Chương 3: Chương 3

“Em có thể thử tin anh.” Lời tuyên bố trầm tĩnh, cái nhìn của anh chăm chú.

“Anh nói như thế.” Cô cựa quậy trong lòng anh. “Sau những tình huống, đó dường như là một đòi hỏi hơi nhiều, anh không nghĩ vậy sao? Hay em sẽ an toàn với anh, miễn là chúng ta ở xa mặt nước?”

Miệng anh mím lại thành một đường cong gay gắt. “Lòng tin luôn luôn là vấn đề của chúng ta.” Anh nâng tay lên, bàn tay vừa mới khum lại nơi ngực cô, đùa cợt với một lọn tóc ương bướng của cô. “Về phần anh, anh cũng thừa nhận. Thay vì vậy, anh chưa bao giờ chắc chắn em sẽ không đổi ý và phản bội anh.”

“Ý anh là vì cha em,” Đột ngột giận dữ, cô cố gắng vùng vẫy khỏi lòng anh. Anh chỉ đơn giản xiết chặt cánh tay, giữ cô như anh đã làm nhiều lần trước đây.

“Tính khí cáu kỉnh của em chả bao giờ thay đổi cả,” anh nhận xét, niềm thích thú phá vỡ sự cứng rắn của anh.

“Em không phải kẻ hay cáu kỉnh,” Thea ngắt lời, biết chắc chắn rằng các anh em của cô sẽ ngay tức khắc phản đối lời nói đó. Cô không phải một người dễ nổ tung, nhưng cô cũng không kém hơn là mấy.

“Dĩ nhiên em không thế,” anh ngâm nga nho nhỏ, âu yếm kéo cô gần hơn, và tình yêu thuần túy trong giọng nói của anh gần như làm nứt vỡ trái tim cô. Làm sao anh có thể cảm nhận quá mãnh liệt về cô mà không làm điều đó? Và làm thế nào cô vẫn có thể yêu trở lại anh quá nhiều như thế?

Anh ôm cô trong im lặng một lát, nhịp đập nơi tim anh áp vào ngực cô. Cảm giác đó cô đã biết nhiều lần trước đó, cuộn mình trong cánh tay trái để cho tay phải anh, cánh tay vẫn cầm gươm, không gặp trở ngại.

Mình muốn điều này, cô nhận ra. Cô muốn anh, suốt đời này. Mãi mãi. Trong tất cả những kiếp trước của họ, thời gian họ sống với nhau chỉ tính bằng tháng hay thậm chí là tuần, họ làm tình dữ dội một cách đau đớn tới mức đôi khi cô đã sợ cái sức ép tuyệt đối của điều cô đang cảm thấy. Họ đã chưa bao giờ có thể sống đến già bên nhau, để yêu nhau mà không tuyệt vọng hay sợ hãi. Bây giờ cô phải có một quyết định sống còn: cô nên chạy đi, và bảo vệ cuộc sống của mình . . . hay là ở lại, và phải đấu tranh cho cuộc sống của họ? Lý trí vốn điều khiển cuộc đời cô, tối thiểu là cho tới khi những giấc mộng phá vỡ mọi thứ, bảo cô nên chạy. Trái tim cô nói rằng phải giữ anh chặt hết mức. Có lẽ, chỉ có lẽ thôi, nếu cô thật cẩn thận, lần này cô sẽ thắng. Cô sẽ phải vô cùng đề phòng những tình huống dính líu đến nước. Với nhận thức muộn màng, lúc này cô biết rằng đi xem lũ rùa cùng với anh quả là ngu ngốc; cô đã may mắn không gặp điều gì tồi tệ. Tuy nhiên, có thể đơn giản là vì chưa đến lúc để bất cứ điều gì đã xảy ra trong quá khứ lại diễn ra lần nữa.

Mọi thứ lần này đã khác, cô nhận thấy. Hoàn cảnh của họ đã khác. Cơn rùng mình lướt qua khi cô nhận ra rằng lần này có thể khác. “Lần này chúng ta không ở phía đối nghịch,” cô thầm thì. “Cha em là một người đàn ông tuyệt vời, hoàn toàn của gia đình, không có gì dính líu đến quân đội.”

Richard mỉm cười, nhưng nhanh chóng nghiêm túc. Khi Thea nhìn lên, cô thấy sự kiên quyết trong đôi mắt anh. “Chúng ta phải làm đúng,” anh nói một cách điềm tĩnh. “Đây là lần thứ mười hai của chúng ta. Anh không nghĩ chúng ta sẽ có một cơ hội khác.”

Thea giật lùi lại một chút. “Sẽ có ích đấy nếu em biết tại sao anh đã . . . điều anh đã làm. Em đã chưa bao giờ biết. Nói cho em, Richard. Bằng cách đó em có thể bảo vệ -”

Anh lắc đầu. “Anh không thể. Tất cả nằm ở lòng tin. Nó là chìa khóa cho tất cả. Anh phải tin em. Em phải tin anh … thậm chí trong trường hợp có bằng chứng rõ nét của điều ngược lại.”

“Đó là một đòi hỏi quá nhiều,” cô nói với một âm thanh khô khan. “Anh có phải tin em tới mức độ đó không?”

“Anh đã như vậy.” Một niềm hy vọng làm miệng anh giật giật với một nụ cười châm biếm. “Trong cuộc đời trước. Đó chắc hẳn là lý do hoàn cảnh của chúng ta đã thay đổi.”

“Chuyện gì đã xảy ra?”

“Anh cũng không thể nói với em. Điều đó có thể làm thay đổi những thứ khác. Hoặc là em nhớ lại hoặc là không. Hoặc lần này chúng ta làm đúng, hoặc chúng ta thua mãi mãi.”

Cô không thích những lựa chọn đó. Cô muốn hét lên với anh, trút cơn giận dữ vào sự tàn nhẫn của định mệnh, nhưng biết nó không ích gì. Cô chỉ có thể chiến đấu cuộc chiến của chính mình, biết rằng cuộc đời cô sẽ bất ổn nếu cô thua. Có lẽ đó là điểm chính trong tất cả, rút cục thì mỗi người bọn họ phải chịu trách nhiệm về đời mình. Nếu thế, cô không cần quan tâm nhiều đến bài học đó.

Anh bắt đầu hôn cô lại, ngửa đầu cô và say sưa uống lấy miệng cô. Thea có thể đam mê những nụ hôn của anh trong hàng giờ, nhưng còn quá sớm khi anh rút lui, hơi thở anh rời rạc và nỗi ham muốn làm đôi mắt anh tối đi. “Nằm xuống với anh,” anh thầm thì. “Đã quá lâu rồi. Anh cần em, Thea.”

Anh đã như thế. Sự dựng đứng của anh cứng như sắt chạm vào mông cô. Tuy nhiên, dù với tất cả sự thân mật của họ trong những cuộc sống quá khứ, ở kiếp này cô chỉ vừa mới gặp anh, và cô miễn cưỡng khi để mọi thứ đi quá xa, quá nhanh. Anh trông thấy sự khước từ trong nét mặt trước khi cô có thể nói, và lầm bầm nguyền rủa trong hơi thở.

“Lần nào em cũng làm điều này,” anh nói trong nỗi thất vọng sống sượng. “Em làm anh phát điên. Hoặc em làm anh chờ đợi trong khi anh đang muốn em chết đi được, hoặc em khiêu khích anh làm tình với em khi anh biết rõ là không nên.”

“Thật vậy ư?” Thea cởi tuột vạt áo anh và ném cho anh một cái nhìn gợi cảm qua vai. Cô đã chưa bao giờ nhìn ai một cách khêu gợi như thế trước đây, và ngạc nhiên một cách nhẹ nhàng về bản thân làm sao biết được điều đó, nhưng cử chỉ đó tới thật tự nhiên. Có lẽ, trong quá khứ, cô đã có vẻ là một người đàn bà khêu gợi. Cô thích ý nghĩ đó. Cảm thấy nó rất đúng. Tính cách của Richard quá mạnh đến nỗi cô cần điều gì đó để giữ anh ở ranh giới.

Anh trừng mắt với cô, và bàn tay siết lại thành nắm đấm. Nếu họ tiến xa hơn trong mối quan hệ, cô nghĩ, anh sẽ không tìm kiếm câu trả lời, tối thiểu là vẫn chưa. Trước tiên anh sẽ nỗ lực điên khùng để cám dỗ cô – một nỗ lực thường rất thành công. Cho dù tên anh là gì, và bất cứ thời gian nào, Richard đã luôn là một người tình khêu gợi ấn tượng. Nhưng anh cũng cảm thấy sự đè nén mới mẻ, biết rằng cô cũng quá hứng thú với điều anh muốn.

Một cách khó nhọc anh đứng lên, cau mày vì bực dọc. “Trong trường hợp đó, chúng ta nên ra khỏi đây, có thể lái xe vào thị trấn ăn trưa. Hoặc ăn sáng,” anh sửa lại, liếc nhìn đồng hồ đeo tay.

Thea mỉm cười, vừa thích thú vừa xúc động bởi sự chu đáo của anh. Ở nơi công cộng cùng với anh có vẻ an toàn hơn nhiều ở đây. “Giống như một buổi hẹn hò,” cô nói, và cười. “Chúng ta chưa bao giờ làm điều đó trước đây.”

Đó quả là một ngày thú vị, tràn đầy niềm hân hoan của sự tái phát hiện. Sau khi ăn sáng ở quán cà phê cô quạnh trong thị trấn nhỏ gần đó, họ lái xe trở lại những con đường, thi thoảng dừng lại để ra ngoài và dạo chơi. Richard cẩn thận tránh tất cả những con suối và bờ ao, và Thea hết sức thoải mái, có thể hoàn toàn tập trung để tìm hiểu một lần nữa người đàn ông cô đã luôn yêu. Quá nhiều điều anh đã làm trong những kí ức, vài trong số chúng thật ngọt ngào và một vài thật đáng lo. Nói những kiếp sống trước cùng nhau của họ hỗn độn sẽ là giảm bớt vấn đề. Cô đã chấn động khi nhớ lại lần cô dùng một con dao để bảo vệ mình khỏi anh, cuộc đọ sức đã kết thúc trong cảnh máu rơi: máu của anh. Và trong cảnh làm tình.

Nhưng với mỗi kí ức mới, cô cảm thấy hoàn thiện hơn, khi những mảnh bị mất trở lại đúng vị trí. Cô thấy như thể cô chỉ là một con người thiếu hoàn chỉnh trong suốt hai chín năm của đời mình, và chỉ lúc này mới trở nên đầy đủ, một con người thực sự.

Và có nhiều điều mới để khám phá về anh. Anh không khô cứng; anh là một người đàn ông hiện đại, với những kí ức và trải nghiệm không gồm có cô. Thi thoảng anh dùng một thuật ngữ hay một cụm từ cổ xưa làm cô thích thú, cho tới lúc cô bắt gặp bản thân mình làm điều tương tự.

“Em tự hỏi tại sao lần này chúng ta nhớ lại,” cô mơ màng trong lúc họ thả bộ dọc theo con đường mòn hoang vắng, với những cái cây mọc rất dày quá đầu tạo thành một mái hầm mờ tối, mát lạnh. Họ đã để lại chiếc xe Jeep của anh cả trăm thước phía sau, kéo nó vào một bên để nó không chặn luồng giao thông vốn rất thưa thớt. “Chúng ta chưa bao giờ nhớ được trước đây.”

“Có lẽ vì đây là lần cuối cùng.” Anh nắm tay cô trong tay mình. Cô chỉ muốn ngắm nhìn anh, để hấp thu những chi tiết thẳng đứng của anh, đường nét của người lính, góc độ ương ngạnh của mái tóc sẫm màu, cái cạnh cương nghị của quai hàm. Nỗi hốt hoảng tràn ngập cô bởi ý nghĩ chuyện này kết thúc, và mất anh vĩnh viễn nếu cô không thể lừa dối định mệnh.

Cô xiết chặt những ngón tay mình vào tay anh. Đó là điều cô phải làm: chống lại số mệnh. Nếu cô thắng, cô sẽ có cuộc sống với người đàn ông cô đã yêu cả hai ngàn năm qua. Nếu cô thua, cô sẽ chết. Thật đơn giản.

Sáng hôm sau, Thea nằm bất động trong thời khắc trước bình minh, hơi thở của cô nhịp nhàng trong giai điệu sâu, thoải mái của giấc ngủ. Giấc mơ bắt đầu lộ ra, những khung cảnh cách đây rất lâu chạy trong tiềm thức của cô.

Cái hồ yên lặng và đẹp kì lạ trong buổi sớm. Cô đứng trên bến thuyền và ngắm mặt trời vàng trồi lên từ sau rặng cây cao tối tăm, ngắm mặt hồ chuyển từ màu đen sang màu hồng rực khi nó phản chiếu sắc đỏ của bầu trời. Cô yêu cái hồ trong tất thảy các sắc thái của nó, nhưng mặt trời mọc là cảnh cô thích nhất. Cô đã chờ đợi, và được đền đáp bằng tiếng kêu ám ảnh của loài chim lặn gavia khi mặt hồ tỉnh giấc và chào đón một ngày mới. Đứa con cử động trong bụng cô, một cử động nhẹ nhàng khi bàn tay bé nhỏ duỗi ra. Cô mỉm cười, và tay cô lướt xuống nơi trồi lên chuyển động nho nhỏ đó. Cô thưởng thức cảm nhận về sự sống quý giá ấy. Con của cô – và của anh. Đã năm tháng qua cô nuôi dưỡng đứa bé trong mình, thích thú khi mỗi ngày qua cơ thể cô lại thay đổi nhiều hơn. Chỗ phồng nhỏ bé nơi bụng cô lúc này trở nên dễ nhận biết. Cô sẽ đối mặt với vấn đề đó, và cơn thịnh nộ của cha cô, khi cần thiết, nhưng cô sẽ không để bất kì điều gì làm hại đứa bé.

Cô vẫn thức dậy trong đau đớn vì sự hiện diện của người cô yêu, khóc vì anh, vì điều gì sẽ đến nếu anh đã là một ai khác, nếu cô đã là một ai khác. Quỷ tha ma bắt lũ đàn ông, và quỷ bắt những cuộc chiến tranh của họ. Cô sẽ chọn anh, nếu anh cho cô cơ hội, nhưng anh không. Thay vì vậy anh chỉ đơn giản thoát khỏi cuộc đời cô, không tin rằng cô yêu anh đủ nhiều. Anh không biết về sự sống mới mà anh đã để lại trong cô.

Đột nhiên cái sàn rung lên bên dưới cô khi một đôi chân đi giày ống đập vào những tấm ván. Giật mình, cô quay lại, và rồi đứng bất động với cơn sốc, tự hỏi liệu cô có đang mơ hay liệu bằng cách nào đó nỗi khát khao của cô đã làm anh xuất hiện trong bình minh. Những mảng sương mờ nhạt cuộn quanh anh khi anh sải bước hướng tới cô. Trái tim cô thắt lại đau đớn. Thậm chí nếu anh không có thực, cô vẫn cảm ơn Chúa vì cơ hội để trông thấy anh thật rõ một lần nữa – mái tóc dày màu sẫm, đôi mắt lấp lánh màu biển, cơ bắp hoàn hảo của cơ thể anh.

Anh dừng lại cách cô năm bước chân, đột nhiên như thể anh va vào một bức tường. Cái nhìn ngờ vực quét xuống thân thể cô, đường nét quá rõ ràng trong tấm áo ngủ mỏng manh cô đang mặc, với mặt trời chiếu sáng sau lưng cô. Anh nhìn tay cô đang đặt một cách che chở trên chỗ phồng nơi bụng, trong một cử chỉ bản năng của một phụ nữ mang thai.

Anh là thật. Cảm ơn Chúa, anh là thật. Anh đã trở lại với cô. Cô nhìn cơn chấn động phản chiếu trong mắt anh khi anh đương đầu với sự thực của việc làm cha. Anh nhìn chằm chằm vào bụng cô một lúc lâu, khoảnh khắc im lặng trước khi kéo cái nhìn trở lại với cô.

“Tại sao em không nói với anh?” anh hỏi bằng giọng khàn khàn.

“Em đã không biết,” cô nói. “Cho tới sau khi anh bỏ đi.”

Anh lại gần cô, thận trọng như thể đang đương đầu với một loài thú dữ, chậm rãi giơ bàn tay đặt lên bụng cô. Cô run rẩy bởi hơi nóng và sức mạnh sự đụng chạm của anh, và gần như rền rĩ lớn tiếng khi nỗi đau của những tháng ngày vắng anh được giải tỏa từ da thịt cô. Anh không cảm thấy mình đã làm cô tổn thương đến thế nào sao? Anh không thể nói lên rằng sự vắng mặt của anh đã gần như giết chết cô, và chỉ nhờ sự nhận biết mình đang mang đứa con của anh mới cho cô lý do để sống?

Và rồi cô cảm thấy cơn run rẩy cũng đang quét qua anh, khi tay anh chạm vào thân thể cô. Sức nóng nguyên sơ cháy bừng giữa họ. Cô hít một hơi thở sâu, rung động của ham muốn, cơ thể cô mềm ra và ấm hơn, trở nên ẩm ướt vì anh trong sự chuẩn bị bản năng.

“Hãy để anh ngắm em,” anh rên rỉ, đã kéo chiếc váy ngủ lên.

Bỗng nhiên cô thấy mình đang nằm trên bến thuyền, thân thể trần trụi của cô tắm trong nắng sớm. Mặt nước vỗ mềm mại xung quanh cô, phía dưới cô, nhưng không chạm vào. Cô cảm thấy như thể mình đang nổi, chỉ được giữ bởi những bàn tay khỏe mạnh đó. Cô nhắm mắt, cho anh sự riêng tư để khám phá tất cả những thay đổi trên cơ thể cô, những thay đổi cô biết quá rõ. Bàn tay thô ráp của anh lướt qua cô nhẹ nhàng như lụa, đụng vào núm vú căng cứng, thẫm màu của cô, khum lấy toàn bộ bầu ngực trong lòng bàn tay mình. Sau đó chúng di chuyển xuống bụng cô, đóng khung cái gò nhỏ căng của đứa con anh.

Cô không mở mắt, thậm chí khi anh tách chân cô ra, nâng đầu gối lên và căng rộng chúng để anh có thể nhìn cô. Cô nghẹn thở khi làn khí lạnh trượt qua phần xác thịt nhạy cảm nhất, và nỗi ham muốn anh dữ dội thêm. Anh không cảm thấy cô cần anh biết bao nhiêu, không cảm thấy sự hưởng ứng của cơ thể cô dưới bàn tay anh sao? Dĩ nhiên anh có. Cô đã chưa bao giờ có thể che giấu nỗi ham muốn anh, ngay cả khi cô cố gắng một cách tuyệt vọng. Cô nghe thấy nhịp thở của anh trở nên đứt đoạn, và nóng lên với sự hiểu biết về lòng khao khát của anh.

“Em quá đáng yêu, thật nhức nhối khi nhìn em,” anh thầm thì. Cô cảm nhận một ngón tay dài, chai sần đang thám hiểm những vùng nhạy cảm giữa hai chân cô, ve vuốt và chà xát trước khi nhẹ nhàng trượt vào trong. Cảm xúc của cô lảo đảo với chấn động của sự xâm chiếm ít ỏi đó; lưng cô cong lại trên sàn, và anh vuốt ve cô với tiếng rì rầm sâu. Sau đó cô cảm thấy anh đến gần hơn, đứng giữa hai chân cô, cởi bỏ quần áo của mình, và cô nằm đó trong nỗi đau đớn của sự đề phòng đang chờ đợi khoảnh khắc khi họ lại cùng nhau lần nữa, một lần nữa, một lần nguyên vẹn. Làm đầy cô trở lại quá dễ dàng đến nỗi anh có lẽ là một phần của cô, và họ đều thở hổn hển vì sự hoàn hảo của nó. Sau đó thời gian cho lý trí là quá khứ, và họ chỉ có thể chuyển động cùng nhau, dính chặt vào nhau, sức mạnh của anh được bổ sung bởi sự yếu đuối của cô, đàn ông và đàn bà, quan hệ vĩnh viễn.

Thea rền rĩ trong giấc ngủ khi người tình trong mơ mang cô tới cực điểm ham muốn, và sau đó lặp lại khi giấc mơ thay đổi, rồi lại tiếp tục.

Làn nước gần lại quanh đầu cô, bọt nước trắng tõe ra trên bề mặt nơi cô đi xuống. Chấn động vì điều đó, sau lạc thú cô vừa được biết với anh, làm cô tê liệt trong một lúc, những khoảnh khắc ghê gớm. Rồi cô nghĩ về đứa bé cô đang mang, và thét lên trong câm lặng nỗi kinh hoàng của mình rằng nó gặp nguy hiểm. cô bắt đầu đấu tranh dữ dội chống lại sự ghì chặt lạnh lùng đang kéo cô xuống dưới, xa bầu không khí, xa khỏi sự sống. Cô không thể để bất cứ điều gì xảy đến với đứa con, không kể cha nó đã làm gì. Bất chấp mọi thứ, cô yêu anh, yêu đứa con của anh.

Nhưng cô không thể thoát được mối ràng buộc đang kéo cô xuống. Tấm áo ngủ bị xoắn lại quanh chân cô, thay vì nổi lên. Hai lá phổi nặng nề trong nỗi đau, cố gắng với lên bầu không khí. Cô chiến đấu với sức đẩy, biết rằng cô sẽ chỉ nuốt vào cái chết. Chiến đấu. cô phải chiến đấu vì đứa con.

Những bàn tay mạnh mẽ nơi vai cô, đẩy cô sâu hơn xuống làn nước. Tuyệt vọng, tầm nhìn đang mờ đi, cô nhìn trân trối qua màn nước xanh tới đôi mắt lạnh lùng lạnh nhạt của người đàn ông cô đã yêu nhiều tới mức sẵn sàng theo anh tới bất cứ đâu. Anh đang ép cô xuống, xuống, xa khỏi bầu không khí duy trì sự sống.

“Tại sao?” cô kêu không thành lời. Làn nước chết chóc xâm chiếm miệng cô, mũi cô, xông xuống họng cô. Cô không thể giữ lâu hơn. Chỉ có đứa bé mang lại cho cô sức mạnh để tiếp tục chiến đâu, khi cô vật lộn chống lại những bàn tay mạnh mẽ đó, cố gắng đẩy anh ta ra. Con của cô . . . cô phải cứu đứa bé. Nhưng bóng tối mạnh dần lên, che phủ mắt cô, và cô biết mình đã thua. Ý nghĩ cuối cùng của cô trong cuộc đời này là một tiếng kêu mơ hồ trong tâm trí của nỗi thất vọng: “Tại sao?”

Những tiếng nức nở vô vọng rung động cơ thể Thea khi cô tỉnh giấc. Cô cuộn mình lại, chìm đắm bởi nỗi đau buồn, đau buồn cho đứa con chưa ra đời, đau buồn cho người đàn ông cô đã yêu quá nhiều đến mức thậm chí khi cô bị hủy diệt bởi tay bàn anh cũng không giết được cảm xúc của cô về anh. Điều đó không đúng đắn. Anh đã làm tình với cô, và sau đó làm cô chết đuối. Làm thế nào mà một người đàn ông có thể cảm nhận về đứa con anh ta đang cử động trong bụng mẹ nó, và rồi sau đó cố ý làm tiêu tan sự sống mong manh đó? Không quan tâm anh cảm nhận về cô như thế nào, nhưng làm sao anh có thể giết đứa con của mình?

Nỗi đau thật choáng váng. Cô nghe thấy âm thanh nhỏ, ai oán của những tiếng nức nở khi cô co rúm ở đó, không thể chuyển động, không thể suy nghĩ.

Rồi cô nghe thấy tiếng xe Jeep, thắng gấp trên con đường dẫn, những bánh xe nghiến trên sỏi. Cô lạnh người, nỗi kinh hoàng như băng đá chạy qua huyết quản. Anh ta ở đây. Cô nên nhớ rằng anh có cùng những giấc mơ như cô; anh biết rằng cô biết về những khoảnh khắc ác mộng cuối cùng bên dưới mặt nước. Cô không thể bắt đầu nghĩ rằng anh đang cố gắng hoàn thành bằng cách lặp lại cái chết của cô qua mỗi cuộc đời, nhưng đột nhiên cô không nghi ngờ gì về điều đó, nếu cô còn ở lại đây, cô hồ nghi rất ít rằng định mệnh tái diễn lần nữa. Sau giấc mộng cuối cùng đó, không có cách nào để anh có thể nói năng ngọt ngào với cô mà không có nỗi sợ hãi theo cái cách anh đã làm trước đây.

Cô nhảy khỏi giường, không mất thời gian để chộp quần áo. Đôi chân trần của cô không phát ra tiếng động khi cô chạy vội ra từ phòng ngủ, băng qua phòng khách, và vào trong bếp. Cô với lấy cánh cửa phía sau ngay khi nắm tay to lớn của anh nện vào cửa trước.

“Thea.” Giọng nói trầm của anh đầy ép buộc, nhưng bị nén lại, như thể anh đang cố gắng thuyết phục rằng cô không gặp bất kì nguy hiểm nào cả.

Những cái bóng khó hiểu của buổi rạng đông vẫn bao phủ căn phòng, ánh sáng màu xám quá yếu ớt để xuyên qua những cánh cửa sổ. Như một loài thú nhỏ đang cố gắng thoát khỏi sự chú ý của loài săn mồi, Thea giữ mình đứng yên, đầu cô dựng lên khi cô lắng nghe âm thanh nhẹ nhất của những chuyển động từ anh.

Liệu cô có thể lao qua cánh cửa sau mà không gây ra bất kì tiếng động dễ bị phát hiện nào? Hay là anh ta lúc này thậm chí đang di chuyển một cách lặng lẽ quanh ngôi nhà để tới chính cánh cửa này? Ý nghĩ mở cửa ra và mặt đối mặt với anh ta làm máu cô còn lạnh hơn.

“Thea, nghe anh này.”

Anh ta vẫn đứng nơi hành lang trước. Thea dò dẫm sợi dây xích, cầu nguyện những bàn tay run rẩy sẽ không phản bội cô. Cô tìm thấy nó và chậm chạp, khổ sở, cởi nó ra, giữ chặt trong tay để chúng không kêu leng keng. Sau đó cô với tay tới chỗ khóa.

“Không như em nghĩ đâu, cưng. Đừng sợ anh, làm ơn. Hãy tin anh.”

Tin anh ta! Cô gần như cười lớn, bong bóng của cơn kích động tràn lên mặc dù cô nỗ lực hết sức. Cuối cùng cô nén âm thanh lại. Anh ta đã nói thế quá nhiều lần tới mức hai từ đó đã trở thành lời cầu nguyện. Một cuộc đời và cô đã tin anh lần nữa – với trái tim cô, cơ thể cô, sự sống của đứa bé – và mỗi lần anh đều chống lại cô.

Cô tìm thấy cái khóa, xoay nó một cách yên lặng.

“Thea, anh biết em dậy rồi. Anh biết em có thể nghe anh.”

Cô mở cánh cửa từ từ, giữ hơi thở không gây ra bất kì tiếng động nào sẽ báo cho anh. Mỗi inch trong phòng đều chứa ánh sáng màu xám đang tràn qua khe hẹp. Bình minh đang tới gần hơn từng giây, mang theo ánh nắng rực rỡ sẽ làm cho cô không thể trốn khỏi anh ta. Cô nhận ra mình không có chìa khóa xe, và điều đó hầu như làm cô tê cứng. Nhưng cô không dám trở lại lấy chúng; cô sẽ phải trốn đi bằng đôi chân.

Dù sao như vậy có lẽ là tốt nhất. Nếu cô đi xe, anh ta sẽ dễ dàng bám theo. Cô cảm thấy dễ bị nguy hiểm hơn nếu đi bộ, nhưng việc ẩn nấp sẽ dễ dàng hơn.

Cuối cùng cánh cửa cũng mở ra đủ để cô lách qua. Cô thở sâu khi rời khỏi nơi an toàn tạm thời của ngôi nhà. Cô muốn thu mình lại đằng sau những bức tường của nó, nhưng biết rằng anh ta sẽ sớm phá cửa sổ và vào trong, hoặc đá sập cửa trước. Anh ta là một chiến binh, một kẻ giết người. Anh ta có thể vào. Cô không an toàn ở đó.

Đi khom lưng không đóng cửa, chỉ vài bước dưới mái hiên che mưa phía trên đầu. Cũng có một cánh cửa chắn ở đó. Một cách cẩn trọng cô mở chốt, và bắt đầu quá trình tra tấn để nhẹ mở nó ra, những dây thần kinh ngày càng căng hơn. Cô tập trung hết sức, chăm chú vào bản lề, mừng vì nó yên lặng. Có một tiếng cọt kẹt rất nhỏ, không thể nghe rõ thậm chí cách một bước chân, nhưng mồ hôi rịn trên người cô. Một inch, hai inch, sáu. Cánh cửa mở rộng hơn. Tám. Chín. Cô bắt đầu luồn qua.

Richard tiến tới từ một phía ngôi nhà. Anh trông thấy cô và nhảy tới, như một con thú săn mồi kinh khủng.

Thea kêu lên và giật trở lại, đóng sầm cửa nhà bếp lại và dò dẫm cái khóa. Quá muộn! Anh ta sẽ băng qua cái cửa đó, dù khóa hay không. Cô cảm thấy quyết tâm của anh và bỏ lại cái khóa, thay vì vậy chọn cách có thêm thời gian khi cô chạy hết tốc lực tới cửa trước.

Cánh cửa sau mở tung ngay khi cô với tới cửa trước. Nó vẫn khóa. Ngực cô đè nặng nỗi kinh hoàng, hơi thở cô tắc lại trong lồng ngực và không xuống sâu hơn. Những ngón tay run rẩy co giật của cô cố gắng kéo dây xích, cái khóa.

“Thea!” giọng anh ầm ầm, vang dội cơn cuồng nộ.

Khóc nức nở, cô giật mở cánh cửa, và lao ra hành lang, đẩy mạnh tấm cửa chắn bên ngoài, phóng qua nó, vấp ngã xuống bãi cỏ rậm rạp ẩm ướt.

Anh bùng ra từ cửa trước. Cô bò dậy, kéo vạt áo ngủ lên tới đầu gối, và chạy về phía đường.

“Chết tiệt, nghe anh đi!” anh ta gào lên, chạy nước rút để chặn cô. Cô rẽ ngang khi anh chắn ngay phía trước, nhưng một lần nữa anh lại ở giữa cô và con đường.

Nỗi tuyệt vọng che phủ tầm nhìn của cô; cơn nức nở bóp nghẹt cô. Cô đã bị dồn vào chân tường. Anh ta sẽ giết cô, và một lần nữa cô lại vô phương chống đỡ.

Cô thả tấm áo xuống, làn áo rào quanh chân cô, khi cô nhìn anh với đôi mắt đẫm nước mắt. Ánh sáng màu xám lúc này mạnh hơn, cô có thể trông thấy sự hung tợn trong mắt anh, cái vẻ của quai hàm, làn da bóng nhẫy mồ hôi. Anh chỉ mặc quần jean. Không áo, không giày. Khuôn ngực vạm vỡ của anh trồi lên hạ xuống với mỗi nhịp thở, nhưng anh không hề mệt mỏi, trong khi cô đã kiệt sức. Cô không có cơ hội nào chống lại anh.

Chậm chạp, cô bắt đầu quay lưng lại, nỗi đau trong lòng cô căng ra cho tới lúc nó giúp cô có thể thở, trái tim giữ nhịp đập. “Làm sao anh có thể?” cô khóc nức, bóp nghẹt từng từ. “Con chúng ta . . . Làm sao anh có thể?”

“Thea, nghe anh này.” Anh mở rộng hai bàn tay trong một cử chỉ muốn an ủi cô, nhưng cô biết quá nhiều về anh để trở nên mù quáng. Anh ta không cần vũ khí; anh có thể giết cô chỉ với đôi tay trần. “Bình tĩnh lại nào, em yêu. Anh biết em đang rối loạn, những hãy vào trong nhà với anh và chúng ta sẽ nói chuyện.”

Một cách giận dữ cô quệt nước mắt nơi gò mà. “Nói chuyện! Điều đó thì ích gì?” cô rít lên. “Anh phủ nhận điều đã xảy ra sao? Anh không chỉ giết tôi, anh còn giết con chúng ta nữa!” Tuy nhiên cô quay người lại, nỗi đau đớn quá dữ dội vẫn còn nguyên làm cô thậm chí lại gần anh ta. Cô cảm nhận như thể mình đang khóc trong lòng, nỗi đau buồn quá lớn và khó kiểm soát đến mức cô cảm thấy như chào đón cái chết ngay lúc này, để thoát khỏi nỗi đau khủng khiếp.

Anh nhìn phía sau cô, và nét mặt anh thay đổi. Một sự trống rỗng lạ lùng nơi mắt anh. Toàn bộ cơ thể anh căng thẳng khi anh dường như tập trung lại, như thể anh là cái lò xo. “Em đang đứng quá gần mặt nước,” anh nói trong một âm vực vô cảm, dứt khoát. “Hãy tránh khỏi bờ đi.”

Cô liều liếc nhanh qua vai, và thấy mình đang ở cạnh bờ, cái hồ lạnh lẽo chết chóc đang vỗ gần đôi chân trần của cô. Nước mắt cô làm nhòe đi hình ảnh, nhưng nó ở đó, yên lặng chờ đợi tóm lấy cô.

Nỗi sợ hãi vô cớ về cái hồ day dứt trong cô, nhưng không gì có thể so sánh với nỗi đau đớn khôn nguôi về đứa bé. Cô thay đổi hướng lùi, di chuyển tới bến thuyền. Richard bước theo cô, không cố lại gần hơn, nhưng cũng không cho cô bất kì đường nào để trốn thoát. Sự bất khả kháng của nó dội qua tâm trí. Cô đã cho rằng mình có thể đánh lừa số phận, nhưng những nỗ lực của cô đã vô ích ngay từ đầu.

Đôi chân trần của cô chạm vào gỗ, và cô lùi lên sàn. Richard ngừng lại, đôi mắt xanh dương đảo nhanh lên cô. “Đừng đi xa hơn,” anh kêu. “Cái sàn không an toàn đâu. Vài miếng ván đã mục nát và lỏng rồi. Rời khỏi đó đi, bé yêu. Tới đây với anh. Anh thề không làm đau em đâu.”

Bé yêu. Nỗi đau vỡ ra từng mảnh trong cô, và cô rên lớn tiếng, bàn tay đặt xuống bụng như thể đứa con vẫn nằm ở đó. Cô liều lĩnh quay lưng lại phía anh, lắc đầu.

Anh đặt một chân lên sàn. “Anh không thể mang đứa bé trở lại,” anh nói bằng giọng khàn khàn. “Nhưng anh sẽ cho em một đứa con khác. Chúng ta sẽ có nhiều con như em muốn. Đừng rời bỏ anh lần này, Thea. Vì Chúa, chúng ta hãy rời khỏi cái sàn này.”

“Tại sao?” Nước mắt vẫn làm lu mờ tầm nhìn của cô, chảy xuống gò má, cái giếng sâu vô tận của nỗi đau buồn. “Tại sao phải hoãn lại? Tại sao không để nó kết thúc luôn bây giờ đi?” Cô vẫn lùi xa hơn, cảm thấy những tấm ván kêu cọt kẹt và lún xuống dưới đôi chân mình. Nước rất sâu ở dưới cái bến; nó đã từng là nơi hoàn hảo cho ba đứa trẻ hiếu động chạy nhảy và nô đùa, không có nỗi sợ hãi đâm vào đầu óc chúng. Nếu cô sẽ phải chết ở đây, thì đành chịu. Nước. Luôn luôn là nước. Cô đã luôn yêu nó, và cuối cùng thì nó luôn tóm được cô.

Richard chậm chạp bước tới, không rời mắt khỏi cô, tay anh giơ ra. “Làm ơn, cầm lấy tay anh, em yêu. Đừng lùi lại nữa. Nó không an toàn.”

“Tránh xa tôi ra!” cô thét.

“Anh không thể.” Môi anh mím lại. “Anh không bao giờ có thể.” Anh bước tiếp. “Thea –”

Hấp tấp, cô bước lùi lại. Tấm ván lún xuống bởi trọng lượng của cô, rồi bắt đầu vỡ. Cô cảm thấy bề mặt sụp đổ bên dưới chân mình, cô rơi xuống mặt nước. Cô chỉ thấy hình ảnh mờ dần của Richard đang lao tới, khuôn mặt anh xoắn lại bởi cơn giận dữ vô vọng, trước khi mặt nước phủ qua đầu cô.

Thật lạnh lẽo, tối tăm. Cô rơi xuống, bị kéo bởi những bàn tay vô hình. Hình bóng đen đúa của những cái cọc chống sàn trôi qua trước mặt cô khi cô xuống sâu hơn, sâu hơn. Sau tất cả sự kinh hoàng và nỗi đau, hầu như thật khuây khỏa khi được kết thúc, và trong một lúc lâu cô đơn giản là tiến vào điều không thể tránh khỏi, sau đó bản năng nổi lên, vô ích nhưng không dừng lại, và cô bắt đầu chiến đấu, cố gắng đưa mình trở lại mặt nước. Nhưng tấm áo ngủ cuộn lại quanh chân cô, ngày càng xiết chặt hơn khi cô càng vùn vẫy, và cô nhận ra rằng cô đã vướng vào những tấm ván vỡ. Những tấm ván đang kéo cô xuống và với đôi chân bị trói cô không thể tạo ra đủ sức mạnh để kháng cự lại chúng.

Nếu cô có thể cười, cô sẽ cười. Lần này, Richard sẽ không phải làm gì cả. Cô đã tự mình làm điều đó. Tuy nhiên, cô không thể ngừng chiến đấu, cố gắng bơi để thoát khỏi lực kéo của những tấm ván.

Bề mặt hồ bị khuấy động bởi chuyển động của anh, khi anh cắt qua làn nước ngay bên trái cô. Tầm nhìn lờ mờ, nhưng cô có thể thấy làn da mờ nhạt của anh, mái tóc thẫm của anh. Ngay lập tức anh thấy cô, màu trắng của chiếc áo ngủ chỉ rõ vị trí của cô, và anh lao mình tới hướng đó.

Cơn giận dữ lan tỏa trong cô. Anh phải nhìn nó diễn ra; anh không thể để cái hồ làm công việc của nó mà không có sự giúp đỡ của anh. Chắc hẳn anh muốn chắc chắn rằng cô không chiến đấu cho tự do của mình.

Cô giơ tay lên về hướng ngược anh, tăng cường nỗ lực với lên bề mặt của mình. Cô đang dùng tất cả chút oxy cho sự kháng cự, và phổi cô rát bỏng, nặng nề với nhu cầu hít thở. Richard tóm lấy đôi tay đang vung của cô và bắt đầu đẩy cô xuống, xuống, xa khỏi ánh sáng, khỏi sự sống.

Thea trông thấy anh, bình tĩnh và lạnh lùng, mỗi tế bào của anh đều tập trung vào việc đang làm. Cô còn rất ít thời gian, rất ít. Nỗi đau cuộn trong lòng cô, và nỗi tức giận với số mệnh, bất chấp những nỗ lực hết mình của cô. Một cách liều lĩnh cô cố gắng giật lấy tự do từ anh, sử dụng sức mạnh cuối cùng cho một nỗ lực cuối cùng . . . .

Bất chấp tất cả mọi điều, cô đã luôn yêu anh rất nhiều, xa hơn mọi lý lẽ, thậm chí còn hơn cái chết.

Nỗi đau thậm chí còn sâu hơn: sự hiểu biết rằng cô sẽ rời bỏ anh vĩnh viễn. Cái nhìn của họ gặp nhau qua tấm màn nước tối tăm, khuôn mặt anh quá gần cô đến nỗi cô có thể hôn anh, và qua bóng tối ngày một lớn cô trông thấy nỗi thống khổ phản chiếu trong mắt anh. Tin anh, anh đã lặp đi lặp lại. Tin anh . . . thậm chí khi có bằng chứng rõ ràng cho điều ngược lại. Hãy tin anh . . .

Tin anh ấy.

Nhận thức căng ra trong Thea như mặt trời chói lọi. Lòng tin.

Cô đã chưa bao giờ có thể tin anh, hay tình yêu của anh với cô. Họ đã thích nhau như hai con thú luôn cảnh giác, ham muốn lẫn nhau, nhưng không dám để mình dễ bị tấn công vì nhau. Họ đã không tin nhau. Và họ đã phải trả giá.

Tin anh.

Cô ngừng chống cự, để mình rũ xuống, để anh làm điều anh muốn. Dù sao cô không còn sức nữa. Cái nhìn của họ vẫn ghim lại, và qua đôi mắt cô trao mình cho anh, tình yêu của cô chiếu sáng qua đó. Thậm chí nếu đã là quá muộn, cô muốn anh biết rằng cuối cùng thì, mặc kệ mọi thứ, cô yêu anh.

Cô nhìn mắt anh lóe lên, cảm thấy nỗ lực được phục hồi của anh khi anh đẩy cô xuống, xuống dưới bằng mọi cách. Sau đó, không vướng khối lượng những tấm ván đang lôi cô, anh có thể nới lỏng làn vải áo ngủ để giải phóng nó khỏi tấm gỗ. Bong bóng không khí cuối cùng thoát khỏi môi cô khi anh quấn tay mình quanh eo cô và sử dụng đôi chân khỏe mạnh đẩy họ lên, lên tới mặt hồ và luồng khí oxy kì diệu, lên tới sự sống.

“Chúa ơi, làm ơn, LÀM ƠN, ôi Chúa ơi, làm ơn.” Cô nghe thấy lời cầu nguyện nho nhỏ tuyệt vọng của anh khi anh kéo cô khỏi mặt nước, nhưng cô không thể đáp lại, không thể cử động, khi cô rơi tõm vào vòng tay anh như con búp bê vải tả tơi. Hai lá phổi chưa hoàn toàn làm việc, cô không thể hít những hơi thở sâu, rối loạn như cô cần.

Richard đặt cô trên bãi cỏ và bắt đầu đấm vào lưng cô. Hai lá phổi thình lình giật mạnh, sau đó nặng trĩu, và cô khạc ra một lượng nước hồ. Anh tiếp tục đấm cho tới khi cô nghĩ rằng anh sẽ làm nứt xương sườn mình mất.

“Em … ổn … rồi,” cô thở hổn hển, cố gắng tránh nắm tay khổng lồ đó. Cô ho nhiều hơn, khạc khan.

Sụp xuống bên cạnh cô trong cơn ho bùng nổ của chính anh, cơ ngực anh nặng nề khi anh đấu tranh lấy không khí.

Thea gắng sức nghiêng sang một bên, với tới anh, cần chạm vào anh. Họ nằm trên cỏ, run rẩy và ho, khi những tia nắng ấm đầu tiên trườn qua mặt hồ đụng vào họ. Anh ôm chặt lấy cô một cách rối loạn, nước mắt chảy xuống má anh, thì thầm những tiếng rời rạc khi anh đặt những nụ hôn tuyệt vọng lên khuôn mặt cô, cổ họng cô. Thân thể to lớn của anh căng ra, run rẩy với sự căng thẳng không thể dịu đi. Anh lăn cô xuống dưới anh, kéo mạnh tấm áo ướt đẫm tới eo cô. Thea cảm thấy nhu cầu dữ dội đến tuyệt vọng của anh, và vẫn nằm yên khi anh chiến đấu với lớp vải quần jean ẩm ướt, ương ngạnh, cuối cùng cũng mở được và cởi nó ra. Anh mở hai chân cô ra và đâm vào trong cô, to nóng và quá cứng đến nỗi cô kêu lên cùng lúc giữ anh chặt hết mức như cô có thể.

Anh di chuyển nhanh và mạnh, với nhu cầu khẳng định rằng họ vẫn còn sống, nhu cầu kết nối với cô. Sự hưởng ứng của Thea mất kiểm soát và cô lên cực điểm hầu như ngay tức thì, kêu lên với niềm vui sướng có anh ở đó với cô khi cô dính sát vào tay chân anh. Anh thỏa mãn dữ dội, rùng mình, và cô cảm thấy dòng lũ ấm áp của sự cực khoái của anh bên trong cô, sau đó anh ngã lên đám cỏ bên cạnh.

Anh nằm ở đó ôm chặt cô một lúc lâu, đầu cô đặt trên vai anh, họ không thể ngừng sờ mó lẫn nhau. Anh vuốt những lọn tóc rối ương bướng của cô; cô vuốt ve ngực anh, cánh tay anh. Anh hôn thái dương cô; cô rúc vào hàm anh. Anh bóp và ve vuốt khuôn ngực cô; đôi tay cô lang thang tới bộ phận nam tính trần trụi. Cô nghĩ rằng họ đã làm nên một bức tranh trụy lạc, nằm đó trên mặt đất với tấm áo ngủ của cô bị kéo tới eo và quần anh bị giật tới đầu gối, nhưng mặt trời đang sưởi ấm và cô mơ màng, thân thể cô được thỏa mãn đủ đầy, và cô không mấy quan tâm.

Rốt cuộc anh di chuyển, đá chân khỏi chiếc quần jean quỷ quái. Cô mỉm cười khi anh duỗi ra trần truồng một cách hạnh phúc. Anh đã chưa bao giờ được sung sướng bởi vì sự thừa mứa tính e thẹn. Nhưng lúc này, gần như là một tội ác nếu che đậy một cơ thể như anh. Cô thở sâu với niềm hạnh phúc của chính mình, nghĩ về những điều trụy lạc cô sẽ làm với anh sau này, khi họ nằm dài trên chiếc giường lớn. Vài điều đòi hỏi một chiếc nệm hơn là bãi cỏ. Mặc dù những tấm da thú cũng thật tuyệt vời . . .

“Tất cả những lần đó,” cô thì thầm, hôn vai anh. “Anh đều đang cố gắng cứu em.”

Đôi mắt lấp lánh hé mở khi anh ôm cô gần hơn. “Dĩ nhiên rồi,” anh nói đơn giản. “Anh không thể sống mà không có em.”

Nhưng anh đã sống mà. Lời nhận xét tan biến trên môi cô khi cô nhìn anh chằm chằm, đọc được vẻ mặt anh. Đôi mắt anh điềm tĩnh, và thừa nhận. Niềm xúc động căng lên trong ngực cô cho tới khi cô có thể thở, và nước mắt long lanh trong đôi mắt. “Quỷ bắt anh đi,” giọng cô run run. Anh đã không sống. Mỗi cuộc đời, khi anh thất bại trong việc cứu cô, anh đã ở lại đó với cô, chọn cách chia sẻ cái chết còn hơn sống tiếp mà không có cô. Đây là cơ hội cuối cùng của anh cũng như của cô, cơ hội cuối cùng của họ. “Quỷ bắt anh đi,” cô lặp lại, đấm vào ngực anh bằng nắm tay mình. “Sao anh có thể làm thế? Tại sao anh không tiếp tục sống?”

Một nụ cười hé mở trên môi anh khi anh đùa nghịch với một lọn tóc quăn của cô. “Em sẽ làm vậy sao?” anh hỏi, và cười toe toét khi cô quắc mắt với anh. Không, cô không thể bỏ lại anh trong làn nước và sống tiếp. Cô sẽ đi cùng anh.

“Em đúng là con mèo hung dữ,” anh nói một cách thỏa mãn, ôm cô dựa vào ngực anh. “Em đã dẫn anh theo trong một cuộc săn đuổi, nhưng bây giờ anh đã bắt được em rồi. Cuối cùng chúng ta cũng làm đúng.”