Chương 9: Hắc Giáp Ma Đoàn

Thánh Hồn Đại Lục, vùng đất xen lẫn giữa các sức mạnh siêu nhiên và sức mạnh công nghệ. Nơi có thần thánh, con người, yêu thú, yêu linh và người máy,... Tất cả cùng tồn tại, cùng phát triển song song. Đây, một phần của nền tảng thế giới quyền năng.

Buổi tối ở phòng III – T, dãy ký túc xá nam Đông Thánh Viện. Giờ đây, vì một vài lý do mà đây sẽ là phòng duy nhất có sáu nam sinh cùng sinh sống là Minh Thiện, Đại Hưng, Phong Tần, Nhất Thắng, Phúc Khang và một người vừa chuyển tới tên Hào Minh Anh – Một người với vẻ ngoài thư sinh, vô cùng đẹp trai kể cả khi đem so sánh với vẻ ngoài của Minh Thiện. Hơn nữa, cậu ta hẳn còn là một người vô cùng thông minh.

-Nhìn bàn cờ đang dở trận của Nhất Thắng và Minh Anh, Đại Hưng: Hai người đang đánh cờ sao ? Tuy không biết chơi thế nào với loại này nhưng mà có lẽ Minh Anh đang thắng thế nhỉ ? Quân cờ thậm chí còn đang gấp đôi quân của Nhất Thắng kìa.

-Minh Anh: À... Cậu nghĩ vậy sao ? Nhưng thật ra mình đang bị ép thế bởi số quân ít ỏi của cậu ta đấy.

-Đại Hưng: Hả ??? Thật sao ?

-Minh Thiện quan sát kỹ bàn cờ, thật sự thế cờ của Nhất Thắng đang hoàn toàn phong bế thế cờ của Minh Anh: Minh Anh nói đúng đấy, cờ Thần Thánh này có đầy đủ hội tụ tư duy chiến thuật tự do. Nếu dựa vào số quân cờ hai bên, thật không biết ai đang thắng ai đâu. Cả hai bên đều đang có được thế cờ tuyệt nhất mình từng thấy. Ái Ngân rất giỏi trò này nhưng cũng chưa đạt được tới mức một bên giữ quân gần như còn đủ, một bên lại có thể lấy ít áp đảo phần đông.

-Nhất Thắng: Rồi, rồi. Chắc dọn dẹp ở đây thôi. Giường của Phúc Khang và Minh Anh mới lắp xong ở kia đấy, mình đi ngủ trước đây.

Mới bảy giờ tối mà Nhất Thắng đã đi ngủ làm Minh Thiện bất ngờ.

-Minh Thiện: Cậu ngủ sớm thế... À mà, Minh Chấn mang cậu lên văn phòng lúc sáng có sao không ?

-Nhất Thắng đang dọn đệm, gối ra: Chuyện đó à ? Thầy ấy hỏi mình tại sao lại ngủ trong lớp, có tôn trọng tiết dạy của thầy ấy không.

-Minh Thiện: Rồi cậu trả lời thế nào ?

-Nhất Thắng: “Mắt em ngủ nhưng tai em nghe, thưa thầy.” Nguyên văn là vậy đó, rồi thầy Minh Chấn mặt đỏ hằm hằm lên vì tức giận rồi soạn cho mình một bộ câu hỏi về bài giảng hôm nay xong bắt mình làm... Nên chẳng được ngủ trưa gì hết, giờ phải bù lại.

-Phong Tần: Nói vậy mà không tức lên mới lạ, mà cậu làm được bao nhiêu câu.

Tay mang ra từ trong túi trữ vật một sấp giấy dày gần 5cm, Nhất Thắng với một bộ mặt tỉnh bơ đưa mặt trước của sấp giấy ra cho mọi người xem.

-Nhất Thắng: Không phải khoe gì đâu... Đã nói là mình có nghe giảng rồi mà.

Trên mặt của tờ giấy, với hơn 4000 câu hỏi gồm cả tự luận lẫn trắc nghiệm. Tất cả câu Nhất Thắng đều làm đúng, thang điểm 100 trên 100 tuyệt đối. Lúc này, đang ngồi ấm ức ở một quán rượu nào đó một mình...

-Minh Chấn: Tức chết... Mà đúng là may là em ấy làm đúng hết, nếu mà sai lại phải lật đếm đi đếm lại từng câu để chấm điểm thì mệt nữa. Haizzz,...

Quay lại phòng III – T, Nhất Thắng đã yên giấc nồng. Phong Tần và Phúc Khang đang ngồi tập cho Đại Hưng cách đánh loại cờ vừa rồi. Minh Anh đang ngồi sắp xếp đồ đạc của mình, Minh Thiện vừa trông thấy bộ đồng phục câu ta vừa lấy ra liền rất ngạc nhiên hỏi.

-Minh Thiện: Bộ đồ có họa tiết kim long đó... Là đồng phục của học viện hoàng gia nhỉ ?

-Minh Anh: Ừm, mình chuyển tới từ ngôi trường đó.

-Bất ngờ xen vào hỏi, Phong Tần: Học viện hoàng gia là học viện đào tọa Chiến thần võ giả tốt nhất đế quốc đấy, có nằm mơ mình cũng không nghĩ sẽ vào được đó luôn.

-Minh Anh: Nhưng cũng không phải cái gì ở đó luôn là tốt nhất.

-Phong Tần: Ý cậu là sao ?

-Minh Anh: Do là học viện tốt nhất nên áp lực đặt ra khi học ở đó cũng vô cùng lớn. Ở đó, cạnh tranh là tư duy duy nhất của họ và chẳng có một sự thân thiện thật sự nào trong các mối quan hệ ở đó. Chỉ có chỗ cho kẻ mạnh, không có chỗ cho kẻ yếu kém. Thang đo cấp bậc dựa vào sức mạnh, lại còn dựa vào cả quyền thế. Mình thật sự ghét cái ánh mắt nhìn nhau của những người ở đó, ngột ngạt.

-Minh Thiện: Ngọc Ni cũng học ở đó, chẳng lẽ...?

-Minh Anh lắc đầu: Không, công chúa là một phần rất nhỏ không bị kéo theo điều đó. Chắc một phần là vì địa vị, sức mạnh, nhan sắc đều nằm ở nơi mà người khác ao ước, chẳng kẻ nào dám coi thường cả. Với lại, công chúa vừa có một sự hồn nhiên, vừa rất mạnh mẽ nên hẳn cũng mặc kệ được những áp lực ở học viện. Haizzz, nhưng mình thì không được như vậy. Bạn cùng phòng còn chẳng nói chuyện với nhau một cách đàng hoàng được cơ mà, cứ như có khoảng cách vậy.

-Minh Thiện: Gia đình cậu không ý kiến gì sao ? Từ bỏ việc học ở Học viện hoàng gia cơ mà.

-Minh Anh mỉm cười, một cười gượng trên gương mặt cậu: À... Gia đình mình phục vụ cho hoàng tộc đã lâu, nghe việc con trai muốn rời học viên hoàng gia danh giá kia... Họ rất tức giận nên sau đó từ mặt mình rồi.

-Nghe tới đây, Phong Tần liền nhanh xua tay đổi ý: Thôi, chuyển qua nói chuyện khác đi. Ấn tượng đầu tiên của cậu ở đây như thế nào ?

Bắt đầu nhìn xung quanh một lúc, trong mắt Minh Anh lúc này là những gương mặt với ánh mắt mà cậu hằng mong muốn. Là con trai một nhà quân sự tài ba nhất nhì đế quốc, khả năng nhìn người của Minh Anh hoàn toàn được kế thừa từ cha cậu. Chỉ một cái nhìn, cậu hoàn toàn nhận ra được sự hòa đồng của mọi người đối với mình, không hề có cái cảm giác khoảng cách nào lúc này.

-Mỉm cười, Minh Anh: Có vẻ việc mình chuyển tới đây là không sai chút nào.

...

Sáng hôm sau, lớp học cấp III năm nhất của Đông Thánh Viện.

-Minh Anh: Cái ánh mắt đầy sát khí này... là sao chứ ?

-Minh Thiện: Chuyện bình thường ấy mà.

Với vẻ ngoài đẹp trai nhẹ nhàng đậm chất thư sinh của Hào Minh Anh, thật không khỏi ngạc nhiên khi cậu ta vừa lộ mặt đi cùng nhóm Minh Thiện đã nhanh chóng có thêm một lượng lớn nữ sinh vây quanh hai con người này. Điều này dĩ nhiên khiến mấy nam sinh khác càng thấy ghen tị, tức tối rồi.

-Phong Tần: Quên mất... Với vẻ ngoài này thì cậu ta sẽ là một mối nguy rất lớn. Sự nghiệp tán gái của mình... Không...

-Phúc Khang an ủi Phong Tần, mặc dù thâm tâm cậu cũng rất đau khổ: Không sao, các nữ thần của chúng ta không dễ bị cưa đổ bởi vẻ ngoài vậy đâu. Họ còn cần một người đàn ông có tài nữa.

...

-Giờ vào lớp, Minh Chấn: Với 90/100 điểm phần thi đầu vào ở học viện hoàng gia thì có lẽ thầy nghĩ việc Minh Anh được chọn làm lớp trưởng là không có gì để phản đối đúng không ?

Hoàn toàn suy sụp, Phong Tần và Phúc Khang đều gục mặt xuống bàn thở dài. Nhưng chỉ ngay sau đó, Phong Tần đã lấy lại được tinh thần khi nghĩ tới những học viên vừa chuyển tới lớp mình khác.

-Phong Tần: Không sao, trừ tên Minh Anh hoàn hảo kia thì còn lại là đều là bốn nữ học viên. Trông ai cũng xinh hết, như vậy là cơ hội cua được một em vẫn còn nhiều.

-Diệp Na cạnh bên liền lên tiếng: Cậu đúng là mê gái hết thuốc chữa rồi.

Ở phía góc bàn cuối, sau pha bị gọi lên văn phòng hôm qua thì hôm nay Nhất Thắng vẫn chẳng có dấu hiệu nào thay đổi. Vẫn cái bộ mặt an nhàn đó, cậu ta nhắm mắt và nằm dài trên bàn như đây là nhà của mình vậy. Ngọc Khiết ngồi bên cũng chẳng thể nói gì, chỉ đơn giản là nhìn Nhất Thắng ngủ, lâu lâu tìm chuyện để nói với cái tên lạnh lùng này.

-Ngọc Khiết: Nhất Thắng này, dù lớp mình đã tới 66 học viên rồi nhưng vẫn còn trống rất nhiều bàn không ?

-Nhất Thắng: Là để dành cho học viên sẽ chuyển vào sau này đấy. Như Minh Anh chuyển từ học viện khác, hoặc các gia tộc có bài kiểm tra diễn ra chậm hơn như bốn học viên kia. Thà dư chứ đừng để thiếu, là vậy đấy.

-Ngọc Khiết: Nhưng với bốn mươi hai bàn thì... nhiều quá.

-Nhất Thắng: Haizzz, Đông Thánh Viện chúng ta là học viện đầu tiên kể từ khi đế quốc Thánh Thành ra đời, con số bốn mươi hai bàn chính là số bàn học của lớp đào tạo Chiến thần võ giả đầu tiên. Lúc đấy một bàn tận ba đến bốn người chen nhau chứ không như giờ đâu. Sau này vì vẫn muốn giữ lại hình ảnh đó nên sắp nhiều vậy đấy.

-Ngọc Khiết: Hay vậy sao ? Đúng là phải đọc thêm sách mới được.

-Từ bàn kế bên nhìn sang, Y Viễn: Hay thật... Nhất Thắng, cậu đúng là biết nhiều thật đấy.

-Nhất Thắng: Rồi, rồi... Đừng ồn nữa cho mình vừa ngủ vừa nghe giảng.

-Khải Đăng liếc nhìn sang, tỏ vẻ thái độ khó chịu, miệng lẩm bẩm: Chỉ là một tên phế vật hồn lực, có gì hay chứ ?

Giống với Khải Đăng, vẫn còn rất nhiều người xem cái danh phế vật hồn lực ra để nhìn nhận Nhất Thắng. Họ bày tỏ thái độ xem thường, thù ghét cậu ta. Nhưng vậy thì sao, mặc nhiên Nhất Thắng chẳng quan tâm. Với cậu ta, thật không phải ai cũng xem thường mình. Có những người có cái nhìn đặc biệt tới mức, họ trân trọng giá trị từng thứ trong cuộc sống.

-Minh Thiện: (Không biết xác hai con Sư Ngư mình giết hôm đó có làm được gì không nhỉ ? Cứ để thời gian qua như vậy thì dù có là túi trữ vật thiên niên kỷ thượng phẩm trong truyền tuyết thì cũng sẽ phân hủy rồi bốc mùi lên cho mà xem.)

Lúc này, HaLynh đang nằm ngủ trong chiếc túi mà Minh Thiện đang đeo bên hong nên chẳng thể trả lời gì cho cậu ta được. Một lát sau, Minh Chấn kết thúc bài giảng về thế giới quan duy vật của mình một cách nhanh chóng. Vị lão sư ngồi dựa vào ghế như một ông già đến giờ đau lưng, lấy một sấp giấy ra.

-Nhất Thắng liếc nhìn: Xì... định bắt mình làm kiểm tra như hôm qua sao ?

-Minh Chấn: Meyzuru và Minh Thiện lên đây phát đống này ra cho lớp. Các câu lạc bộ sẽ bắt đầu hoạt động vào hôm nay và tuyển thành viên vào chiều tuần sau. Đây là bản danh sách các câu lạc bộ ở học viện chúng ta, vài học viên mới ở đây chưa biết nên thầy muốn mấy đứa xem qua. Thế... Có ai muốn gia nhập CLB nghiên cứu sinh vật học của ta với Ngô Đình không ?

-Phong Tần: CLB đó chán thấy mồ...

Từng người đều có trên tay bản danh sách các câu lạc bộ, đa phần chỉ có những học viên mới nhập học ở đây như Minh Thiện, Đại Hưng mới cảm thấy quan tâm.

-Ái Ngân: Mỗi CLB đều có đề tên thành viên đã gia nhập luôn này, còn có vài tên được tô màu lên nữa kìa.

-Đại Hưng: Đúng nhỉ, kỳ lạ thật đấy.

Đại Hưng ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào Minh Chấn tỏ thái độ nghi ngờ. Minh Chấn thấy vậy lại quay mặt nhìn sang hướng khác.

-Minh Chấn: Nào, nào. Lo mà tìm kỹ CLB để tham gia đi Đại Hưng, mà chắc không có CLB nào dành cho việc gây rối đâu.

-Đại Hưng: Nói vậy là sao hả ???

Hai con người đó bắt đầu nói qua nói lại, vẫn là cái cảm giác chẳng ưa gì nhau. Nhưng đâu đó, không còn cái cảm giác áp lực như những ngày đầu tiên họ nhìn thấy mặt nhau.

-Minh Thiện: Meyzuru ở CLB nấu ăn nhỉ ? Hmmm, chậc... Tinh Thành ở CLB đan len là sao ? Hầu như là tên mấy học viên nổi tiếng trong học viện đều được làm nổi lên này.

-Ngọc Ly: Chắc là kế sách thu hút học viên của thầy ấy rồi, đúng là gian xảo thật.

-Minh Thiện: Vậy có nghĩa tầm ảnh hưởng của những học viên được tô màu tên là rất lớn trong học viện này nhỉ ?

Bất ngờ từ ngay phía dưới lớp có tiếng hét lớn.

-Giang Trần: Cái gì chứ ??? Tại sao, tại sao, tạo sai... ặc... tại sao tên của Ngọc Ly lại màu đen vậy hả ? Một người vừa thông minh, vừa dễ thương như vậy phải được để cả bảy màu như cầu vồng mới đúng chứ ?

-Ngọc Khiết: Đó như lời tỏ tình ấy, lãng mạn quá...

-Ngọc Ly đỏ mặt, gục đầu xuống bàn: (Cái... cái tên này... Nữa sao ?)

-Minh Chấn vô cảm mặc nhìn Giang Trần loi nhoi phía dưới đó: (Lại tên Simp này nữa, năm nào cũng ý kiến ý cò.) Thôi, không nói gì nữa. Ta đi trước đây, mấy đứa cứ ở đây và xem cho kỹ. Chuông báo vang lên thì có thể nghỉ.

Nói xong, Minh Chấn đi nhanh ra khỏi lớp.

Vẫn còn ngồi nhìn bản danh sách, Minh Thiện chẳng có dấu hiệu định tham gia một CLB nào cả. Lúc này HaLynh đã thức dậy, linh hồn cô bay ra khỏi chiếc túi trữ vật rồi nhìn bản danh sách đặt trên bàn.

-HaLynh: (CLB à ? Cũng được phết đấy. Này, ngươi tính tham gia CLB nào ?)

-Minh Thiện: (Thức dậy rồi à ? Thật ra ta cũng chưa biết có nên tham gia vào CLB hay không. Chẳng có hứng thú gì cả. Với lại, thay vì bỏ thời gian hoạt động trong CLB thì luyện tập để mạnh hơn có lẽ là tốt nhất. Dù sao trước mắt chính là xây dựng lại cái gọi là Thần tộc mà cô đã nói với ta.)

-HaLynh: (Suy nghĩ của ngươi nhàm chán thế ??? Đúng là ta muốn ngươi nắm lại sức mạnh của thần và tạo dựng lại thần tộc, nhưng nhìn kỹ thì ngươi chả có quyết tâm nào vào đó cả. Ngươi thật chả có mục đích hay hy vọng chính đáng nào sao ?)

-Minh Thiện: (Xuất thân trong danh gia cao quý, mọi thứ có được đều trong ao ước của nhiều người. Nói thật, nếu cô không xuất hiện và giao cho ta cái vận mệnh Thần tộc này thì ta chẳng biết phải làm gì nữa. Hẳn là một Chiến thần võ giả bình thường... Ha)

HaLynh bắt đầu cảm thấy khó chịu, bay vòng vòng xung quanh Minh Thiện, miệng thì lẩm bẩm một mình, vò đầu bứt tai các thứ.

–HaLynh: (Nghe cứ như một ông già đang nói ấy. Chậc, đúng là không biết tên nhóc này giống nam chính chỗ nào mà bọn thần quá cố kia lại chọn chứ. Nhân vật chính người ta phải tự có lý tưởng, niềm tin, hy vọng mãnh liệt các thứ chứ... ?)

Mặc kệ HaLynh đang làm trò gì, Minh Thiện vẫn ngồi đó mà nhìn vào bản danh sách CLB như một cách giết thời gian. Lúc này, luôn có một ánh mắt cứ nhìn dõi theo từ phía sau lưng Minh Thiện.

-Meyzuru: (Không biết cậu ấy sẽ tham gia CLB nào nhỉ ? Nếu là CLB nấu ăn thì sao ? Tuyệt quá...! Mà cậu ấy có biết nấu ăn không nhỉ ? Mà đâu phải biết nấu ăn mới được gia nhập CLB đâu ? ... Ơ, mình đang lảm nhảm cái gì trong đầu thế này ???)

Ngồi suy nghĩa đến đỏ cả mặt, Meyzuru bắt đầu chuyển sang hình thức ngượng ngùng của một thiếu nữ khi nghĩ về một chàng trai. Bỗng một bóng dáng nhỏ nhắn thoáng qua, Meyzuru liền nhìn theo. Đó là một trong những học viên vừa chuyển tới, Meyzuru hoàn toàn thấy được đó còn là một cô gái rất xinh xắn, một cô gái đang tiến đến chỗ... Minh Thiện.

Không chỉ riêng Meyzuru, nhiều học viên khác đặc biệt là vài tên nam sinh cũng để ý chuyện này. Mặt từng tên, từng tên lộ rõ cái biểu cảm ghen ăn tức ở ra bên ngoài nhìn Minh Thiện.

-Ông trời quả thật bất công mà.

-Cứ tưởng có thêm cơ hội, ai ngờ cái tên Minh Thiện đó lại cướp lấy một phần tư hy vọng của anh em rồi.

-Minh Thiện, thật lòng tôi muốn cậu chết đi !!!

...

Một cô gái xinh xắn với mái tóc đen dài, đôi mắt mỗi bên riêng biệt một màu xanh và tím, cứ toát lên một vẻ gì đó bí ẩn tiến tới bên cạnh chỗ ngồi của Minh Thiện với một gương mặt đỏ ửng.

-Hân Hân: Chào, mình là Hân Hân. A... Cậu là Minh Thiện đúng không ? Mình đã thấy cậu dùng song kiếm trên mái nhà hai hôm trước, trông rất tuyệt đấy, hoàn toàn có kỹ thuật, rất thí... À không, rất ấn tượng. Nên... Mình... Mình có thể làm quen với cậu không ?

Song kiếm, dùng hai thanh kiếm để chiến đấu. Tiện thể nói qua, đây thực chất là một lối dùng kiếm vô quy tắc nhảm mà của vài thiên tài, những kẻ kiêu ngạo muốn thể hiện hay là một lũ ngu ngốc, ảo tưởng sử dụng. Ở Thánh Hồn Đại Lục, không có một hệ thống bài bản nào cho việc sử dụng song kiếm. Thực tế hóa trong chiến đấu, nếu phải dùng hai vũ khí bao gồm có kiếm thì còn lại hẳn là khiên hoặc đoản đao. Lý do là phát huy triệt để khả năng phòng thủ khi dùng thêm khiên hoặc mở rộng phạm vi tấn công bằng đoản đao, bởi kiếm thì rất khó để mà phóng đi về phía kẻ thù. Cơ bản, song kiếm chỉ như một lối chiến đấu ngầu về bên ngoài mà ít người có thể dùng được một cách đúng đắn.

Ngơ ngác...

-Meyzuru: (Eh ??? Đó là lời tỏ tình sao ? Nhanh vậy ???)

-HaLynh: (Biểu cảm của con bé này... trông cứ như nửa vời của việc thích ấy nhở, nói sao ta ?)

Đáp lại bằng một gương mặt với thái độ thận thiện như thường ngày, Minh Thiện nở một nụ cười chân thật với đối phương.

-Minh Thiện: Cậu là Hân Hân nhỉ ? Cảm ơn vì lời khen và cũng rất vui được gặp cậu.

-Meyzuru: (... Bình thường vậy sao ?)

-HaLynhh mỉm cười nhìn chăm chăm Minh Thiện: (Ha. Cái tên này ngoài một cái bản mặt trắng thì còn rất dày nữa, nói sao đây ta ? Một cái bản mặt bình tĩnh trước mọi tình huống. Nhưng thật ra, trong lòng hắn mỗi lần được mấy con gái tiếp cận như thế thì cũng phải có chút dao động. Hê hê hê, tim đập loạn hết rồi kìa.)

-Minh Thiện: (Im đi...)

-HaLynh: (Rõ ngại mà không chịu để lộ ra bên ngoài, ngươi thật vẫn xấu tính đấy.)

Nhận được câu trả lời đồng ý của Minh Thiện, Hân Hân lộ ra rõ vẻ mặt vui mừng. Cô vừa nở một nụ cười tươi tắn trên gương mặt, vừa nói chuyện với Minh Thiện như quên hẳn mọi thứ xung quanh.

-Hân Hân: Tốt quá. Mình là học trò của võ đường kiếm thuật Jinozuki, tuy là đã lụi tàn lâu rồi nhưng tinh thần của phái vẫn còn. Mình rất thích kiếm thuật, hy vọng được cậu chỉ giáo.

-Minh Thiện: (Jinozuki sao ? Mình từng có nghe về nó rồi nhỉ ?)

Bằng một thái độ khó chịu, Khải Đăng bất ngờ lên tiếng với đầy sự bực tức. Chỉ nhìn thôi cũng biết cái tên này đang muốn gây chuyện rồi, hơn nữa mục tiêu hẳn là Minh Thiện. Sau trận thua áp đảo với ba người đều là nữ, chắc chắn Khải Đăng nghĩ nên đến lúc lấy lại sĩ diện của bản thân.

-Triệu hoán cây gậy sắt rồi cắm xuống đất một cái rõ mạnh, Khải Đăng hét lớn: Xì... Đúng là nhìn ngứa mắt mà. Một tên Chiến thần võ giả như cậu chỉ được cái việc cưa gái đổ thôi sao, Dương Minh Thiện ?)

-Khải Nhi: (Cái thằng này, nói vậy là tính kiếm chuyện với người ta à ?)

Minh Thiện quay mặt nhìn về phía Khải Đăng một cái xong rồi lại xem tiếp bản danh sách, thái độ coi như chẳng chút quan tâm đối phương. Điều này càng khiến kẻ đã có ý muốn gây chuyện lại càng thêm cở để thật sự gây chuyện, Khải Đăng tay cầm chắc thanh gậy sắt đến nỗi cả gân, tiến từng bước tới chỗ Minh Thiện.

-Hân Hân: Này, Minh Thiện... Nếu cứ vậy sẽ rắc rối đấy.

-Minh Thiện: Hả ???

Đứng bên cạnh Minh Thiện, Khải Đăng vác thanh gậy sắt lên vai, tỏ đầy sát khi nhìn Minh Thiện. Minh Thiện thì tỏ vẻ chẳng quan tâm ý đồ của đối phương, vẫn bình thản ngồi xem bản danh sách CLB. Đại Hưng ngồi ghế kế bên liền đứng lên, nhìn động tĩnh của Khải Đăng.

-Đại Hưng: (Hẳn là tên này muốn kiếm chuyện mà, nếu có gì mình phải ra tay hỗ trợ Minh Thiện mới được.)

-Minh Thiện: Cậu muốn nói chuyện gì với tôi à, Đinh Lạp Khải Đăng ?

Thình lình, Khải Đăng bất ngờ dùng một tay đấm tới nhắm vào mặt Minh Thiện.

-Khải Đăng: Muốn kiểm tra xem bộ mặt này của cậu có phải hàng đã qua phẫu thuật thẩm mỹ không thôi !

Nhảy lên ghế rồi phóng người lùi ra phía sau tránh khỏi cú đấm, Minh Thiện với thái độ nghiêm túc nhìn Khải Đăng, tay thì vò nát bản danh sách các CLB rồi ném vào thùng rác ở góc cuối lớp phía sau lưng.

-Minh Thiện: Đây chắc không phải là cách để kiểm tra rồi, nhỉ ?

-Khải Đăng mỉm cười tự đắc: Chắc vậy...

Vừa nói xong, Khải Đăng liền lao lên vung thanh gậy sắt của mình tấn công. Minh Thiện cùng lúc cũng lấy ra một thanh trường kiếm từ túi trữ vật đỡ lại. Lực va chạm làm lan tỏa hai luồng khí tức đối chọi nhau ra xung quanh phòng học.

-Đại Hưng: Cái tên dở hơi này, dừng lại !

-Ái Ngân: Đúng đấy, cái tên vô lý này.

-Vài tên nam sinh: Đừng cản chứ, trận đấu sẽ hay lắm đấy.

-Vài người khác: Đúng vậy, đúng vậy.

-Nhất Thắng liếc mắt nhìn lên: Cái bọn ồn ào nào, phiền chết.

Có thể thấy không quan trọng lý do là gì, khi hai học viên ở Đông Thánh Viện tự dưng đánh nhau thì vẫn có người phấn khích, cho đó như một cuộc tỷ thí bình thường hoặc cũng sẽ có vài người chẳng hứng thú gì mấy. Lúc này nhận thấy đối phương thật sự muốn gây chuyện với mình, Minh Thiện đành thở dài rồi lên tiếng.

-Minh Thiện: Có lẽ chuyện này sẽ chẳng đến đâu nếu tôi thoái lui nhỉ ? Được rồi, muốn đánh nhau thì chiều.

-Khải Đăng: Được lắm, xem ta hạ cậu đây... Hạ gục tuyệt đối.

Thế là hai người cùng lao lên, đánh nhau loạn xạ cả lên trong lớp. Minh Anh có vẻ lo lắng ra mặt.

-Minh Anh: Hai cái người này, rồi bàn ghế lỡ bị phá hỏng thì tính sao đây ?

Chẳng thèm quan tâm điều đó, Minh Thiện và Khải Đăng cứ thế mà dồn sức đối phó nhau ngay trong lớp như một trận tỷ thí hai người. Các học viên liền đứng ra một góc, để Ngọc Khiết dựng một lá chắn bạch hỏa bảo vệ mọi người tránh khỏi nguy hiểm từ cuộc tỷ thí này.

-Khải Đăng: Thật là điều kiện tốt để hạ bệ cậu, Dương Minh Thiện.

-Minh Thiện: Xem thường tôi quá rồi đấy, Đinh Lạp Khải Đăng.

Minh Anh xem trận đấu trước mắt, thở dài rồi lấy một cái ghế để ngồi. Lúc này thái độ cậu ta khác hẳn, vô cùng nghiêm túc và chăm chú đến mức mặt tỏ vẻ rất là nguy hiểm.

-Minh Anh: Haizzz, đành chấp nhận ngồi xem trận đấu này một cách thật tỉ mỉ vậy.

Vẫn còn lo lắng cho Minh Thiện từ trong lá chắn bạch hỏa, Ái Ngân cứ đứng ngồi không yên suốt.

-Ái Ngân: Đáng lẽ nghe theo mình và Đại Hưng là không phải đánh nhau rồi.

-Đại Hưng gật đầu liên tục: Ừm, ừm.

...

Vài phút sau đó, cuộc chiến được thay đổi bằng chuyến ghé thăm ở văn phòng giáo viên. Hai tiếng đồng hồ khi thuyết giáo xong Minh Thiện và Khải Đăng tại đây, Minh Chấn ngồi nhìn chằm chằm vào học viên của mình rồi thở dài, lên tiếng nói tiếp.

-Minh Chấn: 12 cái bàn, 23 cái ghế, tường phòng bên phải,... và vì ta kết thúc lớp sớm mới xảy ra cớ sự nên mọi thiệt hại phải chịu hết. Haizzz, nửa tháng lương của ta.

-Khải Đăng liền lên tiếng: Vậy để em trả thiệt hại này cho thầy.

Minh Chấn xua tay: Thôi, thôi. Đây là trách nhiệm của ta, haizzz.... Ai ngờ hai đứa lại đi đánh nhau trong lớp chứ.

-Minh Thiện: Xin lỗi vì gây ra chuyện, lão sư Minh Chấn.

-Minh Anh: Xin lỗi vì em là lớp trưởng mà không can được hai người họ lại.

-Khải Đăng: Em cũng xin lỗi vậy.

-Minh Chấn: Rồi, rồi. Ba đứa về nghỉ ngơi hết đi. À, không đánh nhau nữa. Từ đây cho đến lúc tham gia giải đấu học viện vào mùa xuân.

Có chút không tán thành nhưng Khải Đăng không thể lên tiếng phản đối được đành chấp nhận nghe theo. Lúc ra khỏi văn phòng, Minh Chấn còn bắt Minh Thiện và Khải Đăng về theo hai lối hành lang khác nhau. Minh Chấn thậm chí còn không yên tâm mà đứng nhìn theo cho đến khi cả không còn thấy được dáng mấy học viên của mình từ xa.

-Minh Thiện: Xin lỗi vì gây phiền phức cho cậu.

-Minh Anh: không có gì đâu, mình còn tính xem thực lực hai người các cậu thế nào đấy. Tiếc thật...

Minh Thiện và Minh Anh trở về ký túc xá, vừa tới của phòng đã thấy Meyzura và Y Viễn đợi sẵn.

-Y Viễn đẩy Meyzuru ra trước: Người ta về rồi kìa, làm gì làm đi.

-Meyzuru: Từ từ chứ, mình đâu có bạo như Y Viễn được. Dám xông thẳng vào trong kia rồi một mạch đưa đồ.

-Y Viễn bỗng ngại: Thấy vậy chứ mình cũng... Thôi, nhanh đi.

Nghe theo lời của Y Viễn, Meyzuru liền chạy đến ngay chỗ Minh Thiện. Phía sau lưng hẳn Meyzuru đang giấu một thứ gì đó.

-Minh Thiện: Chào Meyzuru, có chuyện gì sao ?

Meyzuru không giấu được vẻ mặt đang rất ngượng ngùng của mình, tim cô đập nhanh, tay run rẩy lấy chiếc hộp đang giấu phía sau lưng đưa cho Minh Thiện.

-Meyzuru: A... Bị bắt lên văn phòng chắc là hai cậu chưa ăn trưa nhỉ ? Hôm nay CLB nấu ăn có hoạt động lại nên mình có ghé đó để làm những món này, nếu không chê thì... sẽ nhận chứ ?

-Minh Thiện mỉm cười, trong lòng lúc này lại còn vui hơn vẻ ngoài mặt: Đây là thức ăn cậu tự làm sao ? Tuyệt thật ! Đúng là mình chưa ăn gì hết, cảm ơn cậu nhiều.

-Meyzuru: Vậy không còn gì nữa thì... Bọn mình về trước nha. Tạm biệt.

-Minh Thiện: Ừm, tạm biệt

Nhanh chóng Meyzuru nắm lấy tay Y Viễn rồi cả hai rời đi. Minh Thiện và Minh Anh sau đó mở cửa đi vào bên trong phòng ký túc xá. Lúc này, Đại Hưng và Phúc Khang đang chơi cờ với nhau.

-Minh Thiện: Về rồi đây ! Các cậu thích chơi cờ Thần Thánh quá nhỉ ?

-Phong Tần: Cậu cũng được tặng đồ ăn tự làm sao ?

-Minh Thiện: Cũng... ?

Lập tức Phong Tần quay qua nhìn Nhất Thắng đang thoải mái vừa nằm đọc sách, vừa ăn bánh quy trên giường.

-Phong Tần: Nếu Minh Thiện được con gái tặng quà thì còn đỡ khó chiụ, cơ mà cả Nhất Thắng cũng được Y Viễn tặng thì thật quá bất công. Vừa nãy Ngọc Khiết ở đây, với Y Viễn còn như là nước với lửa. Cái tên lười này may mắn lắm rồi.

-Minh Anh: Người ta nói đừng ở cùng phòng với mấy đứa bạn được người ta theo đuổi, đúng thật nhỉ ?

Quay mặt qua nhìn về phía Phong Tần, Nhất Thắng bỗng mỉm cười đắc ý rồi trưng ra cái bộ mặt tự tin, tự tin đến đáng ghét. Tay thì từ từ đưa cái bánh quy được tặng vào miệng, cắn một cái cho rõ lớn.

-Minh Thiện nhìn bộ mặt đó mà còn phải nở một nụ cười khó chịu: Trông cái mặt phè phởn tự cao của cậu ta kìa...

-Phong Tần, Đại Hưng, Phúc Khang: ... Thật đáng ghét chết đi được. Muốn giết cậu quá đi đấy, Nhất Thắng.

-Nhất Thắng cười một cách nham hiểm: Hề hề hề.

Ngồi nhìn cảnh này, Minh Anh lại chỉ im lặng mỉm cười một mình.

-Minh Anh: (Không có chút cảm giác khoảng cách gì giữa họ cả, đúng là thứ mà mình luôn tìm kiếm bấy lâu nơi tại học viện. Tuyệt, mọi thứ sau này sẽ vui lắm đây)

Sau giờ trưa tại phòng giáo vụ, Minh Thiện tiếp tục đến đây để nhận nhiệm vụ treo thưởng. Nhưng cậu ta đã đứng xem qua bảng danh sách nhiệm vụ rất lâu vẫn chưa tìm ra nhiệm vụ nào thích hợp với bản thân.

-Minh Thiện: Chẳng còn nhiệm vụ nào phù hợp với mình sao chứ ? Biết thế đã đi làm nhiệm vụ nhóm với bốn người kia rồi. Lại thêm Nhất Thắng tự dưng đi làm nhiệm vụ hướng nghiệp phụ lái toa tàu lửa, nếu không thì tủ cậu ấy làm nhiệm vụ nhóm cũng được.

Bỗng từ phía sau lưng Minh Thiện có tiếng gọi từ một giọng nói vô cùng nhỏ nhẹ, đủ để người ta “đau tim” vì nó.

-Hân Hân: Minh Thiện, nếu cậu chưa có nhận nhiệm vụ nào thì có thể cùng làm nhiệm vụ nhóm này với mình không ?

Nhìn đôi mắt long lanh như vẻ cầu xin đầy chân thành này của Hân Hân, con người ta thật khó từ chối. Minh Thiện liền cầm xem lấy tờ nhiệm vụ mà Hân Hân đưa cho mình. Đó là một nhiệm vụ hộ tống đoàn vận chuyển hàng từ khu vực đầu phía bắc đến đầu phía nam của Đông Thánh Chi Lộ sẽ diễn ra trong độ nửa giờ nữa, đây là một món hàng có giá trị quân sự do tập đoàn vũ khí Lôi gia sản xuất. Lập tức Minh Thiện nhận lời cùng làm nhiệm vụ. Phía Hân Hân thì lại có vẻ rất vui.

-HaLynh: (Thật sự là “đổ” tên nhóc này rồi à ?)

Cả hai người nhận nhiệm vụ, trở về ký túc xá rồi lập tức xuất phát ngay sau đó.

Đầu phía bắc Đông Thánh Chi Lộ, tại lối vào ngăn cách khu phố Đông Thánh với khu phố khác. Một đoàn hai xe tải vận quân sự, trên mỗi xe chở một loại xe quân sự trông khá đặc biệt của Lôi gia đã chờ ở đây sẵn. Minh Thiện và Hân Hân vừa đến đã gặp mặt một người, với họ thì cũng không hẳn là người lạ hay người quen.

-Lôi Thánh Hỷ: Ra là em trai của Dương Đại Thắng sao ? Tên gì nhỉ...? Minh Thiện. Còn đây, một cô gái xinh đẹp mà lần đầu mình gặp mặt sao ? Hẳn là học viên mới chuyển tới nhỉ ? Hmmm... Hân Hân ?

-Hân Hân tỏ thái độ chẳng ưa gì Thánh Hỷ: (chậc, điều tra mình luôn sao ?)

-Thánh Hỷ tiến tới chỗ Hân Hân: Nào, dù gì cũng học cùng học viện với lại cũng sắp cùng thực hiện nhiệm vụ với nhau. Hân Hân đây có thể cho anh làm quen được chứ ?

-Chạy ngay ra phía sau lưng Minh Thiện, Hân Hân: Tuy là mới chuyển về đây nhưng tôi biết thừa đàn anh đây không tốt lành gì đâu, ngoài cái vẻ đẹp mã đó thì là... Một tên hám gái.

-Minh Thiện: (Mắng thẳng mặt luôn kìa.)

Nghe trọn cả câu, Thánh Hỷ lại chẳng tỏ vẻ khó chịu gì mà chỉ lấy tay xoa xoa một bên tai của mình rồi mỉm cười. Nụ cười như thể chẳng mấy bất ngờ gì trước mấy lời nói kia của Hân Hân cả.

-Thánh Hỷ: Ha, lại một mỹ nhân khó chinh phục nữa sao ? Cũng được, kiểu chống đối này ta mới thích.

Bộ mặt nham hiểm của Lôi Thánh Hỷ hiện lên, trông làm người ta còn phải sợ. Hân Hân lúc này càng xích lại gần Minh Thiện từ phía sau, như chẳng dám đối diện với Thánh Hỷ lúc này.

-Minh Thiện: Còn vài phút nữa là tới giờ rồi, thay vì anh đứng ở đây lảm nhảm thì có thể nói qua sơ lược việc bọn tôi cần phải làm là gì cái đi nào.

-Trông Minh Thiện thật sự nghiêm túc, Thánh Hỷ: Rồi, đơn giản. Nếu đoàn xe bị tấn công... Việc của hai người cần làm đơn thuần là tìm mọi cách yêu cầu viện trợ từ Đông Thánh Viện.

-Minh Thiện: Sao... ?

-Thánh Hỷ: Vẫn chưa hiểu à ? Nếu mà trực tiếp yêu cầu viện trợ từ đơn vị quân sự như một học viện, chi phí sẽ rất cao. Thay vào đó bị tấn công trong khu vực của họ, họ tự viện trợ thì sẽ được miễn phí. Nhiệm vụ hộ tống đưa ra chỉ như một lệ phí hơi mắc chút cho việc thuê người chạy đi báo tin sớm nhất có thể thôi.

-Minh Thiện: Vậy sao ?

-Hân Hân: Đúng là con người gian xảo mà.

-Kinh Long: Nào, nào. Đó là mánh khóe kinh doanh đấy chứ ? Dù sao như vậy thì mới cảm thấy được công bằng chút.

-Hân Hân: Công bằng ?

-Kinh Long nhảy lên thân của một chiếc xe tải vận, nói tiếp: Lôi gia dù mạnh nhưng cũng chỉ là một tập đoàn, so với các gia tộc lớn thì vẫn còn thua cả tá cái gọi là đặc quyền và cả các Chiến thần võ giả. Như Dương gia chẳng hạn, chỉ việc vận chuyển đan dược thôi đã được cả thể Chiến thần võ giả của Dương gia hộ tống, thêm cả các đơn vị quân sự cũng sẽ tự giác đem người ra hỗ trợ miễn phí. Biết không ? Kaido Shin còn từng được cử đi hỗ trợ đoàn vận chuyển đan dược cho Dương gia, đó còn là một Tinh Vương đỉnh cấp đấy. Nhìn đi, dù là đoàn vận chuyển vũ khí quân sự nhưng cũng chỉ được có mười lính của đế quốc cử tới và hai tên võ giả Tinh Anh của nhà ta. So với lần Uyên Linh gia tộc bị tấn công hôm trước thì cũng chả hơn kém nhau là bao nhiêu.

-Minh Thiện: Không ngờ lại bị bắt ra làm một cái “điện thoại” đấy.

-Thánh Hỷ mỉm cười: Không phải tôi đang coi thường cậu đâu, việc cậu đánh bại được cả một Tinh Binh hơn chục năm kinh nghiệm đã chứng minh cậu có thực lực. Chỉ có điều,... Đó vẫn chưa đủ đâu. Nên mong là... Hai người chỉ cần cố hết sức cho kế hoạch sẵn sàng chạy đi yêu cầu viện trợ khi kẻ địch tấn công thôi. Nhưng cũng đừng lo sợ quá, thật ra lịch vận chuyển được công bố là ngày mốt và lộ trình hôm nay là bất ngờ nên chưa hẳn kẻ địch kịp phản ứng mà tấn công đâu. Chí ít là với quân phản loạn, chúng là phiền nhất. Rồi, hai người mau leo lên đây rồi xuất phát nào.

Minh Thiện và Hân Hân im lặng nghe theo lời Thánh Hỷ, leo lên thân xe tải vận. Đoàn xe bắt đầu xuất phát, điểm đến là đầu phía nam của Đông Thánh Chi Lộ.

Là loại xe có kích thước lớn nhất, hai chiếc xe tải vận chở theo mỗi chiếc là một cơ giới quân sự nối đuôi nhau chạy trên con đường chính của Đông Thánh Chi Lộ. Con đường rộng đông đúc người và phương tiện qua lại, nhưng phần lớn đều là kiểu phương tiện được thú kéo. Bởi dù Thánh Thành Đại Lục đã ngàn năm khai phá, nét hoang sơ của nó vẫn còn tồn tại như biểu trưng cho sức mạnh quyền năng trường tồn của tự nhiên nơi đây nên con người khó lòng thoát ra hoàn toàn khỏi nó. Điều này làm cho đoàn xe tải vận của Lôi gia khá nổi bật trước mắt người xung quanh.

-Minh Thiện: Nhiều người có mặt thế này, thật không nghĩ là sẽ bị ai đó tấn công.

-Thánh Hỷ: Vậy sao ? Sau vụ của Uyên Linh gia bị mai phục mà vẫn nghĩ được vậy à ? Bọn lính phản loạn với hơn năm mươi ngươi tràn vào Đông Thánh Chi Lộ, giả danh thường dân đóng chiếm được hoàn toàn một con đường. Có khả năng việc này sẽ lặp lại.

-Minh Thiện bắt đầu lẩm bẩm một mình: Nghe sao cứ như tên này chắc chắn sẽ bị tấn công vậy.

Đoàn xe đi, chợt nhìn sang cảnh vật hai bên đường, những cây mai trắng đặc chủng ở đế quốc Thánh Thành cũng dần tàn màu hoa của những ngày đầu xuân. Mọi cánh hoa rơi rụng về lại nơi cội rễ, màu trắng nhạt dần phai thay vào đó là màu của những chiếc lá xanh.

Một cơn gió khẽ thổi nhẹ, cuốn theo những cánh hoa bay hòa vào làn tóc đen dài của Hân Hân. Minh Thiện và Thánh Hỷ vô tình liếc nhìn, trông thấy một vẻ đẹp mà bản thân chẳng kịp thốt lên lời khen từ một gương mặt xinh xắn nhưng lạnh lùng, với đôi mắt long lanh dưới nắng nhẹ của cuối trưa trông như đang nhìn ở phía xa, một chốn xa xăm nào đó vô định. Chỉ một thoáng qua thôi đã làm con người ta như bỗng rơi vào sự bất động, trong suy nghĩ chẳng còn gì ngoài hình ảnh của một vẻ đẹp đặc tả đầy huyền bí nhưng lại có nét gì đó thu hút đang hiện diện ngay trước mắt này.

Nhưng...

Bất chợt cùng xuất hiện trong vẻ đẹp giữa những cánh hoa mai trắng đang bay giữa trời không, những bóng người mang áo choàng đen, bịt mặt và mang theo vũ khí đang xuất hiện, hành tung mờ ám quan sát đoàn xe trong... bí mật.

Một tên, hai tên... rồi ba tên. Có hơn hai mươi tên đã gần như hiện diện trong dòng người qua lại trên Đông Thánh Chi Lộ. Nhưng có lẽ đoàn xe lại chẳng có ai nhận ra được điều đó, tất cả vẫn ung dung một lộ trình đã hoạch sẵn từ đầu.

Qua mắt được con người bình thường nhưng khó lòng qua được mắt thần thánh, HaLynh chỉ mới liếc nhìn đã nhận ra có kẻ thù. Với HaLynh, một yêu linh tu luyện lên cấp thần thì bọn kia xuất hiện là quá lộ liễu.

-HaLynh: (Có kẻ thù trong đám người đi đường, cẩn thận !)

Không thay đổi sắc mặt, Minh Thiện cố gắng giả bộ bản thân như đang lúc bình thường rồi âm thầm quan sát. Quả là có kẻ đáng nghi, Minh Thiện liền suy nghĩ.

-Minh Thiện: (Khoác áo choàng, bịt mặt đen cũng có thể là dân du mục, hay người ngoại quốc, người đang thực hiện chỉ thị 16... Nhưng cái túi da dày cộp trông như túi đựng gậy chơi golf kia thì hẳn bao đựng đại đao. Một hai tên thì không nói, còn đằng này có gần chục tên như thế ở các vị trí khác nhau nữa. Hẳn đó là kẻ địch rồi.)

Minh Thiện lấy tay gõ lên thân bọc thép của chiếc xe tải vận đang ngồi, ra hiệu cho Hân Hân và Thánh Hỷ. Biết được có mối nguy, đoàn xe vẫn tiếp tục lộ trình bình thường. Còn Thánh Hỷ âm thầm gửi đi vài tin nhắn qua điện thoại của mình, trước khi toàn bộ sóng liên lạc bị kẻ thù phát tín hiệu chặn lại...

Hoạt động với hình thức quân sự độc lập, có rất nhiều tổ chức phe phái lớn bí mật tồn tại như một sự hỗ trợ nhưng phần lớn là mối nguy thì nhiều hơn, mối nguy đối với các quốc gia. Thánh Thành đế quốc cũng như vậy, không có ngoại lệ. Nổi danh nhất là phe phản loạn, tổ chức khủng bố âm mưu lật đổ các đế quốc nhằm đoạt quyền bá chủ, bắt đầu được hình thành ở phía Đông của Thánh Thành. Cũng ở khu vực phía Đông này, có một tổ chức quân sự tuy quy mô không bằng nhưng thực lực vẫn mạnh tương đương phe phản loạn cùng hoạt động với mục đích đơn giản hơn đó là... Tiền. Cướp bóc, bảo kê, khủng bố, bắt cóc,... Lấy làm công việc của tổ chức này – Tổ chức có cái kiêu nhất, Hắc Giáp Ma Đoàn. Những người hoặc người máy, trang bị một bộ giáp đen hiên đại, với chữ X trắng trên cánh tay và ba vệt sơn xanh trên mặt nạ là biểu tượng, được trang bị vũ khí gồm cả súng, kiếm, lựu đạn,... – đó, người của Hắc Giáp Ma Đoàn. May mắn thay, tổ chức này vì chẳng muốn bất kì thay đổi nào trong tương lai, chẳng dại gì mà liều mình đánh mất “truyền thống làm ăn” đang có vẻ ổn định của tổ chức nên đến nay, với phe phản loạn luôn coi là thù địch.

Có kẻ thù thì có kẻ thù, nhưng việc làm ăn thì vẫn phải làm. Không làm thì lấy gì ăn, trừ việc lấy được vợ hay chồng giàu. Hắc Giáp Ma Đoàn bằng biện pháp nghiệp vụ, đã có thông tin tình báo từ mấy bà hàng xóm (chẳng hạn), tiến hành một cuộc tấn công đoàn xe tải vận nhằm cướp hai chiếc xe quân sự mới nhất của Lôi gia sản xuất. Dù đang ở giữa đường chính Đông Thánh Chi Lộ, đám Hắc Giáp Ma Đoàn ngang nhiên bất ngờ cho xả đạn vào đoàn xe, ngay lúc có rất nhiều người xung quanh.

Tiếng súng, tiếng nổ, tiếng người ta la hét, dòng người đông đúc chạy tán loạn... Riêng đoàn xe dừng lại một chỗ, bị khói bụi của đạn dược vây quanh mù mịt.

Bên dưới gầm hai chiếc xe tải vận, nhóm người trong đoàn vận chuyển đều trốn phía dưới này cả. Minh Thiện, Hân Hân và Thánh Hỷ ở cùng dưới một gầm xe, cẩn thận quan sát tình hình rồi tiến hành kế hoạch đã nói trước đó. Mà đó còn chẳng phải là một kế hoạch...

-Thánh Hỷ: Hỏa lực vừa dứt, tôi sẽ ra đánh lạc hướng cho hai người. Mau về báo tin cho học viện, yêu cầu viện trợ.

Thái độ hoàn toàn thay đổi, Thánh Hỷ rất vô cùng nghiêm túc nhằm canh chuẩn thời gian. Hỏa lực kẻ thù sau vài phút thì dứt, chúng chuyển sang chuẩn bị cận chiến. Ngay lúc một tên địch vừa tiến một bước, từ đâu lao ra một mũi tên găm thẳng vào lồng ngực tên đó. Hắn gục xuống, đám kia liền dừng lại nhìn về hướng mũi tên. Khói bụi mù mịt tan hết, lộ rõ một thiếu niên tóc vàng kia, với trên tay là chiếc nỏ trứ danh đặc dụng của riêng Lôi gia – Lôi Châm Phá Tiễn. Lôi Thánh Hỷ dẹp mọi sự nghiêm túc vừa rồi, miệng mỉm cười với thái độ tự đắc, bàn tay tỏa luồng sấm sét màu vàng kim dữ dội. Sự đe dọa khủng khiếp, bọn Hắc Giáp Ma Đoàn có chút chùn bước.

-Thánh Hỷ: Chuẩn bị... Chiến thôi !

Một tay đấm mạnh xuống đất, luồng sấm sét dữ dội lao tỏa ra phóng lan nhiều phía. Ánh sáng bất chợt chói lóa, âm thanh ghềnh vang như tiếng mãnh thú gầm gú. Tất cả hoàn hảo cho Minh Thiện và Hân Hân lén bỏ đi, gần như là vậy...

-B.R.C: Biết ngay là các ngươi sẽ chơi trò này rồi mà.

Xuất hiện chặn đường của Minh Thiện và Hân Hân, một người máy với gương mặt giống với quỷ, lưng đeo trường kiếm, bên ngoài khoác một áo vải trắng. Hắn trông khá giống với một kẻ mà Minh Thiện từng đối đầu, A.R.C

-Thánh Hỷ: B.R.C ! Hắn làm cái quái gì ở đây chứ ? Chẳng phải người máy tự hành bậc II đã bị tiêu diệt chỉ còn A.R.C thôi sao ?

Con người tạo ra máy móc rồi tới người máy, sau đó là người máy tự hành. Người máy tự hành bậc II là nhóm các người máy được phát triển công nghệ toàn diện nhất bao gồm trí thông minh nhân tạo, hệ thống siêu xử lí, hệ thống phân bộ cảm xúc, một thiết bị tự tạo năng lượng và cả khả năng tái thiết cơ thể - Chúng, như một con người thật sự, trừ việc chúng không có nguồn hồn lực. Nhưng sau đó, không vì một nguyên nhân nào cả, toàn bộ người máy tự hành đều mang những tư tưởng xấu xa, kể cả việc chống lại con người. Chưa được hai năm sau khi xuất hiện, công nghệ người máy tự hành bậc II đã phải tự phá hủy và các người máy bậc II đều bị tiêu diệt. Một tên khi ấy thoát được là A.R.C, và có lẽ còn có vài tên như thế nữa... Như B.R.C chẳng hạn.

Trong khoảnh khắc Minh Thiện còn chưa biết phải làm gì tiếp theo thì Hân Hân đã triệu hoán một thanh trường kiếm trên tay, một đường kiếm bất ngờ đâm tới đối phương.

-Hân Hân: Nhờ cậu, Minh Thiện.

Hiểu ý Hân Hân đánh lạc hướng cho mình, Minh Thiện liền nhanh chóng bứt tốc vượt qua B.R.C. Nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, B.R.C không chỉ biến mất trước đường kiếm của Hân Hân mà còn xuất hiện ngay trước Minh Thiện.

-Minh Thiện: Nhanh quá... !

Rút thanh trường kiếm trên lưng, B.R.C dứt khoát chém một đường. Minh Thiện nhanh chóng lui về sau tránh được nhưng đối phương liền tiếp bằng một đòn đâm tới, buộc Minh Thiện lập tức triệu hoán thanh kiếm của mình, đỡ lại.

-Kiếm đối kiếm với đối phương, Minh Thiện: Xem ra kế hoạch gọi viện trợ không tiến hành được rồi.

-Thánh Hỷ nghe vậy, định bụng một mình: Chậc... Kệ vậy.

Xung quanh đoàn xe, một thuật kết giới được phe Hắc Giáp Ma Đoàn dựng lên. Hơn hai mươi tên đã vây quanh, vậy mà còn thêm vài tên khác đứng trong các toà nhà ở đó quan sát. Tình thế không đánh, không được.

-B.R.C: Cái ánh mắt đầy sát khí đó là sao vậy hả ? Ý niệm muốn giết chết đối phương của ngươi thật sự mạnh mẽ, nhưng ta lại chẳng biết cảm giác bị sát ý đe dọa là gì đâu.

Không quan tâm, Minh Thiện rút ra một thanh đoản đao đâm tới. B.R.C lập tức lùi về sau tránh, Minh Thiện lao tới vung kiếm áp sát đối phương. Tưởng rằng đối phương định tấn công trực diện như thế, B.R.C chuẩn bị đỡ lại thì bất ngờ Minh Thiện bứt tốc xuất hiện ngay sau lưng B.R.C. Lưỡi kiếm sáng ánh, từ tay Minh Thiện nhắm hướng định đâm vào lưng B.R.C.

-B.R.C: Ta có thể nhìn thấy ngươi...

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Minh Thiện hoàn toàn cảm nhận được rằng B.R.C đã bất ngờ vòng ngược ra sau lưng mình.

B.R.C, với một thứ tốc độ sánh ngang với bứt tốc của Minh Thiện. Hắn giương cao thanh kiếm, chuẩn bị đâm một nhát chí tử vào cổ Minh Thiện từ phía sau, ngay lúc Minh Thiện còn đang lỡ đà không thể tránh né.

Ngay lúc này, Hân Hân kịp chạy đến nắm lấy tay kéo Minh Thiện về phía mình khiến B.R.C lỡ đòn đâm trượt. Cô hướng lưỡi kiếm chém xuống từ phía sau lưng rồi vòng ngược lên theo một đường trăng khuyết, nhằm chém bổ đôi phần đầu của đối phương.

Nhưng B.R.C lại kịp phản ứng, hắn xoay lưng đưa người sang bên để tránh, xong lại hướng mũi kiếm đâm ngược về phía sau. Tưởng chừng đấy là điểm mù, B.R.C vừa đắc ý thì Hân Hân đã nhanh vung một đường chém gãy đôi thanh kiếm của hắn.

-B.R.C: Sao chứ...!!! ?

Một khoảng lặng ngắn ngủi, B.R.C sau đó liền dùng lực, đấm Hân Hân văng ra xa. Một luồng sáng vụt tới, thứ ánh sáng lục và trắng nhanh chóng áp sát B.R.C – Minh Thiện với Long Hồn Ấn Kỹ được kích hoạt, một tay là thanh trường kiếm, một tay là Lục Quang Phá Ấn kiếm.

-Rầm !

Một đấm trực diện, Thánh Hỷ xuyên vỡ lòng ngực của một tên lính máy Hắc Giáp Ma Đoàn. Tên này vừa bị hạ gục thì ngay lập tức hai đếm ba tên khác lao tới bao vây Thánh Hỷ, quyết giữ chân đối phương ở đây.

-Thánh Hỷ: Chết tiệt, không có cơ hội nghỉ tay luôn sao... ?

Phía khác, những người trong đoàn hộ tống vận chuyển dần bị hạ. Lúc này vài tên Hắc Giáp Ma Đoàn lợi dụng được sơ hở đã tiếp cận được một trong những chiếc xe tải vận, liền mở đường lái lao nhanh ra khỏi kết giới trước cái nhìn bất lực của đoàn vận chuyển.

Dùng cả song kiếm toàn lực tấn công đối phương, Minh Thiện từng nhát kiếm chém thay phiên nhau, liên hồi, mạnh mẽ và đồng đều cả hai tay. B.R.C có thể đỡ lại, nhưng dần bị Minh Thiện ép đầy lùi về sau. Trong thế đã tưởng áp đảo được đối phương, Minh Thiện bất ngờ dừng lại khi thấy một chiếc xe tải vận bị kẻ thù cướp đi.

Ngay lập tức, Hân Hân lao lên tiếp tục áp sát tấn công B.R.C thay cho Minh Thiện. Trên tay với thanh trường kiếm sáng loáng, Hân Hân lướt qua gương mặt đang dõi theo bóng chiếc xe trong sự bất lực của Minh Thiện.

-Hân Hân: Tập trung vào đi, Minh Thiện. Đến chủ xe còn chẳng lo lắng nữa mà.

Lời nói của Hân Hân, Minh Thiện nghe rõ từng chữ. Cậu liền nhìn sang phía Thánh Hỷ, quả thật cậu ta vẫn chiến đấu. Những người còn lại thì ra sức bảo vệ chiếc xe chưa bị cướp, bảo vệ một cách gần như tuyệt đối... Trông như chỉ có chiếc xe này mới được sự bảo vệ đó vậy. Thậm chí, Thánh Hỷ lúc này còn như đang mỉm cười.

Một kế hoạch... chia quân.

Chiếc xe bị Hắc Giáp Ma Đoàn cướp được đang vẫn còn chạy trên tuyến đường chính, chúng định đưa xe hướng vào một lối mòn đã dự định sẵn nhằm để tẩu thoát. Nhưng trước hết là bọn Hắc Giáp Ma Đoàn phải chạy qua được một đoạn đường sắt ở ngang phía trước và đồng thời... thoát khỏi một nhóm người đứng đợi sẵn trên đỉnh của một tòa nhà gần đó.

-Viêm Cư Lãng: Vậy là tới lượt bên này rồi nhỉ ?

Một chiếc xe lửa chạy qua, nhưng thay vì chạy tiếp thì nó lại bất ngờ dừng lại... Vì đèn hiệu. Hắc Giáp Ma Đoàn bị chặn lối đi, buộc phải dừng xe lại. Từ trên đỉnh tòa nhà, hàng loạt người lao xuống bao vây. Một cú đáp xuống ngay nóc xe, ngầu như gì của Cư Lãng. Hắn ngưỡng cao mặt, nụ cười đầy tự đắc đến độ khiêu khích kẻ thù.

-Cư Lãng: Xin tuyên bố, vụ cướp này của các ngươi đã thất bại rồi.

Đạp văng cả cửa xe để bước ra, thứ không khí căng thẳng tràn khắp, một tên lính Hắc Giáp Ma Đoàn to xác bước ra. Hắn lột phăng chiếc mũ, mặt đầy vết xăm chạm trổ rồng rắn đang rõ tức giận khi nhận ra đã rơi vào kế hoạch của đối phương. Hẳn tên này là một kẻ cục súc, đến mức tự lớn tiếng xưng tên trước mặt Cư Lãng.

-Lâm Hùng: Nhóc con mồm còn hôi mùi sữa mẹ, tưởng chia người bọn ta ra như vậy cho dễ đối phó sao ? Lâm Hùng ta khinh !

Lập tức nhảy xuống, trực tiếp dối diện với tên Lâm Hùng kia. Cư Lãng với vẻ mặt nghiêm túc, hẳn là nghiêm túc... Nhưng vừa lúc sau, lại mỉm cười, rồi ngẩng cao mặt nhìn đối phương đầy khinh bỉ.

-Cư Lãng: Gấu rừng đang nói chuyện, nhỉ ?

Không tức điên lên, không lấy tiền. Lâm Hùng mặt nổi cả gân xanh, tay siết chặt nắm đấm mà lao tới tấn công Cư Lãng. Người của hai phe thấy vậy cùng liền lao lên, và thêm một cuộc chiến khác diễn ra ở phía bên này.