Chương 20: Chương 20

Tạ Chiêu Ly nhìn về hướng Trương Duật Hiên vừa biến mất, ánh mắt dụi dàng mang theo tia cảm kích. Trương Duật Hiên cảm ơn anh, có anh ở đây thật tốt, anh trai.

Tiêu Trấn Vũ thấy ánh mắt của cô, trong lòng ghen tỵ không thôi, tâm tình bỗng chốc càng trở nên tồi tệ. Anh khẽ hừ một tiếng, xoay người rời khỏi.

Tạ Chiêu Ly thấy ánh mắt của Tiêu Trấn Vũ trước khi rời đi có chút chột dạ, nhưng sau đó lại thấy chua xót trong lòng, anh đang nghi ngờ cô sao? Nhìn theo hướng anh vừa rời đi, cô cảm thấy có chút thất vọng, thì ra trong lòng anh, cô là người như vậy sao? Nhưng rất nhanh cảm xúc bi thương liền biến mất. Ánh mắt nhìn về hướng sân khấu, bây giờ cô còn có truyện quan trọng hơn phải làm.

Mang theo cảm xúc lo lắng trân thật nhất,Tạ Chiêu Ly chạy lên sân khấu, len qua đám người ký giả đang vây kín với những câu hỏi sắc biến dấu dao đang bủa vây lấy Đỗ Viên Viên. Tạ Chiêu Ly phải khó khăn lắm mới len vào vòng vây, dưới sự bảo vệ của lực lượng bảo an đưa Đỗ Viên Viên đi.

Tạ Chiêu Ly cười lạnh. Mọi người thắc mắc vì sao đạo diễn và lực lượng bảo an lại không can thiệp như. Vì họ một người không thể kiểm soát được bảng điều khiển trung tâm, còn một số người khác thì được lệnh không được can thiệp vào. Họ đến đây không phải đảm bảo an ninh cho sự kiện mà là để đảm bảo an toàn cho Tạ Chiêu Ly theo lệnh của ông chủ.

Tạ Chiêu Ly chật vật mãi mới đem được Đỗ Viên Viên đang trong trạng thái hoảng loạn đến phòng hóa trang. Đỗ Viên Viên ngẩng đầu lên hoảng sợ nhìn Tạ Chiêu Ly. Tạ Chiêu Ly nhìn cô ta mỉm cười. Thấy cô có ý định rời đi, cô ta vội nắm lấy vạt áo của cô, hoang loạn nhìn cô lắc đầu. Tạ Chiêu Ly nhìn cô ta chân thành cười nói: “Chị Viên Viên, chị đừng lo em đi lấy cho chị một thứ có thể giúp chị an thần lại. Chị đợi em nha, rất nhanh em sẽ quay trở lại” Và lúc ấy cũng là lúc cô xuống địa ngục Đỗ Viên Viên à

“ Không sao mà, rất nhanh em sẽ quay lại, em hứa đấy!” Tạ Chiêu Ly cười gỡ cánh tay cảu cô ta ra, đi ra ngoài, đến tủ cầm đồ lấy một lọ thuốc màu trắng. Ánh mắt thoáng qua tia lạnh, khóe miệng khẽ cong, dứt khoát đỗ ra hai viên thuốc, lấy trai nước ở góc tủ, khôi phục lại bộ dáng lo lắng tiến về phía Đỗ Viên Viên.

Tạ Chiêu Ly nhìn cô ta mỉm cười, đưa cho cô ta hai viên thuốc, nói: “Uống đi, nó sẽ giúp chị bình tĩnh hơn”

Đỗ Viên Viên nhìn cô cảm kích: “Cảm ơn”

“Không có gì, đây là điều em nên làm mà” Đúng vậy, đây là điều cô đáng được hưởng, vậy nên Đỗ Viên Viên cô không cần phải cám ơn tôi đâu.

Đỗ Viên Viên vừa uống thuốc xong đã cảm thấy buồn ngủ. Cô ta mỉm cười nhìn Tạ Chiêu Ly ngáp một cái, sau đó nói: “Thuốc này hiệu nghiệm thật đấy. Chị ngủ một lát đây. Khi nào chị tỉnh chúng ta cùng về. Nhớ đợi chị đấy!”

“Em sẽ đợi chị” Tất nhiên phải đợi để chứng kiến cuộc sống sau này của chị.

Điều chỉnh lại tư thế ngồi của Đỗ Viên Viên xong, Tạ Chiêu Ly đi ra mở cánh cửa phía bên cạnh mình. Lập tức có hai người mặc áo đen tiến vào, tay bọn họ đều cầm những hộp y tế. Thuần thục cởi quần Đỗ Viên Viên ra, ở chỗ người ta không để ý nhất tiêm vào một chất lỏng màu đen. Sau đó lại giúp cô ta khôi phục lại bộ dạng, yên lặng rời đi. Rất nhanh Đỗ Viên Viên trên giường đã có phản ứng, cô ta rên rỉ trong trạng thái say thuốc, trong đầu không biết đang tưởng tượng cái gì, khóe miệng mỉm cười, tay chân không yên phận bắt đầu cởi quần áo. Tạ Chiêu Ly thấy hành động của cô ta phì cười mang theo khoái cảm thỏa mãn, thì ra cô ta luôn nghĩ những thứ đó. Cô nhất định sẽ giúp cô ta, nhưng không phải lúc này. Nhìn hình ảnh trong điện thoại, Tạ Chiêu Ly thành thục sửa lại thời gian, viết vài dòng phát biểu, sau đó gửi đi. Không biết người hâm mộ hay đàn ông nhìn thấy sẽ thế nào nhỉ? Nghĩ đến cảnh đó khiến cô không kìm lại được nụ cười. Tất cả đã hàn tất Tạ Chiêu Ly ném chiếc điện thoại xuống dưới lầu. Rất nhanh truyền đến âm thanh rơi vỡ, sau đó biến mất trong không gian.

Thấy Đỗ Viên Viên đã có đã có dấu hiệu tỉnh lại, Tạ Chiêu Ly nhanh chóng mặc quần áo lại giúp cô ta, sau đó ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, đợi Đỗ Viên Viên tỉnh lại.

Khi Đỗ Viên Viên tỉnh lại đầu cô ta cảm thấy lâng lâng, rất khoan khoái. Thuốc của Tạ Chiêu Ly thật hiệu nghiệm. Cô ta nhìn thấy Tạ Chiêu Ly đang lo lắng ngồi ở ghế đối diện nhìn mình, mỉm cười: “Tạ Uyển, cảm ơn em. Đến bây giờ cũng chỉ có em là không bỏ rơi chị thôi”

Tạ Chiêu Ly lo lắng hỏi: “Em làm sao có thể bỏ chị. Chị không sao chứ? Thật là những thứ đó sao có thể cắt ghép lung tung thế chứ!”

“Em cho là cắt ghép sao?” Ánh mắt Đỗ Viên Viên nhìn cô thâm thúy hỏi.

“Đúng vậy, chị Viên Viên sao có thể là người như vậy chứ. Lần trước chẳng phải cũng thế như”

“Cũng đúng. Rất nhanh sẽ có qua thôi” Đúng vậy, rất nhanh cô ta lại có thể tiếp tục sáng trở lại thôi. Đây chẳng qua cũng là một kiểu lăng xê mà.