Chương 89: Chương 89

”Đào Nhi, ngươi cảm thấy, ai là hung thủ?”

Vừa nãy khi chơi cờ thì Đào Nhi cũng không có ở đó, trong phòng chỉ có một mình Quế ma ma hầu hạ, Đào Nhi thì chờ ở bên ngoài.

Đào Nhi nghiêng đầu suy nghĩ một chút, thần thần bí bí nói: “Nô tỳ cảm thấy, có mấy người bị tình nghi đó.”

“A?” Tịch Nguyệt chờ đợi đáp án của nàng ấy.

“Người đầu tiên chính là biểu tiểu thư, ngài đừng nhìn nô tỳ như vậy, thật đó, nàng ta luôn luôn nhắm vào Bạch y. Chẳng phải rất có khả năng là nàng ta ra tay sao? Hơn nữa, nô tỳ nhìn thấy thời điểm nàng ta thề thì có do dự trong nháy mắt. Lúc đó mọi người đều quỳ xuống, cũng không thể nhìn rõ như nô tỳ.”

Tịch Nguyệt gật đầu: “Nếu là người đầu tiên thì còn những người tiếp theo.”

“Ừm, người thứ hai chính là Đức Phi nha. Tự hãm hại mình sau đó sẽ giả vờ giả vịt điều tra rõ, có lẽ Hoàng thượng để đền bù cho nàng, nhất định sẽ đối xử tốt với nàng hơn.” Đào Nhi đưa ra ý kiến.

“Người thứ ba?”

“Người thứ ba chính là Tĩnh tần, ai cũng biết hai tỷ muội nàng bất hòa. Bạch y luôn luôn hại người như vậy, bây giờ Tĩnh tần có thai, nàng đương nhiên sẽ sợ Bạch y, sợ nàng ta làm tổn thương con của mình, có lẽ vì vậy sẽ ra tay trước để chiếm lợi thế.”

“Người cuối cùng chính là Huệ phi. Hiện tại ai cũng biết đứa nhỏ của Trần Thải nữ là bị Bạch y hại chết, hơn nữa Thái hậu nương nương cũng nói Bạch y còn từng làm rất nhiều chuyện xấu, có thể đứa bé của Huệ phi cũng có liên quan tới nàng ta hay không? Vì lẽ đó Huệ phi mới muốn trả thù nàng ta.”

Đào Nhi nói xong một hơi, nhìn Tịch Nguyệt, chờ đợi chủ tử tổng kết.

Có điều Tịch Nguyệt chỉ cười nhạt.

“Đào Nhi, năng lực quan sát và phân tích của ngươi đều rất mạnh.”

Đào Nhi cười vui vẻ: “Nô tỳ tiến cung từ khi rất nhỏ, mỗi ngày đều chỉ làm chút việc vô vị, cảm thấy vô cùng mất mặt, sau đó liền cảm thấy chuyện này rất thú vị, rồi càng thích bát quái chuyện của chủ tử các cung. Kỳ thực, nô tỳ cũng biết chuyện này không tốt, chỉ là không thay đổi được thói quen của mình. Lại nói, như vậy tình cờ còn có thể tăng thêm chút trò vui cho chủ tử.”

Tịch Nguyệt cũng cười, trời nóng nực, tất cả mọi người đều không ra khỏi cửa, trên đường hai người trở về ngoài một vài tiểu thái giám và cung nữ thì không có ai khác.

“Thực ra, những người ngươi vừa hoài nghi, ngươi còn chưa nói đủ.”

“Hả?” Đào Nhi không rõ.

Tịch Nguyệt mỉm cười: “Thực ra ngươi đã quên mất một người, đó chính là ---- ta.”

Đào Nhi khựng lại, có điều lập tức khôi phục bình thường: “Chủ nhân không làm chuyện này, nô tỳ đương nhiên biết rõ.”

Tịch Nguyệt gật đầu, nàng không thích Bạch Tiểu Điệp cũng chỉ là biểu hiện ngoài mặt, Trần Vũ Lan lại là biểu muội của nàng, nghĩ vậy thì càng cũng coi như là kẻ tình nghi.

“Ngươi biết nhưng người bên ngoài lại không biết, có điều bất luận bọn họ làm cái gì, chúng ta đều an tâm sống tốt cuộc sống của mình.”

Thái hậu không hy vọng nàng cuốn vào trong đó, nàng sẽ không phụ ý tốt của lão nhân gia.

Đúng như dự đoán, từ sau chuyện hôm nay, Đức phi dứt khoát lequydon nghiêm chỉnh điều tra, nghĩ lại cũng đúng, nếu như nàng ta thực sự bị oan, nàng ta sao có thể cam tâm chứ. Không ít nô tỳ cung nữ trong các cung đều bị gọi đến, thậm chí ngay cả Thính Vũ Các cũng không ngoại lệ.

Có điều chỉ là một tiểu cung nữ, thậm chí ngay cả nhị đẳng cung nữ cũng không bằng.

Tịch Nguyệt hơi bất ngờ, có lẽ chính là bởi vì biểu hiện này của nàng, lại nghĩ đến thái độ trước sau như một của Thái hậu đối với nàng, người bên ngoài lại càng không nghi ngờ nàng.

Ngay ngày hôm sau khi Đức Phi điều tra, Trần Vũ Lan tới Thính Vũ Các cầu kiến, Tịch Nguyệt cũng không gặp nàng ta.

Ngày thứ ba cũng vậy. Không quản, không quan tâm!

Nàng cũng không phải người tốt, người ta năm lần bảy lượt nghĩ cách hãm hại nàng, nàng còn muốn cho người ta có cơ hội sao?

Tuy rằng nàng ghi nhớ tình cảm của dì, không thương tổn đến Trần Vũ Lân thế nhưng không có nghĩa là nàng sẽ giúp nàng ta, người bên ngoài làm gì nàng ta, nàng sẽ không xen vào.

Mấy ngày nay, trong cung xảy ra không ít chuyện, Đức phi vì chuyện điều tra khiến cho lòng người hoang mang, khiến cho không ít người chán ghét.

Ngoài ra, cũng vẫn xảy ra hai chuyện không lớn không nhỏ.

Một chuyện chính là Tĩnh tần. Tĩnh tần Bạch Du Nhiên vì là tỷ tỷ của Bạch Tiểu Điệp lại có thù hận nên người bên cạnh bị đưa đi điều tra, thậm chí ngay cả bản thân Tĩnh tần cũng bị Đức phi tra hỏi mấy lần. Có lẽ vận may của Đức phi không tốt, có lẽ nàng ta thực sự không có ý tốt, có lẽ là kế sách giá họa của Tĩnh tần, chỉ biết là sau khi trở về từ cung của Đức phi không lâu, Tĩnh tần liền thấy hồng (*). Thái y lập tức đi qua bắt mạch, thậm chí ngay cả Hoàng thượng cũng đến. Kết quả là lao lực quá độ, suy nghĩ quá nhiều.

(*) Thấy hồng = thấy máu = động thai.

Bạch Du Nhiên đương nhiên sẽ tố cáo, gào khóc kể lể, cho dù quan hệ có không tốt thế nào thì cũng là tỷ muội, ý tứ muốn nói Đức phi nghi oan cho nàng, cố ý nhắm vào một phi tử đang mang thai là nàng.

Cũng vì việc này, Đức phi bị Cảnh đế trách cứ một trận.

Ra lệnh cưỡng chế thời gian điều tra xuống còn năm ngày.

Nghe nói việc này, Tịch Nguyệ cười khẽ, Bạch Du Nhiên này thực giỏi tính toán.

Có điều Đức phi cũng không oán được người khác, vốn là bản thân di3ndanATl3quyd0n còn khó bảo toàn, không nhanh chóng điều tra hung thủ lại còn muốn động thủ lên người Bạch Du Nhiên, Bạch Du Nhiên sao có thể là người dễ sống chung chứ?

Ngoài ra còn có một chuyện chính là Chu Vũ Ngưng, nàng ấy lại bị giáng chức xuống thành Lệ tần rồi.

Đây cũng là chuyện khiến cho nàng ấy nhận rất nhiều lời cười nhạo ở hậu cung.

Hầu hạ Hoàng thượng không tốt, bị giáng chức, lý do thô thiển này nói ra lại khiến cho người ta lạnh lẽo tâm gan đến mức nào.

Tịch Nguyệt nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là quyết định đi thăm Chu Vũ Ngưng.

Tuy rằng hiện tại không phải là thời cơ tốt.

Tiểu Ngọc bên người Chu Vũ Ngưng thấy Thẩm Tịch Nguyệt đến thì vội vàng vào trong thông báo.

Không bao lâu sau, hai người đồng thời ngồi xuống. Chu Vũ Ngưng lúc này khóe mắt hơi sưng đỏ, dáng vẻ vô cùng tiều tụy.

Sắc mặt nàng trầm xuống: “Hắn đánh tỷ sao?”

Chu Vũ Ngưng ngẩn ra, lập tức cười khổ lắc đầu: “Không phải, ta hầu hạ không tốt, hắn đẩy ta một cái, chỉ là đụng vào góc bàn thôi.”

Tuy rằng không phải là đánh nhưng cũng là vì Cảnh đế làm bị thương.

Tịch Nguyệt thở dài: “Tỷ tỷ tội gì phải vậy?”

Chu Vũ Ngưng hiền lành ngồi đó, nhìn Tịch Nguyệt: “Thực ra ra rất ao ước được như muội.”

Tịch Nguyệt từ trước đến giờ đều không ngờ lại có người ước được như mình.

Thấy vẻ mặt của nàng, Chu Vũ Ngưng tiếp tục mở miệng: “Có lẽ là muội không cảm nhận được nhưng muội không biết là trong cung này có bao nhiêu người ước được như muội đâu. Các nàng ao ước như muội được Hoàng thượng sủng ái, thậm chí ngay cả Thái hậu cũng rất ưu ái muội. Mà ta không như vậy, ta ao ước, là muội tiến cung khi còn nhỏ, trong khi muội đơn thuần như một tờ giấy trắng thì liền gặp được Hoàng thượng. Mà dù cho hắn có rất nhiều nữ nhân nhưng vẫn đối xử rất tốt với muội.”

Ao ước được như nàng?

Nếu như nàng ấy biết được những gì mình đã trải qua vào kiếp trước, tương lai mờ mịt ở kiếp này thì làm sao có thể nói ra những lời này được chứ?

Đơn thuần như một tấm giấy trắng, đúng vậy, kiếp trước nàng chính là như vậy, nhưng như vậy thì thế nào? Hồng nhan chưa già, ân đã đoạn.

Kiếp này, nàng cũng chỉ là hóa trang để lên sân khấu, là con hát ẩn dấu khát vọng quyền thế mà thôi.

“Tỷ tỷ, có lẽ lời này của Tịch Nguyệt nói quá thẳng thế nhưng xin tỷ tỷ hiểu rõ, mặc kệ tỷ tỷ đã từng gặp ai nhưng hôm nay đã tiến cung thì phải quên hết những thứ trước kia. Nếu không, tỷ không chỉ hại chính mình mà còn có thân nhân bên ngoài của tỷ.”

Không mất đi thì sẽ không biết được nỗi đau khi đó.

Kiếp trước, việc Chu Vũ Ngưng hết lòng giúp đỡ, kiếp này cũng rất tốt với nàng, tuy rằng kiếp này nàng không dám hoàn toàn tin tưởng bất kỳ ai thế nhưng cũng sẽ khuyên nhủ nhiều một chút.

Chỉ hy vọng mình có thể khuyên được nàng, trong cung này, đắc tội với Hoàng thượng, xưa này cũng không có được kết quả tốt.

“Sao ta lại không biết chứ, chỉ có điều làm luôn khó hơn là nói.” Chu Vũ Ngưng thở dài.

Có điều cũng lập tức xốc lại tinh thần.

“Mặc kệ thế nào, từ ngày ta trở lại kinh thành thì ta đã quyết định phải cố gắng trở thành một con chim bạch yến ở bên trong tường cung này rồi. Ta sẽ không làm những chuyện liên lụy đến người khác.”

Dường như Chu Vũ Ngưng cũng không có ý định lật là bài tẩy của mình lên.

“Trong cung này, người có thể vừa lòng đẹp ý mà sống cũng không có nhiều, muội muội, cố gắng sống tốt nhé.”

Hai người đều hơi xúc động, hàn huyên vài câu, Tịch Nguyệt lại khuyên nhủ một chút liền thấy Tiểu Đặng Tử trong cung của mình tới tìm.

Hoàng thượng bãi giá Thính Vũ Các, đang chờ Tịch Nguyệt trở lại. anhtho~dd~lqd

Đây đúng là đại sự không thể trì hoãn, tạm biệt Chu Vũ Ngưng, Tịch Nguyệt vội vã trở về.

Vừa mới vào cửa đã thấy hắn nghiêm mặt đứng ở đó không nói gì.

“Tần thiếp tham kiến hoàng thượng.”

Vẫn chưa mở miệng, chỉ mất tay áo nhưng ý tứ cũng đã rất rõ ràng.

Tịch Nguyệt tự nhiên dứng dậy.

“Hoàng thượng sao lại tới đây vào lúc này?”

Cũng chỉ là một câu hàn huyên nhưng Cảnh đế lại có chút không vui: “Thế nào, trẫm không thể tới đây sao?”

Thấy hắn như vậy, cho dù trong lòng Tịch Nguyệt tức giận thì trên mặt cũng vẫn cười hì hì, tự nhiên đi qua ôm lấy tay hắn: “Không biết nô tỳ chọc người tức giận ở đây, ngài không vui như vậy, không phải là do vô cùng vui vẻ tới thăm tần thiếp nhưng lại vồ hụt chứ?”

Bên trong lời nói hàm chứa ý trêu chọc, có điều nàng nói như vậy đúng là khiến cho sắc mặt Cảnh đế dịu lại.

“Ngươi đi đến chỗ Lệ tần sao?”

Tịch Nguyệt gật đầu, sắc mặt cười như có như không: “Đêm qua nàng ấy hầu hạ không tốt, kết quả bị giáng một cấp, bây giờ đã truyền khắp trong cung, thiếp đương nhiên phải qua xem một chút. Lệ tần tỷ tỷ bị thương đấy.”

“Bộp.” Cái mông của nàng bị đánh một cái.

Cảnh đế nhướng mày: “Nàng cho là trẫm đánh sao?”

Tịch Nguyệt vội vã cười làm lành: “Đương nhiên không phải, Lệ tần tỷ tỷ nói rồi, là chính mình bị ngã, vốn là trong lòng tần thiếp cũng nghi ngờ nàng ấy bao che cho người, có điều nhìn kĩ vết thương quả thực không giống như bị tay đánh.:

Nếu như là người khác chỉ sợ đã sớm bỏ qua chuyện này rồi, chỉ có Tịch Nguyệt lại muốn nói tới vô cùng tỷ mỉ.

Cảnh đế hừ lạnh: “Trong cung này tỷ muội nhiều như vậy, trẫm lại thấy nàng chỉ giao hảo với một mình nàng ấy.”

Nói tới đây chỉ thấy Tịch Nguyệt trợn trắng mắt: “Đúng vậy a, vốn dị Bạch Du Nhiên cũng có quan hệ không tồi với thiếp, có điều không phải vì kẻ xấu xa là người sao. Bây giờ chúng ta gặp mặt không cắn xé nhau đã là tốt lắm rồi.”

Lần này rốt cuộc cũng chọc cho sắc mặt của Cảnh đế tốt lên.

Bóp bóp cái mũi nhỏ của nàng: “Nàng đang ám chỉ cho trẫm là nếu như trẫm sủng ái Lệ tần thì nàng cũng sẽ không giao hảo với nàng ấy? Đúng thật là một cái bình dấm nhỏ.”

Tịch Nguyệt đưa tay kéo người của hắn, mặt đối mặt với hắn, nhìn hắn một lúc, trịnh trọng nói: “Ghen, là bởi vì thật lòng yêu thích càng. Có lẽ là hiện tại người không hiểu thế nhưng sau này người sẽ hiểu.”

Xì, nàng nói đúng là chọc cười hắn.

“Trẫm cũng yêu thích nàng.”