Chương 25: Đốn ngộ thanh âm

Thiên Cường nghe hai người nhắc qua tới hạt giống nội thiên địa và viên đã theo miêu tả có chút giống nguyên anh mà trái tim nhảy vọt. Hắn không kìm chế được cảm xúc nói :

"Theo truyền thừa của ta cho biết cơ thể ta có chút đặc biệt. Nó có thể bằng một số cách đặc biệt khiến ta có thể đạt được điều kiện tu luyện của hệ thống tu luyện nào đó. Lúc đó, khi mà tích đủ điều kiện thì ta có thể bắt đầu tu luyện được.

Trước giờ ta vốn vô vọng nhưng không nghĩ bây giờ lại gặp được hai người. Không khéo hai vật kia có thể giúp ta tạo nên khởi điểm để tu luyện. Có lẽ đây gọi là định mệnh có thể giúp ta tu luyện"

Vừa nói ra Thiên Cường liền cảm giác không ổn. Những thứ hai người bọn họ kể đó là từ trong thân thể tách rời ra, là liên quan tới truyền thừa tu luyện. Có thể tương lai kia vật đó lại dung nhập trở lại khiến hai người bọn họ có thể tu luyện thì sao.

Việc lấy đi đồ của hai người bọn họ bây giờ khác nào lấy cả tương lai của cả hai. Nghĩ vậy khiến Thiên Cường chùn mặt trở xuống. Lòng hắn buồn mên man, không biết làm sao cho phải.

Hai người kia cũng rất thông minh, vừa nghe ra Thiên Cường nói đã đoán được cậu muốn gì. Sau lại thấy biểu cảm trên mặt cậu liền hiểu ra Thiên Cường đang nghĩ gì.

Trải qua nhiều sự việc khổ ải thì sâu trong tâm hai người là khát khao trở nên mạnh mẽ. Không ai muốn bị bắt nạt, đọa đầy xuống tầng đáy cả. Cả hai nhất định sẽ cất bước về phía trước trên con đường tu luyện. Để bản thân có trở thành cường giả, để không còn bị áp bức, để không phải tuân theo sự sắp xếp kẻ khác.

Những thứ liên quan tới việc tu luyện của bản thân mà giao cho Thiêu Cường khác nào giao cả tương lai của họ cho người khác nắm giữ. Bản thân hai người đương nhiên không muốn xảy ra điều này.

Không khí giữa ba người có chút trầm lặng. Tiểu Bạch ngây ngô nằm trong lòng Thiên Cường lúc nãy giờ dù đang nghe nhưng nó thật sự không hiểu ba người nghĩ gì trong lòng. Ánh mắt nó chớp chớp hết nhìn người này đến người khác.

Cũng qua một lúc suy nghĩ đủ điều, lúc này Trùng Phát nhìn vào Thiên Cường rồi cất tiếng, phá tan bầu không khí khó xử giữa 3 người :

"Thực ra với ta viên đá kia mặc dù khá thân thuộc nhưng trước giờ nó cũng không tỏ vẻ phản ứng gì với ta cả. Hơn nữa việc ta không có chân căn thì việc tu chân là không thể.

Thế nên nếu viên đá kia thực sự có thể giúp đỡ ngươi giúp được ngươi thì ta sẽ không ngăn cản. Xem như ta trao nó cho người hữu duyên, sử dụng nó có ích mới tốt. Ta giữ lại cũng không phát huy được cái gì cả"

Rồi Vũ Tử gật gù rồi tiếp lời :

"Đúng vậy. Hạt giống nội thiên địa kia đã tách ra khỏi cơ thể ta và không dung nhập nội thể nữa thì cho dù ta có muốn cưỡng cầu cũng không được. Ta với nó không có duyên với nhau thì việc cưỡng ép sẽ khiến ta không thể phát huy nó được.

Giữa chúng ta mặc dù là lần đầu gặp nhưng lại vạn cái duyên. Hơn nữa mạng chúng ta cũng nhặt từ tay ngươi về. Chúng ta sẽ không bo bo giữ những thứ vô ích cho mình mà lại có thể giúp được cho ngươi đâu"

Thiên Cường nghe những lời của Vũ Tử cùng Trùng Phát nói thế lập tức hiểu ra mọi thứ. Mặc dù hai người kia trong lòng đều không nỡ giao cho Thiên Cường nhưng lại bịa lý do để dối lòng cũng như khiến Thiên Cường không áy náy để nhận. Thực sự những điều đó khiến hắn cảm động thật sự.

Đương nhiên những lời này Thiên Cường không nhất thiết nói và cả ba người đều thông minh để ngầm hiểu với nhau. Có lẽ từ trong vô thức tâm linh họ lại liên thông với nhau, thấu hiểu lẫn nhau.

Thiên Cường thầm suy nghĩ :

“Mặc dù không nhất thiết phải nói rõ nhưng ta sẽ phải nói ra một ít lời để phá đi sự khó xử trong lòng hai người kia. Bởi ta hiểu lời nói thật sự rất quan trọng, thậm chí lời nói có thể ảnh hưởng tới cảm xúc mỗi người.

Nếu lưu lại ấn tượng trong nhau không tốt chỉ e rằng tương lai giữa chúng ta rất khó cởi mở với nhau được. Ta không muốn mọi chuyện trở nên tồi tệ khi còn mới bắt đầu”

Nhưng đúng lúc này trong đầu Thiên Cường bắt đầu mông lung suy nghĩ miên man…

Thiên Cường nhận ra tiếng nói là đặc quyền của các chủng tộc cao cấp mới sở hữu. Có tiếng nói mới có thuận lợi trao đổi trò chuyện cùng nhau, tạo nên các loại tương tác với nhau. Tất cả sinh hoạt, các hoạt động hành ngày đều phụ thuộc vào tiếng nói rất nhiều.

Những đứa bé sinh ra thứ học hỏi đầu tiên tạo nên sự thay đổi năng lực khác biệt với những sinh vật theo bản năng đấy chính là học tập việc nói chuyện. Điều đó khẳng định vị thế số một của tiếng nói trong việc tăng cường năng lực bản thân. Năng lực về tiếng nói là điều quan trọng không thể bàn cãi.

Một lời nói hữu ích vào đúng thời điểm cũng có thể thay đổi được vô vàn thứ, thay đổi cả một đời sinh mệnh. Một lời khuyên một lời động viên, cổ vũ có thể khiến một người đang bên bờ vực tuyệt vọng bỗng chốc có thể xốc lên tinh thần vượt qua mọi thứ thử thách, khó khăn,…

Một câu nói có thể tạo nên tâm linh tín ngưỡng cho rất nhiều người nghe theo. Một câu nói có thể biến những thứ không thế thành có thể. Biến một kẻ tầm thường trở nên những người vĩ đại hơn mà bọn họ trước đó chỉ biết ước ao….

Một tiếng quân uy có thể hiệu triệu cả quân đội. Một lời quân khẩu có thể đem sức mạnh tinh thần cho cả quân đoàn, khiến những binh lính uể oải thành ngập tràn năng lượng,…

Một tiếng hét cũng có thể khiến kẻ địch rụng rời tay chân. Khiến cho đối phương rơi vào trạng thái giật mình khốn đốn. Một câu khinh khi trúng vào vết thương lòng có thể giết chết tâm thái của một con người, có thể tức đi sinh mệnh của bao người,…

Ngay cả trong quá trình tu luyện khẩu quyết, niệm quyết, ngôn ngữ lưu truyền cũng vô cũng quan trọng,... Tiếng nói là thứ vô cùng quan trọng, nó mang một tầng ý nghĩa quan trọng trong việc thay đổi vô vạn mọi thứ…

Trong tâm trí Thiên Cường như nắm bắt được cái gì đó. Đó là sự hiểu thêm một tầng ý nghĩa của sức mạnh từ lời nói.

Thiên Cường nhắm lại. Hắn không nhìn thấy được mọi vật xung quanh, dần dần không cảm nhận được mọi thứ diễn ra xung quanh như thế nào cả.

Trong đầu Thiên Cường, sâu trong linh hồn hắn từng dòng ý nghĩa tự âm, từng loại quy tắc hợp âm vang vọng giảng giải trong tâm linh. Tâm linh tư tưởng của hắn như được dẫn dắt tới vùng đất mới. Từng đạo âm vận lưu chuyển trong linh hồn, gột rửa từng chút, ảnh hưởng lên cả thân thể...

Quá trình huyền diệu xảy ra trong cơ thể, trong linh hồn diễn ra song song với nhau...

Từ sâu trong thanh quản Thiên Cường có một huyệt đạo bị kích thích dẫn đến những sự việc bất thường bên trong. Quá trình đó không phải là thức tỉnh mà giống như dị biến.

Thanh huyệt trong thanh quản của Thiên Cường đang dị biến một cách nhanh chóng. Quá trình dị biến diễn ra trong nội thể nên người ngoài không thể biết được.

Thiên Cường đang rơi vào trong đốn ngộ khi hắn đã nắm bắt được một tầng ý nghĩa của sức mành từ ngôn từ. Ở đây dù pháp tắc không trọn vẹn nhưng không ngăn cản được sự đốn ngộ, bởi nó xuất phát từ bên trong cơ thể, sâu thẳm trong linh hồn,...

Khi Thanh huyệt kết thúc quá trình biến dị thì thiên địa nguyên khí trong động quật bạo động. Chúng tạo thành một lớp năng lượng nâng Thiên Cường lơ lửng giữa động quật.

Thiên Cường nằm lơ lửng trên cao, miệng hắn bỗng mở ra rồi lẩm nhẩm đủ âm thanh phát ra. Từ lời ca, điệu hát cho tới tiếng tụng kinh, niệm quyết. Từ thánh ngôn, ma cổ chú cho tới vô vạn tạp âm,.... Những âm thanh lúc như thiên thần giảng giải, lúc như ma mị dẫn dắt, lúc như lời ca thánh thót, lại có lúc như địa ngục thét gào,...

Vũ Tử, Trùng Phát cùng Tiểu Bạch bị Thiên Cường dẫn dắt nhiều hình thái cảm xúc. Lúc vui vẻ cười vang xong lại sợ hãi lo lắng. Có lúc ngập tràn hy vọng, nhưng có lúc lại tuyệt vọng vô cùng. Khi thì ngập tràn hạnh phúc nhưng sau đó lại chán chường u buồn,…

Các cảm xúc cứ diễn ra liên tục đối lập nhau khiến cả ba trong nhất thời đánh mất chính mình mà hoà theo từng nhịp cảm xúc mà Thiên Cường dẫn dắt. Phải đến khi cả ba trong lúc ngập tràn cảm xúc tiêu cực tự tổn thương bản thân thì bọn họ mới giật mình thoát ra khỏi sự ảnh hưởng của những âm thanh kia.

Tiểu Bạch tràn đầy lo lắng và sợ hãi nhìn về Thiên Cường :

“Ca ca bị làm sao thế?”

Có cái gì đó đáng sợ mà cả Tiểu Bạch lẫn hai người kia chưa thể hình dung ra đang xảy đến bên trong Thiên Cường. Thứ đó mang một sức mạnh khiến thần bí nào đó mà không ai tưởng tượng được.

Đương nhiên trong lòng Vũ Tử cũng Trùng Phát thừa biết rằng nếu Thiên Cường mang tâm tư hại hai người thì đã không cứu hai người. Còn Thiên Cường nổi dã tâm hại bọn họ để đoạt bảo thì không thể ra tay sau khi hai người đồng ý cho mình đồ được.

Thêm nữa đồ của hai người còn để trong truyền thừa, mà ngoài họ ra không ai có thể bước vào truyền thừa được cũng như không có Tiểu Bạch thì không thể ra vào nơi đây. Càng không có lý do gì mà hại Tiểu Bạch được cả.

Trùng Phát không giấu vẻ lo lắng :

“Ta cũng không biết nhưng thứ kia thật đáng sợ”

Vũ Tử hồ nghi :

“Có khi nào hắn bị kẻ khác khống chế không?”

“Cũng có thể”

“Tốt nhất chúng ta nên đánh thức hắn xem sao”

“Được”

Thiên Cường lơ lửng ở vị trí không cao lắm, chỉ trong tầm với của con người. Vũ Tử và Trùng Phát cùng nhau tiến lên vỗ mạnh lên thân thể Thiên Cường.

Thiên Cường bị hai người tác động mạnh lập tức sực tỉnh, thoát khỏi quá trình kia. Hắn lập tức rơi ngã xuống mặt đất. Vũ Tử cùng Trùng Phát liền đỡ Thiên Cường dậy.

Hai người lo lắng hỏi Thiên Cường :

“Ngươi bị làm sao thế?”

Thiên Cường cũng không quá rõ ràng chuyện gì đã xảy ra :

“Ta cũng không rõ ràng chuyện gì cả. Thế nhưng cảm giác vừa nãy thật sự tuyệt vời”

Bỗng nhiên hắn chợt nhớ ra trong truyền thừa về Kết Linh Giới sư có nhắc qua sự việc tương tự thế này. Hắn liền giảng giải cho cả đám người :

“Trong thế giới tu luyện này, khi bản thân có thể khám phá ra một tầng ý nghĩa liên quan tới sự vật, hiện tượng nào đó gọi là sự đốn ngộ, cảm ngộ.

Đấy là một trạng thái không chỉ may mắn mà còn phải kết hợp với năng lực nhận thức đủ lớn và hoà nhập nhận thức về sự việc đó. Đốn ngộ có thể do tự mình tìm hiểu, cũng có thể người khác giảng giải qua liền thấu hiểu.

Quá trình đốn ngộ bản thân sẽ hoà hợp với thế giới vũ trụ xung quanh, cảm ngộ được đạo vận mà mình đốn ngộ, dẫn động được. Hoặc cũng có thể đốn ngộ dẫn động trong nội thể giống như ta lúc nãy.

Đốn ngộ càng lâu lợi ích càng lớn, năng lực càng lớn. Mỗi lần đốn ngộ sẽ tăng lên tiềm năng của bản thân nhiều lần. Thậm chí cơ duyên đủ lớn thì sẽ thay đổi luôn cả vận mệnh”

Nghe xong cả ba đều hiểu ra vấn đề. Trùng Phát và Vũ Tử liền áy náy :

“Thật sự chúng ta lấy làm xin lỗi. Lúc nãy bọn ta đánh thức ngươi khiến quá trình kia đã kết thúc hơi sớm”

Cả hai cảm giác khá có lỗi khi khiến Thiên Cường mất đi khoảng thời gian quý báu không dễ gì mà có được.

Thiên Cường dù hơi tiếc nuối nhưng hắn cũng hiểu nên tỏ ra vui vẻ. Hắn nói cả đám không tự trách bản thân :

" Dù gì cũng qua rồi. Coi như nhân duyên với đốn ngộ lần này chỉ đến thế. Hơn nữa đại khái quá trình kia cũng sắp kết thúc nên các ngươi thức ta cũng không quá nhiều ảnh hưởng đâu"

Nghe Thiên Cường nói thế khiến cả hai nhẹ lòng hơn mà không phải tự trách bản thân quá nhiều nữa. Bởi cả hai mắc nợ Thiên Cường nhiều, mà chưa giúp được cái gì đã phá hoại đi cơ duyên hiếm có của ân nhân.

Thiên Cường chợt nhớ lại chuyện còn dang dở lúc nãy. Hắn nói :

" Vấn đề liên quan đến truyền thừa hai người cũng chỉ là ta suy đoán. Có thể giúp ta tu luyện thôi chứ chưa chắc đã thành sự thật. Nếu như không thể giúp ta thì cũng coi như ta vô duyên với tu luyện đi"

Câu nói kia khiến hai người kia mở đi một viên đá đè trong lòng. Cả ba người lại vui vẻ nhìn nhau cười rồi cười lớn.

“Hahaha. Ta tin ngươi không thể tầm thường”

“Hahaha. Đúng. Ngươi nhất định không tầm thường”

“Hahaha. Ta cũng tin các ngươi không tầm thường”

Ba người sực nhớ ra còn Tiểu Bạch. Tiểu Bạch chắc chắn cũng không tầm thường chút nào. Truyền thừa của Tiểu Bạch thậm chí có thể rất lợi hại. Cả ba không hẹn nhìn về Tiểu Bạch.

Thiên Cường hỏi :

"Đệ đệ, truyền thừa của ngươi là gì? Không khéo cũng có thể giúp được ca ca đó"

Đương nhiên câu phía sau là câu đùa bởi không thể mà có gì ngẫu nhiên gặp một lúc 3 thứ có hy vọng giúp Thiên Cường tu luyện được cả.

Tiểu Bạch chớp chớp đôi mắt ngây ngô suy nghĩ rồi nói :

"Ta không có truyền thừa gì cả. Ngay cả tên ta cũng do ca ca đặt.

Nhưng ta uy vũ thế này tương lai quân lâm thiên hạ, khiến cho vạn kẻ phải cúi đầu. Các ngươi nếu như không thể tu luyện được có thể yên tâm theo ta. Ta sẽ không để các ngươi thiệt thòi"

Đương nhiên những lời lẽ này Tiểu Bạch đáp trong vô thức xuất phát từ việc muốn cho mấy người yên tâm. Thêm nữa nó nghe Thiên Cường suy đoán qua thì chắc mẩm bản thân chính là một đầu vô địch thú.

Ba người nghe một con tiểu cẩu nói thế đều nghiến răng kèn kẹt. Tương lai lại phải đi theo một chú chó nhỏ ư? Thật đáng giận mà.

Cả ba cùng xúm lại cùng nhau nhào nặn Tiểu Bạch một trận điên cuồng. Tiểu Bạch thì vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra mà khiến ba người giận dữ thế.

Ẳnggggg

Tiếng ăng ẳng vang lên khắp động. Đương nhiên ba người vẫn hiểu Tiểu Bạch đáng yêu và ngây thơ nên chỉ giáo huấn nó một chút. Chứ khiến nó giận giữ bỏ đi thì tất cả đều thiệt thòi.

Lát sau khi cả ba đỡ giận hơn thì bộ lông Tiểu Bạch đã xù lên dựng hết mà loạn sợi, trông thật tơi tả. Thế nhưng trên khuôn mặt nó vẫn hiện lên sự ngơ ngác không hiểu. Trong lòng đầy thắc mắc và không hiểu đã có chuyện gì xảy ra với mình và ba người kia thế nhỉ?

Thiên Cường thấy thế cười rồi túm Tiểu Bạch lên giảng dạy. Rất nhanh nó hiểu ra những lời nó nói lúc nãy khiến mấy người không vui mà.

Sau đó, Thiên Cường cùng Tiểu Bạch rời khỏi động quật để đi tìm chút thức ăn, để cho Vũ Tử cùng Trùng Phát nghỉ ngơi. Mà thật thì hai người kia đang bị xiềng xích đi lại cũng không tiện. Cả hai nhanh chóng tìm ít con thỏ rồi đem về động quật cùng nướng ăn.

Ăn uống no say, cả đám cùng nhau đi tắm rửa nghỉ ngơi. Thiên Cường trong lúc rảnh rỗi trò chuyện thì luôn kể cho Trùng Phát và Vũ Tử về Chiến tộc.

Tương lai tất cả bọn họ sẽ rời nơi này và tiến hành sinh sống ở đó. Thế nên hắn sẽ kể qua cho bọn họ biết đôi chút để khỏi bỡ ngỡ.

Thực sự lâu lắm rồi Thiên Cường cũng như hai người kia mới có thể trò chuyện vô tư thoải mái. Thành ra bọn họ kể và nói chuyện với nhau rất rất nhiều chuyện. Phải đến khuya cả bọn mới hết rôm rả trò chuyện rồi đi ngủ.

Đêm đó họ đều nghỉ ngơi mà lòng ngập tràn vui vẻ. Thiên Cường thêm vui vì đã xuất hiện hi vọng để mình tu luyện. Chỉ cần có hi vọng thì hắn sẽ cố gắng.

Bây giờ Thiên Cường đã có thêm bằng hữu. Hai người này đều xuất sinh trong cấm địa nên tương lai không thể tầm thường. Xét ra bối cảnh của bọn họ cũng thuộc dạng ghê gớm mới có thể lưu lại truyền thừa nơi đây.

Vũ Tử và Trùng Phát vô cùng vui vẻ vì cuối cùng cũng có một giấc ngủ tự do. Không phải lo lắng khổ sở suy nghĩ như bao ngày trải qua ở Vạn khí tông. Hơn nữa hôm nay cả hai có thêm được một bằng hữu thật tốt và một Tiểu Bạch thật đáng yêu.

Bằng hữu này vô cùng thông minh, thấu hiểu lòng người cũng như kiến thức phải nói là sâu rộng. Tương lai thậm chí giúp cho họ rất nhiều.

Hơn nữa trước mắt Thiên Cường có thân hữu có chốn nương tựa. Đi với Thiên Cường đúng là không hề thiệt thòi chút nào.

Bây giờ cả hai cũng không thể nhờ cậy hay tin tưởng ai ngoài Thiên Cường nữa cả. Tương lai cả hai đã có chút hy vọng, không phải tiếp diễn khoảng thời gian đen tối mờ mịt vừa qua.

(Thực sự lời nói rất quan trọng trong cuộc sống mỗi người. Chúng ta không thể nói những lời ngọt ngào với những người thân yêu của mình thì cũng không nên buông những lời làm tổn thương họ. Bởi họ chính là người thân yêu của chính ta và ở cạnh ta những lúc tối tăm nhất cuộc đời….

Lời nói buông ra rồi khó có thể thu lại được. Tổn thương rồi khó bù đắp lại, thậm chí không có cơ hội mà bù đắp nữa đâu.…)