Chương 1: Xuyên không thành cô nhi

Nằm sóng xoài trên nền đất lạnh, những cơn gió nhẹ mang theo vị khói và mùi xú uế. thiếu niên nheo mắt lại nhìn bầu trời xanh lẩm bẩm:

- Tiểu tử này không ngờ lại trùng tên họ với mình, nhưng số nhọ quá !! ta chưa gì đã trở thành cô nhi rồi !

Hắn Tên Vi Phong, kiếp trước nguyên là phó giáo sư khoa khảo cổ, tốt nghiệp trường Đại học Harvard, hiện đang công tác tại viện khảo cổ quốc gia. nhiệm vụ giảng dậy và tiến hành khai quật cũng như tìm hiểu các gi tích cổ xưa được tìm thấy trên đất nước.

Lần này hắn được viện hàn lâm Trung Quốc mời tới hỗ trợ đội liên hiệp khảo cổ của nước bạn, với kế hoạch khám phá một tàn tích mới lộ diện trước đây không lâu ở trong núi sâu. Một cơ hội hiếm có như vậy thì làm sao hắn có thể từ chối được ?

Trải qua hai mươi ngày cật lực tìm kiếm hắn và cả đoàn đã phát hiện ra một hầm mộ cổ xưa, nhưng trong quá trình khai quan để tìm hiểu bí mật ẩn chứa bên trong, một luồng khí đỏ từ trong quan tài tràn ra khiến mọi người không kịp trở tay phòng bị, luồng khí quái ác khiến da thịt ai nãy đều bị thối rữa mà bỏ mình.

Lúc này tỉnh dậy ở một nơi xa lạ, nếu như là một người khác thì có lẽ tâm trí dễ bị hoảng loạn. Hắn thì lại khác, để dẫn thân vào con đường khảo cổ hắn bắt buộc phải nắm giữ lịch sử, địa lý hay tâm linh , tín ngưỡng, đó đều là những món tương đối cổ lão , từng là nỗi khiếp sợ đối với giới trẻ đương thời. Tâm trí hắn là sự giao thoa giữa hiện địa và cổ lão nên đủ để bình tĩnh trước một sự vật bất thường nào đó, thậm chí lúc này hắn rất tò mò muốn khám phá nơi này.

Từ trong sự dung hợp với ký ức của anh bạn trẻ từng sở hữu cơ thể này, thì ra người này vốn sống ở trấn này từ khi còn nhỏ.

hắn chung sống cùng mẫu thân và một tiểu muội muội hơn sáu tuổi, còn phụ thân thì đã tạ thế từ hơn ba năm về trước. cả gia đình cơm cháo nuôi nhau sống qua ngày, nhưng trời cao lại tuyệt lòng người.

Năm ngày trước từng người trong trấn lần lượt ngã xuống mà không một ai biết duyên cớ ra sao ? sinh tử đến quá nhanh khiến con người ta chẳng kịp để ý mà trốn tránh, Mẫu thân và tiểu muôi của hắn cũng vì vậy mà tuyệt khí hôm qua, hắn cũng chỉ gắng gượng được thêm một buổi sáng để có thể đưa hai người đi đoàn tụ với phụ thân .

- haizzz.. thiên địa bất nhân, mọi thứ đều là cỏ rác.. anh bạn trẻ hãy ra đi thanh thản nha !! đoàn tụ với gia đình thôi chứ đừng vướng vấn trần thế này nữa.

Vi Phong thở dài lắc đầu trước khốn cảnh của gia đình nhỏ này, thâm tâm chỉ có thể cầu chúc cho họ bình an, gặp gỡ lại nhau nơi hoàng tuyền bằng một đoạn văn tế đưa đò.

Hắn có chút tiếc nuối vì trong ký ức ngắn ngủi này lại không có thông tin gì về thời gian địa điểm của thời đại này. không lẽ đây là nơi không có thực ? nhưng từ trang phục và nhận diện thì đây chính là người trung hoa cổ đại.

Ngồi trầm ngâm một chút để cho tinh thần thêm tỉnh tảo, rồi mới đánh giá kỹ cơ thể mình. hắn muốn biết nguyên nhân dẫn đến cái chết của mọi người và liệu hắn có còn bị ảnh hưởng về sau này không??

Có chút chật vật đứng dậy, hắn tiến tới lật mấy cái xác ngổn ngang, một hồi chọc ngoáy thử nghiệm vào các bộ vị trên thi thể cả nam lẫn nữ. hắn lắc đầu:

- thì ra gặp phải dịch thổ tả mà chết, ai zà nếu vào thời đại này đúng là khó trị được.

- ừm... thân thể ta hơi thoát lực một chút nhưng không còn dấu hiệu của bệnh nữa, .

" ọt "

" ot"

"ot"

- Mẹ nó, không biết anh bạn trẻ này ăn bữa cuối lúc nào nữa.. a.a...a.a.a..a đói quá trời ơi ! ông ném xuống cho tôi cái Bánh Mỳ không đê bạn ây.

Nói rồi hắn tiến lê lết vào nhà tìm kiếm thứ gì bỏ vào bụng để chống đói, nhưng lục tung căn bếp nhà mình cũng không thấy mô tê gì. rau gạo vẫn còn đó, sức thì không có để mà nấu nữa rồi.

túm tạm lấy thanh kiếm của ai đó vứt bên bậc thềm, hắn dùng nó làm cây gậy chống để đi ra ngoài. bước ra cửa chính nhìn con đường vắng tanh không một bóng người, hắn hơi suy nghĩ một chút rồi theo hướng một tửu lâu nhỏ, hòng kiếm một chút gì đó dễ nuốt.

Mày mò hắn tìm được một khay bánh bao được làm từ hôm trước, tuy đã hơi cứng một chút nhưng vẫn chưa bị thiu. bắc đồ hấp lên bếp hắn lò dò vào trong phong ngủ, tìm kiếm một bộ đồ mới để thay cho bộ đồ chắp vá trên thân.

Nhưng khi định tháo đai quần thì, hắn nghe nhiều thanh âm vang vọng từ khắp nơi trong làng. hơi nhíu mày đắn đo, hắn nắm thanh kiếm tay đi một vòng qua bếp, hắn đút vội mấy cái bánh bao còn nóng hổi vào trong áo.

Vi Phong cẩn thận tìm hiểu sự việc đang diễn ra với thôn trấn bệnh dịch này.

hắn cẩn thận nấp vào trong một góc kín để không ai phát giác ra mình, đôi mắt tò mò chờ đợi.

từng bóng người xuất hiện trong đôi mắt hắn, ai nẫy trên tay đều cầm binh khí. kỳ lạ hơn là trang phục không hề giống hệt nhau, dường như là thuộc về nhiều tổ chức khác nhau.

- ái chà.. còn có cả mấy nàng ni cô, nhìn ai nẫy đều khỏe mạnh rắn rỏi ah,.

- mấy người này xem chừng không phải người xấu, cảm giác tựa như mấy môn phái trong game cổ trang vậy.

Vi Phong lẩm bẩm đánh giá từng người đi qua, hắn đặc biệt chú ý đến nữ nhân. bởi nữ nhân trong trang phục cổ trang như vậy có điều gì đó khá là thu hút vì sự thướt tha thoát tục.

Hắn lẩm bẩm đánh giá nhưng bỗng trở nên im bặt vì phát hiện số người xuất hiện ở chỗ này trở nên đông đúc hơn. không lẽ họ định tập trung về đây ?

Cảm giác căng thắng khiến hắn cố trấn tĩnh lại, hắn không rõ sự khác biệt giữa người luyện võ cổ xưa này với người bình thường ra sao ? nhưng hắn không muốn vừa sống lại đã vướng phải khúc mắc phức tạp, mạng nhỏ của mình hắn vẫn trân quý hơn cả.

khẽ thu mình lại cho thật gọn gẽ, hắn lấy bánh bao ra để nhồi nhét vào trong bụng. tay cầm bầu rượu làm một chút vừa chăm chú theo dõi như thể đi xem phim tại rạp.