Chương 120: Quyển 11 Chương 9: Phiên Ngoại – Hành Trình Mary Sue Của Du Khải (2)

Sáng hôm sau, Du Khải vừa mở mắt ra đã thấy có hàng trăm em gái xinh xắn đứng bên giường mình, tuy cậu đã quen với thế giới “ngập tràn kinh hỉ” này, nhưng vẫn bị dọa cho sợ hết hồn.

Theo nguyên tác, nơi đây là căn nhà bên ngoài của đại thiếu gia Đông Phương, cho nên ngoại trừ có người tới dọn dẹp định kì ra, bình thường không có ai mới phải, đám người kia từ đâu chui ra vậy?!

Đột nhiên đám người kia dịch sang hai bên dành ra một lối đi, tiếng gót dày cộp cộp càng ngày càng vang gần hơn, sau đó tiếng đàn viloin du dương vang lên, khóe miệng Du Khải co giật, khỏi phải thắc mắc, đây chắc chắn là mẹ của nguyên chủ, Đông Phương phu nhân.

Đông Phương phu nhân với mái tóc tím xoăn, trên người toát lên khí chất “Đóa lan tử la thoảng hương đượm buồn”, vừa kéo violin vừa bước từng bước một về phía Du Khải, phong thái ưu nhã cao quý, dường như trời sinh đã tài trí hơn người.

“Con trai thân yêu của mami, không thể để con tự chọn bạn đời tương lai cho mình, mami cũng thấy rất có lỗi với con, nhưng con là đứa con trai duy nhất của gia tộc Đông Phương này, trên người gánh rất nhiều trách nhiệm, con trai của mami có hiểu không?” Đông Phương phu nhân chân thành nói.

Du Khải chau mày nghe bà nói vậy, thờ ơ “vâng” một tiếng, trong lòng vẫn mải nghĩ, rốt cuộc Lý Viêm Long đi đâu rồi?

Đông Phương phu nhân thấy con trai gật đầu thì rất đỗi vui mừng, lại nói: “Nếu con đã hiểu rồi, thì cùng mami quay về nhà đi, một quý công tử không thể để xảy ra chuyện đi cả đêm không về, mami chỉ bỏ qua mỗi lần này thôi đấy.”

Du Khải nói: “Hôm qua con ở phòng học nhạc luyện dương cầm không chú ý thời gian, đến khi đi về đã là nửa đêm, bèn tiện thể qua đây ở, sau này sẽ không như vậy nữa.”

Cuối cùng Đông Phương phu nhân cũng hài lòng nở nụ cười, đây mới là đứa con trai ngoan ngoãn mà bà dốc lòng nuôi dạy, thằng bé này vừa nho nhã lễ phép, lại tài hoa hơn người, ưu tú hơn cái tên công tử ăn chơi trác táng nhà Hiên Viên biết bao nhiêu.

Đột nhiên cửa phòng vệ sinh bị mở ra, một người đàn ông cả người chỉ quấn một chiếc khăn tắm bước từng bước một đi ra, bọt nước nương theo cơ ngực mà từ từ chảy xuống dưới, người nọ mặt không đổi sắc quét mắt nhìn căn phòng đông nghịt người, sau đó liền đi thẳng về phía Du Khải.

Đông Phương phu nhân bất ngờ chưa kịp phản ứng, mở to mắt nhìn người đàn ông xa lạ kia đi tới bên cạnh con trai mình, sau đó kéo chăn lên, che đi bộ ngực lộ ra bên ngoài.

Du Khải: “…………”

Đông Phương phu nhân: “…………..”

Mười phút sau, ba người cùng ngồi xuống bàn ăn, đây là một chiếc bàn ăn gỗ hồng sam dài hơn trăm mét, Du Khải ngồi ở một đầu, Đông Phương phu nhân ngồi ở tít tận đầu bên kia, Lý Viêm Long đương nhiên sẽ ngồi cạnh Du Khải rồi.

Đông Phương phu nhân lấy điện thoại ra bấm số con trai, hỏi: “Người đàn ông kia là ai?”

Du Khải ngước mắt lên nhìn trời, đưa điện thoại cho Lý Viêm Long để gã tự nghĩ cách, Lý Viêm Long thoải mái nhận lấy, nói với người ở đầu dây bên kia: “Mẹ à, anh ấy tên Nạp Lan Tĩnh Dạ, là người yêu của con.”

Du Khải: “………….!!” Ê ê ai cho phép nhại giọng tôi như vậy!!

Đông Phương phu nhân hít sâu một hơi, vỗ bàn nói, “Hồ đồ, con điên rồi sao!!”

Du Khải sợ Lý Viêm Long lại nói ra cái gì dọa người nữa, bèn đoạt lấy di động giải thích: “Thực ra là như vậy..” Cậu suy nghĩ một chút rồi nói: “Mẹ à, không phải mẹ đã nói rồi hay sao, con là đứa cháu trai duy nhất của gia tộc Đông Phương này, tuyệt đối không thể kết hôn với một con bé nghèo khó được, con thấy mẹ nói rất có lý, cho nên đã từ chối Nhã Tuyết, nhưng Tĩnh Dạ thì không như vậy, anh ấy không nghèo, cũng không phải con bé, hoàn toàn phù hợp với điều kiện của mẹ.”

“…………..”

Đông Phương phu nhân giận đến mức nghiến răng kèn kẹt, chẳng thèm đếm xỉa tới khí chất quý’s tộc’s gì nữa, gào lên với điện thoại: “Mẹ không đồng ý! Mẹ không đồng ý cho con đi tìm con bé nghèo kia thì con cố ý tìm đàn ông tới chọc giận mẹ à! Đông Phương Sở Phong, con quên con là con trai rồi hay sao?!”

Du Khải lặng lẽ để điện thoại ra xa xa một chút, đợi đầu dây bên kia gầm rú xong mới thản nhiên nói: “Không kịp nữa rồi, mẹ ơi.”

Đông Phương phu nhân sửng sốt, “Con có ý gì hả?”

Du Khải tiếp lời: “Gia tộc Nạp Lan chắc mẹ chưa từng nghe qua, nhưng gia tộc Mộng Lệ Ly Thương Y Điệp Thiên Linh thì chắc mẹ từng nghe rồi chứ, Nạp Lan là người đàn ông duy nhất trong thế hệ này của gia tộc đó, mẹ có hiểu không?”

Đông Phương phu nhân lắp bắp nói: “Gia tộc Mộng Lệ Ly Thương Y Điệp Thiên Linh sao?! Là cái gia tộc có liên quan mật thiết với hoàng gia châu Âu, có 90% quyền khai thác bảo thạch có đúng không?! Trời ơi, chàng trai này cũng xuất thân dòng dõi hoàng tộc sao, chẳng trách khí chất khác hẳn người thường như vậy! Con trai thân yêu, để mami đi thương lượng chuyện hôn sự của con với baba và ông nội con mới được, hai đứa cứ từ từ dùng bữa đi.”

Dứt lời liền vội vã ra ngoài.

Du Khải khẽ cười hừ một tiếng, “Thấy mong đợi ghê, đến khi bà ấy biết Nhã Tuyết mới là đứa con thừa kế duy nhất của gia tộc này, không biết trông mặt mũi bà ấy như thế nữa?”

Lý Viêm Long nghiêm túc hỏi: “Em chê anh là một thằng nghèo à?”

Du Khải mím môi bực mình nhìn hắn, cái tên này không biết pha trò cười, nhưng lại cứ thích nói giỡn, lần nào nói cũng có cảm giác như gió lạnh thổi qua, khiến cậu nghe mà hóa đá.

Lý Viêm Long lại hỏi: “Bởi vì toàn bộ gia sản của anh cộng lại chưa tới mười tỷ sao?”

Khóe miệng Du Khải giần giật, giơ tay ‘xì tốp’ với hắn, để đám người hầu mau chóng dọn bữa sáng lên.

Không hổ là tiểu thiếu gia của gia tộc Đông Phương lừng lẫy, chỉ là bữa sáng thôi mà cũng chuẩn bị hơn một nghìn phần, chiếc bàn ăn dài hơn trăm mét được lấp đầy, cứ như sợ cậu ăn không đủ no vậy. Du Khải không hiểu nổi, vì sao bữa nào cũng bày ra một đống như vậy, mấy người chọn món thì chết à?!

Lãng phí như vậy thật đáng xấu hổ!

Đến khi bữa sáng được bày hết lên xong, cậu đang định bụng ăn, Lý Viêm Long lại hỏi thêm câu nữa: “Em ghét anh, bởi vì anh không thể chuẩn bị một nghìn phần ăn mỗi sáng cho em sao?”

Lần này thì Du Khải nổi đóa luôn rồi: “Anh sủa xong chưa, tôi ghét cái bản mặt tê liệt của anh đấy, anh có giỏi thì sửa đi!”

“……………” Cuối cùng Lý đại nhân cũng không diễn sâu nữa, tập trung ăn cơm.

….

Hiệu suất của Đông Phương phu nhân rất cao, chẳng mấy chốc là đã liên lạc được với cha mẹ của Nạp Lan.

Trước đó có nói, Nạp Lan Tĩnh Dạ và Nhã Tuyết không cùng một mẹ, mẹ đẻ của hắn là một người bình thường, gia thế phổ thông, sau đó cha hắn quen biết với hoàng tộc châu Âu, nên mới sinh ra Nhã Tuyết, bởi vậy nên Nhã Tuyết mới thực sự là công chúa, còn Nạp Lan Tĩnh Dạ chỉ là một đứa con nghèo không được cha để ý mà thôi.

Nhưng những chuyện này không rêu rao ra bên ngoài, Đông Phương phu nhân cũng không hề hay biết, bà hào hứng làm mai cho hai đứa trẻ, nhấn mạnh hai đứa con trai vô cùng tâm đầu ý hợp, hy vọng cha mẹ của Nạp Lan Tĩnh Dạ có thể chấp nhận.

Mẹ kế của Nạp Lan Tĩnh Dạ vẫn luôn lo lắng đứa con riêng kia sau này sẽ đi tranh giành tài sản của con gái mình, giờ nó có thể leo lên gia tộc Đông Phương coi như nó giỏi, làm gì có chuyện phản đối chứ, chỉ hy vọng hai đứa cưới càng nhanh càng tốt, đợi hai đứa kết hôn rồi, sau này sẽ lấy cớ để ném nó qua nhà Đông Phương.

Cả hai nhà đều mải đeo đuổi suy tính của riêng mình, ngày cưới nhanh chóng được quyết định, hôn lễ xa hoa long trọng chưa từng có, rầm rộ đến mức ai ai cũng hay.

Du Khải còn chưa kịp hoàn hồn lại, Đông Phương phu nhân đã chuẩn bị xong xuôi tất cả, chỉ đợi hai chú rể cùng lên sàn…

Cái tiến triển màu nhiệm gì đây…

Lúc này Du Khải mới hiểu được ẩn ý của Phàn Viễn, kịch bản ở hạ tầng kết cấu tương đối lỏng lẻo, rất dễ bị ảnh hưởng, chỉ khuấy động một chút, kịch bản sẽ sụp đổ trong nháy mắt, sụp đến mức ngay cả mẹ nó, tác giả cũng không nhận ra.

Mà kết cấu ở thượng tầng thì tương đối ổn định, bởi vậy nên cũng có ít “kinh hỉ” hơn.

Nhưng nói gì thì nói, cậu sắp kết hôn với Lý Viêm Long rồi sao?

Du Khải cảm thấy trái tim đau quá man.. Kết hôn đó, là kết hôn đó! Chuyện chung thân đại sự như vậy, lại bị mấy kẻ qua đường giáp ở dưới hạ tầng sắp xếp sao? Có phải quá qua loa rồi không?!

So với cậu thì Lý Viêm Long bình tĩnh hơn nhiều, gã nghiêm túc nói: “Nếu em đã thích kết hôn tới vậy, sau này thế giới nào cũng kết hôn một lần đi.”

“………..” Du Khải lạnh lùng từ chối: “Không cần, cảm ơn.”

Du Khải khoác tay cha của nguyên chủ bước vào lễ đường, không hổ là hôn lễ xa hoa bậc nhất thế giới, chưa nói tới trong hội trường có bao nhiêu đèn, bao nhiêu hoa, chỉ tính diện tích lễ đường thôi đã đủ mệt tim rồi!

Đúng vậy, đây là một lễ đường vô cùng vô cùng vô cùng dài luôn, từ lối vào cho tới nơi mục sư đứng phải đến….. được rồi, nhìn mãi không ra, khiến cho con người ta có cảm giác như con đường kéo dài vô tận không có điểm dừng.

Đi được nửa canh giờ, Du Khải đã lấm tấm đổ mồ hôi, nhìn sang cha của nguyên chủ đang thở hồng hộc, đúng là làm khó ông rồi, tuổi cao sức yếu đã đành, giờ con trai kết hôn lại còn phải chạy maratong, đau lòng quá đi mà!

Họ đi được một lúc thì nhận được điện thoại, là Đông Phương phu nhân gọi tới, kêu họ đi nhanh lên một chút, các tân khách sắp không đợi nổi. Cúp máy xong, hai cha con nhìn nhau cười, đúng, là cười khổ, sau đó xắn tay áo lên chạy đi.

Phải chạy gần một tiếng họ mới trông thấy người, lúc này mặt trời đã xuống núi, để các tân khách có thể ra về trước khi trời tối, họ chỉ có thể làm tối giản các trình tự hôn lễ, Du Khải và Lý Viêm Long vội vàng trao nhẫn, sau đó mục sư nói mấy câu, thế là kết thúc buổi lễ!

Du Khải còn chưa kịp thở phào, đã bị mọi người vây quanh…

Lúc này ngoại trừ không kiềm chế được muốn chửi thề ra, cậu còn thấy đau lòng thay cho cha của nguyên chủ nữa, trông kìa, trán ông đổ mồ hôi như mưa, đợi đến khi ra ngoài có thể đưa thẳng tới bệnh viện luôn rồi.

Quả nhiên, vừa mới ra khỏi lễ đường, ông Đông Phương liền ngã quỵ xuống đất không dậy nổi, liền được vệ sĩ nhà họ đưa tới bệnh viện, Du Khải nhìn đèn xe xa dần mà thở dài thườn thượt —— bác ơi đi đường mạnh giỏi!

Vốn tưởng chuyện hôm nay đến đây là kết thúc, ai ngờ lại ầm ĩ về chuyện phòng tân hôn, bà Đông Phương nghĩ mình gả con trai đi, đương nhiên sẽ ở trong nhà của đối phương, nhưng mà mẹ kế của Nạp Lan Tĩnh Dạ lại không cho là như vậy, Nạp Lan Tĩnh Dạ không phải con ruột bà, vì sao kết hôn xong lại vẫn ở nhà bà chứ.

Nói rồi lại thấy tức, nhất là Đông Phương phu nhân hôm nay hay tin thực ra Nhã Tuyết chính là công chúa gia tộc Mộng Lệ Ly Thương Y Điệp Thiên Linh đã chịu kích thích không thể coi là nhỏ, giờ lại biết con rể bà thực ra lại là một thằng bé nghèo rớt, liền ngất xỉu đi vì tức, được nhóm vệ sĩ còn lại của nhà Đông Phương đưa tới cùng bệnh viện nơi chồng bà nằm.

Đợi đến khi khách khứa lác đác ra về, Du Khải liền tiu ngỉu, hôn lễ đầu tiên trong đời cậu, lại mở màn buồn cười, kết thúc rầu rĩ như vậy, đúng là làm nao lòng người!

Lý Viêm Long nhìn màn đêm thăm thẳm không biết đang nghĩ gì, một lát sau gã bế bổng Du Khải lên mà tiến về phía trước, bình thường còn lâu Du Khải mới chịu để yên cho hắn bế, nhưng hôm nay cậu chạy maratong mệt bở hơi tai, giờ thực sự lười nhúc nhích.

Hai người quay trở về căn nhà riêng của Đông Phương Sở Phong, lúc này Du Khải đã ngủ gục trong lòng Lý Viêm Long, nhịp thở nhè nhẹ, thi thoảng còn phát ra tiếng ngáy.

Lý Viêm Long ghé vào tai cậu nói: “Em mở mắt ra nhìn anh một chút thôi.”

Du Khải mơ màng nhấc mí mắt lên, trông thấy chủ tịch chấp pháp đại nhân gượng gạo nhếch môi lên, tạo thành một đường cung hời hợt, chỉ duy trì trong một giây…

“…………”

Du Khải sợ hãi mở to mắt nhìn, qua hồi lâu mới nói: “Anh coi đây là “cười” à? Trông ghê quá, làm lại đi”.

Lý Viêm Long nói, “Để lần kết hôn sau đi.”

Du Khải nhớ lại lời hắn nói, sau này tới thế giới nào cũng kết hôn… Nói như vậy, xem ra cũng không tính là thua thiệt, cậu vuốt cằm nghĩ.

Hôm sau, trang nhất các mặt báo đều đăng tin, gia tộc Mộng Lệ Ly Thương Y Điệp Thiên Linh phá sản, cùng tin hai vợ chồng nắm quyền trong gia tộc Đông Phương cùng nhau nhập viện, quyền sở hữu gia tộc Đông Phương rơi vào tay đại thiếu gia Đông Phương Sở Phong.

Du Khải liếc mắt nhìn người đàn ông yên lặng dùng bữa bên cạnh, nhớ tới lần trước gã gặng hỏi có phải mình ghét gã nghèo không, khóe miệng giần giật, trông thế mà để bụng thật kìa…

Thế là.. bữa sáng vốn có một nghìn phần, giờ lại tăng lên thành hai nghìn phần.!