Chương 11: Mối thù với Vạn gia đế tộc

Toàn bộ tộc nhân đều nhanh chóng trở về trong tộc chuẩn bị đồ đạc dời vào truyền thừa tiểu thiên giới. Việc này tới thật đột ngột khiến ai cũng lâng lâng như trong giấc mơ vậy.

Họ về thu xếp dọn đồ đạc trong vui vẻ hạnh phúc, quên luôn cả cái đói cái mệt. Cũng phải mất thời gian để thu xếp mọi thứ rồi chia tay cuộc sống bên ngoài. Không ai hối tiếc gì về điều này hay cuộc sống bên ngoài cả nên tất cả sẽ tiến vào hết tiểu thiên giới.

Hướng Điền cùng Nhược Văn thu dọn đồ rất nhanh. Sau đó Hướng Điền đã quay lại tiểu thiên giới trước một chút để chăm sóc Thiên Cường. Mọi việc còn lại toàn bộ Nhược Văn lo liệu.

Nhược Văn vui vẻ đứng cạnh tổ tế đàn nhìn mọi người rộn ràng vui vẻ dần kéo đến. Đến xế chiều đa phần họ đã chuẩn bị đầy đủ tập trung trước cửa của tế đàn.

Nhược Văn đứng cạnh tế đàn nhìn quét qua lượt xuống từng khuôn mặt háo hức phía dưới. Điều đó khiến những nếp nhăn trên mặt lão cũng thưa đi.

Bỗng chốc Hướng Điền cảm thấy có chút không phải bởi vẫn còn thiếu vài người. Trong tộc với khoảng hơn ngàn người nên tất cả ai cũng biết cũng nhận thức lẫn nhau cả. Những người này đều có chung đặc điểm là gia đình neo người. Không hề có thân nhân trực thuộc thế hệ gia đình.

Từ lúc sáng dùng lệnh tộc triệu nên không thể có ai rời tộc. Trong khoảng thời gian mở ra truyền thừa tất nhiên cũng chứng kiến và không thể tự ý rời đi được nên chắc những người này đã biết chuyện di dời vào tiểu thiên giới.

Hướng Điền thầm cho rằng có thể những người này sẽ tới trễ hoặc còn chưa chuẩn bị xong do chỉ có một mình nên ngày hôm sau vào cũng được. Bây giờ cần phải gấp rút di chuyển vào trong tiểu thiên giới ổn định trước cái đã.

Thế là Nhược Văn để mọi người cứ tiến vào như bình thường :

“Tất cả xếp thành hàng lần lượt bước vào”

“Rõ. Thưa tộc trưởng”

….

Tất cả người trong thôn xếp thành hàng nối đuôi nhau trật tự bước vào tiểu thiên giới. Nhược Văn đứng bên ngoài quan sát cũng như duy trì trật tự và chờ đợi người cuối cùng bước vào. Sau khi người cuối cùng khuất bóng thì lão cũng bước theo vào tiểu thiên giới.

Tiến vào bên trong tiểu thiên giới thật sự khiến tất cả các tộc nhân đều bỡ ngỡ. Bọn họ xếp thành hàng lớp chờ Nhược Văn tiến vào hướng dẫn tiếp theo.

Nhược Văn sau khi đi vào cũng giới thiệu qua chút nơi này cho mọi người về bố cục tiểu thiên giới. Sau đó lão dẫn mọi người vượt qua khoảng thảo nguyên và dừng chân nơi sát cánh rừng.

Tơi nơi này Nhược Văn cất tiếng :

“ Tất cả dừng lại”

Toàn tộc theo hiệu lệnh của Tộc trưởng thì dừng lại ngay. Nhược Văn chờ mọi người ổn định thì nói tiếp :

“Đây là vị trí phù hợp nhất để xây dựng bộ tộc mà ta đã lựa chọn. Phía trước là khoảng thảo nguyên rộng lớn để có thể chăn nuôi và trồng trọt. Phía sau là khu rừng có thể khai thác cũng như tìm kiếm chút tài nguyên.

Bây giờ đã muộn rồi. Tất cả chia nhau ra sắp xếp đồ đạc nghỉ ngơi tại đây. Ngày mai ta sẽ tổ chức xây dựng nhà cửa sau”

“Rõ thưa tộc trưởng”

“…”

Thời gian bây giờ đã khá muộn nên mặt trời trên bầu trời đã chuyển thành mặt trăng. Ánh sáng mặt trăng toả sáng nhẹ nhàng bao phủ cả tiểu thiên giới. Dưới ánh trăng, tất cả vui vẻ rộn ràng sửa soạn đồ đạc lỉnh kỉnh mang theo.

Mãi tới đêm cả bộ tộc mới sửa soạn xong một phần cho cuộc sống mới nơi đây. Lúc này đã muộn nên chuẩn bị xong là ăn uống rồi đi ngủ ngay. Ai cũng vô cùng vui vẻ háo hức đón một ngày mai nơi cuộc sống mới này.

Cả đêm hầu hết mọi người đều nghỉ ngơi ở trong tiểu thiên giới này nên không biết có chuyện đã xảy ra bên ngoài. Vì ngày hôm qua tổ đàn thức tỉnh đã hấp thu sự chú ý của một số kẻ khiến bọn chúng đã đến điều tra. Lúc đó đã có một kẻ lợi hại tiềm nhập và bắt đi một số người còn lại trong thôn mà không hề ai hay biết.

Sáng hôm sau, Nhược Văn còn phải sắp xếp chỗ ở cho mọi người trong tộc cũng như hướng dẫn giải thích và đặt ra các quy tắc lại xây dựng nhà cửa. Bởi bây giờ bộ tộc đã sinh hoạt ở tiểu thiên giới, nếu không có quy tắc rõ ràng thì có thể ảnh hưởng tới tiểu thiên giới. Tất cả mọi người bận rộn với việc chặt cây đốn gỗ xây nhà nơi ở nơi sát cánh rừng.

Nhược Văn nhận ra mấy người hôm qua thiếu sót cho đến bây giờ vẫn chưa thấy tiến vào. Lão bèn nói cho Hướng Điền chuyện này :

“Sư thúc tổ. Vẫn còn vài người nữa chưa tiến vào. Phiền sư thúc tổ ra ngoài xem xét giúp ta”

“Có chuyện này ư. Được rồi, ta sẽ ra ngoài xem xét”

Hướng Điền nhanh chóng ra ngoài điều tra. Vương giả ý niệm bao phủ cả mấy chục dặm lần lượt quét qua từng ngõ ngách quanh tộc. Không lâu sau cũng đã phát hiện thi thể mấy người đã mất tích hôm qua.

Hướng Điền đi tới quan sát thì phát hiện được mấy người đã bị tra tấn tới chết. Thở dài tiếng đau lòng, lão phong ấn những cơ thể này rồi bí mật đem về tiểu thiên giới để trò chuyện cùng với Nhược Văn.

Hôm qua vì quá vui mừng nên Nhược Văn cũng đã quên cảnh giác. Bởi bộ tộc còn có một thế lực thù gia kinh khủng. E rằng bọn chúng cũng đã cảnh giác với bộ tộc.

Hướng Điền trở về tiểu thiên giới liền tìm tới Nhược Văn. Lão đem Nhược Văn đi tới một nơi xa với mọi người trong thôn rồi trầm giọng nói :

“Ngươi hãy xem đi”

Nói rồi Hướng Điền lấy ra trong nhẫn trữ vật mấy cỗ thi thể không nguyên vẹn. Nhược Văn nhìn vào thôi cũng thấy đau lòng :

“Haizzz. Bọn họ đã ra đi trong đau đớn”

“Ngươi có biết ai đã ra tay không?”

Nhược Văn nói :

“Chuyện thật sự khá dài. Nó đã xảy ra bắt nguồn từ nguyên nhân cách đây cả 9 vạn năm về trước. Trải qua một vạn năm thời gian nhưng kẻ thù kia vẫn chưa thực sự buông tha cho chúng ta. Kẻ thù của bộ tộc chính là Vạn gia đế tộc. Sư thúc tổ biết bọn chúng chứ”

Vạn gia đế tộc tên thật sự là Vạn Kiếm đế tộc. Mỗi một gia tộc sinh ra Thần đế sẽ được gọi là Đế cấp thế lực - đế tộc. Tất nhiên Chiến tộc sẽ không tôn trọng gọi Vạn Kiếm Đế Tộc mà chỉ gọi là Vạn gia đế tộc.

Hướng Điền nói :

“Ta cũng biết qua đôi chút về Vạn Kiếm đế tộc ở Bắc vực”

“Vạn gia đế tộc là đế tộc từng xuất hiện thần đế là Vạn kiếm thần đế, truyền thừa cửu viễn. Tinh anh xuất hiện lớp lớp, bá chủ nửa Bắc vực Thần Châu này và sải tay tới tận nơi Man Hoang này.

Chiến tộc 9 vạn năm trước quật khởi và và khuếch đại thế lực đến Man Hoang chi thành. Vạn gia vốn là đế tộc nắm giữ thành này tất nhiên không cho phép có một thế lực khác có thể ảnh hưởng đến thành này.

Chiến tộc phát triển cần tài nguyên, địa bàn nên vẫn dần ảnh hưởng tới Man Hoang chi thành. Mâu thuẫn hai bên dần trở nên lớn. Vạn gia đế tộc tất nhiên xem thường Chiến tộc và không chịu nhượng bộ. Hai bên xảy ra các cuộc chiến tranh xung đột lớn dần, thậm chí lúc đỉnh điểm đã phát động cả thần vương chiến đấu.

Lúc đấy lão tổ tông của 9 vạn năm trước bằng sức 1 mình đánh bại tất cả, chiếm giữ Man Hoang chi thành. Vạn gia đế tộc không thể đánh bại hay làm gì khác để ngăn cản Chiến tộc, cũng từ đó Vạn gia mang nặng mối thù thêm sâu sắc với Chiến tộc.

Thêm 7 vạn năm trôi qua, mỗi đời lão tổ tông quật khởi cũng đều phát sinh ma sát với Vạn gia. Mỗi đời lão tổ đều khiến Vạn gia nuốt chút quả đắng và thêm phần khó chịu. Mối thâm thù ấy khiến một đế tộc không dễ gì nuốt trôi.

Vào 1 vạn năm trước, bộ tộc thất bại trong việc đón tổ thể, toàn bộ tinh anh rơi rụng ở trong Cấm địa sinh mệnh. Vạn gia lập tức không tiếc tay bỏ đá xuống giết truy sát toàn bộ Chiến tộc. Lúc đó bởi toàn bộ tinh anh hầu hết ngã xuống ở Cấm địa sinh mệnh nên không ai đủ sức chống lại.

Chiến tộc bị thảm sát không thương tiếc, gần như suýt diệt tộc phải chạy trốn về khu vực tổ tế đàn. Đúng lúc nguy cấp nhất tổ tế đàn đã thức tỉnh. Tổ tế đàn chỉ bắn nhẹ ra một tia sáng khiến toàn bộ kẻ địch có mặt tại đương trường chết sạch sẽ. Bất kể cả Vương giả hay Bán thánh cường đại tới cỡ nào đều không thoát nổi cái chết”

Kể tới đây Nhược Văn cũng có chút cảm khái, từ một Vương tộc phát triển cả 8 vạn năm thế nhưng chỉ trong giây lát hoàn toàn bị huỷ diệt biến thành một bộ tộc bé nhỏ. Nhược Văn tiếp lời :

“Đương nhiên mỗi một bộ tộc truyền thừa lâu đời đều biết rằng bản thân mỗi bộ tộc đều có 1 ranh giới cuối cùng, không thể dễ gì mà diệt tộc. Nếu thật sự bốc lên phong hiểm thì chỉ là lưỡng bại câu thương khiến cả hai bộ tộc đi tới suy vong. Đến lúc đó thậm chí các đế tộc khác sẵn sàng chung tay tiêu diệt.

Vạn tộc cũng biết điểm dừng nên liền thu tay. Thế nhưng chúng luôn phái người bí mật giám sát Chiến tộc vì chúng sợ Chiến tộc quật khởi. Hễ có người đạt cảnh giới cao một chút, thiên phú có một chút đều bị chúng âm thầm đầu độc giết hại.

Gần vạn năm giám sát khiến Chiến tộc sa sút tới mức như bây giờ. Cũng may mấy trăm năm trở lại đây chúng lại buông lỏng cảnh giác. Nếu không với sự xuất hiện sư thúc tổ thì chắc chúng đã ra tay giết hại.

Chuyện tổ địa thức tỉnh, tế đàn xuất dị tượng chắc chúng đã biết. Chỉ e rằng không lâu nữa chúng sẽ kéo người tới. Chúng đương nhiên sẽ không để cho Chiến tộc quật khởi, thậm chí sẽ dùng hết thủ đoạn tàn độc. Lúc đó chỉ e Chiến tộc lại bị chúng giết tới diệt tộc mất”

Hướng Điền nghe cũng trầm mặc. Lão sinh ra ở Trung vực, mặc dù là một bé nhỏ Thần Vương những cũng đủ biết bố cục thế lực trên châu lục này. Những thế lực đứng đầu là đế tộc mới thật sự cường đại đến khiến Thần Vương như lão tuyệt vọng. Thậm chí lão còn biết được nội tình mỗi tộc còn gấp nhiều lần so những gì bọn họ bày ra trước mắt.

Hướng Điền nói :

“Đế tộc thật sự rất mạnh. Sự mạnh mẽ của đế tộc ta cũng có chút hiểu biết. Là kẻ thù của đế tộc mà bộ tộc không hề sinh đế đúng là chuyện tệ hại vô cùng”

“Điều may mắn là Chiến tộc chưa từng sinh đế nhưng tổ tiên chúng ta cũng không hề tầm thường. Kể từ giờ chúng muốn cũng không thể ra tay bởi tổ đàn bây giờ đã thức tỉnh và đã phong bế đỉnh núi này.

Tất cả các tộc nhân cũng đã tiến vào trong tiểu thiên giới sinh hoạt. Thế nên nguy hiểm nhưng trước mắt vẫn không ảnh hưởng quá nhiều”

“Chỉ e lần này Chiến tộc phải lánh thật xa đi vào trong tiểu thiên giới một thời gian dài. Lúc nào đủ lực có thể chống đối thì hẵng ra khỏi tiểu thiên giới. Nếu không ra ngoài chỉ có nộp mạng”

Nhược Văn tiếp lời :

“Truyền thừa tổ địa mở ra chắc chắn chúng đã biết và cảnh giác. Lần thảm sát tới sẽ tàn khốc và thê thảm hơn nhiều. Chúng ta về sau cũng nên cảnh giác”

“Ta hiểu điều này. Ngươi nên công bố điều này cho toàn tộc thì hơn”

“Ta cũng biết chuyện này không thể dấu diếm được. Hơn nữa sau khi biết hết sự thật thì mọi người trong tộc mới cố gắng phấn đấu. Nếu không với cuộc sống bình yên đầy đủ nơi này sẽ giết chết đi tâm tư phát triển của bọn họ”

“Cứ làm vậy đi”

Hai người cũng chỉ biết dừng lại ở đó rồi toan tính việc tiếp theo phải làm. Trong ngày đó cả hai trao đổi bàn bạc với nhau xoay quanh chuyện này cho tới kết thúc một ngày.

Hôm sau Nhược Văn liền kêu gọi tập hợp mọi người lại tại một khoảng đất đầu thôn. Đại khái bố cục thôn ở trong tiểu thiên giới khá giống vị trí như bên ngoài để cho tiện mọi người sinh hoạt.

Khi tất cả mọi người trong bộ tộc có mặt tại đương trường. Nhược Văn liền đứng trước tất cả và nói :

“Ta tập hợp mọi người tới đây là có việc cần công bố. Như mọi người đã biết mấy hôm trước đã có vài người trong tộc mất tích”

Bên dưới mọi người đều xì xào bàn luận. Chuyện này họ đương nhiên biết. Tuy nhiên hai hôm gần đây bọn họ còn bận rộn chuẩn bị cuộc sống mới cũng như tộc trưởng không phân phó nên bọn họ vẫn chưa rõ ràng mọi chuyện.

Nhược Văn giọng trầm xuống mang vẻ u buồn :

“Bọn họ đã chết rồi”

“Cái gì?”

“Chuyện này là sao thưa tộc trưởng?”

“Chuyện gì đã xảy ra vậy thưa tộc trưởng?”

….

Hướng Điền liền đem ra mấy cỗ quan tài vẫn chưa đóng nắp lại. Chúng được xếp thành hàng thẳng đắt trước mặt cách tất cả một khoảng đủ để không ai có thể từ xa nhìn vào được. Nhược Văn nói :

“Những người trưởng thành hãy tới đây và nhìn qua lần cuối bọn họ đi. Sau đó ta sẽ an táng cho bọn họ”

Những người can đản tiến lên thành vòng vây lấy mấy cỗ quan tài kia. Thảm trạng những người đã mất nhanh chóng khắc sâu vào những người này. Tất cả đều căm phẫn gào lên :

“Là kẻ nào?”

“Là kẻ nào đã hại chết bọn họ?”

“Xin tộc trưởng hãy đòi lại công bằng cho họ”

“Xin tộc trưởng hãy làm rõ chuyện này”

….

Hướng Điền chờ mọi người xem qua rồi đậy lại quan tài. Lão không muốn những đứa nhỏ bị ám ảnh về những hình ảnh này. Nhược Văn ra hiệu mọi người lui xuống rồi nhìn một vòng tất cả. Lão nói :

“Tất cả bọn họ khả năng cao đều bị Vạn gia đế tộc giết hại”

Tất cả mọi người lúc này đều vô cùng căm phẫn. Nhược Văn đợi mọi người ổn định một chút rồi nói to :

“Các ngươi có muốn báo thù, đòi lại công đạo cho những người đã mất không?”

“Báo thù. Đòi lại công đạo”

“Báo thù. Đòi lại công đạo”

….

Nhược Văn lại lớn tiếng :

“ Vạn gia đế tộc là thế lực như thế nào các ngươi cũng biết chút ít rồi chứ?

Thế bây giờ chúng ta sẽ làm gì?

Tới trước mặt Vạn gia đế tộc rồi báo thù sao?”

Lúc này tất cả người trong tộc mới nhận ra sự thật trước mắt. Vạn gia đế tộc mạnh mẽ hơn hẳn tất cả những bộ tộc xung quanh. Chiến tộc chẳng là cái gì so với bọn họ cả. Kể cả 1 vạn năm về trước đó thì Chiến tộc vẫn không thể so sánh với Vạn gia đế tộc.

Trận chiến gần một vạn năm trước trong truyền thuyết của bộ tộc còn lưu truyền. Chiến tộc cũng vì điều đó mà suýt diệt tộc, kéo dài hơi tàn tới bây giờ.

Bây giờ chạy tới trước mặt Vạn gia để báo thù chính là tự sát mà chẳng thể làm được gì cả. Vạn gia chỉ hơi thổi làn gió nhẹ bọn họ đã chết sạch sẽ. Mà sự thật bọn họ còn không đủ tư cách để xuất hiện trước mặt Vạn gia nữa cơ.

Bọn họ muốn báo thù đòi lại công đạo trong khi bản thân yếu tới mức là điều không thể. Cảm giác căm phẫn, phẫn nộ của bọn họ thay dần bằng cảm giác bất lực.

Nhược Văn lần lượt nhìn qua mọi người rồi nói :

“Các ngươi cũng biết đấy. Tất cả chúng ta bây giờ đều chẳng đủ tư cách kêu gào trước mặt Vạn gia đế tộc”

Dừng lại một chút rồi Nhược Văn lớn giọng :

“Thế nhưng các ngươi có cam lòng chịu đựng điều này không?”

“Không cam lòng”

“Không cam lòng”

….

“Các ngươi có muốn cùng ta báo thù, đòi lại công đạo cho anh linh những người này và cả tổ tiên vạn năm trước đã ngã xuống vì Vạn gia đế tộc không?”

“Báo thù. Đòi lại công đạo”

“Báo thù. Đòi lại công đạo”

….

Nhược Văn nói :

“Cho dù bản thân ta nhỏ bé. Thế nhưng chỉ cần máu chảy tới giọt máu cuối cùng ta nhất định sẽ quyết tâm báo thù cho tổ tiên, những người đã ngã xuống. Các ngươi có quyết tâm báo thù chứ”

“Quyết tâm báo thù”

“Quyết tâm báo thù”

Lúc này nhiệt huyết mọi người trong bộ tộc đều sôi trào. Trong lòng bọn họ sự căm phẫn và quyết tâm đã hoá thành động lực. Nhược Văn và Hướng Điền đều hài lòng về điều này. Sau này bọn họ sẽ không ngừng cổ động để mọi tộc nhân đều cố gắng.

Nhược Văn nói :

“Bây giờ chúng ta đã thừa hưởng thành quả tiểu thiên giới thì đồng nghĩa chúng ta phải gánh trách nhiệm phải trở nên mạnh mẽ, phục hưng lại bộ tộc xưa kia. Chúng ta không được thua kém những gì tổ tiên trước đây đã đạt được. Tất cả muốn cùng ta cố gắng phấn đấu tới cùng chứ?”

“Cố gắng phấn đấu tới cùng”

“Cố gắng phấn đấu tới cùng”

….

Nhược Văn cổ động tinh thần tất cả rất nhiều. Sau đó cùng bộ tộc đem di thể mấy người đã mất ra ngoài tế đàn tiến hành an táng. Sau khi an táng xong thì Nhược Văn cũng phân phó mọi người quay về sinh hoạt lại như bình thường.

Mọi người trong tộc tâm tư bây giờ đều có chút nặng nề và cảm giác mang trong mình trách nhiệm.

Ai cũng mong muốn và khát khao có được sức mạnh và lực lượng.

Hiện tại thực sự mở ra truyền thừa thật đấy, thế nhưng muốn trong vài chục năm thậm chí vài trăm năm mà có thể mạnh được lên ư?

Điều đó hoàn toàn là không thể. Chứ còn nội tình của một đế tộc, há có thể suy đoán...

Trước đây bộ tộc có tổ thể lãnh đạo cũng như giúp cả bộ tộc mạnh mẽ hơn. Thế nên muốn tái hiện lại huy hoàng ngày xưa ít nhất cũng phải có điều này. Bộ tộc bây giờ thật sự cần có một người mạnh mẽ đủ sức để lãnh đạo.

Nhưng thử hỏi bây giờ trong tộc liệu có ai. Nhược Văn thật sự rất yếu đuối. Hướng Điền lão hiện tại có chút năng lực chống trả. Tuy nhiên tương lai chỉ sợ lão không bước xa được.

Bây giờ mọi hy vọng bỗng đổ dồn lên Thiên Cường, tổ thể của cả bộ tộc. Bảy vạn năm trước chỉ dựa vào tổ thể đã dẫn dắt đem bộ tộc đi lên Vương tộc, thế nên tất cả đều hy vọng Thiên Cường có thể sớm trưởng thành, tái hiện huy hoàng ngày xưa…

Nhưng cho tới bây giờ việc Thiên Cường không thể tu luyện chỉ có Nhược Văn cùng Hướng Điền mới biết. Tất cả niềm hy vọng của bộ tộc vẫn đặt ở trên cậu bé mang đầy nguyền rủa, chú định là không thể tu luyện.