Chương 46: Ngoại truyện 1: Tiêu Trấn Vũ

Tôi nhớ lần đầu tiên khi tôi gặp Tạ Chiêu Ly là khi công ty chúng tôi có bộ phim quay tại trường trung học của cô ấy. Bộ phim đó hình như là một bộ phim hiện đại nói về cuộc sống học sinh trung học tên là “Thanh Xuân”, tôi đóng vai chính. Là một nhân vật lưu manh, anh tuấn và có vẻ bất cần đời nhưng sâu thẳm trong tâm hồn là một trái tim nóng bỏng, tràn đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ. Tất nhiên đó là một nhân vật chính diên.

Hôm đó đoàn làm phim chúng tôi đến từ rất sớm để chuẩn bị nhưng đến lúc quay phim đạo diễn mới nhận được điện thoại của một nhân vật phụ nói bên cô ấy sảy ra tai nạn không đến được.Tuy cô ấy chỉ là tuyến nhân vật phụ nhưng mà là mấu chốt của bộ phim.

Hôm ấy lại chỉ phải hoàn thành có một cảnh quay ấy thôi. Lúc đó chúng tôi cảm thấy xong rồi, hôm nay phải bỏ quay rồi.

“Các cậu xem cô gái kia có được không?”

Không biết ai trong đoàn làm phim chúng tôi la lên. Tôi theo cánh tay của cô ấy thấy một cô gái xinh đẹp, mặt mày thanh tú, nụ cười tươi như nắng ấm. Cô ấy đang đùa nghịch cùng nhóm bạn. Cả người tỏa ra hơi thở của tuổi trẻ. Lúc ấy tôi có cảm giác trái tim mình đập thình thịch, sau này tôi mới biết đó chính là cảm giác động tâm, có lẽ từ lúc nhìn thấy cô ấy tôi đã bất tri bất giác yêu cô ấy.

Đạo Diễn nhìn thấy cô ấy đôi mắt nheo lại, hài lòng vỗ vai người đầu tiên phát hiện ra cô ấy: “Tốt lắm!” Sau đó cất nhanh bước đi về phía cô ấy.

Nhìn hình ảnh đạo diễn không ngừng thuyết phục cô ấy, trái tim tôi cũng thấp thỏm theo. Cô ấy sẽ đồng ý sao? Tôi không biết nhưng tôi hi vọng cô ấy sẽ đồng ý.

Khi nhìn thấy cô ấy cùng đạo diễn tiến lại đây trái tim tôi lại đập thình thịch lên những nhịp đập của sự vui mừng. Tôi chưa từng có cảm giác hồi hộp như vậy, giống như một chàng thanh niên lần đầu biết yêu vậy.

Cô ấy đứng trước mặt tôi đưa tay ra, mỉm cười nói: “Xin chào! Em là Tạ Chiêu Ly” Giây phút nắm đôi tay ấy tôi có cảm giác không nỡ buông tay ra, tôi muốn cả đời mình nắm đôi bàn tay đó.

Hôm nay là lễ kỉ niệm bốn năm chúng tôi quen nhau, tôi dự định sẽ công bố chuyện của chúng tôi, cũng đồng thời muốn cầu hôn cô ấy, muốn cùng cô ấy tiến vào lễ đường, nhận sự chúc phúc của mọi người. Nhưng tôi không ngờ hôm nay cũng là ngày phá hủy mộng ước của tôi.

Nhìn chiếc nhẫn đơn giản trong tay tôi không ngừng mỉm cười, nghĩ đến cảnh một lát nữa đây tôi cầu hôn cô ấy, cô ấy sẽ vui mừng như thế nào. Nhưng tôi đợi, đợi mãi, nến trên bàn ăn cũng đã cháy gần hết cũng như tâm tình tốt đẹp của tôi vậy ngày càng cạn khô.

Tiếng điện thoại trong phòng khách reo. Tôi vội vàng bắt điện thoại. Bên đầu kia, giọng

nói kìm nén run rẩy gấp gáp không ngừng vang lên: “Cứu em! Trấn Vũ! Cứu em!”

“Ly Ly! Em sao vậy!” Tôi hỏi nhưng không có ai trả lời, chỉ có những tiếng hét không ngừng của cô ấy vang lên.

Trái tim của tôi lúc ấy như bị ai bóp nghẹt, đau nhói, nhưng cảnh tượng tiếp theo giống như đánh thẳng tôi xuống địa ngục vậy. Trái tim đau đến không thở được. Cô ấy cả người lõa thể, xanh xanh tím tím, hạ thể của cô ấy còn đang chảy máu, chỉ nhìn thôi cũng biết cô ấy bị hành hạ thế nào. Chỉ cần nghĩ đến cảnh cô ấy bị những tên đó hành hạ cô ấy, tôi lại có cảm giác muốn giết người.

Từ đó mặc dù chúng tôi vẫn tươi cười, vẫn hẹn hò, nhưng tôi biết trái tim mình và cô ấy đã dần hình thành lên một dào cản, ngày càng khiến tôi cách xa cô ấy, nhưng tôi không có cách nào xóa bỏ nó, không thể làm gì.

Hôm nay đoàn làm phim mới tôi tham gia đóng máy, chúng tôi tổ chức ăn mừng. Tôi đã uống rất nhiều đến nỗi tôi không nhớ cái gì nữa. Có người đỡ tôi vào một phòng khách sạn, tôi mỉm cười cảm ơn anh ta. Trong phòng rất thơm, tôi ngửi thấy mùi thơm thiếu nữ trên giường mình. Giống như mùi hương của cô ấy vậy. Thân thể không ngừng nóng lên, trong đầu lại hiện ra hình ảnh cô ấy ngày hôm đó khiến tâm trạng của tôi trở nên điên cuồng, tôi không ngừng dày vò người con gái dưới thân. Khoảnh khắc tiến vào trong thân thể cô ấy, tôi biết người đó không phải cô ấy, nhưng vậy thì sao chứ! Tôi muốn cô ấy cũng như tôi vậy, tôi muốn cô ấy cũng cảm nhận được tâm trạng của tôi. Cảm thấy nỗi đau của tôi khi đó. Nhưng sáng hôm sau thức dậy nhìn người con gái xinh đẹp xa lạ bên cạnh tôi cảm thấy hối hận vô cùng, trong lòng cảm giác tội lỗi không ngừng tăng lên.

Tôi biết khoảng cách giữa em và tôi ngày càng xa, càng ngày càng xa!

Thẩm Tử Quân nói cô ta có thai rồi, tôi lúc đó không biết là gì, có chút tội lỗi, cũng có chút cảm thấy được giải thoát, tôi không biết mình có thể tiếp tục chịu đựng bao lâu nữa, tôi sợ một ngày nào đó mình không nhịn được làm tổn thương em. Trước khi đó tôi phải rời xa em. Nên khi thấy em khóc lóc, thấy em đến tìm tôi, tôi cũng quyết tâm không quay lại, không gặp em. Nhưng chỉ có tôi biết trái tim mình khát vọng nhìn thấy em như thế nào.

Nhưng mà em cứ vậy mà đi rồi. Lúc nghe thấy tin em ra đi. Khoảnh khắc ấy, trái tim tôi cũng ra đi theo em. Tôi cảm thấy hối hận, tôi cảm thấy tất cả là tại mình, nếu khi đó tôi có thể bao dung hơn, có thể khiến em không phải khóc thì có lẽ em đã không ra đi. Nhưng tôi biết em đã đi rồi, mang theo tình yêu của tôi đi rồi không bao giờ quay trở lại nữa. Không bao giờ………!