Chương 10: Chương 10

Tạ Chiêu Ly vừa rời khỏi phòng liề buông cánh tay của Thẩm Quân Hạo ra, trên mặt tràn đầy ý cười, không còn thấy bóng dáng khuôn amwtj khổ sở lúc nãy đâu nữa. Thẩm Quân Hạo nhìn cô cười lắc đầu: “Chiêu Ly, diễn xuất của em ngày càng tiến bộ rồi đấy, anh nếu không biết trước cũng bị lừa rồi.”

Tạ Chiêu Ly hơi kiêu ngạo trong lòng, nhìn anh tươi cười nói: “Diễn xuất của anh cũng không tệ đâu. Mau đi thôi không phải anh nói mời em ăn cơm sao? Em đói lắm rồi”

“Đúng vậy, tôi cũng đói rồi”

Tạ Chiêu Ly quay lại lườm người không biết ở đâu chui ra này, ban nãy cô còn chưa tính sổ với anh ta dám cười cô. Đoàn Dịch Phong không để ý đến cô, chạy đến trước mặt Thẩm Quân Hạo uất ức nói: “ Đi ăn đi, người ta đói lắm rồi”

Thẩm Quân Hạo ánh mắt cưng chiều nhìn Đoàn Dịch Phong, gật đầu. Tạ Chiêu Ly nhìn hai người họ mà nổi da gà, cô bày ra vẻ buồn nôn, nhìn Đoàn Dịch Phong nói: “ Buồn nôn quá đi, mau đi đi, đừng ở trước mặt tôi bày ra bộ dạng buồn nôn này đi”

“Em cũng đi đi, anh có chuyện muốn nói với em”. Thấy cô chuẩn bị rời đi Thẩm Quân Hạo nói.

Ba người đến quán bar hôm trước mà Đỗ Viên Viên dẫn cô đến. Thẩm Quân Hạo nhấp một ngụm rượu, sau đó đưa cho cô một cái USB nhìn cô nhàn nhạt nói: “Thứ hôm qua em cần đấy. Em có muốn làm luôn không?”

Tạ Chiêu Ly nhìn anh nhấp một ngụm rượu sau đó nói: “Chưa phải là lúc. Đến lúc đó em sẽ báo cho anh”. Cô bỏ USB vào trong túi sách sau đó nhìn kẻ vẫn im lặng kia, nói: “Tôi đi đây, hai người ở lại nha”. Sau đó lây túi sách đứng dậy rời đi. Đoàn Dịch Phong nhìn bóng lưng cô vừa mơi ròi đi, lẩm bẩm: “Xem ra cô ấy rất quyết tâm”. Sau đó Đoàn Dịch Phong tươi cười nhìn Thẩm Quân Hạo, làm nũng: “Hạo, đi ăn đi, người ta đói”

Thẩm Quân Hạo thu hồi lại bộ dạng lạnh lùng khi nãy, yêu thương nhìn Đoàn Dịch Phong nói: “Được”

Tạ Chiêu Ly có nằm mơ cũng không ngờ gặp lại Tiêu Trấn Vũ trong hoàn cảnh này. Cô vừa rời khỏi phòng víp khi đi qua đại sảnh đã thấy anh ta ngồi uống rượu một mình ở đây rồi. Cô bất giác đến gần anh. Nhìn anh không ngừng lẩm bẩm, cô biết anh đã say rồi. Người phục vụ thấy cô nhìn anh như vậy, mừng rỡ nhìn cô nói: “Cô Tạ, cô quen anh ta sao?”

Tạ Chiêu Ly không nghe rõ, gật đầu theo bản lăng. Người phục vụ vui mừng nói: “Cô Tạ, anh ta say rồi, nếu cô quen anh ta thì đưa anh ta về nha”. không kịp đợi cô phản ứng anh ta đã chạy đi.

Tạ Chiêu Ly cau mày nhìn người đang say này, lại nhìn theo hướng phục vụ lúc nãy, ít ra anh ta cũng phải khiêng giúp cô ra xe chứ. Tạ Chiêu Ly cắn răng dìu anh ra xe taxi. Cô không thể đưa anh về nhà anh được, vì cô sợ khi nhìn thấy người đàn bà đó cô sẽ không kiềm chế nổi mà cho cô ta một dao, cũng không thể đưa anh đến khách sạn được. Anh là thiên vương của làng giải trí nếu cô đưa anh đến đấy thế nào cũng bị nhóm chó săn chụp được. Từ nay đến lúc kế hoạch thành công cô không muốn có scandal nào. Không nghĩ được cách nào khác cô đành đưa anh về nhà mình vậy. Tạ Chiêu Ly huy động hết hơi sức mới dìu anh về đến gường. Cô chỉnh lại tư thế ngay ngắn cho anh, sau đó vào nhà tắm lấy khăn lau người cho anh. Nhìn khuôn mặt quen thuộc Tạ Chiêu Ly có cảm giác giống như trước đây vậy, mỗi lần đi xã giao anh đều bị mọi người chuốc say, lúc đó đều là cô chăm sóc anh. nghĩ đến khoảng thời gian tươi đẹp đó, Tạ Chiêu ly bất giác cảm thấy chua xót, không nhịn được rơi lệ. Nếu khi đó cô không tin lời của Đỗ Viên Viên thì cô đã không đánh mất hạnh phúc của mình, bị thương đến mức tan xương nát thịt. Hôm đó cô nghe Đỗ Viên Viên nói có lẽ anh từ lâu đã phản bội cô, trong lòng cô vẫn luôn nghi ngờ, anh sẽ không phản bội cô chứ! Chắc là sẽ không đâu nhỉ, lời của Đỗ Viên Viên không đáng tin, cô đã ngu một lần, khiến bản thân trở thành con ngốc bị cô ta xoay quanh, bây giờ lời nói của cô ta cô sẽ không bao giờ tin nữa. Tiêu Trấn Vũ anh đừng làm em thất vọng nha, nếu không em sẽ không biết mình làm gì đâu. Phục hồi lại tinh thần, Tạ Chiêu Ly nhìn khuôn mặt ngủ say trước mặt mỉm cười vuốt những lọn tóc vương trên khuôn mặt anh, lấy tay mơn mớm trên khuôn mặt anh, nhớ đến nụ cười trong đám cưới của anh, động tác của cô khựng lại, nỗi hận trong lòng càng dâng lên. Cô cảm thấy nếu còn ở đây cô sẽ ngạt thở mất. Tạ Chiêu Ly xoay người bước ra khỏi phòng.

Khi cô vừa định rời khỏi, canh tay cô liền bị bắt lấy, cô quay lại nhìn anh thấy bộ dạng thống khổ của anh, luôn miệng lẩm bẩm: “Đừng đi, Ly Ly đừng đi. Anh yêu em mà”

Tạ Chiêu Ly yên lặng nhìn người đàn ông đang nằm trên giường, nước mắt không kiềm chế được tuôn rơi. Cô muốn hỏi anh nếu đã yêu cô như vậy tại sao lại không giữ cô lại, tại sao lại lấy người khác, tại sao khi cô chết rồi anh cũng không đến nhìn cô lần cuối.

Tiêu Trấn Vũ trên giường bỗng nhiên mở mắt, ngồi dậy ôm trầm lấy cô, nức nở nói: “Ly Ly, anh biết là em mà, anh biết em sẽ không bỏ anh đi mà.”

“Tôi không phải là Ly Ly, anh nhận nhầm người rồi” Tạ Chiêu Ly cảm giác sắp ngừng thở, khó khăn gỡ cánh tay anh.

“Không anh không nhầm, anh biết em chính là Ly Ly. Ly Ly dù em có hóa thành tro anh cũng nhận ra em. Ly Ly………” Tiêu Trấn Vũ, ôm cô thật chặt, điên cuồng hôn lên cánh môi cô như thể cô có thể tan biến bất cứ lúc nào vậy.

Tạ Chiêu Ly đắm chìm trong nụ hôn của anh, đến khi cô cảm thấy ngạt thở anh mới buông cô ra. lý trí quay trở lại, Tạ Chiêu Ly dùng sức tát mạnh vào mặt anh.

“Ba” Tiêu Trấn Vũ bị Tạ Chiêu Ly tát, lý trí đã hơi tỉnh, ánh mắt mơ hồ nhìn cô.

Tạ Chiêu Ly nhìn bàn tay mình không tin nổi, cô vậy mà vừa mới tát anh, nhìn anh như muốn hỏi anh không sao chứ, nhưng lý trí cô không cho phép, cô nhìn anh lạnh lùng nói: “Tôi không phải là Tạ Chiêu Ly, tôi là Tạ Uyển, nể mặt anh hôm nay say rượu nên tôi bỏ qua, nếu đã tỉnh rượu rồi thì về đi”

Tiêu Trấn Vũ thất vọng nhìn cô, sau đó vẻ mặt hối lỗi, đứng dậy đi ra khỏi phòng. Nhưng khi anh vừa bước chân xuống đất thì cảm giác choáng váng ập đến, khiến anh gần như ngã khụy xuống dưới đất. Tạ Chiêu Ly thấy vậy theo phản xạ kéo anh khiến cả hai ngã xuống giường. Ánh mắt mông lung nhìn cô. Tạ Chiêu Ly bị anh nhấn chìm trong ánh mắt anh, bất giác gọi: “Vũ”

Tiêu Trấn Vũ nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, lý trí vừa thanh tỉnh, lập tức biến mất, anh cúi đầu hôn nên cánh môi anh đào của cô, mút lấy ngọt ngào của cô. Tạ Chiêu Ly lý trí phục hồi, cố gắng thoát khỏi vòng tay của anh, giãy dụa: “Anh…”

Cô vừa mở miệng nói đã bị lưỡi của anh xông vào, tàn phá trong miệng cô khiến cô một lần nữa trầm luân. Bàn tay anh luồn vào trong áo cô khẽ xoa nắn bộ ngực đầy đặn của cô, khiến ngực cô trở nên cứng rắn. Tiêu Trấn Vũ ánh mắt tràn đầy dục vọng nhìn cô, cởi sạch quần áo dàn buộc trên người cả hai, sau đó thâm tình nghé sát vào môi cô hỏi: “Cho anh được không?”

Tạ Chiêu Ly chìm đắm trong mông lung vô thức gật đầu. Tiêu Trấn Vũ hôn lên môi cô, đẩy mạnh.

Cảm giác đau đớn khiến Tạ Chiêu Ly phục hồi lại lý trí, cô muốn giãy dụa nhưng không thoát khỏi cánh tay kìm chặt của anh, nước mắt chảy xuống, thôi hãy để cô trầm luân hết lần này đi.