Tần Tiểu Thiên biết dù mình có giải thích thế nào, đối phương cũng sẽ không nghe, hắn cũng không nói nhiều, lấy ra tín vật của Lý Cường.
Đó là một khối linh ngọc hình nửa vầng trăng, màu sắc hắc ửu ửu nhìn không ra có chỗ nào kỳ lạ. Người tu chân kia liếc mắt một cái, bởi vì là hình tượng mô phỏng, hắn chỉ có thể nhìn thấy ngoại hình, hỏi: " Đây là vật gì vậy?"
Tần Tiểu Thiên nói: " Ngươi đem hình ảnh đồ vật này truyền cho Phó Sơn là được, chuyện khác ngươi không cần quan tâm."
Người tu chân kia kiểm tra tư cách chứng minh của Tần Tiểu Thiên, hắn cười nói: " Nguyên lai ngươi không phải người tu chân, ân, không đạt được sự cho phép đã tiến vào phòng tiếp đãi...tiểu bằng hữu, nơi này là địa phương chuyên dụng của người tu chân, ngươi không có tư cách tiến đến, mời trở về đi." Nói xong thì trực tiếp đá Tiểu Thiên ra khỏi phòng tiếp đãi.
Trong chớp mắt, cảnh sắc chung quanh chuyển đổi, Tần Tiểu Thiên rơi vào trong thông đạo của lưới điện não, làm hắn tức giận đến mở miệng mắng to. Nguyên lai tưởng rằng chỉ cần xuất ra tín vật, là có thể nhìn thấy Phó Sơn, ai biết người tu chân kia căn bản là không nhận ra đồ vật kia.
Tần Tiểu Thiên thở dài một tiếng, trong lòng thầm nghĩ: " Thực lực, không có thực lực, hết thảy đều là không, bỏ đi, tìm Phó Sơn là không có khả năng, bây giờ ngay cả thông tấn đều không thể truyền lại, đại khái Lý Cường sư bá cũng không có nghĩ đến mà thôi." Hắn đi ra khỏi võng điện não, chui đầu vào giường, lại bắt đầu ngủ say thời gian dài.
Người tu chân hất Tần Tiểu Thiên ra khỏi phòng tiếp đãi tên là Viên Hạo, nói với một người tu chân bên cạnh: " Lão Bành, vừa rồi thiếu chút nữa là bị một đứa nhỏ lừa, a a, thật thú vị."
Lão Bành không thèm để ý hỏi: " Đứa nhỏ gì?"
Viên Hạo cười đem chuyện vừa rồi nói một lần. Lão Bành có chút nhíu mày nói: " Hình bán nguyệt? Tín vật gì có hình nửa vầng trăng?" Tín vật bây giờ đều là dùng điện tử đề danh, rất ít sử dụng vật thật để làm tín vật, trừ phi là cao thủ cấp bậc trưởng lão, hay dùng vật thật để làm tín vật.
Viên Hạo khoa chân múa tay diễn tả một chút, nói: " Màu đen, hình nửa vầng trăng, không có gì đặc biệt."
Lão Bành nói: " Ngươi có tra duyệt tín vật đại toàn hay không?"
Viên Hạo khó hiểu nói: " Đó chỉ là một đứa bé, cũng không phải người tu chân, sao phải tra tín vật đại toàn? Ta không nhận vì hắn đến tìm người. Hắn nói hắn tìm Phó Sơn đại trưởng lão, ta cảm thấy không có khả năng." Hắn đột nhiên cảm thấy không đúng, một đứa bé, làm sao lại biết được tên của Phó Sơn?
Lão Bành nói: " Phó Sơn? Thiên ơi...tốt nhất ngươi nên tra xét tín vật đại toàn đi." Hắn dừng lại một chút, nói: " Ta nhớ kỹ có một loại công năng, ân, dùng công năng có thể tra tìm rất nhanh."
Đây là một loại công năng rất đơn giản, chỉ cần vẽ lại ngoại hình tín vật vừa rồi Tần Tiểu Thiên xuất ra, có thể tìm ra cùng loại, đều có thể điều tra ra. Công năng này ai cũng biết, đáng tiếc ngay từ đầu Viên Hạo không tin Tần Tiểu Thiên, cho nên không nhớ tới sử dụng.
Chỉ trong vòng vài giây đã hoàn thành, kết quả làm cho Viên Hạo sợ đến trợn mắt há hốc mồm, chỉ cảm thấy trước mắt nổ đom đóm, trong đầu rối loạn như tương, thì thào nói: " Này...này...không có khả năng..." Sắc mặt hắn một mảnh trắng bệch.
Lão Bành ngạc nhiên nói: " Uy, Viên Hạo, tìm được rồi sao? Di, ngươi làm sao vậy?"
Viên Hạo ấp a ấp úng nói: " Ta...hình như...gây họa rồi..."
Lão Bành cười nói: " Viên Hạo, ngươi là người tu chân Nguyên Anh kỳ, sao lại trầm tĩnh không được vaayk, nói đi, là tín vật của ai?"
Viên Hạo đã khẩn trương nói không ra lời, hàm răng đánh lập cập, hắn chỉ vào màn hình phía trước, ý bảo lão Bành tự mình xem.
Lão Bành thò dài cổ qua nhìn lại, cũng kinh hoảng hú lên quái dị. Hắn luống cuống tay chân án động một nút báo cảnh, một âm thanh bén nhọn chợt vang lớn, tất cả khách nhân trong chớp mắt đều bị đá ra khỏi phòng tiếp đãi, cho dù là cao thủ Hợp Thể kỳ cũng không ngoại lệ.
Những người tu chân khác phụ trách phòng tiếp đãi cũng tràn tới.
Có người lớn tiếng nói: " Tại sao khởi động cảnh báo cấp một?"
" Xảy ra đại sự gì?"
" Uy, nói chuyện a!"
Qua một hồi lâu, Viên Hạo mới run rẩy nói: " Ta...ta đem sứ giả có tín vật của nguyên giới chi chủ đá ra khỏi phòng tiếp đãi, hơn nữa...hơn nữa..tín vật kia chính là của nguyên giới chi chủ..."
Không đợi hắn nói xong, có người đã nhìn thấy thao tác hắn làm hiện lên màn hình, kinh hãi kêu lên: " Tín vật cao cấp nhất của liên hợp hội!"
Từ khi liên hợp hội thành lập tới nay, tín vật cao nhất cho tới bây giờ không có xuất hiện qua, cho nên mai tín vật này ngoại trừ tồn tại trong tín vật đại toàn, cơ hồ không ai biết, không nghĩ tới lại xông ra, lại nằm trong tay một đứa bé, càng không xong chính là hắn bị đá ra khỏi phòng chiêu đãi.
Tất cả người tu chân đều nhìn chằm chằm Viên Hạo, trên mặt lộ ra bộ dáng bất khả tư nghị.
Thương cảm cho Viên Hạo không ngừng giải thích: " Ta...ta không phải cố ý...ai biết đó là tín vật cao cấp nhất đâu? Đứa...đứa nhỏ kia cũng không phải là người tu chân, ta...ta.."
Có người hỏi: " Đứa nhỏ kia có bộ dáng thế nào, mau điều tra ghi chép tiếp đãi của Viên Hạo!"
Đó chỉ là ngoại hình của một đứa bé, không phải bộ dáng chân thật của Tần Tiểu Thiên. Có người kêu lên: " Mau tra xem hắn còn trên mạng hay không, nếu xuống mạng thì phiền toái rồi!"
Mấy người tu chân đều tự mình tìm kiếm, rất nhanh tra duyệt: " Hắn đã xuống mạng!"
Lão Bành nói: " Mau tra xem hắn lên mạng ở nơi lâm thời hay là ở nhà?"
Rất nhanh có người nói: " Tra không được, đây là địa chỉ lâm thời tiến nhập mạng, rời khỏi thì tiêu mất...mau nhanh báo cáo trưởng lão hội, xin đại diện ra lệnh, tận lực tìm được thành thị hắn lên mạng, sau đó lại nghĩ biện pháp!"
Nhất thời, phòng tiếp đãi một mảnh đại loạn.
Thẳng đến ngày thứ hai, mới tìm ra đứa bé kia là từ Ba Đạt Thành tiến vào mạng, nhưng hắn dùng thân phận du khách lên mạng, không cách nào xác định cụ thể địa chỉ lên mạng, chuyện này lập tức bị báo cáo lên trưởng lão hội. Nhưng Tần Tiểu Thiên ngày thứ hai đã theo Trình Kiến Côn rời đi Ba Đạt Thành, người tu chân tới điều tra đã phí công vô ích.
Trường học thám hiểm của Viêm Tinh có rất nhiều, nổi tiếng nhất chính là hai trường học một được mở trên mạng chính là Viễn Túc thám hiểm, một khu nhà chính là trường học mà Trình Kiến Côn muốn đi Tân Tinh thám hiểm thuộc Mãng Ký sơn khu. Viễn Túc thám hiểm là trường học thám hiểm của con người, mà Tân Tinh thám hiểm là trường học thám hiểm của người tu chân.
Tân Tinh thám hiểm trường học là học viện chiêu thu những người dưới Nguyên Anh kỳ, đây là trường học thám hiểm của liên hợp hội, học tập hợp cách thì có thể có được chứng thư, chứng minh có năng lực đi ngoại tinh nguy hiểm thám hiểm. Nếu có tu vi Nguyên Anh kỳ, cũng có thể đi liên hợp hội xin phép, chẳng những có thể đi ra ngoại tinh, còn có thể đi ra thế giới bên ngoài nguyên giới.
" Trường học thám hiểm nổi tiếng nhất? Có bao nhiêu đệ tử?"
Tần Tiểu Thiên đang tựa vào ghế sô pha, trên mặt lộ ra vẻ mặt không cho là đúng.
Trình Kiến Côn nói: " Ước chừng hơn sáu trăm đệ tử. Không biết năm nay chiêu thu bao nhiêu?"
Tần Tiểu Thiên nói: " Hơn sáu trăm đệ tử? Quá ít rồi...ta còn tưởng rằng có mấy vạn đệ tử, chỉ là một trường học nhỏ thôi, tự biên tự diễn? A a, đại khái là tuyên truyền không tệ."
Trình Kiến Côn có chút bất đắc dĩ nói: " Ngươi bị kích thích? Ta nói cái gì thì ngươi phản bác cái gì...làm sao vậy?"
Tần Tiểu Thiên đích xác tâm tình khó chịu, từ sau khi bị người tu chân của phòng tiếp đãi đá đi ra thì hắn vẫn có bộ dáng như vậy, Trình Kiến Côn không khỏi không cẩn thận, sợ lại chọc phải vị tiểu tổ tông này.
Tần Tiểu Thiên không phải căm tức bị đá ra khỏi phòng tiếp đãi, mà là bởi vì chuyện không hoàn thành. Vốn định tìm được Phó Sơn, nói cho hắn tin tức của Lý Cường, sau đó lại tìm một danh ngạch đi ra ngoại tinh thám hiểm, kết quả cái gì cũng chưa làm được thì đã bị đá đi ra.
Có quái thì quái hắn có một bộ ngoại mạo hài đồng, trong thế giới con người, chỉ cần có tiền, cho dù là một đứa nhỏ, người khác cũng không dám vô lễ.
Nhưng tại tu chân giới thì khác, hết thảy cũng dựa vào thực lực làm trụ cột, muốn đạt được sự tôn trọng của người khác, thì phải là một người mạnh.
Tần Tiểu Thiên sẽ không thừa nhận bị kích thích gì, nói: " Ta chỉ là luận sự, một trường học chỉ có hơn sáu trăm đệ tử, dù sao cũng không thể xem như là trường học nổi tiếng." Hắn bắt đầu nói hưu nói vượn.
Trình Kiến Côn vừa bực mình vừa buồn cười, nói: " Đây là trường học tinh anh, có thể đi vào Tân Tinh thám hiểm, đều là những tinh anh, còn trường học tu chân thám hiểm bình thường thì có hơn một trăm đệ tử đã là không tệ, ngươi tưởng là đại học của con người hay sao? Hai thứ không thể so sánh. Từ Tân Tinh thám hiểm tốt nghiệp, thì có tư cách đi tinh cầu mới phát hiện, nơi đó có những tư nguyên hi hữu..."
Hắn thao thao bất tuyệt giải thích, còn chưa nói hết, đã nghe được tiếng ngáy của Tần Tiểu Thiên, hắn lại đang ngủ.
Trong lòng Trình Kiến Côn nói thầm: " Đứa nhỏ này sao lại ngủ hay như vậy? Ở trên xe ngủ ba ngày, vừa mới an ổn, lại ngủ, không phải là con trùng ngủ thật đó chứ?" Hắn lắc đầu, xoay người ra cửa, còn có nhiều chuyện phải đi làm.
Mãng Ký sơn khu là khu phong cảnh lữ du nổi tiếng của Viêm Tinh , được xưng là thập vạn đại sơn, thế núi hiểm tuấn, rừng rậm hồ bạc dày đặc, có các loại các dạng dã thú và chim bay, là khu bảo vệ sinh thái của Viêm Tinh, trường học Tân Tinh thám hiểm tọa lạc bên bờ khu núi, cách đó không xa là một trong ba hồ nước đạm lớn nổi tiếng của Viêm Tinh – Ký Thủy Hồ, chiếm diện tích đạt tới ba vạn bình phương công lý.
Trình Kiến Côn ở trong một biệt thự bên hồ, hai tầng lầu, khoảng cách với hồ nước chỉ có một trăm thước, có một cái sân không lớn, bên hồ có một chiếc du thuyền màu trắng.
Biệt thự khu vực này đều thuộc trường học Tân Tinh thám hiểm, cấp cho đệ tử sử dụng với mức giá cao. Người tu chân cơ hồ không có người nghèo, đây cũng là cách kiếm tiền của trường học.
Tần Tiểu Thiên vừa cảm giác ngủ sáu ngày, Trình Kiến Côn chỉ biết hắn bất phàm, cũng không tới kinh động, chỉ là dùng năng lực phòng ngự cao hơn, miễn cho có người đến quấy nhiễu.
Thế giới trong mộng ngày càng rõ ràng, dần dần, Tần Tiểu Thiên ở tại trong mộng có thể tự hỏi, hắn cảm giác được, thế giới trong mộng chính là thế giới Thiên Diễn từng đi qua.
Thiên Diễn thế giới hình thành, là liên tục đảo ngược nội dung trong mộng, hắn đã kiến thức qua thần chi luyện khí.
Một tinh hệ khổng lồ bị luyện chế thành thần khí, đó là một loại thủ đoạn không tưởng nổi, một loại lực lượng làm kẻ khác kinh khủng, mặc dù không thể giải thích, nhưng gây cho Tần Tiểu Thiên rung động thật lớn, mỗi lần nằm mơ, lực lượng của thể lực tăng trưởng rất nhanh.
Ngày thứ ba Tần Tiểu Thiên tỉnh lại vài phút, rồi lại tiếp tục ngủ say.
Tiếp tục nằm mộng có điểm kỳ quái, hắn mộng thấy Tiễn Xuyến Nhi, rồi lại mộng thấy Dữu Trạch thời viễn cổ, rõ ràng " nhìn thấy" được thời gian.
Trôi qua, thậm chí có thể nghịch theo thời gian đi lên. Ngay khi hắn sắp thức tỉnh, đột nhiên " nhìn thấy" năm thân ảnh, không khỏi kinh hãi gọi to: " Sư tôn? Sư bá...tổ sư cô?"
Năm người tựa hồ nghe thấy được thanh âm của hắn, Thanh Đế quay đầu nhìn ra, đôi cặp mắt phiếm ra kim mang.
Trong phút chốc, hắn kinh tỉnh lại, nhìn thấy chính là gương mặt đầy râu của Trình Kiến Côn, hú lên quái dị: " Uy, người dọa người là hù chết người đó! Kề sát như vậy để làm chi?"
" Sư tôn ngươi là ai? Sao mộng mà còn đang kêu?"
Trong đầu Tần Tiểu Thiên loạn thành một đoàn, trong lòng buồn bực: " Sao lại nhìn thấy sư tôn bọn họ?"
Nằm mơ tới bây giờ, trong lòng hắn đã có chút hiểu được, trong mộng cảnh hết thảy đều do cổ thần hồn gây ra cho mình, cho nên rất bình tĩnh tiếp nhận, chỉ là trong mộng đột nhiên nhìn thấy năm người sư tôn, điều này làm cho hắn không cách nào giải thích, bởi vì bây giờ mình đang ở nguyên giới, mà không phải là trong thế giới Thiên Diễn.
Hắn không có nghe Trình Kiến Côn nói, hỏi: " Cái gì?"
Trình Kiến Côn nói: " Vừa rồi ngươi gọi sư tôn, sư tôn ngươi là ai?" Hắn thật sự tò mò, đứa nhỏ này vẫn luôn rất thần bí, có lẽ sư tôn của hắn rất lợi hại.
" Ta có kêu hay sao? Ngươi không phải là nằm mơ đó chứ?"
Tần Tiểu Thiên nói thiếu chút nữa là làm cho hắn hộc máu, Trình Kiến Côn biết có hỏi cũng như không, thở dài nói: " Được rồi, ngươi đã ngủ sáu ngày, có thể xuống giường hoạt động không? Còn ngủ nữa, đầu khớp xương cũng tan ra đó."
Tần Tiểu Thiên sờ sờ đầu, nói :" Ai, ta cũng không muốn như vậy a, vừa nằm xuống đã không biết thời gian, được rồi, chạy đi đâu hoạt động?"
Trình Kiến Côn nói: " Đến bên hồ một chút, a a, Ký Thủy Hồ rất đẹp."
Hai người hướng ra ngoài cửa đi đến, Tần Tiểu Thiên vừa đi vừa thuận miệng hỏi: " A Côn, chuyện nhập học làm xong rồi chứ? Học phí bao nhiêu tiền?"
Trình Kiến Côn nói: " Nhập học rất dễ dàng, ta không có tư cách tham gia thẩm hạch, trực tiếp trả một triệu hai ngàn vạn là có thể nhập học, a a."
Tần Tiểu Thiên nghe đến ngây ra: " Một triệu hai ngàn vạn? Cũng không mắc lắm."
Trình Kiến Côn không biết nói gì, tiểu tử này so với công tử nhà giàu còn khoa trương hơn, trong mắt hắn tựa hồ không có khái niệm của tiền, một triệu hai ngàn vạn trong mắt con người tại Viêm Tinh, chính là một bút tài phú thật lớn. Nhưng thật ra cũng do hắn, lần trước đánh bạc thắng, một hơi đã cấp cho hắn năm mươi triệu, mặc dù Tần Tiểu Thiên chỉ để lại mười triệu, nhưng cũng đã là món tài sản lớn.
Bên hồ có một con đường nhỏ, hai người bước chậm, gió nhẹ thổi qua, sắc trời đã gần đến hoàng hôn, dư huy khi mặt trời lặn ánh lên mặt hồ một chút kim quang.
Tần Tiểu Thiên còn đang nhớ lại cảnh tượng trong mộng, hắn có một ý niệm không quên trong đầu, nhất định phải tìm cơ hội ngủ nhiều một đoạn thời gian, trước mắt dường như đã tới một giai đoạn khẩn yếu, một khi đột phá, là có thể thay đổi trạng huống bây giờ của thân thể, có được thực lực sơ bộ của chính mình. Ý niệm này thực mãnh liệt, làm cho hắn cũng không muốn nói chuyện.
Trình Kiến Côn lại không thích trầm mặc, hắn nói: " Tiểu Thiên, chúng ta nhận thức đã không ít thời gian rồi, a a, có thể xem ta là bằng hữu của ngươi chứ?"
Tần Tiểu Thiên gật đầu nói: " Phải, a a, bất quá có một số việc ta không tiện nói, cũng nói không rõ ràng lắm, ngươi không nên tốn tâm tư để nghe, ta nói ra, ngươi cũng không tin, còn không bằng không nói thì tốt hơn."
Trình Kiến Côn nói: " Ai nha, làm sao ngươi biết...ách, ngươi cũng quá tinh minh, ngươi, ngươi...bỏ đi, ai bảo lòng hiếu kỳ của ta nặng như vậy." Hắn vốn định dùng bài cảm tình đánh ra, thám thính chi tiết của Tần Tiểu Thiên, ai ngờ chỉ một chút đã bị nhìn thấu, trực tiếp phá rớt, căn bản không có bất cứ cơ hội nào.
" Hắc, ngươi sợ rồi sao?"
Trình Kiến Côn nói: " Sợ, a a, ta cũng chỉ là quan tâm, ân, cho dù ngươi là lão yêu quái, ở trong mắt ta vẫn còn là một đứa bé."
Tần Tiểu Thiên trong lúc nhất thời không có chuyện gì để nói, một hồi lâu mới lầm bầm: " Không thèm so đo với ngươi."
Hắn đã từ từ thích cuộc sống tại Viêm Tinh, người nơi này, bất luận là người tu chân hay con người, đều rất hữu hảo bình thản, không có nhiều lòng tranh cường đấu ngoan, không có máu tanh giết chóc, là một xã hội yên tĩnh, ở lại chỗ này làm cho người ta rất an tâm.
Hai người hàn huyên một lát, nhìn mặt trời lặn chìm vào mặt hồ, Tần Tiểu Thiên đột nhiên lâm vào trong vô tư vô lự, thẳng đến sắc trời hoàn toàn tối đen. Trình Kiến Côn nói: " Tiểu Thiên, đi về."
Tần Tiểu Thiên bừng tỉnh, không biết vì sao lại cảm thấy buồn ngủ mãnh liệt, hắn ngáp một cái thật to, nói: " Không được, phải đi về ngủ, gặp quỷ, hình như là lúc mấu chốt của thụy công."
Hắn mở lời đùa, nhưng trong lòng lại kỳ quái, dĩ vãng vừa tỉnh, thì cũng có thể thanh tỉnh vài ngày, lần này sao nhanh như vậy mà lại mệt nhọc?
Không để ý đến Trình Kiến Côn, Tần Tiểu Thiên chạy về biệt thự, chạy đến ngã xuống trên giường của mình, không tới ba giây, đã chìm vào trong mộng.
Lần này mộng cảnh khác hẳn, Tần Tiểu Thiên tựa như tiến vào thật cảnh, phảng phất như đang nhập vào một thân thể, chỉ là cụ thân thể này hoàn toàn không do mình khống chế, nhưng bất cứ động tác, nói bất cứ câu nào, trong đầu lo lắng bất cứ vấn đề gì, đều có thể rõ ràng biết tới.
Loại cảm giác không tự mình khống chế này cũng không tốt hơn gì, hắn giống như chỉ là một người đứng xem, kỳ lạ chính là hắn còn có thể tự hỏi.
Tần Tiểu Thiên liên tưởng đến cổ thần hồn, thầm nghĩ: " Chẳng lẽ đây là cổ thần kia?"
Dĩ vãng đang ngủ thu được kinh nghiệm ngạc nhiên cổ quái này, hắn vẫn là bị động hấp thu, lần này không ngờ có thể dựa vào cổ thần, cũng như trực tiếp có được kinh nghiệm của cổ thần, hơn nữa hắn rất thanh tỉnh, có thể thanh tỉnh quan sát cổ thần hoạt động.
Cổ thần ngồi ở trên đỉnh núi tuyết ở một tinh cầu, Tần Tiểu Thiên có thể cảm nhận được hắn dụng lực lượng vô cùng vô tận. Hắn không phải đang tu luyện, mà là đang sưu tầm tinh không.
Cảm giác duy nhất của Tần Tiểu Thiên là khiếp sợ, cực độ khiếp sợ, thần niệm khổng lồ của cổ thần bao phủ triệu vạn khỏa tinh.
Một hồi lâu, Tần Tiểu Thiên mới hiểu ra, cổ thần tựa hồ đang tìm tòi cái gì. Rất nhanh, một ý niệm xuất hiện trong đầu cổ thần, Tần Tiểu Thiên lập tức có được tin tức đồng dạng.
" Hắn đang tìm tinh cầu thích hợp?" Tần Tiểu Thiên nghi hoặc một chút, tiếp tục chú ý.
Một lát sau, hắ phát hiện hình như cổ thần đã tuyển trúng mười mấy tinh cầu, hơn nữa còn đang tiếp tục sưu tầm.
Không biết qua bao lâu, cổ thần thu hồi thần niệm. Tần Tiểu Thiên có thể rõ ràng cảm nhận được những tinh cầu bị tuyển trúng, thật sâu nằm trong đầu của chính mình.
Cổ thần từng bước đi tới, xuất hiện bên ngoài thái không trung của một viên tinh cầu hắn tuyển trúng. Đó là một viên hành tinh phấn sắc, không có khí quyển, không có bất cứ sinh vật, là một viên tinh cầu không có ánh sáng.
Một cỗ năng lượng hủy thiên diệt địa phún dũng ra, cả tinh cầu không ngờ cũng vỡ vụn ra.
Cả tinh cầu tựa như một đoàn quả cầu sắt bị thiêu cháy, cổ thần vẫn không nhúc nhích, chỉ dựa vào ý thức chảy xuôi trong đầu, đã đem tinh cầu hoàn toàn hủy diệt. Tần Tiểu Thiên đột nhiên tỉnh ngộ, cổ thần là đang luyện thần khí, hoặc là đang thu tập tài liệu.
Trong lòng hắn không khỏi run run, đó là một viên tinh cầu, không phải chỉ là một trái banh, điều này làm cho kẻ khác quá rung động.
Khỏa tinh cầu nọ từ từ bị kéo dài, hoắc nhiên, cả tinh cầu vỡ thành phấn mạt, một đạo quang mang màu tím chói mắt hiện lên, khói bụi đảo qua mà không, chỉ dư lại vô số điểm vàng nhỏ. Lúc này cổ thần đánh ra một cấm chế cực kỳ đơn giản.
Thủ ấn cấm chế này Tần Tiểu Thiên cũng biết, nhưng hắn không nghĩ tới dùng để đối phó tinh cầu, thủ cấm chế này chính là thu bảo linh huyền. Bất quá hắn rất nhanh phát hiện chỗ đặc biệt của thủ ấn cấm chế, phải phối hợp với một loại lực lượng cổ quái trong cơ thể, cùng tiên linh khí hình thành lực lượng hoàn toàn khác hẳn, cỗ lực lượng này phối hợp với thủ ấn cấm chế, uy lực dĩ nhiên lại đạt tới trình độ không thể tư nghị.
Tần Tiểu Thiên phát hiện trong cơ thể cổ thần chớp động đại lượng quang điểm, phối hợp với lực lượng cấm chế, hắn còn chưa kịp xem thì lại bị lực chú ý hấp dẫn ra bên ngoài.
Trong thời gian rất ngắn, khỏa tinh cầu đã biến thành một quả cầu sắt thép thật lớn, những vật chất khác đều bị tiêu trừ ra ngoài.
Cổ thần lại phát ra một cỗ lực lượng, trong chớp mắt, tinh cầu thép biến mất không thấy. Tần Tiểu Thiên bởi vì đang ở trạng thái nửa phụ nhập thân thể, bởi vậy biết được tinh cầu thép kia bị thu vào một không gian đặc hữu của cổ thần.
Cổ thần tổng cộng lựa chọn mười mấy tinh cầu, hắn một viên tiếp một viên hủy diệt để lấy ra tài liệu cần thiết. Sau khi hủy diệt tám viên tinh cầu thì nhìn thấy một sinh vật cường đại, song đối với cổ thần mà nói thì nó quá mức nhỏ yếu.
Đó là một cổ thần thú chiếm cứ trên tinh cầu, lúc tinh cầu vỡ vụn trong phút chốc, từ trong tinh cầu thoan chạy hướng thái không. Cổ thần chỉ xuất ra một đoàn chỉ màu tím, đã tiếp tục luyện chế tinh cầu, cũng không quản cổ thần thú.
Đoàn chỉ màu tím kia giống như một sợi tuyến, xẹt qua thái không, đột nhiên hóa thành một chiếc võng lớn màu tím, từ mặt sau truy theo cổ thần thú. Cổ thần thú sợ đến vong mạng bỏ chạy, biết kiếp số của mình tới rồi, đối với lực lượng có thể hủy diệt tinh cầu, nó tuyệt đối không cách nào ngăn cản.
Võng tím không biết là do vật gì chế thành, không đợi cổ thần thú né ra, đã truy tới ẩn nhập vào trong cơ thể nó.
Cổ thần thú hoảng sợ phát hiện lực lượng của mình bị giam cầm, chỉ có thể dựa vào tốc độ nhanh chóng lúc đầu, tại thái không trung phiêu hành, nó tuyệt vọng phát ra thần niệm cầu xin tha thứ.
Đề luyện ra vật chất cần thiết trong viên tinh cầu xong, mục tiêu của cổ thần chuyển tới trên người cổ thần thú, một bước đã hiện ngay trước mặt nó.
Tần Tiểu Thiên tiếp theo có được cảm giác trong cổ thần hồn, mới biết được còn thần thú kia khổng lồ tới cỡ nào. Vừa rồi từ trong tinh cầu phi thoán ra thì chỉ giống như một con thú nhỏ, nhưng khi đến gần xem thì nó dài hơn một ngàn công lý, quả thực cực kỳ đáng sợ.
Đột nhiên Tần Tiểu Thiên một trận xúc động, mắt thấy hết thảy phía trước toàn bộ biến mất. Hắn kinh tỉnh lại thì việc đầu tiên là kêu to.
" Oa nha nha...là ai đánh thức ta?"
Hắn thiếu chút nữa phát điên. Ý niệm của cổ thần rất rõ ràng, bước kế tiếp là muốn luyện chế cổ thần thú! Lúc này bị người đánh thức, gọi hắn sao không phát cuồng?