Chương 7: Trò chuyện

Nhược Văn thấy lão nhân gia kia đã thu công, chưa kịp cất tiếng chào thì Hướng Điền đã cúi xuống thi lễ mà nói :

"Đa tạ ân công đã cứu mạng, công ơn này tiểu nhân sẽ khắc cốt ghi tâm trong lòng".

Hướng Điền thầm nghĩ lão nhân kia có thể cứu mình khỏi con quái vật kia chứng tỏ người này rất mạnh mẽ, thậm chí có thể là đại thành Thần vương. Thế nên Hướng Điền tỏ vẻ vô cùng kính ý.

Nhược Văn thấy thế cũng cười khổ lại đỡ lão nhân kia và nói :

"Ta không dám nhận lễ này của ngài được. Tiểu bối tên gọi là Chiến Nhược Văn, thỉnh không biết quý danh của ngài"

Hướng Điền có chút giật mình khó hiểu. Hình như có cái gì không đúng ở đây. Lão ngước mắt nhìn qua lão đầu trước mắt rồi dùng thần niệm thử cảm nhận qua một chút người phía trước.

Điều khiến lão bất ngờ là người đứng trước tu vi thậm chí thấp vô cùng, cũng chỉ là Vũ đồ đỉnh phong. Với chút tu vi này thì không thể xông vào trong Cấm địa sinh mệnh mà cứu lão được. Mặc dù thế những lão vẫn thấp giọng nói :

"Ta tên gọi là Hướng Điền, không biết ai đã cứu ta khỏi nơi nguy hiểm kia, ta muốn gặp họ để nói lời cảm ơn"

Nhược Văn nghe vậy liền trả lời :

"Thực ra ta và mấy người trong tộc đã may mắn đưa được ngài thoát ra khỏi đó, nhưng cũng chỉ là may mắn mà thôi"

"Mặc dù là may mắn thế nhưng với chút tu vi của ân công nhưng lại có thể bản lĩnh xông vào Cấm địa sinh mệnh, rồi lại có thể kéo ta thoát khỏi con quái vật kia thật sự khiến ta khâm phục. Chỉ e lúc bằng tu vi của ân công ta cũng chẳng dám bén mảng tới bên ngoài Cấm địa sinh mệnh. Càng không có việc tiến vào đó. Điều đấy thôi cũng khiến vạn kẻ phải nể phục rồi."

Nói rồi Hướng Điền lại tiếp tục cúi đầu cảm ơn. Nhược Văn không kịp ngăn cản nên cũng có chút cười khổ nhận lấy. Vị thần vương này xem ra cũng là người biết cách hành xử, cũng không xem thường tu vi của hắn.

Nhược Văn tiến đến đỡ lấy Hướng Điền. Hướng Điền có rất nhiều điều muốn hỏi Nhược Văn. Suy nghĩ chút hắn lên tiếng :

"Tiền bối..”

Hướng Điền ngay lập tức ngắt lời :

“Ân công. Xin hãy gọi ta là Hướng Điền”

Nhược Văn cười khổ :

“Hướng Điền. Lão nhân gia có thể cho ta biết ngài là gì của đứa nhỏ kia được không?”

Trong Cấm địa sinh mệnh thì Nhược Văn đã thấy Hướng Điền một mực bảo vệ đứa nhỏ kia. Chỉ có máu mủ ruột thịt mới khiến một người quyết bảo vệ người khác lúc nguy cấp sinh tử cũng không buông rời như thế.

Hướng Điền theo đôi mắt đang nhìn đứa nhỏ kia thì hiểu ý. Lão trả lời :

“Thực ra ta và đứa nhỏ kia không có chút quan hệ thân thích máu mủ gì cả. Ta chỉ là ngẫu nhiên nhặt được đứa nhỏ kia khi tiến vào một cái động quật truyền thừa kỳ lạ”

“Động quật truyền thừa ư? Ở đó có ai khác nữa không? Thân nhân của đứa bé đâu rồi”

“Ta không hề trông thấy bọn họ. Ngoài ra ta cũng không thấy vết tích gì của con người sinh sống qua trong đó cả”

“Chuyện này thật là kỳ lạ. Sao thân nhân của đứa bé này lại nhẫn tâm bỏ lại đứa bé khi còn đang nhỏ như vậy nhỉ?”

“Ta đoán là đứa nhỏ này đã được phong ấn ở trong ấy rất lâu. Vừa vặn lúc ta tiến vào thì xuất thế”

Nhược Văn nghe vậy thì tràn chút hy vọng :

“Ồ thì ra là vậy… Vậy lão nhân gia này người là từ đâu tới đón đứa bé kia?”

Trong đầu Nhược Văn hy vọng là Hướng Điền tới từ Chiến tộc sinh hoạt ở trong Cấm địa sinh mệnh. Hướng Điền trả lời :

“Ta ư. Thật không dám dấu diếm ta chính là một tán tu từ trung vực xa xôi. Vì hao hết thọ nguyên mà đã liều mình xông vào Cấm địa sinh mệnh”

Nhược Văn nghe xong mà hụt hẫng trong lòng. Điều này có nghĩa là trong Cấm địa sinh mệnh không hề có những người liên quan tới Chiến tộc sinh hoạt trong đó.

Nhước Văn ngước về Hướng Điền mà tràn đầy nghi hoặc :

“Trung vực xa xôi ư? Nhưng ta thật sự có điều thắc mắc. Chắc ngài cũng cảm nhận được huyết mạch chảy trong người ngài rất thân thiết. Giữa chúng ta nhất định có mối liên hệ nào đó"

Hướng Điền cũng thử vận dụng huyết mạch một chút, quả thật huyết mạch của họ tỏa ra khí tức rất thân thiết với nhau. Lão mơ màng rồi rồi bừng tỉnh vài hô lớn :

"Ta nhớ ra rồi, cuối cùng ta cũng đã tìm được rồi"

Hướng Điền xúc động gào lên nói :

"Cuối cùng theo di nguyện của phụ thân ta cũng đã tìm được nơi này rồi. Ngàn năm trước tại sao các ngươi lại nhẫn tâm bỏ rơi phụ thân ta. Tại sao? Tại sao????"

Hướng Điền xúc động đã hơi tỏa ra uy áp khiến Nhược Văn nghẹt thở run run ngã khụy xuống. Cũng may bây giờ chưa phải lúc lão đạt đỉnh phong, nêu không với chút uy áp đã đủ khiến Nhược Văn hồn phi phách tán.

Hướng Điền biết mình có chút thất thố, lão mặc dù có chút xúc động nhưng cũng muốn làm rõ chuyện năm xưa. Chuyện mặc dù đã qua rồi thậm chí không hề có liên quan tới những người ở đây bây giờ nhưng về thân phụ lão bị bộ tộc bỏ rơi khiến lão thật sự rất căm hận.

Gần 1000 năm nay lão đi khắp nơi, tìm khắp chốn mong muốn điều tra chuyện cũ nhưng đều không có manh mối gì. Bây giờ lại được quay về nơi đây lại còn được chăm sóc cứu chữa khiến lão thật sự trong lòng đầy sự rối ren khi sự thật kia còn chưa xác minh.

Tâm tính của Thần Vương vốn tĩnh dưỡng cũng khiến lão nhanh chóng bình tĩnh lại để làm rõ chân tướng sự thật. Rồi lão nhìn chằm chằm vào Nhược Văn, chỉ cần câu trả lời không khiến lão thỏa đáng thì lửa giận từ Thần Vương thật sự bùng nổ.

Nhược Văn thật sự khiếp đảm, xíu nữa thì lão mất toi cái mạng. Chuyện thật đột ngột khiến lão có chút chưa bình tĩnh được. Lão cố nhớ lục lại trí nhớ xem trong các thư điển lão từng đọc có manh mối gì không. Lão chợt nhớ ra có một chương thư từng ghi lại chuyện về 1000 năm trước.

Nhược Văn phân bua :

"Xin ngài hãy bình tĩnh nghe ta giải thích. Bởi chuyện xảy ra kể ra rất dài"

Hướng Điễn cũng bình tĩnh lại :

"Ngươi cứ kể đi. Hiện tại ta cũng đang có nhiều thời gian để nghe giải thích. Chuyện có xảy ra thế nào cũng đã xảy ra rất lâu rồi. Thế nên dù có ra sao cũng không thể tính lên đầu các ngươi được"

Nhược Văn cũng cố kìm lại cảm xúc để kể lại những gì mình biết :

"Chín vạn năm trước, Chiến tộc đã từng suy tàn không khác bây giờ là bao nhiêu thì may mắn đón được tổ thể của bộ tộc. Đó chính là một vị mang trong mình Chiến thần lạc văn. Lúc ấy mọi người trong tộc đều gọi là lão tổ tông.

Lão tổ tông đã mở khai phong ấn thuyền thừa từ tổ tiên, mở ra tiểu thiên giới truyền thừa là các động quật tu luyện. Sau đó tổ tông lựa chọn một số tộc nhân ưu tú trong bộ tộc đưa vào đó tu luyện 100 năm cùng rèn luyện. Đồng thời lão tổ tông bồi dưỡng toàn tộc cũng như các tinh anh bằng nhiều thiên tài địa bảo mà người sở hữu.

Trong vòng 100 năm ấy thay đổi rất lớn khiến bộ tộc sản sinh tinh anh lớp lớp. Sau đó lớp tộc nhân vào động quật tu luyện xuất quan cũng sinh ra vài cái thần vương. Còn lão tổ tông lúc ấy mạnh mẽ thế nào thì không ai hình dung được. Chỉ biết rằng không một cường giả nào trong Hoang vực và Thú vương dám xưng danh trước mặt lão tổ.

Mọi thứ nhanh chóng biến chuyển khiến Chiến tộc trở mình, bá chủ Man Hoang này. Chiến tộc phong Vương tộc, ngạo nghễ với các đế tộc khác trên đại lục này. Và cứ mỗi vạn năm, Chiến tộc đều tới cấm địa sinh mệnh nghênh đón tổ thể rồi về khai mở truyền thừa, rồi bước vào trong đó tu luyện.

Tất cả các tổ thể đón về đều mạnh mẽ khiến cả Bắc vực đều phải chấp thuận sự hiện diện ngang hàng của Chiến tộc. Thời kỳ huy hoàng ấy khiến Chiến tộc nghiễm nhiên là 1 trong những thế lực có thực lực. Tất cả mọi nơi thế lực xung quanh đều kính ngưỡng ngước nhìn.

Nhưng vào vạn năm trước, khi tổ thể có dấu hiệu xuất thế, cả bộ tộc đã đem đi gần như hết toàn bộ tinh anh xông vào cấm địa sinh mệnh để đón tổ thể. Kết quả tất cả đều vẫn lạc, tổ thể cũng không đón về được.

Đời thứ 8 Chiến thần thể cứ như thế không xuất hiện. Những người còn lại của Chiến tộc cũng không có bao nhiêu năng lực cả.

Lúc này rất nhiều bộ tộc khác nhanh chóng lật mặt, kẻ thù xuất hiện khắp nơi, đánh chiếm hết thảy những gì của Chiếm tộc. Chúng thậm chí đuổi giết khiến toàn tộc suýt thì diệt vong.

Cũng may là Chiến tộc những phút cuối cũng thoát được một kiếp diệt tộc hoàn toàn. Thế nhưng không có cường giả toạ trấn, không có tài nguyên bồi dưỡng nên theo năm tháng lại tàn lụi dần. Từ một Vương tộc ngạo nghễ dần dần xuống dốc không phanh.

Dù đã suy tàn thế nhưng trái tim của những tộc nhân đều hi vọng một ngày có thể tái hiện lại phong mang của ngày xưa. Cho dù là một chút cơ hội nhỏ nhoi nhưng trái tim ai cũng luôn ấp ủ.

Ngàn năm về trước bộ tộc may mắn sinh ra một đứa trẻ sở hữu Chiến thần lạc văn. Đấy cũng chính là niềm hy vọng của bộ tộc bởi chỉ có kẻ sở hữu Chiến Thần lạc văn mới mở ra được phong ấn tế đàn.

Bởi vì bộ tộc đều nóng lòng nhanh chóng mở ra phong ấn truyền thừa mà lúc đứa bé kia mới xuất sinh chưa lâu đã đưa nó lên tế đàn để kích hoạt mở phong ấn. Đáng tiếc rằng việc mở phong ấn thất bại, đứa trẻ cũng không rõ ở đâu. Việc này khiến bộ tộc đau buồn và thất lạc".

Hướng Điền nghe xong cũng đã hiểu ra. Bộ tộc nóng lòng khôi phục tộc cũng là điều dễ hiểu. Chỉ tiếc lại là thất bại. Còn về phụ thân mình chắc chắn đã bị truyền tống đi rất xa bởi lúc ông bà nuôi nhặt được phụ thân ở tận Trung vực Thần châu, cách đây cả vài trăm vạn dặm.

Việc đáng tiếc đó là sự không may mắn bởi vì không ai mong muốn nó xảy ra cả. Cũng may phụ thân được người khác nhặt về nuôi rồi chăm sóc. Có trách cũng chỉ trách ông trời trêu ngươi a.

Hướng Điền sau khi hiểu ra mọi chuyện có chút thở dài :

"Coi như bây giờ ta đã cũng tìm được nơi tổ tộc, cũng nên quy tộc được rồi"

Nhược Văn thật sự vui mừng, tính theo vai vế chắc chắn cũng gọi được là thúc tổ rồi. Hơn nữa thúc tổ này cũng vô cùng mạnh mẽ, khả năng cao là Vương giả chính hiệu a. Chỉ cần có thúc tổ ở đây tọa trấn thì không phải lo gì nữa rồi.

Nhược văn vui vẻ thưa :

"Thỉnh an sư thúc tổ"

Hướng Điền khoát tay :

"Thôi không cần đa lễ. Dù gì ngươi đã có ơn nhặt lại cái mạng già này. Nếu không thì bây giờ cũng nằm trong miệng con bất tử quái thú kia"

Nhắc tới bất tử quái thú kia lão còn khiếp sợ. Cũng may lão chỉ đụng độ phải con quái vật không quá mạnh mẽ.

Nhược Văn lại tiếp lời :

"Nếu như sư thúc tổ đã quy tộc, vậy xin người hay nhận chức tộc trưởng này đi"

Hướng Điền gạt tay nói :

"Việc trong tộc tốt nhất vẫn là ngươi tự giải quyết, ta chỉ tọa trấn phía sau được rồi"

Sau đó Hướng Điền mang mọi chuyện từ lúc tiến vào cấm địa cho tới việc vào trong một nơi truyền thừa, rồi sau đó nhặt đứa bé và cùng đi ra bên ngoài ra sao. Tất cả đều kể cho Nhược Văn nghe.

Nhược Văn cũng kể lại cho quá trình cứu Hướng Điền lại cho lão, và những gì đã trải qua trong khoảng thời gian ở trong Cấm địa sinh mệnh.

Hướng Điền nghe xong cũng có chút đau lòng. Đã có 18 đứa nhỏ nằm lại để đổi lấy mạng cho lão. Chuyện này khiến lão thêm cảm khái. Nhất định lão sẽ tìm cách giúp đỡ thân nhân những người này. Lão đợi hai người còn sống kia đi săn trở về sẽ lại cảm ơn họ.

Hướng Điền như chợt nhớ ra rồi hỏi :

"Đứa bé mà ta đem về bây giờ thế nào rồi?"

Nhược Văn trong lòng thật sự cũng đau lòng, khuôn mặt nhăn nhó kể về đứa bé kia :

"Đứa bé kia thật đáng thương, đến bây giờ nó vẫn còn bất tỉnh. Một tháng nay nó vẫn chưa tỉnh nhưng đã chịu 3 lần bị giày vò tra tấn. Chúng cách nhau 10 ngày và vô cùng nặng nề. Không biết tại đâu cũng không rõ nguyên nhân gì khiến cơ thể nó luôn bị tra tấn hành hạ.

Có những lúc tưởng chừng như nó sắp trút hơi thở cuối những rồi nó cũng thoi thóp vượt qua. Chúng ta đã thử mọi biện pháp nhưng đều thất bại. Khi chúng ta thử can thiệp bằng ngoại lực thì càng khiến tình hình càng tệ đi. Tất cả đều xuất phát sâu trong nội thể và đều phải do nó tự vượt qua"

Những việc này Hướng Điền cũng đã biết. Lão liền nói:

"Hãy đem đứa bé tới đây, ta muốn tự mình kiểm tra"

Nhược Văn cũng có chút vui mừng, biết đâu sư thúc tổ lại có thể chữa được cho tổ thể. Lão nhanh chóng lại chỗ giường bên cạnh rồi đỡ đứa bé đến bên Hướng Điền. Lúc này trông đứa nhỏ thật đáng yêu. Đứa bé đáng yêu bao nhiêu thì lại khiến họ thêm đau lòng bấy nhiêu.

Lúc ở trong cấm địa Hướng Điền không thể vận toàn bộ thần niệm để quan sát tình hình. Lần này lão có thể dễ dàng vận dụng Thần niệm quét sâu vào nội thể để quan sát kỹ. Quan sát tới đâu lại khiến lão thêm đau lòng tới đấy.

Hướng Điền cũng có chút kiến thức về thứ tồn tại trong cơ thể đứa bé kia. Đứa bé này bị dính nguyền rủa. Không phải là nguyền rủa ở trong Cấm địa sinh mệnh tạo ra. Nguyền rủa này là nguyền rủa cấm tu vô cùng bá đạo và độc ác.

Nhìn thấy nét mặt thay đổi trên khuôn mặt Hướng Điền khiến Nhược Văn cũng đoán được e rằng sự việc rất tồi tệ. Tâm tính của một Vương giả luôn bình tĩnh, luôn ít hiện ra mặt vậy mà nhìn nét mặt đau lòng bất lực hiện rõ kia chứng tỏ tình hình tội tệ hơn lão tưởng rất nhiều.

Không kìm nổi lòng Nhược Văn hỏi :

"Tình hình của nó sao rồi? Sư thúc tổ xin đừng giấu ta"

Hướng Điền cũng không muốn giấu :

"Tình hình tệ hơn rất nhiều so với ta dự đoán. Đứa bé này bị dính loại cực độc ác nguyền rủa. Nguyền rủa phong tu này tạo thành cấm tu đạo vận trong cơ thể.

Nó đã ăn sâu vào tận bản nguyên, huyết mạch, đan điền, chi tâm, xương trán…. Ngoài ra nó còn dẫn tới hệ luỵ tạo nên sức mạnh tự huỷ có tên là đoạ thể.

Đoạ thể sẽ xuất hiện theo chu kỳ để đày đoạ đứa nhỏ này. Khi xuất hiện năng lượng tu lực trong cơ thể sẽ khiến đoạ thể mạnh thêm rồi hành hạ cơ thể.

Đoạ thể này vô cùng bá đạo. Chỉ e tương lai kia đứa bé này không rõ sống chết"

"Trời! Tại sao ông trời lại đối xử như vậy với một đứa bé, nó còn nhỏ, còn chưa biết gì về cuộc sống. Hy vọng của bộ tộc đón được tổ thể rồi lại bị dập tắt"

Hai người trầm mặc suy nghĩ, biết bao nhiêu suy nghĩ rối loạn trong đầu họ. Bỗng như nhớ ra điều gì đó Hướng Điền hét lên xúc động :

"Phải rồi. Phụ thân ta cũng dính một loại ma chú nguyền rủa khiến người không thể nào tu luyện. Mỗi khi phụ thân ta dẫn động thiên địa nguyên khí đều xuất hiện đoạ thể tương tự.

Vì lẽ đó mà phụ thân ta chỉ là người bình thường. Hình như có phải có chuyện gì kinh khủng mà liên quan tới giữa cha ta và đứa bé này"

Nhược Văn thở dài cay đắng :

"Thực ra theo truyền thuyết truyền đời của bộ tộc chúng ta từ xa xưa cửu viễn truyền lại có kể lại rằng bộ tộc ta đã dính phải một ma chú. Ma chú nguyền rủa khiến Chiến Thần lạc văn sinh ra đều không thể tu luyện được, tất cả chỉ có thể là phàm nhân. Hễ có kẻ nào có ý định tu luyện đều bị đày đoạ tới phá thể.

Vào chín vạn năm trước lão tổ đầu tiên chũng ta đón về không phải là người sinh ra trong tộc, mà ngẫu nhiên bắt gặp. Tuy nhiên lão tổ sở hữu Chiến Thần lạc văn và bảo rằng bản thân đã có thể phá bỏ ma chú. Liên tiếp 6 lão tổ sau chúng ta đón cũng đều là từ trong cấm địa sinh mệnh ra.

Tất cả đều mạnh mẽ vô cùng và đều có thể thức tỉnh Chiến Thần lạc văn khiến chúng ta nghĩ rằng ma chú và nguyền rủa đã bị phá vỡ. Nhưng xem ra hình như không phải, có một sự thật nào đó hoặc một bí mật gì đó đã xảy ra"

Nhược Văn và Hướng Điền lầm vào giây phút trầm mặc. Hai người thử phân tích chuyện này và sau một thời gian dài suy nghĩ họ đã đưa ra một ít giả thiết.

Thứ nhất bọn họ cho rằng thật sự chân chính Chiến Thần lạc văn bị dính một loại ma chú nguyền rủa nào đó. Bảy lão tổ mà họ đón không hẳn là Chiến Thần lạc văn, mà chỉ sở hữu một loại lạc văn tương đồng với Chiến Thần lạc văn. Mỗi lúc dẫn động lạc văn thì xuất hiện có chút tương tự với Chiến Thần lạc văn.

Hoặc giả thiết thứ hai là ở trong Cấm địa sinh mệnh có thể có thứ gì đó đã chữa cho họ có thể tu luyện. Tổ tiên đã để lại môt truyền thừa ở sâu trong Cấm địa sinh mệnh và phong ấn họ nơi đó.

Bây nếu muốn tìm hiểu thì phải quay lại cấm địa sinh mệnh, tiến vào nơi truyền thừa. Hướng Điền cũng đã thấy qua mấy cánh cửa trong động truyền thừa. Chắc chắn trong ấy có ẩn chứa bí mật gì đó. Nhưng cấm địa sinh mệnh không phải chốn thích ra vào là có thể được. Lần trước là quá may mắn, thế nhưng chưa chắc đã có lần sau.

Nhược Văn suy tính đôi chút rồi nói :

“Chuyện về đứa bé này, ta nghĩ không vội nói với cả bộ tộc. Dù gì nó cũng là nơi tất cả gửi gắm niềm tin cũng như hy sinh rất nhiều…”

“Ta hiểu rồi. Thế ngươi sẽ định nói gì với cả bộ tộc?”

“Trước mắt đợi nó tỉnh lại rồi tính tiếp. Chỉ mong đứa bé này có thể vượt qua tất cả…”

Nói tới đây hai người cũng chỉ biết thở dài. Cả hai cứ ngồi thế miên man suy nghĩ mông lung về một tương lai mờ mịt của đứa bé lẫn bộ tộc…