Từ sau khi kỷ nguyên mới bắt đầu, trải qua hơn mười năm hỗn loạn, quốc gia toàn thế giới liên hợp hợp thành Liên Bang Chúng Hợp Quốc hiện tại, duy trì ổn định mấy chục năm.
Hiện nay, ở thành phố tên là thành phố Vụ Giang, phần lớn người sống ở nơi đây đều là người Hoa, đều phải tiếp nhận giáo dục bắt buộc mười hai năm. Lên đến cấp 3, dựa theo sự phát triển trưởng thành của thân thể, tất cả mọi người sẽ bắt đầu học tập kiến thức Chân Võ do Liên Bang thống nhất chọn ra.
Đến lúc này, phần lớn cuộc sống của mỗi người bắt đầu xuất hiện sự khác nhau.
Nếu người có thiên phú tu luyện, đồng thời nguyện ý phát triển võ đạo, sau học kỳ đầu tiên sẽ tiến vào lớp Võ Tu, thiên về võ đạo, học song song với văn khoa.
Nếu sau một học kỳ học kiến thức tu luyện Chân Võ, người không có thiên phú, thì có thể thiên về xã hội khoa học tự nhiên, dựa vào thành tích về sau thi vào đại học.
Tất nhiên, mặc kệ là tu luyện võ đạo hay học tập, người có thiên phú đều rất ít, phần lớn mỗi người sau khi học xong cấp 3 sẽ đi vào xã hội làm việc.
Đối với người tu luyện võ đạo, có một thân thể tốt tự nhiên là nền tảng.
Bởi vậy Trần Sở mới không ôm hi vọng thiên phú tu luyện của bản thân.
Nhưng hắn cũng không có nhụt chí, có giao diện thuộc tính và có thể tiến hóa Phân Thân, hắn vẫn có khả năng đứng trên đỉnh cao.
Đi được nửa đường Trần Sở và Trần Hổ tách ra, rồi hắn xuôi theo lối đi bộ lại đi hơn mười phút, mới đến phía ngoài cổng trường cấp 3 Nam Thiên Vũ.
Hôm nay là khai giảng ngày, từng chiếc xe con đậu đầy đường.
Bởi vì linh khí khôi phục, nền văn minh khoa học kỹ thuật thế giới này cũng phát triển, nhưng tiến triển rất chậm, nhìn chung chỉ tiên tiến hơn một chút so với Địa Cầu.
Bởi vậy dáng vẻ của những chiếc xe sang này nhìn rất đẹp mắt, nhưng vẫn như cũ là đốt dầu đốt điện, còn chưa phát triển đến tình trạng bay lơ lửng trên không trung.
Trần Sở xuôi theo dòng người, không nhanh không chậm đi vào trường học, dựa theo thông báo thứ tự danh sách, một đường đi tới phòng học thứ 3 lầu hai, tầng cao nhất khu dạy học.
Lúc này, bên trong đã có một vài học sinh, có vẻ hơi ồn ào.
Trần Sở quét mắt, tùy tiện tìm một vị trí ở cuối dãy, gần cửa sổ ngồi xuống, trong lòng cảm thán rằng không nghĩ tới, xuyên không đến nơi này hắn còn phải học lại cấp 3 lần nữa.
Rất nhanh, chỗ ngồi được lấp đầy, khoảng bốn mươi người, tỉ lệ nam nữ ngang nhau.
Chín giờ, một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi đi vào phòng học, mặc quần áo đoan trang, khuôn mặt nghiêm túc, đi tới bảng đen sau lưng viết xuống hai chữ Trần Kỳ.
Trần Kỳ đứng ở trên bục giảng, nhìn phía dưới, nghiêm túc nói:
- Cô tên là Trần Kỳ, từ hôm nay trở đi, sẽ là chủ nhiệm của lớp các em.
Tiếp theo, cô trực tiếp chỉ vào hai học sinh hàng phía trước:
- Em, tạm thời làm lớp trưởng.
- Em, tạm thời làm uỷ viên Võ Tu, không có vấn đề gì chứ?
Hai học sinh một nam một nữ bị cô điểm danh, nam sinh kia càng có chút vui mừng, đứng lên nói:
- Thưa cô, em không có vấn đề.
Nữ sinh kia cũng gật đầu một cái:
- Em cũng không có vấn đề.
- Rất tốt, chờ sau khi tan học, hai em tìm mấy người, đi tới phòng tài liệu dạy học cầm xuống tài liệu học tập, phát cho các bạn.
- Vâng, thưa cô.
Tiếp theo cô nhìn về phía tất cả học sinh, nhàn nhạt bảo:
- Hôm nay, ngày đầu tiên khai giảng, không có việc gì, chủ yếu là để các em biết vị trí lớp học.
- Đợi chút nữa nhận tài liệu học tập, các em có thể tự do hoạt động, có thể trở về, cũng có thể tham quan trường học, ngày mai mới chính thức lên lớp.
- Còn có, hiện tại chỗ ngồi của các em chính là chỗ ngồi sau này, không có tình huống đặc biệt sẽ không thay đổi.
- Dưới bàn trong ngăn kéo có chìa khoá tương ứng, có thể đặt tài liệu học tập ở bên trong rồi khóa lại, không cần thiết mỗi ngày mang đến trường.
- Được rồi, cứ như vậy đi.
Nói xong, giáo viên chủ nhiệm Trần Kỳ xoay người rời đi, gọn gàng, dứt khoát, lưu lại những học sinh kia tiếp tục chưa hiểu xảy ra việc gì.
Bao gồm Trần Sở, hắn cũng không nghĩ tới ngày đầu tiên đi học cấp 3 ở thế giới này, làm sao lại gặp được giáo viên chủ nhiệm như vậy.
Hay nói, phong cách giáo dục thế giới này chính là như vậy? Tùy tiện chỉ hai người làm lớp trưởng với uỷ viên Võ Tu, tùy tiện bàn giao hai câu rồi xoay người rời đi, tựa như chờ lâu một hồi sẽ lãng phí sinh mạng của cô.
Tình huống bình thường, có lẽ là để mỗi học sinh lên bục tự giới thiệu, để các học sinh làm quen với nhau, sớm một chút hòa nhập bầu không khí lớp, hòa nhập hoàn cảnh mới à?
………
Các học sinh đưa mắt nhìn giáo viên chủ nhiệm đi ra khỏi lớp, một học sinh vô ý thức nhìn về phía hai người lớp trưởng ngồi ở hàng trước.
Không có cách nào, ai bảo bọn họ là lớp trưởng với uỷ viên Võ Tu.