Chương 146: Chương 142

Cảnh đế khó chịu căng thẳng, nhưng nếu nói một chút ý thức cũng không có, đó là không thể.

Hắn không phải không thể nói chuyện, là không muốn nói chuyện.

Không ai có thể lạnh nhạt đối mặt với cái chết, hắn cũng giống vậy.

Cả đời này của hắn tuy là tuổi không lớn lắm nhưng đã trải qua rất nhiều trắc trở, lúc còn tấm bé, người khác tính toán hãm hại, hôm nay lục đục đấu đá, hắn đã quen cuộc sống như vậy.

Hắn vốn cho rằng mình có thời gian, có thời gian trải tốt đường cho con trai của mình, sẽ không giống phụ hoàng mình, mặc cho con trai tự giết lẫn nhau, sau đó rơi vào kết quả thê lương.

Nhưng mà, làm sao lại đi tới tình trạng này cơ chứ?

"Hoàng thượng, thần thiếp thay quần áo cho ngài. Trên người ngài có bệnh sởi, có lẽ sẽ làm ngài có chút không thoải mái, nhưng ngài yên tâm, thần thiếp nhất định sẽ tay chân nhẹ nhàng. Quần áo ngài đây, phải thường xuyên tắm rửa chút. Vậy mới tốt đối với ngài."

Lai Hỉ giúp đỡ nâng Cảnh đế dậy, quả thật là Tịch Nguyệt nhẹ tay nhẹ chân. Nhìn hắn nhắm mắt lại, dáng dấp không nói câu nào, Tịch Nguyệt cắn môi. Nàng tất nhiên là biết trong lòng Cảnh đế khó chịu. Cho dù là nhà bình thường, cũng không thể tiếp nhận sự thật như vậy.

Huống chi hắn là Đế Vương từng hưởng thụ vinh hoa phú quý.

Cho dù là bản thân nàng, cũng sợ hãi tột cùng đối với tử vong, nhưng sợ hãi thì có thể làm sao? Sự thật đã như thế, nàng chỉ có thể đi một bước tính một bước.

Chăm sóc thật tốt hoàng thượng mới là nghiêm chỉnh.

Trên người Cảnh đế đã nổi lên một vài vết nước phồng. Tịch Nguyệt cẩn thận từng ly từng tý, chỉ sợ làm bể. Trương thái y cũng giúp một tay ở bên cạnh giống như vậy.

Đợi đến khi thay xong quần áo Cảnh đế, Trương thái y đã đưa khăn lông nóng vắt xong cho Thẩm Tịch Nguyệt.

Tịch Nguyệt tỉ mỉ lau khô mồ hôi trán của Cảnh đế.

Lai Hỉ và Trương thái y thấy tất cả thu dọn thỏa đáng, hai người đều đi tới phòng ngoài sắc thuốc.

Trên người Cảnh đế không ít vết nước phồng, nhưng phần lớn cũng là trên người, ngược lại trên mặt không có.

Tịch Nguyệt mặc quần áo cho Cảnh đế phải rộng thùng thình, chỉ là chưa chắc tránh khỏi tạo thành diện tích lây nhiễm lớn.

Ngắm cảnh đế vẫn nằm như vậy, không có một chút biểu cảm. Nàng đổi cái chậu, lại dùng một chậu nước nóng khác xử lý sạch sẽ cho mình.

Tịch Nguyệt vấn tóc dài thành một búi tóc đơn giản, trên đầu chỉ một cây trâm đơn giản. Thoạt nhìn vô cùng trắng trong thuần khiết.

Nàng biết là trong lòng Cảnh đế khổ sở, không muốn nói chuyện.

Ngồi bên giường, giọng nói Tịch Nguyệt dễ hiểu lưu loát: "Hôm nay là ngày thứ tư rồi, thân thể hoàng thượng thay đổi lớn nhất chính là có thêm rất nhiều vết nước phồng. Tuy rằng ngài vẫn là sốt như cũ, nhưng thần thiếp cảm thấy, ngược lại không nghiêm trọng như hai ngày đầu. Trương thái y nói, nền tảng ngài tốt, chỉ cần chịu đựng, nhất định sẽ không có việc gì."

Mỗi ngày Tịch Nguyệt đều là như thế, ngồi bên giường nói chuyện thao thao bất tuyệt với Cảnh đế.

Sao nàng lại không lo lắng chứ ? Nếu không làm những thứ gì đó, nói những thứ gì đó, nàng sợ mình cũng sẽ sụp đổ.

Lúc này, nàng không thể sụp đổ, bất kỳ kẻ nào cũng có thể sụp đổ, riêng chỉ có nàng không thể.

Cho dù như thế nào, nàng cũng phải dốc hết toàn lực chăm sóc tốt Cảnh đế.

Cho dù hắn không có bất kỳ biểu lộ gì, hình như Tịch Nguyệt cũng có thể nhìn ra hiu quạnh từ trên mặt hắn.

Đã ngày thứ tư rồi, Cảnh đế vẫn không nói một câu nào, kể từ hôm đó bàn giao tất cả thỏa đáng, hắn chính là cực ít mở mắt, cũng cực kỳ ít nói chuyện. Thỉnh thoảng vô cùng khó chịu, mới có thể thở hổn hển mấy tiếng.

Tịch Nguyệt lấy tay miêu tả hàng mi nét mày của hắn, mí mắt hắn bỗng nhúc nhích, nhưng vẫn giống như thường ngày.

"Hoàng thượng, người phải kiên trì, người nhất định phải có lòng tin, người có thể chịu đựng được. Vũ Nhi còn nhỏ, bé không kham nổi trách nhiệm lớn như vậy. Kiều Kiều không có người sẽ khóc, con bé là thích nhất người rồi. Còn có Tiểu Tứ Nhi Tiểu Ngũ Nhi, bọn nhỏ cũng còn chưa có đặt tên! Thái hậu cũng lớn tuổi rồi. Còn có, còn có thần thiếp, người biết thần thiếp đần, người không yên tâm chúng ta, có đúng hay không?"

Nghĩ đến mấy đứa bé, Tịch Nguyệt khóc không ra tiếng.

Cảnh đế nghe tiếng khóc lóc nhỏ, mở mắt ra, không ngờ Cảnh đế mở mắt, Tịch Nguyệt vội lau đi nước mắt, lầm bầm: "Hoàng thượng đã tỉnh rồi hả? Nguyệt Nhi có chút nhớ mấy đứa bé thế? Ngài mau chóng khỏi hẳn có được hay không?"

Cảnh đế cứ nhìn nàng như thế, rất lâu, lại nhắm nghiền hai mắt.

"Tại sao phải ở lại?" Giọng hắn cực thấp, nhưng nghe được hắn mở miệng, Tịch Nguyệt đúng là vui mừng.

"Nào có nhiều tại sao như vậy."

Thấy hắn lại không chịu nói chuyện, cũng không ngồi ở đây tiếp tục với hắn, ngược lại là dùng dấm lau chùi toàn bộ bên trong phòng qua một lần.

Lai Hỉ vào cửa thấy Thẩm quý phi dọn dẹp, vội vàng bèn muốn nhận lấy.

Tịch Nguyệt lắc đầu: "Ta làm được, không có quan hệ gì."

Lai Hỉ không lay chuyển được Thẩm quý phi, chỉ đành phải lui ra ngoài.

Lúc Tịch Nguyệt không thấy, Cảnh đế mở mắt lần nữa, cứ đuổi theo bóng dáng nàng như thế.

Giống như, như vậy...... Như vậy mới có chỗ dựa.

Buồn cười biết bao, chưa bao lâu, hắn lại cũng cần chỗ dựa.

Thật ra thì thân thể hắn khó chịu nối tiếp, có điều hắn lại không thể nói, chỉ có thể chịu đựng như vậy. Nghĩ đến lần trúng độc khi còn bé đó, Cảnh đế nhớ khi đó mình đau đớn, đập đầu vô tường, kết quả lại chẳng ăn thua gì.

Tịch Nguyệt cũng không cảm thấy tầm mắt Cảnh đế.

Vừa dọn dẹp vừa tiếp tục nói thầm: "Tiểu Tứ Nhi và Tiểu Ngũ Nhi tên gì hay đây? Cũng không thể gọi như vậy, ngài nghĩ đi, nếu như mỗi lần người khác thấy bọn nhỏ đều gọi nhũ danh hồi nhỏ, vậy thật không tiện lắm. Cho nên, ngài phải nhanh chóng khoẻ lên, bọn nhỏ vẫn chờ ngài trở về đặt tên đấy."

Tịch Nguyệt không ngừng nói đến vài lời này, chỉ hy vọng, có thể làm cho hắn lên tinh thần, giống như lần mình gặp nạn đó, không bỏ được quá nhiều, mới có thể không cam lòng chịu chết.

Cảnh đế sẽ không luyến tiếc mình, nhưng mà, hắn sẽ không bỏ được những đứa bé mà hắn quý trọng thương yêu chứ?

"Chờ Tiểu Kiều Kiều trưởng thành, chúng ta không đưa nàng hoà thân có được hay không? Nàng là tiểu công chúa mà chúng ta nuông chiều đấy? Nếu như gả quá xa, chúng ta cũng không thể gặp nàng, chúng ta sẽ khó chịu. Chúng ta phải tìm một tướng công tốt nhất cho nàng ở Kinh Thành, ừ, nếu như phò mã không nghe lời, ngài cứ hung hăng mắng hắn."

"Một năm qua này, thân thể Thái hậu càng ngày càng không tốt, nếu như ngài có chuyện gì, bà nhất định sẽ rất khó vượt qua. Từ nhỏ bà bảo vệ ngài lớn lên. Ngài không muốn làm cho bà buồn có đúng hay không?"

"Hả? Còn có trong cung nhiều mỹ nhân như vậy. Ngài còn chưa có gì kia!" Nói tới chỗ này, bản thân nàng tự giễu nở nụ cười.

Cảnh đế lại nhìn nàng nói đâu đâu như vậy, tới tới lui lui nói lặp đi lặp lại.

Đương nhiên là hắn biết tâm tư của nàng, nàng sợ bản thân hắn từ bỏ trước.

Cảnh đế nhìn bộ dáng nàng giả vờ kiên cường, nắm chặt nắm đấm.

Nàng không biết, từ Quỷ Môn quan quanh quẩn nhiều lần như vậy, ý chí của hắn đã kiên cường hơn so bất kỳ kẻ nào.

Hắn sẽ không buông tha hi vọng sống!

Chính là giống như nàng nói, hắn có quá nhiều thứ không buông được.

Không bỏ được rất nhiều người, vậy...... Không bỏ được nàng!

"Hoàng thượng, chờ ngài khỏe rồi, sau này đừng dẫn thần thiếp tới nơi này. Cũng không biết là có phải vận khí của thiếp không tốt hay không? Sao mỗi lần cùng ngài tới, đều sẽ có chuyện xảy ra. Bản thân thiếp không sao, nhưng nếu ngài có chuyện gì, vậy phải làm thế nào. Người cần ngài quá nhiều."

Cảnh đế nhìn dáng vẻ Tịch Nguyệt quét dọn chung quanh.

Trong lòng chua xót một hồi.

Cho dù là lúc này, nàng còn muốn ôm đồm những thứ này lên người mình, vận khí không tốt, hắn bị bệnh đậu mùa, lại có quan hệ gì với nàng?

Ngược lại hai lần đều là hắn liên luỵ nàng.

"Nương nương, chén thuốc sắc xong rồi." Lai Hỉ nói ở rèm cửa.

"Ừ. Bưng vào đây đi!"

Hầu hạ hoàng thượng uống thuốc.

Trương thái y lại kiểm tra một lần.

"Bệnh tình Hoàng thượng không có thay đổi gì, nhưng không có thay đổi lại cũng là chuyện tốt. Có thể giữ vững ổn định, cũng tốt đối với hoàng thượng."

Tịch Nguyệt gật đầu.

Đêm khuya.

Tịch Nguyệt làm ổ ở giường nhỏ bên cạnh, ngắm Cảnh đế khó chịu chuyển động trái phải, nàng cũng ngủ không được, vội vàng đến gần bên cạnh hắn.

Lau đi mồ hôi cho hắn: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì, thiếp ở đây...thiếp vẫn luôn ở đây. Thiếp sẽ ở bên cạnh ngài."

Tịch Nguyệt dựa khuôn mặt mình vào ngực hắn.

"Cách, cách trẫm xa một chút."

Tịch Nguyệt nghe hắn mở miệng, không chịu: "Không sao, thiếp có chừng mực. Thiếp coi chừng ngài, ngài không phải một mình."

Không biết tại sao, một giọt nước mắt của Cảnh đế cứ trượt xuống như vậy.

Cho tới bây giờ, cho tới bây giờ cũng chưa từng có người nói với hắn những thứ này.

Cho dù là mẫu hậu yêu thương hắn cũng nói cho hắn biết, phải chịu đựng, kiên cường, không thể mềm yếu. Cho tới bây giờ bà cũng sẽ không ôm mình an ủi như vậy, sẽ không nói, ngươi không phải là một mình.

Nàng chỉ là một tiểu cô nương mười sáu tuổi, cho dù đã sinh đứa bé lại vẫn chưa thoát ngây thơ, nhưng lúc này nàng lại kiên cường như vậy.

Nhìn bộ dáng nàng cố nén,không biết tại sao Cảnh đế như nghĩ đến ngày đó ở vách núi, dạng vẻ nàng hô to ngươi phải chịu đựng, chúng ta đều phải sống khoẻ kia.

Thấy được máu tươi không ngừng nhỏ xuống kia.

Trong lòng căng thẳng, lại suy nghĩ nàng kỹ càng.

Nàng ở với hắn đã có ba năm, từ lúc đầu chưa thoát ngây thơ đến hôm nay như vậy, nói thật, vốn bảo hắn nhớ cảnh tượng hai người gặp nhau lần đầu, chắc là hắn cũng nhớ không nổi. Nhưng mấy ngày nay nằm nơi này, mỗi ngày thấy nàng vòng tới vòng lui trước người sau lưng hắn, mỗi ngày cố gắng kiên cường nói thầm những thứ kia khiến hắn nhớ thương, nàng rất ít nhắc tới bản thân nàng, lại không ngừng nói tới mấy đứa bé, nói tới mẫu hậu.

Cảnh đế đã cảm thấy, rất nhiều cảnh tượng ba năm nay của hai người càng ngày càng rõ ràng, một cái nhăn mày một nụ cười của nàng đều vô cùng rõ ràng.

Nàng không phải là một cô gái vô cùng đẹp trong cung, nhưng mới đầu lại khiến hắn cảm thấy thoải mái, cũng chính là bởi vì phần thoải mái này và nàng ra vẻ thông minh vặt lấy lòng làm cho hắn liên tiếp chính là cưng chiều đến hôm nay.

Trong cung này rất nhiều cô gái đều nói thương hắn.

Nhưng có mấy người sẽ vào thời khắc sống chết còn lớn tiếng kêu bảo hắn ôm lấy chân nàng, lại có mấy người sẽ biết rõ đây là lúc bệnh truyền nhiễm rất mạnh mẽ cũng nhớ tới chăm sóc ở bên cạnh hắn, là thật sự không có.

Có lẽ người khác cũng sẽ giả bộ, nhưng, ở dưới tình huống hắn nói không có việc gì lại đưa về cung, hắn nghĩ, người khác, Phó Cẩn Tú, Đức Phi, Bạch Du Nhiên, Tề phi...... Từng người từng người kia có đứa bé, hoặc là người từng có đứa bé, có lẽ cũng sẽ lựa chọn từ bỏ hắn nhỉ?

Dù sao, sống chết trước mắt, mọi người đều biết cảm thấy mạng mình quan trọng nhất.

Có lẽ các nàng là yêu thích hắn thật, nhưng, sao không phải là yêu thích những thứ quyền lợi sau khi sủng ái kia?

Nguyệt Nhi, chỉ có Tiểu Nguyệt Nhi của hắn không phải như vậy.

Trong lòng co rút đau dữ dội, lúc này hắn yếu ớt, nhưng hắn lại biết, trái tim mình có chút mất khống chế.

Giơ tay lên muốn sờ sờ nàng, rồi lại phát hiện tay mình rất khó coi, phía trên có rất nhiều mụn nước.

Chán nản để tay xuống.