Chương 9: Khai mở truyền thừa

Tộc trưởng vừa dứt lời thì khiến mọi người trong tộc đều hò reo vui mừng. Truyền thừa sắp mở ra cũng có nghĩa ngày mà bộ tộc sẽ tỏa sáng sẽ có thể lần nữa quay trở lại. Chấm dứt những chuỗi ngày sống lụi tàn. Chấm dứt ngày tháng với bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu mất mát hy sinh.

Có rất người đã rơi nước mắt bởi vì họ chờ đợi ngày này từ rất lâu. Thân nhân của họ cũng đã ra đi vì hy vọng một ngày này sẽ tới. Tất cả nhiều nhiều người đều rộ lên cảm xúc vui mừng khôn xiết. Rất nhiều người đã tưởng tượng ra bao viễn cảnh tươi đẹp ngày xưa lại tái hiện trong truyền thuyết.

Chờ mọi người bình tĩnh lại chút, Nhược Văn vung tay lên ra hiệu cho mọi người im lặng. Sau đó hắn vẫy tay thân thiết gọi :

“Thiên Cường. Hãy tiến lại đây”

Từ lúc còn bé tới giờ Thiên Cường luôn được Tộc trưởng và Thái thượng trưởng lão chăm sóc tận tình. Sâu trong lòng cậu đã xem hai lão như là ông là cha của mình.

Thiên Cường không có bố mẹ nên thời gian rảnh thường quấn quýt bên Nhược Văn cùng Hướng Điền. Chuyện của mình cậu cũng đã nghe hai người kể rõ, từ lúc nhặt được cậu ở trong cấm địa sinh mệnh cho tới lúc cậu tỉnh dậy. Nếu không có hai người chỉ sợ bản thân đã bỏ mạng tại Cấm địa sinh mệnh kia rồi.

Việc khai mở phong ấn truyền thừa cũng đã nghe hai người đề cập đến. Với cậu chuyện ngày hôm nay không có gì gọi là quá sức bất ngờ.

Tiểu Cường tiến dần đến chỗ tộc trưởng. Giây phút này cả bộ tộc đều im lặng tới mức nghe được tiếng bước chân của Tiểu Cường. Mỗi một nhịp chân cậu bước tới như tiếng chuông vang trong tâm trí mỗi người ở nơi này.

Trước bao ánh mắt dõi theo đầy hy vọng khiến Thiên Cường cũng có chút áp lực, lo lắng hồi hộp. Bởi cậu chính là niềm tin, là hy vọng của bộ tộc, là kẻ quyết định có thể thay đổi được tương lai của bộ tộc hay không.

Bao nhiêu hy sinh mà bộ tộc đã đổi lấy cho ngày này. Bao nhiêu người ngã xuống. Bao máu xương đổ ra cũng chỉ chờ mong hôm nay.

Nếu việc này thất bại thì,...

Thiên Cường không cho phép mình thất bại và cho dù thế nào cũng không được thất bại. Bản thân cậu luôn có niềm tin nơi chính mình. Cậu tin tưởng bản thân nhất định sẽ thành công, bởi ngay cả việc ông trời cũng không ngăn được cậu sống sót thì nhất định sẽ thành công.

Thiên Cường tiến dần tới Nhược Văn và Hướng Điền. Hai lão ánh mắt nhu hòa yêu thương nhìn nó. Hướng Điền hỏi :

"Con đã sẵn sàng rồi chứ? "

"Vâng ạ"

Tiếng nói trong trẻo ngây thơ nhưng tràn đầy lòng tin ở trong đó. Tiếng nói đó cổ động thêm ngọn lửa hy vọng mỗi người dưới đây. Bao ánh mắt phía dưới nhìn lên Tiểu Cường đều thêm phần rực cháy.

Ở 1000 năm trước là lúc tế đàn chưa tới thời điểm hoàn toàn mở ra. Bởi vì bộ tộc quá nôn nóng nên mới cưỡng ép mở truyền thừa. Tất nhiên thời điểm đó không ai đủ năng lực để nhận biết.

Kết quả dẫn đến không gian truyền tống bị hư hỏng, sau đó phụ thân của Hướng Điền đi vào và nhận lấy hậu quả là thất bại. May mắn là không gian truyền tống dù bị vỡ nhưng vẫn đủ khả năng bảo vệ cơ thể nên không bị mất đi tính mạng nhỏ bé.

Nhờ đó phụ thân của Hướng Điền xuất hiện ở nơi rất xa, được một gia đình nọ nuôi dưỡng, sau này trưởng thành lập gia thì sinh ra Hướng Điền. Do không bị ràng buộc bởi bộ tộc quá nghèo nàn và nguy hiểm, lại gặp nhiều may mắn nên Hướng Điền mới có thành tựu ngày hôm nay.

Việc không may lần trước hóa ra lại thành sự chuẩn bị cho lần này. Đúng là nhân sinh duyên mệnh thật khó có thể nói trước. Hướng Điền lại trong lúc vô tình lại cứu được tổ thể, hoàn thành sự thất bại năm xưa mà phụ thân hắn không làm được cho bộ tộc.

Tất cả mọi người lúc này đều thêm tập trung im lặng hồi hộp chờ đợi. Họ im lặng tới mức có thể nghe được cả nhịp thở của nhau. Nhược Văn bước tới tế đàn, dùng con dao rạch một vết máu xuống tế đàn, miệng lẩm nhẩm một loại cổ ngữ.

Vừa dứt lời thì trong toàn tế đàn rực sáng từ phía bên cạnh bên. Ở đó hiện ra một cửa động nhỏ rồi phiêu đãng ra một chiếc hòm nhỏ lơ lửng bay tới đầu của Nhược Văn.

Lão cung kính đón nhận chiếc hòm rồi nâng niu như sợ nó bay đi mất. Rồi từ từ lão mở chiếc hòm ra. Đập vào mắt mọi người là áng sáng rực rỡ từ rất nhiều nguyên thạch và nguyên linh thạch. Trong này thậm chí có cả một ít viên nguyên linh thạch cỡ lớn. Đương nhiên trong tộc chẳng ai biết được giá trị của chúng ngoài Hướng điền. Tất cả chỉ nghĩ rằng nó có giá trị quý hiếm thôi.

Hướng Điền nhìn đại lượng tài nguyên kia cũng nuột khan nước bọt. Thầm tính toán nếu với lượng tài nguyên này vun đắp cho một người cũng có tỷ lệ vài thành tạo nên một ít thần hoàng cảnh, thậm chí là Thần vương.

Nhược Văn cầm lấy chiếc hòm tài bảo mà run run đầy cảm khái. Nếu lão có tâm tư gì thì e bây giờ chiếc hòm này cũng là trống rỗng. Thậm chí nếu dùng hết từng này tài nguyên có thể cảnh giới lão bây giờ rất cao cường. Tuy nhiên lão sẽ không bao giờ làm vậy. Đây là nửa số tài bảo mà cách đây 1 vạn năm chuẩn bị để mở phong ấn tế đàn.

Lần trước dùng một nửa đi nhưng thất bại, cũng may lượng tài bảo vẫn còn đủ dùng thêm một lần nữa. Chứ nếu không bây giờ bộ tộc muốn gom góp tài nguyên thì không biết mấy trăm năm hay thậm chỉ cả ngàn năm nữa cũng chưa chắc đủ chừng này.

Nếu chuyện không đủ tài nguyên mở ra đó mà thật sự xảy ra thì chắc lão cũng không ôm tâm tư đi đón tổ thể. Bởi nếu đón được tổ thể mà không đủ tài nguyên mở ra phong ấn tế đàn thì chi bằng không đón.

Rồi Nhược Văn nhanh chóng nhặt từng thứ từng thứ tài nguyên một đặt theo một trật tự nào đó. Đương nhiên đó là trận pháp nhưng nó chỉ đơn truyền từ đời tộc trưởng này tới đời tộc trưởng khác. Cho dù kẻ ngoài muốn chiếm tế đàn mà mở phong ấn là điều không thể.

Tất cả mọi ánh mắt đều tập trung nhìn lão làm, rồi rất nhanh lão cũng đã đặt xong món cuối cùng. Nhược Văn quỳ xuống bái lạy tế đàn, tất cả mọi người trong tộc đều không ngoại lệ, đều thành kính quỳ xuống bái lạy tế đàn.

Nhược Văn ra hiệu cho Thiên Cường tiến lên nơi trung tâm của tòa tế đàn. Thiên Cường tiến lên bước tới trung tâm toà tế đàn. Vừa bước ra bước cuối cùng thì ánh sánh ngũ sắc an lành bỗng vụt sáng chiếu rọi xuyên qua thân thể cậu. Nó như xác nhận bản thân Thiên Cường chân chính sở hữu Chiến Thần lạc văn hay không.

Một lúc sau tế đàn như nhận ra Thiên Cường, tế đàn hiện ra một màu vàng đỏ rực sáng. Ánh sáng vàng rực bao phủ lấy Thiên Cường rồi quét qua toàn bộ tộc nhân đang có mặt tại đây. Lúc ánh sáng quét qua cơ thể thì tất cả mọi người trong tộc đều cảm nhận rõ sâu trong cơ thể là có thứ gì đó như trỗi dậy, như sống lại.

Đúng chính xác là máu huyết của họ rục rịch như sôi trào. Trong cơ thể máu huyết của bọn họ bắt đầu ầm ầm lưu động. Năng lượng từ dòng máu chảy khắp cả cơ thể, khiến ai cũng cảm giác như thân thể mạnh mẽ hơn một đoạn so với trước. Nguồn năng lượng trong cơ thể tăng lên cuộn dần, cuộn dần.

Thiên Cường ở vùng trung tâm nhất cũng thừa nhận sự ảnh hưởng mạnh mẽ nhất của tế đàn thức tỉnh bản thân. Trán của cậu bé lấp lánh hoàng kim ánh sáng không ngừng cuộn trào chảy xuống rồi bao bọc toàn bộ cơ thể. Thân thể phút chốc đã hoá thành một màu hoàng kim huyết sắc.

Từ xa trông lại cậu giống như một Chiến Thần oai phong đứng giữa trung tâm tổ tế đàn. Chiến Thần oai phong lầm liệt to lớn có thể che cả bầu trời. Bất cứ ai nhìn vào cũng tự cảm nhận được bản thân quá nhỏ bé.

Chưa bao giờ Thiên Cường thấy mạnh mẽ như lúc này đây. Từ sâu trong nội thể linh hồn cậu bé cũng giống như cộng hưởng.

Thiên Cường gầm lên một tiếng vang vọng :

“Graoooooo….”

Tất cả mọi người trong tộc cũng gầm vang lên:

“Graooooo….”

“Graooooo….”

….

Chưa bao giờ bọn họ cảm nhận được huyết mạch trong cơ thể rõ đến thế. Dòng máu chảy qua vô tận năm tháng nhưng vẫn còn hơi thở của sự tự hào vô địch, là sức mạnh kinh diễm cả thời đại, là hơi thở khiến thế gian run rẩy dưới chân, là huyết mạch khiến bao kẻ ngước nhìn đầy kính ý….

Quá khứ dần huy hoàng kia lùi dần về xa, thời gian kéo bọn họ quay về thực tại. Ánh sáng bao phủ Thiên Cường cũng dần lui đi. Tất cả đều khôi phục lại bộ dáng như ban đầu.

Cảm giác dâng trào trong huyết mạch kia dù đã trôi qua rồi nhưng sâu trong trái tim ai cũng khắc ghi. Nó như một ấn ký khảm sâu trong ký ức mỗi người. Một niềm tự hào, một sự hào hùng, một loại cảm xúc nhiệt huyết âm ỉ cháy trong tinh thần của từng người.

Ánh sáng biến mất thì tế đàn cũng thay đổi. Từ trung tâm tế đàn xuất hiện một lớp mỏng bình chướng trông như một lớp kính mỏng. Lớp bình chướng mở rộng dần bao phủ vùng đất gần ngàn mét, bao phủ tất cả mọi người ở nơi đây.

Lớp bình chướng có vẻ trong suốt và mỏng manh thế nhưng không ai có thể từ bên ngoài nhìn xuyên vào bên trong được. Từ phía trong lớp bình chướng nhìn ra cảnh vật rất đỗi bình thường nhưng nếu nhìn từ ngoài nhìn vào thì chỉ thấy một dải đất trống.

Sau khi lớp bình chướng xuất hiện thì tất cả đều vui mừng, bởi đó là dấu hiệu của thành công. Tương truyền chỉ có thành công mở ra phong ấn mới có thể xuất hiện lớp bình chướng này.

Lớp bình chướng nhìn rất mỏng manh yếu ớt nhưng không ai dám xem thường nó. Lớp bình chướng này cho dù cường công cũng không thể phá vỡ được. Kể cả Hướng Điền có vận dụng Vương cấp tu lực cũng không được. Có lớp bình chướng này xuất hiện thì Chiến tộc không cần lo lắng về bất cứ kẻ địch nào.

Từ từ trung tâm tế đàn chậm rãi dao động khủng bố phát ra. Thiên Cường nhanh chóng tránh ra xa bởi theo như Tộc trưởng nói thì đây chính là cánh cửa truyền tống trận. Nó sẽ dẫn mọi người đến với một không gian khác, đúng ra là một nơi có bộ dạng như một động quật lớn. Nhưng phải đợi cánh cửa truyền tống kia ổn định, nếu không sẽ dẫn đến nhiều điều không may xảy ra.

Ước chừng sau 1 khắc thời gian, cánh cửa ổn định dần. Trông nó giống như cửa nhưng không có cánh cửa mà như một lối đi. Xung quanh lối đi là viền đen dao động không gian, còn chính giữa thì một màu đen trông mỏng như là tấm màn màu đen vậy.

Đương nhiên cần phải xác định có còn nguy hiểm hay không. Hướng Điền cùng Nhược Văn lần lượt kiểm tra và thử nghiệm. Sau khi xác định không gian đã ổn định một cách an toàn liền dẫn Thiên Cường bước vào cánh của không gian đó.

Còn lại mọi người trong tộc chỉ biết đứng ngoài chờ đợi. Chưa có lệnh từ tộc trưởng thì không một ai dám bước chân đi đâu dù chỉ nửa bước.

Vừa bước vào bên kia cánh cửa thì lập tức xuất hiện ngay phía bên trong tiểu thiên giới. Bản thân ba người chưa kịp cảm nhận gì về truyền tống thế nào thì đã có mặt ngay ở trong tiểu thiên giới.

Cái đầu tiên mà họ cảm nhận được là thiên địa nguyên khí nơi đây thật dày đặc. Chỉ hít thở thôi cũng thấy tinh thần thoải mái hơn bên ngoài kia rất nhiều. Ba người bắt đầu quan sát xung quanh.

Ba người đang ở giữa một cái tế đàn khác. Trước mặt bọn họ thảo nguyên xanh mướt rộng lớn. Sau lưng bọn họ là cánh cổng không gian mà họ đã tiến vào đây.

Thảo nguyên khá là rộng, ước chừng rộng cả mấy trăm dặm vuông, kéo dài cho tới một cánh rừng rậm. Cánh rừng trải rộng xa tít tắp rất khó quan sát hết từ xa.

Xa xa hơn nữa giống như chân trời với điểm màu trắng xoá tạo thành từ những đám sương mù. Đám sương mù tạo thành vòng tròn bao quanh thế giới này.

Sau đó bọn họ ngước lên phía trên. Phía bên trên cũng có một mặt trời và bầu trời trong xanh giống như bên ngoài. Chỉ khác là ánh sáng của nó có vẻ yếu hơn, giống như ánh sáng ban mai.

Bây giờ đang là thời gian ban ngày và mặt trời đang ở vị trí chính ngọ. Mọi thứ từ cỏ cây cảnh vật bầu trời đều có chút tương tự như thế giới bên ngoài. Nơi này như trong một thế giới khác vậy.

Hướng Điền cũng lịch duyệt nhiều, cũng có khá nhiều kiến thức nên ngay lập tức giải thích :

"Theo như ở một số điển tịch thì nơi này chân chính là một cái Tiểu thiên giới được hình thành bởi một một trận pháp mạnh mẽ kết hợp một số loại cực kỳ quý hiếm vật liệu, hình thành một trận pháp bẻ cong không gian tạo nên một khoảng trống.

Các tài liệu quý hiếm kết hợp với trận chống đỡ không gian giống như việc căng tạo nên một cái nhà ở trong một cánh cửa nhỏ xíu vậy. Đương nhiên trận pháp càng mạnh và vật liệu càng quý thì mới mở được không gian càng lớn.

Hơn nữa người bố trận này phải là một tuyệt đỉnh nhân vật có dày công nghiên cứu về không gian. Điều đó chứng tỏ rằng tổ tiên của chúng ta cũng là một siêu cấp cường giả.

Mặt trời trên cao kia là do trận pháp hình thành tạo nên và vận hành ánh sáng như Mặt trời bên ngoài. Chỉ khác là nó luôn nằm cố định ở một vị trí. Lớp sương mù bao phủ xung quanh kia là biên giới của nơi đây"

Hai người cũng lắng nghe Hướng Điền giải thích, bởi kiến thức của họ quá nông cạn. Mặc dù không hiểu cho lắm nhưng cũng hình dung được đại khái chút ít. Chờ Hướng Điền hết lời Nhược Văn lúc này nói :

"Theo như điển tịch từng ghi chép tả lại thì truyền thừa mở ra như một động quật lớn. Động quật dù lớn cũng không thể nhiều người có thể tiến vào một lúc được. Nhưng lần này mở ra lại thật sự khác biệt. Bây giờ còn có cảnh vật rừng cây, lại còn có cả mặt trời, trông giống như một thế giới vậy"

"Chuyện này đúng là kỳ lạ mà. Nhưng dù gì bây giờ cũng đã mở ra truyền thừa, cũng không biết có nguy hiểm hay vấn đề gì rủi ro phát sinh. Chúng ta cứ đi vào trước thử. Hy vọng có thể tìm hiểu được chút manh mối"

Nhóm người bước xuống khỏi tế đàn. Lúc rời khỏi tế đàn Hướng Điền nâng Nhược Văn cùng Thiên Cường lướt dần vào sâu trong tiểu Thiên giới. Tiểu thiên giới là không gian nhân tạo đặc biệt nên pháp tắc không đầy đủ. Thế nên bọn họ rất khó để sử dụng tu lực phi hành.

Hoặc cũng có thể là do Hướng Điền quá yếu nên không thể phi hành ở trong này. Vậy nên lúc này dẫn hai người lướt đi xem tiểu thiên giới như Hướng Điền đang sử dụng một dạng khinh công mà tu luyện cấp thấp sử dụng.

Ở đây Hướng Điền cũng không thể dùng hết thần niệm quan sát được cả tiểu thiên giới. Hắn bây giờ cũng chỉ có thể quan sát bằng mắt thường và cảm nhận bằng thần niệm cũng ở một vùng không lớn cho lắm.

Trước mắt bây giờ bọn họ sẽ khám phá thế giới này một chút. Thế giới này khiến họ quá bất ngờ và cũng muốn nắm chắc toàn cảnh nơi này. Với diện tích lớn thế này thì Nhược Văn sẽ tính toán để lên kế hoạch di chuyển tộc nhân vào trong, tiến hành sinh hoạt ở trong này luôn sao cho thuận tiện.