Chương 42: Âm mưu tạo phản

Mặt trời đã lặn, tại dinh phủ của Trần gia Băng Nghi Sơn. Trong phòng riêng của mình, Trần Nhâm đang trầm ngâm ngồi nhìn qua cửa sổ như đợi ai đó. Một lúc sau kẻ ấy cũng đến, không ai khác chính là Trần Ảnh, hắn sau trận đấu với Minh Thiện khi nãy sự thật là vẫn chưa chết.

Trần Nhâm: “Tiểu tử đó, theo ngươi thấy thì thực lực thế nào ?”

Trần Ảnh: “Thưa ngài, Dương Minh Thiện đó quả thật là đúng như lời đồn, vô cùng lợi hại. Nếu thuộc hạ dùng hết sức đấu với tên tiểu tử đó, e là vẫn chưa nắm được phần thắng.”

Trần Nhâm: “Ha, đúng là thú vị. Khiến người đứng thứ mười trong hàng những Tinh Đế đỉnh phong mạnh nhất Trần gia Băng Nghi Sơn phải thừa nhận bản thân không thể nắm chắc được phần thắng, tiểu tử Dương Minh Thiện đó quả là làm ta rất tò mò rồi đây.”

Trần Ảnh: “Vậy tiếp theo thuộc hạ sẽ làm gì đây ?”

Trần Nhâm: “Nhắc nhở Trần Tiêu, kêu nó đừng gây họa. Sau đó ngươi âm thầm theo dõi động tĩnh của tên tiểu tử Dương Minh Thiện đó, còn lại tự ta có sắp xếp.”

Trần Ảnh: “Thuộc hạ đã rõ, thuộc hạ xin phép đi trước.”

Xong việc, Trần Ảnh liền ẩn mình xuống đất hòa thành cái bóng đen rồi đi mất. Không gian yên tĩnh được một lúc thì có tiếng xích sắt lẻng kẻng vang lên, rồi sau đó là một tên đàn ông dáng vẻ bặm trợn đi vào.

Dương Côn: “Thuộc hạ Dương Côn, ngài thống lĩnh có gì căn dặn.”

Trần Nhâm: “Đám người đó, sáng mai ngươi đi gặp bọn chúng, nói rằng nếu đồng ý hợp tác với ta, tự do chắc chắn sẽ thuộc về bọn chúng.”

Dương Côn: “Thuộc hạ đã rõ. Thuộc hạ đi chuẩn bị, sáng sớm mai sẽ lên đường ngay.”

Trần Nhâm: “Được, ngươi đi đi.”

Dương Côn rời đi, tiếng xích sắt trên người hắn vang lên rồi từ từ nhỏ dần, nhỏ dần đến khi yên ắng hoàn toàn. Trần Nhâm vẫn im lặng ngồi đó nhìn trời đêm, vẻ mặt hiện rõ đầy âm mưu đang diễn thuyết trong đầu hắn.

Trần Nhâm: “Dương Minh Thiện, tốt nhất là sự xuất hiện bất ngờ của tên tiểu tử này sẽ không dẫn đến quá nhiều phiền toái.”

Khi đó vừa trở về tới phòng mình, Minh Thiện đã gặp ngay gia chủ Trần Tuyết Phong đứng đợi ở cửa. Tưởng rằng ông sẽ gặng hỏi chuyện phiền phức gây ra lúc chiều nhưng sự thật thì ngược lại, gia chủ Trần gia Băng Nghi Sơn với vẻ mặt lo lắng chạy tới chỗ của Minh Thiện, liên tục quan sát đối phương.

Tuyết Phong: “Con trai à, chuyện xảy ra ta có nghe thuộc hạ báo lại rồi, ngươi không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không ?”

Minh Thiện: “À... cháu chỉ bị vài vết xước thôi, ngài không cần lo lắng.”

Tuyết Phong: “Chậc. Không biết cái đám lính gác canh ở đó làm cái trò gì, lại để cho ngươi bị tấn công giữa thanh thiên bạch nhật như vậy. Minh Thiện con trai, ngươi có biết là ai làm không? Ta đảm bảo sẽ đòi lại công đạo cho ngươi.”

Dù được Tuyết Phong coi trọng và quan tâm như vậy, Minh Thiện cũng không thể nói ra cái tên Trần Tiêu hoặc Trần Thiếu, hơn nữa đó lại cũng chỉ là nghi ngờ cá nhân mà thôi. Theo lẽ thường tình như vậy, Minh Thiện chỉ lắc đầu rồi nói dối.

Minh Thiện: “Đám người đó bịt mặt, hành tung quỷ dị. Cháu thật sự không chắc là ai, với lại Minh Thiện cháu vốn bây giờ đã có không ít kẻ thù nhắm vào.”

Tuyết Phong: “Hai... Vậy sao? Người tài giỏi mà, bị người ta ganh ghét là chuyện thường. Cha ngươi và ta năm đó cũng vậy, phiền phức cứ kéo đến. Thôi được rồi, ngươi không sao thì tốt, nghỉ ngơi đi.”

Minh Thiện: “Vâng, cảm ơn ngài đã quan tâm.”

Vị gia chủ của Trần gia Băng Nghi Sơn rời đi, Minh Thiện cũng liền trở về phòng.Vừa mở cửa bước vào trong, Tuyết Nhi đã từ đâu chờ sẵn ngay tại gian chính giữa rồi vội chạy tới kéo tay Minh Thiện lôi tới ngồi xuống bàn. Giống hệt với cha của mình, Tuyết Nhi cũng quan sát, săm soi khắp cơ thể Minh Thiện.

Minh Thiện: “Có chuyện gì vậy ?”

Tuyết Nhi: “Minh Thiện, anh không bị sao chứ?”

Minh Thiện: “Không sao, cậu đừng có lo lắng.”

Tuyết Nhi: “Lần sau có ra ngoài, Minh Thiện đừng đi một mình nữa, để em đi cùng anh.”

Minh Thiện: “Được rồi mà, không có chuyện gì nữa rồi.”

Tuyết Nhi: “Minh Thiện lì quá đi.”

Minh Thiện: “Hai... Mình đi tắm trước đây, gặp lại cậu sau.”

Cứ như vậy, Minh Thiện vội vàng trở về gian phòng dành cho nam ở bên cạnh. Lúc này Minh Anh vẫn đang cặm cụi vùi đầu vào đống cổ vật, Đình Kha thì đã ra ngoài làm công việc giặt giũ cho cả bọn, chỉ có Tinh Thành là ngồi đọc sách để ý thấy Minh Thiện bước vào đầu tiên.

Tinh Thành: “Đúng là giống với lúc cậu vừa vào Đông Thánh Viện, chưa gì đã có người tìm đến gây phiền phức rồi nhỉ?”

Minh Thiện: “Chắc là do hào quang nhân vật chính đấy. Mà Tinh Thành, anh khỏe hơn chưa ?”

Tinh Thành: “Gắng gượng có thể dùng được khoảng sáu phần sức lực so với bình thường. Mà tên tiểu tử Minh Thiện nhà cậu cái gì gọi là hào quang nhân vật chính chứ, chẳng phải là do gây sự với người ta rồi lại bị họ trả thù sao ? Cái tên Trần Tiêu, Trần Thiếu gì đó.”

Minh Thiện: “Anh nghe chuyện lúc chiều rồi sao? Ừm, đúng là có thể là do hai tên đó đứng sau vụ này. Hai... Đúng là lúc nào cũng gặp phiền phức thật mà.”

Lấy cho mình một bộ đồ mới, Minh Thiện lại đi ra bên ngoài, đến chỗ nhà tắm nam được xây bên trong dinh phủ. Tại đây, bằng một thứ duyên nợ truyền kiếp thế nào, Minh Thiện cùng lúc chạm mặt Trần Thiếu và đám thuộc hạ của hắn. Kẻ nào cũng bộ dạng lén lén lút lút, vừa nhìn thấy Minh Thiện thì tránh mặt, mờ ám mà bỏ đi rất nhanh.

Long hồn: “Nhìn bộ dạng bọn chúng, chắc chắn là sắp làm chuyện xấu rồi.”

Minh Thiện: “Đi theo.”

Nằm cách nhà tắm nam nơi đó không xa chính là nhà tắm nữ, xung quanh được xây tường gỗ rất cô lập và kín đáo với người thường và cả với võ giả để có thể đột nhập vào xem trộm. Nhưng có vẻ là đã quá quen thuộc, đám Trần Thiếu biết đường và cả biết chính xác có một khe hở ở vách tường mà mò đến, định thỏa mãn cái dục vọng biến thái của bản thân.

Kỳ Long: “Cái tên Minh Thiện chết bầm, chưa gì đã gặp lại hắn.”

Kỳ Lang: “Suỵt, khẽ thôi.”

Trần Thiếu: “Kệ hắn đi, giờ mới là chính sự. Tầm này đám con gái sẽ đi tắm rửa, hơn nữa có thể còn có những mỹ nhân đi cùng với Tuyết Nhi nữa, đúng là một ngày tuyệt vời.”

Làm trò mờ ám cũng chỉ có mục đích như vậy, đám Trần Thiếu lần này không ngờ việc mình làm lần này đã có người khác phát hiện. Từ trên một cái cây cách không xa phía sau lưng của Trần Thiếu, Minh Thiện đã vắt vẻo chân ngồi ở đó.

Minh Thiện: “Bọn này, vậy mà là một lũ ấu trĩ đến như vậy sao ?”

Long hồn: “Tiểu tử tốt, cơ hội thế này ngươi đừng bỏ lỡ, mau đưa ta cùng đi nhìn trộm một tí luôn đi.”

Minh Thiện: “Lão long mất nết nhà ngươi, chỉ là một hồn ấn mà cũng nuôi ham muốn dục vọng. Chuyện nhìn trộm này vốn là việc xấu hổ, còn lâu ta mới làm.”

Long hồn: “Hai... Đúng là cái tên nhàm chán, không biết hưởng thụ.”

Bên trong nguồn hồn lực, Long hồn vừa nói vừa trưng ra cái thái độ khó chịu của mình nhưng rõ ràng là lão cũng đoán được trước lựa chọn của Minh Thiện, chỉ là bản thân cũng muốn thử xem vận may của mình mà thôi.

Trong khi đó trong phòng thay đồ nữ, một khung cảnh nơi thiên đường đang mở ra. Những cô gái tộc nhân Trần gia theo thói bước vào, chuẩn bị cởi bỏ y phục bên ngoài ra để đi tắm rửa theo thói quen hằng ngày. Nói đến thiếu nữ Băng Nghi Sơn, chẳng biết là do sống nơi xứ lạnh núi cao, tuyết thành quanh năm làm sự xuất hiện của mặt trời gần như mờ nhạt ở nơi đây hay không mà ai nấy cũng đều có làn da trắng mịn. Hơn nữa thân thể mỗi người đều thon thả, vòng trên đến vòng dưới lại đều gọi là đầy đặn vô cùng. Bảo sao, đám Trần Thiếu lại làm liều đánh đổi chỉ để vào đây nhìn lén. Nhưng sắc nước hương trời nhất vẫn là phải gọi tên Meyzuru, Hân Hân, Tuyết Nhi và Altonia, ai cũng đều có một cơ thể khủng bố hết. Đám Trần Thiếu thì chịu muỗi đốt đợi những cô gái bước ra khỏi phòng thay đồ để vào hồ tắm, thì những cô gái kia lại bận vây quanh bốn người Meyuru, khen ngợi cơ thể họ như một lẽ thường tình của các nàng thiếu nữ.

Kỳ Long: “Sao nay lại lâu quá vậy ?”

Kỳ Lang:”Trong phòng thay đồ rõ ràng có bóng người mà.”

Trần Thiếu: “Suỵt, các ngươi kiên nhẫn chút đi.”

Lại trở vào phòng thay đồ, những câu như “da của cậu thật trắng”, “cỡ ngực của cậu to thật”,... Cứ thay nhau vang lên hết từ miệng người này đến người khác. Mà người có đôi ngực lớn nhất hẳn là Hân Hân, thật không ngờ cỡ D bình thường mọi người thấy là do cô nàng đã dùng dây nịt lại rồi. Vừa trông thấy như vậy, với tính cách của Tuyết Nhi và vài cô gái có hơi “quấy rối tí” liền vây lấy Hân Hân, đưa tay nâng niu lấy đôi gò bồng đào cỡ khủng kia. Hân Hân bình thường với Tinh Đế cường giả thậm chí còn có thể xử gọn nhưng lần này vì đối phương quá áp đảo lại còn tiếp cận được ngay từ đầu, liên tục sờ sờ mó mó nhưng điểm cấm địa nên Hân Hân gần như bất lực cam chịu, hơi thở hổn hển và âm thanh nhạy cảm cứ khẽ được tạo ra. Meyzuru và Altonia xem cảnh này, mặt có chút đỏ, vội ngượng ngùng quay đi nhưng đáng tiếc là nào thoát được Tuyết Nhi, thế là cả hai cũng bị “quấy rối tí” y như Hân Hân.

Trần Thiếu: “Kỳ lạ, cái đám nữ nhân đó sao hôm nay lại ở trong phòng thay đồ lâu thế nhỉ ?”

Trong cùng thời gian mà mình ngồi chờ đợi nãy giờ, đám Trần Thiếu hoàn toàn không nhận ra Minh Thiện đã sau lưng sắp xếp vài thứ. Mà cụ thể những thứ Minh Thiện sắp xếp chính là pháo sáng, vài ấn vân và đi ra ngoài lấy đá tảng chặn khe hở ở vách tường lại để chặn đường thoát của đám Trần Thiếu.

Minh Thiện: “Cũng không hẳn đây là mượn đao giết người, dù sao việc này là do các ngươi dám làm thì dám chịu, chẳng trách ai được đâu.”

Vừa nói, Minh Thiện vừa mỉm cười, hai tay bắt đầu kết ấn để khởi động những thứ bản thân đã chuẩn bị. Một ấn vân long hồn đầu tiên phát nổ, tạo ra động tĩnh lớn, khiến cho đám Trần Thiếu giật mình.

Trần Thiếu: “Chuyện gì vậy ?”

Cũng ngay khi nghe được động tĩnh kì lạ ở bên ngoài, Hân Hân và những cô gái khác trong phòng thay đồ vội khoác lên lại bộ y phục của mình cho kín đáo rồi xông ra xem là có chuyện gì.

Thấy vậy, Trần Thiếu và đồng bọn vội ra hiệu để bỏ chạy. Nhưng ngay lúc chúng vừa quay đầu lại đi được vài bước, pháo sáng của Minh Thiện ánh rực lên làm chói mắt cả ba tên, sau đó ấn vân long hồn xung quanh phát nổ ầm trời. Tuy đã tê tua, đám Trần Thiếu vẫn liều mạng bỏ chạy tiếp.

Trần Thiếu: “Tuyệt đối không thể bị bắt, nếu không thì danh dự của Trần Thiếu ta sẽ hủy hoại mất.”

Nhưng thật đáng buồn cho Trần Thiếu và đồng bọn của hắn, khi lối ra duy nhất là khe hở nằm ở vách tường đã bị đá tảng chặn lại. Từ sau lưng của đám Trần Thiếu, những bóng người lần lượt xuất hiện. Từ ngoài thì thật khó biết được chuyện gì đang xảy ra, chỉ có thể suy đoán về một thảm cảnh khi tiếng thét thất thanh của Trần Thiếu và hai tên thuộc hạ vang lên, thấu cả trời cao.

Minh Thiện: “Hy vọng các người sẽ không bị Hân Hân một kiếm... triệt.”

Công đạo đã đòi lại xong, Minh Thiện ung dung ôm quần áo thoải mái đi vào trong nhà tắm. Trăng thanh gió mát, thoáng lại có tuyết rơi, việc một mình yên tĩnh ngâm trong hồ tắm nước nóng lộ thiên và ngắm cảnh có vẻ là một điều tuyệt vời khó để tả được.

Long hồn: “Ngắm gái và ngắm cảnh, ngươi lại chọn ngắm cảnh. Thật là...”

Minh Thiện: “Mỗi ngày đều có thể bị mất mạng, vài phút yên bình thế này mà lại không cảm thấy đáng sao ?”

Một lúc sau Minh Thiện thay đồ rồi rời khỏi nhà tắm để trở về phòng, dọc đường thì nghe lính canh xì xầm về thương tích của Trần Thiếu, có vẻ là thê thảm lắm. Minh Thiện mặt tỉnh vô cảm xúc, nhưng trong lòng lại có chút tính khí tiểu nhân, cười thầm và có vẻ rất là thỏa mãn.

Minh Thiện trở về phòng, cũng là lúc Minh Anh xử lí xong công việc của mình và phấn khởi kêu lên một tiếng. Số cổ vật di tích được Minh Thiện mua nằm rải rác trên sàn, mà trên thân của mỗi món đều sáng bóng khác với trước, lộ rõ những phù văn được khắc bên trên. Minh Thiện cầm lấy một món cổ vật lên xem, nhìn qua phù văn được khắc vẫn còn nguyên vẹn thì rất hài lòng.

Minh Thiện: “Cảm ơn cậu Minh Anh, phần phân tích số phù văn này còn lại cứ giao cho mình.”

Minh Anh: “Trông đợi ở cậu, Minh Thiện.”

Tinh Thành: “Phân tích phù văn ? Minh Thiện, cậu có hiểu biết về việc dùng chú ngữ sao ?”

Minh Thiện: “Đúng là có một chút.”

Nói là vậy nhưng Minh Thiện hoàn toàn chẳng biết gì về việc dùng chú ngữ như thế nào, cậu ta trả lời như vậy là vì trong đống sách mà HaLynh để lại, có một quyển là viết về chú ngữ này. Lợi dụng điều đó, Minh Thiện tự tin rằng có thể phân tích và học thuộc số phù văn kia, chỉ cần bản thân có đủ thời gian mà thôi.

Một lúc sau, nhóm của Meyzuru đi tắm trở về phòng, vừa sớm hơn giờ cơm tối chỉ vài phút. Vừa bước vào trong, thấy Minh Thiện đang ngồi ngay bàn giữa phòng, cả bốn người Meyzuru đều nhìn chằm chằm vào Minh Thiện, không khí có chút yên tĩnh.

Minh Thiện: “Động tĩnh ở chỗ các cậu là mình tạo ra đó.”

Ngay lập tức không khí trong phòng trở lại bình thường, Tuyết Nhi mỉm cười chạy đến ngồi xuống ngay bên cạnh Minh Thiện.

Tuyết Nhi: “Hể, Minh Thiện. Anh sao lại ở đó vậy ?”

Minh Thiện: “Chỉ là thấy đám người Trần Thiếu mờ ám nên mình bám theo tới đó. Lại suy nghĩ việc hắn làm không tốt tí nào nên... Mọi chuyện sau đó như các cậu biết đấy. Mà Hân Hân, tên Trần Thiếu đó...”

Hân Hân: “Mình không có mang kiếm theo.”

Minh Thiện: “Thế thì hắn còn may mắn thật.”

Hân Hân: “Chỉ có tất cả mọi người cùng lên gối... bọn chúng thôi.”

Nghe tới đây, ai cũng có thể cảm nhận được một cái cảm giác đâu đó rất thôn thốn và cả những tiếng vỏ trứng vỡ răng rắc. Minh Thiện tự cảm thấy thương tiếc cho Trần Thiếu và đồng bọn của hắn, đồng thời rất tự hào vì quyết định đúng đắn vì đã không nhìn trộm của mình.

Sau bữa cơm tối cùng nhau, mọi người trong nhóm câu lạc bộ khảo cổ học bắt đầu bàn về công việc sáng mai của mình, mà Tinh Thành và Đình Kha cũng có mặt ở đó. Minh Thiện lấy ra từ túi trữ vật một tấm bản đồ cũ đã có phần rách rưới, lại thêm một tấm bản đồ khác mới toanh lúc nãy nhờ Tuyết Nhi lấy dùm. Cả hai tấm bản đồ đều là về địa thế của Băng Nghi Sơn, điểm khác duy nhất là trên tấm bản đồ cũ kia chính là Băng Nghi Sơn vào thời tộc Huyết Ma còn tồn tại nơi này.

Tinh Thành: “Di tích xưa của tộc Huyết Ma... Câu lạc bộ khảo cổ học là đang nhắm tới đó sao ?”

Minh Thiện: “Đúng vậy, xem qua thì chỗ này có vẻ rất thú vị.”

Nhưng trên thực tế, Minh Thiện muốn đến đây điều tra về tộc Huyết Ma, về nguy cơ những kẻ man rợ làm việc cho Ma Thần Tộc năm đó sẽ một lần nữa trỗi dậy bên dưới lớp băng tuyết kia. Nhưng điều này Minh Thiện lại không thể cho Tinh Thành, Đình Kha và cả một cô bé như Altonia biết rõ được, bởi sẽ có nguy cơ làm lộ thêm thân phận kế tục Thần Thánh tộc của bản thân mình.

Bằng cách ngồi thảo luận một cách bình thường với cả những người biết và không biết sự thật, Minh Thiện dự định sẽ để bản thân âm thầm hành động một mình vào sáng mai, không kéo những người bên cạnh đi quá sâu vào nguy hiểm.

Minh Thiện: “Cũng khuya rồi, mọi người nên chuẩn bị nghỉ ngơi một giấc thôi.”

Rạng sáng hôm sau, khi mặt trời còn chưa kịp ló dạng thì Minh Thiện đã một mình lặng lẽ rời khỏi dinh phủ Trần gia Băng Nghi Sơn để hướng thẳng đến Huyết Ma tộc di tích. Nhưng có vẻ là không theo như dự tính của Minh Thiện khi mà Hân Hân đã phát hiện và dõi bước theo sau cậu.

Hân Hân: “Không ngờ cậu vậy mà lại muốn tự tiện hành động một mình, chẳng nói với ai cả đấy Minh Thiện.”

Minh Thiện: “Sao cậu lại ở đây ?”

Hân Hân: “Lần sau cậu ra ngoài nên nhớ để ý xem phía sau có ai đi cùng không nhé !”

Biết rõ là dù mình có bảo thế nào thì Hân Hân cũng sẽ không chịu quay trở về dinh phủ lúc này, Minh Thiện đành dẫn cô nàng đi theo mình cùng đến Huyết Ma tộc di tích, chỉ hy vọng là không cả hai sẽ không gặp bất kì nguy hiểm gì ở đó mà thôi.

Long hồn: “Con nhóc Hân Hân này ta thấy còn mạnh hơn ngươi, khéo đi theo còn phải bảo vệ ngược lại tên tiểu tử họ Dương ngươi đấy.”

Minh Thiện: “Ta biết rồi, không cần ngươi phải nói ra đâu.”

Vài giờ đi bộ trôi qua, Minh Thiện và Hân Hân cũng bước chân vào khu vực bên ngoài lãnh địa băng hoang của di tích Huyết Ma tộc. Nơi này cây cối mọc hàng dày nhưng đều trụi lá, tuyết phủ dày kín và trắng xóa cả mặt đất, khí tức lạnh lẽo hoang vu vô cùng. Hơn nữa khác với bình thường, ở đây tạo cảm giác rằng có mọi vật đều bị một thứ sức mạnh nào đó trấn áp lên, vô cùng nặng nề.

Hân Hân: “Mình cảm giác năng lượng hồn lực ở đây có chút hỗn loạn.”

Minh Thiện: “Mình cũng thấy vậy, hồn lực trong cơ thể cũng vậy.”

Long hồn: “Là tàn thuật phong ấn năm đó của Bạch Dực Yêu Thần ngài ấy còn sót lại đấy. Mọi nguồn năng lượng hồn lực chỉ cần ở trong phạm vi ảnh hưởng đều sẽ bị hơi hỗn loạn một tí do hiệu quả trấn áp, thực tế thì không ảnh hưởng gì quá nhiều cả đâu.”

Minh Thiện: “Ra là vậy.”

Đi tiếp được một đoạn thì bất ngờ Minh Thiện cảm nhận được giữa lòng ngực mình có phản ứng, mạnh mẽ đến mức thôi thúc, đôi mắt bản thân sau đó còn thoáng chốc rực ánh lên. Từ sâu trong nguồn hồn lực của Minh Thiện, chút sức mạnh le lói mà của Bạch Dực Yêu Thần HaLynh để lại đang dao động.

Minh Thiện: “HaLynh... Sao vậy ?”

Còn chưa kịp hiểu lý do tại sao sức mạnh của HaLynh lại phản ứng, Minh Thiện bất ngờ bị Hân Hân đẩy ngã xuống đất. Minh Thiện lại chưa kịp mở miệng ra hỏi, Hân Hân đã lấy tay che miệng cậu rồi ra hiệu phải im lặng. Hướng theo ánh mắt của Hân Hân về phía xa không có lấy một bóng người, không lâu sau đó bỗng có tiếng xích sắt vang lên, Dương Côn vụt một cái xuất hiện.

Dương Côn: “Ta là thuộc hạ của Trần Nhâm đại nhân, đến để chuyển lời của ngài ấy cho hai ngươi đây.”

Dương Côn hắn vừa dứt lời, từ đâu liền có hai người đàn ông ăn mặc rách rưới, để thân trần dưới cái lạnh thấu xương bước ra. Khí tức của hai kẻ này toát ra hừng hực bức bối, như ẩn dấu sự cuồng nộ. Mà cảm giác này với Minh Thiện lại có chút rất quen, đến mức dễ dàng nhận ra ngay.

Minh Thiện: “Huyết Ma !!!”

Long hồn: “Không sai, hai tên đó chính là Huyết Ma tộc nhân. Phong ấn... Có lẽ đã bị phá vỡ.”

Minh Thiện: “Nhưng mà tại sao người như đại thống lĩnh hắc kỳ quân Trần Nhâm lại liên hệ với bọn Huyết Ma này chứ ?”

Long hồn: “Câu trả lời chẳng phải đang sắp được tiết lộ rồi hay sao ?”

Tiếp tục giữ yên lặng, Minh Thiện tập trung để lắng nghe được rõ cuộc nói chuyện của Dương Côn với hai tên tộc nhân Huyết Ma kia. Cũng từ lúc này Minh Thiện biết được rằng đã có rất nhiều tộc nhân Huyết Ma thông qua một vết nứt vừa được hình thành mà thoát ra được khỏi lớp băng tuyết dày, bắt đầu trèo lên trở lại mặt đất.

Dương Côn: “Trần Nhâm đại nhân đã giúp che kín việc vết nứt trên lớp Chân Băng Huyền Chất và sự thoát ra ngoài của các ngươi, nếu không đã sớm bị Trần gia biết mà cử người ra tay diệt trừ rồi.”

Tộc nhân Huyết Ma: “Đừng dở thói đe dọa bọn ta, tiểu tử. Tên đại nhân đó của ngươi giấu việc Huyết Ma tộc bọn ta đã thoát ra, rõ ràng cũng không phải là không có mưu tính. Hắn muốn tranh đoạt quyền lực, muốn bọn ta ra tay thay hắn diệt trừ gia chủ Trần gia Băng Nghi Sơn hiện tại, ngược lại hắn phải đồng ý giúp bọn ta phá vỡ hoàn toàn lớp Chân Băng Huyền Chất kia.”

Dương Côn: “Việc các ngươi muốn, đại nhân ta chắc chắn đồng ý. Chỉ cần các ngươi ra tay diệt gia chủ Trần gia Băng Nghi Sơn, phần còn lại đại nhân của ta sẽ lo liệu hoàn hảo, bảo đảm phá vỡ lớp Chân Băng Huyền Chất để tộc các ngươi hoàn toàn thoát ra ngoài.”

Hai tên tộc nhân Huyết Ma nhìn nhau một lúc rồi gật đầu đồng ý với Dương Côn và một thỏa thuận ám sát được lập ra giữa hai bên. Dương Côn rời đi, hai tên tộc nhân Huyết Ma kia cũng quay đầu hướng trở về sâu trong lãnh địa băng hoang, nơi chôn vùi di tích Huyết Ma.

Hân Hân: “Xem ra chúng ta nghe được khá nhiều thứ rồi thì phải.”

Minh Thiện: “Trần Nhâm đó không ngờ lại là kẻ gan liều đến như vậy, dám bắt tay với cả một ác tộc thời cổ ngay khi chúng chỉ vừa mới thoát ra bên ngoài.”

Hân Hân: “Chắc cậu không để yên mà cho qua vụ nội loạn này đâu nhỉ ?”

Minh Thiện: “Có lẽ vậy.”

Sau đó Minh Thiện và Hân Hân tiếp tục cẩn thận men theo lối đi của hai tên tộc nhân Huyết Ma lúc nãy, tìm đến lãnh địa băng hoang, nơi toàn bộ Huyết Ma tộc bị chôn vùi. Tại đây, trên bề mặt lớp Chân Băng Huyền Chất siêu cứng, có một rãnh nứt lộ ra, tuy không quá lớn nhưng lại sâu thăm thẳm đâm thẳng xuống tận dưới lòng đất. Còn trên miệng của vết nứt ấy thì luôn âm ỉ một luồng khí tức đỏ lờm tỏa lên, nồng nặc, u ám vô cùng. Xác nhận thấy không có ai gần đó, Minh Thiện và Hân Hân từ từ tiến đến gần rãnh nứt để xem xét.

Minh Thiện: “Xem ra hai tên tộc nhân Huyết Ma kia đã thoát ra từ chỗ này.”

Hân Hân: “Không biết là ngoài hai tên đó ra thì có còn kẻ nào khác cũng thoát ra được từ chỗ này nữa hay không ?”

Minh Thiện: “Chắc là nhiều hơn hai tên đấy.”

Vừa dứt câu thì cả Minh Thiện và Hân Hân đều cảm nhận được có luồng khí tức vô cùng áp bức đột ngột tràn tới. Một lão đàn ông lạ mặt xuất hiện với đôi mắt đỏ thẳm, mặc bộ y phục rách rưới, cùng một thanh lưỡi hái mẻ vác trên vai, toát ra cái bộ dạng là kẻ khát máu vô cùng đặc trưng mà mỗi tộc nhân Huyết Ma đều có.

Tộc nhân Huyết Ma, Dị La: “Không ngờ Dị La ta vừa thoát ra, đã có ngay bữa ăn trưng bày ra sẵn… Tuyệt… !!!”

Tên Dị La kia vừa nói, vừa chóp chép miệng, nuốt nước bọt trông rất là thèm thuồng nhìn Minh Thiện và Hân Hân. Có vẻ đúng với bản chất man rợ mà người ta đồn đại về Huyết Ma tộc, bọn chúng thật sự không ngại chuyện ăn thịt người.

Minh Thiện: “Tên này có vẻ chỉ đi có một mình.”

Long hồn: “Cẩn thận đấy tiểu tử, tộc nhân Huyết Ma thực thụ là một đám cuồng chiến, trên chiến trường không khác gì lũ quái vật khát máu đâu.”

Minh Thiện: “Dù vậy thì chúng cũng vẫn chỉ là một tộc người thôi, không hơn không kém. Với lại, Thánh Thần tộc mà còn phải sợ lũ tay sai của Ma Thần tộc sao ?”

Nhưng Minh Thiện còn chưa ra tay, Hân Hân đã chủ động rút kiếm lao lên tấn công đối phương trước. Tên Dị La cũng hết sức bất ngờ, chỉ kịp lấy lưỡi hái vung vội để đỡ lấy loạt nhát chém của Hân Hân rồi liền tránh ra xa một khoảng, mặt hắn lộ rõ vẻ phấn khích và miệng thì lẩm bẩm.

Dị La: “Ra là võ giả sao ? Ha, không biết lũ võ giả con người ở thời đại này có gì lợi hại hơn so với trước kia không đây ?”

Ngay lập tức Dị La lao nhanh tới phía Hân Hân, tay xoay chiếc lưỡi hái vài vòng rồi cứ thế mà vung chém tấn công hết sức điên cuồng, mặc cho đối phương cũng đang dùng kiếm đỡ lại.

Dị La: “Sao hả, sao hả ? A ha ha, ta sẽ chém ngươi ra thành vô vàn mảnh nhỏ, ha ha ha.”

Hân Hân: “Ngươi thật là... Yếu ớt.”

Dị La: “Ngươi nói cái gì ?”

Hân Hân bất ngờ vung kiếm chém một nhát thật mạnh, hất văng chiếc lưỡi hái của Dị La ra khỏi tay hắn. Dị La giật mình, vẻ mặt hắn còn đang mở to mắt đầy bất ngờ thì Hân Hân đã vụt vươn người lao tới rồi vung tiếp kiếm thứ hai, chém xéo một nhát trực diện vào người đối phương.

Lãnh một vết thương sâu chí mạng, Dị La vội lùi về phía sau, đưa bàn tay ôm lấy lòng ngực đang chảy đầy máu. Mà có vẻ là bởi bản thân hắn là dòng tộc Huyết Ma, sức chịu đựng hơn người nên vẫn đứng vững, nét mặt dữ tợn không chút đau đớn.

Minh Thiện: “Cái tên đó... Hắn thật sự không phải đối thủ của Hân Hân chút nào.”

Long hồn: “Phiền phức bây giờ mới tới đấy. Tiểu tử, ngươi quên là trong họ hắn có hai chữ Huyết Ma sao ? Mà từ Huyết ở đây chính là thay cho...”

Minh Thiện: “...Máu !!!”

Nghe thấy giọng Minh Thiện nói lớn ở đằng sau, Hân Hân liền nhận ra vấn đề mà không chút ngần ngại liền tiếp tục áp sát đối phương. Còn phần Dị La, hắn bất ngờ vừa hai tay thủ ấn, lại vừa dồn hết sứu gồng mình khiến gân nổi lên đỏ lờm đầy cơ thể, máu từ vết thương vừa do Hân Hân gây ra khi nãy càng chảy nhiều hơn.

Hân Hân: “Kiếm Thức – Đại Lăng Ảnh Trảm.”

Dị La: “Muộn rồi, Huyết Ma Thực Linh Thuật !”

Toàn bộ số máu mà tên Dị La đã chảy ra ngoài liền như trở nên có ý thức, bất ngờ bay vụt lên cao rồi liên kết lại với nhau tạo thành hình dạng chiếc đầu của một con quái thú khủng lồ màu đỏ thẳm, cùng với đó là cái hàm to lớn đang mở rộng ra lao thẳng về phía của Hân Hân nhằm thể muốn nuốt trọn đối phương. Đại Lăng Ảnh Trảm của Hân Hân tung ra nhưng tất cả đường kiếm đều vô dụng, không thể làm gì được chiếc huyết thủ quỷ dị đang mặc nhiên lao tới kia.

Dị La: “Ha ha ha, ngươi hãy mau trở thành bữa sáng của ta đi !”

Hung tợn mở to cái hàm tởm lợm, rất nhanh, chiếc đầu khổng lồ bằng máu của tên Dị La đã ở ngay trước mặt, chuẩn bị thôn phệ lấy Hân Hân.

Minh Thiện: “Long hồn, hiển linh !”

Lập tức trong tình cảnh nguy hiểm như thế, Minh Thiện liền triệu hồi linh long bay ra từ lòng ngực của mình để bảo vệ Hân Hân. Linh long nhanh chóng hóa thành hình hài của một con rồng màu xanh lục to lớn, lao tới vồ lấy chiếc đầu bằng máu mà tên Dị La kia đã tạo ra, lấy chân trước ấn thứ quỷ dị đó nằm dập thẳng xuống mặt đất. Chiếc đầu vùng vẫy, long hồn lại càng ấn mạnh chân xuống rồi gầm thét thẳng vào mặt của nó một cách đầy dữ tợn. Sau đó toàn lực, long hồn đạp nát chiếc đầu kia tan ra thành một vũng máu lớn. Số máu đó không ngờ lại bị tên Dị La hút ngược trở lại vào bên trong cơ thể hắn.

Dị La: “Chết tiệt, cái tên đó lại có thể triệu hồi ra được linh hồn của cả một con rồng luôn sao?”

Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của kẻ địch, Minh Thiện liền thoáng mỉm cười một cái tự đắc rồi dùng hai đầu ngón tay vung qua lại lên xuống, long hồn theo đó cũng di chuyển theo đồng bộ với sự điều khiển đó.

Minh Thiện: “Nhận lấy, long hồn vũ kỹ !”

Long hồn dũng mãnh bay lượn giữa trời, thân mình đập vào không khí, mỗi vòng uốn lượn đều cuộn trào tạo nên gió xoáy, trông rất hung bạo mà lao thẳng tới chỗ tên Dị La nhỏ bé đang đứng dưới đất nhìn lên.

Lại tưởng chừng tên Dị La vì sợ hãi mà đứng đó bất động chịu đòn nhưng thật ra là ngược lại, tên tộc nhân Huyết Ma này trong lòng hắn đang rạo rực điên cuồng, muốn trực tiếp đối đầu với sức mạnh linh long hung bạo kia của đối phương.

Dị La: “Rồng... Haaa, ta thật sự cũng rất muốn xem thử hương vị của con vật này ra sao? Ư... Graaaaa !!!”

Tên Dị La dùng mũi lấy thật nhiều hơi vào bụng, sau đó liền mở to miệng phun ra đống máu với hình dạng của một cái mồm to lớn, dồn lực hút mạnh mọi thứ trước mặt lao nhanh về phía mình, đặc biệt mục tiêu chính là phải thôn phệ cho bằng được long hồn kia.

Minh Thiện: “Tham lam hóa thành ngu dốt, đúng là đến mức tự tìm chết.”

Long hồn lao tới, Dị La vẫn đứng đó với sự tham lam háu ăn của hắn và rồi uỳnh một cái, cái mồm bằng máu bị linh long hung bạo xé toạc ra, tên tộc nhân Huyết Ma xanh mặt những đã muộn. Long hồn tàn phá mặt đất, tuyết dày bị xới tung trắng xóa và từ trong là tên Dị La bị đánh văng ra với bộ dạng đầy rẫy thương tích máu me trông thật là thảm bại.

Dị La: “A... Chết tiệt... Vậy mà ta không thể...”

Lồm cồm đứng dậy với đôi chân còn đang run rẫy chẳng vững, Dị La vừa mới ngước mặt nhìn lên thì lập tức trước mắt hắn đã xuất hiện hình bóng của Hân Hân lướt tới và một vệt sáng vụt ngang qua ngay sau đó.

Dị La: “...ăn được nó... sao? Ặc... !!!”

Một kiếm của Hân Hân, đầu chưa lìa nhưng cổ của tên Dị La đã bắn máu tung tóe cả ra. Hắn đau đớn ôm lấy vết cắt sâu, chân đứng loạng choạng lùi về sau.

Dị La: “Ngươi... a...”

Hân Hân: “Lải nhải !”

Hân Hân dứt khoát thêm một kiếm đâm xuyên qua bụng Dị La, sau đó rút kiếm ra rồi một cước đá hắn văng ngược về phía sau. Tên tộc nhân Huyết Ma đập người mạnh thẳng vào một cái thân cây, ngã gục dãy dụa đau đớn, máu càng vương vãi ra tuyết trông qua rất là tởm lợm. Nhưng Dị La vẫn chưa chết, dòng máu Huyết Ma tộc giúp hắn có sức sống hoang dại và dai dẳng hơn người thường. Máu dần ngưng chảy, Dị La ráng sức bò dậy, mắt lờ mờ nhìn hai người Minh Thiện và Hân Hân.

Dị La: “Hai tên con người đáng chết, ta sẽ... Ha..a...”

Minh Thiện: “Cái tên này đúng là sống dai thật.”

Thấy đánh mãi mà tên Dị La vẫn không chịu chết, Minh Thiện liền đưa tay định điều khiển Long hồn ra đòn dứt khoát, quyết lần này cho tan xác luôn tên tộc nhân Huyết Ma kia. Nhưng chưa gì thì bỗng bất ngờ từ đâu một cái bóng bốn chân khổng lồ lao vụt ra, làm gãy đổ cả mấy hàng cây rừng, với cái mồm đầy răng nhọn đang há to mà “ngoạm” trọn cái đầu của tên Dị La rồi nuốt vào bụng. Minh Thiện và Hân Hân lúc này đứng chân ở đó, chứng kiến cảnh tượng không ngờ tới vừa diễn ra chỉ trong nháy mắt.

Long hồn: “Thứ này... Đừng nói nó là...”

Minh Thiện: “Không sai... Ta từng nhìn thấy nó trong mấy quyển sách sinh vật...”

Cái bóng khổng lồ kia dần hiện ra rõ ràng trước sương tuyết bay phũ xóa - một hồn thú có bộ dạng trông như bọn bò sát khát máu với nanh vuốt sắt nhọn và lớp lông dày mượt màu trắng, trên đầu có cặp sừng bạc khối, dọc sóng lưng lỏm chỏm gai nhọn, luôn hừ hừ thở đầy dữ tợn.

Minh Thiện: “Nó là Băng Nghi Kỳ Long, linh thú bậc cao đặc chủng ở Băng Nghi Sơn.”

Long hồn: “Hơn nữa, theo như ta thấy. Con này còn là một con ở cấp vương, sức mạnh thì ít nhất cũng gấp mấy lần đám Băng Nghi Kỳ Long bình thường hay bất kì linh thú nào khác. Lần này xem ra ngươi và con bé Hân Hân gặp kẻ địch nguy hiểm thật sự rồi đấy”

Minh Thiện: “Bảo sao đám tộc nhân Huyết Ma thoát ra được cũng không tụ tập xung quanh đây, ra là còn có thứ này tồn tại.”

Con Băng Nghi Kỳ Long cấp vương ngấu nghiến phần cơ thể còn lại của tên Dị La, với chỉ vài cú cắn xé và nhai nuốt thì nó đã ăn sạch toàn bộ. Sau đó con Băng Nghi Kỳ Long vương cấp tiếp tục hướng ánh mắt của nó về phía Minh Thiện và Hân Hân, mục đích của con hồn thú hung bạo này thì chẳng cần ai phải đoán nữa.

Minh Thiện: “Linh thú bậc cao cấp vương, đến cả Tinh Vương cường giả cũng chưa chắc nắm được phần thắng nếu phải đối đầu với hồn thú mạnh cỡ này. Chúng ta có lẽ phải mau rút lui thôi, Hân Hân.”

Hân Hân: “Ừm, đúng là chúng ta không nên ở lại đây lâu với con Băng Nghi Kỳ Long này thì hơn.”

Nhưng ngay khi Hân Hân vừa nói hết câu, con vương cấp kia đã lao nhanh tới tấn công mục tiêu của nó. Lập tức Minh Thiện phản ứng, kịp thời điều khiển long hồn hất văng con mãnh thú hung bạo văng sang một bên, ngã vùi sâu vào một đống tuyết gần đó.

Minh Thiện: “Chạy !”

Nắm nhanh lấy tay của Hân Hân bất ngờ, Minh Thiện kéo cô nàng theo mình chạy trốn khỏi con Băng Nghi Kỳ Long. Còn về phần của con linh thú bậc cao cấp vương kia, nó cũng rất nhanh đã thoát ra khỏi đống tuyết, gầm lên một tiếng rồi lập tức truy đuổi ngay sát phía sau hai con mồi của mình.

Xuyên qua cánh rừng lạnh giá, giữa bạt ngàn những thân cây bạch dương trụi lá của Băng Nghi Sơn. Minh Thiện giữ chặt tay của Hân Hân, cả hai chạy trên lớp tuyết trắng xóa và để lại những dấu chân vội vã. Phía sau, con Băng Nghi Kỳ Long hung bạo đang đuổi theo, nó dễ dàng làm gãy đổ hàng tá cái cây cản đường mình, giẫm nát mọi dấu vết trên mặt tuyết dưới từng bước chân. Tốc độ của con mãnh thú nhanh đến đáng sợ, khác hẳn với cái thân hình khổng lồ cao hơn năm mét kia. Chẳng mấy chốc chỉ còn cách chưa đến một bước chân, phía sau lưng của Minh Thiện và Hân Hân chính là một chiếc hàm đầy răng nanh nhọn hoắc tởm lợm đang lao tới.

Minh Thiện: “Long hồn, mau cản nó lại.”

Linh long xuất thân, hướng về phía Băng Nghi Kỳ Long mà lao tới nhưng lần này con linh thú cấp vương kia đã cho thấy sức mạnh của nó.Với một cú quào bằng chân trước, Băng Nghi Kỳ Long tạo ra một đòn băng kích sát, phá tan long hồn dễ dàng.

Minh Thiện: “Không xong rồi !!!”

Nằm ngoài dự liệu của bản thân, Minh Thiện lúc này đã gần như quá trễ để có thể kịp thời nghĩ ra cách để thoát khỏi chiếc hàm tử thần đang lao tới kia. Trong thời khắc quyết định nhất, Minh Thiện hết sức kéo lấy tay Hân Hân rồi đẩy cô nàng ra xa khỏi mình và con Băng Nghi Kỳ Long đang lao tới.

Hân Hân: “Không, đừng ! Minh Thiện... !”

Nhưng Hân Hân không thể làm gì, lúc này cô nàng còn vì cú kéo vừa rồi của Minh Thiện mà mất đà rồi trượt chân ngã xuống một vách vực nông bên cạnh. Trong khi đó thì ở phía Minh Thiện, con Băng Nghi Kỳ Long kia vừa lao tới liền lập tức toàn lực tung ra một cú táp, mạnh đến mức xới tung cả mặt tuyết, tạo nên trận tuyết lỡ cuốn trôi luôn con linh thú cấp vương kia lăn xuống dưới vách núi sâu.

Đứng ngoài cuộc hỗn loạn và quan sát tất cả, đám người Tiểu Nhu bằng cách nào đó vẫn an toàn không bị bất kì ai khác phát hiện ra sự hiện diện của họ từ lúc đầu theo chân Minh Thiện tới di tích này đến giờ.

CoTu: “Tên Minh Thiện đó coi như chết chắc, chúng ta cũng hoàn thành nhiệm vụ rồi.”

CoTi: “Mau, mau về nhận thưởng thôi.”

Nhưng Tiểu Nhu vội ra hiệu cho hai tên thuộc hạ của mình đừng vui mừng quá sớm bởi từ dưới lớp tuyết, Hân Hân vẫn còn sống và đang cố đứng lên, liên tục đưa ánh mắt đầy lo lắng tìm kiếm bóng dáng của Minh Thiện. Hơn nữa, Tiểu Nhu còn nhận ra một điều quan trọng.

Tiểu Nhu: “Dương Minh Thiện có thể vẫn chưa chết, ta thấy hắn đã may mắn tránh khỏi chiếc hàm của con Băng Nghi Kỳ Long kia và cùng nó rơi xuống dưới vách núi kia rồi. Giờ không chờ đợi nữa, hai ngươi theo ta bắt lấy cơ hội, tự tay giết luôn tên tiểu tử y tộc Dương gia.”

CoTi: “Đại tỉ, sao ta không giết Hân Hân lúc này luôn ?”

Tiểu Nhu: “Hân Hân... Không phải mục tiêu chính của chúng ta.”

Thái độ có chút không rõ ràng, Tiểu Nhu chẳng nói gì thêm mà cứ vậy dẫn hai tên thuộc hạ theo mình xuống bên dưới vách núi sâu nơi Minh Thiện và con Băng Nghi Kỳ Long kia đã rơi xuống. Cũng vì thế mới nghe được động tĩnh từ nhóm ba người đó, Hân Hân quay sang nhìn thấy và lập tức vội vàng bám theo họ.

Hân Hân: “Người vừa rồi chẳng phải là Viêm Tiểu Nhu sao? Cô ta đang làm gì ở đây vậy chứ? Chẳng lẽ... Là đang nhắm vào Minh Thiện ?”

Bên dưới vách núi, không ai ngờ đáy vực bình thường mà ta nhìn thấy lại chỉ là một bức màn ảo ảnh, xuyên qua đó mới là đáy vực thật sự với độ sâu hơn nghìn mét, ngoài ra ở đấy còn có một rãnh nứt tối tăm nữa mà có vẻ là nó dẫn tận xuống tới lòng đất.

Kì lạ hơn nữa khi nằm ngoài những ghi chép của nhân loại hiện tại, ngay tại nơi sâu thẳm này bỗng lại xuất hiện một hệ thống pháo đài vô cùng đồ sộ, tuy rằng đã cũ nát và đang phân nửa vùi chôn dưới các mảng băng tuyết nhưng nhìn sơ qua có thể đoán được nó đã từng rất hiện đại với những bức tường phủ thép, trên có gắn không ít những cỗ bánh răng to lớn, băng chuyền và cả ròng rọc. Dọc các vách đá còn có vô số sợi xích mà từng móc xích đều rất khủng bố, nặng ít nhất cũng phải đến hàng tấn, được treo thả dài từ trên xuống dưới cái rãnh nứt sâu tăm tối. Xung quanh vắng lặng, không có lấy bóng dáng của bất kì người nào sống ở đây, có lẽ nơi này đã bị bỏ hoang từ rất lâu.

Giữa đống vết tích cũ nát lại có một đống tuyết dày rất mới nằm cạnh cái rãnh nứt sâu, có vẻ chính là từ trận tuyết lỡ vừa rồi ở phía trên vách núi đổ xuống. Không thấy bóng dáng của con Băng Nghi Kỳ Long đâu cả, nó có lẽ đã rơi xuống rãnh nứt kia rồi. Minh Thiện may mắn hơn nhiều, bình an từ từ chui ra khỏi đống tuyết kia.

Long hồn: “Tiểu tử, vừa thoát được khỏi răng nanh của linh thú cấp vương, lại vừa bình an vô sự khi rơi từ độ cao cả nghìn mét xuống đất,... Ngươi thật đúng là may mắn hết phần thiên hạ rồi đấy.”

Minh Thiện: “Nơi này là...?”

Long hồn: “Ta cũng không biết đây là chỗ quái quỷ nào nữa. Một pháo đài xa xưa bên dưới Băng Nghi Sơn, ta chưa hề nghe qua hay đọc được từ bất cứ tài liệu nào trước đây cả, hoàn toàn không.”

Minh Thiện: “HaLynh cũng chưa hề kể cho ta nghe về nơi này, có lẽ ngay cả cô ta cũng không biết đến sự tồn tại của nó.”

Long hồn: “Với lượng kiến thức của HaLynh mà còn không biết đến pháo đài này, e là cả nhân loại hiện tại cũng chẳng có lấy một ai biết gì về nó nữa. Theo ta thấy, nơi đây phải chứa đựng rất nhiều bí ẩn.”

Nghe những lời đó của Long hồn, Minh Thiện bắt đầu đứng yên một chỗ, vừa quan sát xung quanh và cả tòa pháo đài độ sộ trước mắt lại vừa suy nghĩ. Một lúc sau, Minh Thiện liền mỉm cười như mới quyết định xong điều gì đó.

Minh Thiện: “Đi, chúng ta vào trong đó xem có bí ẩn gì.”

Long hồn: “Ha... ta càng ngày càng thích cách làm việc của ngươi rồi đấy, tiểu tử.”

Cứ như vậy Minh Thiện bắt đầu lần mò dưới chân của tòa pháo đài để tìm lối đi vào bên trong. Minh Thiện đi dọc theo rãnh nứt, rất nhanh đã thấy một cánh cửa to lớn mục nát được làm bằng đá tảng và các khối thép đã hoen rỉ. Chính từ đây không chút chần chừ hay lo lắng nào, Minh Thiện tiến bước đi thẳng vào bên trong pháo đài.

Trong khi đó đám người của Tiểu Nhu còn đang khó khăn men theo các chỏm đá để đi xuống dưới đáy vực thật, đến lúc cả ba người vừa đến nơi thì đã trông thấy bóng lưng Minh Thiện vừa khuất mất sau cánh cửa khổng lồ.

Tiểu Nhu: “Nơi này rốt cuộc là đâu vậy chứ? Sao cái tên Minh Thiện kia lại tiến vào trong đó?”

CoTu: “Đại tỉ, chúng ta có nên đi theo hắn vào trong đó luôn không?”

Tiểu Nhu: “Dĩ nhiên phải đi theo, đây là cơ hội tốt nhất cho chúng ta. Rơi từ độ cao như thế, chắc chắn là tên tiểu tử đó kiểu gì cũng phải bị thương mấy phần, khả năng chiến đấu sẽ yếu hơn trước rất nhiều.”

CoTi: “Tất cả nghe theo đại tỉ, tên Minh Thiện mạnh khủng bố như vậy thì khi hắn bị thương đúng thật là cơ hội tốt. Được, chúng ta mau đi thôi !”

Bất ngờ ngay lúc này Hân Hân xuất hiện, tay vung kiếm từ phía trên đầu của tên CoTi mà chém thẳng xuống. May mắn cho tên CoTi đó khi mà Tiểu Nhu kịp thời phản ứng, lấy kiếm của mình đỡ lấy một chém kia của Hân Hân trong gang tấc.

Tiểu Nhu: “Lâu rồi không gặp. Hân Hân, cô vẫn ra tay đáng sợ như vậy.”

Hân Hân: “Viêm Tiểu Nhu, tại sao các người lại có mặt ở đây? Minh Thiện rốt cuộc ở đâu rồi?”

Tiểu Nhu: “Không ngờ lại có một ngày, Hân Hân cô lại đi lo lắng cho người khác đấy. CoTi, CoTu! Hai ngươi ở đây, một mình ta sẽ vào trong kia.”

Nói xong, Tiểu Nhu cứ thế đi ngang qua Hân Hân để đuổi theo Minh Thiện vào trong pháo đài. Hân Hân định hành động thì hai tên anh em nhà CoTi và CoTu lập tức đứng ra cản lại, để Tiểu Nhu thuận lợi làm việc của mình.

CoTu: “Hân Hân, e là cô phải dừng chân ở đây với hai người bọn tôi một lúc rồi.”

Trong khi đó, Minh Thiện sau khi đi qua một đoạn lối vào chật hẹp thì đã tiến vào trung tâm bên trong tòa pháo đài. Trước mắt cậu lúc này liền mở ra một không gian còn rộng lớn hơn nhiều so với tưởng tượng, đặc biệt khi đứng nhìn từ phía ngoài kích thước đồ sộ của pháo đài này mà đối chiếu. Hơn nữa khác với vẻ hoang tàn bên ngoài, mọi thứ bên trong hoàn toàn còn rất mới với nhiều trang thiết bị hiện đại được lắp đặt và hoạt động bình thường.

Long hồn: “Tiểu tử, nơi này ta thấy chắc chắn phải còn có ai đó đang ở đấy.”

Minh Thiện: “Chuyện này dĩ nhiên ta nhìn qua cũng biết.”

Đi tiếp một đoạn, Minh Thiện lại phải đi qua một đoạn đường hẹp nữa, sau đó là đến một căn phòng rộng lớn khác của tòa pháo đài. Tại đây, một khung cảnh thật hùng vĩ và tráng lệ được tạo nên bởi những cỗ máy chiến đấu to lớn đặt thành từng hàng. Mỗi cỗ máy mang hình dạng và màu sắc riêng biệt nhưng đều được trang bị vũ khí hiện đại, ở chính giữa sẽ có khoảng trống làm thành khoang lái đủ chỗ cho một người ngồi vào. Chứng kiến đến đây, sự thật khẳng định rằng nền văn minh công nghệ trong tòa pháo đài này ít nhất là không thua kém và thậm chí có thể hơn những gì nhân loại hiện tại làm được bội phần.

Minh Thiện: “Rốt cuộc ai là chủ nhân đã tạo ra được một nơi như thế này chứ...?”

Bỗng lúc này từ phía sau một lối đi khác có tiếng bước chân vang lên, rầm rầm như đang mang giày kim loại và từ từ có một bóng người xuất hiện, trả lời cho câu hỏi của Minh Thiện.

Soulou: “Những chủ nhân của Aioniotita họ đã không còn tồn tại, chỉ còn ta, Soulou, một nô bộc trung thành. Giờ ngươi có thể tạm xem ta như là đại diện của nơi này cũng được, hỡi chủng loài con người kia. Nói đi, ngươi làm gì ở đây?”

Vừa dứt lời mình, người kia liền bất ngờ phóng thích ra luồng khí tức hồn lực mạnh mẽ, làm Minh Thiện bị đẩy lùi về sau một khoảng khá xa. Minh Thiện cũng nhờ qua đó mà đoán được phần nào thực lực của đối phương.

Minh Thiện: “Tinh Vương cường giả...!!!”

Bước ra từ trong bóng tối, vị cường giả tên Soulou kia xuất hiện với chiếc mặt nạ và bộ chiến giáp hợp kim màu đen ôm sát toàn thân, xen kẽ có những bộ phận mang màu đỏ làm điểm nhấn, sau lưng đeo một thanh hắc kiếm. Khi càng nhìn kỹ hơn thì có thể dễ dàng nhận ra tóc của Soulou đã trắng xóa và có phần như nó đã chết đi từ rất lâu, cảm giác như bên trong bộ chiến giáp kia chỉ là một cái xác mục nát.

Soulou: “Con người còn lại kia, ngươi cũng chẳng cần ở nấp nữa đâu.”

Vung tay nhẹ một cái, Soulou một lần nữa đẩy ra luồng khí tức hồn lực mạnh mẽ lướt sượt ngang qua mặt Minh Thiện, lao thẳng vào một thùng hàng bằng sắt đặt phía sau. Thùng hàng bị bật văng sang một bên, Tiểu Nhu đang ẩn nấp đành phải lộ diện.

Tiểu Nhu: “Chết tiệt, không ngờ lại bị kẻ khác phát hiện.”

Minh Thiện: “Cô là...?”

Minh Thiện không hề biết mục đích của Tiểu Nhu là ám sát mình. Trong khi đó Soulou đang từ từ rút thanh hắc kiếm đang đeo trên lưng ra, vẫn gặng hỏi.

Soulou: “Ta sẽ hỏi lại một lần nữa, con người. Hai ngươi tại sao lại có mặt ở Aioniotita ?”

Trước thái độ không mấy thiện chí và kèm theo là sự chênh lệch thực lực quá lớn ở đẳng cấp Tinh Vương cường giả của của Soulou, Tiểu Nhu vội vàng lên tiếng trả lời.

Tiểu Nhu: “Lạc, ta chỉ là đi lạc vào đây mà thôi. Còn tên kia ta không biết, có thể hắn mới là kẻ vào đây với mục đích xấu đấy.”

Minh Thiện: “Này! Cô nói bậy gì đấy.”

Tiểu Nhu: “Ta chỉ nói ra suy nghĩ của bản thân thôi, ngươi nổi nóng gì chứ?”

Minh Thiện: “Cô...!”

Long hồn: “Minh Thiện, ngươi bình tĩnh trước đã. Người mà ngươi nên để tâm tới chính là kẻ tên mặc chiến giáp kia kìa.”

Nhìn về phía Soulou, dù Tiều Nhu đã viện ra cho hắn một câu trả lời nhưng thanh hắc kiếm vẫn được lấy ra, sát khí cường giả Tinh Vương mỗi lúc lại càng đáng sợ.

Tiểu Nhu: “Gì vậy chứ...? Ta đã nói là mình đi lạc rồi mà.”

Soulou: “Chủng loài con người các ngươi là một lũ tham lam, độc ác. Với bản tính nguyên thủy của mình , chắc chắn các ngươi rồi cũng sẽ tìm cách chiếm lấy Aioniotita ngay khi sự tồn tại của nó được biết đến. Tốt nhất vẫn là... Giết hết các ngươi.”

Long hồn: “Nguy rồi! Tiểu tử, ngươi còn không mau mà rời khỏi đây?”

Ngay lập tức trước sự nhắc nhở từ Long hồn, Minh Thiện nhanh chóng phát động chiến kỹ Vụt Tốc để rút lui trước khi nhát kiếm khí đầy uy lực từ Soulou lao tới. Nhưng Tiểu Nhu thì không may mắn được như vậy, cô lãnh trọn đường kiếm bất ngờ kia, bị thương rồi ngã gục tại chỗ. Thấy vậy, Minh Thiện thay vì cứ việc chạy hướng thẳng tới cửa ra trước mặt và rời khỏi tòa pháo đài thì lại bỗng dừng lại.

Long hồn: “Tiểu tử, ta thừa biết ngươi muốn cứu người nhưng nếu giờ quay đầu lại, việc thoát khỏi tay một cường giả Tinh Vương lúc này sẽ gần như không thể đâu.”

Cùng lúc là những tiếng rắc rắc vang lên, các cửa an ninh rỉ sét trong tòa pháo đài bắt đầu từ từ đóng các lối ra vào lại. Nhưng nhìn thái độ của Minh Thiện, quả thật cậu ta không hề có ý định sẽ nhẫn tâm bỏ mặt người khác gặp nguy hiểm.

Minh Thiện: “Nếu không chạy được khỏi một cường giả Tinh Vương... Vậy thì ta sẽ đối đầu với hắn.”

Phía Tiểu Nhu, Soulou đang từng bước đi tới, chuẩn bị xuống tay giết chết cô nàng. Thanh hắc kiếm sáng loáng đưa lên cao, trong tay Tinh Vương cường giả lại càng tỏa ra sức mạnh đầy uy lực, Soulou dứt khoát chém xuống một nhát.

Tiểu Nhu: “Không phải chứ, mình lại bất lực chờ cái chết đến một cách dễ dàng vậy sao?”

Trong khoảnh khắc quyết định sinh tử của Tiểu Nhu, ánh hào quang cứu rỗi cô đã xuất hiện. Minh Thiện với hồn lực Hoàng Quang nguyên tố phát động chiến kỹ Vụt Tốc, kịp thời lao tới, đưa cả cặp song thánh kiếm của mình để đỡ lấy một đường kiếm từ Tinh Vương cường giả. Va chạm nhanh chóng tạo ra một vụ bạo phát hồn lực một chiều, đẩy văng Minh Thiện và Tiểu Nhu về phía sau một khoảng rất dài.

Long hồn: “Tiểu tử, với thực lực của ngươi hiện tại miễn cưỡng lắm thì cũng chỉ đủ tư cách một sống một còn đấu với Tinh Đế cường giả. Còn đây là Tinh Vương cường giả, ngươi căn bản là không có cơ hội nào.”

Minh Thiện: “Ha, chẳng phải ta đã nói mình sẽ đối đầu với cái tên Soulou trong trường hợp nếu không thể chạy khỏi hắn rồi hay sao? Giờ thì ta chạy đây nè !”

Dứt lời, Minh Thiện một lúc thực hiện liên tục cả ba chiến kỹ Ma Ảnh – tạo vô số ảo ảnh bao quanh Soulou, chiến kỹ Che Mắt – khiến các ảo ảnh giống mình cùng tỏa ra nguồn sáng gây chói mắt đối phương và cuối cùng là chiến kỹ Bứt Tốc – tối đa tốc lực rồi ôm lấy Tiểu Nhu bỏ chạy. Mà vì cửa ra đã đóng, Minh Thiện chọn cách đi càng sâu vào bên trong tòa pháo đài.

Soulou: “Con người, các ngươi đúng là lũ ngu ngốc.”

Trong lúc đó ở bên ngoài, Hân Hân vẫn đang bị hai tên CoTu và CoTi cản trở. Quyết phải đuổi theo Tiểu Nhu vào trong pháo đài, Hân Hân biết trước hết phải đánh bại đối phương, cô nàng liền lập tức rút kiếm ra và chủ động tấn công trước. CoTu và CoTi thấy vậy, cả hai đồng thời mỗi người lấy ra một cặp rìu, lao ngược về phía Hân Hân.

CoTu: “Nghe danh cô gái tên Hân Hân này đã lâu, người trong tổ chức đa phần đều sợ cô ta.”

CoTi: “Lần này có cơ hội được đối đầu một trận, để xem thử bọn người đó sợ là sợ cái gì mới được.”

CoTu: “Lôi Nguyên Chiến Kỹ - Bổ Thiên...”

CoTi: “...Diệt Sát !”

Tích tụ lôi điện vào những lưỡi rìu, hai tên CoTu và CoTi cùng hợp sức chém ra luồng sét đầy uy lực tấn công Hân Hân. Luồng sét lao đi, mỗi giây đều ghềnh vang, cảm giác vô cùng đe dọa.

CoTu: “Bổ Thiên Diệt Sát mượn uy lực lôi điện để tạo ra công kích bằng sấm sét, hồn lực lôi điện càng nhiều thì phạm vi và sát thương gây ra bởi chiến kỹ cũng càng lớn. Ta và CoTi hợp sức ra đòn này, để xem Hân Hân cô đối phó thế nào.”

Trước đòn tấn công bằng sấm sét đầy uy lực đang lao tới, Hân Hân dừng lại không di chuyển, một tay thủ ấn. Cơ thể Hân Hân lúc này bắt đầu tỏa ra một luồng hồn lực ám nguyên tố dày đặc, tách ra rồi lan toả dần thành tửng mảng đen ra các phía xung quanh.

Hân Hân: “Ám Nguyên Chiến Kỹ - Sát Trận Tán Lao Tử Ảnh.”

Hồn lực ám nguyên tố được Hân Hân tỏa ra liền được nén trở lại thành một khối cầu đen bao bọc lấy cô nàng, trở thành một sự bảo vệ hoàn hảo, chống đỡ hàng loạt tia sét đánh thẳng vào. Chưa dừng lại ở đó, sau khi đòn công kích của đối phương vừa kết thúc, khối cầu đen bao quanh Hân Hân bắt đầu trổ ra hàng loạt những thanh gai nhọn, cứ chém thế nào thì liền có cái khác thay thế nên khiến CoTu và CoTi phải nhanh chóng lui ra xa giữ khoảng cách. Khi đối phương đã nằm ngoài phạm vi mà những chiếc gai có thể đâm tới, Hân Hân cũng ngừng sử dụng chiêu thức.

CoTu: “Bổ Thiên Diệt Sát vậy mà chẳng gây ra chút tác dụng nào, e là không thể cứ trực diện tấn công cô ta như vậy được rồi.”

CoTi: “Chậc, suy nghĩ nhiều làm gì? Chiêu này này tấn công thì đổi chiêu khác, lên !”

CoTu: “Thật là... Nào, lên !”

Mỗi tên một cặp rìu trong tay, CoTu và CoTi lại cùng nhau lao về phía của Hân Hân. Nhưng lần này cả hai không chọn cách thức hợp lực để phát động ra một chiêu thức cực mạnh rồi tung đòn trực diện đầy vô nghĩa như vừa nãy nữa mà thay vào đó là đổi sang việc luân phiên nhau áp sát và tấn công dồn dập đối phương. Nhờ vào thời gian chiến đấu cùng nhau đã lâu, các lần thay phiên tấn công của CoTu và CoTi vô cùng nhịp nhàng và hợp lí, hoàn toàn gây áp lực lên người Hân Hân.

Hân Hân: “Đúng là lối chiến đấu khó chịu mà.”

CoTu: “Lôi Nguyên Chiến Kỹ - Lôi Hành Bộ.”

Thi triển chiến kỹ giúp gia tăng tốc độ, CoTu lao tới ra một đòn tấn công nhanh. Hân Hân bị bất ngờ nhưng vẫn kịp dùng kiếm đỡ lại nhưng ngay sau đó, tên CoTi đã nhảy lên cao, rìu cầm trong tay tỏa sấm chớp, vào thế sẵn sàng giáng xuống một đòn công kích toàn lực của mình thẳng xuống đối phương.