Chương 39: Chương 39

Hạ Vũ sau đó được đẩy ra phòng hồi sức cấp cứu. Sắc mặt cô tái nhợt đôi môi nhợt nhạt thiếu sức sống, đôi mắt nhắm lại không có dấu hiệu tỉnh lại.

Trương Duật Hiên nhìn cô gái thiếu sức sống trên giường lồng ngực đột nhiên chua xót không thôi. Anh không nghĩ sẽ có một ngày cô sẽ im lặng như vậy. Cô luôn mạnh mẽ, dù có chuyện gì cũng không quật ngã được cô. Anh đã từng rất hâm mộ cô, muốn giống như cô vậy là một cái cây dù đốn thế nào cũng không đổ. Nhưng cái cây đấy bây giờ có thể sẽ không bao giờ đứng dậy được nữa. Giờ đây cô im lặng thiếu sức sống.

Có tiếng bước chân nhè nhẹ tới, mùi hương hoa oải hương quen thuộc thoang thoảng xông vào mũi anh, Trương Duật Hiên quay lại nhìn cô mỉm cười. Đây là loài hoa mà Tạ Chiêu Ly khi còn bé thích nhất, chỉ là đến khi lớn cô không còn thích nữa, nhưng trùng hợp là đây cũng là loài hoa mà Hạ Vũ thích nhất, có lẽ chính vì nguyên nhân này mà anh đối xử với Hạ Vũ đặc biệt hơn những người khác.

Tạ Chiêu Ly nhìn tia máu trong mắt anh, có chút đau lòng, anh đã thức trông trừng Hạ Vũ cả đêm qua. Cô nhẹ nhàng đưa hai tay lên thái dương lên xoa thái dương cho anh, dịu dàng nói: “Anh mệt không? Mau đi ngủ đi để em trông cô ấy cho!”

Trương Duật Hiên rất hưởng thụ cô mát xa, động tác của cô không phải thực chuẩn xác nhưng lại khiến anh thoải mái không thôi. Anh nhìn cô nhẹ nhàng lắc đầu một cái: “Anh không mệt, em mau đi nghỉ đi. Em cũng đã mệt mỏi rồi!”

Cô có mệt mỏi sao. Hôm qua sau khi đưa Hạ Vũ đến phòng hồi sức, anh cứ lằng lặng bắt cô đi ngủ, cô không muốn nhưng anh rất cương quyết. Cô nghĩ chỉ nghỉ một lát thôi nhưng không ngờ lại ngủ quên, một mạch đến sáng, còn anh cũng thức đến sáng. Bây giờ anh lại nói là không mệt, hơn nữa còn muốn cô đi nghỉ ngơi. Anh như vậy, cô sao có thể không đau lòng chứ!

Tạ Chiêu Ly nhìn anh, cương quyết bắt anh đi nghỉ ngơi, anh cũng không phải là sắt đá sao có thể không nghỉ được chứ!

Trương Duật Hiên nghịch nghịch bàn tay của cô, nhìn cô mỉm cười. Anh đã một lần mất đi, nhưng giờ lại có được, anh tin ông trời nhất định có mắt sẽ phù hộ cho Hạ Vũ.

Tạ Chiêu Ly rút bàn tay ra khỏi tay anh, kiên quyết bắt anh đi nghỉ. Trương Duật Hiên không thể làm gì khác là làm theo ý cô, anh sợ cô nổi giận, không quan tâm anh nữa. Không yên tâm với anh, cô đẩy đẩy anh ra khỏi, đóng cửa lại, cô phải áp tải anh về tận phòng nghỉ cô mới an tâm.

Trương Duật Hiên bị cô đẩy có chút bất đắc dĩ, ngoái đầu nhìn cô cười cười, nhưng vẫn đều đều bước đi.

******************

“Chuyến bay từ thành phố S đến Pari sắp cất cánh, xin mời quý khách đến khu vực check in đăng ký thủ tục. Xin nhắc lại………..”

Tiếng nhân viên hàng không vang lên, Hạ Vũ lau nước mắt kéo hành lý về khu vực đăng ký. Nghĩ đến sắp gặp lại Tần Chính Thần sau bao năm xa cách, trong lòng cô không khỏi có chút hồi hộp, gặp anh cô sẽ nói gì, sẽ hỏi gì. Cô có thể nhìn anh mỉm cười nói: “Lâu ngày không gặp. Anh có khỏe không?” Lúc đấy anh sẽ phản ứng như thế nào? Có ngạc nhiên không hay tỏ ra căm ghét cô.

“Thần!”

Có tiếng phụ nữ dịu dàng vang lên, Hạ Vũ theo phản xạ quay lại, chỉ thấy một khoảng không toàn người, cô không khỏi cười tự giễu, anh sao có thể xuất hiện ở đây chứ!

“Tình, anh không phải đã nói em đừng ra đây đón rồi sao? Em đang mang thai nên cẩn thận chút” Giọng nói từ tính trầm ấm xa lạ mà quen thuộc vang lên. Hạ Vũ không tin vào tai mình, anh ở đây ư? Sao anh lại xuất hiện ở đây được. Nhịp tim không ngừng tăng lên, anh đến gặp cô sao? Sao có thể chứ! Cô đang mong đợi điều gì đây, anh hận cô như vậy, không nguyền rủa cô mau chết đi đấy chứ, sao có thể quan tâm mà đi tìm cô được. Hạ Vũ bất khả tư nghị quay đầu nhìn hướng phát ra tiếng nói của người đàn ông cô ngày nhớ đêm mong. Nhưng nếu cô biết trước được những hình ảnh đó lại khiến trái tim cô một lần lại một lần đau nhói, vết sẹo ngày nào lại một lần nữa toác ra, máu tươi chảy đầm đìa thì cô sẽ không bao giờ quay lại.

Hạ Vũ ánh mắt không che dấu được bi thương nồng đậm nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mặt. Người đàn ông ôm thật chặt người phụ nữ. Người phụ nữ thì mỉm cười, đáy mắt tràn ngập hạnh phúc. Sau đó anh ta buông cô ấy ra mỉm cười dịu dàng vuốt lên vùng bụng đã chồi lên của cô ấy. Cảnh tượng đó thật đầm ấm hạnh phúc, ngọt ngào đáng hâm mộ, nhưng lại làm Hạ Vũ cảm thấy đau mắt không thôi. Nó giống như một lưỡi dao, khoét sâu vào trong trái tim cô, khiến tim cô đau nhói. Từng mạch máu dần đông lại, sắc mặt trở nên tái nhợt, cơn đau quen thuộc lại trào dâng.

Đúng vậy! Người đàn ông trong bức tranh ấy là người mà cô yêu còn người phụ nữ hạnh phúc mà anh đang che chở kia chính là vơ anh, người yêu thanh mai trúc mã của anh. Hai người họ cuối cùng cũng lấy nhau, còn cô chỉ như một người qua đường ngẫu nhiên xuất hiện trong cuộc sống của họ. Hạ Vũ nhìn anh đang dần đi khuất, nghĩ đến anh và Hựu Thần rất giống nhau. Hựu Thần! Tiểu Tinh! Hạ Vũ cảm thấy lý trí quay trở lại, cô không phải đến Pari để tìm anh sao. Anh xuất hiện không phải là tốt lắm sao. Nhìn xung quanh phát hiện anh đang đi gần ra cửa ra, cố nén cơn đau ngày càng tăng, cô vội vàng đuổi theo anh: “Chính Thần! Chính Thần” Anh không quay lại, anh không nghe thấy cô gọi sao? Hay anh đã quên cô, quên giọng nói của cô rồi. Hay anh hận cô đến nỗi không thèm để ý đến cô. Tim do vận động càng đau thắt mạnh mẽ. Hạ Vũ dừng lại, ôm lồng ngực, thở hổn hển. Bàn tay run rẩy lấy lọ thuốc trong túi áo nhưng không tài nào mở được. Lọ thuốc rơi xuống sàn nhà, lăn một đường thẳng đến gầm ghế chờ. Cơn đau ngày càng mạnh mẽ, Hạ Vũ cố gắng áp chế, khó nhọc từng bước lại gần lọ thuốc. Cảm giác choáng vàng ngày càng rõ nét, lồng ngực nhói lên một cái, cảm giác có dòng nước ấm tanh ngọt dâng lên cổ họng cô. Hạ Vũ thổ huyết ngã xuống giống như cây rừng ra bị đốn. Mọi người vây xung quanh cô, lo lắng không thôi. Hạ Vũ nhìn xuyên qua chân đoàn người vây xung quanh, nhìn đôi chân quen thuộc đang đi ngày một xa. Ý thức dần rã rời, trước khi mất đi ý thức cô nhìn thấy đôi chân ấy thoáng dừng lại. “Chính Thần! Chính Thần"

“Thần! Vừa nãy em thấy có ai gọi anh đấy!” Sở Vũ Tình quay sang mỉm cười lay lay cánh tay người đàn ông đang cẩn thận dìu cô, nhìn anh dịu dàng nói.

Tần Chính Thần nghe thấy cô nói vậy, theo bản năng khẽ dừng cước bộ, quay đầu lại nhìn. Nhưng đập vào mắt anh chỉ thấy đoàn người đang xúm lại, không thấy có ai quen, gọi anh. Tần Chính Thần tiếp tục đỡ cô tiến lên phía trước, nhìn cô cười nói: “Không có ai đâu! Chắc là trùng tên thôi”

Sở Vũ Tình nghe anh nói cũng không nói gì nữa. Có thể đúng là cô nghe nhầm.