Chương 2: Tổ thể xuất thế

Nhược Văn được lựa chọn làm tộc trưởng hiện tại, cũng là kẻ phải gánh nặng trên vai trọng trách chấn hưng bộ tộc. Sâu trong ánh mắt già nua ấy lúc này bỗng rực loé lên hy vọng. Lão từ thều thào trong tâm trí :

“Đây chính là cơ hội duy nhất của Chiến tộc thoát khỏi cảnh diệt vong…”

“Là cơ hội duy nhất..”

“Cơ hội duy nhất…”

Khát khao hy vọng kia mãnh liệt nhanh chóng ngập tràn trong tâm trí Nhược Văn. Trong tâm trí lão trở nên gào thét mãnh liệt :

“Chỉ cần có hy vọng thì ta nhất định sẽ thực hiện nó tới cùng…”

“Cho dù thịt nát xương tan ta quyết không lùi bước..”

“Ta nhất đinh sẽ không để tổ tiên phải thất vọng về ta..”

Thân thể già nua của Nhược Văn lúc này như bừng lên sức sống mãnh liệt. Sức mạnh của sự hy vọng về một tương lai tốt đẹp hơn làm cho một cơ thể già nua trở nên cuộc nhiệt như một thiếu niên trẻ tuổi đầy nhiệt huyết.

Chưa bao giờ Nhược Văn cảm thấy mình đầy năng lượng và sức mạnh như lúc này. Tinh thần lão như một ngọn hải đăng rực sáng giữa trời đen tối mù mịt.

Nhược Văn nhắm mắt hít thở thật sâu lấy lại sự bình tĩnh. Lão cần phải thanh tỉnh để tiến hành nghi thức với Tổ tế đàn.

Nhược Văn chỉnh sửa lại y phục chỉnh tề rồi bước lên tiến hành nghi lễ cúng bái Tổ tế đàn. Tất cả những người có mặt đều thành kính hướng về tế đàn cúi lạy.

Nhược Văn định thần một chút để củng cố lại niềm tin trong lòng và thức tỉnh tinh thần thành quyết. Lão nói lớn hướng về Tổ tế đàn :

"Tổ tến đàn xuất hiện dấu hiệu cho biết Tổ thể đã xuất thế tại Cấm địa sinh mệnh"

Tất cả những người khác khi nghe Tộc trưởng nói thì lần nữa nhớ lại truyền thuyết truyền đời của bộ tộc họ đã nghe từ thủa còn nhỏ. Vốn dĩ cho tới bây giờ tất cả đều không biết rõ ràng truyền thuyết kia có thật hay không dù đã lưu truyền qua bao đời. Bởi tất cả truyền thuyết kể về quá khứ quá xa xưa, không có quá nhiều dấu vết, minh chứng để lại.

Thế nhưng lần này thì mọi chuyện đã khác khi Tổ tế đàn dị động thức tỉnh giống như trong truyền thuyết nghe kể. Điều đó có nghĩa mọi thứ là sự thật chứ không phải chỉ là truyền thuyết.

Tổ thể hiện đã thật sự xuất thế rồi. Bây giờ việc họ cần làm là sẽ phải đi đón tổ thể, chấn hưng lại bộ tộc. Điều đó khiến những người ở nơi đây dấy lên hi vọng về tương lai huy hoàng kia lần nữa tái hiện. Tất cả đều kích động trong lòng không thôi.

Nhược Văn chờ cho mọi người nơi này nhớ hết về truyền thuyết và tâm trí trở nên kích động. Khi cảm thấy thích hợp rồi lão hô lớn tiếng :

“Tổ thể đã xuất thế. Nay toàn tộc chúng con sẽ nguyện dốc sức hết mình, dù thịt nát xương tan nhưng quyết đón tổ thể về quy tộc

Nhược Văn dứt lời thì lập tức những người có mặt ở đây thêm nhiệt huyết kích động. Tất cả đều mang khuôn mặt nhiệt tâm thành kính hô vang :

"Đón tổ thể về quy tộc"

“Đón tổ thể về quy tộc”

Nhược Văn sau đó đứng dậy ra hiệu miễn lễ cho mọi người xung quanh rồi rơi vào trầm tư suy nghĩ.

Lần này tổ địa thức tỉnh, lão quyết tâm thực hiện công việc đón tổ thể trở về để mở ra cuộc sống mới cho bộ tộc.

Việc cấp bách là phải đi đón tổ thể, không thể chậm trễ được. Thế nhưng cũng phải chuẩn bị kỹ một chút vì nó đến khá đột ngột.

Không biết lần này kết quả sẽ thế nào nhưng Nhược Văn sẽ cần phải chuẩn bị thu xếp mọi thứ trong tộc tốt nhất có thể. Lão nhắm mắt yên lặng một hồi lâu để đắn đo suy nghĩ, tính toán trước khi bắt tay vào công việc.

Tầm nửa tiếng trôi qua, Nhược Văn thôi suy nghĩ rồi mở mắt ra nhìn một lượt qua những người trong tộc. Lão phân phó :

"Một người gõ kẻng triệu tập toàn bộ tộc nhân tới đây. Một người chuẩn bị đồ đạc nghi thức lễ Tổ tế đàn. Còn những người còn lại chuẩn bị lương thực thực phẩm để chúng ta lên đường đ"

“Rõ”

Tiếng kẻng tộc triệu tập hợp được vang lên. Khi có hiệu lệnh tộc triệu này, toàn bộ già trẻ gái trai trong tộc đều phải có mặt tại tổ tế đàn.

Những tộc nhân trong dù Chiến tộc kinh ngạc khi nghe tiếng kẻng này nhưng đều nhanh chân đi về khu vực tổ địa. Bởi chỉ có đại sự xảy ra trong tộc mới sử dụng tới tiếng kẻng này.

Khoảng nửa giờ sau toàn bộ tộc nhân đã có mặt đầy đủ ở trước tổ tế đàn linh thiêng. Tất cả mọi người trong tộc đều hồi hộp lo lắng không biết trong tộc đã phát sinh chuyện gì.

Đợi mọi người ổn định vị trí xong xuôi, Nhược Văn hướng về tất cả nói :

“Mọi người hãy nhìn lên Tổ tế đàn. Tổ tế đàn đã hiện lên dị tượng đặc biệt này chứng tỏ tổ thể đã xuất thế tại Cấm Địa sinh mệnh”

Tất cả mọi người theo hướng Nhược Văn chỉ nhìn lên. Rất nhanh tất cả đã hiểu ra mọi chuyện. Nhược Văn không chờ cho tất cả khôi phục cảm xúc mà lớn tiếng :

“Vinh quang huy hoàng Chiến tộc 9 vạn trước năm sắp quay trở lại.

Ngày sau có tổ thể dẫn dắt chúng ta sẽ xưng vương nơi Man Hoang này.

Đến lúc đó chúng ta mỗi ngày đều có thể ăn uống no say không phải vất vả khổ cực như bây giờ. Thậm chí nếu muốn liền có cả thịt Thú Vương để ăn.

Tất cả bộ tộc xung quanh đều sẽ phải thần phục chúng ta. Bất cứ kẻ nào gặp chúng ta cũng phải kính sợ cúi đầu. Chúng ta muốn làm bất cứ việc gì đều có thể.

Các ngươi thử tưởng tưởng những ngày đó mà xem. Các ngươi muốn sống trong những ngày tháng đấy chứ?”

Hướng Điền không hổ là tộc trưởng. Chỉ bằng vài câu nói kích thích ý chí tất cả. Khiến tinh thần cho mọi người có mặt khiến ai cũng rơi vào trạng thái nhiệt thành.

Cuộc sống mưu sinh vất vả khó khăn đã khiến những người dân trong tộc luôn mơ về cuộc sống no đủ. Viễn cảnh màu hồng rực rỡ mà Nhược Văn vẽ lên trong lòng những người có mặt khiến bọn họ thêm mơ ước và sẵn sàng đánh đổi để có được nó.

Tất cả những người có mặt đều kích động hô lên :

“Đón tổ thể về quy tộc”

“Đón tổ thể về quy tộc”

….

Chiến tộc đã có một đoạn lịch sử khiến tất cả người trong tộc đều tự hào. Thế nhưng hiện tại đang nếm trải những thời khắc đen tối nhất trong lịch sử.

Qua vạn năm liên tục bị chèn ép đồ sát dần đã khiến những thành viên trong bộ tộc thêm đoàn kết với nhau. Tất cả thành viên trong bộ tộc đều khao khát vùng dậy, không một ai muốn kéo dài cuộc sống chịu cảnh khuất nhục thế này mãi.

Nhưng sức lực bọn họ đều có hạn, không thể dãy nên gợn sóng chứ đừng nói là cơn sóng. Chính vì bản thân quá yếu nên tâm linh bọn họ luôn tìm tới nơi mạnh mẽ để nương nhờ và đặt niềm tin. Nơi mà tất cả đặt niềm tin đấy chính là truyền thuyết về tổ thể thông qua những sự việc liên quan tới Tổ tế đàn.

Hướng Điền cổ vũ mọi người xong rồi quay lại nhìn về những tráng niên trong tộc rồi hỏi lớn :

“Các ngươi muốn đón tổ thể quy tộc chứ? Nguyện chết không từ chứ?”

“Đón tổ thể quy tộc. Nguyện chết không từ”

“Đón tổ thể quy tộc. Nguyện chết không từ”

….

Không chỉ là thanh niên trai tráng mà cả lão ấu cũng kích động hô vang. Bọn họ lúc này chỉ hận không thể ngay lập tức chứng minh cho lòng thành của bản thân mình.

Nhược Văn hài lòng nhìn tất cả :

“Công việc đón tổ tể không phải là việc đùa. Vì vậy ta cần những trai tráng trong tộc nguyện xung phong cùng ta đi đón tổ thể”

Ngay lập tức rất nhiều người bước lên :

“Con nguyện ý”

“Con nguyện ý”

Không chỉ trai tráng xung phong mà già trẻ cũng vậy. Nhược Văn dù khá hài lòng vì chuyện này nhưng nội tâm khiến lão thêm đau.

Nhược Văn sau đó lần lượt chọn từng người. Đó là những thanh niên trai tráng của bộ tộc. Tất cả trai tráng trong tộc chỉ vỏn vẹn có 20 người. Nhưng lão buộc phải chọn lựa tất cả. Bởi vì thêm một người là thêm một phần sức. Trong khi cả bộ tộc thì quá yếu nhược so với con đường đón tổ thể đầy gian nan.

Những người không được Tộc trưởng lựa chọn thì tiếc nuối trong lòng. Họ đứng ra xin nhưng Nhược Văn xua tay từ chối.

Nhược Văn nhìn qua một lượt 20 người này. Đám thanh niên trai tráng này là toàn bộ những đứa con ưu tú khỏe mạnh nhất của bộ tộc. Họ đang còn trẻ, đa phần vẫn còn chưa lập gia đình.

Nhược Văn hít một hơi thật sâu lấy lại bình ổn cảm xúc. Lần đặt cược đón tổ thể trong cấm địa sinh mệnh cũng là đặt cược luôn cả tương lai của bộ tộc. Tương lai thất bại hay không lão cũng không dám nghĩ tiếp nữa.

Nhược Văn nhìn về phía 20 tráng niên đã được mình lựa chọn rồi hỏi :

“Nơi đón tổ thể chính là một nơi vô cùng nguy hiểm và có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Các ngươi có nguyện ý theo ta dẫu có nguy hiểm vẫn quyết tâm đón tổ thể quay về không?”

Không một chút do dự tất cả đều đồng thanh :

“Chúng con nguyện ý”

“Tốt”

Thâm tâm Nhược Văn thật sự thêm đau lòng về sự dũng cảm của những đứa nhỏ này. Bởi lão không biết chuyến đi nguy hiểm này kết quả sẽ ra sao. Có thể là thất bại và mọi thứ chấm hết hoàn toàn…

Nhược Văn gật đầu che đi sự đau lòng rồi hô to :

"Nhanh mang bình rượu lớn tới đây, rót mỗi người một chén. Chúng ta sẽ uống rượu trước tổ đàn để cầu chúc cho chuyến đi này"

Rất nhanh rượu cũng đã được đưa ra và rót mỗi người một chén. Tộc trưởng đưa bát rượu lên trời rồi hướng về tế đàn quỳ vái :

“Tổ thể đã xuất thế. Nay chúng con xin tổ tế đàn phù hộ cho chuyến đi đón tổ thể thành công đón tổ thể trở về trong tộc.

Dẫu cho việc gian nan vất vả, thậm chí có hy sinh chúng con cũng quyết hoàn thành. Mong các đời anh linh của các đời tổ tiên có linh thiêng phù hộ cho chúng con lần này đón tổ thể thành công trở về”

Nói xong Nhược Văn hành lễ vái tổ tế đàn. Tất cả những ai có mặt xung quanh cũng quỳ vái. Tiếng cầu nguyện diễn ra trong không khí thành kính nhất.

Nhược Văn lễ bái thực hiện một số nghi lễ nữa rồi đứng dậy. Lão hướng chén rượu lên tổ tế đàn rồi hướng chiếc chén rượu tới từng người một xung quanh đó.

Lão không nói gì cả và cũng không ai nói gì cả. Sau khi hướng xong đầy đủ mọi người có mặt thì lão hướng chén rượu vào tế đàn làm lễ. Xong xuôi lão ngửa cổ lên dốc chén rượu và uống cạn. Những người có mặt ở đó cũng làm tương tự lão.

Làm lễ đã xong Nhược Văn đặt chén rượu xuống đất rồi tiến lên phía trước tế đàn. Tới nơi tay lão cung kính cùng hướng về phía trước đồng thời miệng lão lẩm nhẩm những cổ ngữ kỳ lạ. Đấy là khẩu quyết đón nhận chiếc ma bàn.

Chiếc ma bàn nhè nhàng rời khỏi tế đàn rồi bay vào lòng tay của Nhược Văn. Nhược Văn thành kính đỡ lấy chiếc ma bàn rồi nâng lên trời đồng thời quay người lại nhìn tất cả mọi người. Lão hô lớn :

“Chúng ta cùng nhau đón tổ thể về quy tộc”

“Đón tổ thể về quy tộc…”

“Đón tổ thể về quy tộc…”

Nhược Văn nâng ma bàn về phía trước. Trên chiếc ma bàn có một mũi kim đặc biệt luôn chỉ về một hướng. Lão dẫn đầu đoàn người theo hướng chỉ của ma bàn cất bước về phía trước. Mọi người mang theo tinh thần tràn đầy hy vọng theo bước Hướng Điền rời khỏi tế đàn và hướng ra ngoài xa.

Bọn họ đi tới khoảng đất trống phía đầu thôn của bộ tộc. Nơi khoảng đất trống này là nơi mà xảy ra rất nhiều hoạt động trong tộc. Cũng là nơi mà bộ tộc mỗi sáng tiễn những người đi săn và đến tối đón những người đi săn trở về.

Hướng Điền sau đó thu lại chiếc ma bàn cẩn thận trong người. Bọn họ chờ đợi những người trong tộc chuẩn bị đồ đạc lên đường. Khoảng thời gian này thân nhân của những tráng niên xung phong kia đều tới để trò chuyện cũng như căn dặn đủ điều.

Chừng tới một canh giờ sau thì mọi thứ cũng đã hoàn tất. Nhược Văn quay sang căn dặn với các tộc nhân trong tộc khác:

"Chuyến đi này thực sự là chuyến đi nguy hiểm. Vạn năm trước toàn bộ tinh anh của chúng ta đều vẫn lạc, trong số đó không ít Vương giả đều thất bại nằm xuống. Điều đó chứng tỏ Cấm địa sinh mệnh nguy hiểm thế nào.

Nay bộ tộc ta cũng chỉ có ta mạnh nhất cũng là Võ đồ đỉnh phong. Tính ra chưa bằng phần vạn nhân lực vạn năm trước, chỉ e lành ít dữ nhiều. Nay ta cùng 20 tráng niên khỏe nhất tộc đi tới Cấm địa sinh mệnh. Nếu 1 tháng sau không có tin tức gì nghĩ là chúng ta thất bại, và cũng không phải đi tìm chúng ta nữa".

Thật ra lão có nhiều điều muốn nói với nhưng lão cố nuốt sâu lại vào trong tim. Bây giờ nếu nói gì nữa sẽ làm giảm đi tinh thần của tất cả, hậu quả sẽ ảnh hưởng lớn tới chuyến đi này.

Tất cả tộc nhân trong tộc còn lại nghe xong đều xúc động. Trái tim của mỗi người cũng có chút nghẹn lại. Chuyến đi này không biết kết quả sẽ ra sao, nhưng nó là niềm hy vọng duy nhất cuối cùng của bộ tộc, nếu thất bại thì... Chẳng ai dám nghĩ tới nữa.

Mọi chuyện đến quá nhanh và quá bất ngờ nên không ai kịp chuẩn bị điều gì. Tất cả lưu luyến chia tay nhau trong bịn rịn. Có rất nhiều điều họ muốn nói với nhau nhưng lại phải nén lại sâu trong tâm.

Hai mươi tráng niên cùng tộc trưởng rời đi trong ánh mắt không nỡ của những con người ở lại. Chuyến đi này được dự báo sẽ là chuyến đi lành ít dữ nhiều.

Có những giọt lệ đã rơi trên khuôn mặt những thân nhân của những người đã đi kia. Tất cả bây giờ những gì mà các tộc nhân ở lại có thể làm là cầu nguyện ông trời.

Hành trình lần này đồng hành với họ là 11 con ngựa. Đây cũng là hơn hai phần ba số ngựa mà họ hiện tại bây giờ có. Bộ tộc bây giờ không thể đưa hết số ngựa đi được bởi vì người dân trong tộc cũng cần phải sinh hoạt săn bắn nữa. Tộc trưởng ngồi một mình một con còn đoàn người chia ra mỗi con ngựa sẽ có 2 người cưỡi lên.

Nhược Văn nhảy một phát lên lưng ngựa rồi hô lớn :

“Xuất phát”

Sau đó lão thúc ngựa phi về phía trước như sợ có ai níu giữ. Hai mươi tráng niên kia cũng nhảy lên lưng ngựa rồi hô lớn :

“Xuất phát “

Tất cả cũng thúc ngựa đổi theo Nhược Văn. Hành trình tiến về Cấm địa sinh mệnh bắt đầu. Nơi mà mờ mịt hung hiểm mà không ai biết trước được.