Huyết dịch của Lý Mãnh sôi trào lên, hưng phấn nói:
- Lực lượng thật mạnh, tiếp tục.
Nói xong hắn vận chuyển công pháp trong cơ thể, một luồng lực lượng càng cường đại hơn truyền đến hai cánh tay của hắn, vung vẩy cự chùy nặng đến hơn trăm cân quay người lấy lưng làm trục, lại một lần nữa đánh ra một chuỳ.
Một kích này bởi vì mang theo lực quán tính, chẳng những lực lượng càng lớn mà tốc độ càng nhanh, phát ra tiếng rít chói tai cùng với tàn ảnh trong nháy mắt xuất hiện trên đỉnh đầu của Trần Sở.
Chỉ là lần này, Trần Sở lại không tiếp tục cứng rắn như trước nữa, chỉ thấy bóng dáng của hắn hơi lóe lên rồi biến mất tại chỗ.
Ầm!
Trọng chuỳ mang theo lực lượng vượt qua hơn một ngàn cân nện lên trên sàn đấu, lực lượng cuồng bạo làm cho những tảng đá cứng rắn phía dưới trong nháy mắt vỡ vụn, vô số mảnh đá nhỏ bé tung tóe ra xung quanh.
Keng!
Trần Sở xuất hiện bên cạnh Lý Mãnh, ngang đao chém một cái, lại bị hắn thuận thế dùng cán đập ngăn lại.
Nhưng ngay lúc đó, vẻ mặt Lý Mãnh đã thay đổi, bởi vì một đao kia trong nháy mắt hắn ngăn cản, Trần Sở đã xoay tay kéo ngược lại, lưỡi đao sắc bén theo đó vạch về phía bàn tay của hắn.
Lý Mãnh vội vàng buông tay, nhưng đang quay người tránh né phạm vi công kích của đao trực tiếp thì hắn lại đá một cước vào chính giữa thanh đao.
Sức mạnh cường đại bị thanh búa bổ xuống làm trung tâm quét ngang, hắn muốn bức lui quyền tấn công của Trần Sở, nhưng Trần Sở lại trực tiếp chém xuống một đao bá đạo.
Dưới ánh lửa bắn ra bốn phía, khóe miệng Trần Sở hơi nhếch lên.
Ngươi thua.
Oành!
Mặt đất bị chấn động, Trần Sở giậm chân xông lên, thanh đao dài hai mét trong tay đâm xuyên không khí, ánh đao lóe lên xuất hiện ở bên ngoài ba mét trước ngực Lý Mãnh.
Lý Mãnh nhìn thấy mũi đao đột nhiên đứng ở trước ngực, còn có chút không phản ứng lại.
Trần Sở chậm rãi thu đao, mỉm cười nói:
- Cảm ơn.
- Thật là lợi hại.
Lý Mãnh chậm rãi thở ra một hơi, tiếp theo sảng khoái nhận thua, nhặt lên trọng chùy rồi dứt khoát nhảy xuống sàn đấu.
- Học sinh Trần Sở chiến thắng ở sàn đấu số 49, có cần nghỉ ngơi hay không?
- Phải rồi.
Lần này, Trần Sở không lựa chọn liên tục thi đấu nữa, hắn thu đao đứng đó, trong lúc cơ thể hắn đang sôi sục khí huyết thì hắn lại nhìn thu hoạch từ cuộc chiến vừa rồi.
Thực lực của Lý Mãnh thật ra rất mạnh, dưới tình huống vung vẩy vũ khí hạng nặng, thậm chí lực lượng chính diện còn không dưới hắn.
Chỉ có điều rất đáng tiếc là trận đầu đã gặp phải lực lượng bạo phát tương đương, phản ứng càng nhanh hơn, thực lực tổng hợp mạnh hơn Trần Sở.
Đồng thời hắn vừa mới xuất chiêu đã bị Trần Sở dùng lực phá vỡ tiết tấu.
Nếu không, một khi chờ hắn vung búa tạ, mượn quán tính và chùy pháp súc thế tới, cho dù là Trần Sở muốn đánh bại hắn cũng phải đợi sau mười chiêu.
Trần Sở nghỉ ngơi một hồi, bắt đầu trận chiến thứ ba.
Đối thủ là một thiếu niên đeo kính mắt, thực lực... Trực tiếp bị một đao bá đạo của Trần Sở chém bay vũ khí, hù hắn sợ hãi vội vã hô to nhận thua.
Trận chiến thứ tư bắt đầu, đối thủ lần này là một cô gái đáng yêu, trên đầu mang theo đồ trang sức xinh đẹp, vũ khí là tế kiếm dáng vẻ dài một thước rưỡi.
Tiếp đó... Chỉ là ba đao nhanh như chớp, thiếu nữ đáng yêu này đã bị khí thế cuồng bạo của Trần Sở chém khóc.
Nữ sinh ô ô ô hô hào: Đừng đánh nữa, ném thanh kiếm xuống rồi nhảy xuống sàn đấu, nhìn thấy Trần Sở cũng có chút xấu hổ, cảm giác hắn có phải ra tay nặng hơn hay không?
Đối thủ của trận thứ năm là một học sinh mới bước vào Trúc Cơ của tháng trước, mới chạm vào tầng một công pháp, Trần Sở trực tiếp một đao đánh bay người mang theo vũ khí cách xa mấy mét.
Một đao bá đạo như vậy, trực tiếp hù doạ nam sinh kia vội vã nhận thua.
Mãi đến trận thứ sáu, đối thủ mới hơi mạnh hơn một chút.
Lần này vẫn là một nữ sinh, sau khi lên đài nàng liền cao ngạo, giống như ai cũng nợ nàng mấy vạn đồng tiền, sử dụng vũ khí giống như Trần Sở.
Thiếu nữ không nói nhảm, hình như Trần Sở không xứng biết tên của nàng, bóng dáng cô lóe lên, mang theo tàn ảnh trong nháy mắt xuất hiện ở bên cạnh Trần Sở.
Thật nhanh!
Tốc độ này đã vượt qua Nhất Trọng Thiên, Trần Sở cũng hơi giật mình.
Keng!
Trần Sở dùng ngang đao đỡ được một đao bên trái, song đao va vào nhau trong nháy mắt tia lửa tung tóe.
Nhưng vẻ mặt của nữ sinh kia lập tức biến đổi, bị lực lượng cuồng bạo trên đao đẩy lui.
Thời gian ở Nhất Trọng Thiên, đặc tính của công pháp Chân Võ là chủ yếu tu luyện lực lượng, như vậy lực lượng sẽ cuồng bạo uy mãnh gấp mấy lần, nhanh nhẹn tốc độ, đi theo con đường lấy lực thủ thắng.
Mà đặc tính công pháp chú trọng vào thời gian nhanh nhẹn của thân pháp, tốc độ bạo phát sẽ vượt xa đồng cấp, đồng thời thân pháp linh mẫn, nhưng lực lượng lại không sánh được người tu luyện có sưc mạnh.
Về phần Lâm Tuyết là người chuyên tu kiếm pháp, kiếm chiêu sắc bén cường đại, chiêu thức tinh diệu, nhưng lực lượng và tốc độ bạo phát thì bình thường hơn rất nhiều.