Kể từ đó lịch của bọn trẻ buổi sáng sẽ là luyện tập thể lực. Thời gian tiếp theo trong ngày sẽ được dạy dỗ kiến thức nhiều thứ trong cuộc sống. Từ việc cư xử đến nguyên tắc hay một số việc mà Hướng Điền xem đó là quan trọng. Hôm thì chúng học tập để hiểu hơn quá trình tu luyện để củng cố cho tương lai chúng bước vào con đường tu luyện được tốt hơn.
Đến buổi chiều thì có hôm chúng được tự do chạy vào rừng, làm quen với những linh thú ở đây. Tương lai những linh thú này có thể là sẽ cùng bọn chúng kề vai chiến đấu. Phần nhiều thời gian đó sẽ là luyện tập thân thể, cuối cùng mỗi ngày đó chính là tắm thuốc luyện thân.
Các lịch học và các nội dung học luôn được Hướng Điền chuẩn bị thật kỹ lưỡng, thay đổi tránh sự nhàm chán đối với lũ trẻ, bởi chúng cũng thật sự đang còn nhỏ. Lão cũng không muốn chúng trưởng thành mà không có chút ký ức tuổi thơ.
Hướng Điền bây giờ lão rất đầu tư chăm lo cho bộ tộc, để tăng thêm sự phát triển của bộ tộc ngoài việc tắm thuốc lão còn đi ra bên ngoài bắt một ít tu luyện thú làm thức ăn tẩm bổ cho các tộc nhân. Ở các gia tộc lớn các Vương giả cao cao tại thượng chẳng bao giờ làm điều này. Hơn nữa tiềm lực gia tộc lớn sẽ tự tạo thành chuỗi sinh hoạt cung ứng rất mạnh mẽ khiến bọn họ luôn duy trì nền tảng thực lực mạnh mẽ.
Nhưng ở đây mọi thứ Hướng Điền đều phải tự mình làm lấy. Có lúc lão bắt được những tu luyện thú mạnh cũng phải tự tay chế biến bởi không ai trong bộ tộc có thể làm nổi. Đương nhiên lão cũng không dám hùng hổ đi săn các tu luyện thú quá mạnh mẽ vì mọi người trong tộc vẫn không ai có thể hấp thụ nổi. Lão chẳng qua cũng chỉ săn bắt các tu luyện thú yếu ở trong Hoang vực và Man hoang. Và có khi lão cũng đi sưu tập ít tài bảo cho bộ tộc phục dụng.
Bản thân Hướng Điền rất muốn bắt một số tu luyện thú còn sống đem vào để cho các thành viên Chiến tộc tập luyện chiến đấu. Tuy nhiên việc ấy rất dễ kinh động kẻ khác. Thành ra lão cũng chỉ có thể giết chết rồi mới đem về trong tiểu thiên giới làm thức ăn.
Tộc trưởng cũng thi thoảng tổ chức một vài hôm để lũ trẻ chiến đấu với nhau. Điều này là bắt buộc để sau này chúng có thể bước chân vào đời mà không bị bỡ ngỡ, có thể ngay lập tức chiến đấu được.
Thời gian lại thấm thoắt 1 năm trôi qua, cuộc sống sinh hoạt đã vào nề nếp và đã ổn định rất nhiều. Một năm này những đứa bé trong thôn tư chất tốt lên rất nhiều, thân thể mạnh mẽ hơn và tương lai sẽ bước xa hơn.
Chỉ đáng buồn là bộ tộc từ mấy năm nay không có được ai lấy vợ cũng như gả đi, bởi vì họ không dám đi ra bên ngoài. Trước đây cũng có một vài bộ tộc nhỏ bên cạnh qua lại còn có thể kết hôn, nhưng bây giờ là không thể.
Về những thanh niên trai tráng mới lớn trong tộc mặc dù ngày xưa không có được căn cơ tốt nên khó có thể tu luyện thì nay cũng bắt đầu rèn luyện để có thể bước chân vào tu luyện. Còn những người cao niên lớn tuổi hiện tại không thể tu luyện được, tuy nhiên ở nơi có thiên địa nguyên khí nồng đượm hơn cũng như ăn uống đầy đủ những thứ bổ dưỡng khiến sinh mệnh họ cũng dần kéo dài ra.
Hướng Điền khoảng thời gian này đã có thời gian rảnh rỗi nên lão bèn đi tới Man Hoang chi thành để nghe ngóng tình hình. Ở tại đây lão đã biết được một tin tức vô cùng chấn động.
Ở mấy năm trước Cấm địa sinh mệnh đã giải phong một khu vực khá lớn. Khu vực giải phong chính là một khu vực an toàn bởi tuyệt không có bóng dáng của bất tử quái thú lẫn nguyền rủa. Các cấm chế đã biến mất đi khá nhiều. Rất nhiều tài nguyên trong đó vì vậy mà hiện thế và rất dễ dàng khai thác.
Tất cả các thế lực có máu mặt trên Vũ châu và cả thế lực các châu khác vì chuyện Cấm địa sinh mệnh giải khai nên đã kéo tới để phân chia ít chén canh. Rất nhiều Vương giả cũng như những lão quái lần lượt xuất động. Tất cả đều hướng về Cấm địa sinh mệnh mà hành quân tới để khai thác tài bảo.
Hễ có dấu vết của con người thì không thoát khỏi sự xung đột cạnh tranh. Bởi tất cả đều muốn tranh giành địa phận rộng hơn cũng như không muốn kẻ khác tầm bảo. Các cuộc chiến tranh giành đoạt bảo giữa các thế lực diễn ra dần trở nên đẫm máu.
Cũng may lúc đỉnh điểm gay cấn nhất, Lục Thần viện bắt tay nhau thảo xuống quy ước phân chia cho từng thế lực từng khu vực khai thác khác nhau.
Các thế lực mạnh mẽ đều hiểu rằng Cấm địa có thể phong bế bất cứ lúc nào nên cũng đã ngừng chiến mà chấp nhận. Điều đó mới khiến các trường ác chiến chưa nổ ra với quy mô lớn. Chứ nếu như chiến tranh xảy ra sẽ dẫn tới rất nhiều hệ lụy.
Những thế lực được phân chia địa phận trong Cấm địa sinh mệnh sau đó nhanh chóng cho người khai thác quy mô ồ ạt những gì có trong cấm địa. Lần khai thác quy mô ấy xuất hiện vô cùng lớn nhiều thứ quý hiếm giá trị kinh khủng mà cũng chỉ có Cấm địa sinh mệnh mới có.
Hướng Điền đương nhiên tự biết bản thân lão xuất hiện ở Cấm địa sinh mệnh để kiếm chút chén canh là tìm chết. Thế nên dẫu nghe những tin tức này lão cũng lập tức quay về và không dám điều tra rõ ràng.
Qua khoảng thời gian dài Hướng Điền quay lại tìm hiểu thì nhận được tin tức :
“Các thế lực lớn đã khai thác cạn kiệt mọi thứ trong Cấm địa sinh mệnh rồi nhanh chóng rút về. Bởi bọn họ lo sợ Cấm địa sinh mệnh đột nhiên khôi phục thì chỉ có nước chết. Bây giờ chỉ có ít thế lực nhỏ hoặc một số kẻ ôm hy vọng may mắn vào tìm được chút gì đó mới đang kiên trì ở trong đó “
Hướng Điền nghe những tin tức này mới yên tâm đi tới Cấm địa sinh mệnh để tìm hiểu. Tới nơi, lão ngay lập tức bất ngờ bởi vùng giải phong này lại bao bọc khu vực mà mấy năm trước lão tiến vào.
Hướng Điền giờ đã hiểu lần trước tại sao lần trước xông vào sâu như thế mà không đụng độ với con quái vật nào, mãi đến lúc đi ra mới đụng phải một con không quá mạnh mẽ. Bởi Cấm địa sắp giải khai khu vực nên những quái vật bất tử kia buộc phải rời dần đi tới khu vực khác khác.
Nghĩ tới những điều này mà Hướng Điền cảm khái vô cùng. Nơi đây suýt nữa đã chôn vùi lão. Nếu lão đợi tới lúc mà Cấm địa sinh mệnh giải khai rồi xông vào tầm bảo thì chỉ e rằng đã mất mạng giữa cuộc loạn chiến tranh giành tài bảo.
Hướng Điền cẩn trọng di chuyển sâu dần tới nơi theo trí nhớ là có truyền thừa của bộ tộc. Mất chút thời gian lão đã đi đến được khu vực tạo nên sự hô hoán của truyền thừa. Lão lần theo sự hô hoán truyền thừa rồi đến chốn cũ.
Tới nơi Hướng Điền ngay lập tức kiểm tra thì nhận ra khu vực truyền thừa vẫn hoàn hoả như cũ. Điều đó có nghĩa là không có thế lực nào phát hiện được nơi truyền thừa của Chiến tộc.
Hướng Điền thử vận dụng tu lực thì nhận ra ở đây tu lực chỉ có thể bao bọc thân với khoảng cách phát tán ra rất nhỏ. Nguyên nhân là Cấm địa sinh mệnh cho dù giải khai vẫn còn nhiều loại cấm chế và những hình thức cấm chế khác nhau. Những cấm chế này vẫn như cũ là không thể phi hành và hạn chế rất lớn khả năng sử dụng Thần thức linh giác và tu lực.
Các thế lực lớn tới Cấm địa sinh mệnh khai thác tất nhiên đều mong muốn xới hết cả 3 tấc đất dò la khoáng vật. Nhưng thực tế chúng chỉ có thể đào ở mức nhất định bởi mọi thứ nơi đây rắn chắc vô cùng. Tu lực đánh phá nơi đây nhiều không nhiều hơn bao nhiêu so với việc đào bằng sức lực.
Việc điều động toàn bộ Thần Vương để xới 3 tấc đất như mong muốn trong toàn bộ khu vực giải khai là điều không thể. Thậm chí việc làm ngu ngốc kia có thể dẫn động những cấm chế bảo vệ nơi đây khiến kẻ dẫn động ngay lập tức bỏ mạng.
Truyền của Chiến tộc thừa chỉ đón nhận truyền nhân huyết mạch, ngoại nhân sẽ không có cảm giác bị thu hút. Chính vì thế truyền thừa kia cũng không dễ dàng bị phát hiện cũng là điều đương nhiên.
Hướng Điền sau đó đặt tay lên phiến đá và thử đi vào trong động quật truyền thừa. Kết quả lão vẫn có thể dễ dàng đi vào như trước đây.
Động quật truyền thừa vẫn như cũ và không khác gì mấy năm về trước. Mấy cửa động quật kia vẫn bị phong bế khiến Hướng Điền không thể lay động được. Lão thầm đoán bản thân chỉ có thể đi vào nơi này, còn muốn đón nhận truyền thừa thì chỉ có Thiên Cường mới có thể nhận được.
Biết được việc có thể đi vào truyền thừa nơi Cấm địa sinh mệnh một cách an toàn nên Hướng Điền tức tốc trở về. Lão sẽ đi về thông báo cho Nhược văn cùng Thiên Cường để nhanh chóng tiến vào cấm địa sinh mệnh, đón nhận truyền thừa.
Lần trước trong tiểu thiên giới tàn ảnh của tổ tiên đã nhắc qua truyền thừa chân chính ở trong Cấm địa sinh mệnh. Tiểu thiên giới chỉ là nơi dành cho hậu nhân con đường lui mà thôi. Thế nên việc đi vào Cấm địa đón nhận truyền thừa là điều bắt buộc đối với Thiên Cường. Nếu may mắn Thiên Cường có thể tu luyện thì đó cũng là lúc bộ tộc có thể chính thức ngóc đầu dậy.
Hôm nay như thường lệ Thiên Cường đang tập luyện vác đá chạy bộ ở dãy sơn nguyên sau cánh rừng. Nếu so với lũ trẻ trong thôn thì Thiên Cường luôn thật sự cố gắng nỗ lực nhất bởi áp lực lên vai cậu nặng nề nhất. Ngoài học tập ra thì Thiên Cường chỉ cắm đầu vào luyện tập rồi tới giờ thì về tắm thuốc ăn uống nghỉ ngơi chứ không rong chơi như những đứa trẻ khác trong tộc.
Thời gian trước đây Thiên Cường luôn là đứa bé gầy gò nhất bởi ảnh hưởng từ nguyền rủa. Thế nhưng bây giờ đã không còn gầy gò teo tóp như ngày xưa. Hiện tại cậu bé có chút cường tráng hơn những đứa trẻ cùng tuổi, sức lực cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều lần.
Những đứa nhỏ bây giờ giỏi lắm cũng chỉ có thể vác được trăm cân nhưng Thiên Cường bây giờ đã có thể vác được vài trăm cân đá mà chạy. Những đứa nhỏ xung quanh vì điều này nên đều nhìn cậu bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Nhưng Thiên Cường cảm thấy vẫn chưa đủ tự hào bởi theo như Thái thượng trưởng lão từng nói qua thì tinh anh của Đế tộc lúc nhỏ tuổi đã có thể nhấc được cả vài ngàn cân. Khoảng cách kia có thể không quá xa bởi Thiên Cường tính ra cũng mới 8 tuổi.
Nhưng Thiên Cường ngẫm ra đó chỉ mới là tinh anh trong đế tộc. Còn những kẻ lợi hại hơn thì không ai rõ. Điều đó càng thúc đẩy cậu bé cố gắng chăm chỉ luyện tập.
Thiên Cường dù còn nhỏ tuổi nhưng hiểu được bao trách nhiệm cũng như áp lực đè xuống đôi vai bé nhỏ của mình. Ngẫm lại 7 đời lão tổ đón từ Cấm địa sinh mệnh đều hùng uy bát phương, ai cũng kính ngưỡng. Vậy mà bây giờ bản thân không thể tu luyện được khiến cậu vô cùng buồn bã.
Tộc trưởng Nhược Văn và Thái thượng trưởng lão Hướng Điền từng nói với Thiên Cường là tại Cấm địa sinh mệnh có chứa bí mật khiến Chiến thần lạc văn có thể tu luyện. Sau đó bọn bọ khuyên cậu trước mắt cần là củng cố thân thể. Thế nhưng trong lòng cậu vẫn còn vương vấn bởi nguyền rủa kia quá mạnh mẽ, ăn sâu tận mọi nơi trong cơ thể.
Vả lại việc tiến vào Cấm địa sinh mệnh không biết còn có thể hay không. Tương lai phía trước của Thiên Cường thật sự mờ mịt. Chính vì thế mỗi một ngày cậu bé vẫn luôn cố gắng hết mình.
Tộc trưởng mỗi ngày nhìn thấy Thiên Cường rèn luyện trở về đều cảm thấy đau lòng. Bởi những vết thương do luyện tập gây ra không thể dấu được trước mắt lão. Ngày nào đứa nhỏ này cũng vậy, cũng luyện tập cho tới khi kiệt sức mới ngừng. Thậm chí nhiều lúc cậu bé cũng suýt bị ngất ra vì quá lao lực nữa.
Nhược Văn đã khuyên Thiên Cường không nên quá sức nhưng cậu bé chỉ mỉm cười. Chưa bao giờ Thiên Cường khóc hay than vãn mà luôn mỉm cười với lão và mọi người. Bởi thâm tâm cậu bé sợ tộc trưởng cũng như sợ mọi người trong tộc lo lắng cho mình. Cậu càng sợ một ngày mình yếu kém sẽ khiến cả tộc mất niềm tin, đánh mất tương lai,…
Hướng Điền mất chút thời gian để từ Cấm địa sinh mệnh để về tới tiểu thiên giới. Sau khi tiến nhập tiểu thiên giới lập tức lão liền đi tìm Thiên Cường. Đương nhiên là lão thừa biết giờ này Thiên Cường đang ở đâu và làm gì.
Hướng Điền nhanh chóng tìm tới rồi đứng từ xa quan sát Thiên Cường với ánh mắt biết bao thương mến. Khi Thiên Cường vận động vác đá chạy bộ xong vừa nghỉ ngơi thì Hướng Điền lập tức xuất hiện trước mặt cậu.
Thiên Cường gặp Hướng Điền thì vô cùng vui vẻ chào :
“A. Gia gia Hướng Điền”
Hướng Điền gật đầu rồi ấm áp nói :
"Hôm nay dừng lại ở đây thôi. Hãy trở về nhà bởi ta có chuyện rất quan trọng muốn nói với con"
Phải những việc thật sự quan trọng Hướng Điền mới dùng giọng điệu ngưng trọng kia. Thiên Cường lập tức đáp lời :
“Vâng. Con hiểu rồi”
Hướng Điền sau đó mang Thiên Cường trở về. Trên đường đi biết bao suy nghĩ về chuyện sắp xảy tới diễn ra trong đầu cậu :
“Không biết có việc gì mà quan trọng mà kêu mình về gấp như vậy nhỉ?”
Hai người nhanh chóng quay về tư thất của Tộc trưởng. Nhược Văn cũng vừa vặn thu công tu luyện. Thời gian trước đây lão đã đột phá võ đồ, chân chính bước vào cảnh giới chân võ. Bây giờ lão cũng là chân võ tầng 3, sắp vào chân võ trung kỳ. Điều này khiến lão có chút trẻ ra, tinh thần thoải mái hơn với trước rất nhiều.
Tương lai đương nhiên Nhược Văn sẽ tiến xa cảnh giới so với hiện tại nhiều. Bởi vốn dĩ lão tư chất cũng rất cao. Chỉ là tài nguyên không có và lão cũng luôn áp chế bản thân không đột phá cảnh giới vì lo sợ bị sát hại.
Hướng Điền chờ cho Nhược Văn và Thiên Cường ổn định chỗ ngồi. Lão thể hiện ra bộ dáng rất nghiêm nghị khiến hai người đều lo lắng.
Bất chợt Hướng Điền phá tan bầu không khí bằng câu nói :
"Có thể tiến vào truyền thừa trong Cấm địa sinh mệnh được rồi"
Hai người đều giật mình kinh ngạc lập tức hỏi :
“Chuyện này là thật sao?”
“Chuyện này là thật ư gia gia?”
Hướng Điền cười lớn :
“Tất nhiên là sự thật rồi”
"Làm sao có thể tiến vào trong ấy được chứ?"
Hướng Điền cười lớn ha hả :
"Ông trời cũng không muốn tuyệt hết đường sống của Chiến tộc. Tính theo thời gian thì khoảng vài tháng sau khi các ngươi đón được chúng ta từ cấm địa sinh mệnh trở về thì Cấm địa sinh mệnh cũng đã giải khai một phần. Vùng được giải khai kia lại chứa nơi mà tổ tiên để lại truyền thừa, bây giờ có thể đi đến đó mà không phải lo sự nguy hiểm nữa rồi"
Thiên Cường gấp gáp hỏi :
“Gia gia. Đã xác định rõ chuyện này chưa?”
Hướng Điền tự tin gật đầu khẳng định :
“Ta đã tự bản thân tới nơi truyền thừa và đi về đây. Thế nên các ngươi hoàn toàn yên tâm”
“Vậy thì tốt quá rồi”
Nói tới đây cả Thiên Cường và Nhược Văn đều vui sướng vô cùng. Đây chính là cơ hội để tiến lại vào truyền thừa, cũng như tìm cách giúp Thiên Cường tu luyện.
Chỉ cần Thiên Cường có thể tu luyện được thì mọi thứ sẽ khác. Đương nhiên chỉ là có thể, còn thành sự hay không còn phải phụ thuộc vào nhiều yếu tố. Ít nhất trước mắt thì ông trời vẫn đang mỉm cười với họ.