Chương 7: Anh Trai Trở Về, Thổ Lộ Tình Cảm Chia Sẻ Tâm Tư

Thẩm Tịch Nguyệt ngủ say, sáng sớm đã nghe bên ngoài có tiếng huyên náo, bình thường dưới tình huống này, nhất định là có chuyện xảy ra, nàng mơ mơ màng màng ngồi dậy.

"Cẩm Tâm......" Giọng nói có chút khàn, có lẽ là do đêm qua suy nghĩ quá nhiều, có chút nóng thôi.

Nàng âm thầm lắc đầu với bản thân, gấp cái gì, mọi việc cũng không thể giải quyết trong chốc lát. Khẽ nâng khóe miệng với cái gương đồng trên bàn, như vậy mới đẹp.

Bên ngoài Cẩm Tâm nghe thấy âm thanh tiểu thư nhà mình rời giường, vội vàng đi vào phục vụ.

"Cẩm Tâm, có chuyện gì xảy ra ngoài kia vậy?"

Vẻ mặt Cẩm Tâm hớn hở: "Bẩm tiểu thư, đại thiếu gia đã về rồi."

Nghe nói Thẩm Thư Bình từ biên quan chạy về, dù Thẩm Tịch Nguyệt đã có chuẩn bị, nhưng vẫn rất kinh hỉ.

Từ lúc trọng sinh tới nay, nàng vẫn chưa nhìn thấy ca ca.

"Nhanh, sửa soạn giúp ta, ta muốn đi gặp ca ca." Tịch Nguyệt có chút nóng vội. Đối với ca ca, khắc sâu trong trí nhớ của nàng, lại là một khắc điên kia.

Ca ca của nàng, bị ép điên, bị nữ nhân kia, bị Liên gia ép điên rồi.

Chờ Tịch Nguyệt sửa soạn thỏa đáng rời khỏi viện, chỉ thấy trong sân một nam tử toàn thân anh khí đứng ở đó.

"Ca ca......" Thì ra ca ca đứng trong sân đợi nàng.

"Nguyệt nhi,, để ca ca nhìn một chút. Thân thể muội sao rồi?" Hắn đang nói đến chuyện rơi xuống nước mấy tháng trước.

Thẩm Tịch Nguyệt hốc mắt hơi ửng đỏ, nam tử anh khí trước mắt và Thẩm Thư Bình bị điên trong ngục là cùng một người.

Thấy Thẩm Tịch Nguyệt như vậy, Thẩm Thư Bình có chút hốt hoảng: "Sao vậy? Muội vẫn chưa khỏe? Không thoải mái chỗ nào? Ta đi tìm đại phu cho muội."

kéo tay áo của ca ca, Tịch Nguyệt đáng thương lắc đầu: "Muội không sao, chỉ là đã lâu không gặp ca ca, có chút nhớ."

Thẩm Thư Bình nghe nàng nói như vậy. Sửng sốt một chút, đuổi người làm trong sân đi ra ngoài, hai người ngồi ở nơi Thẩm Tịch Nguyệt thường nghỉ ngơi trong sân.

"Muội vì mẫu thân mang thai, cảm thấy thương cảm? Nguyệt nhi, muội phải biết, mặc kệ như thế nào, nàng ta vẫn là mẫu thân trên danh nghĩa của chúng ta." trước kia mỗi khi Thẩm Thư Bình trở về cũng không được đối xử như vậy, hôm nay thấy nàng như thế, cho là nàng là lo lắng đứa bé trong bụng Lâm thị.

Thật không ngờ ca ca lại nghĩ sai đến như vậy, nàng lắc đầu một cái.Pinni_l3quyddoon

"Nguyệt nhi cũng không có thương cảm vì chuyện này, nếu như muội thương cảm vì chuyện này, vậy nhiều năm qua, muội đã sớm bị chưa xót làm cho chết rồi." Phụ thân không quan tâm đến bọn họ làm bọn họ cảm thấy rất mất mác.

"Vậy muội làm sao vậy?" Thẩm Thư Bình có chút không tin.

"Ca ca, muội chỉ vì rất lâu rồi không được gặp huynh, có chút nhớ huynh. Còn vài ngày nữa là muội phải vào Kinh tham gia tuyển tú rồi, nếu như được chọn, như vậy chúng ta sợ là cơ hội gặp mặt một lần trong năm cũng không có, muội nghĩ đến những thứ này thì hết sức thương cảm."

Thẩm Thư Bình xoa dịu bầu không khí, trêu ghẹo: "Muội làm sao biết được mình nhất định sẽ trúng tuyển? Không biết thẹn."

Thật ra thì, hắn cũng không hi vọng muội muội của mình trúng tuyển, hoàng cung nội viện này, gia thế bọn họ lại bình thường, mặc dù phụ thân là Ngũ Phẩm, nhưng rốt cuộc cũng không phải là nơi thực quyền, sợ vào cung rồi, muội muội sẽ gặp khó khăn.

Nhưng tất cả những thứ này, hắn đều không nói, nếu không thể thay đổi sự thực này, hắn sao có thể nhiễu loạn tâm trí của muội muội.

"Cứ cho như không trúng tuyển, muội cũng phải xuất giá, cũng chẳng khác nhau là mấy. Hơn nữa muội biết, muội nhất định sẽ được chọn." Nàng nhất định sẽ trúng tuyển, chẳng qua là phân vị như thế nào thôi. Sở dĩ có lòng tin như vậy cũng không phải là vì kí ức trước đây.

Nàng có một đòn sát thủ, có lẽ sẽ khiến cho Thái Hậu nhìn nàng thêm vài lần.

Mà mấy lần này, chỉ cần nàng biết cách sử dụng, ít nhất bước đầu tiên của nàng sẽ thuận lợi.

Nhìn dáng vẻ tự tin của muội muội, Thẩm Thư Bình xúc động: "Khi nào thì, muội muội của ta đã lớn như vậy rồi."

Tịnh Nguyệt cũng không có hỏi Thẩm Thư Bình có đi thỉnh an hay không, nàng biết, mặc dù có đôi lúc ca ca làm việc lỗ mãng, nhưng những vấn đề về lễ tiết này, sẽ không phạm phải sai lầm.

"Ca ca, ý tổ mẫu là muốn muội đi thăm viếng Thanh Tuyền tự một chuyến, mẫu thân đi tham bái lần này, liền chẩn ra có thai, có lẽ thành tâm thì mọi việc sẽ như ý, muội tiến cung tuyển tú rồi, cũng nên tham bái một lần. Cầu tâm an. Huynh đi cùng muội có được hay không?" Khuôn mặt vui vẻ của nàng nhẹ nhàng ngẩng lên nhìn ca ca. Trong mắt tràn đầy hi vọng.

"Được." Thẩm Thư Bình đồng ý mà chẳng cần phải suy nghĩ.

"Ca ca thật tốt với muội." Năm đó cũng là khoảng thời gian này, ca ca từ biên quan trở lại, đi đến chỗ di mẫu tham gia yến hội của Vũ Lan. Sau gặp được tẩu tẩu. Trần Như Mộng, nếu nàng sống lại, vị tẩu tẩu này, tuyệt đối không thể vào cửa.

Liếc nàng một cái: "Tùy theo ý muội vậy, cũng đã nói rồi, nếu không thì làm sao có chuyện này được. Muội không hiểu được, trên đường đi biên quan lần này ta nghe được tin muội rơi xuống nước, đã rất lo." Trong mắt của hắn một mảnh thâm thúy, trong nhà này, chân chính sống nương tựa lẫn nhau, còn không phải là ba huynh muội bọn họ.

"Ca ca." Thẩm Tịch Nguyệt cầm tay Thẩm Thư Bình, mắt nhìn không thấy đáy: "Muội sẽ chăm sóc cho mình thật tốt, cứ cho là không phải vì bản thân, muội cũng phải vì Nhất Nhất, vì huynh, vì tổ mẫu vẫn chăm sóc chúng ta, cũng vì Thẩm gia. Phụ thân mặc dù coi thường chúng ta, nhưng dù sao cũng chẳng khắt khe với chúng ta? Nhị thúc Tam thúc đối với chúng ta cũng không tệ, ngay cả mẫu thân, các thẩm thẩm, cũng chỉ có vài tật xấu nhỏ,làm người thì chẳng có ai hoàn mĩ cả. Toàn bộ những thứ này, muội đều hiểu."

Thấy Thẩm Thư Bình muốn nói gì đó, Thịnh Nguyệt đè tay hắn lại, nói tiếp: "Muội có biện pháp nhất định sẽ được chọn, nếu cuối cùng vẫn phải lập xuất giá, muội sẽ để bản thân đạt được lợi ích lớn. Trong cung muội mạnh, Thẩm gia cũng nhiều thêm một phần bảo đảm. Có vài điểm, muội hi vọng ca ca nhớ kỹ."

"Muội nói đi." Lúc này Thẩm Thư Bình không tự chủ đi theo lời nói của muội muội, hắn cảm thấy muội muội hình như là có một loại ma lực làm cho người ta tin tưởng nàng.

"Thứ nhất, hoàng thượng thủy chung là hoàng thượng, ngoại thích quá mạnh mẽ, hắn sẽ kiêng kỵ, mặc kệ trong cung muội được cưng chiều hay không, có một số việc, vẫn mong ca ca khuyên giải tổ mẫu và phụ thân nhiều hơn. Thứ hai, muội sẽ cẩn thận bảo vệ mình, sẽ không để cho mình bị tổn thương, nhưng mọi người nếu xảy ra chuyện gì, vậy muội cũng sẽ không sống một mình. Thứ ba, chỉ cần là người trong cung, không có bất kỳ người nào có thể tin tưởng. Bao gồm, biểu muội. Cho nên, mặc kệ nghe được tin tức gì, đều phải trấn định. Đợi, mọi người chỉ có thể đợi."

Lúc này Thẩm Thư Bình đã nghẹn họng nhìn trân trối, hắn không có nghĩ đến, muội muội hắn sẽ nói ra những lời này, trước kia muội muội tất nhiên cũng thông tuệ, đúng là cũng có chút thanh cao, nhưng hôm nay không phải, nàng phân tích mọi thứ rất thỏa đáng.

Giống như trong một đêm, nàng không còn là muội muội cần hắn bảo vệ nữa.

Trịnh trọng gật đầu một cái: "Ta biết rồi, những thứ này ta đều biết. Chỉ là, muội nói Vũ Lan cũng không thể tin?" Điểm này, Thẩm Thư Bình có chút nghi ngờ.

Kiên định lắc đầu: "Không thể tin, bất kì một ai từ trong cung ra cũng không thể tin, trừ phi là ta và Cẩm Tâm gởi tin cho mọi người, nếu không, tuyệt đối không thể làm bừa."di3ndd4n.l3quydd0n

"Muội muội của ta, đã trưởng thành thật rồi." Giọng nói Thẩm Thư Bình nhẹ nhàng.

"Trước nhận được gia thư, đã nói Vu ma ma dạy quy củ ảnh hưởng rất lớn tới muội, lúc trước ta cũng không để ý, không ngờ, trái lại thật sự làm cho muội thay da đổi thịt. Người đã ở trong cung, nhất định không giống nhau."

Tịnh Nguyệt cười một tiếng: "Vu ma ma cũng là vì tốt cho muội. Muội đi nơi hổ sói kia, nếu vẫn còn duy trì trạng thái vốn có, làm sao đấu với các nàng?"

Nhìn nàng lại giống như tiểu nữ hài cái gì cũng không hiểu, Thẩm Thư Bình sờ sờ đầu nàng, "Tiểu nha đầu nhà muội."

Giọng hai người không lớn, chung quanh tất cả đều là đất trống, nói tới nói lui, ngược lại không có quá nhiều kiêng dè, nhưng hai người không biết, vài mét ở ngoài tường, có một người đàn ông trung niên đang đứng, nghe hai đứa con của mình nói chuyện, thoáng thở dài, nhưng cũng khẽ gật đầu.

Hắn biết, bọn nhỏ đều đã hiểu chuyện.

"Phụ thân, người đứng ở đây làm gì thế?" Giọng nói thanh thúy vang lên.

Thẩm Thư Bình và Thẩm Tịch Nguyệt biết, đó là giọng của Thẩm nhất nhất. Thì ra buổi sáng nàng sẽ tự mình ra ngoài viện hái hoa, bây giờ quay về, liền nhìn thấy phụ thân đứng ở góc tường, giống như đang nghe lén.

Nàng là một đứa bé lanh lợi, vội vàng nói lớn tiếng, nhắc nhở người bên trong.

Dù sao, đây là viện của lão phu nhân, bên trong đều là người có qua lại thân thiết với nàng, phụ thân lại không yêu thích nàng, cũng không để ý tới nàng, cho nên nàng lớn tiếng.

Thẩm phụ lúng túng một hồi, đi cũng không được, ở cũng không xong, đảo mắt, Thẩm Thư Bình và Thẩm Tịch Nguyệt đã đi tới cửa, thấy dáng vẻ Thẩm phụ, có chút giật mình.

"Nhi tử / nữ nhi gặp qua phụ thân." Hai người cùng lên tiếng.

Gương mặt già nua của Thẩm phụ đỏ bừng, có chút không tự nhiên, nhìn bộ dáng này còn có cái gì không rõ, Thẩm phụ là nghe được bọn họ nói chuyện.

"Các ngươi, huynh muội các ngươi chơi đùa với nhau một lát, ta...ta còn có việc, đi trước." Hoảng hốt mau chóng rời đi.

Lưu lại mấy người ngơ ngác nhìn nhau.

Sau Thẩm Thư Bình lên tiếng, bọn họ cũng không nói quá nhiều, về phần chuyện của Tịch Nguyệt, hắn sẽ nói với phụ thân.

Thẩm Tịch Nguyệt tự nhiên cũng biết bị phụ thân nghe được, là biết phụ thân sẽ không hại bọn họ. Nhưng cho dù như thế, nàng vẫn nhăn mày như cũ, xem ra mấy tháng sinh hoạt ở Thẩm gia làm cho nàng có chút lơi lỏng.

Nếu như vào cung, cũng không thể tiếp tục nói chuyện như vậy, quá không an toàn.

Tịnh Nguyệt âm thầm nhắc nhở chính mình.

"Ca ca, nhìn hoa Nhất Nhất hái cho huynh này, có đẹp không?" Nàng làm ra vẻ muốn đòi thưởng.

Thẩm Thư Bình ôm lấy tiểu muội muội của mình: "Đẹp, ân, cũng tốt thơm. Vẫn là Nhất Nhất của chúng ta hiểu chuyện, đối tốt với ca ca."

"Ca ca cũng rất tốt với Nhất Nhất." Thẩm Nhất Nhất nói ngọt, mà hai người trước mắt lại là thân nhân quan trọng của nàng, hiển nhiên nàng nghe được cái gì hay sẽ nói cái đó.

"Muội nha, chỉ nuông chiều muội ấy. Đợi đến lúc muội ấy ương ngạnh không quản được, xem muội làm thế nào." Đây là nói đùa.

Mặc kệ là ai, đối với người thân của mình luôn là như vậy, cho dù kiêu căng ương bướng đến đâu, làm nhiều việc ác, trong mắt họ vẫn luôn tốt. Dĩ nhiên, Tiểu Nhất Nhất của bọn họ không phải là người như vậy, nàng là một tiểu oa nhi khiến người ta vui vẻ.