Chương 1: Tu sĩ thất bại (1)

Chương 1: Tu sĩ thất bại (1)

“”Nơi này kỳ lạ thật.”

Vương Cơ Huyền lướt qua ký ức của cơ thể này, có chút mơ hồ.

Hắn đã chui vào tiểu thế giới kỳ lạ nào thế này?

Nơi này chẳng có truyền thuyết về tiên nhân, cũng chẳng có dấu vết tu hành, Nhân tộc được gọi là loài người sống trên ngôi sao màu xanh lam này, hiện tại loài người đang trong hoàn cảnh khó khăn sau đại biến cố kéo dài.

Đại biến cố? Nhận Thú?

Đây là cái quái gì thế, Yêu giới đánh tới đây sao?

Hồn phách của Vương Cơ Huyền đang hòa nhập với cơ thể này.

Nói chính xác hơn thì thanh niên tên Mục Lương này, cách đây một khắc đã tự kết liễu đời mình, hồn phách của Vương Cơ Huyền giáng lâm nơi này, đang dần chiếm lấy cơ thể này.

Đoạt xá ư?

Không không không, đó là chuyện mà ma đạo yêu nhân mới làm.

Vương Cơ Huyền càng muốn gọi tình trạng hiện tại của mình là...

Tái sinh!

Vô lượng thiên tôn.

“Thiên kiếp cũng không làm gì được bần đạo sao?”

Vương Cơ Huyền muốn cười lớn, đáng tiếc vẫn chưa cảm nhận được sự tồn tại của cơ thể.

May mắn từ cõi chết trở về trong thiên kiếp, hắn không khỏi hồi tưởng lại cuộc đời dài đằng đẵng nhưng cũng ngắn ngủi của mình.

Vương Cơ Huyền cảm thấy mình thật nực cười.

Hắn được gọi là thiên tài vạn năm có một của giới tu hành, kiếp trước cũng luôn nỗ lực chứng minh thiên phú tu hành của mình.

Hắn sống tổng cộng 126 tuổi, trong đó 120 năm đều khổ tu trên núi.

Cha mẹ qua đời ở thế tục, hắn không xuất hiện, chỉ nhờ đồng môn đưa một ít vàng bạc phàm tục về cho huynh tỷ muội trong nhà;

Sư phụ tử trận trong trận chiến vây giết Ma tu, hắn đang bế quan khổ luyện, chưa kịp báo thù cho sư phụ thì lão quái Ma đạo kia đã bị tu sĩ chính đạo tiêu diệt.

Để chuyên tâm tu hành, Vương Cơ Huyền đã từ chối lời cầu hôn của Linh Động sư muội và Nhu Nị sư tỷ;

Để củng cố đạo tâm, Vương Cơ Huyền không hưởng phúc báo ba nghìn năm làm mưa làm gió ở Hạ giới của Đại Thừa cao thủ, sau khi đạt đến cảnh giới Đại Thừa viên mãn, hắn đã kiên quyết đi khiêu chiến với thiên kiếp thành tiên mà tỷ lệ thành công không đến một phần mười kia.

Sau đó… hắn bị lôi kiếp đánh chết.

Vương Cơ Huyền vốn tưởng rằng mình sẽ hồn phi phách tán, trăm năm khổ tu cuối cùng chỉ đổi lấy việc tan thành mây khói, không ngờ lại có thể chuyển bại thành thắng, một tia tàn hồn của hắn phiêu đãng trong bóng tối, không biết vì sao lại xuất hiện ở nơi này, chiếm lấy thân thể của chàng trai trẻ này.

Vương Cơ Huyền bùi ngùi mãi không thôi:

“Haiz!”

“Nếu có thể cho bần đạo làm lại lần nữa, bần đạo nhất định sẽ bước ra khỏi nơi bế quan tu hành lâu năm của mình, đi ngắm nhìn thiên địa đa sắc màu nhiều hơn.”

Tất nhiên bây giờ cũng khá tốt.

Không cần “nếu”, hắn đã sống lại rồi.

Đời này phải dũng cảm tranh tiên, lại vượt thiên kiếp!

Hắn nhất định phải đến Tiên giới trong truyền thuyết để xem thử!

Bỗng nhiên, sợi dây thừng siết chặt trên cổ khiến hắn cảm thấy ngạt thở, Vương Cơ Huyền chỉ thấy đầu óc choáng váng, mắt nổ đom đóm, toàn thân không còn chút sức lực nào, bản năng thôi thúc hắn bắt đầu vùng vẫy không ngừng nhưng sức lực vùng vẫy của hắn quá yếu ớt.

Không ổn rồi! Không ổn rồi!

Hắn đoạt xá, không đúng, là trùng sinh vào một nam tử trẻ tuổi vừa mới treo cổ tự vẫn! Nếu không thoát khỏi hoàn cảnh hiện tại, hắn cũng sẽ nhanh chóng bị treo cổ chết!

Thậm chí, một luồng tàn hồn này của hắn đã dung hợp với cơ thể. Nếu hắn thực sự chết ở đây, sau này ngay cả tàn hồn cũng không có cơ hội thoát ra!

Vậy, vậy phải làm sao đây?

Cảm giác ngạt thở và choáng váng dữ dội liên tục ập đến, Vương Cơ Huyền hồn bay phách lạc, sắc mặt lại đỏ bừng, máu trong cơ thể chảy càng lúc càng nhanh, trong lòng hắn lướt qua từng câu chú pháp, phù pháp, trận pháp cao thâm khó lường nhưng lúc này lại chẳng có lấy một thứ có thể dùng được!

Tuy Vương Cơ Huyền ít khi đấu pháp với người trong quá trình tu hành nhưng cũng được coi là tinh thông các loại thuật pháp, hắn ở bên bờ vực sinh tử này, trong cái khó lại ló cái khôn, hai tay dùng hết sức lực cuối cùng nắm lấy sợi dây thừng được cắt từ ga giường rồi vò nát, nghiến răng nghiến lợi niệm chú:

"Thiên viên địa phương... Pháp lệnh cửu chương... Ly Hoả ngưng quang... "

Phù! Hai ngọn lửa nhỏ bùng lên từ lòng bàn tay hắn.

Vương Cơ Huyền nín thở, chỉ sợ mình thổi tắt mất hai ngọn lửa này.

Ngọn lửa bên phải chỉ duy trì được hai hơi thở rồi tự tắt.

Sợi dây thừng bên trái bắt đầu cháy, những ngón tay của cơ thể này đã bị bỏng!

Cổ hắn đột nhiên được nới lỏng, hai chân rơi xuống đất trước, rồi lại mềm nhũn ngã xuống, ngã lăn quay.

Vương Cơ Huyền cố sức mở to mắt, hít từng ngụm từng ngụm không khí có phần đục ngầu, trong tai không ngừng ù ù, tim đập lúc nhanh lúc chậm.

Nỗi đau truyền đến từ khắp nơi trên cơ thể mới nhưng không thể phá hỏng tâm trạng vui vẻ của hắn.

Sống rồi.

Mặc dù rất thảm hại.

Vương Cơ Huyền vừa mừng vừa nghi ngờ.