Một giấc ngủ thoải mái. đã lâu rồi cậu ta chưa có cảm giác được ngủ một cách thoải mái như thế này. Nó như là sự sảng khoái khi được ngủ mà biết rằng ngày mai là Chủ Nhật vậy.
Mở mắt ra, cậu ta bắt đầu nhìn ngó xung quanh. Đó là một căn phòng tối đen, chỉ có thể nhìn thấy được ít ánh sáng yếu ớt hắt từ bên ngoài vào qua một khe hở đằng xa. Nó dường như là một khe cửa cố tình được để hở vậy. Sàn nhà của căn phòng nơi mà cậu vừa nằm xong có cảm giác như sàn gỗ sần sùi, tỏa ra một mùi thơm nhẹ của cây phong. Cậu ta luôn có một cảm giác kì lạ không rõ ràng từ khi tỉnh dậy nhưng lại không biểu lộ ra một chút bất ngờ nào với hoàn cảnh hiện tại của bản thân. Nó giống như một đoạn tiềm thức lệch lạc bị cắt ghép chồng chất lên trí nhớ của cậu ấy nhưng không hề gây bất cứ một sự bất hợp lý nào.
... "Vincent. Vincent Prime. đó là tên của mình"... cậu ấy bắt đầu nhớ lại.
" Thật kì lạ. tại sao mình lại không thể nhớ ra bất cứ một điều gì khác ngoài cái tên và một câu nói - G'ulthen Ard`- một câu nói thật nguy hiểm."
Sở dĩ câu ấy biết rằng lời chú này sẽ phải kèm theo cái chết mới có thể kích hoạt và khi được đọc lên thì quá trình này sẽ không thể dừng lại được. Nó chính là một câu chú ép bản thân phải tự sát với tỉ lệ thành công là 100%.
... "Mà mình đang ở đâu thế này. Bản thân cũng không thể nhớ được trước đó mình là ai và từng ở đâu nữa."
Cậu ấy quyết định đứng dậy và xem xét xung quanh. Mọi thứ quá tối ở trong căn phòng đó nên Vincent không thể xác định được căn phòng có những gì ngoài đó là một căn phòng khá rộng và trống rỗng hình vòng cung tựa như hình của thân cây, và độ cao của trần nhà thì không thể xác định được. Không còn gì khác, cậu tiến về phía có ánh sáng. Như dự đoán, đó là hai cánh cừa được xích lại với nhau một cách khá lỏng lẻo, có lẽ những cơn gió đã đẩy nó mở hé ra như này. Đó là một cái xích rất cũ kĩ và rỉ sét, hoàn toàn có thể dùng lực để đạp bung cánh cửa ra được. Là một con người cẩn thận kể cả lúc mất trí nhớ, cậu quan sát bên ngoài qua khe cửa đó để biết được tình hình xung quanh. Một cảnh tượng đẹp như một giấc mơ hiện ra trước mắt. Đó là một vùng đất tràn ngập ánh nắng mùa thu, những cơn gió mát dịu nhè nhẹ thổi qua vạn vật, một tông màu vàng cam dễ chịu bao phủ khi mà các loài cây dần dần ngà màu mỗi chớm thu cùng những loài động vật nhỏ ríu rít khắp nơi tích trữ cho mùa đông.
Vincent không tốn nhiều sức để có thể phá vỡ sợi dây xích trước cửa đó. Cậu ta nhận ra mình đang đứng ở trên một cây phong khổng lồ, những tán lá của nó có thể bao phủ cả một ngôi làng bên dưới. Bên cạnh cánh cửa có một cái móc treo một cái balo và một thanh kiếm ngắn. Cậu lấy 2 thứ đó rồi bắt đầu tìm đường xuống. Khi trèo xuống đất, cậu phát hiện ở phía xa một đoạn có một cô bé đang co rúm một cách sợ hãi dưới gốc câu, bị bao vây bởi những thứ kim loại hình cầu trông rất giống những con robot.
"Có thể chúng chuẩn bị tấn công cô ấy!"
Chỉ với ý nghĩ đó thoáng qua, Vincent lao đến và chém rụng từng quả cầu kim loại một cách nhuần nhuyễn. Trái, né hướng bắn từ bên phải, sau đó dùng kiếm đỡ trước mặt, bổ dọc rồi tận dụng đà đâm thẳng sang bên trái, kế đó là một cú chém vòng ra sau lưng về phía bên phải ban đầu. Cả 3 con robot đó đã bị vô hiệu hóa nhưng cô bé có vẻ vẫn rất sợ và không hiểu chuyện gì xảy ra. Cậu cúi xuống cạnh cô bé và nói nhẹ để trấn an:
"Đừng sợ, mọi thứ đã an toàn rồi."
cô bé ngẩng mặt lên nhìn một cách rụt rè. Đó là một cô bé khá dễ thương với một mái tóc màu nâu hạt dẻ.
"Cảm ơn anh rất nhiều vì đã cứu em. sniff* em tên là Sugar"
"Tên của anh là Vincent. Em sống ở gần đây à?"
"Cách đây khoảng 10 phút đi bộ về hướng Nam là tới ngôi làng của em rồi. Anh có thể dẫn em về được không? Có thể vẫn còn những con robot tuần tra như lúc nãy."
"Được thôi. Có thể nói là anh bị lạc không biết đây là nơi nào và anh cũng khá đói rồi."
"Vậy chúng mình đi nhé." Cô bé nói với sự tràn đầy tin tưởng và an tâm.
Họ bắt đầu đi về hướng của ngôi làng. Đó là một nơi khá xinh xắn và dễ thương. Những ngôi nhà nhỏ ở đây đều được thiết kế khá độc đáo dựa theo hình cây nấm với những mái nhà màu sắc tươi tắn. đó là những căn nhà 2 tầng rất ấm cúng.
"Đây là nhà em, cảm ơn anh đã đưa em về nhà. đi thẳng con đường này và nhìn phía bên phải sẽ là quán trọ, anh có thể tìm trưởng làng bằng cách hỏi mọi người ở đó. Giờ thì em phải chuẩn bị đồ ăn cho cả nhà rồi."
Cô bé tung tăng bước vào nhà và không quên ngân nga một bài hát của trẻ con. Vincent đi tới chỗ quán rượu và bước vào. Ngồi ở trong là những người dân làng vui tươi luôn ca hát và thưởng thức những cốc bia nóng hổi sau ngày làm việc mệt mỏi. Sự xuất hiện của một người lạ mặt lại không hề làm họ ngạc nhiên hay sợ hãi mà lại càng làm cho sự phấn khởi của những người này tăng cao thêm.
"Này, chàng trai lạ mặt, vì hôm nay là sinh nhật của con gái tôi nên tôi sẽ mời cậu một chầu. Gọi đồ đi, bồi bàn đâu rồi quý khách muốn gọi đồ uống này! Hahahha!"
Một người đàn ông trung niên bá lấy vai của Vincent và cười nói phớ lớ.
"Tôi rất cảm kích lời mời của ông, một bia lúa mạch nhé chủ quán!"
Hai người họ ngồi vào bàn và người kia bắt đầu hỏi chuyện về hoàn cảnh của Vincent.
"Tôi là Addy, rất vui được gặp cậu. Vậy thì người lạ mặt, cậu không phải người ở đây phải không? Cậu từ vùng đất nào đến đây vậy? Nơi này của chúng tôi ít khi có diễm phúc được giao lưu với những người đến từ phương xa."
"Thật ra thì tôi không thể nhớ được mình đến từ nơi nào. Nhân tiện tên tôi là Vincent. Ngày hôm nay sau một giấc ngủ thì tôi tỉnh dậy ở trong cái cây phong lớn nhất trong rừng. Tôi tình cờ gặp được một cô bé tên là Sugar và được dẫn đến đây. Cô bé bị tấn công bởi 1 đám robot đấy, thật là nguy hiểm khi vào trong rừng một mình như vậy!"
Khi nhắc đến đám robot đấy, vẻ mặt của Addy cau lại và đăm chiêu, không còn sự hứng khởi lúc trước nữa. Ông thở dài.
"Hầy, cậu biết không, có lẽ nơi này rất nhanh thôi sẽ không còn được an toàn nữa. Vậy là chúng đã có thể luồn lách đến tận đây rồi."
"Bọn chúng là ai vậy?"
"Đám tàn quân của Black Mage. Sau khi hắn bị phong ấn lại bởi những vị anh hùng vĩ đại thì hắn đã không thể hoành hành khắp cái thế giới tươi đẹp này nữa. Thế nhưng các vị anh hùng lại chỉ đủ sức để có thể nhốt hắn lại một chỗ nên bản thân họ cũng chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng rồi. Đáng tiếc là những tên tướng lĩnh của Black Mage lại chạy thoát và bọn chúng đang từng ngày len lỏi vào khắp ngóc ngách để khôi phục lại cái quyền lực gây ra loạn lạc đó"
Nghĩ ngợi thêm một lát rồi Addy chậm rãi nói tiếp
"Nếu cậu có thể cứu con bé Sugar khỏi bọn robot đó thì tôi thấy cậu có tiềm năng học những chức nghiệp chiến đấu đó. Có những vùng đất mà cậu có thể đến tìm sư phụ như là Perion, Ellinia, Nautilus Harbor, Kerning City hay Henesys. Nhưng trước hết thì tôi nghĩ cậu sẽ muốn ở lại đây một thời gian để chuẩn bị cho cuộc hành trình vì nó sẽ là những chuyến đi dài ngày đó. Hơn nữa tại nơi của chúng tôi thì các đoàn xe ngựa chỉ ghé qua mỗi tháng một lần và họ đã tới từ tuần trước rồi. Sẽ dễ dàng hơn nếu cậu đi cùng họ. Trong thời gian chờ đợi thì tôi có thể giới thiệu cậu với chủ quán trọ này để làm nhân viên tại đây. Ông ấy cũng đang thiếu một người giúp đỡ."
2 người họ đi tới quầy bán và nói chuyện. Addy giới thiệu:
"Đây là Brook, ông chủ của nhà trọ này. Và đây là Vincent, chàng trai mới đến làng của chúng ta ngày hôm nay. Cậu ta không có vật gì giá trị đem theo cả và sẽ cần kha khá tiền để có thể đi lại ở đây. Ông có muộn nhận cậu ấy vào làm không?"
"Ồ, chàng trai trẻ, chỗ tôi đúng là đang cần thêm người thật, nhưng công việc sẽ không nhàn nhã đâu. Tất nhiên là chỗ ở và ăn uống của cậu sẽ ở nhà trọ của tôi hết. Thế nào, cậu có muốn nhận không?" Brook hỏi
"Dĩ nhiên rồi, đây cũng là một khởi đầu khá thú vị ở nơi này đối với tôi." Vincent trả lời một cách vui vẻ.
...
2 tuần trôi qua một cách nhanh chóng..
"Này bồi bàn, cậu có thể đem cho tôi một ly rượu vang và cháo yến mạch được không?" "Tới liền thưa ngài."
"Một bánh pancake của tôi chuẩn bị xong chưa?" "Mọi thứ đã sẵn sàng thưa bà."
"Này Brook, ông có thấy chàng trai này được việc không?" Addy vừa cười vui vẻ vừa tán thưởng
"Cậu ta là một người có năng khiếu đấy. Rồi sẽ sớm trở thành một tay bồi bàn chuyên nghiệp thôi hahaha!!"
...
"Được rồi mọi người, quán chúng tôi chuẩn bị đóng cửa đây. chúc ngủ ngon." Brook ra quầy hàng và thông báo. Sau một hồi dọn dẹp, ông quay sang Vincent và hỏi:
"Có thật là cậu không nhớ gì về bản thân hồi trước không? Tôi khá tò mò đó."
"Quả thật là tôi không thế nhớ được gì. Đã nhiều hôm tôi cố gắng nằm và suy nghĩ thật nhiều để xem mình có thể gợi ra được điều gì đó hay không nhưng vẫn không khả thi. Tất cả tôi có chỉ là một cái tên."
"Được rồi, cậu không cần quá lo lắng về chuyện đó đâu anh bạn. Tôi thực sự thích cậu vì sự học hỏi nhanh nhạy đó. Đây là tiền lương của cậu trước khi rời khỏi đây. Chúc anh bạn may mắn trên chuyến đi của mình nhé."
Vào cái đêm trước hôm đoàn thương gia tới theo thường lệ, một biến cố bất ngờ và đẫm máu đã xảy ra tại ngôi làng. Đội quân của Magnus đã tập hợp và tấn công vào khu vực đó, giết hết mọi người mà chúng nhìn thấy. Vincent lập tức tỉnh giấc khi nghe thấy những tiếng la hét và kim loại va vào nhau. Một sự hỗn loạn bao phủ lấy toàn bộ những cư dân sống tại đây, mùi máu tươi và thịt sống xộc lên khắp bầu không khí, theo lẽ thường thì nó sẽ làm cho những ai hít phải cảm thấy buồn nôn và ghê tởm, thế nhưng cậu lại không tỏ ra một chút khó chịu nào mà còn cảm thấy có một chút bồn chồn và kích thích.
"Thật là một cảm giác kì lạ! Nhưng tại sao mình lại cảm thấy như thế nhỉ. Những người vô tội tốt bụng này đâu có đáng bị như này đâu!"
Đột nhiên ông chủ quán trọ chạy vào và kéo cậu tới con đường hầm. Cả 2 di chuyển không hề nghỉ ngơi 1 giây. Thì ra cái đường hầm này lại thông đến một bìa rừng kín đáo ở phía sau ngôi làng. Họ chạy tới một cây cầu nhỏ bắc qua một dòng sông khá lớn, thế nhưng xui xẻo thay, một số tay lính kia đã tìm đến nơi nay và chúng bắt đầu phóng tên tới tấp về hướng cây cầu. Phập! 2 mũi tên găm vào chân trái của Brook. Ông ta đau đớn hét lên nhưng mau chóng bình tĩnh lại và xông đến phía cây cầu.
"Cứ chạy đi, đừng lo cho tôi, tôi sẽ chặn bọn chúng lại!"
Brook hét lớn và hùng hục lao đi, mặc kệ nỗi đau thấu xương ở chân của mình. Ông ấy lao đến và nằm đè lên cây cầu gỗ mục cũ kĩ đó. Tất nhiên là với một thứ cũ và mục nát như vậy thì cả cây cầu đã sập xuống lòng sông, kéo theo Brook. Ông ấy không thể bơi với cái chân bị thương nặng như vậy và đã hy sinh một cách dũng cảm. Vincent thì vẫn cắm đầu chạy tiếp, một phần vì bản năng sống còn của bản thân còn một phần vì cậu không muốn Brook chết một cách vô ích. Cậu quyết sẽ trả lại cho bọn tay sai của ác ma kia một khi bản thân trở nên mạnh hơn. Bất chấp sự truy đuổi của bọn lính tàn ác kia, cậu chạy trốn đến mờ sáng. Chúng rút quân vào sáng hôm sau trước khi phải chạm mắt quân vệ binh hoàng gia tới chi viện - Họ nổi tiếng với tốc độ xử lý thông tin khẩn cấp một cách chớp nhoáng.
Vincent quay trở lại ngôi làng khi mọi thứ yên tĩnh và an toàn trở lại. Cậu kiểm tra các tòa nhà và nhận ra rằng chúng không cướp đi thứ gì cả, phải chăng mục đích của bọn ác ôn này chỉ đơn giản là một cơn khát máu hay sao. Lục lọi một hồi lâu, cậu gom những đồng tiền còn sót lại, chưa bị nung chảy bởi sự đốt phá của đám lính kia thì phát hiện ra rằng Sugar vẫn còn thở mặc dù bị đè bởi cả một bức tường. Lý do là cô bé đã vội trốn vào một cái tủ kép ở trong nhà và đã có thể qua mắt bọn sát nhân khi chúng không kiểm tra kĩ và được đỡ một phần nào sức nặng bởi chiếc tủ đó. Sau khi gom góp hết mọi thứ, cậu cõng theo cô bé và bắt đầu bước theo con đường mòn dẫn ra khỏi ngôi làng, bỏ lại khung cảnh hoang tàn và chết chóc đó sau lưng.
Từ đằng xa sau những bụi cây, cậu nhìn thấy một đoàn xe từ từ tiến tới. Chắc đó chính là thương đoàn thường có lộ trình đi qua khu vực này hàng tháng. Cậu chạy đến và hét lớn, giành lấy sự chú ý của họ. Những người trong thương đoàn không hề hay biết chuyện đã xảy ra vào đêm hôm trước, biến một ngôi làng vui vẻ và ấm cúng thành một bãi tha ma. Họ vô cùng kinh sợ khi chứng kiến cảnh đó kèm theo lời kể lại của Vincent. Sau một thời gian nói chuyện lâu thì người dẫn đầu đoàn cất giọng hỏi cậu:
"Nào, chàng trai, cậu có muốn đi quá giang không? Dù sao thì nơi này cũng không thể sinh sống được nữa mà trong vòng 100 dặm quanh đây đều không có nơi có người ở nào. Chỉ cần 3 đồng thôi cậu có thể đi nhờ xe của chúng tôi. Tất nhiên là cậu sẽ phải trả thêm tiền ăn uống đó."
"yea, hãy đưa chúng tôi đến Henesys trước đi. Tôi nghe nói nơi đó có nhà trẻ mồ côi có thể nhận nuôi có bé này."
"Vậy thì đi nào!"
Đoàn xe lại tiếp tục cuộc hành trình chậm rãi về phía đông, về nơi mà sau này xảy ra những biến cố thảm khốc ngoài sức tưởng tượng của bất kì con người nào sinh sống trên mảnh đất này...
Chapter 1: end.