Ở một biệt thự màu trắng xinh đẹp dưới bầu trời xanh cùng với những cánh hoa giấy hồng bay bay trong gió, đúng là một phong cảnh tuyệt vời. Đó chính là nhà của hotgril Hạ Vy, chứ chẳng phải nơi xa lạ nào.
Tiểu Yến nó, Hạ Vy, Văn Thiện, Khánh Nghĩa đang ngồi uống trà chiều ngoài ban công lầu bốn-căn phòng mà Hạ Vy đặc biệt dành tặng riêng nó để lâu lâu nó qua học bài với cô và ngủ lại. Hôm nay là mùng 10 tết, những ngày vui vẻ thường trôi qua nhanh nhỉ?
"Mấy ngày qua mày với anh Nghĩa đã đi đâu vậy?"
Nó nhìn Hạ Vy và tò mò hỏi. Hạ Vy hôm nay là nổi bật nhất trong bốn người, cô đang mặc áo rớt vai màu xanh của biển với chiếc váy trắng, trên người cô luôn có khí chất sang trọng với khuôn mặt xinh đẹp trời ban, khiến ai ai cũng động lòng.
"Về quê anh chơi thôi."
Khánh Nghĩa đã lên tiếng trả lời giúp người yêu của mình. Văn Thiện cố nhớ lại, rồi hỏi:
"Tao nhớ quê mày là Đồng Tháp hả?"
Khánh Nghĩa nhẹ gật đầu:
"Ừ phải rồi."
Hạ Vy vừa rót trà vừa liếc nhìn Văn Thiện:
"Vậy quê của anh ở đâu?"
Văn Thiện mỉm cười nhẹ:
"Ba đời nhà anh đều ở Sài Gòn này."
Hạ Vy cầm tách trà lắc nhẹ.
"Vậy sao?"
Nó cảm thấy Hạ Vy hôm nay đặc biệt lạnh lùng hơn thường ngày, đã có chuyện gì hay là đi xa mới về nên cô mệt. Nó hỏi khẽ:
"Vy, mày sao vậy? Trông mày hơi lạ đấy."
Hạ Vy đặt nhẹ tách trà uống trà xuống bàn và lắc đầu:
"À chắc do tao hơi đói bụng. Hay là mày đi nấu mì cho tao ăn đi."
Nó gật đầu và tinh nghịch nháy mắt:
"Không vấn đề, sẽ có ngay."
Nói rồi nó vui vẻ chạy đi. Hạ Vy quay qua nhìn Khánh Nghĩa và vui vẻ hỏi:
"Nè, anh yên tâm để em gái hậu đậu của anh nấu ăn một mình sao? Không sợ nó làm cháy nhà em à?"
Khánh Nghĩa khẽ bật cười và gật đầu:
"Cũng đúng há, để anh đi coi chừng."
Vừa đứt lời cậu cũng nhanh chạy đi, không coi chừng nó thì có thể cháy nhà thật đấy. Đứa em gái kết nghĩa này của cậu sao không khiến người khác yên tâm được nhỉ?
Bây giờ chỉ còn Văn Thiện với Hạ Vy ở trong căn phòng rộng lớn thôi. Một cơn gió lớn vô tình đi ngang qua khiến bầu khí bỗng trở nên lạnh lẽo. Văn Thiện lên tiếng hỏi:
"Em có chuyện gì muốn nói riêng với anh à?"
Hạ Vy nhếch môi cười khẽ, chắc chỉ có hai người ngây thơ kia mới không nhận ra cô đã cố ý để họ rời khỏi thôi. Văn Thiện đúng thông mình, vừa nhìn thì đã nhận ra rồi.
"Anh quen với Tiểu Yến là ý đồ gì?"
Từ ánh mắt tới lời nói của Hạ Vy đều lạnh lẽo.
Văn Thiện bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Hạ Vy và nói khẽ:
"Anh đối với Tiểu Yến luôn thật lòng."
Anh đã cố ý nhấn mạnh hai chữ "thật lòng". Trước giờ anh vẫn đối với nó luôn thật lòng mà. Hạ Vy, cô đang nghi ngờ anh điều gì đây.
"Thật lòng? Hội Evil mấy người cũng biết thật lòng là gì sao?"
Hạ Vy nói thật khẽ nhưng lời nói lại vô cùng sắc bén, tưởng chừng như có thể giết người mà không thấy máu.
Có lẽ gặp người khác thì sẽ run sợ với những lời sắc bén ấy của Hạ Vy. Nhưng rất tiếc, người đang trước mặt cô hiện giờ lại là Văn Thiện. Anh trước giờ vẫn luôn biết giữ bình tĩnh, chưa từng để người khác biết cảm xúc thật của mình.
Văn Thiện vẫn bình tĩnh, ánh mắt anh nhìn Hạ Vy rất kiên định:
"Người hội Evil có biết thật lòng là gì không thì anh đây không biết và không muốn biết. Nhưng anh đối với Tiểu Yến tuyệt đối là thật lòng thật dạ, đất trời có thể làm chứng. Lúc nào đó em cũng sẽ tin anh thôi."
Hạ Vy nhẹ nhàng tựa lưng vào ghế, nhếch môi cười. Tin anh? Còn lâu cô mới tin đấy. Cô vẫn không rời mắt khỏi Văn Thiện, cứ nhìn anh với ánh mắt lạnh lẽo:
"Có ngày chính tay tôi sẽ gỡ bỏ mặt nạ sói của anh xuống trước mặt Tiểu Yến."
"Và thời gian có thể chứng minh cho anh không phải người của Evil."
Văn Thiện nói nhanh. Bầu không khí giữa hai người tràn đầy căng thẳng, khiến cho người khác cảm thấy ngột ngạt đến mức khó thở. Hạ Vy và Văn Thiện nhìn ra bầu trời, đắm chìm trong suy nghĩ riêng của mình.
...
Ở dưới bếp, Khánh Nghĩa và nó đều bận nấu mì. Một người nấu mì, một người rửa rau quả. Thật ra hai người này không hề ngây thơ như Hạ Vy tưởng đâu nha, cả hai người đều nhận ra cô đang có chuyện muốn nói riêng với Văn Thiện, chỉ chưa đoán ra là chuyện gì thôi.
Lúc đang chờ mì chín thì nó bỗng lên tiếng:
"À anh Nghĩa này."
Khánh Nghĩa đang đứng rửa rau quả bên cạnh, khi nghe nó gọi thì quay đầu lại nhìn:
"Sao em gái cưng?"
Nó xoay người lại, đưa hai tay ra sau lưng và lười biếng tựa vào hàng tủ được làm bằng đá kim cương:
"Anh Văn Thiện lúc trước là người như thế nào vậy?"
Khánh Nghĩa vừa rửa rau vừa vui vẻ trả lời:
"Thiện lúc trước rất trầm tính, mỗi lần nói chuyện với anh không quá 10 câu đâu."
Nghe xong nó thoáng ngạc nhiên:
"Nhưng em thấy anh ấy hoà đông lắm mà."
Khánh Nghĩa với tay tắt nước rồi quay người, tựa vào tủ bếp giống nó. Cậu nói:
"Từ khi gặp em thì đúng thật là Thiện thay đổi rất nhiều đấy."
Nói đến đó thì Khánh Nghĩa bỗng nhiên nhìn chằm chằm nó, cậu thật muốn biết đứa em gái ngốc nghếch này có ma thuật gì mà có thể khiến cho những người lạnh lùng như Hạ Vy và Văn Thiện trở nên vui vẻ hoà đông như vậy?
Là vì khuôn mặt dễ thương của nó khiến người ta say mê hay là sự ngốc nghếch giúp đỡ người khác không mong đền đáp của nó khiến trái tim người ta rung động?
Nhận thấy sự khác lạ của người đối điện nên nó lên tiếng hỏi:
"Này, làm gì mà nhìn em dữ vậy?"
Khánh Nghĩa cười mỉm:
"Em luôn có thể kiếm cho người khác thay đổi đấy Tiểu Yến."
Ngón tay nó bất giác đưa lên chỉ ngược lại vào mình với vẻ mặt ngạc nhiên:
"Em hả? Làm gì có chứ?"
Khánh Nghĩa vừa lắc đầu vừa cười nói:
"Là do em ngốc quá mới không nhận ra thôi đó."
Nó tỏ ra hờn giận nói:
"Vậy anh thông minh chắc."
Khánh Nghĩa nói giọng đầy tự tin:
"Tất nhiên rồi, anh thông minh hơn em cấp lần."
Nó vừa liếc nhìn vừa hỏi:
"Anh thông minh vậy có biết Vy muốn nói riêng với anh Văn Thiện chuyện gì không?"
Nụ cười vui trên môi Khánh Nghĩa nãy giờ bỗng nhiên đơ cứng, cái này cậu nghĩ mãi mà không ra.
Khuôn mặt của Tiểu Yến nó lúc này cũng trở nên nghiêm túc, rốt cuộc cô bạn thân của nó có chuyện gì muốn nói riêng với Văn Thiện như vậy chứ? Sao tự nhiên trong lòng nó có cảm giác bất an vậy? Chẳng lẽ Hạ Vy đang có chuyện gì đang giấu mọi người sao?
Thấy khuôn mặt nó đầy lo lắng thì Khánh Nghĩa lên tiếng trấn an:
"Chắc không có chuyện gì đâu. Có lẽ họ chỉ muốn tạo bất ngờ cho em thôi, tháng sau là sinh nhật em rồi mà."
Nó chớp chớp mắt:
"Đến sinh nhật của em rồi sao?"
Nghe câu hỏi của nó xong Khánh Nghĩa thật muốn té xỉu ngay lập tức, trời ơi là trời, sinh nhật của mình cũng không nhớ nữa. Cậu chán nản lắc đầu:
"Thôi mì chín rồi kia, em mau múc ra đi"
Nó nhẹ gật đầu và quay lại với nồi mì của mình.
Khoảng 15 phút sau Khánh Nghĩa và nó bưng bốn tô mì thơm ngon lên phòng. Vừa nhìn thì đã thấy hấp dẫn rồi, bốn tô mì đều có rau xanh và trứng gà. Hạ Vy cười nói:
"Ôi thơm quá đi."
Khánh Nghĩa đưa đôi dũa cho Hạ Vy và nói:
"Tiểu Yến nhà mình nấu mì ngon nhất mà em."
Hạ Vy vừa ăn mì vừa gật đầu:
"Tại nấu quá dễ."
Nó phồng má nói:
"Nấu dễ quá thì mày tự đi nấu đi."
Văn Thiện khẽ bật cười:
"Thôi chúng ta ăn mì đi, nguội rồi sẽ không ngon đâu"
...
Ăn xong buổi xong thì Văn Thiện đã chở nó về. Trên đường về nó ngồi phía sau và lên tiếng hỏi:
"Vy đã nói gì với anh vậy?"
Văn Thiện đạp xe chậm lại và lắc đầu:
"Không có gì, chỉ nói chuyện chơi thôi."
Nó vẫn không tin:
"Thật không?"
Văn Thiện nhẹ gật đầu:
"Chứ em nghĩ Vy sẽ nói gì với anh?"
Nó thấy yên tâm nên cười thật tươi:
"Không có chuyện gì là tốt rồi."
Nói xong nó khẽ ôm lấy người con trai từ sau lưng. Văn Thiện mỉm cười:
"Em đó, bớt nghĩ linh tinh lại đúm anh đi nha."
Văn Thiện ngoài miệng cười nói vui vẻ nhưng nếu ai để ý thì sẽ thấy rõ ánh mắt anh giờ đầy u buồn, một u buồn không thể tả bằng lời. Anh quay đầu lại nhìn nó và nói thầm:
"Anh yêu em, Tiểu Yến..."
**Hết chương 58*
Mọi chuyện sẽ như thế nào đây?