Chương 42: Tước Lão
“Mang hắn tiến về tổ địa tiến hành an táng đúng lễ nghi đi!” Lạc An Bình nhìn vào thi thể Vạn Nguyên hộ pháp nói sau đó rời đi
“Rõ!” một vị tộc lão nói
….
Vài hôm sau, Lạc An Bình lúc này bắt đầu kiểm tra sổ sách thuế vụ của Sơn Hải Vệ mấy năm vừa qua. Sơn Hải Vệ khai phá chưa lâu dân cư ít ởi nên đại lượng nguyên sơn chưa có tu sĩ đặt chân chọn làm nơi định cư.
“Gia chủ Chu lão có việc cầu kiến!” một cái gia binh từ bên bên ngoài chạy vào gian phòng nơi Lạc An Bình tại vị báo cáo
“Để lão nhân gia ông ta vào!” Lạc An Bình nói
“Gia chủ! Ta có hai tin tức tốt và tin tức xấu!” Chu Tân lên tiếng
“Nói cái xấu trước đi!”
“Vừa rồi thú triều khiến khu vực Qùy Hoa cùng Đăng Hải nơi giáp ranh với Thiên Nguyên sơn mạch chịu tổn thất thảm trọng. Hiện tại mấy thế lực nơi biên giới với Chu Vân và Chung Giang đang bắt đầu hội tụ binh lực tập kết tu sĩ hô hào vì chúng ta mà Sơn mạch nội khu mấy tồn tại thủ lĩnh kia mới phát động thú triều.” Chu Tân nói
Đăng Hải chủ yếu gồm loại chủng tộc là thú nhân cùng nhân loại và một ít dị tộc. Vì chủng tộc đa dạng nên nội bộ vương quốc thường phát sinh chém giết lẫn nhau cùng là thanh trừng các thế lực mới phát. Khu giao giới giữa Đăng Hải và sơn mạch tập trung hỗn tạp giữa thú nhân và nhân loại, mặc dù tổn thất một lượng lớn tu sĩ cùng phàm nhân thành thị nhưng lại huấn luyện ra một đám kinh nghiệm chiến đấu binh sĩ và tộc binh.
Qua lần này thú triều có thế lực mạnh lên quật khởi cũng sẽ có yếu đi suy sụp. Thượng tầng muốn kiểm soát khu vực phụ thuộc cần phải để các trung tiểu thế lực ở vào thế kiềm ép lẫn nhau. Lần này mở ra chiến tranh chỉ sợ không chỉ là cao tầng Quỳ Hoa cùng Đăng Hải muốn áp chế thực lực các trung tiểu thế lực còn là một lần kiểm tra quốc lực của đối phương đi.
“Vậy còn tin tốt!” Lạc An Bình lại nói
“Lăng Vân Quận cùng Khánh An quận đại lượng chạy nạn các thế lực thất bát phẩm đến đây. Bất quá sau trận chiến với thú triều lực lượng tổn hao nghiêm trọng, chúng ta cùng Vương môn chủ hợp lực có thể trấn áp lại đoàn di dân này để chúng không gây uy hiếp. Đồng thời cũng từ những thế gia này gom góp ra một ít chỗ tốt.
Thứ hai thú triều ở Vọng Hải Trấn khiến nơi này phiến hải lưu năng lượng nâng cao dễ dàng sinh trưởng nhiều loại nguyên ngư độc đáo cùng phẩm chất tăng cường. Hơn nữa vì địa mạch thay đổi dẫn đến xuất hiện vài cái ốc đảo hoang vu tụ tập lại thành một chuỗi quần đảo nhỏ diện tích tổng thể tương tự Vọng Hải trấn. Thổ địa tuy không phì nhiêu nhưng miễn cưỡng có thể sinh tồn trên đảo dựa vào nguồn nước ngọt.” Chu Tân nói
“Việc di dân ta cùng Vương môn chủ suy xét về cái kia quần đảo nhỏ vài hôm nữa ta sẽ đến đó kiểm tra. Thú cốt giải quyết thế nào?” Lạc An Bình hỏi
“Những thú cốt ẩn chứa nguyên tuỷ bên trong đã được lưu giữ lại cho Thiên Diễm đại nhân, về các loại thú cốt còn lại đã phân chia theo thuộc tính nghiền thành bột tiến hành dùng làm phân bón cải thiện thổ địa cũng như làm chất xúc tác khiến các mỏ khoáng hấp thụ.” Chu Tân nói
“Tốt! Thông báo toàn vệ một năm tiếp theo toàn bộ các loại thuế khoảng sinh hoạt như muỗi, lương thực, vật liệu xây dựng giảm 3 thành. Cổ vũ các thế lực sinh dục hậu đại, phân công các thế lực cử người phụ trách tiến hành quản lí phàm nhân thành thị. Tại Tân An trấn mở ra Khu Giao Dịch buôn bán các sản phẩm từ học viện sản xuất. Mọi người có thể tại đó mua sắm hoặc bán ra vật mình muốn.”
Lạc An Bình nói
“Rõ!” Chu Tân nói sau đó chuẩn bị rời đi
“Này Chu lão, hai người cũng tính nửa cái hoàng tộc huyết thống có tin tức về những chi mạch phân hoá trường kì đang trong quá trình suy sụp hoặc là tư sinh ẩn hay không?” Lạc An Bình bỗng dưng hỏi
“Cái này gia chủ đừng hỏi nhiều, ta sẽ điều tra bất quá suy sụp xuống dốc còn tốt. Nếu là tư sinh ẩn thì ta khuyên ngài dẹp đi, hoàng tộc không hạ sát những người này không phải vì thân tình mà có giá trị khác.” Chu Tân giọng nói có chút cẩn thận
Lạc An Bình tự hiểu những “con hoang dã thú” có giá trị quan trọng nên mới được giữ lại. Tỉ lệ cao chính là thế thân của chính trưởng bối của mình.
“An Bình tiểu tử! Ta nghiên cứu thành công rồi ha hà!!!!!” một thanh âm nữ hài từ bên ngoài vang lên
Từ ngoài sân một nữ hài bạch bào bên ngoài tóc rối loạn màu lúc bích chạy đến trong tay cầm một nhánh cây nhỏ đến.
“Ái Ngọc tỷ! Bình tĩnh có gì từ từ nói!” Lạc An Bình làm động tác trấn an đối phương
“Đây!”
Ngô Ái Ngọc lấy ra một đống bạch cốt toả ra sát khí cùng huyết khí kết hợp với thổ nhưỡng cao đến một ngọn núi đồi nhỏ.
Sau đó từ Tức Nhưỡng Huyền Không Châu lấy ra một khoả tiểu thụ cao 5 tấc với bộ rễ cùng tán lá bán kính 3 tấc hơn. Ngô Ái Ngọc dùng linh nguyên điều khiển tiểu thụ bộ rễ hướng đến vị trí mà xương cốt đặt trên đám đất ẩn chứa huyết khí.
Rộp! Rộp!
Rễ cây quấn quanh xương cốt đâm sâu vào đám đất lập tức xảy ra biến dị. Từ xương cốt nhanh chóng lan toả thâm nhập vào đám đất một cách từ từ. Cuối cùng chúng dung nhập vào đám đất thổ nhưỡng kia. Lúc này rễ cây siết chặt khúc xương đem nó nghiền ra thành nhiều mảnh vỡ nhỏ. Những mảnh vỡ kia toả ra năng lượng đặc thù cùng nguyên tuỷ rơi vung trên đám đất.
Những nguyên tuỷ này hấp thụ huyết khí bám trên đám đất nhanh chóng hình thành những viên huyết châu. Rễ cây lúc này toả ra vô số sợi rễ non bắt đầu hấp trụ năng lượng chứa trong đám đất. Sau nửa canh giờ đám đất trở về thành thổ nhưỡng bình thường ẩn chứa nồng nặc nguyên khí. Sát khí và huyết khí từ đám đất đã bị tiểu thụ thôn phệ ngưng tụ thành hai khoả nguyên tinh to bằng trái trứng cút.
“Đây là sát nguyên tinh cùng huyết nguyên tinh công dụng có thể trở thành tài liệu luyện khí cũng như tu luyện. Ngươi không phải bảo có địa phương bị sát khí cùng huyết khi ô nhiễm sao dẫn ta đến đó ta thay ngươi thanh lọc.” Ngô Ái Ngọc nói
“Tốt! Ái Ngọc tỷ ngươi trước bình tình, cá nhân nghiên cứu của ngươi đã xong vậy nguyên thực giúp tạo ra thuỷ nguyên khí cùng tích trữ nó vào trong đâu?” Lạc An Bình hỏi
“À! Ta quên mất! Yên tâm sau khi hoàn thành thí nghiệm chính thức ta lập tức bắt tay vào nghiên cứu.” Ngô Ái Ngọc nói
“Được rồi Nam Dương Trấn khu vực cần gấp chúng tỷ mau nghiên cứu đi!” Lạc An Bình nói
“Gia chủ vật liệu đều đã chuẩn bị sẵn sàng cả rồi chờ ngài tiến hành khởi công đem Khai Sơn Trận, Di Sơn Chuyển Hà Trận phát động nữa thôi.” Vân Hùng tiến vào nói
Lạc An Bình cùng đoàn người tiến đến Thái Sơ hồ, lúc này tại hồ tập trung toàn bộ cao tầng Lạc gia. Lạc An Bình lấy ra một kiện mai rùa màu nau có đường văn lục bích dày đặc. Hắn bấn ngón tay nhỏ lên trên đó tinh huyết sau đó kết ấn.
Lập tức mai rùa phóng đại toả ra ánh sáng rực rỡ, Lạc An Bình ngưng tụ long lực cùng nguyên khí tạo thành một đôi long dực sau lưng bay lên không. Lập tức từ những trận kì đã thiết lập sẵn toả ra quang trụ.
Ầm! Ầm!
Đại địa bắt đầu rung chuyển, tại không trung Lạc An Bình đứng lên trên mai rùa đã phóng đại vận chuyển năng lượng từ trận kì bổ sung tạo thành màn sáng kết giới. Lập tức Thái Sơ Hồ nhô cao hơn so với mặt đất ban đầu gần cả cây số. Nó nâng lên từ từ tạo thành từng bậc thang đi bộ với độ rộng ở ven hồ là 100, sau đó từ tầng thứ hai trở xuống mỗi tầng lại rộng gấp đôi tầng trên.
Lúc này nguyên khí trong kết giới suy giảm nhanh chóng, Hằng Yên lão tổ lấy ra một túi trữ vật ẩn chứa hơn trăm viên nguyên tinh thổ hệ.
Lập tức được bổ sung năng lượng màn sáng kết giới bắt đầu chiếu xạ khắp nơi. Dần dần một bức tường từ nguyên bản vị trí bốn gia phụ thuộc vây quanh Thái Sơ Trạch xuất hiện một toà tiểu sơn. Tiểu sơn cao hơn 200m diện tíc không quá rộng nhưng dồi dào nguyên khí đủ để cung cấp cho một cái bát phẩm thế lực với ba cái Linh Nguyên, gần trăm Khí Phủ và hơn 200 Khai Mạch cảnh tu luyện.
Màn sáng tan biến để lại trước mắt đám người là khung cảnh trời mây, dựa vào độ cao nơi họ đứng dễ dàng quan sát được ngoại trạch của Lạc gia đang có một nhóm tộc nhân hò reo.
Khai Sơn Trận cùng Di Sơn Chuyển Hà trận đều là ngũ tinh trung phẩm nguyên trận tiêu hao không ít năng lượng tích trữ. Nếu không phải lần này ngoài thành công mua nợ một đầu ngũ giai hạ phẩm nguyên mạch từ Ngọc Nữ Nguyệt Âm Môn có lẽ cần phải tích luỹ nhiều nguyên tinh hơn và quy mô cũng nhỏ hơn.
“Ngày mai Lạc gia mở ra yến tiệc chúc mừng Thái Sơ trạch cải tạo thành công cũng là chào đón Tước lão thành công tấn thăng tứ giai nguyên thú!” Lạc An Bình nói
“Víu!”
Một tiếng chim hót từ trên trời xuất hiện, lúc này một đầu hình thể dài 3m sải cánh 5m có hơn từ phương xa bay đến. Nó toàn thân bao phủ bởi lông vũ màu trắng, những nơi nó bay qua để lại những vệt lưu quang màu trắng toả ra tinh quang.
Sau đó Lạc gia trên dưới cùng hết thảy các chi mạch của bốn vị huynh trưởng đã phân tán tiến hành tụ tập. Ngọc Nữ Nguyệt Âm Môn cử lấy đương đại thiếu môn chủ Vương Ngọc Tuyền tiến đến chúc mừng. Các thế gia trong khu vực Sơn Hải Vệ, Tiêu Sơn Vệ, Đông Hải Vệ cũng đến chúc mừng. Phạm Học Tài cũng dẫn theo vài vị cao tầng học viện đến chúc mừng. Lạc An Bình tại chỗ thông báo cải cách giảm tại thuế vụ trong Sơn Hải Vệ. Đồng thời phát biểu ra đường lối phát triển tiếp theo của Sơn Hải Vệ.
“An Bình ngươi để tộc nhân khai thác nguyên thạch vận chuyển đến bên ngoài tổ trạch làm gì vậy?” Hằng Yên lão tổ hỏi
“Ta muốn kiến tạo thành một toà thành luỹ!” Lạc An Bình đáp sau đó lấy ra một khối địa đồ bắt đầu giải thích
“Vị trí Thái Sơ Trạch một phương khá gần biển lại thuộc về sơn mạch bộ phận. Dựa vào tạo thành trì xung quanh mấy chục cây số đều là bình nguyên địa hình thích hợp sản xuất nông nghiệp và chăn nuôi. Chúng ta lại tạo nên một kênh đào dẫn nước từ thành trì ra bên ngoài tạo thành dòng sông từ đó phát triển giao thông đường thuỷ.
Khoảng cách từ bốn gia tiểu sơn phụ thuộc đến Lạc gia chủ trạch có gần trăm cây số nếu muốn chi viện tối đa cũng chỉ có vài canh giờ đối với Thiên Nhân cảnh.
Tổ trạch kiến tạo thành trì, tứ gia phụ thuộc cũng vậy, sau đó tiến hành xây dựng một bức tường kiên cố để chống đối ngoại địch cùng thú triều. Vấn đề kinh tế ta sẽ gửi công văn xin vay mượn quốc khố, dù sao cũng là lĩnh chủ nên có mặt bài cùng quyền lợi vẫn là phải có.” Lạc An Bình nói
Theo như hắn dự tính chỉ riêng đem Thái Sơ Trạch kiến tạo thành trì tiêu hao từ 5 đến 20 vạn kim tệ. Nếu gộp thêm tứ gia cùng lớp ngoài phòng hộ tiêu hao sẽ gia tăng lên từ 100 vạn đến 200 vạn kim tệ ở giữa. Bất quá đây cũng là một công trình trường kì tính nên không cần quá gấp gáp. Lạc An Bình xem đây là một công trình quy hoạch mười năm, trừ khi dị biến nếu không sẽ hoàn thành đúng kì hạn.