Chương 7: THOÁT ĐI ĐỊA CẦU

" Không hoan nghênh ta sao? Ai! Ta thật đáng thương a…" Thiên Chân vẻ mặt hối khí đứng ngoài cửa.

Tần Tiểu Thiên vội vàng kéo hắn, cười bồi: " Sư bá, sao lại không hoan nghênh lão nhân gia ngài chứ? Mau vào, đến phòng khách nói chuyện." Hắn biết Thiên Chân còn lợi hại, ngay cả sư tôn cũng sợ hãi hắn, mình nào dám đắc tội.

Thiên Chân nghênh ngang đi vào phòng khách.

Tần Danh hỏi: " Vị này là…" Hắn đã nghe được Tần Tiểu Thiên xưng hô, chỉ là trong lúc nhất thời còn chưa kịp phản ứng, bây giờ bất cứ người nào có liên quan tới Xích Minh, hắn cũng không dám chậm trễ.

Tần Tiểu Thiên giới thiệu: " Vị này là Thiên Chân sư bá."

Tần Danh cung kính nói: " Nga, thì ra là Thiên Chân đại ca, ta là Tần Danh, là phụ thân của Tiểu Thiên." Hắn không biết địa vị của Thiên Chân, mở miệng đã gọi là đại ca.

Thiên Chân lơ đễnh, đối với bối phận trong cuộc sống hắn không có hứng thú. Hắn híp mắt, gật đầu nói: " Nguyên lai là cha của tiểu sư điệt, ân, được, được." Vừa nói vừa không chút phong độ đặt mông ngồi xuống.

Trong lòng Tần Tiểu Thiên suy nghĩ: " Hắn không phải cùng sư tôn đi chung sao? Sao lại đột nhiên quay lại một mình?" Nhịn không được hỏi: " Sư bá, sư tôn ta ở nơi nào?"

Những lời này chạm vào chỗ đau của Thiên Chân, chỉ nghe hắn thở dài một tiếng: " Ai! Ta thật đáng thương a. Ngươi, sư tôn ngươi tên hỗn đản kia…hắn không ngờ đã một mình chạy thoát."

Đối với vấn đề giữa sư tôn và sư bá, Tần Tiểu Thiên không dám phát biểu cách nghĩ của mình, chẳng qua trong lòng cảm thấy sư tôn chạy rất hay, câu nói đầu môi của sư bá làm cho người ta chịu không được.

Hắn nói: " Sư bá, sư tôn đã nói qua, sau này ông ấy cũng không trở lại, nhà của sư tôn ở đâu? Sau này ta đi tìm lão nhân gia."

Thiên Chân không tin Xích Minh sẽ không trở lại, nói: " Người này không có nhà, thích chạy loạn như quỷ hồn chung quanh, đúng là một cô hồn dã quỷ, nếu muốn tìm được hắn thì thật khó khăn…ai! Ta thật đáng thương a..có lẽ hắn sẽ về nơi này…"

Mỗi một câu nói của hắn, lại quát hô một câu: " Ta thật đáng thương", Tần Tiểu Thiên và Tần Danh cơ hồ tinh thần đều hỏng mất.

Tần Tiểu Thiên ôm đầu, cố nén nghe xong Thiên Chân lao thao. Hắn dần dần phát hiện, tập thói quen để nghe cũng sẽ không còn khó chịu.

Từ sau khi ăn xong Thiên Linh Tử, Tần Tiểu Thiên có lối suy nghĩ rõ ràng nhanh hơn trước kia, hắn cũng không chán ghét gì Thiên Chân, mặc dù câu nói đầu môi của người này làm cho người ta chịu không được.

Hắn nói: " Sư bá, sau này ngài sẽ ngụ ở nhà của chúng ta, a a, thuận tiện dạy ta tu luyện."

Con ngươi trong mắt Thiên Chân vừa chuyển, móc ra một ban chỉ màu xanh biếc, nói: " Tiểu sư điệt, ngươi đeo ban chỉ(nhẫn) này, nhớ kỹ, không thể cởi ra, có thể hộ thân đó." Hắn lặng lẽ lưu lại một tia thần thức trên ban chỉ, chỉ cần Xích Minh nhìn thấy Tần Tiểu Thiên, hắn lập tức có thể theo tia thần thức truy tung tới.

Tần Tiểu Thiên biết trong đó có huyền bí, sư bá cấp cho đồ vật nhất định là rất tốt. Hắn tiếp nhận, đeo vào ngón tay cái cẩn thận quan sát.

Ban chỉ rộng thùng thình, được dùng như vật gảy đàn ngày xưa, sau lại hóa thành vật phẩm trang sức. Bảo vật này của Thiên Chân chẳng qua chỉ có hình dạng của ban chỉ. Vào niên đại này, ban chỉ đã sớm không còn ai dùng nữa.

Mai ban chỉ không biết dùng tài liệu gì để làm ra, hoa văn màu xanh thẫm xinh đẹp, hiện lên màu xanh biếc chiếu lên mặt đất, phảng phất đang xoay tròn quanh chiếc nhẫn, phi thường thần bí. Ban chỉ đeo trên ngón tay cái, có thể cảm giác được nó tản ra những tia mát lạnh li ti, khiến cho tâm tính người ta trở nên bình thản yên lặng.

Thiên Chân nói: " Mai ban chỉ này gọi là Lục Tiềm, có thể làm cho người bình tâm tĩnh khí, trụ cột của ngươi thật sự quá kém, sở dĩ đưa cho ngươi đeo, ngàn vạn lần không nên tháo xuống, đối với ngươi rất có chỗ tốt." Hắn nói với vẻ trịnh trọng lạ lùng.

Mai ban chỉ đích xác đúng như lời hắn, có thể bình tức tâm hỏa, nhưng nguyên nhân quan trọng hơn, là do hắn để lại thần thức, đó là vì Xích Minh mà lưu lại, đừng nói là Tần Tiểu Thiên phát hiện không được, dù là Xích Minh nếu không chú ý cũng rất khó phát hiện, bởi vậy hắn lại khoa trương, để cho Tần Tiểu Thiên vẫn luôn đeo nó.

Thiên Chân nhìn thấy Tần Tiểu Thiên đeo ban chỉ không gỡ xuống, lúc này mới yên tâm, nói: " Sau này ta sẽ thường xuyên đến thăm ngươi…ta đưa cho ngươi ngọc đồng giản, ở nơi này có thể sơ bộ bước đầu nhập môn, nhưng phải nhớ nếu muốn tiến vào từng bước tu luyện, ở nơi này thì không được, linh khí quá ít."

" Chờ ngươi tu luyện một thời gian, ngươi sẽ từ từ hiểu rõ ràng. Nga, đúng rồi, cần dùng thần thức đi thể sát." Không đợi Tần Tiểu Thiên nói chuyện, hắn lại biến mất trong không khí.

Long tẩu vừa mới bưng một mâm trái cây, nhìn thấy Thiên Chân đột nhiên biến mất, không nhịn được thở dài nói: " Bản lãnh của bọn họ thật dọa người, đều là đến không hình đi không bóng."

Tần Danh gật đầu nói: " Trước kia ta không tin trong thiên hạ lại có người như thế, còn có bản lãnh lợi hại…chúng ta như ếch ngồi đáy giếng, chuyện gì cũng không biết."

Tần Tiểu Thiên nhảy dựng lên, nói: " Đúng vậy, cha, trước kia vẫn luôn ở trong Hải Châu, luôn phải đề phòng người này, tránh né người kia, sống thật là mệt mỏi. Cha, mẹ, sau này con sẽ để cho cuộc sống trở nên dễ dàng hơn…" Hắn cảm giác nếu mình có thực lực, cũng có năng lực tìm được cuộc sống tự do, không phải mệt như lúc trước.

Tần Danh cũng không xúc động như Tần Tiểu Thiên, hắn hiểu rõ sự phức tạp của xã hội và sự khó khăn trong cuộc sống, lắc đầu nói: " Tiểu Thiên, chúng ta cũng hy vọng con có cuộc sống khoái nhạc vui sướng…"

Hắn đột nhiên dừng lại, nghĩ thầm: " Nó có thể đi con đường riêng của mình, không cần phải quan tâm cho nó nữa, Tiểu Thiên đã là người lớn rồi." Nghĩ vậy, trong lòng Tần Danh không nhịn được có chút mất mác, nhưng lại cao hứng nhiều hơn.

Tần Tiểu Thiên do dự một chút, nói: " Cha, mẹ, con định dời ra ngoài ở."

Tần Danh và Long tẩu liếc nhau, Tần Danh nói: " Con có con đường mình muốn đi, thì đi thôi, chẳng qua không nên đánh nhau với người khác, không nên gây chuyện, không nên…" Hắn ý thức được mình lại bắt đầu lao thao, xoa xoa tay nói: " Tóm lại…con phải học làm sao trải qua cuộc sống, học xong phải chiếu cố cho mình."

Long tẩu cũng lôi kéo Tần Tiểu Thiên đinh ninh dặn dò, Tần Tiểu Thiên cười nói: " Cũng không phải sinh ly tử biệt, con chỉ là dời ra ngoài ở mà thôi, sẽ thường xuyên về thăm nhà."

Bận rộn hết mấy ngày, làm xong thân phận chứng, Tần Tiểu Thiên mua một gian phòng gần Thạch Thành, lại mua thêm một chiếc xe bình thường, lại mua thêm máy móc điện tử trong nhà, trang trí căn phòng đơn giản, rồi mới dọn vào.

Đây là căn nhà có hai phòng, diện tích không lớn, chỉ có một gian lớn một gian nhỏ.

Căn phòng nhỏ hắn để trống trơn, bên trong không có vật dụng, đây là địa phương hắn luyện công.

Căn phòng lớn hắn bày salon, bàn trà, và một bộ máy nghe nhạc, còn có một bàn sách không lớn, bên trên còn đặt một chiếc máy vi tính.

Tần Tiểu Thiên ngồi trên mặt đất trong phòng nhỏ, xuất ra Cổ ngọc giản mà Thiên Chân đưa cho hắn. Với năng lực của hắn, chỉ có thể xem được một bộ phận nội dung rất nhỏ trong đó.

Cổ ngọc giản ghi chép công pháp tu luyện của cổ tiên, tổng cộng có chín tầng, bây giờ hắn chỉ có thể nhìn được công pháp tầng thứ nhất. Dùng tâm niệm đọc lại, đó chẳng qua chỉ là hỏa diễm vo tròn, không có chữ nghĩa gì rõ ràng. Tần Tiểu Thiên nhất thời choáng váng, như vậy làm sao tu luyện? Khó trách cha mẹ không cách nào học tập.

Cũng may trí nhớ lực của Tần Tiểu Thiên rất mạnh, hắn nhớ lại mỗi một câu nói của Thiên Chân, rốt cuộc nhớ lại sự phân phó lúc hắn gần đi.

Hắn khác hẳn người tu chân, toàn thân được thần dịch lực cải tạo qua, tự nhiên hình thành thần thức của chính mình. Hắn đưa thần thức dò nhập vào đoàn hỏa diễm kia, chỉ cảm thấy cả người kịch chấn, trong phút chốc, vô số thể ngộ tu luyện dũng mãnh vào trong đầu.

Đây là phương pháp truyền công thần bí xa xưa nhất, đem công pháp và thể ngộ kinh nghiệm trực tiếp quán nhập vào trong đầu người tu tiên, phương pháp như thế chỗ tốt rất nhiều, cơ hồ sẽ không xảy ra chuyện gì sai lầm.

Thiên Chân cấp Cổ ngọc giản cho Tần Tiểu Thiên thì thiết trí một tiểu cấm chế, chỉ có Tần Tiểu Thiên có thể đón nhận công pháp trong Cổ ngọc giản, người khác không cách nào học tập tu luyện, cho dù bị cao thủ cướp đi thì cũng vô dụng. Cấm chế do Thiên Chân hạ xuống, trên đời này không có mấy người có thể mở ra.

Cha mẹ Tần Tiểu Thiên sau này lại có được hai bộ công pháp tu chân, một bộ thích hợp cho nam nhân tu luyện, một bộ thích hợp cho phụ nữ tu luyện, đều là tu chân công pháp phi thường hiếm thấy.

Xích Minh chưa từng tu chân qua, công pháp tu chân có thể làm cho hắn coi trọng nhất định phải có trình độ nào đó.

Đó là hai bộ tu chân pháp môn xa xưa. Sau khi Xích Minh tu thần thì vì phát triển tầm mắt, góp nhặt một ít tu chân pháp môn, chuyện này đối với hắn mà nói chỉ là chuyện nhỏ. Hắn cũng không cần tu luyện công pháp cấp thấp như thế, chẳng qua chỉ nhìn lướt qua rồi lại ném vào trong thủ trạc, kết quả lại cấp được cho cha mẹ của Tần Tiểu Thiên tu luyện.

Một nhà ba người mỗi người đều có công pháp tu luyện của riêng mình, một gia đình như vậy tại tu chân giới cũng rất ít nhìn thấy.

Tần Tiểu Thiên thu hồi Cổ ngọc giản, ngồi xếp bằng, lâm vào trong trầm tư.

May là hắn từng ăn Thiên Linh Tử, nếu vẫn còn đại não của người phàm, chỉ thể ngộ công pháp tu luyện tầng thứ nhất của Cổ tiên, cũng đủ đã phá hủy cả đại não, loại tu luyện thể ngộ này có tin tức cực kỳ khổng lồ, người có đầu óc không tốt thì căn bản không cách nào đón nhận. Tần Tiểu Thiên ngồi suốt ba tháng, coi như mới đơn giản quay về chỗ cũ được một lần.

Bởi vì trên người của Tần Tiểu Thiên có thần dịch lực, đó là lực lượng so với tiên linh khí còn cao cấp hơn. Hắn thể ngộ pháp môn tu luyện của Cổ tiên, thần dịch lực bắt đầu từ từ chuyển hóa thành tiên linh khí, mặc dù số lượng cực ít, nhưng cuối cùng có thể vận dụng lực lượng, thần dịch lực hắn còn không cách nào khu động.

Cổ tiên pháp môn có một ưu thế rất lớn, chỉ cần có thể đón nhận công pháp tầng thứ nhất, tu luyện xuất tiên linh khí, thì cũng là chính thức bước lên con đường của Cổ tu tiên.

Bước đầu tiên thường thường là rất khó tu luyện, Tần Tiểu Thiên trải qua một phen cải tạo lung tung của Xích Minh, cửa ải này không ngờ lại dễ dàng bước qua. Hắn thậm chí cũng không có chính thức bắt đầu tu luyện, chẳng qua trong đầu đang lướt qua sự thể ngộ do Cổ tiên công pháp mang đến cho hắn, trong thân thể đã tự sinh ra tiên linh khí.

Thần dịch lực so sánh với tiên linh khí còn cao hơn, nhưng hai thứ phi thường tương tự, tiên linh khí tu luyện đến cao nhất thì chuyển hóa thành thần dịch lực.

Trước mắt Tần Tiểu Thiên còn chưa hiểu rõ ràng chuyện này, hắn chỉ biết là tự mình có được lực lượng có thể vận dụng, hơn nữa còn vận dụng rất tự nhiên.

Tần Tiểu Thiên rất hài lòng với trạng thái của mình. Hắn đứng lên hoạt động tay chân một chút, thần thanh khí sảng thở ra một hơi, suy nghĩ đang làm sao tìm công việc gì đó để thử xem. Công việc trước kia hắn cũng không thích, lúc đang ở trong đại học hắn học chính là công nghệ xếp đặt, thuộc về loại môn nghệ thuật, mà lúc hắn ở công ty đảm nhiệm cũng là công việc tiêu thụ hàng hóa.

Hắn còn chưa ý thức được mình đã hoàn toàn thay đổi thành người khác, trên thế tục giới thì hắn đã thuộc về một dị loại.

Đối với biến hóa của bản thân, Tần Tiểu Thiên sau khi nỗi khiếp sợ qua đi thì dần dần trở nên bình thản, bởi vì hắn còn không hiểu rõ về tu chân giới, cũng không nghĩ ra Xích Minh là từ tinh cầu khác tới. Cho dù biết Xích Minh là người ngoại tinh tới, hắn cũng sẽ không tin tưởng, trừ phi chính mình đi ra thể nghiệm, bởi vậy hắn còn chưa thật sự giác ngộ việc tu tiên chân chính.

Thay đổi một bộ quần áo nhẹ, hắn đi ra cửa phòng.

Tần Tiểu Thiên nhìn sắc trời một chút, tựa hồ là khoảng mười giờ sáng.

Đi tới trên đường, hắn mới phát giác không đúng. Lúc bế quan tu luyện là tháng tư, xuất quan thì đã là tháng bảy, đây chính là tháng nóng nhất tại Thạch Thành. Nhưng hắn lại không cảm thấy khí trời nóng bức chút nào, bộ y phục trên người hoàn toàn không hợp thời.

Hắn mở máy xe, phát hiện người đi trên đường đều mặc quần áo ngắn, bèn vội vàng cởi đồ ra, trong lòng lại cảm thấy buồn bực vì sao mình không cảm thấy nóng chút nào.

Hốt nhiên, Tần Tiểu Thiên giật mình, chỉ nghe phía sau có người nói chuyện: " Uy, mau mau chạy xe đi! Ai, ta thật đáng thương a, người nơi này rất kỳ quái, dùng thứ đồ vật gì cũng kỳ lạ cổ quái, lão nhân gia ta bị khi dễ…, đám người này chỉ nhận tiền mà không nhận người, bắt nạt kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh…"

Tần Tiểu Thiên không khỏi cười khổ, biết là Thiên Chân tới. Lão nhân gia này thật là tới không hình đi không bóng. Hắn quay đầu nói: " Sư bá, sao ngài lại tới đây?"

Thiên Chân híp mắt hét lên: " Muốn mua một đồng hồ…không có tiền mua, ai! Ta thật…"

Tần Tiểu Thiên vội vàng cắt đứt lời của hắn, nói: " Ta giúp ngài đi mua." Trong lòng hắn kỳ quái, bằng thủ đoạn của Thiên Chân, không ngờ lại không mua nổi đồng hồ.

Hắn còn không hiểu rõ cách làm người của Thiên Chân, Thiên Chân khác hẳn Xích Minh, đừng nhìn xem hắn làm việc quái dị không chỗ nào cố kỵ, cũng không bao giờ không lý do mà đi cướp đoạt đồ vật của người khác, nhất là đối với những phàm nhân bình thường nhỏ yếu.

Thiên Chân giống như một đứa bé cao hứng vỗ tay nói: " A, thật hay giả? Ta rất thích đồng hồ kia, rất tinh xảo, mặc dù ta cũng có thể luyện chế ra đồ vật như vậy, nhưng không phức tạp được như nó, vô cùng tinh tế đẹp đẽ. A, đúng rồi…ở trên đường kia." Hắn vui vẻ vũ động hai bàn tay mập mạp.

Trong phút chốc, Tần Tiểu Thiên cảm nhận được nội tâm hắn khoái nhạc vui sướng, là một loại khoái nhạc vui sướng rất đơn thuần, không nghĩ tới Thiên Chân còn có một bộ mặt như vậy.

Đây là một cửa hàng trang sức, trước kia cho tới bây giờ Tần Tiểu Thiên cũng không có tiền đi vào cửa hàng như vậy. Hai người đi vào, bên trong mở nhiều máy lạnh, làm cho người ta có cảm giác thật lạnh và sảng khoái. Trong cửa hàng không có khách, chỉ có mấy cô gái bán hàng đang nhàm chán trò chuyện. Nhìn thấy Tần Tiểu Thiên đi vào, cả đám liền hứng khởi.

Tần Tiểu Thiên còn không có ý thức được, tự mình có bao nhiêu lực sát thương. Xích Minh từ sau khi tu thần, liền trở nên rất duy mỹ, bởi vậy lúc cải tạo Tần Tiểu Thiên, đặc biệt dùng không ít công lực, tái tạo hắn cũng như mình cao lớn anh tuấn.

Tần Tiểu Thiên là một người cũng khác biệt, hắn không có chú ý tới ánh mắt nhiệt tình của mấy cô gái bán hàng, trực tiếp đi tới trước quầy, nhìn lướt qua dãy đồng hồ trưng bày.

Thiên Chân cũng chạy theo tới, nói: " Chính là cái này."

Đó là cái đồng hồ trị giá mười sáu vạn, Tần Tiểu Thiên thầm giật mình, nhưng trên mặt không có biểu hiện gì. Hắn chỉ vào cái đồng hồ đó, ý bảo cô gái bán hàng lấy ra.

Thiên Chân giành đồng hồ, nhìn ra được hắn thích phi thường, lập tức thu vào trong thủ trạc, hai tay trống trơn nói: " Ngươi trả tiền đi."

Tần Tiểu Thiên cười nói: " Còn phải ghi hóa đơn nữa chứ?"

Cô gái bán hàng bị Tần Tiểu Thiên hấp dẫn, ngoài ra mấy cô gái khác cũng nhìn hắn không chớp mắt. Tần Tiểu Thiên lúc này mới phát hiện, cảm thấy không được tự nhiên. Hắn từ nhỏ rất chán ghét chuyện người khác nhìn mình chằm chằm, trong lòng biết đây là do duyên cớ thay đổi dung mạo.

Cô gái bán hàng đỏ ửng mặt, nói: " Đúng vậy, còn phải ghi hóa đơn…y, đồng hồ đâu rồi?" Nàng nhất thời khẩn trương.

Thiên Chân làm ra vẻ không có chuyện gì, bĩu bĩu môi nói: " Để cho hắn trả tiền, đồng hồ ta lấy rồi, ta không cần hóa đơn."

Tần Tiểu Thiên có chút khó khăn, tiền đều để trong thủ trạc, mười sáu vạn là số tiền không ít, hắn không có mang theo bên ngoài, làm sao lại có thể lấy ra nhiều tiền như vậy.

Thiên Chân thúc giục nói: " Nhanh lên, còn dây dưa cái gì?"

Tần Tiểu Thiên cũng bất chấp nhiều như vậy, vừa hỏi: " Trả tiền ngay đây?" Vừa đưa tay đút vào túi tiền, từ trong lấy ra một xấp ngân phiếu.

Cũng may cô gái bán hàng không được tập trung, nên không có chú ý tới sơ hở này, nàng chẳng qua cảm thấy kỳ quái, vị khách này sao lại mang theo nhiều tiền như vậy đi ra cửa.

Hai người đi ra khỏi cửa hàng.

Thiên Chân hài lòng ngồi vào trong xe, đánh giá Tần Tiểu Thiên một lượt, gật đầu nói: " Không tệ, nhanh như vậy đã có tiên linh khí. Y, đây là thứ gì vậy?" Hắn đưa tay khoát lên vai Tần Tiểu Thiên, trầm ngâm chỉ chốc lát, chợt hiểu ra nói: " Tiểu tử, ngươi phiền phức lớn."

Tần Tiểu Thiên không rõ ý tứ của Thiên Chân: " Cái gì phiền phức?" Hắn lái xe dọc theo con đường.

Thiên Chân nói thầm: " Bên trong tiên linh khí, không ngờ còn hỗn tạp hắc ma lực, ta cũng quên Xích Minh là từ đại ma tôn tu thần, như vậy tiếp tục tu luyện…tiểu tử này sẽ thành thứ gì đây? Ân, sư tôn là ma thần…chẳng lẽ đồ đệ sẽ trở thành ma tiên? Chê cười, ta chưa từng gặp qua ma tiên…" Hắn lầm bầm làu bàu.

Tần Tiểu Thiên nghe không hiểu hắn nói gì, hỏi: " Sư bá, ngài nói cái gì phiền phức vậy?"

Thiên Chân phát hiện, hắn cũng không biết Tần Tiểu Thiên sẽ tiếp tục tu luyện ra cái gì, bởi vì thần dịch lực của Xích Minh bên trong còn ẩn chứa hắc ma lực trước kia hắn tu luyện, lúc hắn cải tạo Tần Tiểu Thiên, bất tri bất giác truyền cho hắn. Cho nên lúc Tần Tiểu Thiên tu luyện cổ tiên công pháp thì thần dịch lực chuyển hóa thành tiên linh khí, hắc ma lực cũng theo đuôi mà đến.

Hắn ậm ừ nói: " Không, không có gì, để cho ta suy nghĩ một chút."

Tần Tiểu Thiên nói: " Ta phải về nhà một chuyến, sư bá có cùng đi chung không?"

Thiên Chân hơi trầm ngâm nói: " Ta không đi, ngươi còn bao nhiêu tiền? Ta thật đáng thương a, không có tiền…"

Tần Tiểu Thiên đưa tay áp vào cổ tay của hắn, nói: " Đủ dùng rồi chứ? Không đủ thì tới tìm ta!" Hai thủ trạc va chạm vào nhau, sao phiếu trong thủ trạc của hắn đã tuôn ra ngoài một nửa.

Thiên Chân mặt mày hớn hở, nói: " Hẳn là đủ rồi, người nơi này thật là kỳ quái, dùng mấy tờ giấy này lại có thể đổi lại đồ vật, không có thì không được. A a, ta xem trúng không ít đồ vật…A, lần sau trở lại tìm ngươi..được rồi, vật này cho ngươi." Nói xong liền biến mất không thấy, căn bản không chờ Tần Tiểu Thiên dừng xe.

Tần Tiểu Thiên rất nhanh đi tới Tần Hoài thủy ngạn, sau khi dừng xe, hắn mới nhìn kỹ lại vật Thiên Chân cho hắn.

Đó là một cái mặt nạ, cỡ như một phiến lá trà, hoàn toàn trong suốt, như dùng thủy tinh luyện chế. Mặt khác còn có một ngọc đồng giản cỡ ngón cái, ước chừng ghi lại công pháp vận dụng mặt nạ.

Hắn thử dùng tâm niệm đọc thử, mới biết được mặt nạ này tên là Thấp Ma, là pháp bảo chỉ dùng để chấn nhiếp tâm ma, đồng thời có công năng phòng ngự rất cường đại, đúng là một kiện tiên khí.

Trong lòng Tần Tiểu Thiên kỳ quái, không nghĩ ra tại sao Thiên Chân lại muốn đưa tiên khí này cho mình. Sau khi đọc qua công pháp, hắn cảm giác được mình tạm thời không có cách nào sử dụng, phải thêm thời gian tu luyện mới có thể vận dụng tự nhiên. Hắn tiện tay bỏ nó vào thủ trạc, tính toán sau này có thời gian sẽ tu luyện.

Vừa mới đi vào nhà, Tần Tiểu Thiên chợt phát giác chung quanh đã bị cấm chế. Hắn kinh ngạc nói: " Sao lại đến nữa rồi?"

Chỉ nhìn thấy Xích Minh đắc ý dương dương từ trong phòng đi ra, cười nói: " Cũng quả nhiên không ngoài sở liệu, hừ hừ!" Hắn kéo tay Tần Tiểu Thiên, một đạo thần dịch lực bắn vào ban chỉ, đem thần thức Thiên Chân lưu lại xóa đi. Tần Danh và Long tẩu cũng đi theo tới.

Tần Tiểu Thiên mừng rỡ kêu lên: " Sư tôn, sao ngài lại tới rồi?"

Xích Minh ngoắc nói: " Tiểu Thiên, lại đây, theo ta rời nơi này."

Tần Tiểu Thiên hỏi: " Đi nơi nào?"

Xích Minh nói: " Các ngươi tu luyện tại địa cầu mà không có gì tiến triển, nơi này linh khí quá ít, ta mang bọn ngươi rời đi nơi này, tìm một địa phương linh khí sung túc."

" Ân, thuận tiện tìm một tu chân môn phái, cho cha mẹ ngươi đi tu luyện, còn về phần ngươi…cũng có thể đi kiến thức một phen, nga, chờ một chút…dát dát…" Hắn vừa cười vừa liên tục đánh ra vài thủ ấn cấm chế, chế luyện ra mấy bẫy rập nhỏ.

Tần Tiểu Thiên không giải thích được, nói: " Sư tôn, ngài làm gì vậy?"

Xích Minh giơ lên một ngón tay: " Hư, đây là lễ vật cho sư bá ngươi, dát dát, được rồi, chúng ta đi!" Hắn xuất chiêu, kim quang chói mắt hiện lên, bốn người biến mất trong không khí.

Mười phút sau, thân hình Thiên Chân xuất hiện trong phòng, hắn vừa mới cất bước, vô số đạo bạch quang hiện lên, trong phút chốc cấm chế phát động.

Thiên Chân hét lớn: " Ta thật đáng thương a…Xích Minh, ngươi là hỗn đản!" Hắn luống cuống tay chân bắn ra từng đạo kim mang.

Lần này cấm chế tương đối cao minh, mặc dù không thể vây khốn Thiên Chân, nhưng dùng đã làm chậm trễ thời gian của hắn thì lại có thừa.

Nửa giờ sau, Thiên Chân mới giải khai được tất cả cấm chế, hắn lập tức thi triển thần thông, tìm kiếm tung tích Xích Minh lưu lại. Một hồi lâu, hắn thở dài một tiếng, trong lòng hiểu rõ, người này đã dẫn theo cả nhà đồ đệ rời đi địa cầu.

Hắn ảo não ngồi trên ghế salon, than thở tự trách. Mới vừa rồi bởi vì muốn nghiên cứu cái đồng hồ kia, khi hắn hiểu rõ được cấu tạo của đồng hồ thì mới phát giác thần thức lưu lại trong ban chỉ đã biến mất, đợi khi chạy tới nơi này, thì nhà trống lầu không.

Thiên Chân không cam lòng kêu lên: " Ta không tin tưởng tìm không được ngươi!" Hắn hoảng thân chuyển qua không trung, không tiếc dùng đại thần thông lục soát. Chỉ chốc lát sau, cuối cùng cũng tìm được một chút tung tích.

Phỏng đoán chừng một chút phương vị đại khái, hắn nhanh chóng đuổi theo. Nhưng khi đuổi kịp tới phụ cận Phong Duyên Tinh, lại một lần mất đi tung tích của Xích Minh. Hắn biết rất khó tìm được tên hoạt bảo này, nhất là khi hắn cố tình chạy trốn. Suy nghĩ một chút, Thiên Chân quyết định đi tìm Lý Cường.

Xích Minh mang theo ba người Tần gia chạy tới Phong Duyên Tinh, sau khi tới Phong Duyên Tinh, hắn lại tạo ra một tâm nhãn giả tạo, lại dẫn theo ba người chạy vài vòng, sau đó lặng lẽ rơi vào Tiềm Kiệt Tinh.

Tiềm Kiệt Tinh là một tinh cầu tự do của người tu chân, người tu chân nơi này đều là bị môn phái ở Phong Duyên Tinh trục xuất đi ra.

Người tu chân của Tiềm Kiệt Tinh vốn là cổ thế lực rất lớn của tu chân giới lúc trước, nhưng từ khi người đứng đầu Bách Hoàng lão nhân của bọn họ độ kiếp thất bại, bởi vì thủ hạ cao thủ dưới tay tranh đấu đoạt quyền, vì thế cỗ thế lực kia từ từ suy thối phân liệt. Bây giờ Tiềm Kiệt Tinh bị vây trong trạng thái như những đống cát rời, hình thành vô số những tiểu thế lực môn phái nhỏ.

Tần Danh một nhà ba người cơ hồ bất tỉnh hôn mê, công lực của bọn họ cũng không cao, nhất là Tần Danh và Long tẩu, thậm chí còn chưa bắt đầu tu chân, trụ cột của Tần Tiểu Thiên mặc dù bất đồng với người khác, nhưng với công lực trước mắt của hắn, còn không hơn được một tu chân cao thủ đạt tới Linh Tịch kỳ. Ba người choáng đầu hoa mắt, qua hơn mười giây sau mới dần dần tỉnh lại.

Tần Tiểu Thiên nhìn núi non trùng điệp liên miên phập phồng, hỏi: " Sư tôn, đây là nơi nào?"

Tần Danh và Long tẩu nhìn quanh mọi nơi, hai người đều rất khiếp sợ. Tần Danh nói: " Đại ca, nơi này là địa phương nào? Ách, nàng nhìn xem…nơi này…không phải địa cầu!" Hắn lôi kéo tay của Long tẩu, chỉ vào một tinh cầu màu trắng bạc, há mồm cứng lưỡi nói.

Xích Minh cười quái dị một tiếng: " Ha ha, đương nhiên không phải địa cầu, nơi này là Tiềm Kiệt Tinh, một tu chân tinh cầu, cũng có rất nhiều con người, thế nào? Nơi này rất vui vẻ, so sánh với địa cầu thì tốt hơn nhiều, ha ha."

Tần Tiểu Thiên nói: " Sư tôn, ý của ngài là muốn cho chúng ta ở chỗ này tu luyện?"

Xích Minh cười hì hì nói: " Là ngươi ở chỗ này tu luyện, cha mẹ ngươi…ta mang theo tới chỗ khác tu luyện."

Long tẩu hỏi: " Tại sao?" Nàng vẫn còn lo lắng cho con.

Xích Minh nói: " Công pháp các ngươi tu luyện hoàn toàn không giống nhau, Tiểu Thiên phải dựa vào sự cố gắng của chính mình mới có thể tiến bộ, người khác không cách nào giúp hắn."

Tần Danh và Long tẩu đều lộ ra ánh mắt thất vọng. Xích Minh lại nói: " Không có việc gì, ta an bài cho hắn một môn phái, sẽ không để cho hắn có hại."

Dù đúng là Tần Tiểu Thiên cũng có gan lớn, trong lòng cũng không thể không sợ hãi. Chỗ này hoàn toàn không quen thuộc, hết thảy sở hữu đều phải một lần nữa bắt đầu. Hắn thấp thỏm bất an nói: " Sư tôn, ngài định ném đệ tử đi đâu?"

Xích Minh nghiêng đầu, dùng khẩu khí trào phúng nói: " Sao? Ngươi sợ hãi?"

[/AN]