Chương 102: Quyển 9 Chương 10: Thứ Tử 10

Hiếm khi nào Phàn Viễn ra ngoài một chuyến, đương nhiên Nhan Duệ sẽ không bỏ qua cho anh, bèn dẫn anh thẳng về quý phủ của mình.

Đây là lần đầu tiên Phàn Viễn tới phủ của Nhan Duệ, trước kia hắn ở phủ tướng quân, giờ là Vũ Vương phủ, quả nhiên giống như anh nghĩ, nơi đây bày trí đơn giản, phong cách giản dị nhưng cũng không kém phần bắt mắt, mỗi nơi mỗi góc đều toát lên uy thế và sự ngang ngạnh bất kham, rất có phong phạm của một võ tướng quanh năm chinh chiến bên ngoài.

Anh đã phát hiện ra từ lâu rồi, ở phương diện đời sống, Nhan Duệ không theo đuổi điều gì quá đặc biệt, thứ duy nhất hắn ưa thích là rượu, nhưng hắn lại là chủ thần, dù là loại rượu hiếm tới mức nào thì cũng chỉ như lấy đồ trong túi, căn bản không cần phải dày công kiếm tìm, cũng bởi vậy nên rất hiếm khi hắn tốn tâm tư làm việc gì, phong cách hành sự cũng rất qua loa thô bạo.

Cũng chính vì vậy nên tất cả mọi vật trên thế gian hắn đều có thể dễ dàng lấy được, bởi vậy mà cuộc sống của hắn không có gì thú vị cả, nhàm chán tới mức có khi hắn tự gây ra hỗn loạn, lấy việc đùa giỡn con người ra làm thú vui, giờ ở thế giới gốc loạn tới chừng nào, ngay cả một nam phụ nhỏ bé ở trung tầng như anh cũng đã nghe phong thanh, mà chắc hẳn hắn mong càng loạn càng tốt.

Chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn, chính là chỉ những người như Nhan Duệ.

Hai người vừa nắm tay nhau đi vào trong phủ, có một quản gia vội vã đi tới, hình như là có chuyện quan trọng muốn bẩm báo, Phàn Viễn nghiêng mặt hỏi: “Đại ca cần bàn chính sự, có phải đệ nên tránh ra một chút không?”

Nhan Duệ không nói gì nhưng cũng không buông tay anh ra, ý tứ rất rõ ràng, anh có thể ở lại nghe.

Quản gia đứng gần đó, thấy Phàn Viễn cũng có vẻ nghi hoặc, ngược lại làm như chuyện đương nhiên, cung kính thi lễ với anh, sau đó mới nói với Nhan Duệ: “Vương gia, tam điện hạ đợi ở phòng khách đã lâu, dù lão nô mượn cớ gì cũng không chịu rời đi, Bích Loa Xuân bệ hạ ban đã uống vài chung, xem ra, không gặp được Vương gia sẽ không chịu bỏ qua.”

Phàn Viễn hết sức kinh ngạc, không phải tam điện hạ là hoàng tử mà thánh thượng sủng ái nhất hay sao? Sao bây giờ lại chịu nhục muốn gặp Nhan Duệ chứ, xem ra còn là khách quen, rốt cuộc trong khoảng thời gian này đã xảy ra những chuyện gì vậy?

Nhan Duệ cười xùy một tiếng, xua tay nói: “Không rảnh, cứ bảo hắn chờ đi.”

Dứt lời hắn liền kéo tay Phàn Viễn vào trong nội viện.

Phàn Viễn kéo kéo ống tay áo hắn, thấp giọng hỏi: “Ôn Quân Hạo tới tìm anh làm cái gì vậy?”

Nhan Duệ ghé vào tai anh dụ dỗ nói: “Hôn cái đi rồi anh nói cho em.”

Phàn Viễn không nhiều lời, liền hôn lên má hắn một cái, “Nói đi.”

“………” Nhan Duệ khựng người mất một lúc mới có thể hoàn hồn lại, hắn nói: “Hoàng đế phái hắn tới Ký Châu dẹp trừ phiến loạn, hắn sợ mình không thể trở về, cho nên muốn mượn một chi đội của anh đi theo để bảo vệ.”

Phàn Viễn gật đầu, trước giờ chuyện tranh đế vốn tàn khốc, cho dù là người thân ruột thịt cũng không nương tay chút nào, chỉ lơ là một chút là sẽ chết, lúc này các hoàng tử trong triều cũng đã thành niên, thời cuộc mỗi lúc một thêm khó khăn, ngay cả nam chính đã được thiên mệnh phù hộ cũng không thể an tâm.

Phàn Viễn nói: “Ôn Quân Hạo có tài làm vua, sẽ trở thành một vị vua tốt, anh giúp người ta một lần không được sao? Còn khiến hắn nợ mình một nón nợ ân tình, nhỡ đâu sau này có chuyện gì cần tới hắn thì sao?”

Nhan Duệ xoa bóp lòng bàn tay mịn màng của anh, hắn nói: “Anh từ chối hắn, còn không phải vì em sao?”

“Hử?” Phàn Viễn không hiểu nổi, “Sao lại là vì em chứ, em và hắn xưa giờ không thù không oán, ngay cả mặt mũi hắn thế nào em cũng không biết mà.”

Trong mắt Nhan Duệ ánh lên tia nhìn u ám, hắn trầm ngâm nói: “Ninh Tích Dung giờ đang ở trong phủ của tam hoàng tử.”

Phàn Viễn nghe thấy cái tên đó, quả thật có chút giật mình, anh cứ tưởng Ninh lão phu nhân sẽ trục xuất ả và Ninh Triết ra khỏi kinh thành, đi càng xa càng tốt, dù sao thì cũng đã phát tang rồi, khắp kinh thành đều biết ả đã chết, nếu ra ngoài đụng phải người quen thì biết giải thích thế nào đây?

Nhan Duệ nhìn ra sự thắc mắc của anh, hắn liền giải thích mọi nghi vấn: “Ninh lão thái thái phái người đưa ả ra ngoài, nhưng đi nửa đường ả lại chạy về, sau đó ả ta nghĩ kế để gặp được Ôn Quân Hạo, không biết sau đó dùng lý do gì để dụ dỗ hắn, giờ đã thay hình đổi dạng, lấy thân phận của người khác để sống. Ôn Quân Hạo lại có tình cảm sâu đậm với ả, một khi hắn làm hoàng đế, chắc chắn sẽ giúp ả đối phó với chúng ta, đến khi đấy em đừng có mà trách anh lạm sát người vô tội.”

Phàn Viễn nghe hắn nói đến là thuyết phục, cuối cùng thật lòng thật dạ nói: “Hay là bỏ thuốc xổ vào trong Bích Loa Xuân của hắn đi, đảm bảo hắn không dám tới làm phiền anh nữa đâu.”

Nhan Duệ: “…………”

Phàn Viễn chỉ thuận miệng nói vậy thôi, không ngờ Nhan Duệ lại làm theo lời anh thật, không bao lâu sau có một tên nô tài chạy tới bẩm báo, nói tam thái tử đau bụng, đã quay về phủ rồi, ngay cả câu “Hôm khác lại tới” cũng không kịp nói.

Phàn Viễn nén cười đau cả bụng, đợi đến khi có người đi rồi, anh mới vỗ vỗ vai Nhan Duệ nói: “Vương gia thật to gan, dám bỏ thuốc cho hoàng tử, chuyện này mà lộ ra thì sẽ liên lụy tới cửu tộc đấy.”

Khóe môi Nhan Duệ cong lên, hắn ôm ngang người anh, đi về phía thư phòng của mình, nghiêm túc nói: “Nếu đã vậy rồi, không bằng tận hưởng lạc thú trước mắt đi, mấy ngày hôm nay bổn vương kìm nén đến khó chịu, không bằng Ninh công tử ở lại cùng bổn vương tiêu dao một đêm, sau này chịu gia hình bổn vương cũng có thể nhắm mắt chấp nhận.”

Phàn Viễn nghe hắn nói mấy lời không đứng đắn, nhưng thực ra cũng không kháng cự, mặc kệ hắn đè mình xuống bàn sách rộng lớn, người nọ gạt hết giấy bút trên bàn xuống đất, nhanh chóng cởi y phục trên người anh xuống, da thị nõn nà trắng hồng liền lộ ra trong không khí lạnh băng, Phàn Viễn không kiềm được mà khẽ rùng mình mộ cái.

Anh nhỏ giọng thương lượng: “Không bằng tới phòng ngủ đi, ở đây lạnh quá.”

Nhan Duệ lắc đầu, cười đến là đen tối: “Lát nữa sẽ nóng lên ngay thôi.”

Phàn Viễn nghe hắn nói vậy, gương mặt nóng lên, trong lòng lại không khỏi có chút chờ mong. Ấy vậy mà Nhan Duệ vẫn cứ đứng yên bất động, chỉ ngưng mắt nhìn xuống thân thể nõn nà đẹp mắt của anh.

Ánh mắt của hắn rõ vô sỉ, khiến Phàn Viễn không kiềm chế được mà tưởng tượng ra cảnh những ngón tay thô to của hắn ve vuốt trên người mình, Nhan Duệ thích vuốt ve cơ thể anh, chẳng chừa ngõ ngách nào, những lúc động tình, hắn đều cung kính hôn lên từng tấc da tấc thịt trên người anh.

Nghĩ tới đây, đầu óc anh dần dần chìm trong màn sương, cơ thể bắt đầu ửng đỏ, nơi nào đó không được khống chế cũng đã ngóc đầu dậy, cơ thể này quá đỗi ngây thơ non nớt, bởi vậy nên chính anh cũng không thể khống chế được mình.

Nhan Duệ khẽ cười rộ lên, “Mới vậy thôi đã không chịu nổi, cục cưng cũng thèm khát quá rồi.”

Phàn Viễn mở mắt ra lườm hắn, kéo tay hắn sờ lên ngực mình, lầu bầu nói: “Tác phong nhanh nhẹn lên.”

Nhan Duệ thích nhất là những khi anh thẳng thắn như vậy, nếu không phải vì lo cơ thể này quá yếu đuối, đồng thời vẫn chưa đủ trưởng thành, hắn đã sớm không kiềm chế được mà làm anh rồi, đâu tới mức ngày ngày lấy đậu hũ ra ăn trừ cơm chứ.

Nhưng dù có vậy cũng không còn cách nào, thân thể này mới mười bốn tuổi, còn bốn năm năm nữa mới đủ trưởng thành, nhưng ngay cả khi đó thân thể cũng chưa thể bằng người bình thường, hắn lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, tránh cho cuối cùng chính bản thân mình phải chịu tội, nghĩ như vậy, hắn có cảm giác như tháng ngày khai huân xa vời vợi dường như không bao giờ tới.

Hắn cố nén cơn tà hỏa trong lòng, giữ lấy đôi tay hư hỏng kia, bình tĩnh hỏi: “Chuyện này em định khi nào mới kết thúc?”

Phàn Viễn khó chịu uốn éo người, anh nói: “Em muốn phụng dưỡng đến khi Hứa thị lâm chung, sao có thể kết thúc nhanh như vậy được, thôi vào vấn đề chính đi, anh mau mau giúp em nào.”

Nhan Duệ lại mắt điếc tai ngơ, kiên trì nói: “Dưỡng lão chăm sóc tới lúc lâm chung có gì khó đâu, dùng năng lượng chống đỡ cho thân thể này đến độ tuổi nhất định là được rồi, trong đó em có thể thêm một số điều kiện, ví dụ như hiếu thuận nghe lời, tài hoa hơn người, tuy không thể giống hệt em, nhưng cũng đủ để giúp Hứa thị an hưởng tuổi già, em không muốn đi, có phải vì luyến tiếc tình thương ấm áp của mẹ không?”

Phàn Viễn im lặng, không cam lòng hỏi: “Vậy cũng không được sao?”

Hiếm khi nào Nhan Duệ có vẻ cương quyết như lúc này, “Em nên biết giới hạn của anh ở đâu, anh không muốn bất cứ kẻ nào được em lưu tâm để ý dù chỉ là một chút, anh có thể tha thứ cho Hứa thị đến bây giờ, cũng vì thương cảnh trước đó em phải chịu, nhưng như vậy không đồng nghĩa anh có thể dễ dàng bỏ qua cho..”

Phàn Viễn cúi đầu không nói lời nào, một lúc sau anh mặc lại xiêm y rồi trượt xuống bàn, tự bỏ ra ngoài.

Suýt chút nữa Nhan Duệ không kìm lòng được mà đuổi theo, hắn dằn lòng lại, thầm nghĩ nếu bây giờ mình chịu thua, đồng nghĩa với việc chấp nhận tháng ngày ăn chay dài đằng đẵng, nhất định phải cương quyết mới được!

Như nung như nấu mà dằn vặt đợi nửa chung trà, đột nhiên sau lưng được một cơ thể mềm mại dán tới, xem ra lần này hắn cược thắng rồi.

Phàn Viễn hết sức phỉ nhổ bản thân không có chút chí khí nào, nhưng lần này Nhan Duệ không đuổi theo, có thể thấy hắn thực sự nghiêm túc, chuyện này không có cách sắp xếp nào cho vẹn toàn, so với tình thương ấm áp nhất thời, đương nhiên người yêu của mình vẫn quan trọng hơn.

Anh nhụt chí nói: “Rồi rồi rồi, em đồng ý với anh đã được chưa, đợi tham gia khoa thi xong, sắp xếp ổn thỏa cho cuộc sống của Hứa thị và lo liệu xong chuyện ở Ninh gia, em sẽ theo anh về thế giới gốc.”

Lúc này Nhan Duệ mới thỏa mãn, hắn xoay người ôm anh vào lòng, dịu dàng hôn lên thái dương anh: “Nói được thì phải làm được đấy nhé.”

Phàn Viễn nghe thấy giọng nói vui mừng của hắn, tâm tình cũng khá lên nhiều, anh ừ một tiếng, “Nói được thì làm được.”

Chủ thần đại nhân hớn ha hớn hở nói: “Anh đã chuẩn bị một món quà cho em, đến khi về thế giới gốc là có thể nhận được rồi, bao quân mãn ý luôn.”

Phàn Viễn có chút hoài nghi với lý do này của hắn, cũng không phải anh không tin tưởng Nhan Duệ, mà vì anh hiểu rõ người này, anh cứ có cảm giác bốn chữ “Bao quân mãn ý” này của hắn nồng mùi âm mưu đen tối, là ảo giác hay sao?

Có phải ảo giác hay không anh không biết, nhưng dù anh gặng hỏi, làm nũng, quyến rũ thế nào, bao nhiêu chiêu trò đều đã bày ra hết cả, nhưng Nhan Duệ vẫn kín như bưng.

Phàn Viễn bực mình quay trở về Ninh phủ, anh trông thấy mẫu thân của mình mặc xiêm y vải thô đứng trước gia môn, vừa thấy anh viền mắt liền ửng đỏ, vẻ mặt tủi thân uất ức biết bao nhiêu.

Đến khi biết rõ chân tướng, anh vốn đã bực bội trong người rồi, giờ cơn tức lên tới đỉnh điểm luôn, suýt chút nữa bùng nổ muốn lao đi giết người.

Hóa ra sau khi sáng nay Phàn Viễn đắc tội vị đại tiểu thư kia, Hứa thị vô tình đụng phải nàng ta, không cẩn thận làm đổ bát thuốc lên người nàng, Ninh Tích Mẫn cho rằng mẹ con họ cố ý đối địch cùng mình, thế là nàng ta liền bỏ vào trong phòng Hứa thị một hình nhân cắm đầy kim châm nguyền rủa, trên đó dán tên lão thái thái.

Thế là chẳng cần đợi đến lúc Phàn Viễn trở về, Hứa thị đã bị đoạt hết tài vật vốn có, bị đuổi ra khỏi phủ.

Mà trong viện của Phàn Viễn không có người của Ninh Tích Mẫn, cho nên tạm thời vẫn chưa bị vu oan hãm hại, nhưng mẫu thân bị đuổi ra ngoài cũng đã đủ bực mình tới cực điểm rồi.

Phàn Viễn cười lạnh một tiếng, được lắm, anh không muốn đấu đá với nàng ta, mà nàng ta lại cứ thích cưỡi lên đầu lên cổ chọc tức anh, thế thì đừng có trách cái ‘lão quái vật’ hơn ba ngàn tuổi này so đo với con nhóc con hơn mười tuổi đầu nhé!