Chương 4: Lão già và đứa bé

Lúc này ma bàn trên tay Nhược Văn run rẩy kịch liệt và chỉ vào hướng lão giả và đứa bé kia. Lão vui mừng suýt thì hét lên. Tất cả mọi người đều nhận ra được sự thay đổi của chiếc ma bàn. Một nửa chặng đường thành công sắp đến. Một trong hai người kia chính là tổ thể cần đón về.

Nhưng điều khiến tất cả chìm trong ảo não đó chính là lão giả kia đã đụng độ một con quái vật bất tử. Con quái vật kia đương nhiên là vô cùng khủng bố, bởi theo ước tính thì yếu nhất thì các con quái vật nơi đây cũng là Hoàng giả cảnh. Nó thậm chí có thể mạnh hơn so với mọi người ở đây dự đoán.

Quái vật này đơn giản chỉ lấy thân thể cường ngạnh, kháng hết mọi đòn đánh của lão giả kia. Mỗi lần va chạm lại gõ lên tiếng kim loại va vào nhau. Sau đó trên người quái vật cũng chỉ hiện hữu chút chưởng ấn lõm vào khi bị đánh. Đương nhiên cần chút thời gian thì những chưởng ấn này sẽ biến mất.

Có chút may mắn là lão già kia cũng khá mạnh nên vẫn cầm cự với con quái vật kia từ lâu tới giờ. Thế nhưng bây giờ tình hình không lạc quan chút nào. Nhìn dáng vẻ thì cũng biết chắc lão giả kia cũng đã suy kiệt, chỉ sợ không cầm cự được bao lâu nữa. Thêm chút thời gian nữa thì chắc chắn một già một trẻ kia nằm gọn trong bụng hung thú.

Tới nước này thì không thể trì hoàn được nữa, cần phải làm cách gì đó để cứu hai người kia. Tất cả mọi người đều nôn nóng như ngồi trên đống lửa. Rồi họ quay ra trông chờ xem ý kiến của tộc trưởng. Lúc này trong lòng của Nhược Văn cũng không biết làm thế nào, bây giờ họ xông ra đơn giản chỉ là nộp mạng.

Trận chiến kia bọn họ không thể xen vào được cũng như không có cách nào có thể thay đổi được tình hình bởi họ quá yếu. Chưa bao giờ lão thấy bất lực thế này bởi tổ thể ở trước mắt mà chỉ có thể trơ mắt nhìn họ chết đi mà không thể làm bất cứ cái gì được.

**

Lão giả mà mấy người trông thấy gọi là Hướng Điền. Lão là tán tu ở Trung vực xa xôi, hiện cũng đã gần ngàn tuổi. Tu vi của lão mãi cũng chỉ là Vương giả sơ kỳ. Với tu vi này thì ngàn tuổi đã gần đến giai đoạn sắp hết thọ nguyên, cần phải đột phá cảnh giới cao hơn.

Tuy nhiên tán tu ở khắp nơi luôn bị các thế lực gia tộc lớn chèn ép nên lão mãi không gom đủ tài nguyên tu luyện mà đột phá lên tầng cao hơn. Mắt thấy sinh mệnh sắp bước đến giới hạn so với tuổi tác nên lão nghĩ tới việc liều cái mạng già tới nơi nguy hiểm Cấm địa sinh mệnh. Nếu được thì ăn cả, ngã xuống thì cùng lắm là chết.

Thế là mấy tháng trước Hướng Điền đã gom hết gia sản trên người truyền tống tới Chiến Thần thành. Sau đó tự phi hành tới Man Hoang chi thành và ở một thời gian.

Chiến Thần thành và Man Hoang chi thành là hai toà thành duy nhất trong Hoang vực. Chiến Thần thành vị trí ở tây bắc của Hoang vực và tiếp giáp trực tiếp với Cấm địa sinh mệnh. Man Hoang chi thành là một toà thành ở đông bắc Hoang vực. Toà thành này nằm ở phía sau dãy Man Hoang và tiếp giáp với Cấm địa sinh mệnh. Vị trí đại khá trung tâm giữa hai nơi này.

Vốn dĩ ở Man Hoang thành và Chiến Thần thành hàng năm có rất nhiều kẻ xông vào Cấm địa sinh mệnh trong khoảng thời gian dài. Vậy nên đã hình thành các con đường khá an toàn và lưu truyền ra bên ngoài. Tuy nhiên cũng vì thế dẫn tới việc thu hoạch tài nguyên sẽ ít đi.

Gần tháng trước Hướng Điền đã không thể chờ được nữa mà quyết định liều mình xông vào Cấm địa sinh mệnh. Lão cũng không đi chọn theo con đường tiến vào an toàn như ở Man Hoang thành hay ở Chiến Thần thành mà cứ di chuyển dọc theo bên ngoài Cấm địa một thời gian, đến lúc thấy ưng ý rồi đi vào.

Thật ngạc nhiên là không tính tới việc Hướng Điền di chuyển rất thận trọng nhưng chuyến đi của lão không hề gặp nguy hiểm gì. Lão thậm chí xông vào sâu trong Nội vi cấm địa mà không đụng độ phải một cái gì nguy hiểm cả. Ngay cả hỗn loạn khu vực hay các nguy hiểm cấm chế, các quái vật bất tử cũng không trông thấy.

Hướng Điền vì thế mà thu hoạch được rất nhiều thứ tốt. Tất nhiên là lão chủ yếu lựa chọn thu hoạch linh thảo và linh dược. Đám linh thảo và linh dược phẩm cấp rất cao, rất giàu linh khí.

Thu hoạch rất nhiều khiến Hướng Điền vô cùng vui sướng bởi với đống tài nguyên này lão đủ để đột phá cả tầng tu vi. Thế nên càng thu hoạch lão càng thêm tham lam hướng dần sâu vào cấm địa. Bởi may mắn chỉ đến một lần, lão sẽ không bỏ qua kẻo sẽ tiếc nuối.

Đúng lúc thu hoạch kha khá và đang có ý định quay ra ngoài để tránh gặp điều nguy hiểm thì Hướng Điền đã gặp phải một việc đáng kinh ngạc. Ở sâu phía trong cấm địa có một nơi nào đó tạo ra sự thu hút, hô hoán hấp dẫn lão.

Hướng Điền phần vì tò mò nên quyết định đi theo sự hấp dẫn kia. Trong lòng thầm nhủ biết đâu đây chính là cơ duyên trời ban thì sao.

Cứ thế Hướng Điền di chuyển vào trong một bãi loạn thạch khá rộng lớn. Ở khu vực này toàn là những tảng đá lớn nhỏ sắp xếp lộn xộn, chỉ có đôi chút thực vật bám rễ ở trên những tảng đá lớn.

Hướng Điền theo tiếng hô hoán tới gần một tảng đá cao tầm 3 thước, trông hết sức bình thường như những tảng đá lớn khác. Sau khi xác định được chính nơi hấp dẫn mình là một tảng đá bình thường khiến lão không sao hiểu nổi. Lão bước tới gần và quan sát đều không có điều gì đặc biệt cả.

Hướng Điền khó hiểu bèn đưa tay đặt nhẹ lên tảng đá. Ngay tức thì một cỗ hấp lực hút lão vào trong mà không thể kháng cự được. Điều này khiến lão giật mình hoảng sợ.

Vừa chạm tới đất thì Hướng Điền đã lao về hướng lóe sáng mà mình vừa tiến vào để bỏ chạy ra. Điều lạ nữa là việc đi ra rất bình thường, ngay lập tức lão đã ở bên ngoài tảng đá.

Hướng Điền nhanh chóng chạy ra xa một đoạn rồi mới dừng lại. Khi phát hiện bản thân vẫn an toàn thì mới dám quay lại quan sát.

Ở nơi hung hiểm thế này xuất hiện điều kỳ lạ khiến cho Hướng Điền nảy sinh ngờ vực. Sau khi cẩn thận quát sát xung quanh nhưng không hề có thứ gì nguy hiểm cả lão lại đặt tay lên tảng đá.

Lập tức Hướng Điền bị hút vào bên trong. Lúc vừa ổn định lão cũng bắt đầu quan sát xung quanh chứ không bỏ chạy ra ngay như lần trước. Lão xác định an toàn thì lập tức lại xông ra bên ngoài.

Cứ như vậy sau khi xác định có thể ra vào thêm một vài lần nữa mà không có vấn đề gì thì Hướng Điền mới thở phào yên tâm. Lần này lão quyết tâm sẽ đi vào xem thử có cái gì kỳ lạ bên trong kia.

Hướng Điền đặt tay lên lần nữa rồi lập tức bị hút ngay vào. Lão cũng đã đoán ra đây chính là một không gian độc lập, được một siêu cấp cường giả tạo ra. Lão cũng cũng từng nghe đồn đại về những nơi thế này.

Theo những gì lưu đồn thì có một số tuyệt đại cường giả sẽ tạo ra nơi cất giữ những truyền thừa của hắn. Tất nhiên chỉ có siêu cấp cường giả mạnh mẽ mới có thể mở ra không gian độc lập để truyền thừa chứ người bình thường không thể làm được điều này.

Nếu đúng là như vậy có thể bản thân sẽ được siêu cấp truyền thừa hoặc siêu cấp thu hoạch. Nghĩ tới đây Hướng Điền hạnh phúc đến run rẩy, bắt đầu cảm tạ ông trời đã đối xử tốt với lão. Lần này đúng là trời cao đã mỉm cười với lão. Càng nghĩ lão càng vui mừng chậm rãi cất bước tiến vào.

Mặc dù biết đây có thể là không gian truyền thừa nhưng Hướng Điền vẫn phải cẩn thận quan sát kỹ xung quanh có gì nguy hiểm không. Bình thường thần thức của lão có thể trải rộng trăm dặm vuông, nhưng khi ở trong cấm địa này chỉ có thể sử dụng mắt thường miễn cưỡng xem rõ trong vài trăm mét.

Ở trong không gian truyền thừa này thì cũng khá tương tự như bên ngoài, Hướng Điền cũng chỉ có thể quan sát bằng mắt thường như người bình thường vậy. Xem ra không gian này vẫn phải chịu ảnh hưởng từ cấm chế của Cấm địa sinh mệnh.

Điều này cũng là đúng thôi bởi vì không gian phẩm cấp nhỏ hơn khi nằm trong một không gian pháp tắc lớn hơn sẽ luôn bị ràng buộc bởi pháp tắc của không gian lớn. Chứ mà không gian nhỏ hơn không chịu sự ràng buộc của pháp tắc không gian lớn hơn thì thế gian thành đại loạn mất.

Hướng Điền dần bước vào và quan sát kỹ hơn. Không gian này là một hang động lớn giống như tảng đá khổng lồ khoét rỗng thành hang ở bên trong. Ánh sáng lờ mờ được phát ra từ những viên đá nhỏ gắn vào trên vách tường và trần thạch động.

Hướng Điền đi dần đi dần vào sâu hơn. Lúc bước qua chiếc bậc nhỏ, không gian động như mở rộng ra gấp mấy lần.

Đập vào ngay ánh mắt của Hướng Điền là một thạch bàn ở trung tâm, nơi được khá nhiều ánh sáng rọi lên. Thạch bàn này hơi giống cái nôi và có một đứa bé nằm ở trên đó. Đứa bé còn đỏ hỏn như mới sinh ra không lâu trước đó, nó ngoan ngoãn đang ngủ yên một cách ngon lành.

Hướng Điền tiến lại gần và quan sát thật kỹ. Lão không thấy gì bất thường ở dáng vẻ bên ngoài của bé trai kia cả. Nhưng lão lại cảm nhận được khí tức của đứa bé, huyết mạch chảy trên người đứa bé thật gần gũi thân thuộc. Lão tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Hướng Điền chưa từng lập gia đình nên cũng không có lúc nào chạm tay vào lũ nhỏ. Lúc này lão vô thức chạm vào đứa trẻ, lão cảm thấy nó thật bé bỏng và đáng yêu biết bao nhiêu.

Nhưng thật kỳ lạ là Hướng Điền thử đánh thức đứa bé nhưng không được. Lão thử hết mọi cách để đánh thức đứa bé kia nhưng đều thất bại. Nó vẫn cứ nằm yên đó và ngủ thật say, chính xác là nó ngủ mê man thì đúng hơn.

Hướng Điền thầm đưa ra hai giả thuyết. Thứ nhất có thể đứa bé này có thể là truyền nhân của vị đại năng kia và trước kia khi mới xuất thế không lâu đã phong ấn tại nơi này. Hiện tại cũng là vừa vặn thời điểm mà nó xuất thế.

Giả thuyết thứ hai chính là thân nhân của đứa nhỏ vừa mới đi ra ngoài. Bọn họ sẽ nhanh chóng quay trở về trong thời gian tới.

Hướng Điền quét ánh mắt lui tới trong động quật. Lão phát hiện ra có mấy cửa hang động khác nhưng chúng đều trong trạng thái phong bế. Lão bèn tiến tới rồi cố hết sức bằng mọi cách mà không thể nào mở được bất kỳ cánh cửa nào. Lão đoán mấy cánh cửa này khả năng cất giữ truyền thừa nào đó. Truyền thừa không mở thì lão cũng đành chịu bỏ qua chuyện này.

Hướng Điền nhận ra bên ngoài này không có dấu vết con người sinh hoạt nơi này. Nếu có người đang ở bên trong sinh hoạt thì không đúng lắm. Bởi sẽ không ai nhẫn tâm để con mình mới sinh còn đỏ hỏn thế kia lại bơ vơ một mình lạnh lẽo ngoài kia. Giả thuyết thứ hai rất có thể không chính xác.

Nếu giả thuyết thứ nhất mà đúng thì Hướng Điền thầm nhủ sau này đưa đứa nhỏ ra ngoài rồi dạy dỗ nó không khéo tương lai trở thành tuyệt đỉnh nhân vật.

Sau khi suy nghĩ lại Hướng Điền quyết định mặc kệ tất cả. Trước tiên lão sẽ đột phá bằng một ít thứ đã thu hoạch được cái đã rồi chờ đứa bé kia tỉnh dậy sau. Nếu như đứa bé kia đúng là có thân nhân thì bọn họ nhất định sẽ nhanh trở lại.

Hướng Điền sau đó lập tức bế quan tu luyện. Lần đầu tiên được phục dụng rất nhiều linh dược trân quý thế này khiến lão đột phá được 2 tiểu cấp, bước vào thần vương sơ kỳ đỉnh phong một cách nhanh chóng. Lão cảm giác nội thể tràn ngập năng lượng và sức sống , mái tóc đã bạc trắng hay nếp da có chút già nua cũng đã trẻ ra hơn nhiều.

Thời gian trôi qua khá lâu mà không có thân nhân đứa bé xuất hiện. Cấm địa sinh mệnh hiện tại cũng không có gì nguy hiểm cả nên nếu là đi ra ngoài tìm thức ăn thì bọn họ đã sớm quay trở về. Điều này đồng nghĩa với việc giả thuyết đầu tiên mới chính xác. Trong đầu lão vì vậy mà tràn ngập chút mong chờ với đứa bé.

Đương nhiên trong thời gian này Hướng Điền cũng phải đút cho đứa nhỏ ăn vài cọng linh thảo . Tuy nó không tỉnh dậy nhưng lão vẫn bón được cho nó ăn. Lão cũng cần ước lượng khẩu phần khá chính xác vì e sợ dược lực dư thừa sẽ ảnh hưởng tới đứa nhỏ.

Trong thời gian chờ đứa bé tỉnh dậy Hướng Điền cũng đi dạo ít vòng xung quanh, thu hoạch thêm ít thứ trân quý. Lão không dám đi xa bởi ở đây là đã vào sâu trong cấm địa, dễ đụng độ phải nhiều thứ hung hiểm. Hễ phát hiện có động tĩnh khác lạ thì lão nhanh chóng trốn vào không gian bí mật.

Sau khi thoát chết đương nhiên Hướng Điền sẽ quý mạng hơn và không mang tính mạng ra đặt cược nữa. Bởi lần sau chưa chắc may mắn đã mỉm cười.

Nhưng gần 10 ngày trôi qua mà đứa bé không có dấu hiệu tỉnh dậy. Lúc chăm sóc cho đứa bé Hướng Điền nhận ra trên người đứa nhỏ thật sự có cái gì đó bất thường. Nơi này vốn là không gian hạn chế nên lúc lão dùng thần niệm dò xét chỉ thấy lờ mờ trong cơ thể ẩn chứa thứ kinh khủng nào đó.

Đến ngày thứ 10 bỗng nhiên đứa bé này xuất hiện những thứ khác lạ. Những vết đen từ đâu bỗng xuất hiện trong nội thể đi theo mạch máu của nó chạy khắp cơ thể. Đi tới đâu các vết đen đó khiến chỗ đấy sưng phù thậm chí làm cho vỡ nát nhiều đoạn tiểu mạch ngoài da. Máu cũng vì thế mà xuất hiện chảy ra bên ngoài.

Sâu trong nội thế đứa bé cũng tương tự xuất hiện những vệt đen như bên ngoài. Đau đớn từ sâu trong cơ thể ra tới bên ngoài hành hạ đứa nhỏ đáng thương. Dù bất tỉnh thì trong vô thức đứa bé cũng rên lên thành tiếng đủ thấy cậu bé hứng chịu cơn đau thế nào.

Hướng Điện giật mình hết sức thương tâm, bởi tính ra đau đớn kia chắc chắn sẽ lớn vô cùng. Lão tất nhiên không thể cứ khoanh tay đứng nhìn. Lão bèn tiến tới đặt tay lên người đứa bé rồi dùng tới Vương vũ tu lực rót vào nội thể đứa bé để mong xua tan thứ kia.

Thế nhưng điều mà Hướng Điền không ngờ tới là những vết đen kia lại hấp thụ được Vương vũ tu lực của lão. Chúng hấp thụ xong thì càng mạnh mẽ hơn và tàn phá cơ thể cậu bé càng mạnh hơn.

Hướng Điền kinh hoảng dừng việc rót tu lực vào cơ thể đứa nhỏ. Cái thứ quỷ quái này đáng sợ hơn lão nghĩ rất nhiều. Lão thử dùng một ít cách khác nhưng không có biện pháp nào tỏ ra hiệu quả. Chúng chỉ làm cho tình hình xấu hơn đi mà thôi.

Thứ kinh khủng kia xuất hiện như muốn tước đoạt sự sống của đứa bé. Khiến cho đứa bé kia nhiều lúc như tắc thở, tim ngừng đập tới nơi. Thế nhưng sâu trong ý thức mơ hồ kia là một ý chí truy sinh cực mạnh. Vào những giây phút tưởng chừng như đã không còn hy vọng thì đứa bé đó lại vùng lên cố bước ra khỏi quỷ môn quan.

Thứ kinh khủng kia như có linh tính thêm sức mạnh tra tấn hành hạ đứa bé. Nó khiến cho đứa bé đau đớn tận tâm can. Khiến cho đứa bé như muốn buông bỏ tất cả để giải thoát cho chính mình khỏi nỗi đau đớn tận cùng. Nhưng rồi đứa bé đó vẫn cố gắng cắn chịu không buông bỏ.

Thứ kinh khủng kia cứ thế tra tấn. Đứa bé thì cố gắng giũ giãy không muốn kết thúc cuộc đời mình như vậy. Cả hai cứ giằng co với nhau cả ngày trời.

Hướng Điền bất lực không biết làm gì ngoài việc trơ mắt nhìn một đứa ấu nhi bị hành hạ. Chưa bao giờ lão thấy xót thương cho người khác nhiều như thế. Lão thầm trách móc bản thân mình vô dụng.

Hướng Điền tung hoành cả ngàn năm, nếm đủ khổ đắng. Nhưng lão cảm thấy so với đứa nhỏ kia thì những khổ ải mình trải qua chẳng là gì.

Vô thức huyết mạch thân thiết của đứa bé khiến cho Hướng Điền thêm đau quặn. Cảm giác đau đớn bi ai khi chỉ có thể dương mắt lên nhìn người thân mình chịu khổ mà bản thân không thể giúp được cái gì khác. Lão gào lên :

“Đứa trẻ kia còn nhỏ, đâu làm nên tội tình gì?

Sao ông trời lại nỡ đối xử với đứa bé này như thế?”

“Ông trời. Ông có thể đổi nó với ta được không? Ta nguyện gánh chịu thay cho đứa bé kia? Nó thật sự không đáng phải chịu như thế này mà..”

Hướng Điền không thể thay đổi sự thật đau lòng này. Lão chỉ biết cầu chúc cho đứa bé có thể tự mình vượt qua tất cả. Lão cầu mong cho ông trời đừng quá tàn nhẫn với một đứa nhỏ kia.

Một ngày cứ thế trôi đi. Cuối cùng ý chí truy sinh của đứa bé kia cũng đã chiến thắng. Thứ kinh khủng kia đã lui biến đi vào sâu trong cơ thể rồi ẩn mất. Và chúng nhất định sẽ lần nữa xông ra ngoài. Quyết tâm bóp chết đứa bé này bằng được.

Một ngày dài đằng đẵng với Hướng Điền cuối cùng cũng qua đi. Lao như chết lặng trong tâm khi nhìn về cảnh tượng trước mắt. Lão thều thào

“Kết thúc rồi sao?”

Trên cơ thể đứa bé ngập tràn những vết rách lớn nhỏ. Máu chảy xuống từ những vết rách kia. Máu thấm đẫm hết toàn bộ cơ thể. Máu chảy xuống cái thạch nôi. Máu và máu. Chúng kết hợp lại với nhau và ngưng thành một vũng máu.

Đứa bé giờ này chỉ thoi thóp trên vũng máu của chính mình. Khí tức sinh mệnh của đứa bé yếu ớt mỏng manh như sắp kết thúc bất cứ khi nào.

Hướng Điền lấy ra chút linh dược ra cẩn thận cho đút cho đứa nhỏ ăn. Lão tỉ mỉ dùng Vương vũ chi lực chậm rãi đem dược lực xoa dịu thân thể cũng như vết thương của đứa bé. Lão hết sức cẩn thận bởi thân thể của nó rất yếu so với tu lực. Sơ sẩy chút lại khiến nó tử vong ngay.

Từng chút từng chút sinh mệnh chi nguyên từ dược dịch chảy thấm vào cơ thể đứa bé. Chúng từ từ chảy tới chạy lui trong cơ thể, bồi đắp những tổn thương mà thứ kinh khủng kia gây ra. Từng chút, từng chút một theo sự tỉ mỉ của Hướng Điền.

Thêm một đêm dài đằng đẵng nữa lại trôi qua. Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của lão thì đứa bé cũng đã khôi phục được chút sinh cơ, thành công thoát khỏi cửa tử hoàn toàn.

Hướng Điền bấy giờ mới dám thở phào :

“May mà ta sớm phát hiện ra đứa bé này. Nếu không chỉ e nó không chết vì đói thì cũng bị thứ kia tra tấn rồi hành hạ tới chết mất”

Hướng Điền sau đó cẩn thận chăm sóc đứa nhỏ kia. Điều khiến lão lấy làm vui mừng là cơ thể đứa bé này khá tốt khi hấp thụ dược lực và khôi phục rất nhanh. Ít nhất là nhanh hơn những đứa trẻ cùng thời gian sinh như nó mấy lần.

Đã 9 ngày trôi qua, đứa bé cũng đã khôi phục được khá nhiều. Da dẻ trở nên hồng hào có sức sống sinh mệnh.

Hướng Điền tưởng tới đây mọi chuyện đã kết thúc, thế nhưng đến ngày thứ 10 thì những thứ kinh khủng kia lần nữa tái diễn. Mọi thứ lại tiếp diễn như trước kia, đứa nhỏ lần nữa đã gắng hết mình và thành công bước khỏi quỷ môn quan.

Hướng Điền lại phải tỉ mỉ chăm sóc đứa nhỏ thêm một lần nữa. Và sau mười ngày thì mọi việc lại lần nữa tiếp diễn. Đứa bé thêm lần nữa gắng gượng vượt qua tất cả.

Mấy ngày nữa trôi qua, đứa bé được Hướng Điền chăm sóc nên đã đỡ hơn rồi. Nhưng Hướng Điền thì cảm thấy bản thân không ổn chút nào.

Động quật này vốn không hoàn toàn ngăn được nguyền rủa từ cấm địa sinh mệnh. Hướng Điền đã cảm giác được cơ thể lão cũng xuất hiện có chút vấn đề khi nguyền rủa đã bắt đầu tăng sức ảnh hưởng lên ý thức của lão.

May mắn là Hướng Điền đa phần thời gian nghỉ ngơi đều ở trong thạch động này nên cũng hiện tại chưa sao. Chỉ e nếu lão ở thêm thời gian nữa sẽ đánh mất linh trí trở thành những con bất tử quái vật mất.

Thêm một điều Hướng Điền cảm thấy may mắn đó là đứa bé này không bị ảnh hưởng bởi tà nguyền nơi đây. Nếu không nó đã sớm chết mất và ma hoá đi ý thức trở thành bất tử quái thú rồi. Hoặc cũng có thể ý chí đứa bé kia đủ lớn nên tới giờ vẫn chưa sao cả.

Hiện tại những cánh cửa mà Hướng Điền chắc mẩm đang chứa truyền thừa vẫn chưa mở ra. Lão e là không thể cứ tiếp tục ở đây đợi tới lúc truyền thừa tự mở ra được.

Hướng Điền suy tính cẩn thận. Cuối cùng lão quyết định rời khỏi nơi này. Lão sợ ở lâu nữa sẽ phát sinh chuyện không may với lão khi không thể kháng lại nguyền rủa. Còn về phần đứa bé cũng phải tìm cách nhanh chóng đem nó ra ngoài để chữa trị, không thể để nó cứ bị như thế được.

Thế là Hướng Điền ngay lập tức làm ra quyết định rời nơi này. Một già một trẻ nhanh chóng rời ra khỏi không gian bí ẩn kia.

Mặc dù là lúc vào rất an toàn nhưng lúc đi ra Hướng Điền vẫn hết sức cẩn thận. Lão cũng vận dụng tu lực để che chắn cho đứa bé bởi nơi đây cũng khá là giá rét. May mà nơi này vẫn chưa tới phần phía sâu của Cấm địa sinh mệnh. Tu lực vẫn có thể điều động và miễn cưỡng tạo ra vùng một vùng nhỏ quanh người đủ để bảo vệ đứa nhỏ.

Hướng Điền đi dần ra dần ra ngoài, trên đường di chuyển đều hết sức cẩn thận và luôn đề cao cảnh giác. Ở đây không thể phi hành được nên lão chỉ có thể đi bộ. Tuy nhiên lão cũng là Vương giả nên tốc độ di chuyển của lão cũng nhanh hơn người thường rất nhiều.