Chương 96: Chương 96

Editor: Anh Thơ

Tịch Nguyệt cũng không quá để tâm chuyện của An Qúy tần, không cần nghĩ cũng biết, bao nhiêu chuyện xảy ra trong cung này cũng chỉ là tùy tiện đẩy một người ra chết thay mà thôi.

Người thực sự đứng sau màn không chừng vẫn tiêu dao tự tại như thường.

Trong thâm cung này, nếu như ngươi để ý những chuyện này, ngươi sẽ thua.

Nói tới An Qúy tần, lần này mất đi đứa nhỏ, Hoàng Thượng cũng không bạc đãi nàng, thăng liền hai phân vị, trở thành Thứ nhị phẩm Thục Nghi.

Tịch Nguyệt uống canh đậu xanh, trong lòng cũng cảm thấy ngọt ngào.

Trong hậu cung luôn thị thị phi phi, dù vậy cũng không thể quấy nhiễu tới nàng.

Không quan tâm người khác thế nào, mỗi ngày nàng đều làm y phục cho Hoàng thượng. Không bao lâu nữa chính là sinh thần của hắn, nghĩ đến gần đây xảy ra nhiều chuyện, tâm tình của hoàng thượng chưa chắc đã tốt.

Tịch Nguyệt tuy không an ủi nhiều nhưng mấy ngày nay khí trời nóng bức, nàng thường xuyên bảo Xảo Ninh làm chút canh đậu xanh đưa đến cho Hoàng Thượng và Thái hậu.

Vật này không hề hiếm lạ gì, bọn họ không phải không có nhưng mà Tịch Nguyệt biết đây là tâm ý của nàng, đương nhiên bất đồng.

Xảo Ninh làm món ăn đều thiên ngọt, Tịch Nguyệt biết Cảnh đế không thích quá ngọt nên mỗi ngày đều phải làm hai loại khác nhau, Cảnh đế nhìn nàng mỗi ngày bận rộn chạy đi chạy lại, khóe miệng mỉm cười, đúng là có mấy phần cao hứng.

Tháng ngày cứ trôi qua như vậy, vụ việc trên con đường đá kia cũng dường như không xảy ra.

Nhưng mà ngẫu nhiên nhìn An Thục nghi mấy lần, Tịch Nguyệt đều cảm thấy nàng có gì đó không đúng.

Thực ra Tịch Nguyệt không biết được An Thục nghi mong muốn có được một đứa nhỏ đến mức nào.

Nên nói thế nào đây, An Thục nghi mong chờ đứa bé thật lâu, bây giờ thật vất vả mới có, lúc còn chưa được biết tới thì đã bị người khác hại chết, sao nàng có thể cam tâm.

Người người đều nói nàng không thể sinh con, nếu không thì tại sao lại chưa từng mang thai, thời gian lâu dài, bản thân nàng cũng nghĩ là thật, nhưng lại không ngờ, sự thực chứng minh, nàng có thể có đứa nhỏ.

Nhưng là đứa bé này đều vì người khác hại nên mới có thể như vậy.

Nếu như không phải lúc đó Đức phi lôi nàng một cái, sao nàng có thể ngã chổng vó như vậy chứ. Nếu như không phải tính kế Bạch Du Nhiên, trên đường đá kia sao có thể có bột tan. Hiên tại Bạch Du Nhiên vẫn còn tốt đẹp nhưng con của nàng lại mất đi, như vậy xem ra bất luận hung phạm là Đức Phi hay Bạch Du Nhiên thì đều là kẻ thù của nàng.

Vì lẽ đó, hiện tại An Thục nghi ảm đạm hơn nhiều, mỗi khi nhìn vầ phía Đức Phi và Bạch Du Nhiên thì ánh mắt đều mang theo oán độc.

Điều này cũng chính là chỗ khiến cho Tịch Nguyệt cảm thấy lạ.

Hiện tại An Thục nghi nhìn đặc biệt u ám, không biết lúc nào sẽ gây ra chuyện khiến người ta không thể giải thích.

Đào Nhi vén rèm bước vào, nhìn thấy chủ tử nhà mình hơi ngây ngốc thì cười hì hì: "Chủ nhân lại ngây người, nhà bếp nhỏ đã làm xong canh đậu xanh rồi, Xảo Ninh đã xếp ra, người xem hiện tại đã đưa qua được chưa?"

Tịch Nguyệt đứng lên, gật đầu dặn dò: "Ngươi lấy hộp đựng tới đây."

Liếc nhìn mặt trời to lớn ở bên ngoài, Tịch Nguyệt suy nghĩ một chút, thay một thân váy xòe, tơ lụa sa mỏng tinh tế, Tịch Nguyệt thầm than, đúng là đồ tốt. Đây là do Hoàng Thượng ban thưởng mấy ngày trước, mọi người đêu nói vật liệu này cực kì hiếm có.

Tịch Nguyệt không phải chưa từng thấy qua, đương nhiên hiểu được đây là vật tiến cống, nghĩ đến ngoại trừ trong cung ra thì bên ngoài không thể nào có được.

Vật liệu hiếm có này, Hoàng thượng lại sai người làm cho nàng một thân váy xòe, người ngoài đều nói Thuần Qúy nghi quả thực là đầu quả tim của Hoàng thượng.

Mặc một thân váy xòe này Tịch Nguyệt cũng biết rằng không thể mang trang sức bằng vàng.

Hạnh Nhi mang đồ trang sức xếp ra để Tịch Nguyệt lựa chọn, nhìn tới nhìn lui, Tịch Nguyệt đúng là cảm thấy cây trâm hoa mai màu xanh ngọc này không tồi. Không biết vì sao cây trâm hoa mai này lại có màu xanh ngọc, tầm mắt của Tịch Nguyệt vẫn dừng trên cây trâm này, Hạnh Nhi cũng rõ nên vội vàng đem cây trâm này cắm vào búi tóc của Tịch Nguyệt, đúng là có mấy phần xinh đẹp lạ thường.

Khí trời nóng bức, mỗi khi ra ngoài Tịch Nguyệt đều không thích để đầu tóc rối tung, mặc dù có vẻ uyển chuyển nhưng không thể ở bên ngoài trời nóng, thường thường nàng luôn búi một hoặc hai búi tóc. Lúc búi hai búi tóc, nếu như không phải là quần áo hoa lệ thì thực sự có mấy phần giống tiểu cung nữ.

Có thể Tịch Nguyệt không ngờ, mắt thấy tuổi của nàng trong cung cũng coi như còn nhỏ, còn có thể tùy ý một chút, qua một thời gian nữa lại có người mới tiến cung, vẻ tươi trẻ này của nàng đúng là làm trò hề cho thiên hạ mà thôi.

Điểm phấn, tô môi, vé lô mày.

Hạnh Nhi ở bên cạnh nhìn đến sững sờ, chủ nhân như vậy thực là xinh đẹp.

Tịch Nguyệt nhìn thấy nàng ấy như vậy liền phì cười.

"Thế nào, ngươi trang điểm cho ta thành như vậy lại tự mình giật mình sao?"

Hạnh Nhi cũng không hàm hồ: "Chủ nhân vốn càng ngày càng xinh đẹp, không có liên quan gì đến tay nghề của nô tỳ, cái này cũng chỉ là thêm hoa trên gấm mà thôi."

"Ngươi đúng là dẻo miệng. Đi thôi, đoán chừng Hoàng Thượng vẫn đang chờ ta đấy."

Tịch Nguyệt đứng dậy.

Ngày xưa không nàng không tới thì thôi, hai ngày nay nóng bức, mỗi ngày nàng đều qua đó, Hoàng thượng đương nhiên cũng quen thuộc, hôm qua mới chậm nửa canh giờ đã thấy sắc mặt của hắn không tốt.

Trong lòng Tịch Nguyệt bật cười.

Trong lòng không nhịn được lầm bần, ngài còn không vui, thực sự cho rằng ta thích hầu hạ ngài sao?

Cũng chỉ là có được sự sủng ái của người mà thôi.

Nếu như người không phải Hoàng thượng, ta nhìn một cái cũng không thèm đâu.

Kiếp trước, đã nhìn đủ rồi.

Mặc dù trong lòng không thoải mái nhưng trên mặt cũng không lộ ra, ngược lại còn là dáng vẻ cười híp mắt. Dáng vẻ kia thực sự khiến cho người ta bị hoa mắt.

Thế nào, như vậy cũng là nhờ Hoàng thượng cho nàng thể diện.

Nghĩ đến thấy nàng đưa canh đậu xanh cho hoàng thượng dùng, ngày thứ hai liền có người noi theo nhưng không những không được Hoàng thượng khen ngợi mà còn bị trách cứ một phen.

Nhìn xem, Hoàng thượng đúng là đối xử đặc biệt với nàng.

Nếu đã vậy nàng đương nhiên sẽ làm, mỗi ngày đều đưa đến, không chỉ vậy, lăn qua lăn lại ở chỗ Hoàng thượng bên này xong cũng đi tới chỗ Thái hậu một chuyến.

Cứ như vậy, cuộc sống mỗi ngày của nàng cũng coi như bận rộn.

Lai Hỉ thấy trang phục lần này của nàng, cười rõ ràng: "Thuần Qúy nghi vào trong đi, Hoàng thượng vẫn đang chờ ngài đó."

Lúc Thẩm phụ thân được phong thưởng, Tịch Nguyệt cũng không có biểu hiện đặc biệt gì, Hoàng Thượng đương nhiên cũng không đề cập đến việc này.

Chỉ là đến ngày thứ ba, mỗi ngày Tịch Nguyệt đều đem canh đậu xanh tới, nói là khí trời nóng bức, uống thứ này một chút để giải nhiệt. Nhưng mà trong cung nào, vật quý giá đến thế nào cũng có, sao Cảnh đế lại thiếu một chén canh đậu xanh chứ. Nhưng mà nhìn gương mặt hơi đỏ ửng vì nóng của nàng, không biết vì sao Cảnh đế lại cảm thấy sung sướng.

Chỉ là thấy nàng tới muộn một chút cũng đã không vui.

Đúng như dự đoán, hôm nay nàng đã tới sớm hơn hôm qua một chút, không giống như trước đây,chỉ thấy hắn không nói gì, ngồi ở bàn xử lí công vụ, cũng không ngẩng đầu nhìn nàng.

Tịch Nguyệt nhẹ nhàng nhún người.

"Tần thiếp tham kiến Hoàng thượng."

Cảnh đế vẫn không ngẩng đầu nhưng cũng không nỡ để cho nàng nửa quỳ nửa ngồi ở đó.

"Đứng dậy đi."

"Tạ ợ Hoàng thượng." Thấy Hoàng thượng vẫn không có ý tứ phản ứng, Tịch Nguyệt cũng không nói gì, nhẹ chân nhẹ tay tới trước bàn nhỏ, lấy đồ mình đựng trong hộp nhỏ ra.

Giờ ngọ thiện đã qua, cháo đậu xanh đương nhiên đã được ninh nhừ, nhưng mà vì thời tiết nóng, không có người nào lấy nó làm đồ ăn chính.

Múc cho Hoàng thượng một chén, Tịch Nguyệt quy củ đứng ở một bên, cứ như vậy nhìn Cảnh đế, cũng không nói nhiều.

Cảnh đế đương nhiên biết nàng đứng ở một bên, có điều thấy nàng không nói, chính hắn cũng không nói nhiều, lại phê duyệt tấu chương một lúc, trong lòng thở dài đặt bút xuống.

Quay lại nhìn nàng, nàng cười nhẹ, không biết tại sao khóe miệng lại giống như có núm đồng tiền nho nhỏ ẩn hiện.

Cảnh đế nhìn có hơi ngây người, tay bất tri bất giác đưa tới gần, người cũng đứng lên.

Thấy bàn tay lớn của hắn không hề kiêng dè đặt bên môi nàng, khẽ vuốt, trong lòng Tịch Nguyệt có chút buồn nực nhưng vẫn mở miệng: "Hoàng thượng xử lý công vụ xong thì uống chút cháo đậu xanh đi, mấy ngày nay thời tiết đặc biệt nóng, ngài phải chú ý thân thể."

Cảnh đế nhìn dáng vẻ đường hoàng trịnh trọng của nàng, nhân lấy chén canh trong tau nàng.

Tịch Nguyệt vội vã gọi Lai Hỉ.

Cảnh đế ăn đồ ăn nhất định phải có Lai Hỉ đùng ngân châm thử độc mới được.

Tịch Nguyệt đương nhiên là biết điều này, nàng cũng không cảm thấy có gì không thỏa đáng. Hoàng thượng là vua một nước, làm như vậy là bình thường, nếu như lỗ mãng tin tưởng người khác thì hắn cũng không đi được đến ngày hôm nay.

Hơn nữa nghiệm độc bằng ngân châm, đối với Hoàng thượng hay với nàng cũng là chuyện tốt.

Ít nhất, một khi xảy ra chuyện gì, cũng không có quan hệ đến nàng.

Về điểm này có lẽ Cảnh đế cũng có suy nghĩ như vậy, từ trước đến giờ cũng không từ chối.

Lai Hỉ quy củ bước vào, sau khi kiểm tra một phen, Cảnh đế liền uống chén canh đậu xanh.

Thấy sắc mặt của nàng hơi ửng đỏ, hỏi: "Trước khi đến đây có uống rượu sao?"

Tịch Nguyệt vội vàng lắc đầu, nàng đương nhiên là không dám.

"Mặt mũi của nàng thực là đỏ nha." Cảnh đế liếc nàng một chút,

Tịch Nguyệt giải thích: "Khí trời nóng bức, tuy rằng thiếp có che dù nhưng cũng không cản được nhiệt đồ. Có điều không sao, thiếp đánh ít phấn, như vậy xem ra còn có thể bổ sung lẫn nhau, khá là tự nhiên đúng không?"

Lời nói này khiến Cảnh đế bật cười, không nhịn được véo hai má nàng một chút.

"Nàng đúng là tinh quái."

Tịch Nguyệt mặc kệ ý tứ của hắn là gì cũng coi lời này của hắn là lời khen ngợi.

"Trẫm vừa mới nhìn nàng, phát hiện nàng có một núm đồng tiền nhỏ, ngày xưa đúng là không chú ý."

Cảnh đế nói chuyện phiếm với nàng.

Tịch Nguyệt cười: "Ừm, thiếp cũng không rõ, có lúc có, có lúc không, thực là kì quái."

Thực ra chuyện này cũng không có gì kì quái, núm đồng tiền của nàng không sâu cho nên bình thường không thấy được, chỉ có khi nàng cười vô cùng nhẹ thì mới có thể nhìn thấy một chút. Mỗi lần ở trước mặt Cảnh đế nàng đều cười tươi như hoa, đương nhiên là không nhìn được núm đồng tiền này.

Hôm nay đúng là trùng hợp.

"Có gì kì quái chứ. Có điều nàng cười lên như vậy thực xinh đẹp."

Thực ra bản thân Tịch Nguyệt cũng phát hiện ra dường như từ sau ngày đó ở ôn tuyền, đường như hắn càng đối xử tốt với nàng hơn. Mặc dù không biết được thật thật giả giả ở trong này nhưng Tịch Nguyệt đều hy vọng mình nghĩ đến phương diện tốt đẹp.

Cũng chính vì vậy nàng mới có thể càng thêm để tâm vào.

Việc lớn không làm được như việc nhỏ thì có thể.

Nàng nở một nụ cười khe khẽ: "Đa ta Hoàng thượng khích lệ."

Cảnh đế dường như phát hiện ra điều này, chỉ có khi nàng nàng cười nhẹ thì núm đồng tiền này mới xuất hiện.

Động thủ ôn lấy nàng đi về phía nội thất.

Tịch Nguyệt kinh ngạc thốt lên một tiếng, không biết vì sao người này đột nhiên lại nổi lên hứng thú rồi?

"Hoàng thượng, ngài...."

Nhưng lời còn lại đã bị hắn nuốt vào, thấy hắn hơi gấp gáp, Tịch Nguyệt cũng chỉ có thể ôm lấy cổ của hắn, cố gắng để cho mình thoải mái hơn.

Nam nhân này!

Cảnh đế dường như cực kì động lòng, vừa vào nội thất, mặc kệ thân thể của nàng có thể chịu đựng hay không đã đặt nàng dựa lưng vào tường, một tay kéo quần của nàng xuống, vội vã tiến vào, sau đó nhanh chóng di chuyển.

Tịch Nguyệt cắn môi chịu đựng.

Đợi đến khi khi thoải mãi thì Tịch Nguyệt giống như hoa lê vừa vị mưa gió dội đánh, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu.

Cảnh đế khẽ hôn nàng.

Khí trời vốn nóng bức, Cảnh đế làm như vậy khiến cho cả người hắn và Tịch Nguyệt đều là mồ hôi.

Không cam tâm đánh hắn mấy cái, ở trên gường, Tịch Nguyệt cũng có một chút tính khí.

"Người khiến cho lưng của ta đau quá. Liều mạng đặt ta trên tường, tại sao lại dã man như vậy."

Cảnh đế đúng là không chịu nối oán giận nhỏ này của nàng: "Đi, ta ôm nàng vào trong tắm rửa."

Tịch Nguyệt cảm thấy lần này hắn đúng là có chút lương tâm. Hômnay nắng to, nếu như hắn lăn qua lăn lại nàng một trận sau đó còn để cho nàng tự mình trở về tẩy rửa thì thực sự khiến cho người ta không vui.

Ngâm ở ôn tuyền này thực sự thoải mái hơn ngâm ở trong thùng tắm rất nhiều, Tịch Nguyệt bị hắn lột sạch, mệt mỏi nằm khong nước, Cảnh đế cũng giống như nàng, ai người kề sát nhau, tuy là nước ôn tuyền như nhiệt độ cũng không quá cao, không hề giống ngày đó.

Trong lòng Tịch Nguyệt nghi ngờ Cảnh Đế đã sai người đổi nước.

Mặc kệ thế nào, thoải mái là được rồi.

Vào lúc này Tịch Nguyệt nghĩ đúng rồi, chỉ là nước hồ thoải mái này dù sao cũng là để phục vụ Hoàng thượng, thực sự là rất thư thái.

Thấy vẻ mặt hài lòng của nàng, Cảnh đế nghiêng người đánh giá nàng.

Tịch Nguyệt không hiểu, hỏi: "Hoàng thượng, vì sao lại nhìn thiếp như vậy?"

Cảnh đế thấp giọng cười: "Trẫm phát hiện mấy ngày nay nàng càng ngày càng hoạt bát, cũng càng ngày càng to gan."

Đây là lời nói thật.

Tịch Nguyệt cũng không tự hiểu, tỉ mỉ ngẫm lại, đúng là cảm thấy có một chút, ngượng ngùng cười khẽ: "Đâu có."

Hai chữ này mang theo tia hờn dỗi, Cảnh đế nghe được, trong lòng lập tức mềm mại, không lâu sau bên trong lại truyền ra tiếng thở dốc.

......

Rời khỏi Tuyên Minh Điện, cho dù hai chân không có sức nhưng Tịch Nguyệt vẫn về cũng chuẩn bị bát cháo thứ hai, chuẩn bị đưa đến cho Thái hậu, cũng may công vụ của Hoàng thượng bận bịu, nếu không thực sự lôi kéo nàng đến chạng vạng tối thì nàng còn có thể đưa đồ gì chứ.

Thấy nàng đến trễ hơn hôm qua, Quế ma ma cười hiểu ý.

Thái hậu cũng như vậy.

Lúc này mẹ chồng nàng dâu cùng nhau ngồi nói chuyện phiếm việc nhà.

"Mấy ngày nay ngươi chạy đi chạy lại hẳn là cũng mệt chết rồi. Thực ra nhà bếp nhỏ trong cung của ai gia cũng không tồi, ngày mai ngươi không cần đưa qua nữa." Thái hậu nói như vậy.

Tịch Nguyệt cần thận đánh giá Thái hậu, không hề thấy tia phật ý trên gương mặt bà, ngược lại còn có dáng vẻ quan tâm, muốn tốt cho nàng.

Tịch Nguyệt cười lắc đầu: "Tần thiếp cũng không có chuyện gì là, tay nghề của Xảo Ninh, ngay cả Hoàng thượng cũng phải tán thưởng đó."

Thái hậu cười, nghĩ đến đã từng nói với Hoàng đế, Xảo Ninh này tay nghề thiên về đồ ngọt, thực ra Cảnh Đế cũng không phải là vô cùng yêu thích.

Nhưng mà tuy hắn không thích nhưng lại hiểu rõ nữ nhân, phần lớn nữ tử đều thích đồ ngọt, đúng là đã từng nói với Thái hậu như vậy.

Thái hậu cười: "Đứa nhỏ này, ngươi không ngẫm lại, Hoàng thượng tán thưởng là tán thưởng canh đậu xanh hay là tán thưởng ngươi. Tại sao nha đầu ngươi nhìn như lanh lợi, trong chuyện này lại hồ đồ rồi. Nghe lời ai gia, ngày mai không cần đưa đến nữa. Ngươi đó, có thời gian thì nghỉ ngơi nhiều một chút đi."

Tịch Nguyệt mỉm cười đáp lại. Nếu như lúc này nàng còn kiên trì thì có chút cố ý làm ra vẻ. Nếu Thái hậu đã nói vậy, nàng cũng không nói nhiều, chỉ thuận miệng đáp ứng.

Hai người nói chuyện phiếm một lúc cũng không biết tại sao lại nói đến sinh thần mấy ngày nữa của Hoàng thượng.

Thái hậu cũng hiếu kì hỏi: "Nguyệt nha đầu, ngươi chuẩn bị tặng cho Hoàng thượng thứ gì?"

Tịch Nguyệt cắn môi, do do dự dự.

Thái hậu đương nhiên rõ ràng, đây là sợ để lộ bí mật, nghĩ đến Tiểu Đặng Tử trong Thính Vũ Các cũng không biết được, nàng đúng là bảo vệ thật nghiêm mật.

Đuổi mấy cung nữ khác ra ngoài.

Hạ nhan trong phòng chỉ còn lại Quế ma ma và Hạnh nhi.

Xem động tác này của Thái hậu là lần nàng ngài nhất định phải biết rồi, trong lòng Tịch Nguyệt yên lặng cảm thán một tiếng, Lão ngoan đồng.

"Bẩm Thái hậu, Nguyệt nhi tự tay may cho Hoàng Thượng một kiện y phục."

Nàng hơi ngượng ngùng nói.

Thái hậu thấy nàng nói như vậy cũng hơi ngẩn ta.

Trong cung dường như là không có ai đưa tặng vật này.

"Sao Nguyệt Nhi lại nghĩ muốn tặng Hoàng Thượng y phục?"

Cái này thuần túy là do Thái hậu hiếu kì.

Tịch Nguyệt ngẩng đầu nhìn Thái hậu, chiếc khăn trong tay bị nàng xoắn qua xoắn lại.

"Nguyệt nhi chỉ là muốn để Hoàng Thượng mặc một thân y phục do con tự may, thực sự cũng không suy nghĩ nhiều."

Lời nói này để lộ tâm ý của tiểu nữ tử. Lại nhìn lại cách làm người của Thẩm Tịch Nguyệt không phải chính là như vậy sao, người nhà họ Thẩm phần lớn đều không có lòng cầu tiến, bất luận là ở trong triều hay ở hậu cung.

Lúc trước, thời điển tiên hoàng vẫn trị vì cũng có một Thẩm Qúy nhân, là một chi khác của Thẩm gia, bây giờ nghi lại, nàng ấy cũng không có lòng cầu tiến, cuộc sống trải qua cực kì bình thản, mọi việc cũng không tranh dành gì. Sau đó vì bị bệnh nên đã tạ thế.

"Nha đầu ngươi đúng là có lòng."

Tịch Nguyệt cúi đầu, khóe miệng khẽ cong lên.

Thấu dáng vẻ của nàn như vậy, Thái hậu cười nói: "Khó trách ngươi giấu kĩ như vậy, cũng không tìm hiểu lễ vật của người khác. Lễ vật này của ngươi đúng là độc nhất vô nhị.

Tịch Nguyệt lắc đầu: "Không phải đâu, tần thiếp cũng lo Hoàng thượng không thích nhưng mà lại vô cùng muốn Hoàng thượng mặc y phục do chính tần thiếp làm nên mới định tặng lễ vật này. Thủ nghệ của tần thiếp không tốt, sợ các tỷ muội khác biết được, nếu như bọn họ biết rồi, rất dễ dàng nhằm vào tần thiếp. Tần thiếp không tìm hiểu người khác, người khác cũng không đến chọc tần thiếp.

Thái hậu nhìn bộ dáng tiểu nữ tử của nàng, nở nụ cười.

"Khó trách hoàng thượng sủng ái ngươi như vậy, dù là ai gia, nhìn thấy dáng vẻ ấy của ngươi cũng sẽ vui vẻ."

Tịch Nguyệt hơi xấu hổ, tiếp tục vặn khăn tay.

Thái hậu thấy nàng như vậy mở miệng nói: "Được rồi, được rồi, nhìn nha đầu ngươi này, cũng chỉ là chọc ghẹo vài câu, cũng không nói gì mà ngươi sắp vặn rách khăn tay rồi."

Hai má Tịch Nguyệt lập tức đỏ ửng.

Không khí này đúng là vô cùng hài hòa.

Lúc này, một cung nữ mặc áo trắng cầu kiến.

Tịch Nguyệt nhân ra nàng, nàng ấy chính là tỳ nữ thiếp thân bên cạnh Đại Hoàng tử.

Lần này Thái hậu không cố kị Tịch Nguyệt, nhíu mày mở miệng: "Chuyện gì?"

Cung nữ cung kính nói: "Khởi bẩm Thái hậu, Đại Hoàng tử có chút khô nóng, thân thể lại khó chịu rồi."

Thái hậu thở dài đứng dậy, nhìn Tịch Nguyệt, mở miệng: "Ngươi theo ai gia đi thăm đứa nhỏ này."

Tịch Nguyệt vội đỡ Thái hậu ra ngoài.

Tuệ Từ Cung này tương đối lớn, Thái hậu an bài Đại Hoàng tử Nghiêm Vũ ở sân sau.

Đây là lần đầu tiên Tịch Nguyệt tới sân sau, mặc dù là kiếp trước, nàng cũng chưa từng được tới nơi này.

Tỉ mỉ quan sát một phen, cũng không có gì đặc biệt, có điều cây cối rậm rạp, cây xanh tỏa bóng, nghĩ đến đúng là địa phương tốt để hóng mát.

Lúc này Nghiêm Vũ đang nằm trên xích đu dưới tàng cây, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng đỏ.

Tịch Nguyệt nhìn kĩ, cảm thấy hắn thực sự rất giống Cảnh Ddế.

Mọi người thấy Thái hậu tới thì vội vã thỉnh an, lúc này Nghiêm Vũ nghe thấy âm thanh, chậm rãi mở to mắt.

Ngữ khí mềm mại, đúng là dáng dấp của một đứa bé đang sinh bệnh: "Tổ mẫu...."

Cũng là xưng hô giống gia đình mình thường.

Thái hậu vội vàng ngồi vào xích đu, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn: "Con cảm thấy không thoải mái ở đâu?"

Thằng bé gật đầu: "Đầu con choáng vàng."

Tịch Nguyệt đứng một bên, nhìn Thái hậu nhăn mày, có thể thấy được sự lo lắng trong đó.

Thời điểm Thái hậu ở chung với các nàng hoàn toàn không có vẻ mặt đó.

Vẫn chưa quay đầu lại, Thái hậu hỏi: "Đã truyền Thái y chưa?"

Cung nữ áo trắng trả lời: "Đã đi mời rồi, hẳn là cũng sắp đến."

Lúc này Thái hậu mới gật đầu, tiếp tục vuốt ve hai má nho nhỏ của Nghiêm Vũ: "Vũ Nhi ngoan, một lúc nữa Thái y sẽ đến, Vũ nhi sẽ không sao."

Nghiêm Vũ mếu máo, vừa nhìn về phía bên cạnh, nhìn thấy Tịch Nguyệt, dáng vẻ có hơi giật mình, nhíu đôi mày thanh tú hỏi: "Tổ mẫu, nàng tới đây làm gì?"

Ngữ khí thực không tốt.

Điểm ấy Tịch Nguyệt có thể hiểu được, Nghiêm Vũ đối xử với bất kì ai cũng đều như vậy.

Ngay cả Phó Cẩn Dao, dì ruột của hắn mà hắn cũng không cho sắc mặt tốt đẹp gì, nàng sao có thể là ngoại lệ chứ.

Mỉm cười nhún người: "Tần thiếp tham kiến Đại Hoàng tử."

"Hừ" một tiếng, thằng bé nhìn về phía Thái hậu.

Thái hậu vội vã động viên: "Vũ nhi ngoan, đây là Thuần Qúy nghi, nàng tới đây thăm tổ mẫu, nghe nói ngươi bị bệnh liền cùng nhau tới."

Nghêm Vũ nhìn Tịch Nguyêt như thế, rời mắt qua chỗ khác thấp giọng nói: "Con đau họng, đầu choáng váng."

Thái hậu vừa nghe hắn nói như thế, trên mặt lại xuất hiện vẻ lo âu.

Có điều lúc này thái y đã tới, nghĩ đến thái y này đã quen thuộc với bệnh tình của Nghiêm Vũ liền vội vàng tiến lên bắt mạch. Không lâu sau liền mở miệng: "Khởi bẩm Thái hậu, mạch tượng của Đại Hoàng tử bất ổn, mấy ngày nay thời tiết nóng nực, thân thể Đại Hoàng tử vốn yếu ớt, sợ là chịu không nổi, mắc phải một số chứng bệnh do khô nóng gây ra."

Tịch Nguyệt nghe qua cũng hiểu được đây là tật xấu do nóng dây ra, có điều nàng cũng chỉ xem qua mấy quyển sách thuốc liền thành thật đợi ở một bên.

"Vi thần trở về bốc thuốc, một ngày uống ba lần, điều dưỡng một khoảng thời gian đương nhiên có thể khỏi hẳn, chứng bệnh khô nóng này không giống cảm lạnh, không nên để đổ mồ hôi, cần ở nơi thông gió." Thái y nhắc nhở.

Mấy cung nữ thái giám chăm sóc Đại Hoàng tử đều gật đầu.

Nghiêm Vũ cũng nhìn thái y như vậy, sau khi nghe được thái y nói hắn chỉ cần uống thuốc đúng hạn thì có thể khỏi hẳn, Tịch Nguyệt mẫn cảm phát hiện ra hắn thở phào nhẹ nhõm một cái.

Nghĩ lại, đứa bé này cũng cảm thấy sợ hãi đúng không?

Chờ thái y rời đi, Thái hậu nhìn lướt qua những cung nữ thái giám này, giọng điệu nhàn nhạt nói: "Các ngươi cẩn thận hầu hạ Đại Hoàng tử, thân thể Vũ nhi yếu đuối, nếu như các ngươi hầu hạ không tốt thì người của Thận Hình Tư sẽ cẩn thận hầu hạ các ngươi."

Mọi người đều quỳ xuống thỉnh tội.

Nghiêm Vũ lần thứ hai nhíu mày, chu mỏ nói: "Tổ mẫu đừng nên trách bọn họ, khí trời nóng như vậy, thân thể của con cũng yếu ớt, không oán được người khác.

Xem ra đúng là một đứa bé hiểu chuyện.