Chương 215: Chương 211

Cảnh đế bị thương, đây là chuyện lớn.

Không ít thái y tới đây, y thuật Thúy Văn không tệ, xử lý cũng rất tốt.

Có điều thái y vẫn xử lý một lần nữa, dù sao thì Thúy Văn không có một số thuốc.

Giờ này ngày này, Thái Y Viện cũng tràn đầy kính nể đối với cô gái bình thường này.

Phó Cẩn Dao vẫn luôn không có xử lý, đè nàng ở trong phòng góc, cho đến khi xử lý miệng vết thương xong xuôi mới nhớ tới người này.

Cũng hoặc là, Cảnh đế vẫn luôn biết nàng ở đây, nhưng hơn hết cũng không coi đó là vấn đề to tát gì thôi.

Tin tức Huệ phi đâm vua đã truyền ra ngoài, Cảnh đế hơi nhếch lên khóe miệng.

Tất cả đều tới theo ý nghĩ của hắn.

Cuối cùng cũng coi như là Huệ phi đã phát huy giá trị của mình đến cực hạn. Một khắc sau cùng, cuối cùng thì nàng không uổng phí ở lại trong cung nhiều năm như vậy. Không có phụ lòng "Mong đợi" của mình.

"Hoàng thượng, Huệ phi nương nương xử lý như thế nào?" Lai Hỉ kính cẩn lễ phép hỏi dò.

"Xử lý như thế nào?" Cảnh đế nhìn Phó Cẩn Dao, rất lâu cũng không nói chuyện, làm như chưa nghĩ xong xử trí nàng như thế nào.

Cũng đúng lúc này, Nghiêm Vũ rốt cuộc phục hồi lại tinh thần.

Nhìn dì mình, người này có chút quan hệ với mình, nhưng cho tới bây giờ lại cũng không thân, thậm chí là người hại chết mẫu thân mình, cậu quay đầu lại nhìn về phía phụ hoàng của mình.

Lại nhìn về phía cây đao dưới đất kia, cứ như vậy lại nhìn chòng chọc một lát, yên lặng đi tới, nhặt lên cây đao kia.

Nắm ở lòng bàn tay.

"Vũ Nhi, con đang làm cái gì vậy?" Tịch Nguyệt mắt tinh, thấy Nghiêm Vũ nhặt đao lên.

Nghiêm Vũ cắn môi, cũng không đáp lời.

Đi thẳng tới bên cạnh Phó Cẩn Dao, nhìn động tác Nghiêm Vũ, Phó Cẩn Dao trừng lớn mắt, có một chút sợ sệt.

Mà lúc này Nghiêm Vũ bình tĩnh không ra bộ dáng.

Không có khóc lớn, không nói gì, thậm chí không nhìn bất kỳ kẻ nào.

Cảnh đế vẫn không nói câu nào, về phần nghĩ cái gì, càng là không từ đó biết được.

Giơ đao lên thật cao, Nghiêm Vũ không có một chút do dự, dứt khoát đâm đao vào bả vai Phó Cẩn Dao.

"Ưmh ——" Nàng kêu lên, nhưng lại bởi vì chặn miệng cũng không phát ra âm thanh, chỉ là tiếng ô ô.

Đau đớn nhìn Nghiêm Vũ, trong nháy mắt máu của nàng đã nhuộm đỏ quần áo trên vai.

Tuy rằng Nghiêm Vũ trực tiếp ra tay, nhưng rốt cuộc là trẻ con, một đao kia cũng không nặng.

"Ngươi ám sát phụ hoàng ta, một đao kia là trả lại cho ngươi."

Dứt lời, lại giơ đao lên lần nữa, lại một đao dựa theo vị trí đồng dạng nàng, lần này nặng hơn chút, dù sao cũng là vết thương ở cùng một vị trí.

"Ưmh, ô ô ——" Phó Cẩn Dao đau đớn ngã ở nơi đó.

"Một đao kia, là mẫu hậu ta."

Đâm xong hai đao, mặc kệ thái y bên cạnh kinh ngạc, Nghiêm Vũ đi tới bên cạnh giường hẹp, thân thể nho nhỏ quỳ xuống: "Cầu xin phụ hoàng xử trí Huệ phi. Nàng hại chết mẫu hậu con. Chẳng cần biết nàng là ai, mặc kệ nhìn mặt mũi ai, Vũ Nhi cũng xin phụ hoàng, cầu xin phụ hoàng xử tử ác phụ phát rồ, giết hại tỷ tỷ ruột này."

Cảnh đế nhìn vẻ mặt của cậu, đứng dậy nâng cậu lên, trên mặt có mấy phần đau lòng.

Sờ sờ khuôn mặt non nớt của cậu.

"Được! Trẫm đồng ý Vũ Nhi."

Nghe được Cảnh đế nói như vậy, Nghiêm Vũ lung lay mấy cái, hình như rốt cuộc đạt được ước muốn. Lau đi nước mắt không khống chế được còn lưu lại, nhếch lên một nụ cười.

Nụ cười này lại quá là thê lương.

"Phụ hoàng, con mệt mỏi." Đang lúc nói chuyện bắt đầu lung lay.

"Lai Hỉ, hầu hạ Đại hoàng tử đi nghỉ ngơi. Ôm bé đến Ôn Tuyền sau khi rửa mặt thu xếp ở Tuyên Minh điện của trẫm." Cảnh đế vội vàng sắp xếp.

"Vâng"

Nhìn Phó Cẩn Dao bị thương đau đớn, Cảnh đế nhìn về phía thái y: "Băng bó đơn giản cho nàng một chút, không để cho nàng chết. Nhốt vào phòng giam giam giữ trọng phạm."

Chuyện xảy ra bất ngờ làm cho người ta không kịp chuẩn bị, Huệ phi không muốn rời cung lại ám sát Cảnh đế, tin tức như thế một khi truyền ra quả thật lại đưa tới náo động một vùng. Bây giờ vào lúc này, hình như truyền ra dạng tin tức gì đều có thể rồi.

Một hai năm nay xảy ra chuyện còn ít sao.

Nhưng Huệ phi vừa làm như vậy, đúng là lập tức khiến rất nhiều người đều đi tới tuyệt cảnh.

Lúc trước có vài người muốn cầu xin hoàng thượng nhiều hơn, muốn ở lại, nhưng lại không ngờ, vậy mà trong nháy mắt chuyện đã đến mức không thể cứu vãn, họ càng là nói liên tục cũng không dám nói một chút.

Không chỉ có như thế, theo hiện trường truyền ra tin tức nội bộ, nói là Huệ phi vốn lại là hung thủ sát hại hoàng hậu Tuệ Hiền.

Mà Đại hoàng tử Nghiêm Vũ lại đâm nàng hai đao.

Tin tức như thế càng thêm chấn động.

Lúc ấy Nghiêm Vũ nói lời này, rất nhiều thái y đều ở đây, có lẽ tiếng gió này rò rỉ ra ngoài cũng không kỳ quái.

Như thế người khác còn nào dám nói gì, nào dám nói lung tung, lúc này, tất cả đều là thần hồn nát thần tính.

Xem ra, Phó gia cũng chưa hẳn giữ được rồi.

Nghĩ đến nữ quan Phó Cẩn Nghiên đã phong, không ít người đều thở dài.

Có một đứa con gái ngu ngốc như vậy, không biết Phó gia là bất hạnh, hay là kiếp số tỷ muội Phó gia.

Sát hại tỷ tỷ ruột, liên lụy gia tộc, dính líu thứ muội.

Phó Cẩn Dao đi một nước cờ này khiến mọi người cảm thán một tiếng tồi.

Nhưng lại nghĩ, dường như nàng cũng có thể làm ra.

Tịch Nguyệt cũng không liên tưởng nhiều, dù sao, hoàng thượng cũng hi vọng tin tức này truyền đi, nếu không làm sao lại không xử trí Phó Cẩn Dao, cho đến khi thái y tới đây!

Khi hết thảy tất cả đều nghĩ thông rồi, Tịch Nguyệt rốt cuộc biết, tuy cuộc sống kiếp trước có ảnh hưởng rất lớn đối với nàng, nhưng không nên trở thành chướng ngại vật ngăn cản trên đường hạnh phúc của nàng.

Nàng có thể sống rất tốt, càng không cần thiết coi thường thật lòng của Cảnh đế, cũng đè nén tình cảm của mình.

Lúc này, nàng là thật sự thả lỏng, nếu Cảnh đế có thể vì nàng làm nhiều như vậy, tại sao nàng không thể toàn tâm toàn ý tin tưởng Cảnh đế một lần chứ? Trang ## bubble Dù cho có thể sau này hắn vẫn sẽ thay lòng, nhưng hai người bọn họ luôn trải qua hạnh phúc.

Cuộc sống thường thường như thế.

"Hoàng thượng đâu?" Mấy ngày nay tâm tình Tịch Nguyệt tốt lên, cũng dần dần từ trong đau buồn mất con ra ngoài.

Đứa bé, sau này bọn họ sẽ còn có đứa bé, đứa bé của nàng nhất định sẽ còn trở lại, nhất định phải.

Tiểu nữ nhi bỏ lỡ này, bé sẽ trở lại lần nữa, trở lại một lần nữa trong thân thể của nàng.

"Bẩm chủ tử, hoàng thượng đang xử lý công vụ ở Tuyên Minh điện đấy!" Cẩm Tâm biết mấy ngày nay nương nương cực kỳ quan tâm tình trạng cơ thể hoàng thượng.

Thật ra thì hoàng thượng làm sao không phải là thế? Mỗi ngày đều phải qua hỏi thân thể nương nương, thật ra thì thân thể nương nương còn tốt hơn một chút so với hoàng thượng. Sau khi nương nương đẻ non cũng dưỡng một thời gian, mà gần đây hoàng thượng bị thương, bao giờ cũng khác biệt.

Hai người trao đổi tâm ý, Tịch Nguyệt càng là một khắc cũng không muốn chia xa, chỉ muốn ở chung một chỗ.

Thấy vẻ mặt chủ tử có chút mất mát, Cẩm Tâm mỉm cười nói: "Chủ tử không nên vội vàng, chắc hẳn sau khi hoàng thượng xử lý xong chính sự sẽ tới đây."

Nghe được Cẩm Tâm trêu ghẹo, Tịch Nguyệt liếc nàng một cái.

"Chuyện phi tần hậu cung này thật là xử lý thỏa đáng rồi hả?"

Mấy ngày nay những chuyện này đều là Cảnh đế ôm đồm nhiều việc, cũng không quấy rầy việc này đến trên người nàng.

Nàng càng thêm chán ghét thị phi hậu cung này, mặc kệ tốt hơn! Bản thân cũng không có hỏi nhiều một câu.

Vào lúc này hỏi câu này, nàng cũng chỉ là thuận miệng thôi.

Cẩm Tâm nghe lời này, biết tâm ý chủ tử, gật đầu.

"Nô tỳ nghe nói, hoàng thượng cho họ bảy ngày, trong vòng bảy ngày nói là tất cả mọi người phải rời đi. Bởi vì lúc trước Huệ phi đâm vua, trong cung này thị vệ nhiều hơn rất nhiều, mà các cung tăng thêm không ít người trông chừng, nương nương đều có thể yên tâm. Chuyện này tuyệt đối sẽ không xảy ra sai lầm gì."

Tỉ mỉ nói thầm một lần thu xếp mỗi người trong cung với chủ tử, Tịch Nguyệt gật đầu liên tục.

Chuyện hậu cung này xử lý mạnh mẽ vang dội như thế, thật ra khiến tâm tình nàng khá hơn.

Có lúc, thậm chí nàng không dám tưởng tượng, trong cung này, sau này thật sự chỉ có một mình nàng sao?

Thật không dám tưởng tượng, cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có một kết quả như vậy.

"Đúng là không ngờ, hoàng thượng lại sẽ vì ta đi tới bước này."

Cuộc sống gặp gỡ quả nhiên làm cho người ta không sờ được một chút đầu mối. Ai có thể nghĩ tới, nàng lại không chỉ có thể vinh đăng hậu vị, còn có thể được Cảnh đế quyến luyến toàn thân toàn tâm.

"Kiều Kiều đúng là tỉnh ngủ rồi? Thân thể của nàng như thế nào?" Thời gian trước nàng cố thủ tự phong (kiên quyết đóng kín bản thân), rất nhiều chuyện không rõ ràng lắm, nhưng nàng cũng có một loại cảm giác, đó chính là Kiều Kiều không có chuyện gì.

Hôm nay tỉnh táo, ngoại trừ Cảnh đế, vội vã muốn thấy chính là mấy đứa bé.

Mỗi ngày cũng sẽ mang mấy đứa bé tới chơi một lát, hôm nay cũng giống như bình thường.

Lúc trước Cẩm Tâm đã ôm Tiểu Tứ Nhi Tiểu Ngũ Nhi tới chơi một lát.

Nhưng Kiều Kiều cũng không có.

Hôm nay tuy Kiều Kiều cũng đã khoẻ rồi, nhưng thân thể vẫn suy yếu rất nhiều, nhìn nàng đang ngủ say sưa, Cẩm Tâm cũng không mang nàng tới đây.

"Công chúa tất cả đều tốt, nương nương đều có thể yên tâm, ngài nên tin y thuật Thúy Văn. Chờ một lát đứa bé tỉnh, nô tỳ ôm nàng tới đây."

Tịch Nguyệt gật đầu.

Tuy là hoàng hậu cao quý, nhưng liên quan tới chuyện xui xẻo hồ đồ trong cung này, thì Tịch Nguyệt không muốn xen vào nữa, dù sao đi nữa mấy ngày nay Cảnh đế sẽ vì nàng xử lý cực kỳ thỏa đáng, nàng cũng không cần phải lo lắng gì.

Hôm nay, nàng chỉ muốn cố gắng chiếu cố mấy nhóc con của mình là được.

Trong cung này không có những phi tần khác, về sau có lẽ sẽ hoàn toàn khác đi.

Nghĩ tới đây, lại càng vui mừng mấy phần.

"Bạch Du Nhiên, xử lý như thế nào?" Mấy ngày nay nàng vẫn không hỏi tới chuyện này, hôm nay ngược lại cũng đã có thể đối mặt.

"Hồi nương nương, sau khi Bạch Du Nhiên bị độc câm đưa đến Phong Nhân tháp, Bạch gia này cũng là cả nhà đều bị giáng làm thứ dân." Suy nghĩ một chút, nàng lại khai báo kết quả Huệ phi.

"Huệ phi nương nương vẫn chưa xử lý, hôm nay giam ở trong đại lao, có điều cũng vô cùng khổ sở. Đại hoàng tử đâm nàng hai đao, lại không đạt được cứu chữa thích hợp, ai biết có thể chết ở nơi đó hay không. Phó gia bên kia một chút phản ứng cũng không có."

Tịch Nguyệt lắc đầu: "Hoàng thượng sẽ không để cho nàng chết ở trong tù, thời gian trước hắn đã từng nói, tạm thời sẽ không để cho nàng chết. Tuy là không biết tại sao, nhưng Tịch Nguyệt cũng không quan tâm những thứ kia.

Cẩm Tâm nghĩ đến lời hoàng thượng nói, cũng không hiểu.

Tịch Nguyệt suy đoán, có lẽ, có lẽ hoàng thượng đang đợi gì đó.

Phó Cẩn Dao xảy ra chuyện lớn như vậy, Phó gia giống như là người không có chuyện gì, một chút cảm xúc dư thừa cũng không có, điều này làm cho người khác khó hiểu không thôi.

Nhưng Tịch Nguyệt lại có cách nhìn của mình, nói theo thường lệ, Phó gia này cũng khó khăn.

Nhị nữ nhi hại chết đại nữ nhi, đây là đau khổ, môi hở răng lạnh, mà Cảnh đế và Nghiêm Vũ đã quy kết đâm vua này đập vào trên người của Phó Cẩn Dao.

Cũng không đề cập tới ý định ban đầu của Phó Cẩn Dao là muốn giết nàng.

Như vậy càng làm cho Phó gia khó làm.

Tịch Nguyệt cũng không cảm thấy hứng thú vinh nhục hưng suy trong gia tộc này, miễn là còn sống thì có hy vọng, mà nàng tuyệt đối không tin Cảnh đế sẽ đuổi tận giết tuyệt Phó gia.

Không nhìn người khác, dựa vào Nghiêm Vũ, cũng nên như thế.

Trong toàn bộ sự kiện, chỉ có cậu mới là người bị hại sâu nhất.

Còn nhỏ tuổi lại phải chịu đựng những đau khổ này.

"Mỗi ngày Đại hoàng tử vẫn theo lẽ thường đến thượng thư phòng?"

Ngày hôm trước xảy ra sự kiện ám sát, hai ngày này Nghiêm Vũ lại giống như bình thường.

"Chính là thế." Cẩm Tâm cũng nhìn Nghiêm Vũ lớn lên từng chút, có chút đau lòng những việc trải qua của cậu.

"Một lát ngươi đi cửa nhìn, nếu như hắn trở lại, bảo hắn đi đến gặp ta, cứ nói ta muốn gặp hắn."

"Vâng"

Ở trong lòng của Tịch Nguyệt, Nghiêm Vũ với con nàng không khác gì nhau, nhiều năm như vậy, cậu vẫn đi theo bên cạnh nàng, tuy rằng thời gian trước luôn gọi tên nàng, nhưng nàng biết, ở trong lòng Nghiêm Vũ, mình là trưởng bối cậu gần gũi nhất.

Lúc này, có lẽ Cảnh đế có mấy lời khó mà nói, nhưng nàng không thể bỏ mặc đứa bé này.

"Hầu hạ Bổn cung tắm rửa thay quần áo."

Mỗi ngày nằm nghỉ ngơi ở nơi đó, nàng cũng có chút mệt mỏi.

"Hoàng thượng luôn nói ta là một đóa hoa phú quý nhân gian, cứ mặc bộ gấm thêu Mẫu Đơn màu đỏ đi." Nghiêng đầu suy nghĩ một chút, Tịch Nguyệt cười phân phó.

Nhiều năm như vậy, Tịch Nguyệt thật sự là bị Cảnh đế nuôi yêu kiều rồi.

Trên mặt trắng nõn non mềm một chút cũng không nhìn ra dấu vết đã từng sống chết, ăn mặc một chút, đó vốn là nhan sắc tám phần lại thành mười phần.

Nghĩ tới lúc mới vừa vào cung, dù là Chu Vũ Ngưng hay là Phó Cẩn Dao, đều mạnh hơn nàng rất nhiều, nhưng hôm nay nhìn lại, cũng không có chuyện như thế rồi. Nàng càng ngày càng kiều diễm như hoa, mà có vài người đã khô héo.

Hai người Cẩm Tâm và Hạnh Nhi trang điểm cho nàng, Hạnh Nhi cảm khái: "Thật ra thì chủ tử mặc màu đỏ mới đẹp nhất. Cả người diễm quang tứ xạ (xinh đẹp bắn ra bốn phía)!"

Tính tình Tịch Nguyệt lại không phải nhạt nhẽo, nếu như mặc màu sắc nhạt nhẽo, cũng không có đặc biệt gì.

Chỉ có màu sắc diễm lệ mới càng làm cho nàng sáng lạng chói mắt.

Cài trâm vàng thích nhất ở trên đầu, nhìn cả người mình bây giờ, Tịch Nguyệt lại bừng tỉnh đến lúc mới vào cung, khi đó, nàng cũng là một thân trang phục như thế này, từng bước một ôm lấy hoàng thượng, cuối cùng đi tới bước này.

"Hoàng hậu nương nương, Đại hoàng tử đã tới."

Tịch Nguyệt mới vừa sửa sang xong, thì nghe Nghiêm Vũ đã tới.

"Cho hắn đi vào thôi."

Nghiêm Vũ bày ra khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc vào cửa, gần đây cậu luôn là như thế.

Không phải riêng với Tịch Nguyệt. Ai cũng giống nhau.

"Nhi thần gặp qua mẫu hậu."

"Đến, đến bên cạnh ta."

Nghiêm Vũ do dự một chút, đi tới bên người Tịch Nguyệt.

Tịch Nguyệt phất tay một cái, bọn nha hoàn nối đuôi ra ngoài.

Hai người nhìn thẳng vào mắt, Tịch Nguyệt nhìn nét mặt Nghiêm Vũ.

Cuối cùng mở miệng: "Ta hiểu rõ, Vũ Nhi rất đau khổ."

Nghiêm Vũ mím môi không nói lời nào, trong mắt ánh nước mắt thoáng hiện. Dù như thế nào, cậu cuối cùng là đứa bé.

"Nhưng cho dù là khổ sở, rất nhiều chuyện đã xảy ra thì không thể thương lượng lại. Vũ Nhi là một đứa bé thông minh, con phải biết, mọi việc khăng khăng ở trong trí nhớ trước kia, chúng ta vĩnh viễn sẽ không sẽ đạt được vui vẻ."

Đối với Tịch Nguyệt, hình như Nghiêm Vũ thật sự là rất gần gũi.

"Nàng hại chết mẫu thân của con, hại chết mẫu hậu con. Ngài có biết rằng, thật ra thì con thật là nhớ mẫu hậu, thật là nhớ thật là nhớ." Mím môi, khuôn mặt nhỏ nhắn không ngừng rơi nước mắt.

Tịch Nguyệt đau lòng kéo cậu vào trong ngực.

"Không khóc, không khóc nào!"

"Nhìn Tiểu Kiều Kiều còn có Tiểu Tứ Nhi Tiểu Ngũ Nhi được người chăm sóc, con lại cảm thấy thật hâm mộ, thật ra thì, con cũng có thể có mẫu thân của chính mình."

Nghiêm Vũ cũng không phải thờ ơ không động lòng, sở dĩ cậu thích ở Phượng Tê cung, lại chưa chắc không có nguyên nhân loại không khí gia đình ấm áp này.

Tịch Nguyệt vỗ lưng của cậu.

"Nhưng chuyện đã xảy ra không phải sao? Mỗi người chúng ta cũng không có cơ hội quay đầu lại, cho nên chúng ta luôn luôn nhìn về phía trước, tranh thủ tương lai tốt hơn. Vũ Nhi, con phải tin tưởng, mẫu hậu con không thể trở về được, nhưng mà, con còn có chúng ta, có phụ hoàng con, có ta. Mặc dù ta không phải là mẫu thân con, nhưng mà đối với ta mà nói con và Tiểu Tứ Nhi Tiểu Ngũ Nhi Kiều Kiều đều là giống nhau, đều là con của ta. Không chỉ con, còn có Gia Nhi. Mỗi người các con đều là bảo bối của ta. Ta sẽ bảo vệ các con thật tốt."

Nghiêm Vũ nắm quần áo Tịch Nguyệt, khóc đáng thương.

"Mẫu hậu, mẫu hậu ——"

Tịch Nguyệt đỏ vành mắt, vỗ lưng của cậu: "Khóc đi, khóc đi, khóc lên, tất cả đều tốt, về sau tất cả mọi chuyện đều khác biệt. Chúng ta phải chỉnh đốn tâm tình, nhìn về phía trước, chúng ta phải càng thêm quý trọng cuộc sống sau này, càng thêm quý trọng người bên cạnh."

"Vâng, vâng."

Bản thân Tịch Nguyệt biết rõ, nếu như đè nén tất cả không vui ở trong lòng, thì rất dễ dàng đi tới cực đoan. Nghiêm Vũ là một đứa bé hoạt bát và đầy ánh mặt trời, cuộc sống như thế không nên là cuộc sống của cậu.

Để cho cậu phát tiết ra ngoài, để cho cậu khóc lớn ra ngoài, hơn nữa cậu có thể chỉnh đốn tâm tình đi về phía trước.

"Con có chúng ta, tuy chúng ta không thể thay thế mẫu thân của con cho con sự quan tâm, nhưng mà chúng ta cũng sẽ đối với con rất tốt."

Tịch Nguyệt vỗ lưng của cậu, cùng khóc với cậu.

Không chỉ là vì cậu, cũng là vì đứa bé chưa ra đời kia của mình.

"Đừng khóc ——" Giọng nam đột ngột vang lên, Tịch Nguyệt nhìn sang, lại là Cảnh đế.