Lạc Nại Hà hôn mê đủ mười ngày mười đêm, khi tỉnh lại, Tô Lạc không biết đã đi đâu, chỉ tìm được ở trên đầu giường ba trái hầu nhi quả và một nắm mai tử ngọc tuyết đáng yêu, tản phát ra hương thơm ngọt ngào thanh mát.
Y nghẹn một bụng tức và nghi hoặc, không chỗ nào phát tiết, ngồi trên giường ngây ra nửa ngày, nhét hầu nhi quả và mai tử vào túi trữ đồ, rồi theo thói quen chạy tới Tiểu Thạch Phong.
Từ xa, đã nhìn thấy một đạo thân ảnh quen thuộc đang đứng trên đỉnh núi, cầm kiếm mà múa, kiếm nâng gió khởi, không phải là Cảnh Dương thì là ai? Nhưng mà… hình như lại kém hơn rất nhiều so với kiếm vũ mà y đã nhìn thấy trong lúc hoảng hốt ngẩn ngơ lúc trước, thiếu đi khí phách kinh thiên động địa đó, thiếu đi tư thế kinh diễm tuyệt luân đó, chỉ có tư thế giơ chân múa tay, là vẫn quen thuộc như cũ.
“Cảnh Dương sư huynh, thương tích của huynh đã khỏi chưa?”
Y đứng dưới chân núi hô hoán, gió thổi thanh âm, phiêu phiêu đãng đãng luẩn quẩn dâng lên, rơi vào tai của người đang cầm kiếm, kiếm vũ đó hơi ngừng lại, sau đó một giọng nữ giòn tan truyền tới: “Lại là đồ vô lại nhà ngươi, nhanh rời khỏi Tiểu Thạch Phong.”
Vạn Tú Nhi?
Giọng nói của tiểu cô nương lộ ra sự mềm mại, nhưng không bỏ qua cho ai. Lạc Nại Hà nhảy lên trên thêm mấy chục trượng, bước lên sườn dốc, thì nhìn rõ được bên cạnh Cảnh Dương, còn có vị tiểu sư muội mới nhập môn đó đang đứng, yêu kiều khả ái, liền trêu chọc: “Vạn sư muội, muội có thể đại biểu cho Cảnh Dương sư huynh sao?”
Y chớp chớp mắt, ám muội trong ngữ khí cho dù là kẻ điếc cũng có thể nhận ra được.
Sắc mặt tiểu cô nương lập tức đỏ bừng hơn nửa, tức phì phì nói: “Cảnh Dương sư huynh, tên vô lại này ức hiếp muội, huynh nhanh đuổi y đi đi.”
Cảnh Dương mặt không biểu tình, cầm kiếm đứng thẳng, thân hình tựa hồ có hao gầy đi một chút, trên mặt cũng lộ ra vẻ tái nhợt, hiển nhiên thức hải bị thương quá nghiêm trọng, còn chưa hoàn toàn hồi phục, ngay cả kiếm ý cũng không thể vận dụng, chỉ có thể tu luyện Thanh Phong kiếm quyết để hoạt động gân cốt.
Tiểu cô nương thấy sư huynh nhà mình căn bản không có ý xuất đầu, nhất thời tức tới dậm chân, rút thanh trường kiếm ra khỏi túi trữ đồ, nộ xung xung đâm tới Lạc Nại Hà.
“Vô lại, không cho phép lại gần Cảnh Dương sư huynh, nhanh đi, nếu không ta không khách khí với ngươi.”
Sư huynh rất lợi hại thì không sai, nhưng hiện tại bị trọng thương, vạn nhất tên vô lại muốn động tay động chân, sư huynh cũng vô lực phản kháng. Ôm tâm tư như vậy, Vạn Tú Nhi quả thật giống như gà mái mẹ đang bảo vệ con, chỉ sợ sư huynh nhà mình sẽ bị tên vô lại ôm tâm tư quấy rối mà còn dám chiêu cáo thiên hạ này khinh bạc.
“Oa oa oa… mưu sát a…. đồng môn tương tàn a…. Cảnh Dương sư huynh cứu mạng a….”
Lạc Nại Hà ôm đầu rụt cổ, cố ý chạy ra trốn sau lưng Cảnh Dương, ai ngờ được tiểu cô nương thấy y tiếp cận Cảnh Dương, càng thêm gấp gáp, miệng nhẹ thổi một hơi, trường kiếm xé không mà đi, trực tiếp nhắm vào chỗ yếu hại sau lưng y.
“Mẹ ơi, đùa một chút mà thôi, Vạn sư muội thật sự muốn đồng môn tương tàn sao….”
Sắc mặt Lạc Nại Hà khẽ biến, bản thân y chưa từng tu luyện qua kiếm thể, chịu không nổi lợi đao này nhẹ nhàng quẹt một cái đâu, theo tính phản xạ co ngón tay bắn tới, trường kiếm liền chuyển hướng ngay giữa không trung, trở ngược đâm hướng thẳng chỗ Vạn Tú Nhi mà bay.
“Chết rồi!”
Chân nguyên của mình từ lúc nào đã thâm hậu đến mức có thể bắn trường kiếm vậy? Lạc Nại Hà biến sắc, vốn ý của y chỉ là muốn bắn mũi kiếm tránh ra một chút mà thôi, lúc này mới đột nhiên nhớ tới mình đã trải qua tẩy lễ của Băng Hỏa Cửu Trọng Thiên, linh lực tích lũy trong đan điền rất nhiều, chuyển hóa thành chân nguyên. Tự nhiên là thâm hậu hơn xa ngày trước.
“Dẫn Kiếm thuật!”
Y luống cuống tay chân vận ra một linh quyết xa lạ, ý đồ muốn triệu hồi thanh trường kiếm đã bắn ra, nhưng thanh kiếm đó chung quy không phải là thứ mà y thường dùng, nên nào có thể tâm ý tương thông, càng huống hồ y bình thường luôn né tránh luyện tập, Dẫn Kiếm thuật này chỉ học được một nửa, bình thường triệu hồi kiếm của mình còn có lúc linh lúc không linh, trong lúc cấp thiết này, nào có được nửa điểm tác dụng.
“Dẫn Kiếm thuật!”
Lại một tiếng hô nhẹ, nhưng là Cảnh Dương xuất thủ, không triệu hồi thanh kiếm bắn ngược đó, mà xuất ra thanh trường kiếm trong tay mình, lấy kiếm quyết dẫn đạo, nhanh chóng đâm qua thanh kiếm đang nhắm vào Vạn Tú Nhi.
“Keng!”
Tiếng vang giữa không trung, hai kiếm một chếch một gãy, thanh kiếm gãy thì rơi xuống đất, thanh kiếm bị chếch đi vẫn hướng về phía Vạn Tú Nhi, nhưng chỉ sượt qua vạt áo của tiểu cô nương mà thôi, chém đứt vài sợi tơ.
“Oa!”
Vạn Tú Nhi bị dọa sắc mặt trắng bệch, tay chân lạnh cóng, ngồi xổm dưới đất khóc thét.
Cảnh Dương nhặt thanh kiếm gãy lên, nhìn vết gãy bóng loáng, sắc mặt thâm trầm, lạnh lùng trừng sang Lạc Nại Hà.
“Cái này…. ngoài ý muốn… thật sự chỉ là ngoài ý muốn a….” Gia hỏa nào đó vô ý chuốc họa bị trừng tới dựng hết lông tơ, vội vàng xua tay muốn thoát trách nhiệm, lại đau lòng moi một nắm mai tử đưa tới trước mặt tiểu cô nương.
“Vạn sư muội, là sư huynh sai, nè, mai tử của Cửu Tâm Ngọc Nhụy Mai, rất ngon đó nha, sư huynh cho muội bồi tội được không, muội đừng khóc nữa nha….”
Biện pháp khắc phục hậu quả này không chút tác dụng, trừng thì vẫn trừng, khóc thì vẫn khóc, gia hỏa xui xẻo cực điểm chỉ đành thầm mắng mình hôm nay xuất môn không xem hoàng lịch, nhét mai tử vào trong tay tiểu cô nương, sau đó ôm đầu rụt cổ chạy đi.
Nhìn theo bóng lưng thê thảm chạy trốn, ánh mắt của Cảnh Dương, dần dần trở nên thâm trầm vô cùng. Chỉ hơn mười ngày không gặp, tu vi của phế vật này thế nhưng… tinh tiến đến vậy, cho dù chưa tiến vào Trúc Cơ kỳ, nhưng ít nhất cũng đã bước nửa chân vào rồi.
Mười ngón tay xiết chặt thành quyền, lòng Cảnh Dương một khắc đó, sôi sục, gầm thét, lẽ nào hắn sẽ thua cho một phế vật? Không thể, tuyệt đối không thể.
“Đúng rồi, còn chưa đưa bổ thiên tửu cho Cảnh Dương sư huynh!”
Một đường chạy thẳng về Minh Nguyệt Phong, tới nơi rồi Lạc Nại Hà mới vỗ đầu, nhớ ra lý do mình đến Tiểu Thạch Phong. Bỏ đi, ngày mai lại đi vậy, nhớ lại sắc mặt âm trầm vô cùng vừa rồi của Cảnh Dương, có cho y thêm mười lá gan y cũng không dám quay lại. Nhưng mà… từ lúc nào mà mình lại sợ nhìn sắc mặt của Cảnh Dương sư huynh?
Nỗi lo sợ đột nhiên ập đến, khiến Lạc Nại Hà làm thế nào cũng không thể nắm rõ được, trước đây khi nhìn trộm, cho dù sắc mặt của Cảnh Dương có đen như đáy nồi, y cũng chưa từng sợ hãi a, lẽ nào Băng Hỏa Cửu Trọng Thiên còn có thể khiến lá gan của người ta nhỏ đi, trái tim thình thịch đập miết?
Vừa nghĩ đến tư vị thống khổ tới cực điểm trước khi hôn mê, gia hỏa này nhất thời liền rùng mình, hút lãnh khí rồi ném hồi ức này lên chín tầng mây, đánh chết cũng tuyệt đối sẽ không hồi tưởng lại nữa.
Lấy một trái hầu nhi quả ra khỏi túi trữ đồ, Lạc Nại Hà vừa cắn và xem xét tình trạng trong nội thể của mình, tình hình thất thủ trước đó không thể nào xuất hiện nữa, nếu không phải có Cảnh Dương sư huynh cản lại, vừa rồi chắc y đã phải gánh tội danh tàn hại đồng môn trên lưng rồi, bị phạt diện bích là còn nhẹ, đuổi khỏi La Phù Kiếm Môn cũng không hề nói quá.
Đan điền bị linh khí nhồi nhét to trướng gần như gấp ba, bên trong chật ních, linh khí còn chưa kịp chuyển hóa thành chân nguyên, thậm chí ngay cả trong kinh mạch toàn thân cũng toàn bộ nhét đầy linh khí, tựa hồ sắp dẫn tới tắc nghẽn, cho đến khi Lạc Nại Hà bị dọa nhảy dựng, mẹ ơi, nhìn độ dày này, nếu còn nhiều thêm một chút nữa, thân thể của y nhất định sẽ bị nghẹn nổ.
Điều tức, tu luyện, nhanh chóng chuyển hóa toàn bộ linh khí thành chân nguyên, y không muốn bắt chước đệ tử Tọa Vong Phong, coi chuyện tự nổ là trò vui.
Vừa mới khoanh chân ngồi nhập định, một nhân ảnh lóe lên trong phòng, Tô Lạc đã trở về.
Nếu Lạc Nại Hà hiện tại đang mở mắt, khẳng định sẽ bị bộ dạng của Tô Lạc dọa ngất. Tóc xõa tung, một thân bạch y, hai bàn chân để trần, lơ lửng trầm nổi, vừa nhìn, cực giống như ma quái, ngay cả sắc mặt, cũng trắng không còn chút huyết sắc.
Thấy gia hỏa này đang ngoan ngoãn tu luyện, Tô Lạc đang kiệt quệ cũng được an ủi nhẹ cười, rốt cuộc không uổng phí một phen tâm huyết của hắn. Trong lòng bàn tay hắn, cầm một vật có hình dạng một đoàn ngọc huyết sắc, trong thân ngọc luẩn quẩn ánh kim, lấp lánh chớp lóe.
“Mệt chết rồi, nghỉ ngơi một chút đã.”
Thu lại vật hình ngọt huyết sắc đó, Tô Lạc liền cứ vậy ngồi dưới chân Lạc Nại Hà, dựa vào mép giường trầm trầm ngủ say.
“Con người a….”
Tiểu hồng điểu đứng ngoài cửa sổ thò đầu thò não vào cảm thán một tiếng như thật, rồi vỗ cánh bay lên trời. Một con vân tước đuổi theo, bay quanh nó, tiểu hồng điểu khinh thường không thèm nhìn. Gia là Tự Phượng, đừng thấy gia huyết mạch không thuần, nhãn lực của gia cao lắm nga, không phải Phượng Hoàng thì gia không thèm nhìn, gia mới không giống quái vật Tô Lạc đó, nhãn lực cỡ ấy, dưng không nhìn trúng một tiểu hỗn đàn vô tâm vô phế, ăn khổ chịu tội cũng đáng đời.
Vân tước cúi đầu rầu rĩ ly khai, tiểu hồng điểu ngẩng đầu cao cao, phát ra tiếng thánh thót như Phượng hót, chấn động chín tầng mây.
“Đó không phải là linh sủng của Lạc sư đệ sao?”
Trúc Diệp Thanh nhẹ cười, trong mắt đầy hâm mộ. Có thể tự do tự tại bay trên trời, là cảm giác tiêu dao như thế nào đây?
“Tuyệt vân khí, nhập thanh thiên, lốc xoáy thẳng đi ngàn vạn dặm, khói nhẹ mịt mù vô tông tích….”
Đây là lý tưởng ban đầu của hắn, vì lý tưởng, hắn bước chân vào con đường tu tiên, mà trên con đường tu tiên vạn vạn người từng bước chông ai, có mấy ai có thể bước vào đại đạo tiêu diêu? Thương tùng bách niên lão, hàn sơn vạn tải thanh, phù du một đời tranh triều tịch, thương hải tang điền ức vạn niên, ai có thể trường sinh đây?
Có lẽ, thà làm một con điểu.
“Sư điệt…”
Nhân ảnh chợt lóe, ngũ quan tinh xảo đến mức không giống phàm nhân của vị Nữ Nhi Hồng mới bước lên chức sư thúc, xuất hiện trước mặt hắn. Bạch y phiêu phiêu, thần tình lãnh ngạo, tựa như một đóa tuyết sơn hàn liên.
“Sư thúc vạn an.” Trúc Diệp Thanh đứng thẳng lên.
“Vì ta thất trách, hầu nhi quả bị trộm đi không ít, thủ tọa nổi giận, lệnh cho ta phải đến Tư Quá Nhai diện bích, bắt đầu từ bây giờ, do ngươi trông coi hầu nhi quả.” Thanh âm của Nữ Nhi Hồng lành lạnh, tựa hồ không hề để ý đến chuyện bị phạt.
“Vâng, sư thúc.”
Trúc Diệp Thanh đáp một tiếng, đang muốn nói chuyện, vừa ngẩng đầu lên, đã trống vắng không người. Hắn cười trừ, nhưng lại khó che giấu nỗi thất vọng. Từ sau khi tiến vào Trúc Cơ kỳ, thái độ của Nữ Nhi Hồng đối với hắn, đã không còn thân mật như trước đây nữa, tới lui vô tung, không biết tìm kiếm ở đâu.
Tu vi của tu sĩ càng tăng tiến lên một tầng, thì cách con đường thông thiên càng gần thêm một bước, tuyệt vân khí, nhập thanh thiên, lốc xoáy thẳng đi ngàn vạn dặm, khói nhẹ mịt mù vô tông tích, đến lúc đó, không luyến phàm tình, không thương vạn vật, có phải sẽ thật sự có thể cầu trường sinh, được tiêu dao không?
Hầu nhi quả sinh trưởng trong hầu nhi cốc nằm sâu trong Hồ Lô Phong, nơi đó trời sinh đã có một màn sương mù bao phủ, ngăn cản phi điểu dã thú quấy nhiễu, lại chỉ có một con đường độc đạo làm quan ải, chỉ một người lại mang khí thế như vạn người chống địch, cho nên đối với việc trông coi hầu nhi quả, trước giờ không quá cẩn mật, bình thường chỉ phái hai đệ tử Ngưng Khí kỳ trông coi con đường độc đạo là đủ, thỉnh thoảng tự tiện rời khỏi cương vị một chút cũng không có vấn đề gì lớn, Nữ Nhi Hồng chỉ có thể nói là đụng phải vận xui của hắn, trên thực tế La Phù Kiếm Môn phái người trông coi, chủ yếu là phòng ngừa đệ tử của La Phù Kiếm Môn xông lầm vào, chứ không phải phòng kẻ trộm, vì hầu nhi quả chỉ có tác dụng với tu sĩ tu luyện kiếm ý, đệ tử bình thường cho dù có ăn hầu nhi quả, cũng không có tác dụng gì.
Trúc Diệp Thanh đến hầu nhi cốc, vừa nhìn đã thấy trái chín trên cành đã bị ăn trộm sạch sẽ, dưới đất lại còn rớt không ít hạt, nhất thời liền suy đoán xem kẻ trộm này là ai. Trừ cái con Tự Phượng đại gia có một chút huyết mạch của Phượng Hoàng đó ra, cũng không có dã thú nào khác có thể thoát được sự trông coi của đệ tử mà trực tiếp xông thẳng qua màn sương mù trở ngại tiến vào hầu nhi cốc, nước bọt Phượng a, hồi sinh người chết, hóa xương trắng thành thịt, còn có thể giải độc, không biện pháp, hắn gãi gãi mũi, chấp nhận thôi. Ít nhất con Tự Phượng đó cũng khá trượng nghĩa, không hái trộm hết những trái chưa chín, đương nhiên, đây cũng có thể là do cho điểu tham ăn đó chê trái chưa chín vị đạo không ngon.
“Kỳ quái, Kiếm Nam Xuân sư huynh sao không ở đây? Lẽ nào cũng bị phạt đi diện bích rồi?”
Trên mặt Trúc Diệp Thanh nhất thời tiêu mất nụ cười, một người trông coi hầu nhi quả, đó không phải là ngay cả cơ hội làm biếng uống miếng rượu cũng không có sao? Khổ sai!
“Sư huynh, ta muốn trừ ma vệ đạo.”
Sau khi chuyển hóa toàn bộ linh khí thành chân nguyên, Lạc Nại Hà bước chân vào Trúc Cơ kỳ, ngay cả một chút trở ngại cũng không gặp phải, coi như là vận may cực điểm. Gia hỏa này vừa mở mắt ra câu đầu tiên nói, chính là chính nghĩa lẫm nhiên biểu thị phải đi diệt sát Huyết Ma.
Lời chưa nói xong, y lại thần tình quái dị rờ sau ót: “Di? Tại sao ta lại nghĩ như vậy?”
Chiếu theo tính cách bình thường của Lạc Nại Hà, nếu như có thể đánh chó đã rơi xuống nước, y nhất định sẽ chạy thật nhanh tới, nhưng đã nhìn thấy sự lợi hại của Huyết Ma qua thủy kính, y không mượn cớ nhận nhiệm vụ nhanh chóng chạy khỏi La Phù Kiếm Môn đã là không tồi rồi, sao có thể đi trừ ma vệ đạo được.
(*Đánh chó đã rơi xuống nước: đả kích người đã bị thất bại)
Thế là, gia hỏa này đầy nghi hoặc, rờ rờ ót, con mắt đảo đảo láo liên không ngừng, y đang nghĩ bản thân có phải đã uống lộn thuốc không, sau khi đã trải qua tẩy lễ của Băng Hỏa Cửu Trọng Thiên, sao tính tình của y cư nhiên cũng thay đổi rồi, lẽ nào kỳ thật y đã là một tên điên rồi sao?
Ý niệm này khiến Lạc Nại Hà có chút kinh sợ, cách nghĩ trừ ma vệ đạo này, đối với y mà nói thì đích thực điên cuồng không thể tả.
Bốp!
Tô Lạc một chưởng vỗ lên ót y, đảo mắt trắng không hảo khí nói: “Nghĩ bậy cái gì, ta thấy sau khi đệ tiến giới, lòng tự tin tăng lạnh, có phải là cảm thấy một kiếm phất lên, thiên hệ chỉ còn mình ta?”
Lạc Nại Hà bị đánh đến mắt nổ sao kim, thế là tạp niệm gì cũng không còn, chỉ rờ ót ủy khuất nói: “Sư huynh, hạ thủ quá nặng đệ sẽ biến ngu đó.”
Bốp bốp!
“Vậy thì ngu chút đi tốt hơn.” Tô Lạc lại đánh một chưởng qua, dưới gương mặt nhìn thì đầy tiếu ý, ẩn ẩn thoảng qua một mạt lo âu.
Thất tình thất khiếu đã khai, bản tính chân chính vốn bị đè ép của gia hỏa này, đang từng chút từng chút trở về, người thiện lương chính nghĩa, đa tình mẫn cảm đó a, đột nhiên quay đầu, hoang mang như nằm mộng.
“Sư huynh huynh nhất định là đang ghen tỵ đệ thông minh hơn huynh!” Lạc Nại Hà tức giận dậm chân.
Được thôi, ít nhất dựa vào tình huống trước mắt mà nói, vẫn là cá tính vô tâm vô phế chiếm hơn phân nửa. Tô Lạc nghiêng đầu qua, trầm mặc một chút, sau đó quay đầu cười như xuân hoa: “Người ngu ngốc dễ khoái lạc.”
Lạc Nại Hà nghiến răng nghiến lợi: “Là kẻ ức hiếp người ngu ngốc mới dễ đạt được khoái lạc hơn.”
Ý cười trên mặt Tô Lạc mất đi, thần sắc thâm trầm nói: “Sư đệ, đệ thật thông minh, ta rất ghen tỵ.”
Lạc Nại Hà giương nanh múa vuốt bổ nhào qua, Tô Lạc cười ha ha nhấc chân bỏ đi, hai người một trước một sau, truy đuổi đánh nháo trên đỉnh Minh Nguyệt Phong, kinh động làm chim bay khỏi rừng, thú chạy khỏi ổ, kinh động tới mức mấy đệ tử đang tu luyện Thiện Thủy kiếm quyết nhất thời phân tâm, liền biến thành gà luộc.
Vì đả kích của Tô Lạc, ý tưởng trừ ma vệ đạo của Lạc Nại Hà cứ như vậy chết ngay trong trứng, sau một trận vui nháo, y mới hậu tri hậu giác nhớ ra, phải đem bổ thiên tửu cho Cảnh Dương.
“Nói ra thì, Cảnh Dương sư huynh cũng rất đáng thương a, hắn đối với tu luyện quá mức cố chấp, nên mới nhất thời mạo hiểm, tổn thương tới thức hải.” Lạc Nại Hà túng lúng cười, “May mà đệ từ chỗ của Trúc Diệp Thanh sư huynh chèn ép được thêm một bình bổ thiên tửu, lát nữa sẽ đưa cho Cảnh Dương sư huynh, huynh có muốn đi cùng không?”
Y vuốt tóc hỏi Tô Lạc, vẻ mặt kỳ vọng. Kỳ thật Tô Lạc sư huynh rất tịch mịch đi, ở Minh Nguyệt Phong, trừ y ra, thì y chẳng bao giờ thấy Tô Lạc và sư huynh đệ nào khác thân cận, Cảnh Dương sư huynh là một người cao ngạo, nhưng kỳ thật lại ngoài lạnh trong nóng, ách…. Hiện tại là Cảnh Dương sư điệt rồi, y bắt đầu cười trộm, cảm giác có thể đè đầu Cảnh Dương thật sự không tồi nha. Nói ra, Tô Lạc sư huynh và Cảnh Dương sư điệt, căn cốt kỳ thật rất tương đồng a, đối với người khác mà nói, Tô Lạc sư huynh cũng là một người không dễ dàng tiếp cận.
Tô Lạc chỉ có thể than thở, nếu thất tình thất khiếu chưa bị xông khai, gia hỏa này tuyệt đối sẽ không hảo tâm như vậy, bổ thiên tửu đã tới tay không đem đi bán lấy linh thạch đã là không tồi, sao có thể tặng không được. Trong nhất thời hắn rối rắm vạn phần, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt?
“Sư huynh….”
Gia hỏa nào đó kéo dài giọng, ớn tới mức Tô Lạc dựng lông toàn thân.
“Biết rồi… ta đi, ta đi….” Hắn nghiến răng nghiến lợi, chuẩn bị đi nhìn bộ dáng yếu kém của tình địch.
“Vậy sư huynh chuẩn bị lễ vật gì?” Cánh tay của gia hỏa nào đó bắt đầu chèo kéo.
“Ít nhất sẽ không thua kém bổ thiên tửu của đệ.”
Tô Lạc cười lạnh, tiếp tục cười lạnh, hàm răng thì nghiến ken két.
Cảnh Dương đã rời khỏi thủ tọa điện, từ sau khi hắn tỉnh khỏi hôn mê, đã dọn về nơi ở của mình dưỡng thương. Khi Lạc Nại Hà và Tô Lạc đến, hắn đang tu luyện, tuy thức hải bị tổn thương, nhưng trên người thì không bị tổn thương nào quá nghiêm trọng, không thể tu luyện kiếm thể, không đại biểu là hắn không thể hấp thụ thiên địa linh khí chuyển hóa thành chân nguyên.
Trúc Cơ kỳ, ba chữ này tựa hồ khắc sâu vào trong lòng Cảnh Dương, hắn vô pháp tiếp nhận sự thật mình luôn tu luyện cư nhiên lại thua cho một tên phế vật.
“Cảnh Dương sư điệt có ở đây không?”
Khi Cảnh Dương tu luyện dần nhập tâm, một câu thăm hỏi bên ngoài phòng xém chút khiến hắn tẩu hỏa nhập ma, trong đầu chỉ vang vọng hai chữ: Sư điệt, sư điệt, sư điệt….
Đây thật sự…. là kỳ đại sỉ nhục. Rồi sẽ có một ngày, hắn phải bắt tên phế vật đó gọi hắn một tiếng sư tổ tông, Cảnh Dương tựa hồ muốn cắn đầu lưỡi ra máu, mới cuối cùng hồi phục lại được linh khí đang dâng tràn chạy loạn trong kinh mạch, chậm rãi mở mắt ra.
“Cảnh Dương sư điệt, sao lại tu luyện nữa rồi? Vết thương của ngươi còn chưa tốt, phải nghỉ ngơi nhiều…. ách, đây là bổ thiên tửu, đối với thương thế của ngươi…. rất tốt….”
Lạc Nại Hà quan tâm đi tới, y rất có tự giác của trưởng bối, ngay cả thái độ và ngữ khí cũng đều có cảm giác trưởng bối, nhưng bị cặp mắt vừa đen vừa sáng vừa thâm u của Cảnh Dương trừng một phát, cỗ cảm giác trưởng bối không biết từ chỗ nào chui ra đó nhất thời yếu đi, biểu tình nhanh chóng chuyển biến thành thần sắc sùng bái kính ngưỡng.
“Ai da da da, ta là nói, Cảnh Dương sư, sư… sư cái kia…. luôn phấn đấu nỗ lực nhất, trách không được chưởng giáo chân nhân cho phép ngươi đang ở Ngưng Khí kỳ mà được vào kiếm trì luyện thể….”
Nhìn sắc mặt càng lúc càng âm trầm của Cảnh Dương, y lập tức ý thức được, mình lại nói sai nữa rồi, liền rất dứt khoát ngậm miệng, trốn ra sau lưng Tô Lạc, trong lòng thầm lẩm bẩm: Tại sao ta phải sợ hắn nha, rõ ràng là vãn bối mà…
Tự tác nghiệt, không đồng tình. Tô Lạc liếc mắt nhìn y một cái, nhưng vẫn đứng thẳng, che chắn mục quang bất thiện của Cảnh Dương.
Cảnh Dương lúc này mới chú ý thấy Tô Lạc cũng tới, nhất thời có chút phẫn nộ, hắn cư nhiên không chú ý tới kình địch này, xem ra trình độ tổn thương của thức hải còn nghiêm trọng hơn cả sự tưởng tượng của hắn.
“Tham kiến Tô sư thúc.”
Hắn ưỡn thẳng ngực, không bái cũng không kiến lễ, hai mắt nhìn chằm chằm Tô Lạc, khiêu chiến, không phục, hắn không biết địch ý của mình đối với Tô Lạc là từ đâu tới, nhưng hắn tin vào trực giác của bản thân, đối với địch nhân, không cần phải kính sợ, hắn phải nhìn thẳng vào người này, sau đó kiên định tin tưởng, rồi sẽ có một ngày mình có thể đánh bại kẻ này.
Tô Lạc đối với Cảnh Dương cũng không hảo khí gì, nhưng vẻ mặt vẫn cười hi hi nói: “Cảnh Dương sư điệt có thương trong người, không tất đa lễ. Lần này đến đây, ta cũng không chuẩn bị lễ vật gì, chỉ có một phương pháp nhỏ trị liệu tổn thương thức hải muốn đưa cho sư điệt, có thể trong vòng bảy ngày khiến thức hải hồi phục lại như cũ, thậm chí còn có thể mở rộng phạm vi thức hải, chỉ là không biết sư điệt có chịu nổi khổ hay không?”
Chân mày Cảnh Dương nhăn tít lên, nụ cười của Tô Lạc, khiến hắn lập tức nghĩ tới một loại động vật mang theo mùi thúi khó ngửi, khiến người ta chán ghét_ con chồn.
“A, sư huynh, có phương pháp như vậy sao, vậy sao huynh không nói sớm?” Lạc Nại Hà từ sau lưng Tô Lạc thò đầu ra, không dám nhìn Cảnh Dương, chỉ kéo tay Tô Lạc lắc tới lắc lui.
“Ăn cây táo, rào cây sung…” Tô Lạc hàm hồ lầm bầm, có xung động muốn lôi Lạc Nại Hà ra ngoài đánh mông.
“Cái gì?” Lạc Nại Hà chớp chớp mắt, không nghe rõ, lỗ tai dán sát lại gần, tựa hồ dán hẳn vào miệng Tô Lạc.
Dụ hoặc, đây là dụ hoặc trắng trợn.
Mục quang Tô Lạc có chút mê ly, hình dáng lỗ tai Lạc Nại Hà rất ưu mỹ, vành tai tròn đầy thịt, có loại nhục cảm dụ nhân, cố gắng cưỡng chế xung động muốn đớp một phát, hắn miễn cưỡng di chuyển mục quang, nhìn thẳng vào đôi mắt hắc u của Cảnh Dương, tâm bỡn cợt dâng lên, hắn đối với sự khiêu chiến của Cảnh Dương chỉ cười không nói, sau đó đầu lưỡi nhanh chóng liếm lên vành tai dụ nhân kia một cái.
“A!”
Lạc Nại Hà nhảy dựng, chùi lỗ tai, vừa quay người đã nhìn thấy một mạt ngạc nhiên và kinh sợ xẹt qua trong mắt của Cảnh Dương.
“Sư huynh!”
Y mặt đỏ tai hồng, tức giận cấp bách, tay xiết quyền nhưng không đánh qua. Cân nhắc lại thực lực của mình, y đánh không lại sư huynh nha, nhưng, nhưng mà, trước mặt Cảnh Dương làm ra chuyện đó, thật sự là mất mặt mất tới tận nhà mà, vạn nhất Cảnh Dương tức giận thì làm sao? Cũng không đúng, hắn tức giận thì có liên quan gì tới ta chứ?
Trong nhất thời, Lạc Nại Hà hỗn loạn, cũng không biết bản thân rốt cuộc là muốn cái gì, càng không biết bản thân tại sao phải sợ Cảnh Dương tức giận.
“Xin lỗi, xin lỗi, đột nhiên nghĩ tới lỗ tai heo ăn rất ngon, nhịn không được liền….” Tô Lạc khoanh tay trước ngực, làm như không có chuyện gì giải thích, chỉ là nụ cười trên gương mặt thập phần đáng ghét, giống hệt con mèo đắc ý vì trộm được cá.
“Đệ mới không phải là heo!” Lạc Nại Hà tức giận gầm lên.
“Được thôi, ta biết đệ không phải là heo…” Tô Lạc xua tay, “Ta xin lỗi, được chưa.”
Đối mặt với bộ dáng vô lại đến cùng của Tô Lạc, Lạc Nại Hà vô lực nhún nhún vai, lòng thì càng chửi rủa, sư huynh lúc nào thì đã học được tuyệt chiêu vô lại của y rồi?
“Là phương pháp gì?” Cảnh Dương đột nhiên mở miệng.
“A?”
“Ta là hỏi, phương pháp có thể khiến thức hải hồi phục như cũ trong bảy ngày.”
Cảnh Dương từng chữ từng chữ lập lại, sâu trong con mắt hắc u u, chớp động một mầm hỏa nho nhỏ. Hắn không biết Tô Lạc tại sao phải dùng phương thức khinh bạc phế vật đó để khiêu chiến với hắn, hắn chỉ biết, Tô Lạc đã thành công rồi. Còn về phế vật đó, nhìn bộ dáng vô dụng của y sau khi bị khinh bạc cư nhiên ngay cả trả đòn cũng không dám, Cảnh Dương liền cảm thấy mầm hỏa trong đáy lòng đó, lại bị hung hăng thêm vào một bó củi khô, thiêu đốt càng thịnh vượng. Có gan khinh bạc hắn, nhưng khi bị người ta khinh bạc, lại không có gan đánh trả, phế vật này… hắn nổi hỏa không tên, toàn thân muốn bốc khói, nhưng lại không biết bản thân tức giận nhất chung quy là sự khiêu chiến của Tô Lạc, hay là sự vô năng của phế vật, hoặc có lẽ điều làm hắn chân chính tức giận nhất là mắt thấy phế vật này bị người ta khinh bạc mà mình lại vô năng giúp đỡ.
“Ngươi đã chuẩn bị chịu khổ chưa?” Tô Lạc nghiêng mặt, con mắt thon thon nhỏ nhỏ, nhìn càng giống
con chồn hôi.
“Như, như vậy được không?”
Đối với phương pháp nhỏ của Tô Lạc, Lạc Nại Hà ôm thái độ hoài nghi cực lớn, không phải y không tín nhiệm sư huynh của mình, mà là phương án trị liệu Tô Lạc đề ra, quá mức nguy hiểm.
Lúc này, ba người đang đứng trước tảng đá ngoài kiếm trì, cách kiếm trì chỉ một bước chân. Cởi chuông vẫn cần phải nhờ người buột chuông, bị thương ở đâu thì trị thương ở đó, đây chính là phương pháp nhỏ của Tô Lạc.
“Được hay không, thì phải coi ý chí của bản thân Cảnh Dương sư điệt thôi.” Tô Lạc cười như không cười, “Cái gì là thức hải? Nơi thần thức biến hóa. Cái gì gọi là thần thức? Ý chí. Kiếm trì tập hợp những gì? Kiếm ý. Hai thứ tuy không tương đồng, nhưng trên cơ bản vẫn giống nhau, chúng đều là ‘ý’. Thức hải của Cảnh Dương sư điệt là bị kiếm ý phản phệ mà dẫn đến trọng thương, tự nhiên có thể dùng phương pháp hấp thụ kiếm ý để bù đắp vào. Nói đơn giản hơn, thức hải giống như mặt đất mà chúng ta bước lên, mặt đất nếu như xuất hiện vết nứt, thì phải làm sao xóa bỏ? Tự nhiên là dùng đất nơi khác tới xúc vào. Chẳng qua là….”
Hắn thừa nước đục thả câu, liếc mắt nhìn sang Cảnh Dương, biểu tình cười như không cười càng lúc càng hiện rõ, thậm chí nhiều thêm một chút vui sướng trên tai họa của người khác.
“Phải làm thế nào?” Cảnh Dương không tiếp nhận cần câu của hắn, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
“Phương pháp rất đơn giản, ta truyền cho ngươi một đoạn tiểu pháp quyết cắn nuốt kiếm ý là được rồi, đây là pháp quyết do ta tự sáng tạo ra, ta gọi nó là Thôn Thiên quyết, thế nào, rất có khí thế đi, nhưng mà….” Câu chưa thả được, Tô Lạc có chút không cam tâm, lộ ra sắc mặt ngưng trọng, “Kiếm ý sở dĩ được gọi là kiếm ý mà không phải là ‘ý’ gì khác, là vì loại ‘ý’ này bén nhọn như kiếm, ngươi dùng thức hải cắn nuốt kiếm ý, thì phải chịu nổi khổ tùng xẻo, cắn nuốt một đạo kiếm ý, thì phải chịu một lần tùng xẻo, cắn nuốt càng nhiều, đối với ngươi càng tốt, cắn nuốt ngàn đạo kiếm ý, đủ để cho thức hải của ngươi hồi phục, nếu cắn nuốt vạn đạo kiếm ý, thức hải của ngươi ít nhất có thể mở rộng gấp
đôi, đáng tiếc, trên thế gian này, người chịu được nổi khổ lăng trì tùng xẻo này, không có mấy ai. Ngươi có được không?”
Cảnh Dương lạnh lùng hừ một tiếng, đối với sự đe dọa của Tô Lạc, khinh thường không thèm nhìn, sau khi ghi nhớ pháp quyết, liền bước chân vào kiếm trì, không chút thần sắc do dự. Nổi khổ lăng trì tùng xẻo, khi hắn luyện thể trong kiếm trì, sớm đã chịu qua không biết bao nhiêu lần, muốn dùng điều này hù dọa hắn, không có cửa đâu.
Lạc Nại Hà đứng một bên khinh thường trừng Tô Lạc, nói: “Hù dọa sư điệt rất vui sao?” Cảnh Dương vừa đi, tự giác trưởng bối của y lại trở về, khẩu khí rất bao che, “Cảnh Dương sớm đã tu luyện được một đoạn thời gian trong kiếm trì, thân thể sớm đã quen với việc bị kiếm ý lăng trì tùng xẻo không biết bao nhiêu lần rồi.”
Tô Lạc cười cười, thần sắc vui mừng trên tai họa của người khác càng lúc càng nồng đậm, thầm thì nói:
“Ta nói không phải là lăng trì tùng xẻo trên thân thể, mà là lăng trì tùng xẻo trong thức hải.”
Thức hải là nơi thần thức lục cảm hội tụ, nơi đó đừng nói là lăng trì tùng xẻo, cho dù chỉ một đao, cũng đủ khiến người ta chết đi sống lại, thức hải của Cảnh Dương sở dĩ bị thương, không phải chính là vì bị kiếm ý phản phệ nhẹ nhàng xẹt qua một đao sao.
Đấu với ta, cho ngươi chết. Tô Lạc đắc ý cười.
Lạc Nại Hà không nghe rõ lời lầm bầm của Tô Lạc, nhưng nụ cười tên mặt Tô Lạc thì y lại nhìn thấy rõ ràng tường tận, rùng mình một cái, đột nhiên bắt dầu lo lắng cho Cảnh Dương.
Trên thực tế, Cảnh Dương vừa vận khởi Thôn Thiên quyết, liền biết mình đã mắc lừa. Sau khi nuốt một đạo kiếm ý, thống khố không phải thứ nhân loại có thể chịu từ thức hải truyền tới tạm thời không nói, quan trọng hơn là thức hải vốn dĩ đã bị thương nghiêm trọng, bị một đạo kiếm ý này khuấy đến điên đảo, căn bản là thương càng thêm thương. Nghĩ muốn ngừng vận hành Thôn Thiên quyết, nhưng hắn lại kinh sợ phát hiện, vận hành Thôn Thiên quyết, căn bản không chịu sự khống chế của bản thân, tự động vận chuyển trong nội thể, không ngừng cắn nuốt một đạo lại một đạo kiếm ý.
“Tô Lạc….”
Từ kẽ răng phun ra tên của kình địch, giờ này khắc này, Cảnh Dương hận không thể ăn da, uống máu, nghiền hỗn đàn đó thành tro bụi.
Đây là giáo huấn, địch nhân vĩnh viễn không thể tin, cho dù, hắn là đồng môn của mình.
Ầm ầm!
Sau khi nuốt đủ trên ngàn vạn đạo kiếm ý, Cảnh Dương tuyệt vọng phát hiện, thức hải của mình dưới sự lăng trì của hết đao này tới đao khác, cuối cùng thừa nhận không nổi, lập tức sụp đổ. Thần thức của hắn mất đi chốn dung thân, lập tức phiêu tán trong không khí. Thần thức trơ trọi, chấn động với tần suất yếu ớt, ba động sản sinh khuếch tán đi, giống như một loại thức ăn mỹ vị cực điểm, rơi vào trong đám khất cái đang đói khát. Mà Cụ Phong kiếm ý đồng dạng mất đi nơi trú thân, lại giống như hài tử thề sống chết bảo vệ miếng ăn trong tay, giương nanh múa vuốt chuyển động vây quanh thần thức.
Kiếm trì, bạo động rồi, như đám quỷ đói nhìn thấy thức ăn, từ bốn phương tám hướng bổ nhào tới, vì cấp thiết, kiếm ý xuyên không lướt tới dấy lên từng trận cuồng phong.
Nơi Cảnh Dương đang ở là trung tâm, vô số kiếm ý tranh trước sợ sau tràn về phương hướng đó, thậm chí hình thành một vòng lốc xoáy nhanh chóng luân chuyển. Một vài đệ tử Trúc Cơ kỳ đang tu luyện kinh ngạc phát hiện, kiếm ý bên cạnh bọn họ đang nhanh chóng giảm xuống, vài người cách xa hơn một chút, thì thậm chí ngay cả một đạo kiếm ý cũng không thể nắm bắt được.
“Chuyện gì vậy?”
Các đệ tử Trúc Cơ kỳ đại kinh thất sắc.
Chết chắc rồi. Trong tình trạng thông qua thần thức nắm bắt kiếm trì, Cảnh Dương tuyệt vọng nhắm mắt lại, hắn không biết, ở nơi thức hải tồn tại_ Mi tâm, chậm rãi tiết ra một giọt máu, tròn trịa như châu, tươi diễm muốn rụng, không động cũng không rớt, cứ như vậy chặt chẽ dán dính vào giữa hai chân mày hắn, dập dờn tạo ra từng đạo từng đạo ba động tươi diễm màu huyết sắc, dung hợp với ba động do thần thức trơ trọi bên ngoài chấn động sản sinh ra.
Cảnh Dương đột nhiên phát giác, cơn đau tiêu biến rồi, đích xác mà nói, là ngũ cảm và lục thức của hắn đều biến mất, hắn không thể cảm giác được thống khổ từ thức hải truyền tới, không cảm giác được đau đớn sản sinh trên thân thể khi gió rạch qua, không cảm giác được hơi thở, không cảm giác được dương quang, không cảm giác được âm thanh chói tai khi kiếm ý xé không tạo ra, thậm chí ngay cả hương thơm của cỏ non tản phát hắn cũng không cảm thấy được. Hắn chỉ cảm thấy được một thứ_ giọt máu.
Tại nơi thức hải sụp đổ, xuất hiện một giọt máu kỳ lạ.
Thôn Thiên quyết vẫn đang tự động vận chuyển, một đạo lại một đạo kiếm ý bị nuốt vào, dung nhập vào huyết châu, huyết châu đó liền dùng tốc độ mắt người có thể thấy căng trướng lên, vừa căng trướng vừa nuốt sạch những tàn tích còn lưu lại sau khi thức hải sụp đổ.
Không biết qua bao lâu, Cảnh Dương kinh ngạc phát hiện, giọt máu này thế nhưng đã căng to đến độ lớn tương tự như thức hải lúc trước, hình thành một hình tròn, phiêu đãng trong không gian nhàn nhạt vô số huyết vụ.
Thức hải mới?
Thế giới của kiếm ý vẫn như cũ không ngừng bị nuốt vào trong thức hải, nhưng Cảnh Dương đã không cảm thụ được thống khổ lăng trì tùng xẻo nữa, vách của thức hải mới nhìn thì giống như một tầng máu mỏng bạc trong suốt, thậm chí chỉ cần dùng một ngón tay nhẹ nhàng đâm vào cũng vỡ ra, nhưng trên thực tế lại kiên cố chắc chắn ngoài dự liệu, hơn nữa…. nó thế nhưng đang chậm rãi khuếch đại.
Những gì Tô Lạc nói, chẳng lẽ đều là thật? Thôn Thiên quyết này thần kỳ như vậy, không những có thể trọng kiến thức hải, mà còn có thể khuếch đại thức hải.
Cảnh Dương chấn kinh, thân thể thậm chí vì quá mức chấn kinh mà hơi run rẩy. Cho dù tu vi của hắn còn rất thấp, rất nhiều thứ ẩn mật trong tu chân giới hắn vẫn chưa tiếp xúc tới được, nhưng hắn cũng biết, pháp quyết có thể trong thời gian ngắn như vậy khuếch đại thức hải, thì hiếm và trân quý bao nhiêu, pháp quyết như vậy, bất kể đặt trong môn phái nào, đều nhất định là bí mật nếu không phải nhập thất đệ tử thì không dễ dàng truyền thụ, Tô Lạc thế nhưng dễ dàng cho hắn như vậy, tại sao?
Giữa cả hai, rõ ràng là địch không phải bạn, cho dù không có tuyên cáo ra miệng, nhưng Cảnh Dương cũng biết, từ trong ánh mắt của Tô Lạc, một cử động, thậm chí một nụ cười, hắn cũng biết, Tô Lạc đã thừa nhận điểm đó.
Thức hải đối với bất cứ một tu sĩ nào, đều cực kỳ quan trọng, thậm chí có thể nói, bất kể là thuật tu, kiếm tu, thú tu, đan tu, khí tu, trận tu, hay là quỷ tu, ma tu, yêu tu, thức hải đều là căn bản của tu luyện, sự ổn định và dung lượng của thức hải, thậm chí trên một trình độ nào đó mà nói thì có thể quyết định trình độ mà suốt cả cuộc đời tu sĩ có thể đạt tới. Thức hải khuếch đại gấp đôi, hàm nghĩa mà nó đại biểu, tuyệt đối không chỉ là thăng cao dung lượng, mà ý nghĩa của nó, Cảnh Dương có thể có càng nhiều thần thức, đồng thời vì là nơi làm chốn dung thân của Cụ Phong kiếm ý, cũng có nghĩa là, Cụ Phong kiếm ý của Cảnh Dương sẽ có uy lực cường đại hơn nữa, thậm chí có thể…. vượt xa hơn tiền nhân. Càng không cần nói tới sự kiên cố bền chắc của thức hải, hắn thậm chí có thể xác định, nếu hắn tiếp tục ở lại kiếm tì tu luyện kiếm thể, dựa vào trình độ kiên cố của thức hải, cho dù kiếm ý có phản phệ cả trăm lần, cũng không thể nào tổn thương tới thức hải, thậm chí còn có khả năng khiến thức hải tiếp tục khuếch đại. Kiếm trì rồi sẽ trở thành bảo địa tu luyện của một mình hắn, vào trước đây, căn bản chính là một chuyện không thể tưởng tượng.
Tại sao phải giúp đỡ địch nhân trở nên cường đại?
Cảnh Dương trăm suy ngàn nghĩ cũng không hiểu.
Tô Lạc, rốt cuộc là địch hay bạn? Đối với trực giác của mình, Cảnh Dương đột nhiên bắt đầu hoài nghi. Lẽ nào hắn luôn nghĩ sai rồi.
Tô Lạc không những không phải địch nhân, mà còn là một người cực cực tốt?
Khi Cảnh Dương đang ôm một bụng nghi hoặc nghĩ làm sao cũng không thể hiểu rõ, thân thể của hắn đột nhiên hơi ngưng trệ, Thôn Thiên quyết vẫn luôn tự động vận hành đã dừng lại. Biến hóa đột nhiên xảy đến, khiến tâm trí Cảnh Dương lại lần nữa bị hấp dẫn vào trong thức hải, lúc này hắn mới phát hiện, thần thức và Cụ Phong kiếm ý phiêu tán ngoài cơ thể, không biết từ lúc nào đã trở vào trong thức hải, an tĩnh trầm nổi. Không gian của thức hải mới, quả nhiên khuếch đại lên gấp đôi, điều này khiến thức hải rõ ràng trở nên trống hơn.
Thử điều động thần thức, sau đó hắn lại chấn kinh phát hiện, thần thức của mình tựa hồ cứ như được thứ gì đó ngưng luyện qua, kiên cường dẻo dai hơn trước rất nhiều. Ngược lại Cụ Phong kiếm ý không có biến hóa gì, nhưng đây cũng chỉ là vẻ ngoài mà thôi, trên thực tế theo sự ngưng luyện của thần thức, khả năng khống chế của Cảnh Dương đối với Cụ Phong kiếm ý, cũng đã nâng cao rất nhiều.