Chương 1: Tai nạn máy bay

Thân thể hắn không ngừng bị quăng lên rồi đập xuống như thể hắn là trái bóng trong giải thi đấu bóng bàn cấp quốc tế. Dây an toàn như xích sắt ghì chặt cơ thể y vào ghế ngồi. Dù vậy, nó làm cho hắn vô cùng khó chịu như một quả cam trong máy ép. Nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay, gã chỉ thấy bầu trời tối đen như mực thỉnh thoảng loé lên những tia sét xé toạc không gian. Trong khoảng tĩnh lặng có tiếng hạt mưa va vào thân máy bay. Nước mưa va vào số lượng lớn không khác gì băng đạn súng máy. Lúc này, Nguyễn Khải Minh chỉ còn biết hối hận khi quyết định lên chiếc máy bay tồi tàn này tới Trung Đông. Dù vậy, nhiệm vụ mà tổ quốc đã giao cho cậu nếu cậu từ bỏ thì liệu có lãng phí công lao tổ quốc đã đào tạo.

Mà dù hắn có hối hận hay không thì mọi thứ cũng đã quá muộn. Máy bay chao đảo trong không trung không khác gì của diễn viên xiếc chuyên nghiệp. Khải Minh cảm thấy mình có khi đã đến lúc phải viết di chúc ở tuổi 25 này rồi. Hắn tự hỏi mình nên viết cái gì mới được. Đáng lý ra thì hắn phải tìm cách cưới một cô vợ rồi để một đứa con mới phải.

Qua một lúc, Minh không còn cảm giác sợ hãi nữa. Nói đúng hơn là cậu không có cảm giác bối rối mà chỉ là muốn làm sáng tỏ hiện tại đang ở đâu. Chính xác hơn là hắn hiện tại cảm thấy cho dù phải chết thì cũng phải biết mình chết ở đâu mới đúng.

Quay đầu sang, Dương muốn hỏi người sĩ quan người Mỹ ngồi bên cạnh một chút xem có biết đây là đâu không.

- Cho tôi hỏi…..? – Hắn hỏi lịch sự bằng tiếng anh.

- Lạy Chúa, mong người thương xót….

Nghe vậy, Minh lập tức liền bỏ ý nghĩ này đi. Viên sĩ quan người Mỹ bên cạnh kia vẫn đang liều mạng cầm thanh thánh giá trước ngực khàn cả giọng mà cầu nguyện.

Do đó, Khải Minh cảm thấy không nên quấy rầy người ta thì tốt hơn. Hắn chưa bao giờ tin thần thánh. Mà cứ cho là họ tồn tại thì liệu những thực thể đó quan tâm tới những sinh mang nhỏ bé như hắn hay không. Chắc có lẽ là không. Cũng như không ai rãnh đi cứu mấy con kiến vậy.

Mọi người trong khoang lúc này đã sớm loạn lên. Tất cả mọi người đều lâm vào điên cuồng không khác bệnh nhân tâm thần lúc lên cơn là bao. Đây cũng là dễ hiểu khi có đám sắp chết. Mấy em tiếp viên hàng không lúc đầu còn bình tĩnh an ủi mọi người lúc này đều ôm nhau khóc thành một đoàn. Nên nhớ tiếp viên hàng không đều được tuyển chọn kỹ lưỡng chỉ thua tuyển hoa hậu. Ấy vậy mà họ phải bọn họ phải chết lúc này, khi còn quá trẻ.

Hiện tại, còn tỉnh táo nhất trong khoang chắc chỉ còn mình Minh nhưng không bao lâu sau sự sợ hãi, tuyệt vọng, hối hận đủ loại cảm xúc lấn tới như một cơn sóng thần. Nhất là khi nghĩ đến gia đình cha mẹ, y rốt cục không tự chủ được cũng bắt đầu khóc rống lên như một đứa trẻ. Y hiện tại sợ hãi không phải là sắp chết đi mà hắn sợ nhất là cha mẹ làm sao có thể chịu đựng được khi biết tin.

Khi cận kề cái chết thời gian chôi qua đặc biệt chậm. Một giây bằng cả tiếng đồng hồ. Nó đủ lâu để cho ta suy nghĩ về cuộc đời mình. Giờ phút này Minh có thể tự cảm nhận được dư vị 25 năm cuộc sống chiếu như một bộ phim quay chậm.

“Cũng may mình không làm gì đáng hổ thẹn” – Hắn nghĩ thầm.

Khi chàng sĩ quan đang chìm vào trong hồi ức cuộc đời mình thì bất ngờ máy bay mất độ cao xoay tròn và lao xuống mặt biển tối tăm. Nếu là lúc bình thường, phi công còn có thể lướt một đoạn rồi đợi cứu hộ. Khổ nổi, quá trình phát nổ động cơ diễn ra quá nhanh. Chiếc máy bay lúc này đang lao thẳng xuống biển như tên lửa. Tuy thông thường biển sẽ làm giảm va đập nhưng đây là từ mười ngàn mét lao thẳng xuống. Lực va đập đủ sức nghiền nát tất cả.

Lúc ánh đèn trong khoang vụt tắt, hắn chỉ kịp cố gắng đem mình cuộn lại hai tay ôm ra sau đầu. Nó giống như tư thể của bào thai lúc còn trong bụng mẹ. Đây cũng chỉ là cậu may vì hắn không chắc mình sống sót kiểu gì.

Sau một âm thanh đáng sợ như hơi thở địa ngục vang lên, Nguyễn Khải Minh đột nhiên đâm sầm vào hàng ghế phía trước như đạn pháo. Va chạm mạnh đến nỗi để y váng đầu hoa mắt kèm theo thân thể bị dây an toàn kéo lại thiếu chút nữa đem y đánh ngất đi.

Khi gã đang trong cơn mê man thì cái lạnh ập tới bao phủ lấy cơ thể. Nó giống như băng tuyết của vùng Bắc cực mặc dù hắn chưa từng tới Bắc Cực lần nào. Trong khoảnh khắc, y ý thức được hắn đang chìm dần vào trong nước. Vị mặn của nước biển làm hắn khó chịu cực kỳ.

Theo bản năng mách bảo, cùng kinh nghiệm huấn luyện, hắn lập tức hít một hơi thật sâu rồi nín thở. Bây giờ gã mới ý thức được là mình chưa có chết. Do đó, gã lập tức mở to hai mắt cho dù rất tối nhưng hắn vẫn có thể quan sát được tình huống sảy ra. Sau khi lao xuống biển, máy bay bị cắt thành hai mảnh như người ta cắt thịt và đang từ từ chìm xuống. Vết nứt cách hắn không xa.

“Xem ra viên phi công vẫn cố găng xoay sở tới phút cuối cùng dù hiệu quả có được chả là bao.” – Hắn nghĩ thầm.

Phản ứng đầu tiên của y là tháo dây đai an toàn ra nhưng Minh lại phát hiện không thể điều khiển được cánh tay của mình. Nói đúng hơn là hắn không điều khiển được thể xác kia.

Kể ra thì đây là lần hiếm hoi hắn nhìn bản thân mình. Một gương mặt dài vừa phải. Một đôi mắt đen đầy biểu cảm và khá to so với khuôn mặt. Nói chúng là khá biểu cảm. Đó còn chưa kể tới hàng lông mi như chim ưng. Còn phải nói tới bộ quân phục nữa chứ.

Sau đó, hắn, hay linh hồn của hắn, lơ lửng trên vùng biển.

Trong khi đó, máy bay đã hoàn toàn chìm vào lòng đại dương sâu thẳm. Kỳ quan của công nghệ trước thiên nhiên thật sự bé nhỏ vô cùng.

“Muốn về thăm cha mẹ của mình không” – Một giọng nữ vang lên.

Hắn nhìn xung quanh nhưng không thấy ai.

“Cô là ai. Thần chết tới đón tôi sao?” – Hắn hỏi.

“Một dạng tồn tại cao hơn các người nhưng chưa phải là thần” – Giọng nói đó lại vang lên – “Tôi đưa anh tới mấy ngày sau cho tiện luôn nhỉ”

Khung cảnh trên đại dương nhanh chóng biến thành nhà của cha mẹ hắn. Nó còn nhanh hơn cả phim chuyển cảnh.

“VTV3 Mục tin quốc tế: Ngày 13/ 5/ 2021 máy bay chở đoàn sĩ quan giữ gìn hoà bình của LHQ từ New Delhi - Ấn Độ đi Baghdad – Iraq đã rơi trên vịnh Ba Tư do thời tiết xấu. Toàn bộ 30 người trên máy bay tử nạn. Trên máy bay có một công dân Việt Nam tên là trung uý QĐND Nguyễn Khải Minh. Đảng và nhà nước …”

Chiếc ti vi phát bản tin thông báo rằng hắn đã chết. Nó như lưỡi dao đâm vào tim hay con người trung niên.

- Cứ tưởng đất nước hòa bình rồi thì không sao…. - Một giọng trung niên vang lên – Vậy mà nó đi rồi.

Phải thừa nhận là cha mẹ hắn đã già. Tại sao lúc trước hắn chưa từng để ý tới cọng tóc bạc của họ.

Dù sao thì bây giờ hắn còn chuyện phải làm.

- Giờ thì nói mục đích của cô đi.

Gã hỏi. Nếu không phải là thần chết thì không biết chừng là có một cơ hội gì đó đang chờ đợi. Sống lại thì không dám mơ nhưng không biết chừng được xuyên không như truyền thuyết.

- Tôi muốn mời anh tham gia một trò chơi. Nói theo cách nói của anh là làm nhân vật chính trong chuyện xuyên không. Anh muốn biến đổi nó kiểu nào thì tùy anh. Hệ thống hỗ trợ sẽ kích hoạt khi thời cơ đến. – Cô gái kia nói và vẫn không chịu lộ diện – Nếu anh không muốn, tôi sẽ để anh vào luân hồi. Nếu muốn thì nói “Tôi đồng ý”.

Hắn là sĩ quan quân đội vậy mà chết theo kiểu nhảm nhỉ này. Nói thật, hắn không cam tâm tí nào. Nếu có cơ hội, Khải Minh vẫn muốn thử vận may.

“Tôi đồng ý” – Hắn trả lời. – “Mà hệ thống kích hoạt kiểu gì vậy?”

“Cái đó tôi không biết” – Cô gái trả lời vô tư và dĩ nhiên không lộ mặt - “Được rồi. Tiện thể, anh cũng không phải người đầu tiên. Nhiều người xuyên không đến khi già chết vẫn không kích hoạt được hệ thống đó nha”

“Đùa à!”

Câu nói cuối cùng của Khải Minh chính thức xuyên không.