuất hiện ở đây.
Bình thường Phương Húc ra ngoài làm việc đều dùng xe của Đường Viễn, để tránh bị fans bao vây, nhưng không ngờ lại có ngày bị fans người khác chặn đường. Hắn có chút bực mình, lạnh mặt nói: “Xem là ai.”
Phàn Viễn tuân lệnh, đang định xuống dưới xem, lại thấy một đôi nam nữ từ trong đám đông đi ra, tập trung nhìn kỹ, chính là nam thứ Mẫn Tử Hàng và nữ chính Đàm Lăng, xem ra hai người đang đi theo tình tiết truyện.
Phương Húc nheo mắt, khóe môi cong lên: “Còn tưởng là ai, hóa ra là Mẫn Tử Hàng.”
Mẫn Tử Hàng là ca sĩ mới nổi tiếng toàn châu Á trong hai năm trở lại đây, hắn rất đẹp trai, còn được khen là có giọng hát thánh thót như tiếng trời, đồng thời còn am hiểu nhiều nhạc cụ, đã tài hoa hơn người còn giỏi ca múa, mau chóng thu hút fans là các bạn trẻ, giờ đã có một công ty thu âm riêng.
Hắn và Đàm Lăng từng là cô nhi trong cùng một cô nhi viện, quan hệ hai người đã từng rất tốt, sau này Mẫn Tử Hàng được người thân nhận trở lại, còn Đàm Lăng thì nỗ lực phấn đấu để đi tới ngày hôm nay. Hai người từng là huynh muội tương xứng, giờ lại một thiên một địa. Mấy hôm trước chuyện của Đàm Lăng nổi rần rần trên mạng, Mẫn Tử Hàng mới nhớ ra cô bé từng luôn bám theo sau mình, gọi mình hai tiếng “anh trai”, nhất thời vô cùng xúc động, muốn kéo cô về bên mình.
Hôm nay hắn tới công ty điện ảnh Thiên Tinh, chính là muốn giúp Đàm Lăng hủy hợp đồng, đồng thời hỗ trợ tiền hủy hợp đồng.
Lúc này, hắn đối mặt với rất nhiều phóng viên truyền thông, và fans vây quanh chặn đường, nói từng câu từng chữ đầy khí phách: “Đàm Lăng là em gái tôi, xin mọi người sau này hạ thủ lưu tình, đừng gây khó dễ với cô ấy.”
Dứt lời liền đưa cô lên xe, lạnh lùng phóng đi.
Phàn Viễn mặt không đổi sắc trông thấy cảnh này, đôi mắt chợt lóe sáng, lần này nam thứ không quá gây áp lực! Xem ra nhiệm vụ lần này có thể dễ dàng HE rồi!
“Bíp…”