Chương 17: Chương 17

Tạ Chiêu Ly vừa đi dạo phố mua lễ phục cho buổi Trao giải phim của năm do đài truyền hình Hồ Thanh tổ chức cùng với Đỗ Viên Viên thì nhận được điện thoại của Trương Duật Hiên nói anh đã về rồi, đang ở nhà, bảo cô đến đó. Tạ Chiêu Ly nói với Đỗ Viên Viên mình còn có việc đi trước, sau đó bắt xe đến thẳng biệt thự nhà họ Trương. Gia tộc họ Trương là một gia tộc có tiếng trên thương trường và là gia tộc khét tiếng trong Hắc đạo. Đến đời Trương Duật Hiên thì gia tộc này đã không còn đối thủ tai thành phố S này rồi. Gia tộc họ TRương tuy giờ đang dần chuyển sang Bạch đạo nhưng thế lực của họ ở giới Hắc đạo vẫn không thể coi thường. Một gia tộc vừa có tiền vừa có quyền thì trong nước chỉ có thế lực nhà họ Trương thôi. Mà người đàn ông đứng đầu nhà họ Trương Trương Duật Hiên thì càng là nhân vật đáng sợ, anh lãnh khốc, vô tình, trong từ điển của anh ta không bao giờ xuất hiện hai từ mềm lòng.

Tạ Chiêu Ly dừng xe lại cách nhà họ Trương không xa. Vì nhà họ Truong không cho phép xe lạ vào khu vực của họ nên cô đành phải đi bộ. Tạ Chiêu Ly từ xa đã nhìn thấy những người bảo vệ đứng giải giác quanh biệt thự nhà họ. Tạ Chiêu Ly vừa đến cổng thì bị hai người bảo vệ chặn lại, không cho vào khiến cô hơi bực mình. Cô từ trước đến giờ đến đây chưa bao giờ bị bọn họ chặn lại. Bực mình, cô lấy điện thoại ra gọi cho Trương Duật Hiên, sau đó đưa cho hai bảo vệ nghe máy họ mới cho cô vào.

Trương Duật Hiên nhìn cô gái đang đi đến đây, ánh mắt sâu thẳm không biết là đang nghĩ gì. Thấy có tiếng mở cửa, anh gạt rụi điếu thuốc đi. Chiêu Ly không thích anh hút thuốc.

Trương Duật Hiên nhìn cô gái vừa xa lạ vừa quen thuộc đang đi về chỗ mình. Cô quen thuộc vì anh đã thấy rất nhiều tài liệu của cô và cử chỉ của cô giống như người con gái đã khắc sâu trong lòng anh. Xa lạ vì khuôn mặt và vóc dáng của cô. Trương Duật Hiên lạnh lùng ngồi xuống ghế nhìn cô gái trước mặt không đợi cô ấy nói đã lên tiếng đi thẳng vào vấn đề: “Nói đi, cô lợi dụng danh nghĩa để gặp tôi là có ý gì?”

Tạ Chiêu Ly thấy ánh mắt sắc của anh mặt không đổi sắc, nhìn thẳng vào anh, im lặng không nói. Từ nhỏ đến lớn chỉ có cô là không sợ anh. Anh luôn nói cô là khắc tinh của anh, chỉ cần gặp cô thì mọi uy nghiêm của anh cũng mất hết tác dụng. Cô không thể phủ nhận rằng anh là người đàn ông rất tuấn tú, khuôn mặt nam tính, thân hình cao lớn. Cả người tỏa ra khí chất vương giả, khiến cho người ta không lạnh mà run.

Trương Duật Hiên nhìn cô gái đang đứng trước mặt ánh mắt không khỏi tán thưởng, khóe miệng khẽ cong. Khí thế tỏa ra càng đáng sợ hơn, anh nhìn cô hỏi lại lần nữa: “Nói đi, nếu cô không cho tôi được một lý do thì cô cũng biết hậu quả của nhũng kẻ lừa gạt chứ?”

Tạ Chiêu Ly vẫn im lặng không nói, nhìn thẩng anh. Những cận vệ đúng ngoài của cảm nhận được khí thế bên trong căn phòng, tất cả đều cảm thấy sống lưng lạnh toát, chân tay run rẩy. Từ trước đến nay, họ chưa bao giờ thấy có người lại để Trương Duật Hiên phải nói đến hai lần, trừ Tạ Chiêu Ly tiểu thư. Cô ấy là người duy nhất không coi lời của ông chủ bọn họ ra gì.

Không khí có chút không ngột ngạt. Một lúc sau khi cận vệ tưởng trừng như mình sắp chết rồi thì ông chủ của họ lại phá lên cười. Bọn họ đều đưa mắt nhìn ông chủ của mình với vẻ mặt quái dị. Không phải khi nãy còn rất uy nghiêm sao?. Sao bây giờ đã cười rồi. Trương Duật Hiên thấy ánh mắt của mọi người, thu lại nụ cười, quyets mắt nhìn mọi người trong phòng một lượt, ánh mắt sắc bén một lần nữa khiến cho những người ở đây lạnh cả sống lưng. Trương Duật Hiên lạnh lùng nói: “Ra ngoài hết đi”

Như được đặc xá, những người ở đây đều thở phào, nhanh chóng rút khỏi hiện trường. Trong phòng giờ chỉ còn hai người. Trương Duật Hiên mỉm cười nhìn Tạ Chiêu Ly nói: “Nói đi, sao lại thành ra thế này?”

Tạ Chiêu Ly nhướng mày nhìn anh nói: “Chẳng phải anh không nhận ra em sao? Còn dùng cái khí thế đó áp đảo em”

Nhìn vẻ mặt của cô Trương Duật Quân, ánh mắt cưng chiều không che dấu nhưng Tạ Chiêu Ly cũng giống như trước đây, chẳng bao giờ để ý cả. Anh ôn nhu nói: “Anh không nhận ra em sao có thể giúp em làm nhiều việc như vậy, Hơn nữa nếu không nhận ra em, với thái độ của em lúc nãy em nghĩ mình còn có thể sống mà rời khỏi đây sao?”

Tạ Chiêu Ly nghĩ cũng đúng, nếu người khác nhìn anh như vậy thì chắc đã bị anh “xử lý” rồi. Nhìn vẻ mặt hòa hoãn của cô, anh biết cô đã nghĩ ra rồi, mỉm cười đưa nước cho cô.

Tạ Chiêu Ly nhìn anh thắc mắc: “Sao anh có thể nhận ra em?” Rõ ràng cô bây giờ là Tạ Uyển, ngoại hình đã đổi khác rất nhiều. Đến người thân cận cô nhất là Tiêu Trấn Vũ còn không nhận ra cô nữa mà anh chưa gặp cô lại nhận ra cô.

Trương Duật Hiên nhìn thẳng vào cô, lơ đễnh nói: “Anh không phải đã nói rồi sao. Dù em có hóa thành cho bụi anh cũng sẽ nhận ra em.” Ban đầu khi anh biết được cô đã tự sát qua đời, anh cảm thấy rất đau khổ, anh rất hận Tiêu Trấn Vũ, nếu không phải vì anh ta thì cô vẫn còn sống. Anh càng hối hận hơn khi cô chết rồi mà anh cũng không thể nói cho cô biết anh thích cô, từ nhỏ đã thích cô rồi, Nhưng anh biết cô chưa bao giờ nhìn đến anh, chỉ coi anh là anh trai. Sau này, khi anh nhìn cô hạnh phúc nói về Tiêu Trấn Vũ, vẻ mặt tươi cười ấy làm anh ghen tỵ không thôi. Anh từng muốn bất chấp thủ đoạn kéo cô về bên mình, nhưng anh không nhìn được bộ dạng đau khổ của cô, anh không đành lòng. Cô không biết là nhìn cô như vậy, anh càng đau hơn cô. Anh đã quan sát Tiêu Trấn Vũ một thời gian, anh thấy con người anh ta rất được, xứng đáng để cô yêu, vậy nên anh mới rời xa cô, nhưng không ngờ hắn lại là một tên khốn. Sự mềm yếu nhất thời của anh khiến cô phải mất mạng.

Đến khi có người gọi điện cho anh tự xưng là Tạ Chiêu Ly anh rất tức giận, đồng thời cũng cảm thấy rất thú vị. Anh bằng lòng giúp người đó, anh phái người đi điều tra, rất nhanh nắm được sơ yếu lý lịch của người gọi điện cho anh. Nhưng sau đó nhờ vào thái độ của cô đối với anh, anh biết cô chính là Chiêu Ly của anh.

Trước đây, Tiêu Trấn Vũ đã chiếm mất cô từ trong tay anh, cuối cùng lại hại chết cô. Anh muốn đem lại hạnh phúc cho cô, nhưng lại sợ mất đi sự phụ thuộc vào anh của cô. Anh đã từng hối hận.

Nhưng không sao, bây giờ cô đã quay trở lại, anh sẽ không để cô rời xa anh nữa. Hơn nữa theo anh biết cho đến bây giờ ngoài Thẩm Quân Hạo và Đoàn Dịch Phong là người anh phái đến bảo vệ cô thì không ai biết về bí mật này, nên anh không có lý do gì để buông cô ra.

Tạ Chiêu Ly nghe thấy câu nói của anh, trong lòng cảm thấy rất ấm áp. Từ bé đến lớn cho dù cô có hóa trang thế nào, chỉ cần anh nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra trong hàng ngàn người ăn mặc giống nhau.

Tạ Chiêu Ly nhìn anh cười cười, nói: “Những thứ đó của em đâu?”

“Đây, cô nương. Những thứ này không dễ mới cầm về được đến đây. Em mau xem đã đủ chưa. Nhưng anh nói trước, nhũng thứ này đều không tốt, tốt nhất em nên tránh xa nó ra.” Vừa nói anh vừa đưa cho cô một cái túi đen lớn.

Tạ Chiêu Ly cười, nhìn anh gật đầu. Anh không nói thì cô cũng biết mà. Cô sẽ không dại gì mà đụng vào những thứ trong đây. Tạ Chiêu Ly mở túi ra. Bên trong đựng đầy photpho đỏ, i ốt,codeine và một số chất phụ gia, ngoài ra còn một số bình nhỏ màu đen. Cô lật tung túi nên cũng không thấy hàng mình cần đâu. Tạ Chiêu Ly cau mày, không vui nhìn anh, hỏi: “Những thứ này là gì?. Vì sao cái em cần lại không có?”

Trương Duật Hiên buồn cười nhìn cô, nói: “Em nghĩ đi máy bay mang những thứ đó mà đi được à?”

Tạ Chiêu Ly tức giận nhìn anh, hậm hực: “Vậy anh mang những thứ vô dụng này cho em xem làm gì?” Cô cũng biết anh nói đúng. Những thứ đó dù sao cũng là quốc cấm, bị bắt quả tang sẽ bị phạt rất nặng. Cô cũng không muốn anh bị làm sao. Tạ Chiêu Ly nhìn anh, giọng hòa hoãn hỏi: “Thế nhà anh không phải là hắc đạo sao?. Anh không bán thứ này à?”

Trương Duật Hiên không vui nhìn cô, trong mặt cô anh là vì lợi ích mà không từ thủ đoạn sao? Dù cho anh có buôn thứ đó anh cũng sẽ không đưa nó cho cô.

“Có không?” Tạ Chiêu Ly không kiên nhẫn hỏi lại, nếu không có thì cô phải đi nơi khác mua hoặc thay đổi lại kế hoạch thôi.

Trương Duật Hiên nhìn chằm chằm cô một lúc mới hỏi: “Em cần chúng để làm gì?”

Tạ Chiêu Ly nghe thấy câu hỏi của anh, ánh mắt lóe lên tia thù hận, gằn từng chữ nói: “Em muốn dùng nó làm quà cho Đỗ Viên Viên”

Nhìn ánh mắt của cô trong lòng Trương Duật Hiên lóe lên tia không đành lòng. Từ khi nào mà cô bé gây thơ hay đi theo anh, ánh mắt lại trở nên đầy uất hận như vậy, là từ khi mẹ cô qua đời hay khi cha cô qua đời. Anh sẽ không cho những kẻ biến cô thành như vậy được sống tốt, anh sẽ khiến họ trả cái giá thật đắt. Anhs mắt anh lóe lên tia thù hận, nhưng rất nhanh biến mất không kịp nắm bắt, thay vào đó là vẻ mặt dịu dàng. Anh cầm những thứ cô vừa vất bỏ, mỉm cười nhìn cô nói: “ Những thứ này so với thứ em cần còn đáng sợ hơn. Đây là Krokodil*”

“Krokodil?” Tạ Chiêu Ly giật mình, đây không phải loại ma túy cá xấu ăn thịt người đáng sợ nhất thế giới sao. Nó còn đáng sợ hơn heroin nữa. Người bình thường nghiện ma túy trung bình có thể sống từ năm đến bảy năm, nhưng nếu nghiện Krokodil người đó chỉ có thể sống từ hai đến ba năm. Hơn nữa cơ thể sẽ theo thời gian sử dụng mà thối giữa. Có thể nói đây là ma túy ăn thịt người theo đúng nghĩa. Tạ Chiêu Ly nhìn rồi nhìn Trương Duật Hiên không nỡ, dù sao cô ta

cũng là một mạng người, làm như vậy thì hơi quá đáng.

Trương Duật Hiên nhìn cô, thản nhiên nói: “Không nỡ sao? Anh biết em không muốn làm như vậy nhưng em có nghĩ đến trước đây cô ta có tha cho em sao?” Cô vẫn như vậy, luôn lương thiện, nhưng anh thì không, anh sẽ không cho bọn họ thoát. Nhìn cô vẫn còn chìm đắm trong lương tâm anh lắc đầu. Thôi anh cũng không muốn làm khó cô nữa: “Em không nỡ thì anh sẽ đưa cho em thứ em cần”