Chương 56: Thú Trọng Giáp

Thể phân thân: Thú Trọng Giáp Lục Giác.

Cấp độ: Thú biến dị cấp thấp tiến hoá thành sinh vật Siêu Phàm hai lần, thể trưởng thành thành niên cực hạn ba mét.

Thiên phú: Lực lượng của cơ bắp và khung xương cường đại, có thể bộc phát ra lực lượng gấp trăm lần của bản thân.

Ngoại trừ cấu tạo đặc biệt của lớp phòng ngự, lớp vỏ bên ngoài cứng rắn dày gấp trăm lần lớp phòng ngự trọng áp, lớp vỏ bên ngoài yếu kém thì lực phòng ngự có thể giảm xuống một chút.

Điểm tiến hoá: 0/300

- Bốn đại thuộc tính đều tăng lên 30 điểm, tương đương với cường hóa gấp ba thể chất người thường, thuộc tính đơn nhất thậm chí đã vượt qua một tầng cực hạn.

Ánh mắt Trần Sở đảo qua biến hóa thuộc tính của mình, sau đó chú ý đến số liệu của phân thân phía dưới.

Tên của phân thân biến thành Thú Trọng Giáp Lục Giác, đã hoàn toàn không liên quan đến cá cóc, thú biến dị đẳng cấp thấp, hình thể trưởng thành cực hạn ba mét.

Nhưng những điều này cũng không quan trọng, điều khiến cho đôi mắt Trần Sở sáng lên chính là thiên phú phòng ngự phía dưới.

- Quả nhiên giống như mình nghĩ, lần này lại thu được một loại thiên phú.

Trên mặt Trần Sở lộ ra nụ cười.

Phòng ngự với thể tích gấp trăm lần, cộng thêm thiên phú lực lượng đủ để bộc phát ra gấp trăm lần, lúc này phân thân phóng ra chỉ cần cẩn thận một chút, an toàn đã không có vấn đề.

Trần Sở nhìn xong sự thay đổi của thuộc tính một cách tỉ mỉ, mới thu hồi thuộc tính giao diện, nhìn về phía phân thân trọng giáp trên mặt đất.

Lúc này, thân của phân thân vẫn dài bảy mươi cm, thân giống như lần đầu tiên tiến hóa, không có thay đổi, nhưng mật độ và thể trọng lại tăng lên mấy lần, đồng thời càng ngày càng nặng.

Toàn thân đều được bao phủ bởi một bộ giáp màu đen, bao gồm cả phần bụng, đặc biệt là phần lưng, giống như từng khối áo giáp được lắp ráp lại.

Ngay cả phần đuôi kéo dài từ đầu đến đuôi cũng được tăng lên, bao gồm cả gần nửa phần đuôi chiếm cứ thân thể cũng bị vòng ngoài màu đen bao trùm.

Dưới sự tiến hóa, bốn chân trở nên cường tráng và mạnh mẽ hơn, đồng thời cũng bị một chút mảnh vảy nhỏ bao phủ, chân sắc bén như cây dao nhỏ.

Cái đầu vốn dày rộng cũng bị lớp vỏ xương màu đen bao trùm, thậm chí vị trí mắt còn có xương lông mày nhô ra bảo vệ, giống như đội mũ giáp.

Ngoài ra, trên dưới hàm cốt càng tiến hóa càng hướng về phía trước xông ra, lộ ra hai hàng răng sắc bén, thậm chí còn sinh ra trên dưới bốn cái răng nanh.

Mà hai bên đầu ba cặp cánh như cánh nhỏ cũng hoàn toàn biến thành chất sừng cứng rắn, màu sắc càng đỏ tươi như máu, làm cho chính giữa phụ trợ có chút dữ tợn.

Lúc này, phân thân của thú Lục Giác nhìn sơ qua chính là một con biến thú biến dị hung ác, rất khó tưởng tượng ban đầu nó chỉ là một con cá cóc nhỏ như bàn tay.

Lúc này, dưới lầu truyền đến tiếng mở cửa.

Trần Hổ nhìn thấy ba lô trên ghế sô pha, hô lên với trên lầu:

- Anh, em trở về rồi.

Trên lầu, Trần Sở hô với phía dưới:

- Ừm, hôm nay có việc nên đi sớm một chút, em đi nấu ăn trước đi, anh phải đi ra ngoài một chuyến.

- A.

Trần Sở thuận miệng đuổi Trần Hổ, lật giở trong tủ quần áo, tìm ra một cái ba lô hai vai, sau đó hắn dùng ý thức khống chế Thú Trọng Giáp cẩn thận từng li từng tí bò vào.

Trần Sở khống chế Thú Trọng Giáp đi vào, mới kéo kéo, nắm lấy móc treo nhấc lên, sau đó cảm giác trên tay trầm xuống, móc treo phát ra âm thanh không chịu nổi gánh nặng.

Dựa vào xúc cảm, Trần Sở dự tính Thú Trọng Giáp nặng ít nhất hơn tám mươi cân, nặng nề kinh người.

Nhưng chút trọng lượng này đối với thể chất trung bình vượt qua người bình thường gấp năm lần thì hắn cũng không tính là gì.

Hắn cẩn thận từng li từng tí ôm lấy ba lô, tránh Thú Trọng Giáp làm hư ba lô của Trần Sở ra ngoài, sau đó mang lên người, rồi đi ra khỏi bờ sông cách đó mấy trăm mét.

Dựa theo cách bình thường, loại hành động phóng sinh biến thú biến dị như hắn có lẽ ra ngoài vào lúc nửa đêm, lén lút, như vậy mới phù hợp với không khí.

Sau đó, khi hắn trở về vào buổi tối, gặp lại một chút chuyện bất ngờ, xảy ra chuyện khác, ví dụ như tới anh hùng cứu mỹ nhân thì càng phù hợp với con đường của hắn hơn.

Trong đầu hắn hiện lên những suy nghĩ miên man, chỉ trong chốc lát hắn đã đi tới bên cạnh bờ sông, đi dọc theo đê xuống phía dưới.

Trần Sở nhìn xung quanh một chút, không có người, rất tốt, hắn trực tiếp bỏ túi đeo lưng xuống, mở khoá kéo ra, trong tiếng xào xạc, thú biến dị màu đen theo cỏ dại tiến vào trong sông.

Ùng ọc ọc!

Phun ra mấy cái bọt khí, Thú Trọng Giáp lập tức bơi ra khỏi đáy nước.

Ngay sau đó, một hình ảnh khác dưới nước lập tức xuất hiện trong mắt Trần Sở.

Ở góc nhìn của Thú Trọng Giáp, tầm nhìn xung quanh thoáng cái trở nên mơ hồ, hơn hai mét nước sâu, mượn ánh mặt trời có thể nhìn thấy phạm vi hơn mười mét.