Chương 140: Chương 136

Hiện nay, trong số tất cả những tú nữ mới tiến cung thì chỉ có Lý Yên Nhiên được thị tẩm một lần còn những người khác chưa từng có cơ hội này. Thái Hậu mặc kệ, Thẩm Qúy phi không quan tâm.

Mọi người tranh đấu gay gắt nhưng cũng không có ích gì.

Từ khi Tịch Nguyệt chia sẻ tâm tư với Hoàng Thượng thì dường như Cảnh Đế cực kỳ cảm động.

Chuyện quản lý cung vụ thì tuy theo tâm tình của nàng, nhưng mà hắn cũng nói thẳng, cho dù nàng sơ suất thì hắn cũng sẽ không sơ suất, bởi vì hắn cũng là phụ hoàng của bọn họ.

Liên tục ba ngày Cảnh Đế đều nghỉ lại Khánh An Cung.

Có điều những chuyện như thế này, nếu như Thái Hậu không nói gì, cho dù bọn họ có xé nát khăn cũng không có cách nào, mà Thái Hậu cũng coi như có chút chiều chuộng Thẩm Tịch Nguyệt.

Lần tế thiên năm nay của Cảnh Đế lại chậm rãi tới gần, có điều chuyện này một năm hai lần, quả thực không cần chuẩn bị quá nhiều.

Mọi người đều biết đây là cơ hội rất tốt, năm đó Tĩnh Tiệp dư và Tề phi đều từng mang thai trên đường tế thiên, người bên ngoài đương nhiên là đổ xô vào chuyện này.

Tuy rằng chỉ có khoảng 10 ngày thế nhưng lại được độc sủng trong vòng 10 ngày đó.

Nhưng mà khiến mọi người bất ngờ là Cảnh Đế lại chọn Thẩm Quý phi, hơn nữa chỉ có một mình nàng.

Đêm hôm trước Tịch Nguyệt nghe Cảnh Đế nói chuyện này, sau khi công bố, bất luận ánh mắt mọi người nhìn nàng thế nào thì nàng cũng không để ý. Nhưng mà Cẩm Tâm lại hơi lo lắng hỏi chủ tử: “Chủ tử, nô tỳ vẫn cảm thấy hơi lo lắng. Người rời đi, tiểu công chúa và tiểu hoàng tử đều còn nhỏ. Hơn nữa chuyên sủng như vậy, Hoàng thượng....”

Hơi nhỏ giọng lại, sau khi do dự, Cẩm Tâm mở miệng: “Hoàng thương, thực sự không phải là phủng sát(*) sao?”

(*) Phủng nghĩa là tâng bốc, tán tụng, Phủng sát có nghĩa là tâng bốc sủng ái người ta khiến cho người ta bị người khác nhắm tới.

Tịch Nguyệt thấy Cẩm Tâm thực sự lo lắng, nhếch miệng, lúm đồng tiền như hoa.

“Phủng sát? Cần thiết phải như vậy sao? Đừng nói là không phải, cho dù thực sự là như vậy thì bổn cung cũng không sợ. Nếu như được hắn yêu thương nhưng mỗi ngày chỉ có thể nhìn hắn tận tâm chia tình yêu đó cho những người khác thì bổn cung tình nguyện làm cái người bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió kia, hưởng thụ sự tôn kính của tất cả mọi người, hưởng thụ sự sủng ái của Hoàng thượng, hưởng thụ quyền lợi vô tận trong cung.”

Cẩm Tâm thở dài: “Nhưng mà, không an toàn nha!”

Tịch Nguyệt cười: “Không an toàn? Trong cung này, không có chỗ nào là không an toàn cả. Cẩm Tâm, ngươi không hiểu đâu. Tuy những mặt khác thì Hoàng thượng có chút không tốt nhưng ta dám khẳng định trong cung này bất kỳ chuyện gì đều nằm trong lòng bàn tay của hắn. Cuộc tranh đoạt ngôi vị năm đó kịch liệt thế nào, tuy rằng ta không trải qua nhưng cũng đã từng nghe qua. Hơn nữa, ta tin tưởng nhân cách của Hoàng thượng, không cần chơi đùa loại trò chơi lập bia ngắm hay là phủng sát ấu trĩ như vậy.”

Cẩm Tâm nghe xong thì không biết nói gì.

Bất luận trong chuyện gì thì tiểu thư đều nhìn xa trông rộng hơn các nàng.

Lại nghĩ đến tiểu hoàng tử, Cẩm Tâm đề nghị: “Nếu vậy, không bằng đưa tiểu hoàng tử và tiểu công chúa đến chỗ của Thái Hậu?”

Tịch Nguyệt gật đầu, làm như vậy là đúng.

“Ngày mai bổn cung liền đi qua nói chuyện này với Thái Hậu, có điều tuy rằng ở trong cung của Thái Hậu thì cũng phải cẩn thận, ngươi gọi Thúy Văn tới đây, ta có một số chuyện muốn dặn dò nàng. Ngươi và Đào Nhi theo ta xuất cung. Chu ma ma mang theo Hạnh Nhi, Thúy Văn và Xảo Ninh đến chỗ của Thái Hậu chăm sóc tiểu chủ tử, Quả Nhi ở lại canh giữ Khánh An Cung.

Cẩm Tâm đưa ra nghi vấn của mình: “Chủ tử, nếu như Xảo Ninh cũng đi thì có khiến người ta hoài nghi thân phận của nàng ấy không?”

Tịch Nguyệt giải thích: “Không có chuyện gì. Nàng ấy vốn là Đại cung nữ bên cạnh ta, hơn nữa ba đứa bé hiện tại cũng phải ăn thêm một số đồ ăn khác, vì ba đứa bé, tất cả đều là hợp lý. Người ngoài đều biết ta và đứa bé đã ăn quen tay nghề của nàng. Nếu như quá mức cẩn thận thì trái lại có chút giấu đầu hở đuôi.

“Nô tỳ đã hiểu.”

“Mấy ngày nay ngươi theo dõi cẩn thận một chút, nếu như có người có hành động mờ ám nào thì không cần khách khí. Các nàng mới tiến cung, nghé con không sợ hổ, nói không chừng lại ngáng chân ta. Nếu có người thành thật, không trêu chọc đến Khánh An Cung thì chúng ta không cần quản, nhưng nếu như động đến chúng ta thì Thận Hình Ty là nơi tốt để cho bọn họ đặt chân.”

“Vâng.” Cẩm Tâm kiên định trả lời.

Thực ra Tịch Nguyệt cũng không muốn xuất cung đi Tế thiên cùng Hoàng Thượng. Đối với chuyện Tế thiên này, nàng hơi bài xích một chút, nhớ tới lần bất ngờ kia, nàng thực sự cảm thấy kinh hồn bạt vía.

Có điều đây cũng không phải lý do quan trọng, quan trọng nhất là ba đứa bé của nàng, ba đứa bây giờ còn nhỏ, vẫn còn rất cần mẫu thân, nàng ra ngoài, tuy rằng chỉ có 10 ngày nhưng mà nàng vẫn không yên lòng.

Không nói đến những đóa hoa ăn thịt người tâm tư ác độc kia, chỉ nói đến chuyện khoảng 10 ngày không được nhìn thấy chúng là nàng đã cảm thấy không vui rồi.

Nhưng mà Hoàng Thượng đã nói là tuyệt đối sẽ không để chúng xảy ra chuyện gì, hắn cũng đã sắp xếp người rồi.

Trước đây hắn luôn nghĩ, một mình đưa nàng ra ngoài, như vậy không tốt sao?

Cho dù trong lòng Tịch Nguyệt không muốn nhưng cuối cùng vẫn không thể từ chối.

Nghĩ đến tuy có nhiều tú nữ mới tiến cung nhưng Cảnh Đế chỉ dẫn một mình nàng đi Tế thiên, đây cũng là một loại vinh quang.

Tuy rằng nàng cũng không thiếu loại vinh quang này.

Nhưng mà bây giờ nói những chuyện này cũng đều vô ích.


Tịch Nguyệt có nhiều điều phải suy nghĩ thì những người khác sao lại không tức giận chứ?

Huệ phi vẫn ở trong phòng, xé khăn đập đồ.

Vân Lam và Vân Tuyết ở bên cạnh không ngừng khuyên can. Nơi này nhiều người nhiều miệng, chủ nhân như vậy khó tránh khỏi việc làm trò cười cho người bên ngoài.

Hơn nữa Hoàng Thượng không thích nữ tử ghen tị, chủ tử như vậy chẳng phải sẽ càng khiến Hoàng Thượng phiền chán sao?

“Rốt cuộc bổn cung có chỗ nào không bằng nàng?”

“Chủ nhân chỗ nào cũng tốt nhưng mà giữa người và người phải nói đến duyên phận. Có lẽ Hoàng thượng và Thẩm Quý phi có duyên phận đặc biệt?” Vân Lam thực sự không biết phải khuyên như thế nào.

“Ba!” Một cái bạt tai tát lên mặt Vân Lam.

Vân Lam lui lại mấy bước, gương mặt có một mảng đỏ ửng.

Vội vàng quỳ xuống: “Chủ tử thứ tội, nô tỳ lỡ miệng, xin chủ nhân tha cho nô tỳ, nô tỳ sai rồi....”

Ngón tay ngọc của Phó Cẩn Dao chỉ vào Vân Lam, mắng: “Nàng ta có duyên phận? Chẳng lẽ bổn cung và Hoàng thượng không có duyên sao? Còn ở đây nói bậy, bổn cung xé rách miệng của ngươi.”

Vân Lam không dám nhiều lời, chỉ không ngừng đập đầu nhận sai.

Nhìn dáng vẻ của nàng như vậy, dường như Phó Cẩn Dao nhớ tới cái gì, hung hăng đá một cước.

Một cước này rất mạnh, dù Phó Cẩn Dao chỉ là một cô gái yếu đuối nhưng Vân Lam vẫn bị đạp ngã lăn ra mặt đất.

Thét lên một tiếng, Vân Lam càng lo lắng.

Vân Tuyết không biết tại sao chủ tử lại tức giận như vậy.

“Đều là tiện nhân nhà ngươi, nếu không phải ngươi thì tại sao con của bổn cung lại bị mất. Nếu như không phải ngươi làm ta vấp ngã thì sao đứa bé lại bị mất, làm sao lại bị mất!” Phó Cẩn Dao thực sự đổ hết chuyện này lên người Vân Lam.

Cơ thể Vân Lam thoáng run rẩy nhưng không dám cãi lại, chỉ không ngừng đập đầu.

Vân Tuyết nghe chủ tử nhà mình nói vậy thì vội vàng khuyên can: “Chủ tử, ăn nói cẩn thận, cẩn thận tai vách mạch rừng!”

Lại liên tục khuyên nhủ hồi lâu, cuối cùng Phó Cẩn Dao cũng bình tĩnh lại, Vân Tuyết liếc mắt ra hiệu cho Vân Lam, Vân Lam vội vàng ra ngoài chuẩn bị nước. Đêm đã khuya, chủ nhân muốn tắm rửa nghỉ ngơi.

Nhưng không phải là trong lòng Vân Lam không khó chịu. Lúc trước thái y chẩn toán đứa nhỏ này không sống lâu được, chủ tử cũng tự cân nhắc hồi lâu mới quyết định ương kế tựu kế, dùng chuyện này để mưu hại Đức Phi. Vân Tuyết cứu người, nàng ở trong bóng tối âm thầm ngáng chân.

Khi đó nàng cũng hơi bất an vì chuyện này nhưng bất luận thế nào thì chủ tớ cũng khác biệt, hơn nữa nàng từ nhỏ đã đi theo chủ nhân, chủ nhân nói cái gì thì chính là cái đó.

Nàng cũng đã từng thương lượng chuyện này với Vân Tuyết, Vân Tuyết kiên trì để nàng ấy chắn đao, nàng ấy nói tuổi nàng ấy lớn hơn, những chuyện nguy hiểm nên để nàng ấy làm, nhưng mà bây giờ xem ra..... Vân Lam nhìn mặt trăng trên bầu trời, trong lòng khó chịu.

Đúng như nàng đoán, chuyện này cuối cùng vẫn trở thành một cái gai trong lòng chủ tử.

“Vân Lam, ngươi đang ở đây làm gì?” Vân Tuyết ra ngoài, nhìn thấy nàng ngơ ngác đứng ở cửa, trách mắng: “Còn không mau đi dặn dò chuẩn bị nước, lẽ nào ngươi còn muốn chủ nhân tức giận sao?”

Ngày xưa hai người cũng nói chuyện như vậy, Vân Lam nhỏ tuổi hơn Vân Tuyết, đa phần là Vân Tuyết chăm sóc cho Vân Lam, giống như đại tỷ tỷ vậy. Nhưng mà có lẽ do hôm nay không giống trước kia, lúc này nàng lại cảm thấy lời này vô cùng chói tai.

Thậm chí, thậm chí lúc trước chắn đao có phải Vân Tuyết đã sớm dự liệu rằng sẽ có ngày hôm nay hay không?

“Ta biết rồi.” Trả lời một câu giống như bình thường, Vân Lam vội vã nhanh chóng rời đi.

Vân Tuyết đứng ở sau lưng nàng không nhìn thấy nhưng mà tiểu cung nữ ở phía đối diễn lại nhìn rõ ràng gương mặt Vân Lam rất khó chịu và thất vọng, thậm chí còn có một tia cáu giận.

Đợi đến khi trời tối người yên, nửa đêm, tiểu cung nữ vừa nhìn lén lặng lẽ ra ngoài.

Nhìn ngó trái phải một lúc, nàng ta cực kỳ cảnh giác, phát hiện quả thực là an toàn thì lặng lẽ đi tới một nơi ít người qua lại nhất trong cung này.

Bước chân nhẹ nhàng không một tiếng vang.

Trong Lãnh cung không hề có người hầu hạ, có mấy người canh cửa thì cũng đã sớm giải lao từ lâu.

Nàng nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Đức phi ở trong phòng ngủ không sâu, nghe thấy tiếng vang, cảnh giác hỏi: “Ai!”

Giọng nói của nàng ta cũng không lớn, câu hỏi này cũng chỉ để thăm dò.

“Nương nương, là ta, Tiểu Như.”

Vừa nghe thanh âm của người kia, Đức phi vội vàng đứng lên, nàng ta cũng không thắp nến, đi tới bên cạnh người kia, dựa vào ánh trăng để nhìn, quả thực là Tiểu Như.

“Sao ngươi lại đến đây?”

Thái độ của Tiểu Như cực kỳ cung kính: “Nương nương, hôm nay nô tỳ nghe được một tin.”

Dường như từ khi vào Lãnh Cung thì Đức Phi trầm ổn hơn lúc trước: “Chuyện gì?”

Cũng không có gì đáng để vui mừng, bây giờ nàng đã rất khó có cơ hội thoát thân, từ khi nàng tiến vào Lãnh Cung thì cũng đã tỉ mỉ suy nghĩ tất cả những chuyện đã xảy ra, cuối cùng lại phát hiện thì ra mình cũng cho người bên ngoài rất nhiều cơ hội.

Hơn nữa, nói khó nghe thì chính là vì mình nóng vội nên mới cho người khác cơ hội lợi dụng mình, nếu không phải là như vậy thì tại sao Đại cung nữ bên người nàng lại nhận tội, còn nói nàng cố ý tính kế An Tiệp dư. Nghĩ lại, tính toán của mình đã lọt vào mắt người khác rồi.

Người ta không chỉ lợi dụng nàng, thậm chí còn dội nước bẩn lên người nàng,

Bây giờ trong cung này, người nàng hoài nghi nhất, một người là Huệ phi Phó Cẩn Dao, mà người còn lại chính là Bạch Du Nhiên lúc trước đại nạn không chết.

Phó Cẩn Dao và nàng từ trước đến giờ không hợp nhau, Bạch Du Nhiên cũng coi như là có thù oán với nàng. Lúc trước đúng là nàng sắp xếp người hại Bạch Du Nhiên, ai ngờ cuối cùng nàng ta vẫn mạng lớn, hơn nữa vì nàng ta quá cẩn thận nên mới không thể loại bỏ hai mẹ con nàng ta.

“Ngươi có phát hiện lớn gì?”