Chương 4: Chàng trai thất bại (2)

Chương 4: Chàng trai thất bại (2)

Giá mua thứ đó là quần lót, nửa năm này cậu ta chỉ có vài chiếc quần lót cũ thay phiên nhau mặc, mấy chiếc quần lót này đều giặt đến thủng lỗ...

Muốn ăn no hai bữa một ngày cần khoảng 6 chỉ tiêu lương thực;

Chỉ tiêu y tế có thể tích lũy vô hạn, chỉ tiêu chung và chỉ tiêu lương thực chỉ có thể tích lũy tối đa ba tháng.

Trong ký ức của Mục Lương, Vương Cơ Huyền nhìn thấy, chàng trai này đã được chẩn đoán mắc chứng trầm cảm trung bình nửa năm trước.

Vương Cơ Huyền không hiểu rõ lắm về trầm cảm hay không trầm cảm, cảm giác trực quan của hắn là...

Mục Lương bị đói chết.

Một tuần có bảy ngày, mỗi ngày trung bình 5 chỉ tiêu lương thực, nếu Mục Lương ăn hết số chỉ tiêu lương thực này, cơ thể cậu ta có lẽ khá khỏe mạnh.

Nhưng thực tế, mỗi ngày Mục Lương chỉ dùng 2 chỉ tiêu lương thực cho bản thân, việc thiếu dinh dưỡng lâu dài khiến cơ thể cậu ta rất gầy yếu, trạng thái tinh thần ngày càng tệ.

Chỉ tiêu lương thực của Mục Lương đi đâu?

Điều này không thể không đề cập đến...

Cạch.

Khóa cửa phòng y tế bị người bên ngoài vặn mở, một nữ bác sĩ khoác áo blouse trắng, bên trong mặc áo croptop và quần short, vươn vai đóng cửa hợp kim lại.

Vương Cơ Huyền có chút cảnh giác mở mắt ra, sau đó lập tức quay đầu sang một bên.

Hắn âm thầm than thở;

Phụ nữ thế giới này ăn mặc thật sự quá táo bạo!

Các sư tỷ sư muội của hắn thường ngày đều muốn che kín tay, trong khi phụ nữ ở đây lại thích khoe đôi chân trắng nõn và xương quai xanh như nụ hoa.

Quyến rũ thì quyến rũ, đẹp thì cũng đẹp, nhưng...

Đạo tâm sao giữ được?

Phòng y tế này chỉ khoảng bốn mét vuông, một chiếc giường bệnh hẹp và vài thiết bị y tế thông thường đã chiếm phần lớn diện tích.

Nữ bác sĩ thành thục mở ghế gấp, ngồi xuống và bắt chéo chân, cái bụng hơi mỡ tạo thành một vòng tròn nhỏ.

Mái tóc xoăn sóng nhẹ của cô ta hơi lay động, nhanh chóng đọc xong hồ sơ của Mục Lương.

“Mới hai mươi hai tuổi đã nghĩ quẩn rồi?”

Giọng nữ bác sĩ có chút khàn khàn, khóe miệng hơi hạ xuống, rút bút viết tay ở đáy bảng ra, bắt đầu viết qua loa những ghi chép hồ sơ không ai kiểm tra, rồi tiện miệng hỏi:

“Cậu bị chẩn đoán mắc bệnh tâm thần từ nửa năm trước, trong nửa năm qua có điều trị bằng thuốc không?”

Vương Cơ Huyền quay đầu trả lời: “Không.”

Nữ bác sĩ bật cười: “Cậu tiết kiệm chỉ tiêu y tế không dùng, định để dành cho mình một cái lò hỏa táng đạt tiêu chuẩn nhiệt độ à?”

“Không phải,” Vương Cơ Huyền bình tĩnh đáp.

Người phụ nữ này nói chuyện thật khó nghe.

Cô ta tưởng hắn không hiểu giọng điệu châm biếm trong lời nói đó sao? Bây giờ khả năng kiểm soát ngôn ngữ và chữ viết của hắn còn tốt hơn chủ nhân cơ thể này nhiều.

Nữ bác sĩ đột nhiên hỏi: “Cảm giác cận kề cái chết thế nào? Có phải, rất thú vị không?”

Vương Cơ Huyền: Hử?

Được rồi, hắn rút lại câu nói tự kiêu trên.

Hắn không hiểu câu hỏi này có nghĩa gì.

Nữ bác sĩ di chuyển thân hình vẫn còn khá thon thả, ngồi xuống cạnh mép giường bệnh, một tay chạm vào cổ tay Vương Cơ Huyền.

Muốn bắt mạch?

Vương Cơ Huyền kiềm chế bản năng muốn né tránh, nhưng hắn nhanh chóng phát hiện ngón tay của nữ bác sĩ bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay hắn.

Cả người Vương Cơ Huyền dựng tóc gáy.

“Cậu còn rất trẻ... Cậu có thích cảm giác ngạt thở đó không?”

Nữ bác sĩ nhẹ giọng hỏi:

“Cậu có nhìn thấy một thế giới tuyệt vời nào không? Dù cơ chế tác động là do não thiếu oxy, nhưng thật sự rất tuyệt đúng không? Da cậu thật mịn, cậu vẫn còn là trai tân đúng không.”

“Yêu nữ! Ngươi đang làm gì vậy!”

Vương Cơ Huyền cuối cùng không nhịn được, rút tay lại, thân thể còn yếu ớt gắng gượng ngồi dậy, trừng mắt nhìn nữ bác sĩ này.

Lúc này họ cách nhau rất gần, trên khuôn mặt tinh tế của nữ bác sĩ đã qua ba mươi tuổi nhưng vẫn nhờ trang điểm mà tươi trẻ, mang theo nụ cười mờ ám.

Cô ta nhẹ nhàng chớp mắt trái: “Yêu nữ? Cậu đang nói tôi rất quyến rũ phải không? Cái tên hay đấy.”

“Ở đây không có ai lại gần, hiệu quả cách âm cũng rất tốt, trong hai giờ tới sẽ không ai đến đâu, họ đều đang làm việc.”

Nữ bác sĩ tự nhiên nói, lấy ra một chiếc gương nhỏ từ áo blouse trắng, ngón tay cầm một ít phấn nền, tự mình dặm lại trang điểm.

“Mục Lương, cậu có vẻ vẫn chưa hiểu.

“Những người trẻ có xu hướng tự hủy thường sẽ bị đưa vào trung tâm y tế để làm phẫu thuật cắt bỏ một phần não, để đảm bảo cậu có thể tiếp tục cống hiến cho pháo đài, không lãng phí tài nguyên mà pháo đài đã đầu tư vào cậu trong hai mươi năm qua.

“Cậu sẽ mất phần lớn cảm xúc, thỉnh thoảng đau đầu, khóc vô cớ... vô cùng đau đớn, tin tôi đi.

“Tôi có thể giúp cậu viết một chứng nhận, một chứng nhận không cần đến trung tâm y tế, sau đó... giúp cậu dùng niềm vui để thoát khỏi u ám.”

Áo blouse trắng của cô ta từ từ trượt xuống, lén hít sâu làm bộ ngực đầy đặn càng thêm nổi bật, cũng làm cho bụng trở nên phẳng lì.

Một người trẻ tuổi không có kinh nghiệm và đã tự buông thả bản thân như thế này, làm sao có thể chống lại sự quyến rũ của cô ta?