Chương 207: Chương 203

Editor: Anh Thơ

Xuân về hoa nở, Lục Vương gia Nghiêm Liệt của Nam Thấm buông tha tất cả vinh hoa phú quý để xuất gia là một chuyện khiến kinh thành náo động.

Đương nhiên, cũng có người nghĩ nhiều, các thế gia đã như vậy, khó nói rằng việc Lục Vương gia xuất gia không phải là thủ đoạn của Cảnh Đế. Nhưng bất luận thế nào thì bọn họ cũng không hề làm gì, ngược lại còn càng phải xử sự cẩn trọng hơn, hiện tại Nam Thấm đã không như trước kia rồi.

Hiện tại Cảnh Đế đã đủ lông đủ cánh, điều hắn có thể làm đã vượt qua tưởng tượng của họ.

Có lẽ hiện tại rất thuận lợi nên Cảnh Đế và Tịch Nguyệt đều có tâm tình rất tốt.

Ngay cả chuyện của Chu Nam thì Cảnh Đế cũng đã sắp xếp tốt rồi, Tịch Nguyệt nghe xong thì cuối cùng cũng yên lòng.

"Á..." Tịch Nguyệt rảnh rỗi không có việc gì thì thêu thùa một chút, kết quả lại không cẩn thận đâm vào tay.

Đưa ngón tay vào miệng mút, không hiểu vì sao Tịch Nguyệt đột nhiên cảm thấy không thoải mái giống như có chuyện gì đó khiến cho nàng bất an.

"Cẩm Tâm, ngươi đi xem xem tại sao bọn Kiều Kiều ra ngoài chơi còn chưa trở lại."

Lúc trước Hạnh Nhi và mầy ma ma mang mấy đứa bé đi Ngự Hoa Viên, hiện tại nghĩ đến thì cũng đã khá lâu rồi. Vốn dĩ thân thể của nàng cảm thấy không khỏe nên không đi theo, hiện tại không hiểu sao lại thấy bất an, nghĩ đến mấy đứa bé, nàng nói.

"Vâng, nô tỳ lập tức sai người qua tìm."

Không khí hôm nay cũng hơi nóng, ở lâu bên ngoài cũng không tốt.

Cẩm Tâm vội vàng ra ngoài muốn sắp xếp người.

Cùng lúc đó, ở bên cạnh ao nhỏ trong Ngự Hoa Viên, Chu ma ma ôm Kiều Kiều nhìn cá trong hồ lại hoàn toàn không biết rằng có người ở phía sau vươn tay ra đẩy mạnh.

"A...."

...

"Chủ tử, chủ tử, đã xảy ra chuyện, xảy ra chuyện rồi..."

Không đợi Cẩm Tâm sắp xếp người ra ngoài thì đã nghe thấy một tiểu cung nữ hớt hải chạy về.

"Xảy ra chuyện gì?" Giọng nói lớn như vậy, Tịch Nguyệt ở trong phòng cũng nghe được, nàng vội vàng ra ngoài, trong lòng càng bất an hơn.

"Chiêu Dương công chúa, Chu ma ma và Chiêu Dương công chúa không biết tại sao lại rơi vào hồ nước, vừa đượcc cứu lên, đang được cấp cứu ở Ngự Hoa Viên." Hốc mắt tiểu cung nữ hồng hồng nói.

Tịch Nguyệt vừa nghe thì lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống.

Kiều Kiều, Kiều Kiều, Kiều Kiều của nàng....

"Nhanh dẫn ta qua đó...." Tịch Nguyệt lo lắng vội vàng chạy ra ngoài bất chấp dáng vẻ của mình.

Cẩm Tâm và Thúy Văn vội vàng đi theo.

Đợi đến khi Tịch Nguyệt đến Ngự Hoa Viên thì Thái y đang sơ cứu cho Kiều Kiều.

Thúy Văn vừa thấy thì chạy vài bước tới, tiến lên phía trước bắt đầu cứu Kiều Kiều.

Tịch Nguyệt nhìn gương mặt trắng bệch của con gái, nước mắt lập tức rơi xuống: "Kiều Kiều...."

"Hoàng hậu nương nương, người phải cẩn thận." Bờ ao này có vẻ trơn trượt, Hoàng Hậu nương nương không thể có sơ xuất gì.

"Thế nào rồi? Thế nào rồi!..." Tịch Nguyệt cắn môi quỳ dưới đất nắm tay con gái mình.

Ở bên cạnh, Tiểu Tứ Nhi và Tiểu Ngũ Nhi đều đang khóc, Tịch Nguyệt nhìn Thái y: "Bọn họ có gì không ổn không?"

"Bẩm Hoàng Hậu nương nương, không sao, hai vị Hoàng tử chỉ bị dọa sợ mà thôi."

Lúc này Tịch Nguyệt không hề truy cứu xem có chuyện gì xảy ra, nàng chỉ hy vọng Kiều Kiều của nàng không có chuyện gì.

Nhưng thân thể nhỏ nhắn xinh xinh nằm ở đó không có chút phản ứng gì.

Sau một hồi, Thúy Văn ngẩng đầu: "Không tốt lắm."

Tịch Nguyệt vừa nghe thì thân thể lại càng mềm nhũn ra.

"Hoàng Thượng giá lâm...." Cảnh Đế cũng vô cùng lo lắng đi qua, ngay cả y phục của hắn cũng hơi xộc xệch.

Đến bây giờ Cảnh Đế cũng không ngờ hắn lại nhìn thấy một màn như vậy, nữ tử hắn yêu thương đang quỳ ở đó nắm chặt tay con gái sắc mặt tái nhợt mà con gái hắn lại không có một chút phản ứng nào.

"Nhanh, Nhanh cứu Kiều Kiều cho trẫm...." Cảnh Đế rống to.

Vài thái y đều nhanh chóng chạy tới, chia thành hai tốp, phần lớn đều vây quanh Kiều Kiều, mấy người khác vây quanh Chu ma ma.

"Phốc...." Có lẽ là Thúy Văn ấn tim có hiệu quả, cuối cùng Kiều Kiều cũng nôn ra một ngụm nước.

Thúy Văn thấy vậy vội vàng ra lệnh: "Nhanh đem tiểu chủ tử vào nhà, tuổi của nàng còn quá nhỏ, sợ là không chịu nổi, ta nhanh chóng đến châm cứu có nàng."

Thúy Văn là chân truyền của Vạn phu nhân, y thuật đương nhiên sẽ không kém.

Cảnh Đế thấy nàng tự tin như vậy thì vội vàng sắp xếp.

Lúc này, Chu ma ma ói ra mấy ngụm nước, cuối cùng cũng tỉnh lại.

Câu nói đầu tiên khi tỉnh lại của bà lại khiến cho mọi người chấn kinh.

(chấn kinh = chấn động + kinh ngạc)

"Có, có người, đẩy, đẩy ta...." Chu ma ma ở trong cung lâu như vậy, bà đương nhiên là một người có chừng mực, lúc này liều mạng nói ra điều này là hy vọng có thể nhanh chóng điều tra, không thể vì nhất thời hỗn loạn mà bỏ lỡ chứng cứ gì đó.

Ý lạnh trong mắt Cảnh Đế càng sâu hơn: "Lai Hỷ, ngươi ở lại, lệnh cho Lai Phúc điều tra thật kỹ cho ta. Cẩn thận kiểm tra nơi này."

"Dạ."

Thúy Văn ôm Kiều Kiều lên, Tịch Nguyệt cảm thấy giống như mình bị thoát lực, không thể đứng dậy.

Cảnh Đế vội vàng qua đỡ đã thấy hai tay của nàng lạnh như băng.

"Nguyệt Nhi..." Lời còn chưa dứt thì thấy Tịch Nguyệt đã ngất đi.

"Trời ạ...."

Trong lúc nhất thời nơi này lại rối loạn.

"Thái y, nhanh...."

Đợi đến khi mọi người đều đã được an trí ở trong phòng, thái y tiến lên phía trước bắt mạch cho Tịch Nguyệt, tiểu công chúa còn chưa thoát khỏi nguy hiểm Hoàng Hậu nương nương đã ngất xỉu, hiện tại đúng là vô cùng rối loạn.

Nơm nớp lo sợ bắt mạch xong, cuối cùng sắc mặt Lâm thái y mới tốt một chút: "Chúc mừng Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương đã có thai hai tháng."

Cảnh Đế vừa nghe thì không thể tin được nhìn về phía Tịch Nguyệt, nghĩ đến lúc trước hai người đã thương lượng chuyện đứa nhỏ, vội vàng đi qua giữ chặt tay nàng.

"Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi, nàng có thai, nàng có thai, có biết không? Khi nào thì Hoàng Hậu nương nương có thể tỉnh lại?"

"Bẩm Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương vì áp lực quá lớn nên mới ngất xỉu, có lẽ chút nữa là có thể tỉnh lại nhưng vì mới mang thai mà Hoàng Hậu nương nương lại bị kinh hách, xem ra có dấu hiệu bị động thai(*)."

(Chỗ này vốn là đẻ non có nghĩa là sảy thai nhưng ta nghĩ nếu như có dấu hiệu sảy thai thì thái y sẽ không để đến bây giờ mới báo mà sẽ báo ngay lúc báo tin có thai với lại chỉ bị sợ hãi kích động mà có dấu hiệu sảy thai thì hơi quá nên ta mạn phép sửa thành bị động thai nhé)

Nghe bọn họ nói như vậy sắc mặt Cảnh Đế hơi tốt lên một chút lại trắng bệch.

"Các ngươi là heo sao? Vậy còn không nhanh cẩn thân chẩn trị cho trẫm, Hoàng Hậu nương nương thân thể yếu đuối thì nhanh bốc thuốc." Cảnh Đế gầm thét, lúc này hắn cảm thấy rất bất lực.

Tiểu nữ nhi bảo bối đang ở trong phòng sinh tử không rõ mà đứa bé vừa mới biết được có khả năng sẽ không giữ được thì sao hắn có thể không khổ sở chứ?

Có lẽ là nghe được tin tức nên rất nhiều phi tần đã đến Phượng Tê Cung nhưng mà vì tính tính của Cảnh Đế như vậy nên mọi người cũng chưa vào trong, chỉ chờ ở đình viện.

Nghe thấy bên trong không ngừng truyền ra tiếng rống giận, người bên ngoài đều mang vẻ mặt quan tâm.

"Chiêu Dương công chúa thế nào rồi?" Cảnh Đế nhìn Vạn thái y, vẻ mặt của lão thái y này đều là mồ hôi.

"Chúng thần đang cố gắng hết sức. Tuổi của công chúa còn quá nhỏ, tuy nước trong phổi đã bị ép ra ngoài nhưng dù sao cũng là trẻ con."

"Oa oa oa...." Tiểu Tứ Nhi và Tiểu Ngũ Nhi được ôm ở bên cạnh vẫn khóc lớn.

Đều nói song bào thai sẽ có tâm linh tương thông, ngày xưa Cảnh Đế không tin, ba đứa bé của hắn hoàn toàn không giống nhau nhưng hôm nay nhìn lại thì còn gì không thể tin chứ? Có lẽ là cảm nhận được tỷ tỷ gặp nguy hiểm, hai đứa bé khóc rất lớn.

"Chữa trị thật tốt cho trẫm, nếu không trị được cho Kiều Kiều thì trẫm cho tất cả các ngươi chôn theo, cút, chút đi cho trẫm...."

"Muội muội.... muội muội...." Nghiêm Vũ và Nghiêm Gia vốn đang ở Thượng Thư Phòng nghe nói Kiều Kiều xảy ra chuyện thì không nói nhiều lập tức chạy về.

Nhưng khi trở về lại thấy cảnh thượng như thế, phụ hoàng sắc mặt tái nhợt đang gầm thét, mẫu hậu ngất xỉu, Kiều Kiều sinh tử không rõ.

Tất cả, tất cả đều quá không tốt rồi.

Nước mắt của hai đứa bé lập tức rơi xuống.

"Phụ hoàng, tại sao, tại sao Kiều Kiều lại rơi xuống hồ?"

Cảnh Đế nghĩ đến lời vừa rồi Chu ma ma đã nói, hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Kiều Kiều chỉ là một đứa trẻ, còn là một bé gái, có thể tạo ra uy hiếp gì cho người khác chứ, vì sao lại muốn đối xử với nàng như vậy."

Chẳng lẽ thực sự là thấy trẫm quá sủng ái nàng sao?

Nhưng nàng chỉ là một đứa bé, chỉ là một đứa bé!

"Việc này nhất định phải điều tra cẩn thận. Trẫm nhất định sẽ không để cho việc này kết thúc như vậy." Cảnh Đế nắm chặt nắm đấm, chẳng bao lâu mà cung này đã trở nên không an toàn như vậy, hắn là vua một nước mà lại không bảo vệ được con gái mình sao?

Nhìn hai đứa bé dường như khóc đến kiệt sức, Cảnh Đế ôm cả hai vào lòng dỗ dành: "Ngoan, Tiểu Tứ Nhi, Tiểu Ngũ Nhi ngoan, tỷ tỷ sẽ không sao, tỷ tỷ sẽ không sao. Không chỉ tỷ tỷ không sao, tiểu muội muội của các con cũng sẽ không sao. Nàng nhất định sẽ an toàn, các con ngoan, đừng khóc...."

Nghiêm Vũ và Nghiêm Gia nghe không hiểu nhìn Cẩm Tâm ở bên cạnh.

Mặc dù Cẩm Tâm cũng lo lắng khổ sở nhưng vẫn nói: "Hoàng Hậu nương nương có thai rồi nhưng mà bị kích động nên thân thể cũng không tốt lắm."

Nghiêm Vũ vừa nghe thì răng nhỏ cắn đôi môi đến trắng bệch.

"Mẫu hậu, mẫu hậu có nặng lắm không?" Nghiêm Gia lo lắng hỏi.

"Không sao, nàng sẽ không sao." Cảnh Đế trả lời rất quyết đoàn nhưng có thể dễ dàng nhìn được vẻ u sầu giữa hàng lông mày.

Tuy giữa hàng lông mày đều là vẻ u sầu nhưng cũng có một tia ngoan độc mà người khác không chú ý.

Người mưu hại Kiều Kiều nhất định là một trong các phi tần.

Hắn sẽ không bỏ qua cho người kia, nhất quyết sẽ không bỏ qua.

Cảnh Đế như vậy, Nghiêm Vũ ở bên cạnh cắn môi, nắm chặt nắm đấm nhỏ của mình, cũng vô cùng đau khổ.

Lúc này cậu bé rất không yên lòng, không biết vì sao cậu lại nghĩ đến Hoàng tổ mẫu, Kiều Kiều sẽ không sao, Kiều Kiều sẽ không sao.

Tuy rằng mẫu hậu nói con người mất đi sẽ biến thành ngôi sao sáng nhất trên bầu trời nhưng mà cậu bé biết là mẫu hậu gạt cậu, là vì không muốn cậu quá thương tâm, cậu đều biết hết.

Cậu không muốn Kiều Kiều cũng mất đi, cậu không muốn!

Là cậu không bảo vệ tốt cho Kiều Kiều, cũng không bảo vệ tốt cho mẫu hậu.

Tuy mẫu hậu không phải người sinh ra cậu nhưng cậu lại rất có cảm tình với mẫu hậu, cảm tình giữa bọn họ, người ngoài không thể thay thế được.

Nếu không phải mẫu hậu thì có lẽ hôm nay cậu sẽ trở thành một người không có Hoàng tổ mẫu, không có phụ hoàng, thậm chí không có đệ đệ muội muội quái gở yêu thích, không có ai thích cậu, không có ai chơi đùa với cậu.

Bọn họ đều là những người quan trọng nhất của cậu, nhưng mà, hiện tại có người hại các nàng.

Làm sao có thể, làm sao có thể!

Trên gương mặt nhỏ nhắn của Nghiêm Vũ không ngừng rơi lệ nhưng ánh mắt lại càng kiên định.

Phụ hoàng từng nói sẽ bảo vệ bọn họ nhưng mà không phải, không phải như vậy. Phụ hoàng cũng sẽ có lúc không chiếu cố được bọn họ. Cậu là đại ca của bọn họ, cậu muốn gánh vác trách nhiệm này, về sau, cậu muốn bảo vệ đệ đệ muội muội thật tốt.

Kiều Kiều, Kiều Kiều, muội nhất định phải không sao.

Về sau ca ca nhất định sẽ bảo vệ muội thật tốt!

Sẽ không để cho muội chịu bất kỳ tổn thương nào!