Chương 43: Đứa Trẻ 16 Tuổi, Biết Cái Gì Là Thích Chứ?

Thú dị biến, là tên gọi chung của chính phủ đối với những sinh vật biến dị kia, không chỉ đơn thuần là chỉ những sinh vật to lớn như hổ hay sư tử.

Mấy chục năm qua, một vài động vật trùng độc đã biến dị thành một giống loài khác, nắm giữ năng lực quỷ dị, đột nhiên tập kích khiến cho rất nhiều Người Tu Luyện đều không chuẩn bị kịp.

Đây cũng là nguyên nhân khiến cho Trần Sở lựa chọn môn đao pháp này, truy cầu lực lượng cường đại là điều kiện sống sót tiên quyết.

Hắn đặc biệt tu luyện loại đao pháp này, nhưng có rất ít học sinh lựa chọn tu luyện, nguyên nhân là Nhập Môn yêu cầu cực cao, cần phải có tinh thần nhận biết vượt qua người bình thường.

Trần Sở dám tu luyện, ngoại trừ tự nhận là thiên phú lực lượng tinh thần cũng được, chủ yếu vẫn là đặc tính cố định mức độ thuần thục của giao diện thuộc tính.

Chỉ cần hắn có thể thành công tiến vào trạng thái Tâm Nhãn một lần, vậy thì có thể tiến vào bất cứ lúc nào.

Thế nhưng…

Giữa trưa, Trần Sở đã yên tĩnh đứng hai tiếng đồng hồ mở mắt ra, trên mặt lộ ra nụ cười khổ, thất bại rồi.

Thế nhưng kết quả này đã nằm trong dự đoán của hắn từ lâu rồi, hắn không nghĩ đến bản thân có thể tiến vào trạng thái Tâm Nhãn trong lần đầu tiên, nhưng một lần không được thì hai lần, ba lần, cũng không vội.

…..

- Đám người các em, đừng từ sáng đến tối đều là tu luyện chứ, các em vẫn là học sinh cấp ba mà, tuần sau là kiểm tra cuối tháng rồi, các em chăm chỉ hơn một chút.

- Cho dù thiên phú của các em cũng không tệ, sau này sẽ đi trên con đường tu luyện, vậy thì đó cũng là sau này, ít nhất thì học kỳ này các em vẫn là học sinh khối Văn Hóa.

Thứ sáu, trong phòng học lớp 3, Trần Kỳ đứng ở trên bục giảng có chút không thoải mái mà nói ra.

Hôm nay, tất cả học sinh đều có mặt, cho dù là Trần Sở hay đám người Lâm Tuyết, bởi vì hôm qua tất cả mọi người đều đã nhận được thông báo của chủ nhiệm lớp, không dám không đến.

Đừng nhìn thấy bọn họ đều tu luyện Chân Võ, nhưng đối mặt với vị chủ nhiệm lớp Trần Kỳ này vẫn là không dám thất lễ.

Nguyên nhân rất đơn giản, chủ nhiệm lớp của bọn họ rất mạnh, về phần mạnh bao nhiêu thì Trần Sở cũng không biết rõ, ngược lại đều là nghe Hạ Hữu Huy nói.

- Đã sắp một tháng rồi, cảm thấy thời gian trôi qua thật là nhanh, đúng không A Sở?

Trong lúc nghỉ ngơi của lớp học, Hạ Hữu Huy dựa vào ghế mà cảm thán nói.

Trần Sở khẽ gật đầu:

- Đúng vậy.

Đảo mắt một cái thì hắn đã tu luyện Chân Võ được hơn một tuần rồi, mỗi ngày không phải là tu luyện Long Tự Công thì chính là tu luyện đao pháp, ngay cả trước khi đi ngủ vào buổi tối thì cũng phải tu luyện một chút.

Trong tình huống bận rộn lại phong phú này, căn bản là không cảm thấy thời gian đang trôi qua.

Đồng thời trong khoảng thời gian này, trong lớp học liên tục có mấy bạn học đã thành công bước vào Trúc Cơ.

Nhưng vô cùng đáng tiếc, thiên phú của những bạn học này đúng là có hơi kém một chút, chỉ có một người trong thời gian Trúc Cơ đã đạt đến cánh cửa của Nhất Trọng Thiên, mấy người khác thì vẫn đang còn cố gắng tu luyện.

Ngoại trừ chuyện đó ra, hơn 25 người còn lại trong lớp cũng không thành công bước vào Trúc Cơ.

Những học sinh này đa phần đều đã bỏ đi, chỉ còn lại một vài người vẫn không cam tâm, muốn đột phá trong tuần lễ cuối cùng, trên hai đầu lông mày cũng đều đã lộ ra vẻ nôn nóng cấp bách.

So sánh với nhau, những học sinh đã đột phá kia thì đều lộ ra vẻ thờ ơ, không còn áp lực của lúc ban đầu.

Lúc này, Hạ Hữu Huy hỏi:

- A Sở, ngày mai là thứ bảy, cậu có sắp xếp gì không?

- Có sắp xếp gì chứ? Đương nhiên là tiếp tục tu luyện rồi.

Trần Sở kỳ lạ mà nhìn qua hắn.

- Tôi biết ngay là cậu sẽ nói như thế mà.

Hạ Hữu Huy nâng trán:

- A Sở, chúng ta là học sinh cấp ba, hơn nữa hiện tại đã hoàn toàn bước vào Trúc Cơ, không cần thiết phải trải qua ngày tháng vất vả khổ cực như thế đâu.

- Chẳng lẽ cậu không muốn sống một đời thanh xuân đáng nhớ sao? Mấy ngày nghỉ thì đi dạo phố, cùng nhau đi xem phim, uống trà sữa với mấy bạn học nữ xinh đẹp?

Nói xong, Hạ Hữu Huy lại liếc mắt ra hiệu với Trần Sở, chỉ nhìn thấy ở phía không xa, Lạc Phi thanh thuần xinh đẹp đang hơi cúi đầu nói chuyện cùng với Lý Văn Văn. Rất rõ ràng, Hạ Hữu Huy là ra hiệu cho Trần Sở ngày mai hẹn Lạc Phi ra ngoài đi chơi.

Hắn nhìn thấy khí chất tuấn tú của Trần Sở, Lạc Phi thanh thuần xinh đẹp, lại cộng thêm quan hệ ở trên lớp của hai người cũng không tệ, hoàn toàn là một đôi kim đồng ngọc nữ.

Xem như là bạn bè tốt, anh em tốt, đương nhiên là muốn làm mối.

Trần Sở không nhịn được lắc đầu đối với chuyện này:

- Không hứng thú.

Đứa trẻ 16 tuổi, biết cái gì là thích chứ?

Không biết trên thế giới này cái gì cũng đều là giả, chỉ có nắm đấm của hắn mới là thật sao?