Tinh Thị Liên của Tần Tiểu Thiên mặc dù không còn kéo dài cả tinh cầu, nhưng phòng ngự vẫn chưa từng rút lui đi, phương viên trăm thước quanh người hắn, có Tinh Thị Liên che kín phòng ngự, vì thế đạo quang ảnh màu phấn hồng còn chưa tới gần, hắn cũng đã biết là gì, cho nên cũng không ngăn cản.
Một thân thể nho nhỏ lao vào trong lòng ngực Tần Tiểu Thiên, hai cánh tay nhỏ bé ôm chặt lấy cổ hắn. Nguyên lai là tiểu Lan Lan của Phủ Dục Viện.
Tiểu Lan Lan từ khi được Tần Tiểu Thiên cải tạo qua, thân thể cường hãn lên tới cực điểm, hơn nữa linh khí mở mang, đối với vật gì cũng hiếu kỳ, tốc độ tìm hiểu mau đến đáng sợ, quả thật như là một tiểu quái vật, làm cho các thầy cô trong Phủ Dục Viện nhức đầu không thôi, chỉ có thể để cho Long tẩu tự mình mang theo. Bởi vì tiểu Lan Lan là do Tần Tiểu Thiên cải tạo, bởi vậy nó đối với Tần Tiểu Thiên đương nhiên là có hảo cảm.
" Ba...ba...ba..." Tiểu Lan Lan lúng búng mơ hồ kêu lên.
" Tên gì?" Tần Tiểu Thiên ôm tiểu Lan Lan nghi hoặc nói.
Tần Danh nghe thấy thì lắc đầu, bưng chung trà, nói: " Nó hình như gọi con là ba ba."
Long tẩu phóng vào phòng, cánh tay tiểu Lan Lan đang ôm cứng Tần Tiểu Thiên, cái đầu nhỏ chui rúc vào trong ngực hắn.
Long tẩu nói: " Tiểu Lan Lan, con lại chạy loạn! Di, Tiểu Thiên, con đã về rồi! Thật tốt quá, đứa nhỏ này thật là quậy phá, sau này sẽ giao nó cho ngươi..."
Tần Tiểu Thiên kêu lên: " Mẹ!"
Long tẩu cười cười nói: " Ta biết Tiểu Thiên sẽ chịu mang theo tiểu Lan Lan, ta tin tưởng con."
Tần Tiểu Thiên nói: " Báo cáo mẹ, con rất nhanh sẽ rời đi nguyên giới, tiểu Lan Lan đi theo con...sẽ rất nguy hiểm."
Long tẩu không vui nói: " Rời nguyên giới? Ở chỗ này không tốt hay sao?"
Tần Danh nói: " Con đã lớn, cũng nên có cuộc sống riêng mình, cũng không thể bắt buộc nó ở mãi trong nhà phải không? Được rồi, Tiểu Thiên, con phải thường về thăm nhà, không nên đi ra ngoài rồi lại không có tin tức gì, làm cho mẹ con lo lắng."
Long tẩu mặc dù không nỡ để cho con đi, nhưng cũng biết lời của chồng có lý, đành nói: " Tiểu Thiên, một mình con nhớ bảo trọng." Bà tiến lên ôm lấy tiểu Lan Lan.
Trước khi Tiểu Thiên đi, đem hết tất cả chi phiếu và tiền tài của mình giao cho mẹ, nói: " Ba, mẹ, hai người bảo trọng, có việc có thể tìm liên hợp hội trợ giúp, con đã giao phó cho bọn họ."
Hai vợ chồng Tần Danh cũng không biết con mình là khách khanh trưởng lão của liên hợp hội, đối với lời của hắn cũng không có để ý, lại dặn dò một phen, Tần Tiểu Thiên thuấn di đi.
Tiểu Lan Lan nhìn thấy Tần Tiểu Thiên biến mất, òa khóc lớn, Long tẩu thở dài, Tần Danh không nói gì.
Tần Tiểu Thiên trở lại biệt thự, vừa mới hiện ra thân hình, chợt nghe một người nói: " Là Tiểu Thiên phải không?"
Một người tuổi trẻ có vẻ rất trầm ổn, mỉm cười đứng trước cửa sổ, thanh âm rất quen thuộc. Tần Tiểu Thiên thử dò xét: " Tiểu sư thúc?" Hình dáng người trước mắt đại biến, không giống Tế Vô Nhai hắn gặp qua trước kia.
" Đúng rồi."
Tần Tiểu Thiên than thở: " Ai nha, sao ngươi lại biến hóa lớn như vậy?"
Tế Vô Nhai cười to: " Ha ha, đâu lớn như ngươi? Di, ngươi..." Hắn cẩn thận đánh giá Tần Tiểu Thiên, trong lòng thầm kinh ngạc, người trước mắt cho hắn cảm giác sâu không lường được, hoàn toàn không cách nào nhìn thấu, chỉ có trên người đại ca Lí Cường mới có khí tức như vậy.
Ánh mắt Tần Tiểu Thiên lại bị người ngồi trên ghế salon hấp dẫn, đó là một tiên nhân, hắn chỉ nhìn đã biết người đó là tiên nhân, hỏi: " Vị này là?"
Người nọ đứng lên nói: " Ta là Hiên Long."
Trong lòng Tế Vô Nhai càng thêm kinh ngạc.
Hắn biết tính tình của Hiên Long, mộc long này vốn như khúc gỗ, cơ hồ không có người tu chân nào có thể để cho hắn mở miệng nói chuyện, bình thường cũng không thèm để ý tới mình, nếu không phải nể tình đại ca, hắn căn bản sẽ không thèm quan tâm tới mình, không nghĩ tới hắn nhìn thấy Tần Tiểu Thiên, lại đứng lên trả lời.
Tần Tiểu Thiên có thể cảm giác được người này rất cường đại, trong lòng cảm thấy buồn bực.
Gần đây hắn nhìn thấy tiên nhân, ai cũng vô cùng lợi hại, ngoại trừ lần trước ở Xuyên Hải Tinh nhìn thấy Lăng Đồng có chút yếu kém ra, không ai là dễ trêu chọc, hắn nói: " Ta là Tần Tiểu Thiên, chào ngươi."
Trên mặt Hiên Long lộ ra vẻ tươi cười, nói: " Ngươi so với tiểu sư thúc của ngươi mạnh hơn nhiều lắm, hắn không...ngươi không phải tiên nhân, là tu thần phải không?" Với kiến thức của hắn, vừa nhìn thì đoán ra được bản chất của Tần Tiểu Thiên.
Tế Vô Nhai kêu lên: " Ai, lão Long đại ca, chừa cho ta một chút mặt mũi có được hay không? Tốt xấu gì ta cũng sắp độ kiếp, cũng tính là cao thủ tu chân giới, người sắp tiến vào tiên giới a..."
Tần Tiểu Thiên nhịn không được bật cười ra tiếng, Hiên Long ngạo nghễ ngoảnh đầu đi, đối với kháng nghị của Tế Vô Nhai không hề để ý tới.
Tế Vô Nhai thở dài một tiếng.
Tần Tiểu Thiên cười nói: " Tiểu sư thúc, còn ai đi chung với chúng ta nữa không?"
Tế Vô Nhai nói: " Đừng gọi ta là tiểu sư thúc, ta không mặt mũi làm sư thúc...A a, gọi ta là đại ca, a a, so với gọi tiểu sư thúc thì sảng khoái hơn...chúng ta mỗi người giao một chuyện, thế nào?"
Hiên Long háy mắt, nhàn nhạt nói: " Tên gì cũng không quan hệ, không thực lực, dù gọi ngươi là tổ tông, cũng là một tổ tông vô dụng, gọi là đại ca...cũng là một đại ca phế vật."
Tế Vô Nhai tức giận đến dậm chân, nói: " Ngươi! Nếu ngươi nhìn ta khó chịu, sao còn đi theo ta!"
Lời của Hiên Long càng làm người tức chết: " Ngươi còn chưa có tư cách làm ta khó chịu, ta chẳng qua là đáp ứng đại ca của ngươi, lúc ngươi độ kiếp thì đi giúp một chút, ngươi cho rằng ta thích đi theo ngươi?" Hắn ngồi xuống, cũng không nói chuyện nữa.
Tế Vô Nhai tức đến trợn trắng mắt, không thèm để ý tới Hiên Long, nhìn Tần Tiểu Thiên nói: " Tiểu Thiên, ngươi vẫn luôn ở trong Thiên Diễn phải không?"
Tần Tiểu Thiên cười khổ nói: " Đúng vậy, sau lại bị đá ra ngoài."
Tế Vô Nhai còn muốn hỏi tiếp, Tần Tiểu Thiên lắc đầu nói: " Còn có bằng hữu nào cùng đi ra nguyên giới?"
Hắn có một loại cảm giác bản năng, ít nói chuyện của Thanh Đế bọn họ mới thỏa đáng.
Hiên Long đột nhiên chen lời: " Những người khác đều đã đuổi đi...độ kiếp, có ta ở đây là được."
Tế Vô Nhai vẻ mặt cười khổ, mộc long này không cấp cho một chút mặt mũi, thở dài nói: " Tiểu Thiên, may là còn có thể tìm ngươi, nếu không...ta rất khổ cực, ai, thật sự rất khổ cực."
Tần Tiểu Thiên tỏ vẻ thông cảm vỗ vai hắn, cười nói: " Hiên Long đại ca có tính tình thẳng thắn, mặc kệ hắn là được rồi, ha ha."
Hiên Long mặt không chút thay đổi, không nói một tiếng.
Hắn cư nhiên có thể đón nhận lời của Tần Tiểu Thiên? Tế Vô Nhai biết rõ tính tình của Hiên Long, không nhịn được lại kinh ngạc thực lực của Tần Tiểu Thiên, điều này nói rõ Hiên Long cho rằng Tần Tiểu Thiên có thể ngang hàng với hắn, thậm chí vượt qua, hắn mới có thể không lên tiếng phản bác.
Tế Vô Nhai nói: " Ba người chúng ta đi, chờ ta độ kiếp xong, thì muốn phi thăng tiên giới, tu luyện một thời gian, mới có thể lần nữa trở lại nguyên giới."
Hiên Long lại chen lời: " Phải nhớ nếu muốn thực lực mạnh hơn một chút, tốt nhất nên ở lại tiên giới lâu một chút, không nên vội vã về nguyên giới, mặc dù đại ca của ngươi sẽ cho ngươi thần đan tăng lên thực lực, nhưng dựa vào thần đan tăng thực lực không đủ ổn định, tự mình tu luyện mới có chỗ để dựa vào."
Tần Tiểu Thiên nghe ra sự quan tâm của hắn, cười nói: " Hiên Long đại ca, ách, ta gọi ngươi là đại ca, không có gì chứ?"
Hiên Long khẽ gật đầu, bất luận Tần Tiểu Thiên xưng hô như thế nào, hắn cũng không để ý, chẳng qua chỉ là một tiếng xưng hô mà thôi.
Tần Tiểu Thiên nói với Tế Vô Nhai đang ngạc nhiên:" A a, Hiên Long đại ca rất quan tâm ngươi, nga, đúng rồi, ta sẽ dẫn theo mấy bằng hữu ra nguyên giới."
Tế Vô Nhai hỏi: " Là ai?"
Tần Tiểu Thiên nói: " Là bằng hữu kết giao tại nguyên giới." Hắn bảo Úc Mông Bạch tìm Trình Kiến Côn, hỏi: " A Côn, bằng hữu của ngươi tới chứa?"
Trình Kiến Côn nói: " Bọn họ đã tới, đang ở trong phòng ta."
Tế Vô Nhai nói: " Nếu đã tới, chúng ta phải lập tức đi, có cần chuẩn bị gì không?"
Tần Tiểu Thiên nói: " Ngươi chuẩn bị rồi phải không? Độ kiếp cũng không có dễ dàng đâu." Nghĩ tới kinh nghiệm độ kiếp trong Thiên Diễn, hắn vẫn còn sợ hãi, uy lực của Đại Diễn Thần Lôi, quả thật là kinh khủng.
Tế Vô Nhai cười hì hì nói: " Ta có đại bảo tiêu!"
Hiên Long lạnh lùng nói: " Ta chẳng qua chịu trách nhiệm cứu mạng của ngươi, độ kiếp ngươi phải dựa vào chính mình."
Tế Vô Nhai bị Hiên Long nói đến tức giận, kéo tay Tần Tiểu Thiên: " Tiểu Thiên, sau khi rời nguyên giới, ngươi định đi đâu? Độ kiếp xong thì ta tự do rồi, ha ha, không ai quản ta nữa, ngươi xem...đây là Định Tinh Bàn do đại ca cấp cho ta, ta định đi xa một chút, thế nào? Chúng ta cùng đi?"
Tần Tiểu Thiên được nhắc nhở, nói: " Ta cũng có Định Tinh Bàn!" Đó là lễ ra mắt của Bác Tụ thượng nhân.
Hắn lại nói: " Đi ra ngoài rồi hãy nói, ta cũng không rõ đi nơi nào mới tốt."
Trình Kiến Côn vẫn không dám nói lời nào, nghe xong lời hai người thật sự nhịn không được, nói: " Ai, sao ta nghe...hai người các ngươi giống như hai con ruồi, đang bay loạn khắp nơi a!"
Hiên Long nhếch miệng, tựa hồ rất đồng ý, Tế Vô Nhai cũng không để ý, nói: " Chúng ta vốn không có mục tiêu gì, ân, không đúng, có mục tiêu! Chúng ta muốn đi độ kiếp!"
Tần Tiểu Thiên cười nói: " Chúng ta dường như đang nói đến hành động sau khi độ kiếp!"
Tế Vô Nhai gãi gãi đầu, hắc hắc cười nói: " Ta rất chờ mong." Hắn hưng phấn đến nỗi đầu óc có chút hồ đồ.
Tần Tiểu Thiên xòe hai tay nói: " Đi ngay bây giờ sao?"
Tế Vô Nhai cuống quýt gật đầu, nói: " Đi thôi, ta đã không đợi được nữa."
Úc Mông Bạch nói: " Ta đi liên lạc xe bay."
Hiên Long nói: " Không cần, ta mang theo họ đi."
Trình Kiến Côn vội vàng gọi Mã Tu và Lí Nguyên tới.
Hiên Long quét mắt nhìn mọi người, ánh mắt thoáng dừng lại trên người Tần Tiểu Thiên, ống tay áo vung lên, chỉ thấy trước mắt kim quang đại thịnh, khi kim quang biến mất, sáu người đã không còn thấy bóng dáng.
Úc Mông Bạch bọn họ kinh hãi không thôi, thủ đoạn của tiên nhân quả thật không bình thường.
Truyền tống trận thông hướng ra ngoài nguyên giới, lúc ban đầu địa điểm giá thiết tại Phong Duyên Tinh, sau Lí Cường lại thiết trí thêm mấy đại hình truyền tống trận, câu thông nguyên giới với thế giới vũ trụ bên ngoài, trong đó có một chuyên cung cấp cho tiên nhân và cao tầng của liên hợp hội sử dụng, ở khoảng phụ cận Viêm Tinh và Hoàng Tinh, là một viên tinh cầu không có con người ở lại.
Địa điểm truyền tống trận này cũng là cố định, ở trên một hành tinh lớn hoang vu, khoảng cách rất gần với nguyên giới và tiên giới, người tu chân bình thường khó có thể tới, là do liên hợp hội chuyên cung cấp cho hội viên cao cấp chuyên đi độ kiếp, không phải thành viên của liên hợp hội hoặc là hội viên cấp thấp thì không thể sử dụng.
Tần Tiểu Thiên lần đầu tiên kiến thức được Tinh Diệu. Với thực lực của Hiên Long, hoàn toàn có thể mang đi Tần Tiểu Thiên mấy người, nhưng phải hao đi không ít tiên linh khí, cho nên hắn lựa chọn dùng Tinh Diệu, tốc độ nhanh lại có thể tiết kiệm được tiên linh khí.
Mọi người mới đi ra khỏi truyền tống trận, trong phút chốc, một trận ba động kịch liệt dâng lên trên người Tần Tiểu Thiên. Hiên Long mặt liền biến sắc, lớn tiếng quát: " Cẩn thận!" Ống tay áo vung lên, bao lấy Tế Vô Nhai và Trình Kiến Côn ba người na di ra ngoài.
Tần Tiểu Thiên cảm giác được Tinh Thị Liên trong cơ thể không chịu khống chế điên cuồng phún xuất ra ngoài, cả người giống như một miệng núi lửa, Tinh Thị Liên phảng phất như là nham tương phun trào ra.
Ngay cả truyền tống trận câu thông với nguyên giới vốn là lập thể đại trận, chính tay nguyên giới chi chủ Lí Cường bố trí, trình độ cứng rắn vượt hẳn truyền tống trận bình thường rất xa, nhưng dưới lực đánh sâu của Tinh Thị Liên phún dũng, giống như bột phấn bị cuồng phong cuốn xoáy, trong chớp mắt đã tan thành mây khói.
Tinh Thị Liên dùng tốc độ đáng sợ hướng chung quanh lan tràn, Tần Tiểu Thiên liều mạng giãy dụa, cố gắng một lần nữa khống chế tinh điểm trong tay.
Đại na di của Hiên Long rất lợi hại, mang theo bốn người cũng rất nhẹ nhàng. Hắn trực tiếp na di ra khỏi tinh cầu ra đến ngoài thái không trung, đồng thời phao xuất ra một kiện tiên khí, bảo vệ bốn người Tế Vô Nhai. Dựa vào trực giác nhạy cảm, hắn cảm giác rời khỏi Tần Tiểu Thiên càng xa càng an toàn, không nghĩ tới quyết định này đã cứu mạng bọn họ.
Bởi vì có tiên khí hình thành không gian phòng hộ, mọi người có thể mở miệng nói chuyện. Tế Vô Nhai hoảng sợ nói: " Chuyện gì xảy ra? Tiểu Thiên đâu?"
Trình Kiến Côn ba người sợ đến nỗi nói không ra lời, ánh mắt khẩn trương nhìn Hiên Long.
Ánh mắt Hiên Long nhìn kỹ tinh cầu cách đó không xa, trong mắt phun ra nuốt vào ngân mang nhàn nhạt, ánh mắt không ngừng biến ảo.
Tế Vô Nhai cũng là lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt này của mộc long, trong lòng càng kinh hãi, thúc giục hỏi: " Ai, nói mau a, Tiểu Thiên đâu rồi?"
Hiên Long không để ý tới Tế Vô Nhai, dẫn theo bốn người na di ra thật xa thêm lần nữa.
Chẳng qua chỉ là trong nháy mắt, Tế Vô Nhai phát hiện, tinh cầu trước mắt lại nhỏ đi hơn một nửa, trong lòng thầm than bản lãnh na di của tiên nhân quả thật không tưởng nổi, tiếp tục hỏi tới: " Tiểu Thiên...ai, ngươi..."
Hiên Long lạnh lùng nói: " Hắn vẫn còn ở lại tại chỗ, hừ, nếu các ngươi vẫn còn ở đó, ngay cả đầu khớp xương cũng tìm không ra, đừng hỏi nữa, ta cũng không biết xảy ra chuyện gì."
Nhưng thật ra trong lòng hắn phi thường khiếp sợ, trong một khắc chạy thoát đi, hắn cảm giác được cỗ năng lượng hủy thiên diệt địa trên người Tần Tiểu Thiên, hiểu rõ mình không nắm chắc có thể ngăn cản, lúc này mới dẫn mọi người chạy thoát thật xa.
Tế Vô Nhai bốn người nhìn nhau, một đám á khẩu không trả lời được. Hiên Long đột nhiên nói: " Nhìn xem!"
Từ thái không trung quan sát, viên hoang tinh kia màu sắc là một màu tím rất xinh đẹp, bây giờ lại thành màu đỏ mang theo vô số đạo màu đen, tựa như một khối cầu bị thiêu đốt lên. Bởi vì khoảng cách của mọi người khá xa, không thể cẩn thận quan sát, nhưng cũng biết viên tinh cầu xảy ra biến hóa thật lớn.
Tần Tiểu Thiên lâm vào trong biển lửa, linh hồn phảng phất như muốn vỡ vụn ra, tinh điểm trong cơ thể cuồng bạo như đàn ngựa điên, điên cuồng tán loạn, Tinh Liên và Tinh Thị Liên hoàn toàn không nghe theo sự chỉ huy, hắn cảm giác mình sắp xong đời. Tinh Thị Liên trong chốc lát bao trùm nửa tinh cầu, đại lượng Tinh Thị Liên lọt vào dưới đất, thân thể của hắn cũng lún sâu vào trong lòng đất.
Lại có cảm giác như lúc ở Hâm Tinh, nhưng lần này không phải do Tần Tiểu Thiên tự mình làm chủ, Tinh Thị Liên tán loạn khắp nơi, tự động hấp thu tất cả vật chất cần thiết, tựa như một đại hán to lớn đang nổi điên, chạy vào một cửa hàng bán đồ sứ, cầm cây gậy lớn trong tay quét ngang hết thảy.
Tinh Thị Liên cuồng bạo quét ngang mặt ngoài tinh cầu, tiếp theo chui vào dưới đất, cả tinh cầu tựa như một quả cầu thủy tinh vỡ tan, vô số đạo khe hở, hình thành những khe nứt lớn khắp nơi, nham tương phún dũng ra.
Đầu óc Tần Tiểu Thiên rất thanh tỉnh, nhưng chỉ là không cách nào khống chế được lực lượng trong cơ thể, trơ mắt nhìn xem tinh cầu từ từ hỏng mất.
Hắn mơ hồ cảm thấy được, đây là do Thiên Diễn biến hóa, ở trong một khắc, trong lòng hình như có một tia hiểu ra, một khi ra nguyên giới, Thiên Diễn không còn bị khống chế, trừ phi mình có thực lực tuyệt đối, mới có thể một lần nữa nắm trong tay. Tia thể ngộ đó chỉ chợt lóe qua, hắn không bận tâm, bây giờ nhiệm vụ chủ yếu là phải khống chế thân thể của mình.
Tinh Thị Liên xâm nhập dưới đất, Tần Tiểu Thiên mặc dù không thể khống chế, nhưng lại có thể cảm nhận được rõ ràng Tinh Thị Liên đang cuồng bạo. Hắn phát hiện Tinh Thị Liên đang hình thành một cây trùy hình loa, nhanh chóng xâm nhập vào trong địa tâm, các loại vật chất đều bị cắn nuốt, tốc độ cực nhanh, số lượng làm hắn sợ hãi than thở không thôi.
Khác với lúc ở Hâm Tinh, khi đó hắn có mục đích chuẩn bị cắn nuốt các loại vật chất, hình như là cắn nuốt có lựa chọn, mà lúc này là đại cắn nuốt, cơ hồ không buông tha bất cứ vật chất nào, Tinh Thị Liên đi qua nơi nào, chỉ để lại lửa nóng, đó là Tinh Thị Liên tốc độ cao hấp thu vật chất mà hình thành cường nhiệt lưu, so với độ nóng của nham tương còn cao hơn.
Trong lòng Tần Tiểu Thiên cảm thấy rất kì quái, cho đến lúc này, thần trí của mình vẫn còn thập phần thanh tỉnh, cảm giác như đang ở trong mông cảnh, hết thảy chỉ là đang nhìn, nhưng chỉ là không cách nào chỉ huy thân thể của mình, không cách nào làm ra hành động có lợi ích cho mình, chỉ có thể dùng thân phận của kẻ thứ ba, bàng quan nhìn hết thảy phát sinh, loại tư vị này phi thường khó chịu.
Tần Tiểu Thiên buông tha cho ý nghĩ khống chế hết thảy Tinh Thị Liên, hắn cạn kiệt đem hết toàn lực khống chế một cây Tinh Thi Liên. Nguyên bổn Tinh Thị Liên phi thường thần phục, tựa như một sợi dây thừng đang trói, dưới tốc độ cao di chuyển loạn vũ theo cơn gió, muốn khống chế thập phần khó khăn.
Đây là cơ hội cuối cùng của Tần Tiểu Thiên, hắn cũng không lo lắng cho an nguy của mình, mà là lo lắng cho Hiên Long và Tế Vô Nhai mấy người, bởi vì hắn biết, không được bao lâu thì tinh cầu này sẽ nổ mạnh, lực đánh sâu thật lớn, chỉ sợ rằng ngay cả tiên nhân cũng khó thể ngăn cản, lại càng không nói đến đám người tu chân như Tế Vô Nhai.
Chỉ có khống chế một cây Tinh Thị Liên, Tần Tiểu Thiên mới nghĩ ra cách câu thông với Hiên Long, bây giờ thì vô lực làm được. Hắn biết vị trí của Hiên Long, trong lòng không khỏi khẩn trương, bọn họ ở cách viên tinh cầu quá gần, có thể khẳng định, bọn họ sẽ bị sự nổ mạnh ảnh hưởng.
Tần Tiểu Thiên không có bất cứ công năng tu luyện nào, một trăm lẻ tám tinh điểm cũng chỉ là bắt chước cổ thần trong mộng cảnh mà có, hắn thậm chí cũng không hiểu rõ ràng, cổ thần này rốt cuộc là người hay là thú, chẳng qua là dựa vào linh hồn lực lượng để tu luyện.
Cho đến lúc này hắn mới phát hiện, lực lượng linh hồn của mình nhỏ bé như thế nào, căn bản không cách nào điều khiển được Tinh Liên và Tinh Thị Liên khổng lồ như thế.
Tinh điểm trong cơ thể vận chuyển cực nhanh, linh hồn cấp tốc chấn chiến, Tần Tiểu Thiên nhịn không được lớn tiếng rít gào, sự thống khổ từ tận sâu trong linh hồn làm cho hắn không cách nào chịu được.
Trong phút chốc, hắn ý thức được, nếu như không thể khống chế được tinh điểm cuồng loạn, sẽ hoàn toàn xong đời, ngay cả linh hồn cũng không cách chạy thoát, tự mình sẽ giống như Thanh Đế bọn họ, cũng bị phong trong Thiên Diễn không cách nào thoát khỏi.
Tần Tiểu Thiên cố gắng vượt qua thống khổ do linh hồn mang đến, cố gắng thoát khỏi cảm giác sợ hãi cực độ, hắn đem lực chú ý toàn bộ tập trung vào một cây Tinh Thị Liên, cây Tinh Thị Liên đã xuyên ra ngoài không trung, là Tinh Thị Liên cách đám người Hiên Long gần nhất. Hắn kiệt lực để cho linh hồn của mình dung nhập vào trong Tinh Thị Liên, dần dần, hắn nhận thấy được chỗ dị thường của nó.
Tinh Thị Liên tựa hồ đã bị lực lượng nào đó hấp dẫn, chuẩn xác mà nói là bị ảnh hưởng nào đó, mới tránh thoát sự khống chế của Tần Tiểu Thiên, Tần Tiểu Thiên không cách nào khống chế sự biến hóa, nhưng hắn cố gắng nắm thân thể của mình trong tay.
Tần Tiểu Thiên từ từ đem linh hồn của mình dung nhập vào trong cây Tinh Thị Liên đó, trong lúc hắn cơ hồ tuyệt vọng, thì đột nhiên cây Tinh Thị Liên đình chỉ bãi động.
Tần Tiểu Thiên mừng rỡ, cố gắng thúc giục Tinh Thị Liên kéo dài ra ngoài, vẫn đi tới trước người của Hiên Long bọn họ, hắn phát ra một ý niệm, truyền qua: " Hiên Long đại ca...chạy mau, càng xa càng tốt...ta không có việc gì..."
Hiên Long sửng sốt, hắn rốt cuộc cũng là tiên nhân, phản ứng cực nhanh, không hỏi tại sao, lập tức thúc giục Tinh Diệu, bọc lấy đám người Tế Vô Nhai hướng chỗ xa xa bay đi.
Tần Tiểu Thiên thầm thở phào nhẹ nhõm, còn về phần viên hoang tinh kia còn có người hay không thì hắn cũng không thể lo được nữa, với trạng thái sắp nổ mạnh của tinh cầu, dù trước đó đã có người cũng không sống được.
Đến trước mắt, mặc dù không cách nào thao khống Tinh Thị Liên, nhưng địa phương Tinh Thị Liên có thể đi tới, hắn vẫn có thể cảm nhận được, còn chưa phát hiện ra sinh vật nào có sinh mạng.
Nếu có thể khống chế một cây Tinh Thị Liên, như vậy có thể khống chế cây thứ hai?
Tần Tiểu Thiên biết nếu mình còn không chủ động, hậu quả tuyệt đối thê thảm. Trước tiên hắn thu hồi cây đầu tiên, vờn quanh thân người. Bảo vệ bản thân thì trọng yếu nhất, một khi thân thể mất đi, tự mình coi như xong đời.
Trong lúc Tần Tiểu Thiên cố gắng thông qua việc khống chế Tinh Thị Liên để ảnh hưởng tinh điểm cuồng loạn, thì một khắc này, hắn tựa hồ thấy được Thiên Diễn.
Đó là một loại cảm ứng rất kì lạ, Thiên Diễn hình như đang ở trước mắt, đáng sợ chính là hình như Thiên Diễn cũng đang loạn chuyển.
Trong giây lát, hắn tỉnh ngộ lại, tinh điểm trong cơ thể và Thiên Diễn đang hỗ động, chỉ bất quá mình còn chưa cách nào nắm trong tay, hoang tinh của truyền tống trận đã trở ngại sự trao đổi của hai bên, bởi vậy Tinh Thị Liên mới chạy loạn.
Viên hoang tinh phải hoàn toàn phá hủy, thì tinh điểm trong cơ thể mới có thể tương ứng với Thiên Diễn.
Tần Tiểu Thiên không biết nên làm thế nào cho phải, ý niệm duy nhất trong đầu là phải khống chế, nghĩ cách khống chế hết thảy biến hóa, không thể bị động mà chờ đợi.
Thiên Diễn cũng có một trăm lẻ tám viên hằng tinh, tương ứng với tinh điểm trong cơ thể. Tần Tiểu Thiên hiểu rõ ràng, tự mình không thể khống chế được tinh điểm di động, không có khả năng có lực lượng lớn như một trăm lẻ tám viên hằng tinh, chỉ thuận theo biến hóa, mới là biện pháp duy nhất.
Phối hợp với tinh điểm, cố gắng bảo trì sự nhất trí với hằng tinh trong Thiên Diễn, Tần Tiểu Thiên đột nhiên phát hiện mình có thể khống chế Tinh Thị Liên, trong lòng hắn không khỏi mừng rỡ, đúng lúc này, hắn nhìn thấy năm người Thanh Đế, bọn họ cũng đang rất khẩn trương, tựa hồ cũng đang khống chế một trăm lẻ tám viên hằng tinh vận động, nhưng lực lượng vẫn còn không đủ, bởi vì không tìm được phương pháp chính xác.
Tầ Tiểu Thiên xuyên tới một tia ý niệm.
Thanh Đế và Thiên Cô đầu tiên bừng tỉnh, tiếp theo là Bác Tụ, Lí Cường và Xích Minh cũng ngẩng đầu lên.
" Tiểu Thiên xuất nguyên giới rồi!" Thanh Đế nói.
Lí Cường thở dài một tiếng, nói: " Bây giờ có thể gặp khó khăn, có nguyên giới khống chế, Thiên Diễn bất luận biến hóa như thế nào, chúng ta còn có thể khống chế được một chút, đi ra nguyên giới, thì phải hoàn toàn dựa vào Tiểu Thiên, không biết thực lực hắn hiện giờ thế nào? Nếu như thực lực quá yếu, chúng ta chỉ có thể mạnh mẽ phá mở Thiên Diễn, đáng tiếc hắn quá gấp gáp."
Thiên Cô nói: " Còn chưa đến lúc nguy cấp, ta cảm thấy thực lực của Tiểu Thiên tựa hồ đề cao rất lớn."
Xích Minh nói: " Sao ta lại không cảm ứng được thực lực của Tiểu Thiên."
Thanh Đế lạnh nhạt nói: " Hắn đã nắm chắc được thực chất của Thiên Diễn."
Lí Cường kinh ngạc nói: " Điều này sao có thể?"
Bác Tụ nói: " Đích xác là có thể, chỉ là chúng ta làm sao mới có thể giúp hắn?"
Thanh Đế trầm tư chốc lát, nói: " Chúng ta không giúp!"