Chương 167: Chương 163

Tịch Nguyệt biết chuyện này tất nhiên là có mờ ám, chẳng qua cũng không nhiều lời.

Đồng thời tăng cường coi chừng đối với mấy đứa bé, theo nàng nhìn lại, chuyện như vậy mười phần □ là có người cố ý làm. Nhưng đúng là không biết, rốt cuộc là nhằm vào người nào.

Tuy nhìn như là nhị hoàng tử Nghiêm Gia, nhưng cũng khó bảo đảm không phải ngộ thương.

Cho nên dù là đứa bé kia, nàng đều hết sức căng thẳng.

Có lẽ trong lòng Tịch Nguyệt khẩn trương, ngược lại cuộc sống này cuối cùng cũng trôi qua, không đến bao lâu, chính là ra tháng giêng.

Có điều đúng là vẫn còn tốt, cũng không xảy ra những vấn đề khác nữa.

Tịch Nguyệt biết rõ, dù là ai mưu đồ tổn thương đứa bé, Cảnh đế cũng sẽ không nhân nhượng, vì vậy nàng cũng không có trộn vào chuyện này, chỉ lặng lẽ đợi kỳ biến.

Bởi vì Quả Nhi cứu Nghiêm Gia, Gia Nhi cực kỳ lệ thuộc vào Quả Nhi, cũng đặc biệt thích gần gũi nàng. Có điều Quả Nhi lại trước sau như một, cũng không có chỗ đặc biệt gì.

Trong cung này có vài hạng người khôn khéo cũng có nghi ngờ đối với chuyện này, không chỉ có chuyện này, còn có cái chết của Đức Phi.

Với tính tình Đức Phi, từ một phi tử đến tiến vào lãnh cung cũng không khiến ý chí chiến đấu của nàng ta phai mờ, nàng ta lại bởi vì chuyện này mà chết sao?

Nhưng nghi ngờ cuối cùng là nghi ngờ, cũng không thể nói rõ vấn đề gì, trong cung, bo bo giữ mình mới là thiết thực.

"Khởi bẩm nương nương, Lệ tần nương nương cầu kiến."

Tịch Nguyệt nghe nói Chu Vũ Ngưng cầu kiến, liếc nhìn nhóc con bò qua bò lại trên giường.

Dặn dò nói: "Ôm ba tiểu chủ tử trở về thiên thất."

Cẩm Tâm khẽ cúi, lên tiếng: "Vâng"

Chu Vũ Ngưng đã rất lâu cũng chưa tới thăm Thẩm Tịch Nguyệt, hình như sau khi cảm thấy Thẩm Tịch Nguyệt xa lánh, chính là nàng cũng không thường tới.

"Tần thiếp gặp qua Thẩm quý phi."

Không biết được tại sao, lúc này Tịch Nguyệt nhìn Chu Vũ Ngưng, lại phát hiện nàng ấy đã không còn diễm lệ lúc vào cung nữa.

Hôm nay nhìn như vậy, chẳng qua cũng càng là có mấy phần mỏi mệt.

"Lệ tần đứng lên đi." Chu Vũ Ngưng ngồi xuống bàn nhỏ dưới đầu.

Tịch Nguyệt thấy thế, bừng tỉnh nghĩ đến rất lâu trước kia, khi đó họ còn thân mật thắm thiết ngồi trên giường sưởi, thưởng thức trà xuân Long Tỉnh.

Hôm nay nghĩ đến lại dường như cách một đời rồi.

"Lệ tần tỷ tỷ lại đây ngồi đi. Cẩm Tâm, đi đổi trà thành trà xuân Long Tỉnh, Bổn cung nhớ là Lệ tần tỷ tỷ ưa thích trà này."

Chu Vũ Ngưng ngẩn ra, lộ ra một mỉm cười hiểu ý.

Cũng không khách khí đi qua ngồi.

"Có lẽ trà ngon trong cung này, cũng chỉ có nơi này của muội muội mới có thể uống được."

Lời nói này ý vị trêu chọc mười phần.

Nếu là người khác nói lời này, Tịch Nguyệt sẽ cứ suy nghĩ thêm chút, nhưng nếu là Chu Vũ Ngưng, ngược lại cũng không cần suy nghĩ nhiều, trong lời nàng ấy nói vốn là không có ý khác.

"Lệ tần tỷ tỷ nói đùa. Hoàng thượng là biết tính tình ta. Cho dù đưa trà tốt hơn nữa đến chỗ ta, cũng chỉ là bò ăn Mẫu Đơn. Ngài ấy không nỡ đấy!"

Chu Vũ Ngưng cười: "Trà khá hơn nữa, hoàng thượng cũng cam tâm tình nguyện."

Tịch Nguyệt che miệng cười, bĩu môi, một bộ dáng tính trẻ con.

"Tỷ tỷ giễu cợt người."

Thấy nàng vẫn là bộ dáng như vậy, Chu Vũ Ngưng liền hâm mộ.

"Tính tình muội muội vẫn là hoạt bát đáng yêu như vậy, nhìn lại ta quả nhiên thật là xứng đáng một tiếng tỷ tỷ của ngươi, đã già rồi." Hình như Chu Vũ Ngưng nghĩ tới điều gì đó, có chút cô đơn.

Sao Tịch Nguyệt không biết nàng buồn lo.

Thở dài một hơi: "Tỷ tỷ đây cũng là tội gì, đời người dù sao vẫn trải qua rất nhiều, tỷ tỷ như vậy, thật sự là khiến ta nhìn không thấu. Nhớ muội muội đã từng thuận tiện khuyên ngươi. Tỷ tỷ tội gì tự mình làm khó bản thân?"

Làm sao Chu Vũ Ngưng lại không biết đạo lý này, nhưng đạo lý thì người người đều biết, nhưng muốn làm cũng là khó càng thêm khó.

Cười khổ một tiếng, nàng lắc đầu một cái.

"Nếu ta thật sự sáng suốt như vậy, có thể khống chế tư tưởng mình, thì đâu đến nổi đau khổ như vậy."

Dường như cảm giác mình mặt sầu khổ sắc như vậy cũng không tốt, Chu Vũ Ngưng đổi một khuôn mặt tươi cười: "Được rồi được rồi, không nói ta, hôm nay trong cung như vậy tính tình ta đây cũng là rất tốt rồi."

Tịch Nguyệt thấy nàng không muốn nói chuyện nhiều, tự nhiên cũng sẽ không nhất định đào vết thương người ta ra.

"Tỷ tỷ đúng là thật lâu không có tới Khánh An cung chúng ta rồi."

"Muội muội bận rộn mỗi ngày, tỷ tỷ nào dám tới đây quấy rầy. Đây cũng là hôm nay thật sự không có chuyện gì, bèn muốn tới đây đi dạo, đòi hớp trà uống."

Nhìn vẻ mặt Chu Vũ Ngưng, Tịch Nguyệt cũng không nhận ra, nàng ấy là thật sự muốn tới đây đòi hớp trà uống.

"Nếu tỷ tỷ thích, có thể thường thường tới đây. Muội muội vô cùng hoan nghênh."

Hai người tán gẫu việc nhà, nhưng cũng không liên quan đến đề tài quan trọng gì, tuy Tịch Nguyệt biết Chu Vũ Ngưng tới đây nhất định là có chuyện gì, trang@d#d#l#q#d@bubble nhưng lại không đề cập tới, chỉ đợi bản thân nàng mở miệng.

Quả nhiên, không hơn một lát, hình như là lượn vòng quanh đủ rồi.

Chu Vũ Ngưng suy nghĩ một chút, lắp bắp mở miệng: "Muội muội, thật ra thì hôm nay tỷ tỷ tới đây có một việc."

"Hả?" Tịch Nguyệt nhíu mày nhìn nàng.

"Là như thế này. Tỷ tỷ muốn xin muội muội giúp đỡ hỏi thăm một chút về chuyện quốc tự."

Lúc này Tịch Nguyệt thật sự có chút giật mình, có điều kinh ngạc trong nháy mắt đó lập tức bị nàng ẩn giấu.

"Quốc tự?"

"Chính thế." Giọng điệu Chu Vũ Ngưng kiên định, nhìn Thẩm Tịch Nguyệt.

"Theo lý thuyết chuyện như vậy quả thật không nên bảo muội muội giúp đỡ thăm dò, nhưng tỷ tỷ thực sự không nói nên lời với hoàng thượng. Muội muội yên tâm, tỷ tỷ tuyệt đối sẽ không hãm hại ngươi. Ta thật sự chỉ là muốn biết, làm sao mới có thể bị đưa đến quốc tự xuất gia. Chỉ cầu muội muội giúp ta một tay."

Lời này ý tứ dễ hiểu, chỉ là Chu Vũ Ngưng hy vọng có thể biết như thế nào mới có thể đến quốc tự xuất gia, hoặc là nói, tiến tới hy vọng có thể thông qua Thẩm Tịch Nguyệt trợ giúp trực tiếp đến quốc tự xuất gia.

Tịch Nguyệt ngờ vực quan sát Chu Vũ Ngưng, nàng ấy lại thật sự tình nguyện xuất gia?

Thứ cho nàng nói thẳng, nàng vạn không nhìn ra, rốt cuộc Lục vương gia này có cái gì đáng giá để Chu Vũ Ngưng yêu.

Tịch Nguyệt nhìn nàng, rất lâu, trả lời: "Tỷ tỷ để cho ta suy tính một chút."

Ngược lại Chu Vũ Ngưng cũng không có xu thế người gây sự, thấy nàng đồng ý suy tính, cười gật đầu.

Nói ra ý tưởng của mình, hình như lúc này Chu Vũ Ngưng cũng là thở phào nhẹ nhõm.

Không ngồi bao nhiêu lâu, chính là đứng dậy cáo từ.

Tịch Nguyệt cũng không giữ lại, nàng cần suy nghĩ chuyện này thật kỹ.

Tuy là nàng tin nhân phẩm Chu Vũ Ngưng, nhưng trong cung nhiều năm như vậy, người khó đảm bảo sẽ không thay đổi, hoặc là nói, cho dù là không thay đổi, cũng là dễ dàng bị người khác lợi dụng.

Chu Vũ Ngưng càng muốn xuất gia, điểm này thì thế nào Tịch Nguyệt cũng không nghĩ đến, cũng nghĩ không thông.

Cẩm Tâm vẫn luôn bên cạnh cùng Tịch Nguyệt, Chu Vũ Ngưng nói lời này cũng không có phòng bị nàng. Nàng ấy và Tịch Nguyệt cũng coi là quen biết, dĩ nhiên là biết Tịch Nguyệt xem Cẩm Tâm là tâm phúc. "Chủ tử, Lệ tần nương nương này điên rồi phải không? Đang êm đẹp, cuộc sống thật tốt nhưng lại nghĩ tới xuất gia làm ni?"

"Nàng ấy tự có ý nghĩ của mình."

Nếu như không có bất kỳ nhân tố bên ngoài khác, vậy Tịch Nguyệt chỉ có thể nói một câu, chỉ là chữ tình làm hại người.

"Nương nương, dù như thế nào, nô tỳ cũng cảm thấy, chúng ta không thể giúp nàng ấy chuyện này."

Tịch Nguyệt nhíu mày nhìn Cẩm Tâm, ý bảo để cho nàng tiếp tục nói.

Cẩm Tâm suy tính một chút, mở miệng: "Dĩ nhiên là như thế. Tuy chúng ta biết là nàng ấy cầu xin ngài, nhưng hoàng thượng không biết, chờ một khi Lệ tần này nói ngược thì chúng ta trăm miệng cũng không thể bào chữa. Cho dù hoàng thượng tin tưởng ngài, người khác thì sao, tuy lời đàm tiếu không đến nỗi làm bị thương ngài nửa phần, nhưng tóm lại là không tốt. Hơn nữa còn sẽ rơi xuống một tội danh ghen tị. Tuy là Lệ tần nương nương gặp hoàng thượng ít, nhưng cũng không phải là không thể thấy. dieenddafnleequysddoon Nàng ấy hoàn toàn có thể tự mình cầu kiến. Nói không chừng, nàng ấy chính là muốn, cho dù là xuất cung cũng muốn ngầm kéo ngài xuống."

Tịch Nguyệt nghe xong những phân tích này của Cẩm Tâm, gật đầu.

Thật ra thì nàng cũng nghĩ tới rất nhiều, có điều một điểm sau, ngược lại nàng có chút chần chờ.

"Tại sao nàng ấy muốn đối với ta như vậy? Ngươi cũng biết, nàng ấy chỉ cam tâm đối với Lục vương gia. Nếu không phải thích hoàng thượng, ta lại không coi là nàng là kẻ địch gì đấy?"

"Nhưng sao ngài biết, Lục vương gia này cũng không muốn hại ngài chứ? Lúc trước hắn thích biểu tiểu thư như vậy, nếu như không phải là ngài đến nơi Thái hậu nói tất cả những thứ này, nói không chừng, biểu tiểu thư sẽ gả cho hắn! Nếu Lục vương gia mang lòng chú ý đối với ngài, vậy Lệ tần nương nương thích Lục vương gia như thế, nói không chừng là cố ý muốn dạy dỗ ngài một chút đấy?" Cẩm Tâm phản bác.

Tịch Nguyệt cũng không muốn nghĩ như thế, nhưng không phải là không có khả năng này.

"Được rồi, ta biết rồi, ta sẽ suy nghĩ kỹ lưỡng chuyện này, tuyệt đối sẽ không hiểu ra sao đã nói người khác."

Tịch Nguyệt tâm tư nặng, nghĩ cũng nhiều, tất nhiên nàng sẽ không lờ mà lờ mờ liền đồng ý Chu Vũ Ngưng thỉnh cầu.

Nàng ấy là một phi tần tốt lành, muốn tới đi quốc tự xuất gia, hoàng thượng luôn muốn nghiên cứu nguyên nhân. Một khi hoàng thượng cho rằng nàng cũng biết chuyện này! Thậm chí hoàng thượng sẽ cảm thấy, trong chuyện này, không biết nàng đảm đương dạng nhân vật gì.

Tịch Nguyệt sẽ không làm chuyện đối với mình có trăm hại mà không có một lợi.

Cho dù nàng bằng lòng tin tưởng Chu Vũ Ngưng, nhưng truy cứu về căn bản, nàng vẫn là nghĩ cho mình và người thân mình.

Chẳng qua trong chốc lát Tịch Nguyệt đã nghĩ rất nhiều, cũng quyết định chủ ý sẽ không giúp đỡ.

"Cẩm Tâm, ngươi đến chỗ Lệ tần, nói với nàng, chuyện này ta không thể giúp đỡ, Bổn cung tuyệt đối sẽ không trợ giúp phi tử hoàng thượng như thế. Hậu cung cẩm y ngọc thực, tại sao lại có cách nghĩ như thế, có lẽ hoàng thượng cũng không thể tiếp nhận."

Cẩm Tâm nghe xong, gật đầu rời đi.

Cứ nên như vậy, nàng rất sợ chủ tử mình nhất thời mềm lòng giúp Lệ tần, kể từ đó, tất nhiên hậu hoạn vô cùng.

Chủ tớ mấy người Tịch Nguyệt suy nghĩ nhiều.

Nhưng Chu Vũ Ngưng quả thật cũng không nghĩ quá nhiều, nhưng hồi cung không đến bao lâu thì nàng cũng nghĩ đến việc đó rất nhiều, cười khổ một tiếng.

Có lẽ chuyện như vậy là nàng nghĩ xấu, có điều cũng không có bao lâu, đã thấy Cẩm Tâm tới đây.

Quả nhiên, Thẩm Tịch Nguyệt từ chối chuyện này.

Vừa nghĩ tỉ mỉ, nếu như nàng thân ở vị trí Thẩm Tịch Nguyệt, tất nhiên cũng giống như vậy.

Nàng cũng chỉ là đột nhiên nghĩ đến phần thánh chỉ để Đức Phi đi quốc tự xuất gia kia, trong lòng càng ngày càng không kìm chế được thôi.

Ngược lại không ngờ là nàng nhìn chuyện đơn giản.

Nhưng dù là Thẩm Tịch Nguyệt không thể giúp một tay, nàng cũng không thể buông tha ý nghĩ này.

Có lẽ hại người sẽ bị biếm, nhưng vậy thì như thế nào, cuối cùng thì nàng không làm được việc hại người, xem mạng người là không có gì.

Rốt cuộc là như thế nào?

Như thế nào mới có thể xuất gia?

Cho dù tất cả mọi người xem thường nàng, nàng cũng không làm được, trong lòng yêu một người, mà lại nằm trên giường một người khác.

Thân là phi tần hậu cung, nàng biết vị trí của mình, nếu không thể rời đi, như vậy, xuất gia chính là kết cục tốt với nàng.

Chu Vũ Ngưng nhìn thời tiết hiu quạnh, lã chã rơi lệ.