Chương 126: Chương 123

Từ khi Tịch Nguyệt bắt đầu sinh đến thuận lợi sinh ra, Cảnh đế vẫn luôn lo lắng chờ đợi, bản thân hắn cũng không biết bao lâu nhưng thời gian lâu như vậy, hắn vẫn cứ không nghe thấy Tiểu Nguyệt Nhi yếu ớt của hắn hô to tan nát cõi lòng.

Còn nhớ vào lúc Đức Phi sinh chính là kêu đến cuồng loạn.

Lai Hỉ vẫn luôn đứng ở cửa nhìn xung quanh, bên kia âm thanh nhỏ đương nhiên là bên này không nghe thấy.

Không quan tâm các nương nương này muốn cái gì, hoàng thượng lại lo lắng ngóng trông Thuần Chiêu Nghi có thể sinh suông sẻ thuận lợi.

Xa xa thấy Hạnh nhi cô nương bên cạnh Thuần Chiêu Nghi ôm em bé ra ngoài, Lai Hỉ vội vàng báo tin vui: “Hoàng thượng, sinh rồi sinh rồi, nương nương đã thuận lợi sinh rồi.”

Lại Hỉ vừa nhìn, phía sau lại đi theo hai ma ma, ba cái tã lót nho nhỏ.

Lai Hỉ nói chuyện đã có chút nói lắp: “Này, Chiêu Nghi nương nương sinh chính là,.. là ba bào thai.”

Cảnh đế nghe xong lời ấy liền đứng lên, lại nghe nói là ba bào thai, lại ngớ ra ở chỗ đó.

Bộ dáng không thể tin được.

Vào thời gian hắn đờ ra, Hạnh nhi đã hợp tác với hai ma ma ôm ba tiểu chủ nhân vào cửa.

Ba người đều nói lời may mắn, vào lúc này Cảnh đế mới biết, Tịch Nguyệt sinh một Tiểu công chúa, hai tiểu Hoàng tử. Tuy rằng đây xem như là đủ tháng, thế nhưng rốt cuộc là ba bào thai, ba đứa nhóc đều là nho nhỏ.

“Thật nhỏ.”

Cảnh đế nhìn ba tiểu bất điểm này, than thở.

Bên cạnh, phi tần cũng hiểu chuyện, thấy thế vội vàng khen ngợi may mắn.

“Thân thể chủ nhà ngươi như thế nào?”

Hạnh nhi trả lời: “Chủ nhân bởi vì dùng sức quá mức nên đã ngất đi, có điều đã kiểm tra cẩn thận, cũng không đáng ngại. Có lẽ là quá mệt mỏi.”

Cảnh đế đánh giá ba đứa bé, ba đứa bé đều nhắm mắt lại, xem ra rất mềm mại.

“Đứa nào là Tiểu công chúa?” Đứa bé vừa ra đời đương nhiên là không nhìn ra nam nữ.

Hạnh nhi bèn vội vàng đưa đứa bé tự mình ôm tới gần, Cảnh đế đưa tay liền muốn đón lấy, Hạnh nhi lại không dám.

Run run rẩy rẩy: “Hoàng, hoàng thượng. Tiểu công chúa còn …còn quá nhỏ, thân thể cũng yếu. Ngài...” Ngài biết ôm sao?

Nhưng lời này, nàng thật sự là không có cách nào nói đâu!

Lai Hỉ bên cạnh cũng nhìn ra nàng khó xử, giúp đỡ nói chuyện.

“Chủ nhân, Tiểu công chúa còn nhỏ, qua lại đổi tay như thế sợ rằng cũng dễ thức tỉnh.”

Cảnh đế lườm hắn một cái, lại trừng Hạnh nhi một chút: “Đưa cho trẫm.”

Lời này nói đúng là như chặt đinh chém sắt.

Hạnh Nhi không có cách nào, chỉ có thể đưa tiểu chủ nhân cho Cảnh đế, lúc này trong lòng loạn tùng phèo. Làm sao Hoàng thượng ôm đứa nhỏ chứ.

Mà các vị phi tần lại không ngờ, ba đứa bé này, hoàng thượng lại chủ động ôm Tiểu công chúa.

Chẳng lẽ, hoàng thượng muốn một đứa con gái là thật, muốn một Tiểu công chúa?

Cảnh đế thật sự không biết ôm con, tư thế hắn ôm dường như là vô cùng làm người không thoải mái. Cô nhóc bẹp miệng, có điều lại không khóc.

Cứ nhìn đứa bé như vậy, một lúc lâu, Cảnh đế lại sẽ chuyển ánh mắt qua trên người hai đứa con trai khác, ba đứa bé to nhỏ xấp xỉ. Tướng mạo cũng gần giống nhau, cũng không thể nhìn ra cái gì.

“Rầm rập” tiếng bước chân truyền đến.

Có lẽ ở trong cung này người có thể tùy ý chạy nhanh như vậy cũng chỉ có hai tiểu Hoàng tử thôi.

Đúng như dự đoán, chính là hai đứa bé này, hai đứa mới học xong từ thượng thư phòng.

Nghe nói Thuần Chiêu Nghi đang sinh thì hai đứa bèn chạy tới. Đối với chuyện này, Nghiêm Gia đương nhiên là không có cảm xúc sâu như Nghiêm Vũ.

Tuy là hắn nhỏ, nhưng hắn cũng hiểu được, sinh con này sẽ chết người.

Thở hồng hộc chạy tới, chính là thấy ba cái tã lót nho nhỏ, hai đứa đều có chút giật mình, hai mặt nhìn nhau.

“Làm sao các con qua đây?” Cảnh đế nhìn hai đứa con trai chạy tới rồi hỏi.

Nghiêm Gia là chuyển tới ở Tuệ Từ cung sau, mà Đức Phi lại xảy ra chuyện như vậy, hắn đã không phải cái gì cũng không hiểu. Không biết sao, từ đó hắn cũng trở nên nhát gan hơn một chút.

Lại vì Nghiêm Vũ xấp xỉ với tuổi hắn, lại là anh em, chính là bắt đầu ỷ lại vào Nghiêm Vũ. Lúc này lại là như thế, Nghiêm Gia thấy mặt Cảnh đế không hề cảm xúc hỏi chuyện, tiềm thức hắn bèn kéo góc áo Nghiêm Vũ.

Mà Cảnh đế tất nhiên là sẽ không bỏ qua loại mờ ám này của hai đứa.

Nghiêm Vũ tự nhiên cũng có chút sợ, nuốt nước miếng một cái, hắn làm như cố lấy dũng khí.

“Gặp qua phụ hoàng. Chúng con, chúng con đến xem tiểu muội muội.” Lời này đáp đến đúng là nhanh.

Cảnh đế nhếch lên khóe miệng: “Lại đây.”

Ế?

Hai đứa nhóc liếc mắt nhìn nhau, có điều cuối cùng là không địch lại phụ hoàng mê hoặc như vậy.

“Đến, đây chính là tiểu muội muội các con.” Cảnh đế bèn ngồi xổm xuống, hai nhóc con vội vã vây lại.

Hai đứa đều hiếm thấy phụ hoàng của mình như vậy, có chút kích động.

Lại nhìn tiểu bất điểm kia, lông mày nho nhỏ, mũi nho nhỏ, miệng nho nhỏ, chỗ nào cũng nho nhỏ.

Nghiêm Vũ đưa tay ra muốn chạm vào, nhưng trong lòng hình như lại cực kỳ thấp thỏm, tay nhỏ cứ đặt ở giữa không trung như thế.

Nụ cười của Cảnh đế lại hơi lớn: “Đến, sờ sờ muội muội, có điều phải nhẹ nhàng.”

Nghiêm Vũ bèn vội vàng gật đầu, tay nhỏ nhẹ nhàng chạm vào hai má tiểu muội muội. Chỉ một tý như thế, vội vã lấy ra.

Tiểu muội muội thật mềm.

Nghiêm Gia bên cạnh nhìn ca ca đụng vào, cũng tha thiết mong chờ nhìn: “Con có thể, có thể không?”

Cảnh đế gật đầu.

Không thể chờ đợi được nữa!

Ừ, thật mềm, rất mềm...rất mềm!

“Tiểu muội muội thật đáng yêu.”

“Còn có hai tiểu đệ đệ. Sau đó Vũ Nhi và Gia Nhi đều là đại ca ca.” Cảnh đế hiếm khi thấy dịu dàng như vậy, đừng nói hai đứa bé mà phi tần ở đây cũng cảm thấy được dịu dàng gợi tình kia.

Hai nhóc con lại đến nhìn đôi song sinh kia.

Xem xong lại nhìn Tiểu công chúa, phát biểu cảm xúc: “Ba người bọn nhỏ thật giống.”

Lai Hỉ ở bên cạnh cười: “Ba bào thai, tất nhiên là như vậy.”

Nghiêm Vũ nhìn Lai Hỉ, lại nhìn Cảnh đế, chần chờ hỏi: “Chúng con, lúc chúng con mới vừa sinh ra cũng nhỏ như vậy sao?”

Cảnh đế trả đứa bé lại cho Hạnh nhi, Hạnh nhi tiếp nhận đứa bé, nỗi lòng luôn lo lắng cuối cùng cũng coi như là thả xuống.

Xoa xoa đầu Nghiêm Vũ: “Đúng đấy, cũng nhỏ như vậy.”

Dường như là rất yêu thích cảm giác phụ hoàng xoa xoa đầu mình, Nghiêm Vũ híp híp mắt, vẻ mặt kia đúng là vô cùng giống với Cảnh đế.

Nhìn hai đứa con trai khoẻ mạnh kháu khỉnh này, lại nhìn ba đứa nhóc trong tã lót, Cảnh đế đúng là nở nụ cười phát ra từ thật lòng.

“Lai Hỉ, truyền trẫm ý chỉ, Thuần Chiêu Nghi hiền lương thục đức rất được lòng trẫm. Bây giờ sinh hạ ba bào thai Long Phượng càng là niềm vui của hoàng thất. Đặc biệt tấn phong là tòng nhất phẩm quý phi.”

Lời vừa nói ra, phi tần ở đây hoàn toàn kinh hãi.

Các nàng đương nhiên là nghĩ tới Thuần Chiêu Nghi này sẽ tấn phong, nhưng vượt qua hai cấp, trực tiếp từ Chiêu Nghi phong thành Quý phi đứng đầu tứ phi, đây là cao quý cỡ nào.

Ngoại trừ hoàng hậu và Hoàng quý phi, nàng chính là cao nhất trong phi tần hậu cung này.

Mà bây giờ hai vị trí này đều trống không.

Cho dù Tề phi luôn luôn thận trọng giỏi về ẩn nhẫn cũng đổi sắc mặt, mà Huệ phi cắn môi đứng ở nơi đó càng là kinh ngạc quá sức.

Cô gái mới vừa qua sinh sản thì không thể thăm viếng, Cảnh đế cũng không phá hoại quy củ, biết Thẩm Tịch Nguyệt không sao mà lại đã gặp ba đứa bé, bèn gật đầu: “Mấy người các ngươi ôm đứa bé đến chỗ Thái hậu. Vũ Nhi Gia Nhi cũng theo về.”

Lai Hỉ gật đầu với tâm phúc phía sau, tiểu thái giám bèn dẫn đường ở phía trước.

Quay đầu lại liếc mắt nhìn những phi tần này, tâm tình Cảnh đế dường như không tệ: “Các ngươi cũng giải tán tất cả đi, không cần đợi ở chỗ này. Dù chờ ở chỗ này, cũng không giúp đỡ được gì. Lai Hỉ, khởi giá!”

Theo Cảnh đế rời đi, những phi tần này cũng mặt ủ mày chau từng người từng người rời đi theo.

Vào lúc này bảo các nàng cười mà hoàng thượng lại không ở đây, các nàng thật sự là không cười nổi.

Thẩm Tịch Nguyệt bình an sinh ra đứa bé, hơn nữa còn là ba bào thai.

Hoàng thượng tấn nàng làm quý phi, sau đó, sau đó ở đâu còn có Thuần Chiêu Nghi gì, đây chính là Thẩm quý phi.

Tĩnh Tiệp dư Bạch Du Nhiên dẫn cung nữ thiếp thân theo bên cạnh hồi cung.

Thấy trước sau không người, tiểu cung nữ trầm thấp mở miệng: “Chủ nhân. Bây giờ Thẩm quý phi này bình an sinh ra đứa bé. Chúng ta đúng là phải đưa chút lễ vật gì?”

Hai chữ “Lễ vật” này, âm rất nặng.

Bạch Du Nhiên trừng nàng ta một chút: “Đương nhiên là phải chuẩn bị lễ vật, có điều đúng là cần ta xem qua. Ngươi cũng không cần phỏng đoán lung tung tâm ý của ta.”

Cung nữ đáp: “Nô tỳ hiểu. Là nô tỳ nghĩ quá nhiều.”

“Ban đầu ngươi tiến cung chính là đi theo bên cạnh ta, nhưng hiện tại còn lỗ mãng như vậy, có một số việc vạn không thể làm quá mức, cũng phải xem xét thời thế. Bây giờ danh tiếng Thẩm quý phi đang mạnh mẽ, hơn nữa ngươi xem tư thế sinh sản kia, nếu như không có bút tích của hoàng thượng thì như thế nào ta cũng không tin. Chúng ta yên phận, tội gì trêu chọc nàng ta. Từ đầu đến cuối, ta cũng không muốn ầm ĩ trở mặt với nàng ta.”

Bạch Du Nhiên vừa đi vừa nói, âm thanh rất thấp, có điều bốn phía trống trải ngược lại cũng đúng là an toàn.

“Nô tỳ rõ rồi.”

Bạch Du Nhiên thoáng nhếch lên một nụ cười: “Vô duyên vô cớ, lẽ nào ta múôn hại người sao. Có thể Bạch Tiểu Điệp đáng chết, ta chỉ là mượn lực đả lực thôi. Bây giờ như vậy chính là rất tốt. Ta cứ yên phận bảo vệ con của ta.”

Tuy nàng không tự mình ra tay, có điều lại hiểu phương pháp mượn lực đả lực tốt này, càng biết rõ nhược điểm trên tính cách của Bạch Tiểu Điệp. Đúng như dự đoán, mấy lần đều chiếm được hiệu quả tốt.

Tuy nhiên chính là bởi vậy, nàng đã có chút dẫn đến hoàng thượng nghi ngờ, tuy rằng hoàng thượng nhìn như dịu dàng đa tình đối với người, nhưng Bạch Du Nhiên nàng cũng không phải là một người chờ mong ái tình, nàng cũng có chút phân tích đối với Cảnh đế này.

Ngày đó nàng rắc xuống bột tan kia, vốn là để cho hoàng thượng càng thêm coi trọng cái thai của mình, ai ngờ Đức Phi và An tu nghi lại bị trúng chiêu.

Nàng biết An tu nghi này vẫn luôn điều tra việc ngày đó.

Nàng ta tuyệt đối không tin cái kết luận kia.

Cũng may nhờ Đức Phi phạm tội, nếu không, sao nàng có thể lợi dụng Đại cung nữ tín nhiệm bên cạnh Đức Phi đổ tội việc này đến trên người nàng ta?

Nở nụ cười, Bạch Du Nhiên hài lòng thầm nghĩ: lại không phải bật ra từ trong khe đá, cho dù trung thành thì người này cũng có cha mẹ chị em.

Đức Phi, ngươi đúng là quá mức tự phụ đấy!

Cho rằng qua chuyện này, An tu nghi cũng sẽ không tiếp tục nhìn chằm chằm nàng. Có điều, tai họa lúc mình sinh quả thật Đức Phi và An tu nghi không trốn khỏi, chỉ là không biết được là người nào gây nên?

Không có quan hệ, hết thảy đều không có quan hệ, nàng sẽ tra được, nếu để cho nàng biết được chân tướng sự thực.

Nắm chặt nắm đấm, nàng nhất định khiến người kia trả lại gấp trăm lần ngàn lần.

“Nên điều tra, không thể ngừng, có điều nhớ kỹ hết sức cẩn thận.”

“Nô tỳ rõ ràng, chủ nhân yên tâm đi.”