Chương 3: Thanh lâu văn nhã

[ Tác giả ký tên : LĂN HẢI ]

" Ây nha thiếu gia nhà nào vậy , trông đẹp trai thế , có muốn vào vui vẻ với tỷ muội chúng ta chút không "

Một cô gái ngoại hình tầm hai mươi dung nhan xinh xắn tới lôi kéo tay cậu mong cậu vào trong " ủng hộ " , cậu ánh mắt ý cười nhìn cái người con gái này vì người này không ai khác trong kịch bản tương lai sẽ làm đám cưới với nam chính , tức là người con gái này trong tương lai sẽ là em dâu của cậu , cậu nhún vai cười trừ khước từ

" Xin lỗi ta không vào "

Cậu lấy bàn tay gỡ tay mỹ nữ ra , cô ta thấy vậy thì trong lòng có sự tức giận

Nàng thầm nghĩ

" Tên chết tiệt này , ăn mặc sang trọng như vậy mà lại chẳng có tiền vào có ma mới tin , mà nhìn hắn ăn mặc kỳ lạ vậy chắc là người ngoại quốc , không ngờ tên này nói tiếng nước mình rành vậy xem ra khó lợi dụng hắn ta rồi , nhưng mình nhìn huyệt đạo của tên nhóc này chắc hẳn hắn chưa từng quan hệ tình dục dục với ai bao giờ , thật may mắn , nếu là như vậy thì mình còn có cách " Cô ta nở ra nụ cười gian xảo ỏng ẻo lả lơi hương thơm như lan lời nói như mật hướng cậu mà thuyết phục

" Công tử , ngài vào đi mà , ngại gì chứ , yên tâm đi công tử ở bên trong hoàn toàn bình thường , không phải như công tử nghĩ đâu , vả ở đây cũng là nơi rất thích hợp tìm kiếm người thân... "

" Vậy sao ? "

" Ừm " - một âm giọng như sương , thần thái vô tận dâm đãng của nàng khi cất tiếng

" Mà công tử tên gì vậy nhà ở đâu thế "

Bỗng cô nàng lái chủ đề , thực ra trong lòng cô ấy muốn biết thân phận đối phương để dễ bề ra tay

" Ta họ Trần , tên là Nhật Bang , nhà ta ở Nguyệt Nam Đế Quốc "

" Ồ ! Thì ra công tử từ nơi xa như vậy đến không biết cậu đến đất này làm chi vậy "

" Ừm ! , ta muốn tìm người thân của ta "

" Người thân , người thân như thế nào nhà lại ở đâu "

" Ừm , không biết nữa không nhớ nữa , ta chỉ rõ là người ấy là em gái của ông nội ta , sống ở kinh đô nước này "

" À vậy à "

" Mà chị tên gì vậy " Ngọc vũ hướng ánh mắt thú vị nhìn nàng

" Sao gọi ta là chị , phải gọi ta là Tịch nhi nha , ta đâu già tới mức đó "

" Tịch Nhi "

" Ưm , ngoan lắm "

" Vậy giờ nhật bang tiểu đệ đệ vào trong nha "

" Vâng "

" À l Tịch nhi , tịch nhi có biết xung quanh đây chỗ nào có cọp xuất hiện không , ta nghe nói khu vực này gần rừng nên quái thú thường hay vào thành hại người , ta sợ cọp lắm , ta chỉ thích nai thôi "

" Trời ạ , chỗ kinh đô này lấy đâu ra dã thú như cọp mà nếu có cũng chỉ là đám yêu thú tộc , bọn nó rất là hiểu chuyện sẽ không cắn đệ đệ đâu nha "

" À dạ , vậy mình vào thôi tịch nhi "

" Ư ! Vào thôi "

Cô nàng Tịch nhi khi nghe cậu giới thiệu tên họ liền mơ hồ hình như nghe tên này ở đâu , theo ký ức của nàng thì họ trần là thế gia vọng tộc lớn ở nguyệt nam nhưng không còn nhớ rõ là ở vùng miền nào của nguyệt nam , còn tại sao ngọc vũ lại nói sợ cọp vì cậu đã lén mở thiên nhãn triết quan sát kĩ từng tòa lầu này cậu phát hiện tòa lầu này có ẩn tàng rất nhiều rất nhiều ma thú hệ kim và hệ thổ

Cả hai bóng người đi vào trong , xung quanh toàn là mùi xú uế của nam nữ , tuy vậy với thần thông vô biên thì cậu đã tịnh hóa mùi hương này thành mùi hoa sen

" Ai đây vậy Lam Ảnh Tịch "

" Ây nha , tiểu chủ nhân này tên gọi là Trần nhật bang , hôm nay là lần đầu tiểu chủ nhân đến chỗ chúng ta để tìm người , các ngươi phải hầu hạ thật chu đáo tiểu chủ nhân đấy , nếu ai làm tiểu chủ nhân phật ý là ta đánh đòn các ngươi đấy "

" Yên tâm đi tỷ tỷ chúng ta sẽ phục vụ tận tình nhất cho tiểu chủ nhân "

" Vậy thôi được rồi ta ra ngoài trước đây "

" Tịch nhi đi đâu vậy , ta tưởng tịch nhi sẽ vào chung cùng ta "

" Ưm ngoan ngoan đi mà , ta chỉ tiếp đệ bên ngoài thôi , còn bên trong là sẽ do các tỷ tỷ muội muội tiếp " Vừa nói nàng ta vừa nở nụ cười ấm áp như mặt trời với cậu

" Ừm , vậy thì ta tạm biệt Tịch nhi vậy "

Nàng ta đáp lại cậu một nụ hôn gió vào môi cậu , ngọc vũ khóe môi giật giật , chỉ là hành động này diễn ra nhanh nên không ai để ý hay để tâm

" Đi thôi tiểu chủ nhân , chúng ta sẽ có những khoảnh khắc thật tuyệt vời đó , thích hông "

Người nói là Hổ Tứ Nương , trong tương lai sẽ là một trong ba chấp pháp tối cao của Thiên Đạo

Lam Ảnh Tịch vừa đi ra trước cổng cửa thì đổi sắc mặt

" Xì , đúng là thằng khờ "

Bỗng Lam ảnh tịch chau mày nói

" Không biết đứa nào lau dọn không sạch lại để cái mùi kỳ kỳ này bay khắp nơi , bà mà tìm được bà vặt lông ra "

Ai là nai ai là cọp tới giờ mới rõ ràng , ngọc vũ vừa bước vào một cái phòng , cậu liền thi triển thần thông đóng băng thời gian không gian toàn bộ tinh cầu và trói tất cả cô gái lại

" Phải đem thế giới này biến thành thế giới thật mới được " Ngọc vũ vuốt cằm nói .