Lúc này, một thiếu niên khoẻ mạnh kháu khỉnh đẩy cửa ra, gọi Trần Sở đang ngồi phía trước máy tính một tiếng:
- Anh, ăn cơm.
- Hả, tới ngay.
Trần Sở đứng lên.
Bây giờ, thân phận của hắn là một học sinh cấp ba, mười sáu tuổi, có một người em trai mười ba tuổi, mẹ là một quản lý chi nhánh của một công ty sản xuất kim loại.
Về phần cha hắn, nghe nói đã bệnh qua đời từ rất sớm. Chết vì bệnh rất bình thường, không có bất ngờ gì.
Đương nhiên sẽ không xuất hiện nội dung truyện cẩu huyết như khi Trần Sở còn bé cha hắn bất ngờ mất tích, sau đó hắn và em trai hắn bất ngờ biết được chân tướng, liền tức giận mà báo thù.
Tất nhiên, cũng không có chuyện cha hắn xuất thân quyền quý, vì một vài nguyên nhân đặc biệt đã rời đi khi hắn còn bé, hơn mười năm sau trở về nhận nhau.
Khi Trần Sở đi xuống phòng ăn dưới lầu, em trai Trần Hổ đã ngồi vào bàn, còn có một người phụ nữ chừng bốn mươi tuổi, khí chất ôn nhu xinh đẹp ngồi bên cạnh.
Trương Hiểu Lan thấy Trần Sở đã ngồi xuống, quan tâm hỏi:
- A Sở, hiện tại con cảm giác thế nào? Ngày mai có thể đi học chưa?
- Đã không sao!
Trương Hiểu Lan lập tức nhẹ nhàng thở ra, gật đầu một cái, giọng nói ôn hòa bảo:
- Không có việc gì thì tốt, lần này con thật sự hù chết mẹ với em trai con.
Từ nhỏ Trần Sở là một con ma bệnh, yếu ớt, khác với đứa em trai có cơ thể khỏe mạnh, thích vận động.
Nếu hắn hơi bị cảm lạnh, sẽ lập tức phát sốt, nghiêm trọng thì có thể bị viêm thận hoặc viêm phổi.
Nửa đêm hôm qua, hắn bất ngờ phát sốt, buổi sáng khi được phát hiện đã nóng tới bốn mươi ba độ, đưa đến phòng khám, truyền dịch cho tới trưa nhiệt độ mới hạ thấp xuống.
Tình huống lúc ấy đã khiến Trương Hiểu Lan và Trần Hổ giật nảy mình, bao gồm bác sĩ đều kém chút cho rằng hắn không chịu nổi, chuẩn bị mọi tình huống đưa đến bệnh viện lớn.
Mà sự thực là hắn thật chịu không nổi, nhưng chuyện ấy ngoại trừ bản thân Trần Sở biết, không còn ai biết.
Trương Hiểu Lan quan tâm nói:
- Đợi chút nữa, cơm nước xong xuôi, nhớ uống thuốc.
- Vâng, con biết rồi.
- Còn có, nếu con cảm giác nơi nào còn không thoải mái, chúng ta liền đi bệnh viện khám một chút.
- Vâng.
Trần Sở vì để tránh cho xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, trên bàn cơm hắn đều tương đối yên lặng.
Nhưng tính cách chủ nhân cũ của cơ thể này vốn tương đối hướng nội, nên Trương Hiểu Lan và Trần Hổ đều không có phát hiện điểm gì không bình thường.
Sau khi cả nhà ăn cơm nước xong, Trần Sở là người bệnh, bị đuổi về phòng, Trần Hổ ôm lấy bóng rổ ra ngoài tìm bạn đi chơi, Trương Hiểu Lan một mình dọn dẹp phòng bếp.
Khi Trần Sở quay tở lại trên lầu, trong tay còn cầm lấy một chén thịt tôm đã xé nhuyễn, đây là thức ăn của Lục Giác Long... Không đúng, phải nói là thức ăn của hắn.
Trong hồ cá, con cá cóc dài mười cen-ti-mét màu trắng ngẩng đầu, hai con mắt nhỏ màu đen như hạt vừng, nhìn thấy phía trên hồ nước có một chiếc kẹp to đang từ từ hạ rơi.
Thị lực của con cá này rất kém, bởi vì tăng thêm thể tích, bên trong góc nhìn của nó, cánh tay vươn qua hồ nước thủy tinh, cầm kẹp dài hơn hai mươi cen-ti-mét đều vô cùng to lớn.
Phía trên kẹp lấy nửa cái đầu tôm còn dính chút thịt thật lớn.
Trần Sở dùng ý thức khống chế Lục Giác Long mở miệng, một cái nhét vào thịt tôm.
Loại cảm giác này như đút chính mình, khiến hắn có chút không quen, không nhịn được vô ý thức liếm lưỡi.
Ừm, mùi vị cũng không tệ lắm.
Con mắt trên cái đầu nhỏ màu trắng của con cá cóc kia trừng lên.
Đừng thấy con cá cóc này nhỏ bé, thật ra sức ăn của nó rất lớn, bình thường phần ăn của nó ngang với một phần ba sức ăn của hắn.
Nhưng lần này... Trần Sở không ngừng kẹp từng miếng thịt tôm xé vụn, đút cho con cá cóc không ngừng há miệng nuốt kia, tựa như đang đúc vào một lỗ đen không đáy, chỉ có vào chứ không có ra.
Chỉ là một hồi, con cá kia đã ăn no.
Trong nhận biết của Trần Sở, sau khi những thức ăn kia tiến vào bên trong cơ thể của nó, xuôi theo cổ họng rơi vào trong dạ dày, chớp mắt đã bị năng lực tiêu hóa đáng sợ, lập tức biến mất.
Cùng lúc đó, theo lượng lớn thức được nuốt vào, lấy bao tử của nó làm trung tâm, một tia cảm giác ấm áp tràn ngập toàn thân nó, tiếp theo là ngứa.
Toàn thân đều ngứa.
Ngứa Trần Sở đều cảm giác được có chút khó chịu, không nhịn mở miệng... Oe!
Âm thanh của Lục Giác Long tựa như đứa bé khóc, nhưng cực nhỏ, nhỏ đến nỗi không thể nhận ra.
Ngay sau đó, dưới ánh mắt giật mình của hắn, hình thể của nó to thêm một vòng bằng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, chiều dài cơ thể cũng tăng tới mười một centimet.
Một centimet, nhìn thì không nhiều, nên quá trình tiến hóa trong nháy mắt đã hoàn thành.