Trương Duật Hiên lắm tay cô hạnh phúc đi dạo trong khuôn viên của bệnh viện. Đến bây giờ anh mới có cảm giác chân thực, cô đã là của anh. Điều này khiến anh cười không khép được khóe miệng. Tạ Chiêu Ly dịu dàng lép vào cánh tay anh, nhìn anh, cười nói: “Anh là đồ ngốc!”
“Anh ngốc”
“Đúng là ngốc mà!”
“Ngốc thật. Em thật ngốc!”
“Anh nói cái gì thế? Ai ngốc hả?”
“Anh ngốc”
“Alo! Tôi biết rồi tôi sẽ đến ngay!”
Hai người đang ngọt ngọt ngào ngào thì nhận được điện thoại. Trương Duật Hiên nhìn cô, sắc mặt ngưng trọng nói: “Hạ Vũ xảy ra chuyện rồi”
Lúc hai người đến nơi thì Hạ Vũ đã đưa vào phòng cấp cứu rồi. Ngồi chờ ở ngoài, Tạ Chiêu Ly hai mắt đẫm lệ, nhìn anh hỏi: “Không phải cô ấy đã khỏe lại sao? Sao đột nhiên lại phát bệnh, lần này nghiêm trọng như vậy, có khi nào……..”
“Đừng nói gở. Em đừng lo cô ấy nhất định sẽ không sao.” Trương Duật Hiên ôm chặt Tạ Chiêu Ly vào trong ngực an ủi cô. Tuy anh cũng mong cô ấy sẽ không sao, nhưng anh biết lần này sẽ lành ít dữ nhiều rồi. Trương Kiếm lần trước nói cho anh biết, Hạ Vũ nếu không tìm được trái tim thích hợp thì cô chỉ còn sống được ba tháng nữa. Anh đã sai người đi khắp nơi, Trương Kiếm cũng liên lạc với tất cả các bệnh viện trong nước lẫn những bệnh viện lớn trên thế giới, nhưng mà vẫn không tìm được. Muốn tìm một trái tim còn sống của người chết não cùng tầm tuổi như cô đã khó nhưng muốn tìm một trái tim thích hợp với cô càng khó hơn và cần rất nhiều thời gian. Đúng là mò kim đáy bể. Anh chỉ có thể cầu nguyện cho cô đợi được đến ngày đó.
“Cô ấy là người tốt nhất định sẽ được ông trời phù hộ, nhất định sẽ không sao” Tạ Chiêu Ly ở trong ngực của Trương Duật Hiên nức nở.
Hy vọng là như vậy. Trong lòng anh thầm cầu nguyện.
Khoảng thời gian chờ đợi đối với ai cũng là một loại giày vò. Khi Tạ Chiêu Ly có cảm giác mình sắp gục ngã thì cánh cửa phòng cấp cứu chợt mở ra. Trương Kiến trong trang phục bác sĩ, đang mệt mỏi tháo khẩu trang, từ từ đi ra khỏi phòng.
Tạ Chiêu Ly vội vàng vọt lên. Trương Duật Hiên cũng từ từ theo sau. Tạ Chiêu Ly hai mắt sưng húp, đẫm lệ, hy vọng nhìn anh, vội vã nức nở hỏi: “Cô ấy không sao chứ?”
“ Cô ấy giờ không sao rồi.” Trương Kiếm nhìn cô mỉm cười nói, nhưng Tạ Chiêu Ly không biết khi anh ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt thâm thúy của Trương Duật Hiên thì lắc lắc đầu. Trương Duật Hiên biết lần này Trương Kiến đã cố hết sức rồi. Không tìm được quả tim thích hợp thì e rằng những chuyện như thế này sẽ thường xuyên xảy ra. Anh nhẹ nhàng ôm Tạ Chiêu Ly vào lòng nhìn Trương Kiến gật đầu, sau đó nhìn cô dịu dàng lau nước mắt cho cô, nhẹ nhàng nói: “Đừng khóc nữa, cô ấy không sao rồi.”
“Không sao rồi” Tạ Chiêu Ly lẩm bẩm theo lời anh.
*****************
Trong phòng khám của Trương Kiếm.
Trương Duật Hiên đứng cạnh cửa sổ tay cầm điếu thuốc, thỉnh thoảng đưa lên hít một hơi, sắc mặt vô cảm không biết anh đang nghĩ cái gì.
Trương Kiếm sắc mặt ngưng trọng ngồi dựa vào ghế, hai tay nhu nhu thái dương. Không khí im ắng đến đáng sợ. Một lúc sau, Trương Duật Hiên lên tiếng: “Dùng cách đó đi”
“Nhưng mà nếu dùng cách đó, sau này dù có tìm được trái tim thích hợp cũng chỉ sống được thêm năm năm thôi.” Trương Kiếm không đồng ý nói. Tuy anh là bác sỹ, anh cũng có thể coi là người chứng kiến Hạ Vũ từ nhỏ đến lớn, anh rất mong Hạ Vũ có thể khỏi bệnh nhưng chính vì là bác sỹ nên anh biết cách này thật sự là ………rất nguy hiểm, tỷ lệ thành công lại cực thấp, cho dù may mắn thành công thì việc cô có thể tỉnh lại hay không lại là một vấn đề.
“Cứ làm thế đi” Trương Duật Hiên trầm ngâm một lúc quyết định. Tuy anh biết tính nghiêm trọng của việc này nhưng anh không thể không quyết định như vậy. Anh không thể để mặc cô
đau đớn mãi như vậy.
“Duật Hiên! Không thấy Hạ Vũ”
Cánh cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Tạ Chiêu Ly hấp tấp chạy vào vừa khóc vừa nói. Hôm nay, cô vẫn theo thói quen về nhà thay quần áo, tắm rửa, thay quần áo, sau đó mua đồ ăn sáng đến cho Trương Duật Hiên và Trương Kiếm, nhưng khi cô quay lại thì không thấy Hạ Vũ đâu. Rõ ràng lúc cô đi Hạ Vũ vẫn còn hôn mê, cô còn đắp lại chăn cho cô ấy mà. Rốt cuộc cô ấy đã đi đâu chứ! Tạ Chiêu Ly cảm thấy rất lo lắng, cô ấy yếu như vậy.
Trương Duật Hiên vội vàng dụi thuốc đi, tiến lên ôm cô vào lòng an ủi: “Em đừng lo lắng, từ từ nói cho anh biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Tạ Chiêu Ly khóc nức nở kể lại.
Trương Kiếm nghe Tạ Chiêu Ly nói vội vàng đi phân phó người trong bệnh viện, sau đó xác định Hạ Vũ đã rời khỏi bệnh viện.
Trương Duật Hiên ôm Tạ Chiêu Ly nhìn vào hình ảnh Hạ Vũ đang rời khỏi màn hình, trầm ngâm một lúc, lên tiếng: “Anh biết cô ấy đi đâu rồi!”
Hạ Vũ đứng trước một ngôi mộ trong biển hoa oải hương, yên lặng rơi nước mắt. Trên bia mộ là hình ảnh một bé gái đang tươi cười. Đôi mắt cô bé trong trẻo, to tròn giống như thiên thần nhỏ vậy. Cô bé chỉ khoảng ba hay bốn tuổi.
“Mẹ ơi! Tiểu Tinh đau!”
“Ngoan! Tiểu Tinh ngoan, mẹ thổi vù vù sẽ hết đau”
“Nhưng mà Tiểu Tinh vẫn đau lắm!”
“Tiểu Tinh! Ngoan! Trời sáng rồi đừng ngủ nữa. Mở mắt ra nhìn mẹ đi. Tiểu Tinh đừng ngủ nữa. Hựu Thần, con mau gọi em dậy đi. Hựu Thần……. mau gọi đi………”
“Mẹ nhìn xem con đã hái được rất nhiều hoa này. Mẹ nói xem Tiểu Tinh nhìn thấy sẽ rất thích phải không?” Một bé trai khoảng năm tuổi trên tay ôm một bó hoa oải hương lớn, chạy đến bên cô cười lớn, nói.
Một hàng lệ lại rơi xuống. Hạ Vũ nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt, cúi xuống nhìn bé mỉm cười nói: “Đúng vậy! Tiểu Tinh nhìn thấy sẽ rất thích”
“Thật sao?” Bé trai vui vẻ hỏi lại. Cậu đã hái những bông đẹp nhất ở đây, hơn nữa còn hái thật nhiều, thật nhiều, Tiểu Tinh nhìn thấy sẽ rất thích. Nhận được cái gật đầu của mẹ, cậu vội vàng vui vẻ cười híp mắt, ôm bó hoa đến đặt xuống trước mộ của Tiểu Tinh mỉm cười, nhìn cô bé nói: “Tiểu Tinh, nhìn xem anh hai đã hái rất nhiều hoa cho em này! Em có thích chúng không? Mẹ nói em sẽ rất thích, nên em cũng thích chúng đúng không?”
Bé trai dùng áo lau vệt bẩn trên ảnh của Tiểu Tinh, cười: “Em lười quá! Chẳng chịu rửa mặt gì cả. Như vậy thì sạch rồi” Cậu cười hì hì, sau đó chợt nhớ ra cái gì, vội vàng đưa tay vào trong túi áo, móc ra một con chó bông nhỏ, đặt xuống trước mộ Tiểu Tinh, cười nói: “Xem này! Đây là quà ba mua cho anh. Có hai con nên anh mang đến cho em một con, rất đẹp đúng không?”
Hạ Vũ vẫn không nên tiếng lẳng lặng đứng một bên lau nước mắt. Một lúc lâu sau, cô mới lên tiếng gọi: “Trương Hựu Thần! Tạm biệt Tiểu Tinh đi! Chúng ta về thôi, trời tối rồi”
Trương Hựu Thần quay lại nhìn Tiểu Tinh cười vẫy tay: “Tạm biệt! Tiểu Tinh nha! Khi nào anh lại đến thăm em” Nói xong, cậu chạy lại nắm tay mẹ, thỉnh thoảng vẫn còn luyến tiếc ngoái đầu nhìn lại.
“Tiểu Tinh, thời gian qua chắc con cô đơn lắm. Nhưng con đừng buồn, không lâu nữa mẹ sẽ đến bên cạnh con, nhưng trước đó mẹ còn muốn gặp ba con nữa” Hạ Vũ trong lòng thầm nghĩ.
Một trận cuồng phong nhẹ nổi lên, thổi tung bay những cánh hoa oải hương, làm chúng bay khắp nơi, vờn qua mái tóc đang bay trong gió của Hạ Vũ như một lời tạm biệt.
Tạ Chiêu Ly đứng trước ngôi mộ của Tiểu Tinh, mỉm cười, nhìn Trương Duật Hiên nói: “Đây là con của Hạ Vũ sao? Thật đáng yêu!”
“Đúng vậy! Con bé tên là Tiểu Tinh, có nghĩa là Tinh Linh Nhỏ, em mau chào con bé đi” Trương Duật Hiên nhìn cô mỉm cười, ngồi xuống trước mộ của Tiểu Tinh, đặt bó hoa oải hương xuống, dùng tay gật bỏ mấy cây cỏ dại ven mộ. Anh nhìn ảnh cô bé, mỉm cười nói: “Tiểu Tinh, con mau chào dì đi. Dì là người mà ba yêu, không lâu nữa sẽ thành người một nhà với chúng ta. Con thích không?”
Trương Duật Hiên nhìn Tiểu Tinh trong hình, trong lòng cảm thấy chua xót. Anh còn nhớ Tiêu Tinh là đứa bé rất đáng yêu và ngoan ngoãn, con bé đáng yêu giống như thiên thần vậy. Khi đó con bé luôn đi theo anh léo nhéo gọi: “Ba ơi! Ba ơi!” Mới đó mà đã hơn hai năm rồi.
“ Chào con nha. Dì là Tạ Chiêu Ly, bạn của chú Duật Hiên đó” Tạ Chiêu Ly nhìn Tiểu Tinh, mỉm cười cất tiếng chào. Con bé đáng yêu quá. Nếu con cô còn sống thì chắc cũng là một thiên thần đáng yêu như vậy. Nghĩ đến đứa bé của chính mình, trong lòng Tạ Chiêu Ly hận đến nghiến răng nghiến lợi. Thẩm Thạnh, Thẩm Tử Quân giờ chết của các người nhất định sẽ đến rất nhanh.
Tạ Chiêu Ly nghĩ đến đau khổ của Hạ Vũ khi mất con, có chút xót xa, mắt hồng hồng ngấn lệ nhìn anh hỏi. “Chắc Hạ Vũ thương tâm lắm. Mà cô bé vì sao lại chết vậy?”
Trương Duật Hiên trầm ngâm một lúc lâu mới lên tiếng: “Con bé chết vì đuối nước…..” Trương Duật Hiên từ từ kể lại. Anh còn nhớ Tiểu Tinh khi vừa sinh ra đã mắc bệnh tim bẩm sinh, con bé từ nhỏ đã phải sống nhờ thuốc và bệnh viện, sinh nhật hàng năm của con bé đều tổ chức ở đấy. Mà khi đó nơi này vẫn chưa được bao phủ cánh đồng hoa oải hương, chỗ hoa nhiều nhất gần ngôi biệt thự mà trắng kia có một cái hồ nhỏ. Những khi Tiểu Tinh không phát bệnh thì đều thích chơi ở đó, cảnh vật xung quanh hồ rất đẹp. Hôm đó Tiểu Tinh mới được xuất viện, anh lại đi công tác không có nhà còn Hạ Vũ thì đưa Hựu Thần đi tham gia một buổi giao lưu ở trường. Trong nhà chỉ còn Tiểu Tinh và cô bảo mẫu. Nghe cô ấy kể lại, Tiểu Tinh chơi trong phòng một lúc thì thấy chán, cứ lằng lặc đòi ra ngoài chơi, khiến cô bảo mẫu không biết làm sao đành phải đồng ý. Ban đầu chỉ là chơi ở gần loanh quanh nhà thôi, sau đó thì con bé kêu khát nước, cô bảo mẫu đành phải để con bé một mình ở đấy, đi vào trong nhà lấy nước, nhưng khi đi ra thì không thấy con bé đâu. Cô ấy phát hoảng đi tìm khắp nơi nhưng không thấy. Sau đó người ta phát hiện nó ở hồ nhỏ cạnh nhà. Hạ Vũ khi đó gần như điên loạn, cô ấy cứ ôm đứa bé mà khóc suốt, mọi người nói thế nào cũng không buông ra, cô ấy luôn miệng nói Tiểu Tinh chỉ là ngủ thôi. Mãi về sau Trương Kiếm phải tiêm thuốc anh thần để cô ấy ngủ mới tách được con bé ra. Hạ Vũ đã mất một thời gian dài mới ổn định được tâm trạng. Sauk hi xảy ra chuyện, anh đã cho lấp cái hồ đó đi, thay vào đó là trồng một cánh đồng hoa oải hương như bây giờ. Nghĩ đến chuyện cũ, trong lòng Trương Duật Hiên cảm thấy chua xót, bây giờ nhớ lại, anh cảm thấy chuyện như mới xảy ra ngày hôm qua.
Tạ Chiêu Ly hai mắt đẫm lệ. Cô không biết những gì Hạ Vũ trải qua lại đáng sợ như vậy. Cô ấy chắc hẳn đau lắm. Cô cũng từng có con nên cô hiểu cảm giác mất đi đó là như thế nào, cảm giác cả thế giới dường như sụp đổ. Cô cảm thấy những gì mình trải qua so với Hạ Vũ thì chẳng đáng là gì cả.
Tạ Chiêu Ly nhìn Tiểu Tinh, lại nhìn Trương Duật Hiên đang ngồi im lặng trước mộ kia, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác tội lỗi. Hạ Vũ đã không có gì cả vậy mà cô lại nhẫn tâm cướp đi người đàn ông mà cô ấy yêu. Cô cảm thấy mình thật xấu xa, thật ti tiện
*************
Những ngày sau đó Hạ Vũ vẫn không xuất hiện không ai biết cô đã đi đâu. Lần trước khi đến thăm mộ của Tiểu Tinh, cô thấy bó hoa oải hương vẫn còn tươi mới, cô đoan cô ấy vừa rời đi không lâu, nhưng từ đó về sau thì không có tin tức gì. Hỏi Trương Hựu Thần thì cậu bé cũng lắc đầu không biết. Trương Duật Hiên đã phái người đi điều tra nhưng cũng chỉ biết được tin tức vài ngày nữa cô sẽ xuất ngoại. Tạ Chiêu Ly cảm thấy rất lo lắng, cô ấy bệnh nặng như vậy nhỡ xảy ra truyện gì thì sao?
Hạ Vũ thì không xuất hiện, nhưng một người không nên xuất hiện, lúc này lại đang đứng trước cửa nhà cô. Tạ Chiêu Ly nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình, lạnh lùng hỏi: “Anh đến đây làm gì?”