Chương 87: ĐẠI BỔ HOÀN

Thất lão nói tới chuyện của Phó Sơn.

Nguyên lai thì ra Phó Sơn bị chín Ba Nạp cổ tiên nhân vây công, Phó Sơn chỉ mang theo một tiên nhân, thực lực song phương cách xa quá lớn, đợi khi thất lão và ba tiên nhân khác chạy tới, hai người Phó Sơn đã bị mạnh mẽ giam cầm.

Thất lão không dám phóng ra lập tức, sợ Ba Nạp cổ tiên nhân mang Phó Sơn chạy trốn, cho nên vẫn một mực theo dõi. Sau lại chạy đi hai Ba Nạp cổ tiên nhân, bọn họ cũng vẫn chưa nắm chắc, cho đến vừa rồi mới đợi được cơ hội.

Trong đó có sáu Ba Nạp tiên nhân không biết tại sao đột nhiên rời đi, thất lão theo dõi tới, phát ra một kích lôi đình. Bên kia còn có ba tiên nhân, đối phó một Ba Nạp cổ tiên nhân còn lại, cứu ra Phó Sơn và tiên nhân kia thì hoàn toàn không có vấn đề.

Thất lão giao người cho Tần Tiểu Thiên xong, chào hỏi một tiếng, thân ảnh bảy người lặng yên biến mất.

Hai mắt Tần Tiểu Thiên tỏa sáng, Tinh Thị Liên lập tức bắn ra, cuồn cuộn cuốn lấy sáu người na di đi.

Hắn đi vào trong phiến rừng cây, Tinh Thị Liên hướng dưới đất tìm kiếm, chỉ chốc lát thời gian đã mở ra một không gian thật lớn mấy ngàn thước bên dưới. Đi theo Tinh Thị Liên thuấn di xuống, hắn nhịn không được hắc hắc cười.

Sáu Ba Nạp cổ tiên nhân liều mạng giãy dụa, bởi vì bọn họ đều nghe hiểu tiếng hừ hừ của Tần Tiểu Thiên.

"...Ta đắc ý..cười...ta phải cười...hắc hắc...phát tài phát tài rồi...ta phải cười...đại bổ hoàn...nha nha....đại bổ hoàn..."

Tần Tiểu Thiên có một loại trực giác bản năng, một khi phân giải cắn nuốt sáu người này, tu vi của mình sẽ tăng mạnh. Sau khi nếm được bổn nguyên lực lượng một lần, hắn cũng không còn khống chế được mình.

Không gian dưới đất khai mở trong nham thạch, ước chừng cỡ một phòng bơi lội. Lúc Tinh Thị Liên phân giải nham thạch thì hắn khắc trận chú trên vách, sau khi xuống tới thì lập tức khởi động, dùng cái ***g che sạch hết dấu vết, cho dù là tiên nhân dùng thần thức tìm kiếm, cũng không thể phát hiện.

Tần Tiểu Thiên cho tới bây giờ không ngừng đắc ý, hắn hừ hừ cười nhỏ, đem sáu Ba Nạp cổ tiên nhân sắp đều sáu góc, tự mình ngồi ngay giữa. Tinh Thị Liên lập tức che kín cả không gian, trên người sáu Ba Nạp cổ tiên nhân càng quấn quanh vô số Tinh Thị Liên. Hắn cười quái dị một tiếng nói: " Ha ha, đại bổ a!"

Tần Tiểu Thiên đầu tiên nhắm vào Ba Nạp cổ tiên nhân cực mạnh, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, không ngờ hắn lại khôi phục được một thành tu luyện, nếu thời gian dài hơn một chút, rất có thể sẽ mở được giam cầm, bởi vậy phải đối phó hắn đầu tiên.

Tinh Thị Liên dưới sự khu động của Tần Tiểu Thiên từ từ hiển lộ ra, đó là vô số đạo chỉ cực nhỏ, giáp tạp tinh điểm, vừa nhìn thì có chút giống sương mù, Ba Nạp cổ tiên nhân kia trầm phù trong sương mù, ngay cả lên tiếng cũng không được, thân thể hoàn toàn cứng ngắc.

Tần Tiểu Thiên cẩn thận phá vỡ một lổ nhỏ trên người Ba Nạp cổ tiên nhân, Tinh Thị Liên lập tức hút mạnh bổn nguyên lực lượng. Rất nhanh, bổn nguyên lực lượng bị cắn nuốt không còn, theo Tinh Thị Liên truyền về. Hắn thật sâu say mê vào năng lượng dũng mãnh tràn vào.

Một tiên nhân có được năng lượng không giống như một viên tinh cầu có năng lượng, hơn nữa còn thêm tinh thuần. Cướp đoạt là một loại phương thức tăng trưởng rất nhanh, chẳng qua phương thức cướp đoạt của Tần Tiểu Thiên vô cùng kinh khủng, so sánh với đại ma tôn của hắc ma giới còn kinh khủng hơn, bởi vì cái gì hắn cũng có thể cướp lấy.

Không cấp cho bất cứ cơ hội phản kháng nào cho Ba Nạp cổ tiên nhân, Tần Tiểu Thiên ở trong thời gian ngắn đã thu hết năng lượng của bọn họ sở hữu. Bổn nguyên lực lượng của sáu cổ tiên nhân, những trữ vật khí cụ, cùng với Thất Sắc Phong Thần Tỏa. Màu sáu kiện mặc dù có thể hình thành thần khí, nhưng cũng không bằng uy lực của bảy kiện tề tụ.

Xong được bổn nguyên lực lượng của sáu Ba Nạp cổ tiên nhân, một trăm lẻ tám tinh điểm trong cơ thể Tần Tiểu Thiên hoàn toàn củng cố, hình thành sự liên vận thần bí lẫn nhau. Tần Tiểu Thiên hiểu rõ trụ cột tu luyện của mình cuối cùng đã hoàn thành, mà còn một trăm lẻ tám tinh điểm, đã có chút giống như tinh điểm của cổ thần trong mộng.

Chỉ cần trúc cơ hoàn toàn thành công, là có thể trở thành sự tồn tại bất diệt. Bất quá rất kỳ quái, khi tu thành cảnh giới trúc cơ của tu thần, lẽ ra phải có thiên kiếp hay thần kiếp đã tới, nhưng đến trước mắt, không hề có cảm ứng, hắn không nghĩ ra là nguyên nhân gì.

Năng lực khống chế Tinh Thị Liên cấp tốc tăng lên, Tần Tiểu Thiên đã có thể hoàn toàn khống chế ba chủ hệ, chỉ huy tự nhiên giống như có thêm ba cánh tay.

Một trận ủ rũ kéo tới, Tần Tiểu Thiên nhanh chóng hãm vào trong ngủ say, trong phút chốc ý niệm hiện lên: " Lão tử rốt cuộc đã có thể ngủ...chờ mong a.."

Tần Tiểu Thiên lại một lần nữa nhập vào cổ thần chi tâm, chuyên chú quan sát một trăm lẻ tám tinh điểm vận chuyển trong cổ thần, đây là căn bản của hắn, hắn không có được truyền thụ công pháp gì, chỉ có thể từ hoạt động của cổ thần mà cẩn thận quan sát học tập. Lúc này giờ phút này, hắn có thể cảm nhận được hết thảy của cổ thần, kinh nghiệm quý giá như vậy cũng không có nơi mà học.

Nhưng mộng cảnh này không kéo dài như là một mông cảnh.

Cổ thần đứng một mình đi lại trên mặt đất. Tần Tiểu Thiên chú ý tới hình tượng của cổ thần, không khỏi thở dài: " Kháo...thứ gì đây? Không phải người a..."

Do hắn chỉ có thể quan sát trong cơ thể, mà không thể chỉ huy cổ thần. Tựa như đang nhìn phim lập thể, cho hình ảnh gì thì chỉ đón nhận hình ảnh đó, còn làm sao mà tới thì không thể nào biết, chỉ có thể suy đoán.

Lần này trong mộng ngoại hình của cổ thần giống như là một dã thú, hoàn toàn khác với lần trước, hình thể phi thường khổng lồ, lại có sơn mạch núi non thật lớn nhưng co lại trong một khung cảnh, mà hồ lớn sông lớn lại đan nhau chằn chịt.

Tần Tiểu Thiên phát hiện ngoài việc phóng ra Tinh Thị Liên, hắn phát hiện Tinh Thị Liên của mình và cổ thần khác nhau rất lớn, Tinh Thị Liên của cổ thần có quy tắc phân ra bốn phương tám hướng, mà theo cổ thần đi lại long trời lở đất, năng lượng cả tinh cầu đều dũng mãnh tuôn vào trong cơ thể.

Tốc độ đi lại của cổ thần nhìn như thong thả, nhưng thật ra lại nhanh vô cùng, ước chừng mười phút đã vờn quanh tinh cầu một vòng, chỉ mười phút, viên tinh cầu đã nhanh chóng héo rũ biến thành một hoang tinh, cả tinh cầu co rút lại một nửa.

Tần Tiểu Thiên trợn mắt há hốc mồm, vậy cũng quá kinh khủng rồi, cổ thần tu luyện hoàn toàn là cướp đoạt, dã man bá đạo, đem tất cả tính mạng và tư nguyên trên tinh cầu hấp thu không còn.

Không chần chờ, không liên mẫn, không có bất cứ tình cảm gì, mục đích duy nhất của cổ thần chính là vì lớn mạnh chính mình, hơn nữa, vĩnh viễn không dừng lại.

Nếu như có thể chảy ra mồ hôi, Tần Tiểu Thiên nhất định là chảy mồ hôi đầy mặt, hắn không nhịn được nghi vấn: " Phương thức tu luyện như vậy có phải là quá đáng hay không?" Thần niệm vừa ra, Tần Tiểu Thiên lập tức tỉnh lại từ trong mộng.

Trong lòng hắn cười khổ, so sánh với cổ thần, mình càng thêm nhỏ yếu, không ngờ còn dám nghi vấn cổ thần, hắn không tiếp tục suy nghĩ, bắt đầu suy nghĩ lại hết thảy trong mộng.

Tinh Thị Liên của cổ thần rất kỳ diệu, không có chia làm chủ phó hệ, tựa hồ là tùy ý ra, hơn nữa cũng không phải kéo dài từ trên người, phảng phất như là trống rỗng xuất hiện, chỉ cần cổ thần động niệm là có, đi đến vô hình, thần kỳ đến không gì để nói.

Tần Tiểu Thiên thầm than: " Ở giới này...ai có được thực lực của cổ thần?"

Hắn cũng không biết, ở giới này ít nhất có bảy, tám người có thể đạt được thực lực của cổ thần trong mộng. Trong đó cả Thanh Đế, Thiên Cô, Bác Tụ và Lí Cường. Còn sư tôn Xích Minh của hắn còn kém một chút.

Bọn họ cũng chỉ có thể đạt được thực lực hiện tại của cổ thần trong mộng. Thực lực chân chính của cổ thần, trừ phi mộng thấy, nếu không cũng sẽ không biết.

Trong lòng Tần Tiểu Thiên rất rõ ràng, phải đạt tới tu vi của cổ thần trong mộng cảnh, thì phải không ngừng tu luyện, phỏng chừng nếu không hủy diệt ngàn vạn tinh cầu, tuyệt không thể đạt tới trình độ kinh khủng này, không khỏi thở dài nói: " Có lẽ phải đến khi đó, mới lại có mộng cảnh xuất hiện...Ai, quá khó khăn rồi..."

Tinh Thị Liên hướng lên cao, nhanh chóng bao trùm cả tinh cầu. Tần Tiểu Thiên nhận thấy tốc độ mở rộng và phân liệt của Tinh Thị Liên nhanh hơn rất nhiều, vô số tin tức theo Tinh Thị Liên truyền về.

Lúc này Tinh Thị Liên đã hoàn toàn bị khống chế, không còn vi phản ý chí của Tần Tiểu Thiên, chỉ chốc lát thời gian, hắn đã nắm hết Khôi Tinh trong lòng bàn tay.

Bóng dáng Ba Nạp Nhân đã không còn nhìn thấy, truyền tống trận chỉ còn lại hai tòa, mà những tòa khác đã bị hủy đi. Truyền tống trận thông hướng địa bàn Ba Nạp Nhân cũng toàn bộ bị hủy.

Nói cách khác, tinh vực của loài người và tinh vực của Ba Nạp Nhân hoàn toàn mất đi thông đạo câu thông. Trừ phi nguyên giới chi chủ quay lại, những người khác không còn khả năng làm được.

Ba Nạp Nhân hoàn toàn bị vây ở ngõ ngách của nguyên giới. Với tốc độ phát triển của Ba Nạp Nhân, nhiều nhất ngàn năm sau, bọn họ sẽ gặp phải kết cục tư nguyên khô kiệt, cũng không thể nào phát triển mạnh lên được nữa, trừ phi nghĩ ra biện pháp đi tới tinh vực của loài người, hoặc là nguyên giới chi chủ khởi động tinh cầu bọn họ một lần nữa.

" Nên đi rồi...A a, không nghĩ tới thu hoạch lớn như vậy!"

Tần Tiểu Thiên cảm khái vạn ngàn, không chỉ thành quả thu hoạch làm cho người khác khó có thể tin, hơn nữa đã bổ điền sự thiếu thốn của trúc cơ, tâm tình của hắn thập phần khoái trá. Còn về phần giết chết nhiều Ba Nạp Nhân như vậy, hắn cũng không có gánh nặng gì trong lòng, giết Ba Nạp Nhân như là giết dã thú, hắn không đánh đồng Ba Nạp Nhân ngang như loài người, bọn họ nhiều nhất chỉ được xem như là dã thú có trí tuệ.

Khôi Tinh còn lại hai tòa truyền tống trận, trong đó có một tòa là do Tần Tiểu Thiên bố trí tiên trận phòng ngự. Hắn trực tiếp thuấn chuyển qua, thân thể có chút vừa động, tất cả Tinh Thị Liên toàn bộ lùi về trong cơ thể.

Hắn không có ý định cắn nuốt tinh cầu này. Bởi vì hắn biết, nếu như hấp thu quá nhiều tinh cầu, chắc sẽ ảnh hưởng đến sự thăng bằng của nguyên giới, sau đó hậu quả không phải chuyện đùa, có thể sẽ làm cho nguyên giới hỏng mất.

Truyền tống trận có mười người tu chân trấn thủ, đều là thành viên của liên hợp hội, Tần Tiểu Thiên cũng không nhiều lời, trực tiếp xuất ra thân phận bài, dưới ánh mắt kính ngưỡng của đám người tu chân đã truyền tống đến Viêm Tinh.

Truyền tống trận của Viêm Tinh là từ Viêm Tinh và Hoàng Tinh liên lạc, đều là tinh cầu trọng yếu của loài người, là tinh cầu có trình độ khoa học kỹ thuật rất cao, cho nên truyền tống trận y hệt như là đại hình phi trường quốc tế trên địa cầu, là một đại hình truyền tống trường, mỗi ngày truyền tống đạt tới hơn vạn người, thậm chí hơn mười vạn người.

Truyền tống trận của Viêm Tinh có hai loại, một là quốc tế truyền tống trận, một là truyền tống trận bên trong tinh cầu.

Tần Tiểu Thiên đi tới chính là truyền tống trường tại Viêm Tinh Tây An, hắn vừa xuất hiện trong Viêm Tinh truyền tống trận, đã có mấy người tu chân đi lên đón.

Xin hỏi, ngài chính là trưởng lão Tần Tiểu Thiên?"

Tần Tiểu Thiên không nghĩ tới liên hợp hội lại hành động nhanh như vậy, cười nói: " Đúng vậy, các ngươi có chuyện gì?"

Tới đón tiếp hắn tổng cộng có ba người, nhìn ra đều là tu vi Nguyên Anh kì.

Hai bên gặp mặt, giới thiệu lẫn nhau.

Hán tử cao lớn tên là Tề Chấn, lộ ra vẻ nghiêm túc cung kính. Thanh niên gầy cao tên là Địch Phúc Long. Đi theo phía sau hai người bọn họ tên là Trần Cường, là một người thấp lùn, trên mặt luôn mỉm cười, nhìn bộ dáng rất tùy hòa.

Tần Tiểu Thiên là khách khanh trưởng lão của liên hợp hội, sẽ được hưởng đãi ngộ rất cao của liên hợp hội, bất luận hắn đến tinh cầu nào, đều có người tu chân của liên hợp hội chiêu đãi, hơn nữa còn là loại chiêu đãi cấp bậc cao nhất.

Tề Chấn là người phụ trách tiếp đãi Tần Tiểu Thiên lần này, hắn nói: " Tiền bối, thỉnh đi bên này, liên hợp hội đã an bài xong chỗ ở cho ngài."

Tần Tiểu Thiên hỏi lại mới biết được, trưởng lão ở tại mỗi tinh cầu đều có chỗ ở đặc biệt, nếu như không muốn ở cũng không sao. Hắn đến Viêm Tinh mục đích là tìm kiếm cha mẹ, bởi vậy quyết định đi theo Tề Chấn bọn họ.

Xe bay đến bên cạnh, Tề Chấn nói: " Tiền bối xin mời." Ba người nói chuyện đều cũng rất cẩn thận, không người nào dám tùy tiện đùa giỡn với trưởng lão.

Tề Chấn không có đi tổng bộ liên hợp hội tại Viêm Tinh, mà là đi tới Nặc Đệ sơn mạch, liên hợp hội chuyên làm nơi ẩn tu, đó là nơi cao cấp chấp sự và trưởng lão chuyên dụng.

Xe bay rất thư thích, trong xe còn có cả tụ linh trận. Bên trong xe có một không gian trữ vật nhỏ, đặt một chút linh quả và rượu.

Tần Tiểu Thiên thầm than: " Liên hợp hội thật sự là xa hoa." Sau khi lên xe thì nửa nằm nửa ngồi trên ghế, nhắm mắt trầm tư.

Đám người Tề Chấn không dám quấy rầy hắn, một đám ngồi thẳng không nói chuyện.

Xe bay tốc độ cực nhanh, chỉ cần năm giờ đã đi đến ngoài ngàn dặm tới Nặc Đệ sơn mạch. Tần Tiểu Thiên cho dù nhắm mắt, hết thảy chung quanh cũng rõ ràng chiếu vào trong lòng.

Liên tục trải qua hai tầng bình chướn( vách ngăn), đều là cách cục của tiên trận. Xe bay đi thẳng vào, bay qua một mặt nước, đi tới một đảo nhỏ.

Tề Chấn giải thích: " Đây là Thanh Khê Hồ của Nặc Đệ sơn mạch, diện tích chừng ba trăm bình phương công lý, là một tòa hồ nhân tạo."

" A a, liên hợp hội ở chỗ này tu kiến một đầm nước, là một thác lớn có thể phát điện, tuy nói điện năng chỉ là năng lượng phụ trợ, nhưng có thể sử dụng được nhiều thứ. Chúng ta muốn đi đảo nhỏ, là một trong một trăm sáu mươi bảy đảo của Thanh Khê Hồ, tên là Hoàn Nguyệt Đảo, là đặc biệt cấp cho trưởng lão ở lại."

Tần Tiểu Thiên có chút gật đầu, cũng vì thời gian dài đã thoát ly khỏi sự tiếp xúc với người tu chân.

Hắn cảm giác không thích ứng, không biết nói gì cho phải, khó trách những cao thủ sẽ trở nên cao ngạo, đích thật là có nguyên nhân.

Bất quá không nghĩ tới khi đến nơi, nghênh đón Tần Tiểu Thiên chính là quản gia Úc Mông Bạch và Lưu Đông của U Tuyền biệt thự, Tần Tiểu Thiên cười nói: " Sao lại là các ngươi?"

Úc Mông Bạch tiến lên hành lễ nói: " Dạ là do đại trưởng lão phân phó chúng ta tới. Cha mẹ của tiền bối đã tìm được, chúng ta cố ý chạy tới trước để báo cáo cho tiền bối biết."

Tần Tiểu Thiên phi thường kì quái tự mình lại không có mừng rỡ, phảng phất đây là một chuyện nằm trong tình lý. Hắn gật đầu nói: " Bọn họ ở đâu?"

Úc Mông Bạch không nghĩ ra Tần Tiểu Thiên lại bình tĩnh như vậy, nói: " Ở Hải Châu Thị của Viêm Tinh."

Tần Tiểu Thiên ngạc nhiên nói: " Hải Châu?" Nguyên lai Viêm Tinh cũng có Hải Châu Thị, cũng giống như nhà mình ở địa cầu.

Úc Mông Bạch nói: " Đúng vậy, Hải Châu Thị là một tòa đại thành thị, bên trong thành có hơn một ngàn vạn dân cư, cũng là một trong những thành thị lớn nhất Viêm Tinh."

Tần Tiểu Thiên hỏi: " Cha mẹ ta tu chân ở môn phái nào?"

Úc Mông Bạch cung kính đáp: " Không có môn phái, bọn họ ẩn cư tại Hải Châu Thị."

Tần Tiểu Thiên gật đầu nói: " Phát đi một tin tức cho ta, cảm ơn sự quan tâm của Phó sư bá, cho ta địa chỉ bọn họ, ta lập tức đi Hải Châu Thị."

Úc Mông Bạch hỏi: " Lập tức phải đi? Có cần thông tri cho nhị lão hay không?" Vừa nói vừa cấp cho Tần Tiểu Thiên bản đồ điện tử, lại nói: " Địa chỉ đã được kí hiệu bên trong."

Tần Tiểu Thiên mỉm cười nói: " Không cần, các ngươi để lại chỗ này, tự ta đi là được." Nói xong, đã biến mất trong nháy mắt.

Hải Châu ở Viêm Tinh là một thành thị lớn, số lượng dân cư đông đảo, người tu chân cũng rất nhiều, là một đại phương rồng rắn hỗn tạp.

Khác với thành thị nhỏ, cuộc sống tiết tấu của Hải Châu cực nhanh, bởi vì con người chiếm tuyệt đại đa số bên trong thành thị, bởi vậy cũng là nơi thương gia tụ tập. Chỗ này cùng đại thành thị trên địa cầu cũng rất giống nhau, cũng có tòa lầu cao ngất, xe bay tới lui, một cảnh tượng phồn vinh.

Tần Tiểu Thiên nguyên bổn là người mù đường, từ sau khi có Tinh Thị Liên, hắn cũng không còn lạc đường nữa. Tinh Thị Liên vừa triển khai, đừng nói là một tòa đại thành thị, ngay cả một hành tinh, cũng hiểu rõ rất nhanh.

Sau khi tới Hải Châu Thị, Tần Tiểu Thiên không cần tìm kiếm, mà thả ra Tinh Thị Liên, bao trùm cả Hải Châu Thị, chỉ chốc lát thời gian, liền tìm được nhà mình được kí hiệu trên bản đồ, lập tức hiện ngay cửa.

Tần Tiểu Thiên không dám tin nhìn cửa nhà mình, đó là một khu nhà ngoại ô, toàn bộ là phòng thường, hơn nữa còn rách nát không chịu nổi, ngã tư đường hẹp hòi, cảm giác như rất xưa cũ.

Cánh cửa đột nhiên mở ra, một tiểu cô nương mười tuổi kinh ngạc nhìn hắn, nói: " Uy, ngươi là ai a...đứng ngay cửa không kêu một tiếng, dọa người giật mình! Ngươi tìm ai?" Vừa nói vừa vỗ ngực.

Tần Tiểu Thiên nhìn bản đồ, rồi nhìn cửa nhà, nói: " Không sai, chính là nơi này, ách, xin hỏi, chủ nhà này là..."

Tiểu cô nương liếc mắt xem thường: " Chủ nhà là ai? Tại sao ta phải nói cho ngươi? Ngươi nói trước là tìm ai..." Trong miệng lại lầm bầm: " Ở đâu ra tên lường gạt...muốn gạt ta...hừ!"

Tiểu cô nương cảnh giác nhìn hắn, quay đầu kêu lên: " Đại ca mau tới a!"

Tần Tiểu Thiên đầu cũng muốn hôn mê, thầm nghĩ: " Lão cha lão mụ không chịu chuyên tâm tu chân, lại sinh ra cho mình một muội muội? Không đúng, nha đầu này tựa hồ còn một đại ca, chẳng lẽ sinh thêm một đệ đệ và một muội muội? Ai nha nha...lão cha lão mụ mạnh như vậy a..." Hắn không khỏi suy nghĩ linh tinh.

Một tiểu tử cường tráng từ trong phòng vọt tới cửa, lớn tiếng nói: " Em gái, chuyện gì?"

Tần Tiểu Thiên lần nữa muốn hôn mê. Đứa nhỏ này không chỉ là tráng kiện, mà là vừa mập vừa tráng, đầu to, đôi mắt nhỏ xíu, trên mặt còn có tàn nhang rất nhiều. Không có chút bộ dáng giống cha mẹ chút nào, tiểu cô nương còn đỡ một chút, có phong thái giống mẹ. Hắn hỏi dò: " Tiểu muội muội, ba ba của em không có ở nhà?"

Tiểu tử xông tới ngăn trước người tiểu cô nương, vẻ mặt không vui, hỏi: " Ngươi là ai?"

Tần Tiểu Thiên cố tình trêu chọc, hì hì cười nói: " Ta là đại ca của các ngươi."

Tiểu tử " phi" một tiếng, ác hung hăng nói: " Ngươi là đại ca của ai? Chiếm tiện nghi của ta phải hay không?" Hắn xoa tay như muốn đánh nhau.

Tiểu cô nương kéo ống tay áo hắn, nhỏ giọng nói: " Đại ca, mẹ không cho anh gây chuyện...vạn nhất hắn thật sự là khách của ba thì làm sao?"

Cố gắng nín cười, lá gan đứa nhỏ này không nhỏ, không ngờ lại muốn động thủ với mình. Hắn nhún nhún vai, cười nói: " Ai, nói thật lại không chịu nghe, ha ha, được rồi, ta phải vào nhà!"

Tiểu tử cùng tiểu cô nương nhất thời nóng nảy, giở hai tay ra, ngăn cản cửa, hai người hai miệng đồng thành nói: " Không cho vào!"

Nếu có thể ngăn cản Tần Tiểu Thiên, vậy mới đáng chê cười. Trong chớp mắt, Tần Tiểu Thiên đã đến trong phòng.

Ngoài cửa truyền đến tiếng kêu sợ hãi của tiểu cô nương: " Oa, đại ca, không thấy hắn nữa..."

Thanh âm của tiểu tử: " Đóng cửa, đóng cửa...chờ ba mẹ về."

Tần Tiểu Thiên thản nhiên đánh giá căn phòng, hoàn toàn bằng gỗ, thu thập rất sạch sẽ, một bộ ghế sa lon, trên tường còn có máy báo tin, nhìn bộ dáng là sản phẩm rất xưa. Mặc dù có thể dùng Tinh Thị Liên xem xét hết thảy, nhưng hắn lại muốn tận mắt nhìn thấy nhà của cha mẹ.

Chỉ chốc lát sau, tiểu cô nương đi vào gian phòng, nhìn thấy Tần Tiểu Thiên đứng giữa phòng, không khỏi kêu lên: " A! Ngươi làm sao vào được?"

Tần Tiểu Thiên cười nói: " Đi vào."

Tiểu cô nương hét lớn: " Đại ca, hắn vào được..hắn vào được..."

Tiểu khỏa tử rất mãnh, vừa vào phòng liền đánh về phía Tần Tiểu Thiên.

Tần Tiểu Thiên mỉm cười, thân ảnh bỗng nhiên biến mất. Tiểu khỏa tử không dừng được bước chân, một đầu chàng vào trong ghế sa lon. Hắn vừa mập lại nặng, không ngờ tông ngã cả ghế sa lon, lăn tròn ra sau.

Tần Tiểu Thiên lắc đầu nói: " Đừng có xúc động như vậy..ân, tiểu cô nương, hẳn là ba ba của ngươi về rồi...ách..." Hắn phát hiện lão ba của mình đang ngự kiếm quay về, tốc độ rất nhanh.

Chỉ thấy tiểu cô nương cầm một vật nhỏ trong tay, đắc ý dương dương nói: " Hừ, ba của ta đã về!" Đây là vật báo tin Tần Danh cấp cho, chỉ cần ấn nút, Tần Danh sẽ được tin tức mà chạy về ngay.

Chỉ nghe Tần Danh hét lớn: " Ai dám giương oai!"

Tần Tiểu Thiên không khỏi cười khổ, vừa mới về nhà đã bị xem là kẻ xấu.