Chương 161: Chương 157

Tiếng cãi vả của hai người cũng không lớn, thế nhưng vẻ mặt lại đều rất khó coi.

Có điều lúc này Cảnh đế đã hoãn lại kích động lúc đầu, hắn là người vui giận không lộ trước sau như một, ngược lại cũng cực kỳ ít có giống như ngày hôm nay.

Nghiêm Liệt không khống chế được mình, cuối cùng nhắm mắt bình tĩnh một lát: "Cái gì là vì tốt cho ta, cái gì là không tốt cho ta, sao các ngươi lại biết? Nhạc Phong là con gái thương nhân thì thế nào, không chịu được ta thích."

Cảnh đế xem thường: "Nếu như ngươi thật lòng thích, sao lại buông tay? Ngươi có thể cãi nhau với mẫu hậu."

Trong lời nói có giễu cợt nhàn nhạt.

Ánh mắt Nghiêm Liệt tối sầm u ám, giọng nói cũng không tốt lắm: "Ta không cực lực tranh thủ là bởi vì ta phát hiện, ta trừ mặt nàng, cái gì cũng không thích. Không thích yêu thích của nàng, không thích tính tình nàng, không thích con người nàng."

Điểm này thì làm sao Cảnh đế không biết?

Cuối cùng Nhạc Phong không phải là Nhạc Khuynh Thành, tính tình hai người là trống đánh xuôi, kèn thổi ngựơc, có khác biệt một trời một vực.

Cảnh đế cười lạnh, cũng không có nối tiếp lời hắn, cũng không có nhiều lời.

"Chuyện Nhạc Phong này đã là quá khứ nên ta không muốn bàn nữa. Về phần mẫu hậu, ta sẽ Tương Kính Như Tân cùng với hoàng thượng, sẽ không để cho lão nhân gia bà thất vọng. Còn ngươi nói những thứ khác kia, ta cũng không muốn biết."

"Đúng lúc, trẫm cũng không muốn nhiều lời cái khác. Thân thể mẫu hậu vô cùng yếu, chỉ hy vọng, bà có thể vui vẻ yên tâm đối với chúng ta."

Cảnh đế dựa cái ghế sau lưng, trong lời nói cũng khá là lạnh lùng.

Không lo chuyện khác, chuyện như vậy ngược lại hai người đã đạt thành nhận thức chung.

Ở cửa, Lai Hỉ rốt cuộc thở ra một hơi, yên lòng, ngược lại hắn lo lắng, hoàng thượng và Lục vương gia bắt đầu đánh nhau. Hôm nay cuối cùng cũng coi là hoàn hảo.

Đợi Lục vương gia rời đi, Cảnh đế xem tấu chương một lát, cảm thấy trong lòng buồn phiền bèn thu dọn đồ một tý, khởi giá đến Khánh An cung của Thẩm Tịch Nguyệt. Lúc này, hắn đặc biệt muốn gặp nàng.

Tịch Nguyệt mới vừa thu dọn thỏa đáng, đã nghe nói Cảnh đế đến.

Cười híp mắt ra đón, Cảnh đế ôm lấy nàng vào cửa.

Thấy Cảnh đế mặt ủ mày chau, Tịch Nguyệt đặt tay lên mi tâm hắn, nhẹ nhàng.

"Hoàng thượng, tất cả đều sẽ tốt."

Biết được Cảnh đế lo lắng Thái hậu, nàng an ủi.

"Thật ra thì cũng không phải trẫm chưa từng oán Thái hậu."

Lúc lâu, Cảnh đế mở miệng.

Động tác Tịch Nguyệt giúp hắn xoa bóp ngừng một lát, ngừng lại, có điều chỉ một chút thôi, thì bèn khôi phục lại động tác.

"Hiện tại hoàng thượng không oán thì tốt rồi."

Tình cảm hoàng thượng đối với Thái hậu vô cùng tốt, Tịch Nguyệt thấy rõ ràng.

Cười khổ một tiếng: "Đúng vậy, hiện tại trẫm không oán. Bởi vì trẫm phát hiện, dù như thế nào, mẫu hậu đều hi vọng chúng ta tốt. Có lẽ trong quá trình này có thật nhiều tổn thương, nhưng cuối cùng là huyết mạch tương liên (liên kết huyết thống)."

Tịch Nguyệt cũng không trả lời, chỉ tiếp tục xoa bóp.

"Khi còn bé, trẫm cũng vô cùng thích Nghiêm Liệt. Cảm thấy hắn mềm mại, đặc biệt đáng yêu. Nhưng cuối cùng trẫm lại phát hiện, chúng ta như là người lạ, thì ra là sau khi qua rất nhiều chuyện, cuối cùng không phải là bộ dáng bắt đầu kia."

Cảnh đế thao thao bất tuyệt, lúc này, hình như hắn cực kỳ thiếu hụt một người có thể dốc bầu tâm sự với nhau.

Tịch Nguyệt không cần phải nhiều lời nữa, chỉ bèn ở cùng hắn như vậy, nghe hắn không ngừng kể ra.

"Hôm nay Nghiêm Liệt nói, hắn không thích Nhạc Phong."

Không biết tại sao, hắn còn nói đến cái này.

Tịch Nguyệt ngẩn ra, không hiểu hỏi "Không thích? Không phải hắn vẫn vô cùng thích biểu tỷ sao?"

Cảnh đế lắc đầu: "Không thích, hắn nói, trừ diện mạo, Nhạc Phong cũng không thể khiến hắn có một chút yêu thích. Có lẽ cũng chính bởi vì nguyên nhân này, cuối cùng, hắn cũng không có lại ầm ĩ chuyện Nhạc Phong đến chỗ mẫu hậu."

Trong lòng Tịch Nguyệt khẽ thở dài một hơi.

Trong lúc bất chợt nàng đã cảm thấy, hết thảy mọi chuyện, trong cõi u minh tự có định số.

Có lẽ, tính tình Nhạc Phong không giống mẫu thân nàng, chính là Đại Phúc phận.

Mà kiếp này với kiếp trước, cuối cùng là khác biệt.

Nàng không hiểu, làm sao Lục vương gia lại có thể buông Nhạc Phong xuống được, lúc này nghe lời này lại vừa ngẫm nghĩ, cũng chưa chắc không phải.

Kiếp trước lúc chuyện xảy ra bất thình lình, trong đại lao Lục vương gia gặp mặt Nhạc Phong lần đầu tiên, nàng ấy có tám phần tương tự với mẫu thân. Lúc đấy, Lục vương gia tất nhiên là cực kỳ khiếp sợ, cũng chính là vì vậy hắn tuyệt đối không thể buông tha.

Nhưng kiếp này khác biệt, kiếp này chuyện Nhạc Phong như vậy coi như là tiến hành theo chất lượng. Vả lại bởi vì thời gian dài, Lục vương gia hiểu được đầy đủ, nàng ấy trừ dung mạo cũng không một tí tương tự. Cứ như vậy, có lẽ bản thân Lục vương gia cũng sẽ cảm thấy nhạt nhẽo.

Dù sao, trên thế gian muốn tìm một người vẻ ngoài tương tự chưa chắc đã là việc khó.

Mà Lục vương gia không phải nhìn trúng dung mạo mẫu thân, hắn thưởng thức có lẽ phần nhiều là tính tình dịu dàng điềm tĩnh của mẫu thân, mà những thứ này, Nhạc Phong đều không làm được.

Không biết tại sao, Tịch Nguyệt đã cảm thấy trở nên thả lỏng.

Đời này đã trải qua nhiều rất nhiều, cuối cùng có thật nhiều chuyện là không giống nhau.


Bệnh tình thái hậu tuy là không ổn, nhưng cũng không phải là rất kém. Bởi vì Vạn thái y chờ thánh thủ Thái Y Viện và Vạn Phu Nhân hết lòng chăm sóc, ngược lại bệnh tình này tạm thời ổn định lại.

Bởi vì bệnh tình Thái hậu ổn định, cuối cùng thì tâm tình Cảnh đế buông lỏng rất nhiều.

Tuyên Minh điện.

Cảnh đế nhìn Lai Phúc quỳ xuống dưới đất.

Tỉ mỉ liếc nhìn kết quả điều tra trong tay, vẻ mặt kia, lại là càng ngày càng tái nhợt khó coi.

Rốt cuộc, hắn để xuống tài liệu trong tay.

"Đây tất cả, chính là toàn bộ mà ngươi tra được?"

Lai Phúc gật đầu: "Đúng là như thế. Người đã bị nô tài lặng lẽ giam lại, d!^Nd+n(#Q%*d@n chỉ đợi hoàng thượng kiểm tra xem xét kỹ càng."

Thế nào Cảnh đế cũng không nghĩ tới, mưu đồ làm hại người khác này lại là phụ thân Trần Vũ Lan, đã từng là Trần đại nhân.

Lúc trước bởi vì chuyện Trần Vũ Lan, Trần đại nhân cũng bị miễn chức, sau đó bởi vì có người tiến cử, mà quả thật Trần đại nhân cũng là người thành thực, cũng không có sai lầm gì. Cảnh đế bèn sắp xếp hắn vào vị trí nhỏ nhất.

Nhưng đúng lúc vị trí nhỏ nhất này lại thiếu chút nữa hại chết chính hắn.

Trước đó, Trần đại nhân đi theo Chủ quản đại nhân mình đến Tự Miếu sắp xếp tế trời, chính là lặng lẽ động tay động chân trong đại điện cầu phúc. Chính là bởi vì như vậy, Cảnh đế mới có thể gặp chuyện không may.

Mà mục đích của Trần đại nhân rất rõ ràng, chính là muốn hại chết Cảnh đế và Thẩm Tịch Nguyệt.

Theo ông ta thấy là hai người Cảnh đế và Thẩm Tịch Nguyệt liên thủ hại chết Trần Vũ Lan, ông chỉ có một đứa con gái này, ông làm cha, tất nhiên phải báo thù cho còn gái.

Chỉ cần Cảnh đế nhiễm bệnh đậu mùa, đây vốn là chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ. Mà Cảnh đế lại tiếp xúc rất nhiều với Thẩm Tịch Nguyệt, có lẽ cũng nhất định sẽ bị lây bệnh.

Dù là không bị lây bệnh, vậy hai người cùng nhau xuất cung, Cảnh đế gặp chuyện không may, Thẩm Tịch Nguyệt cũng không sống được.

Hắn lại không nghĩ tới, tuy là mình tính đến bệnh đậu mùa của Cảnh đế, nhưng lại không nghĩ tới, bệnh đậu mùa này cũng sẽ được chữa khỏi.

Tuy ám vệ khác biệt với Thận Hình Tư, nhưng mà tuyệt đối là hơn hẳn một bậc.

Trần đại nhân không chịu đựng được hình phạt này, cuối cùng đã nói ra tất cả, hiện tại hắn đúng là hối hận nhưng cuối cùng là vô dụng rồi.

Cảnh đế tuyệt đối không ngờ rằng, hắn phạt một phi tần lòng dạ ác độc lại gây ra sai lầm, lại sẽ đưa tới họa chết người.

Trần đại nhân này hoàn toàn không hỏi đúng sai phải trái, chính là không để ý an nguy một quốc gia. Nếu như hắn chết đi, Nam Thấm sẽ rung chuyển cỡ nào, rất nhiều người cũng sẽ xảy ra chuyện, từ đầu đến cuối thì ông ta cũng không nghĩ tới tất cả.

Nghĩ đến một người nhìn từ bề ngoài hiền lành vì dân vì nước, lại là chất chứa lòng dạ ác độc như vậy, Cảnh đế cảm thấy một đợt lạnh lẽo.

Vẻ mặt lạnh xuống.

Thường ngày, hắn cảm thấy nếu như Tần phi hậu cung sử dụng được, tất nhiên sẽ gia tăng trợ lực cho mình. Thế nhưng đoạn thời gian này đã trải qua đủ loại này, hắn lại càng ngày càng cảm thấy, phi tần hậu cung này, khiến hắn cảm thấy buồn nôn.

Từng người một nhìn đều như đóa hoa kiều diễm, nhưng bên trong lại là ngâm kịch độc, cô gái ác độc như vậy bị hắn xử lý, lại sẽ chọc cho phụ thân nàng làm hãm hại trí mạng này.

Đây là Trần Vũ Lan, nếu như người khác thì sao?

Đức Phi, Tề phi, Huệ phi...... Người nhà các nàng lại có thể như thế hay không đây?

Càng nghĩ càng thấy được đáng sợ, Cảnh đế nhìn Lai Phúc: "Chuyện có thể giữ bí mật thoả đáng?"

"Bẩm hoàng thượng, cũng không có người khác biết. Hơn nữa, trước mắt đến nay chúng ta chỉ khống chế hai vợ chồng Trần đại nhân."

Cảnh đế biết được, Trần Phu Nhân này vừa vặn là dì Tịch Nguyệt.

Trong trước kia, nàng đối xử Trần Vũ Lan có mấy phần dung túng, tất cả đều bởi vì liên quan tới vị dì này.

"Trần Phu Nhân. Bà ta biết chuyện này không?"

Thật ra thì bản thân Cảnh đế cũng biết được đáp án chuyện này, nhưng mà hắn vẫn muốn hỏi.

Quả nhiên, Lai Phúc trả lời: "Bẩm hoàng thượng, biết được. Chính là hai vợ chồng ông ta thương lượng tốt. Trước đó, chính là bọn họ cảm thấy hoàng thượng và Thẩm quý phi hại Trần tiểu thư nhà bọn họ, tuy nhiên lại khổ vì không có cơ hội. Có điều, Trần đại nhân cũng coi là người có kiên nhẫn, cuối cùng chờ đến lần tế trời này."

Cảnh đế nghe được lời này, cười lạnh.

"Ái phi, trung thần, thật ra thì chỉ đều là chuyện cười. Trần Vũ Lan dịu dàng săn sóc, khắp nơi lấy lòng với trẫm. Trần đại nhân có vẻ như trung thực, nhưng chẳng qua cuối cùng đều là người ác độc. Người ngoài còn có thể phòng bị, vậy nếu như cô gái bên cạnh giống như rắn rết, trẫm lại cảm thấy, thật là trẫm bi ai."

Lai Phúc không ngờ Cảnh đế nói ra những lời này.

"Chuyện này không nên để Thẩm quý phi biết được."

"Dạ."

Cảnh đế biết rõ tính tình Tịch Nguyệt, tuy nhìn như ngang ngược càn rỡ, nhưng lại vô cùng thiện tâm, có lẽ nếu mà biết rõ dì mình kính trọng một lòng đẩy nàng vào chỗ chết. Sợ là nàng sẽ đau lòng muốn chết thôi.

Ngược lại, không bằng như thế.

"Thông báo Chu Nam vào cung."

"Dạ."

Chu Nam vào cung, sau đó chính là tịch thu gia sản triệt để đối với Trần gia, người khác không rõ nguyên do chính là đều nhìn thái độ Thẩm gia. Mà Thẩm gia cũng là hoảng sợ không thôi, không biết được xảy ra chuyện gì.

Nhưng vẫn cố vờ bình tĩnh, từ sau khi Trần Vũ Lan chết, hai nhà bèn không đi lại, là bắt đầu trở mặt. Nhưng cho dù như thế, rốt cuộc hai nhà vẫn còn có chút quan hệ, lại nhìn Nhạc gia cũng càng là không chút lay động.

Thật ra thì hai gia đình này cũng không phải là không động, chẳng qua là không ai biết cuối cùng xảy ra chuyện gì.

Rốt cuộc là Trần gia này phạm sai lầm gì.

Chu Nam là thân tín Cảnh đế, nếu sự kiện lần này là hắn ra tay, tất nhiên là quan trọng trong quan trọng.

Trong cung Tịch Nguyệt cũng nghe được tin tức, nhưng cũng không dám hỏi thăm nhiều hơn, nàng giống như là thấy được tịch thu gia sản kiếp trước, càng cảm thấy trong lòng cực kỳ sợ.

Hình như ngay cả ba đứa bé cũng cảm nhận được mẫu thân bọn họ không ổn, cũng an phận hơn nhiều so với thường ngày.

Không ngoài nửa ngày, Cảnh đế tuyên cáo mọi người trong triều đình, Trần gia tư thông với địch bán nước, đã bị giam giữ toàn bộ.

Sau đó sẽ tiến hành tra hỏi chặt chẽ.

Người, tình hình bị phát hiện, nghiêm xử giống nhau.

Trong lúc nhất thời, thần hồn nát thần tính.