Ngày thứ bảy, vòng đấu tứ kết của giải mùa Xuân tại Đông Thánh Viện đã đến. So với ngày hôm qua, số người đến xem còn đông hơn rất là nhiều. Đặc biệt là sau sự việc đã diễn ra trong vòng loại cuối, điều này khiến một vài thế lực lớn càng thêm để ý đến những học viên tài năng tại đây. Đỉnh điểm lúc này chính là sự xuất hiện của thế lực tông môn lớn nhất Đế Quốc Thánh Thành, môn phái Đạo tông.
Dòng người bàn tán xôn xao:
“Nhìn kìa, nhìn kìa. Đấy không phải là người của Đạo tông sao?”
“Khí tức của ai nấy cũng đều thật dữ dội, đúng là Đạo tông rồi.”
“Họ đến đây là để xem trận đấu, chiêu mộ học viên sao?”
“Ghê thật đấy. Đạo tông vốn xưa nay được xem là nơi thiên tài phải tự tìm đến, không ngờ hôm nay...”
“Vào được Đạo tông, tiền đồ sau này chắc chắn là lên mây rồi.”
“...”
Vô số lời bàn ra, tán vào nói về Đạo tông. Có những điều là thật và cũng có những điều là được thổi phồng lên nhưng thật sự, gia nhập vào Đạo tông đúng là cơ hội ngàn năm có một đối với Chiến thần võ giả. Đạo tông thành lập lâu đời, một lòng đào tạo nhân tài võ giả nên giữ thế trung lập với chính quốc, là nơi có số lượng cường giả Tinh Vương xuất thân nhiều nhất Đế Quốc, tông chủ của Đạo tông còn là một trong Thập đại cường giả mang bậc Đế Tinh Vương. Học viên một năm xin vào Đạo tông phải nói là đông không đếm xuể, đa phần đều phải có thực lực ở mức thiên tài. Tuy vậy yêu cầu chọn lựa của Đạo tông lại rất khắt khe, vì vậy số thiên tài được nhận đều chỉ đếm trên đầu ngón tay. Những thiên tài được nhận, tất cả sau này đều có một điểm chung chính là đều trở thành một cường giả.
Bước lên từng bậc thềm để tới hàng ghế cao nhất ở khán đài, đại diện của Đạo tông là một chấp sự. Tuy vẫn còn là một chàng trai trẻ với mái tóc dài trắng thanh tao, chạc cũng chỉ tầm 25 tuổi nhưng mà khí tức tỏa ra lại vô cùng mãnh liệt, hoàn toàn có thể nhìn ra là chàng trai này đang nằm ở bậc võ giả Tinh Vương.
Khải Huyền gia chủ, Kinh Viêm: “Khí chất Đạo tông vẫn vậy, tùy tiện đã có thể phái ra Tinh Vương cường giả đến đây.”
Uyên Linh gia chủ, Hàn Ngọc: “Này, có phải cháu trai ngươi cũng là học viên của Đạo tông không? Cái tên nhóc Kinh Minh đó.”
Kinh Viêm lộ vẻ mặt tự đắc, gật gù nói: “Haha, đúng vậy đấy. Kinh Minh cháu ta còn là thiên tài ở Đạo tông nữa kìa. A, vừa nhắc mà nó đã đến rồi.”
Xuất hiện ngồi ở hàng ghế phía bên dưới của chấp sự Đạo tông, hai thiếu niên khác cũng mang ấn huy của Đạo tông nhưng khí tức tỏa ra có phần yếu hơn vị Tinh Vương kia, có vẻ đó là môn đồ. Một trong số đó có mái tóc bạc trắng, đôi mắt sắc bén, luôn tỏa ra một thái độ gì đó rất kiêu ngạo, đích thị là Khải Huyền Kinh Minh – cháu trai của Kinh Viêm. Nguời còn lại bên cạnh thì trông rất điềm đạm, đồng thời lại tỏa ra một cái gì đó vô cùng bí ẩn.
Tinh Thành: “Học viên Đạo tông, không biết là có gì ghê gớm nữa.”
Đại Thắng: “Có được rất nhiều Tinh Vương trẻ tuổi, Đạo tông dĩ nhiên phải có gì đó ghê gớm rồi.”
Thiên Thi: “Ô kìa, Đạo tông ghê gớm đến vậy mà lại có người từng thẳng thừ từ chối lời mời của họ đấy.”
Đại Thắng: “Chuyện quá khứ, cậu đừng nhắc lại nữa. Nào, trận đấu sắp bắt đầu rồi kìa.”
Sân đấu được mở ra, lá chắn bảo vệ cũng được dựng lên. Lão sư Minh Chấn tiến ra, thực hiện phần điều khiển các trận đấu sẽ diễn ra vào hôm nay.
Minh Chấn: “Vòng đấu tứ kết giải đấu mùa Xuân Đông Thánh Viện. Cặp đấu đầu tiên, Dương Minh Thiện đấu với Yên Nhất Thắng!!!”
Từ hai phía của sân đấu, Minh Thiện và Nhất Thắng cùng tiến ra. Trên khán đài, đây chính là lúc mà âm thanh của những tiếng cỗ vũ đầy phấn khích vang dội cả học viện Đông Thánh.
Chấp sự Đạo tông, Phác Lân: “Dương Minh Thiện... Là em trai của Đại Thắng đó sao? Thực lực chắc cũng không tồi.”
Trên sân đấu, Minh Thiện và Nhất Thắng đều đã vào vị trí của mình. Minh Chấn di chuyển ra bên ngoài lá chắn, tay đưa lên ra hiệu bắt đầu trận đấu.
Minh Thiện: “Mình sẽ cố hết sức để đấu với cậu, Nhất Thắng.”
Ngồi xuống, Nhất Thắng: “Mình rất mong đợi ở cậu đấy.”
Minh Thiện: “Quang Nguyên Chiến Kỹ - Bứt Tốc.”
Minh Thiện lao đến với tốc độ rất nhanh, vụt một cái xuất hiện ngay trước mặt Nhất Thắng liền lấy ra một thanh Lục Quang Phá Ấn Kiếm rồi dứt khoát vung xuống một chém. Nhất Thắng rút ra một thanh dao găm đưa lên đỡ, sau đó liền vươn người về phía trước, đưa tay định tóm lấy Minh Thiện.
Minh Thiện: “Quang Nguyên Chiến Kỹ - Bứt Tốc, Ma Ảnh!”
Vụt một cái di chuyển trước tầm với của Nhất Thắng, Minh Thiện sau đó tạo ra vô số ảnh ảo của mình rồi lẫn vào số đó, tiến hành bao vây xung quanh đối phương.
Minh Thiện: “Quang Nguyên Chiến Kỹ - Thiên Sát Châm.”
Đồng loạt tất cả ảo ảnh Minh Thiện dùng hồn lực quang nguyên tố tạo ra một thanh nhọn rồi cùng nhắm vào Nhất Thắng phóng tới, trong số đó chỉ có một thanh là thật.
Nhất Thắng: “Nhiều vậy sao? Đành tin vào may mắn của bản thân vậy.”
Nói như nửa thật nửa đùa, Nhất Thắng quan sát một lượt xung quanh, sau đó nghiêng người tránh đúng một thanh nhọn quang nguyên tố. Bất ngờ khi những thanh nhọn đâm xuyên qua người Nhất Thắng đều là ảo ảnh, chỉ có duy nhất một thanh mà Nhất Thắng đã tránh chính xác là đồ thật.
Nhất Thắng: “Ha... May thật đấy chứ?”
Minh Thiện: “Vậy mà tránh được sao?”
Nhất Thắng: “Tốt, giờ thì mình biết chính xác vị trí của cậu ở đâu rồi đấy.”
Dứt lời, Nhất Thắng liền phóng ngay chiếc dao găm trên có khắc ấn chú về phía Minh Thiện. Trong nháy mắt bằng thuật dịch chuyển của mình, Nhất Thắng xuất hiện ngay trước mặt Minh Thiện, đưa tay cầm lấy lại con dao rồi thẳng hướng đâm tới.
Minh Thiện: “Thật nhanh!”
Minh Thiện nghiêng đầu tránh, lưỡi dao cứ thể đâm lướt ngang qua. Nhất Thắng liền xoay thanh dao găm định chém trở lại một nhát, Minh Thiện nhận ra lên đưa kiếm lên đỡ lại trong khoảnh khắc. Sau đó Minh Thiện nhanh tay lấy Thánh Kiếm Lục Ngọc, dùng song kiếm tấn công đối phương. Nhất Thắng lùi lại tránh nhát chém rồi xoay người tung một cước, Minh Thiện liền dùng một thanh kiếm đỡ.
Nhất Thắng: “Không tệ.”
Minh Thiện: “Chưa đâu, mình còn vài thứ mới mẻ muốn dành cho cậu đây. Kiếm Thức – Bán Nguyệt Lục Ánh Trảm!”
Nhất Thắng: “Cậu đã có kiếm thức rồi sao?”
Minh Thiện: “Đúng vậy, chỉ vừa đêm qua thôi. Đây, hãy lãnh lấy!”
Thanh Thánh Kiếm Lục Ngọc trên tay Minh Thiện được nhận hồn lực, lưỡi kiếm sáng rực lên màu ngọc lục bảo. Từ phía đối diện với Nhất Thắng, Minh Thiện dùng Thánh Kiếm Lục Ngọc mà chém ngay một nhát, tạo ra một đường kiếm theo chiều ngang đi theo hình bán nguyệt. Nhất Thắng lãnh trọn nhát chém, cơ thể bỗng tan ra thành những tia sét rồi biến mất.
Minh Thiện: “Lại dùng phân thân như với những trận đấu trước đó sao?”
Bất ngờ thoát thể hóa lôi để hiện hình, Nhất Thắng từ trên không lao xuống một dao đâm thẳng vào Minh Thiện. Liền quay lại đưa kiếm lên cản, Minh Thiện tiếp tục vung mạnh thanh kiếm, đẩy bật Nhất Thắng phải lùi về phía sau. Minh Thiện lập tức bứt tốc bám sát theo, vung kiếm chém liền hồi. Nhất Thắng vội lấy ra mảnh tinh thể màu đen tuyền của mình, truyền hồn lực để nó phát triển các khía cạnh biến thành một tấm khiên đỡ lại đợt công kích bằng song kiếm đầy dữ dội của đối phương. Minh Thiện cứ thế chém cả trăm nhát vẫn chưa để lại được vết xước trên tấm khiên màu đen của Nhất Thắng liền từ bỏ việc tấn công trực diện để bứt tốc vòng ra sau lưng đối phương, bất ngờ tấn công.
Nhất Thắng: “Hể... ?”
Minh Thiện vừa vung kiếm, Nhất Thắng ngay lập tức đã rút một cặp dao găm rồi đỡ mà chẳng cần quay lại nhìn đằng sau. Minh Thiện lui ra thu hồi kiếm, hai tay tích tụ hồn lực, thi triển chiến kỹ.
Minh Thiện: “Quang Nguyên Chiến Kỹ - Quang Long Hồn Khởi Sinh.”
Nhất Thắng: “Nguy rồi, cậu ta dùng chiêu này sớm vậy sao?”
Tạo ra một con thanh long bằng hồn lực quang nguyên tố, Minh Thiện liền một chưởng đẩy nó bay về phía của Nhất Thắng ngay sát ở trước mặt mình. Tưởng rằng con rồng đó đã gần chạm vào mục tiêu nhưng bất ngờ từ trên bầu trời bỗng có một tia sét giáng xuống đánh một đòn trực diện, thanh long lập tức bị cho tan biến.
Miệng còn ngậm một mẩu giấy, Nhất Thắng: “Muốn đánh bại mình bằng chiêu chính mình đã dạy cho cậu sao? Còn lâu đấy, Minh Thiện à.”
Dùng hai thanh dao găm trên tay phóng về phía Minh Thiện để gây mất tập trung cho đối phương, Nhất Thắng liền một tay đưa hướng xuống đất tích tụ hồn lực, còn tay bên kia thì giữ chặt cổ của cánh tay đó.
Nhất Thắng: “Lôi Nguyên Chiến Kỹ - Sát Lôi Chức!”
Hình thành tại lòng bàn tay của Nhất Thắng lúc này là một luồng điện mãnh liệt, các tia sét tỏa ra xung quanh lan thẳng xuống mặt đất. Nhất Thắng vừa nhìn Minh Thiện sau đó liền vụt lao nhanh tới, trông chẳng khác gì một luồng sấm sét dữ dội, tiến thẳng một mạch về phía của đối phương. Chưa đầy một giây sau khi ánh sét vụt tắt, một luồng điện bất ngờ được giải phóng, làm chói lóa cả một vùng trên sân đấu.
Với thứ ánh sáng chói lóa kia, đến cỡ các Tinh Vương hay Đế Tinh Vương có mặt trên khán đài cũng phải vội lấy tay che đi nửa đôi mắt của mình để mà hé nhìn lên sân đấu. Những người còn lại thì gần như bị chói đến không thể mở mắt để nhìn thấy được gì đã diễn ra vào lúc đó cho đến khi ánh sáng trên sân đấu vụt tắt, họ mới có thể mở mắt ra nhìn.
Ngọc Ni: “Không biết Minh Thiện có sao không?...!!!”
Trên sân đấu lúc này là một vết nứt lõm sâu vô cùng lớn được gây ra bởi không ai khác chính là Nhất Thắng và đòn Sát Lôi Chức của mình. Và để tránh được một đòn nguy hiểm như vừa rồi, Minh Thiện đã phải triệu hồi linh long rồi cưỡi bay lên trên không trung.
Suy nghĩ, Minh Thiện: “Một đòn đó mà cả sân đấu gần như đã bị phá huỷ hoàn toàn sao? Rốt cuộc chiêu đó của Nhất Thắng phải tiêu tốn bao nhiêu hồn lực đây.”
Từ từ đứng thẳng người lên, Nhất Thắng quay lại nhìn lên phía Minh Thiện. Vẻ mặt hoàn toàn bình thường, không có chút gì là đang cạn kiệt hồn lực cả. Nói đúng hơn Sát Lôi Chức vừa rồi với uy lực khủng khiếp nhưng bằng cách nào đó, lượng hồn lực để Nhất Thắng thi triển nó lại vô cùng ít.
Khán đài, Minh Anh: “Cậu ta đúng là luôn làm được những điều mà người khác chẳng thể ngờ tới được mà.”
Đại Thắng: “Minh Thiện, cậu bạn này của em không đơn giản đâu.”
Nhìn sân đấu hư hỏng hoang tàn, Minh Thiện biết cần nghiêm túc đối đầu Nhất Thắng hơn nữa. Ngay lập tức thể tối thượng của Long Hồn Ấn Kỹ được Minh Thiện phát động, khí tức tỏa ra tạo nên một làn sóng năng lượng vô cùng mạnh mẽ. Từ trên cao, Minh Thiện sao đó cưỡi long hồn lao về phía của đối phương, đâm thẳng xuống sân đấu gây ra một vụ chấn động.
Minh Chấn: “Hai cái tên này... !!! A... Sân đấu của ta...”
Từ đống hỗn tạp của khói bụi và đất đá, Nhất Thắng trên lưng Băng Tinh Đế Lam Sư lao vụt ra, bám theo sau chính là Minh Thiện cùng với long hồn.
Minh Thiện: “Để xem lần này cậu tránh thế nào đây. Quang Nguyên Chiến Kỹ - Bạo Vũ Thiên Sát Châm.”
Kết tạo quang nguyên tố, Minh Thiện phóng một loạt cả trăm thanh nhọn ánh sáng về phía trước.
Nhất Thắng: “Không tránh được thì đỡ vậy. Mèo con, nhờ ngươi đấy.”
Băng Tinh Đế Lam Sư liền lại quay mặt, một chân giẫm mạnh đầy uy phong. Ngay lập tức hàn khí tỏa ra phát tán, tạo ra một bức từng bằng băng chắn lại toàn bộ công kích Bạo Vũ Thiên Sát Châm của Minh Thiện.
Nhất Thắng: “Tốt lắm, mèo con.”
Minh Thiện: “Chưa hết đấu, Nhất Thắng.”
Nhảy khỏi lưng long hồn, Minh Thiện phóng qua bức tường băng, hai tay hai kiếm hướng đến chỗ của Nhất Thắng chém nhắm thẳng xuống.
Nhất Thắng: “Mèo con, tránh sang một bên đi.”
Nhất Thắng nhảy xuống khỏi lưng Băng Tinh Đế Lam Sư, mãnh thú liền tuân lệnh di chuyển ra xa. Minh Thiện từ trên lao xuống vung kiếm chém, Nhất Thắng vậy mà đưa bàn tay trực tiếp đỡ lấy lại không bị thương gì.
Minh Thiện: “Cái gì chứ?”
Nhìn thứ đang đeo trên cánh tay của Nhất Thắng chính là một cặp găng bằng kim loại, cứng đến nỗi hai thanh bảo kiếm cũng chẳng thể để lại được một vết xước nào. Nhất Thắng giữ chắc hai thanh kiếm, sau đó vội buông ra, bất ngờ tung một đấm thẳng trực diện vào người đối phương. Minh Thiện văng về sau, chống tay bật người đứng dậy.
Minh Thiện: “Đau lắm đấy.”
Nhất Thắng mỉm cười đầy tự đắc, đưa một cánh tay lên nắm chặt, tia sét liền tỏa ra dữ dội. Vụt một cái, Nhất Thắng chủ động lao về phía của Minh Thiện, giương nắm đấm nhắm thẳng vào đối phương.
Trước nắm đấm của Nhất Thắng, Minh Thiện liền dùng đến quả lắc đồng hồ đeo trên cổ để tạo ra một tấm chắn năng lượng, trực diện đỡ lại công kích của đối phương. Cú đấm của Nhất Thắng lao thẳng vào tấm chắn năng lượng một cái mạnh, sau đó liền có dấu hiệu của vài sự rạn nứt nhưng tấm chắn vẫn không bị phá vỡ.
Ngay lúc này long hồn bay đến, Minh Thiện vội vàng nhảy lên lưng long hồn rồi cả hai vòng qua tấm lá chắn năng lượng của mình để lao thẳng tới Nhất Thắng.
Minh Thiện: “Kiếm Kỹ - Sát Lực Liên Kích Kiếm!”
Bứt tốc khỏi lưng long hồn, trong nháy mắt Minh Thiện đã xuất hiện vòng ra phía đằng sau lưng của Nhất Thắng, dứt khoát vung hai thanh trường kiếm cùng chém tới.
Nhất Thắng quay lại, đưa ngang một cánh tay đỡ lại cả hai lưỡi kiếm chém xuống. Tay còn lại, Nhất Thắng siết hồn lực, ánh điện phóng ra dữ dội rồi nhắm thẳng vào Minh Thiện, tung một đấm.
Minh Thiện vội đưa hai thanh kiếm lên chắn lại cú đấm của Nhất Thắng nhưng lực đấm khá mạnh, Minh Thiện nhất thời bị đẩy lùi về đằng sau một khoảng nhưng ngay lập tực, Minh Thiện đã đạp mạnh lấy đà, xông lên tiếp tục tới phía trước. Áp sát được Nhất Thắng, Minh Thiện cứ thế mà dùng hết tốc độ vung kiếm của mình để chém một cách vô vùng dữ dội buộc đối phương phải liên tục tránh né, lùi về sau.
Nhất Thắng: “Áp lực thật đấy chứ... Ha...”
Rút nhanh một cặp dao găm khác bắt đầu đỡ lại các nhát chém của Minh Thiện rồi thậm chí là phản đòn, Nhất Thắng lại từ từ hoàn toàn có thể đánh ngang tay trước song kiếm của đối phương.
Khán đài, Meyzuru: “Tốc độ vung kiếm của Minh Thiện phải nói là rất nhanh, không phải ai cũng dễ dàng theo kịp vậy đâu.”
Tuyết Nhi: “Minh Thiện, cố lên.”
Cả hai đánh qua lại được một lúc, không ai làm được ai bị thương. Minh Thiện bất ngờ vung kiếm chém toàn lực một nhát, Nhất Thắng đỡ lại, Minh Thiện liền nhảy lui về phía sau.
Suy nghĩ, Minh Thiện: “Không ổn, mình càng phải dốc toàn lực thôi.”
Thu lại cả hai thanh bảo kiếm trong tay trữ vật, Minh Thiện sau đó gồng lên một cái, khí tức liền giải phóng ra dữ dội. Trên người, các đường vân họa tiết của Long Hồn Ấn Kỹ càng lan rộng và sáng rực. Nhìn vào đôi mắt Minh Thiện, giờ đây nó mang theo một màu lục lam phát quang vô cùng đáng sợ.
Nhất Thắng: “Hể... Thể bán thần sao?”
Minh Thiện: “Đến cả thể bán thần của Long Hồn Ấn Kỹ mà Nhất Thắng cũng nhận ra được. Đúng như tàn hồn HaLynh đã nói, cậu ấy không đơn giản chút nào. Muốn thắng được trận này, tuyệt đối phải lấy sức mạnh hồn lực vượt trội của mình mới đè bẹp được cậu ta.”
Dứt lời, Minh Thiện liền tụ hồn lực tạo ra hai khối cầu năng lượng quang nguyên tố ở cả hai bàn tay rồi phi người nhảy lên không trung, sau đó lại hướng lao ngược thẳng xuống chỗ của Nhất Thắng làm một cái rầm, đất đá cát bụi văng lên mù mịt.
Từ trong làn khói, Nhất Thắng phóng ra, Minh Thiện cũng bám sát theo sau. Hướng lòng bàn tay về phía đối phương, Minh Thiện dồn hồn lực đẩy ra một luồng năng lượng công kích. Nhất Thắng nghiêng người tránh, Minh Thiện liền áp sát ngay bên cạnh tung một cước, Nhất Thắng đưa tay đỡ nhưng vẫn bị văng đi một khoảng. Minh Thiện tiếp tục lao đến, hay tay tạo hai khối cầu năng lượng ánh sáng rồi nhập vào làm một, ném thẳng vào Nhất Thắng. Khối cầu lao đi, va vào mục tiêu thì lập tức phát nổ lớn. Lúc này bỗng có một cái dao găm được phóng ra lao ngược lại về phía Minh Thiện, nhìn lên thì trên có khắc ấn chú. Ngay lập tức Nhất Thắng xuất hiện cầm lấy con dao găm đó, xoay đâm một nhát hướng thẳng vào cổ Minh Thiện. Nhưng Nhất Thắng không ngờ, lưỡi dao của mình lại không thể đâm xuyên qua được lớp hào quang bỗng sáng lên bao bọc bên ngoài của đối phương. Minh Thiện liền tận dụng thời cơ phản đòn, tung một quyền đấm thẳng Nhất Thắng xuống đất.
Nhảy lên cao, Minh Thiện: “Quang Nguyên Chiến Kỹ - Quang Long Hồn Khởi Sinh!”
Lập tức tập trung lượng lớn hồn lực, Minh Thiện tạo ra con rồng quang nguyên tố rồi chưởng nó lao thẳng xuống chỗ của Nhất Thắng đang lồm cồm ngồi dậy.
Từ đằng xa, Băng Tinh Đế Lam Sư lao tới lấy bản thân chắn phía trước cho Nhất Thắng, đồng thời dùng sức mạnh của mình tạo ra một bức tường băng nhằm đỡ lại Quang Long Hồn Khởi Sinh của đối phương. Như chiêu thức đó có uy lực không hề nhỏ, bức tường băng bị xuyên quá, gây ra một vụ nổ lớn hất văng cả Băng Tinh Đế Lam Sư ra.
Minh Thiện: “Sau khi sức mạnh không còn bị kiềm hãm, uy lực của chiêu thức mình sử dụng đúng là cũng nâng lên rất nhiều.”
Trong làn khói, giọng Nhất Thắng: “Ép buộc cưỡng chế dịch chuyển, đi.”
Băng Tinh Đế Lam Sư còn đang chuẩn bị ngồi dậy thì xung quanh nó bỗng xuất hiện một vòng sét, sau đó vòng sét này lóe sáng lên một cái, Băng Tinh Đế Lam Sư đã được dịch chuyển rời đi. Ở phía làn khói khi tan hết, Nhất Thắng xuất hiện vẫn bình an vô sự, trên người còn đang vận giáp chiến kỹ Lôi Tử Viêm Giáp.
Thu giáp, Nhất Thắng: “Dạy cho cậu ta Quang Long Hồn Khởi Sinh, mình đúng là tự tạo phiền phức rồi mà.”
Minh Thiện: “Long hồn, mau bắt lấy Nhất Thắng.”
Long hồn bay lượn trên không liền theo lệnh Minh Thiện lao xuống chỗ Nhất Thắng, đưa cơ thể chuẩn bị quật mạnh một cái thif đối phương bất ngờ vụt đi như một tia điện, di chuyển biến mất.
Rút ám khí, Nhất Thắng phóng một loạt về phía Minh Thiện. Đứng yên một chỗ ra tạo một tấm lá chắn năng lượng, Minh Thiện sau khi đỡ lại được toàn bộ ám khí của Nhất Thắng liền bứt tốc, lao thẳng tới tiếp cận đối phương. Minh Thiện vung một quyền, Nhất Thắng lộn một vòng về sau để tránh. Đồng thời trong lúc còn đang ở tư thế lộn ngược, Nhất Thắng tiếp tục lấy ám khí phóng thẳng vào Minh Thiện. Phản xạ rất nhanh, Minh Thiện vận hồn lực vung tay một cái liền đánh văng tiếp tất cả ám khí phóng tới lần này của Nhất Thắng nhưng vì thế mà Nhất Thắng đã có thời gian tạo khoảng cách với Minh Thiện.
Ngậm một mảnh giấy, tay đan kết ấn, Nhất Thắng: “Lôi Nguyên Chiến Kỹ - Thiên Diệt Toàn Đao!”
Minh Thiện: “Thiên Diệt Toàn Đao? Mình chưa nghe nó bao giờ cả, nguy rồi!”
Loạt chữ được viết trên mảnh giấy liền bay ra hấp thụ hồn lực tự nhiên, chuyển tất cả sang thuộc tính lôi nguyên tố rồi bắt đầu tạo ra chiến kỹ. Lôi nguyên tố được tích tụ bắt đầu tỏa ra, tạo nên vô số tia điện đơn lẻ trông dạng giống hết những chiếc phi đao. Nhất Thắng thu mảnh giấy, bàn tay hướng ra trước, dồn lực điều khiển những chiếc lôi đao bay thẳng về phía của Minh Thiện.
Minh Thiện: “Quang Nguyên Chiến Kỹ - Bạo Vũ Thiên Sát Châm!”
Không nhân nhượng, Minh Thiện cũng liền thi triển Bạo Vũ Thiên Sát Châm, tạo ra vô số thanh ánh sáng nhọn hoắc phóng trả ngược về phía những chiếc lôi đao đang tới của Nhất Thắng.
Và vậy là hai cơn mưa công kích lao thẳng vào nhau, va chạm và dần triệt tiêu lẫn nhau. Một cảnh tượng vô cùng dữ dội và ngoạn mục diễn ra trên sân đấu, của những tia sáng và ánh điện thay nhau lóe lên liên hồi.
Khán đài, Phong Tần: “Đang đùa đó hả trời?”
Cả Thiên Diệt Toàn Đao và Bạo Vũ Thiên Sát Châm cùng lúc kết thúc, lúc này Minh Thiện chủ động là người tấn công trước nên nhảy ngay lên lưng long hồn, phi nhanh tới chỗ Nhất Thắng. Long hồn lúc này cũng từ thể ban đầu bất ngờ tiến hóa sang dạng kết hợp với Ám Huyết Xà, há to chiếc hàm răng nhọn hoắc của nó định táp lấy đối phương.
Nhất Thắng: “Rắn con, ngươi hẳn là muốn chết lần nữa?”
Nhất Thắng trừng mắt lên nhìn long hồn, cặp mắt lạng giá sâu thẳm đến đáng sợ. Luồng hồn lực của Ám Huyết Xà chảy trong cơ thể long hồn bỗng dao động như run sợ, khiến long hồn cũng ảnh hưởng theo dẫn đến nó phải đột ngột dừng lại. Chính ngay lúc này, Nhất Thắng dứt khoát một quyền đấm móc thẳng lên mặt của long hồn, đánh nó bật ngửa luôn ra sau.
Nhảy khỏi lưng long hồn, Minh Thiện vừa đáp xuống sân đấu: “Kiếm Thức – Bán Nguyệt Lục Ánh Trảm!”
Một phát bứt tốc lao thẳng tới Nhất Thắng, Minh Thiện liền triệu hồi Lục Quang Phá Ấn Kiếm trên tay rồi dứt khoát vung chém một nhát. Nhất Thắng dùng hai tay đỡ lại, vẫn bị đường kiếm đánh lùi về sau vài bước. Minh Thiện tiếp tục tiến lên, hướng Lục Quang Phá Ấn Kiếm đâm thẳng tới trước.
Nhất Thắng nghiêng tránh sang một bên, lưỡi kiếm của Minh Thiện lướt sượt ngang qua. Nhất Thắng lập tức dùng một tay bắt lấy thanh kiếm, sau đó tay kia vận hồn lực lôi nguyên tố đấm trả thẳng về phía đối phương.
Trước cú đấm đang lao tới của Nhất Thắng, Minh Thiện liền tạo một tấm lá chắn năng lượng để đỡ lại. Sau đó Minh Thiện hất mạnh thanh kiếm của mình khỏi tay Nhất Thắng, thu tấm lá chắn rồi bứt tốc vòng ra sau, vung kiếm chém mạnh một nhát vào lưng đối phương.
Lãnh tròn đường kiếm, giáp hồn lực quá mỏng nên Nhất Thắng bị một vết thương, liền vội lăn đi một vòng tránh xa đối phương.
Ngồi dậy, Nhất Thắng: “Tiêu thật nhỉ? Cuối cùng hồn lực vẫn là một điểm yếu của mình.”
Từ trực diện của Nhất Thắng, Minh Thiện tiếp tục lao nhanh tới áp sát, liền vung ngay thanh Lục Quang Phá Ấn Kiếm chém một nhát nhắm vào đối phương.
Nhất Thắng bỗng mỉm cười, Minh Thiện phút chốc do dự vì nhận ra điều không ổn nhưng đã quá muộn. Nhất Thắng đứng dậy, đưa tay gạc lấy thanh kiếm đẩy nó đi lệch hướng chém. Sau đó rất nhanh vươn người lao tới trước, Nhất Thắng đấm một đấm sượt qua đầu của Minh Thiện rồi bất ngờ vòng tay lại câu lấy cổ đối phương từ phía sau, ghìm chặt rồi lấy đà nhảy lên, đưa cao chân đá một cước giáng thẳng vào lưng của Minh Thiện, hạ đối phương ngã nằm xuống sân đấu. Tất cả chỉ diễn ra vỏn vẹn trong chưa đầy một cái chớp mắt...
Khán đài, Tuyết Dạ: “Động tác nhanh quá!”
Kinh Long vẫn im lặng xem, mặt rõ khá khó chịu nhưng vẫn không làm gì cả.
Minh Thiện sau đó vội đứng dậy trở lại, bản thân có chút hơi loạng choạng. Nhất Thắng từ phía sau xoay người, dứt khoát một cú đá xoáy vụt tới. Minh Thiện liếc về sau trông thấy, trong khoảnh khắc kịp lúc bứt tốc di chuyển tránh khỏi cú đá.
Minh Thiện: “Nguy thật, suýt chút nữa thì tiêu rồi.”
Trên khán đài, Đại Thắng chú ý theo dõi nhưng miệng thì liên tục ngáp ngắn ngáp dài mệt mỏi như người bị thiếu ngủ. Cảm giacs quá uể oải như thế, Đại Thắng liền vươn vai một cái rồi ngồi chống cằm suy nghĩ.
Đại Thắng: “Mình sớm vốn đã thấy thực lực của Nhất Thắng không đơn giản. Đêm qua đã dốc sức giúp cho Minh Thiện luyện tập rồi, phần còn lại chắc chỉ còn có thể trông mong hết vào bản thân của em ấy mà thôi.”
Sau đòn tấn công nhanh mang đầy phong cách chiến đấu dứt khoát của mình, Nhất Thắng đứng yên một chỗ hiên ngang từ từ ngẩng cao đầu nhìn về phía đối phương, thái độ vừa có gì đó rất kiêu ngạo lại vừa trông rất nguy hiểm.
Minh Thiện đứng đối diện với Nhất Thắng, vẻ mặt cậu tuy nhìn qua vẫn rất bình tĩnh nhưng thật sự thì lại có phần căng thẳng. Đôi mắt của Minh Thiện cẩn thận quan sát từng động tĩnh của đối phương, còn bản thân thì từ từ di chuyển từng bước xung quanh với hai thanh bảo kiếm được thu lại và thay thế là hai ấn vân long sáng rực trên lòng bàn tay.
Suy nghĩ, Minh Thiện: “Nói về chiêu bài, mình ở đây không phải là người duy nhất đang che giấu. Lợi thế duy nhất của mình so với Nhất Thắng chính là lượng hồn lực mà cơ thể sở hữu, ngoài ra còn có thể lực. Muốn thắng cậu ta mình bắt buộc phải dùng các đòn tấn công dồn dập, như vậy may ra mới dồn ép được Nhất Thắng lộ ra yếu điểm rồi một đòn hạ gục. Luận từ lúc đầu là thế, bây giờ cũng vẫn chỉ có như vậy mà thôi.”
Dứt suy nghĩ của mình, Minh Thiện liền hợp nhất hai ấn vân long lại bằng cách chập hai lòng bàn tay vào nhau. Sau đó Minh Thiện liền đưa hai bàn tay ra, biến ấn vân long hóa thành dạng một thanh kiếm rồi cầm phóng thẳng về phía Nhất Thắng. Ngay khi đối phương vừa nghiêng người tránh và lưỡi kiếm xoẹt lưỡt qua, Minh Thiện liền một cái bứt tốc lao tới bắt lấy lại thanh kiếm bằng ấn vân long của mình rồi bất ngờ vung kiếm tấn công Nhất Thắng bằng một nhát chém.
Nhưng trong khoảnh khắc, đôi mắt Nhất Thắng đã kịp bắt lấy bóng dáng của Minh Thiện thoáng qua. Nhất Thắng ngay lập tức phản ứng, rút đoản đao với tốc độ cực nhanh chắn lấy lưỡi kiếm của đối phương.
Minh Thiện liền lập tức bứt tốc lui đi mất dạng, sau đó tạo ra ma ảnh khắp xung quanh Nhất Thắng rồi đồng loạt từ nhiều hướng cầm kiếm lao tới tấn công đối phương.
Nhất Thắng đưa mắt liếc nhìn tổng quát một cái, liền chọn ra ngay một mục tiêu trong đám đông Minh Thiện đang lao tới chỗ mình. Sau đó dùng tay bắt lấy lưỡi kiếm, Nhất Thắng khéo léo đẩy nó đâm lệch hướng rồi một quyền đấm một phát, chính xác là Minh Thiện thật liền bị trúng đòn văng ra xa nhưng rồi vụt một cái đã biến mất ngay trước mắt Nhất Thắng.
Trên khán đài, Arashi: “Ra là vậy, cậu ta cũng sở hữu thứ đó.”
Xuất hiện trở lại, Minh Thiện lập tức cưỡi trên lưng long hồn bay lên cao rồi giương hai tay hướng xuống phía Nhất Thắng, đồng thời tích tụ năng lượng hồn lực của bản thân truyền ra lòng bàn tay.
Minh Thiện: “Hoàng Quang Chiến Kỹ - Thiên Sát Châm!”
Kết tạo từng luồng hồn lực quang nguyên tố hoàng kim lại với nhau thành một thanh dài nhọn hoắc, Minh Thiện liền tạo thêm một ấn vân long ở lòng bàn tay rồi chưởng vào sau thanh quang nguyên tố để đẩy nó đi. Thanh quang nguyên tố hoàng kim được lực mượn thế lao rất nhanh, vụt xoẹt qua giữa không trung, hướng mũi nhọn thẳng xuống phía Nhất Thắng.
Rất dứt khoát, Nhất Thắng canh đúng khoảnh khắc liền vung đoản đao chém một cái, trúng ngay thanh quang nguyên tố vừa đến trước mặt khiến nó xoay vòng rồi cắm thẳng sang một bên dưới đất.
Nhìn vết mẻ trên lưỡi đao, Nhất Thắng lầm bầm: “Đao này cũng làm bằng khoáng Kim Lam Vân Long đấy vậy mà vẫn bị mẻ sau, sức sát thương từ hoàng quang nguyên tố đúng là không tầm thường đấy.”
Ngược lại, Minh Thiện suy nghĩ: “Tốc độ lao đi của Thiên Sát Châm đến mức đó mà vẫn dễ dàng đỡ được như không. Nhất Thắng, cậu ta đúng thật là khó đối phó mà.”
Hai bên sau đó cùng hướng mặt nhìn nhau, chẳng ai có chút động tĩnh gì. Trên khán đài quan sát, mọi người càng lúc càng chăm chú theo dõi trận đấu. Được một lúc, chỉ với một chuyển động hơi thở của Minh Thiện thoáng qua đã khiến cho nhiều ánh mắt trên khán đài phản ứng theo.
Phong Tần: “Tiếp tục rồi.”
Minh Thiện nhảy lên cao, bắt đầu thu trọn luồng năng lượng đưa long hồn trở lại vào trong cơ thể rồi sau đó gồng mình một cái, giải phóng sức mạnh khí tức vô cùng dữ dội, hàng loạt ấn vân long cũng dần xuất hiện xung quanh.
Minh Thiện: “Hoàng Quang Chiến Kỹ - Bứt Tốc.”
Một cái nhìn thoáng qua đối thủ, Minh Thiện lập tức vụt tốc lao đi như tia sáng, biến mất giữa không trung rồi bất ngờ xuất hiện đối diện với Nhất Thắng. Hai tay Minh Thiện nhanh chóng vung qua một cái, liền điều khiển một lượng các ấn vân long lao tới bao vây xung quanh đối phương. Sau đó lại vụt một cái xoẹt đi, Minh Thiện lui ra xa, một tay từ từ đưa lên cao.
Búng tay một cái, Minh Thiện đồng thanh: “Phá!”
Ngay lập tức toàn bộ ấn vân long ở xung quanh Nhất Thắng bắt đầu đồng loạt giải phóng sức mạnh, tạo ra những vụ nổ năng lượng hồn lực vô cùng dữ dội. Nhưng không lâu sau đó, Nhất Thắng với bộ giáp mặc trên người đã vụt lao ra khỏi là khói từ vụ nổ và chẳng có một chút thương tích nào.
Không để Nhất Thắng có cơ hội, Minh Thiện liền tiếp tục tấn công bằng cách vận hồn lực tạo ra hai thanh kiếm ấn vân long rồi toàn lực phóng cả hai lao thẳng tới chỗ của đối phương.
Trước hai thanh kiếm lao nhanh tới ngay phía trước mặt của mình, Nhất Thắng dùng cả hai bàn tay trực tiếp đưa ra đỡ lấy. Với cặp găng làm bằng khoáng Kim Vân Lam Long đeo trên tay, Nhất Thắng thậm chí còn dễ dàng bóp nát cả hai thanh kiếm ấy đi.
Nhưng Minh Thiện cũng chỉ là lợi dụng đòn tấn công vừa rồi làm mồi nhử đánh lạc hướng đối phương mà thôi. Từ từ vận hồn lực cuồn cuộn, Minh Thiện tạo ra một luồng hồn lực hoàng quang nguyên tố ở giữa hai lòng bàn tay rồi dồn lực chưởng tới một đòn.
Minh Thiện: “Hoàng Quang Chiến Kỹ - Quang Long Hồn Khởi Sinh!”
Luồng năng lượng hồn lực được chưởng ra đầy mạnh mẽ, hóa thành hình dạng của một con rồng ánh sáng hoàng kim rực rỡ lao nhanh về phía trước, nhắm thẳng trực diện vào Nhất Thắng. Liền sau đó là xảy ra một vụ nổ vô cùng lớn, Nhất Thắng bị lực vắng ném sát ra ngoài rìa của sân đấu.
Lồm cồm ngồi dậy, Nhất Thắng: “A...Đau thật đó, cả thể xác lẫn tâm hồn luôn.”
Nhanh như một tia sáng lao vụt tới, Minh Thiện lập tức xuất hiện áp sát Nhất Thắng, tay trái rút ra Lục Quang Phá Ấn Kiếm vung chém một nhát. Nhưng phản xạ còn nhanh hơn, Nhất Thắng vừa đứng lên xong đã dứt khoát lấy đoản đao cản ngay lưỡi kiếm của Minh Thiện trong khoảnh khắc.
Mỉm cười, Nhất Thắng lẩm bẩm: “Tới đây thôi, nhỉ?”
Hoàn toàn nhận ra sự hiện diện từ xa của long hồn mà Minh Thiện đã bí mật triệu hồi ra lại, Nhất Thắng vẫn không có chút động thái hay hành động gì. Long hồn lao đến, Nhất Thắng lãnh trọn đòn, bị đánh văng ra khỏi sân đấu nhưng vẫn an toàn đáp đất.
Minh Chấn: “Kết quả của cặp đấu đầu tiên vòng tứ kết, học viên Dương Minh Thiện giành chiến thắng vào chung kết!”
Sau tuyên bố Minh Chấn, cả khán đài ồ lên bởi những tiếng vỗ tay chúc mừng và lời hoan hô dành cho cả hai học viên. Nhất Thắng sớm âm thầm rời đi đến chỗ của Ngọc Khiết, Minh Thiện cũng rời sân đấu sau đó.
Chấp sự Đạo Tông, Phác Lân: “Mấy con rồng đó, đúng là có chút phù hợp với Đạo Tông.”
Trận đấu vòng tứ kết của cặp đầu tiên kết thúc, trận đấu tiếp theo sẽ diễn ra ở khoảng nửa giờ sau với cặp đấu là học viên cấp III năm cuối Ajukuji Arashi và học viên cấp III năm nhất Yên Ngọc Khiết. Trước lúc đó là thời gian nghỉ, đồng thời là để học viện Đông Thánh cho người tu bổ lại sân đấu.
Trở lại khán đài, Minh Thiện đi đến chỗ ngồi của mình ở nhóm Meyzuru. Ngay khi vừa nhìn thấy Minh Thiện, Tuyết Nhi đã rất nhanh lao tới ôm chặt lấy.
Tuyết Nhi: “Chúc mừng Minh Thiện, anh chiến đấu tuyệt vời lắm luôn đấy.”
Minh Thiện: “À, cảm ơn Tuyết Nhi.”
Đứng nhìn, Hân Hân: “Tuyết Nhi nhanh quá...”
Meyzuru và Ngọc Ni cùng gật đầu tán thành.
Để Tuyết Nhi buông mình ra, Minh Thiện tìm cho mình một chỗ ngồi để nghĩ ngơi sau đó còn là để xem trận đấu tiếp theo. Ở đó Minh Thiện vừa im lặng, vừa suy nghĩ. Lúc này Altonia đi đến, ngồi xuống bên cạnh.
Altonia: “Sao vậy, chiến thắng mà chủ nhân không cảm thấy vui sao? Hay là chủ nhân đang nghĩ cho cảm xúc của anh Nhất Thắng? Đừng lo, em thấy thái độ của anh ấy vẫn rất bình thường mà.”
Lắc đầu, Minh Thiện: “Không phải vậy. Anh đang nghĩ, hình như Nhất Thắng đã nhường mình mà thôi.”
Altonia: “Thật sao?”
Tại phòng chuẩn bị trước trận đấu dành cho học viên, Nhất Thắng từ bên ngoài mở cửa đi vào. Trước mặt cậu liền hiện ra là khung cảnh của cả một đám đông người kín mít, ồn ào đang vây quanh Arashi.
Suy nghĩ, Nhất Thắng: “Đâu ra nhiều người vậy trời.”
Hader bỗng lên tiếng: “Cuối cùng ngày này cũng đã tới, chúng ta sẽ được chứng kiến sức mạnh của hội trưởng.”
Cả thảy có rất nhiều người đứng xung quanh đồng loạt gật đầu tán thành, vài người thái quá còn trưng thêm cái vẻ mặt đang tỏ ra đầy sự phấn khích tột độ.
Hader nói tiếp: “Chắc chắn trận đấu này hội trưởng của chúng ta sẽ giành chiến thắng dễ dàng luôn cho xem.”
Vô hình trong đám đông, Shiroimi: “Mình không nghĩ vậy, Ngọc Khiết cũng rất mạnh.”
Arashi mỉm cười: “Shiroimi nói đúng. Trận đấu này có lẽ sẽ rất vất vả với mình đây.”
Hader lại thốt lên: “Hội trưởng của chúng ta đúng là khiêm tốn mà, thật ngưỡng mộ.”
Hưởng ứng với Hader, số đông người cuồng Arashi liền gật đầu tán thành theo, thậm chí còn có người chẳng hiểu lý do gì mà bày đặt xúc động rơi nước mắt.
Em gái Hader, Hanna lẩm bẩm: “Bọn họ... bị dở hơi à?”
Shiroimi gật đầu: “Ừm”
Arashi cũng cùng suy nghĩ: “Có lẽ vậy.”
Trước một đám đông như thế, Nhất Thắng cũng chẳng hứng thú gì nên mặc kệ cứ vậy mà định âm thầm lặng lẽ đi qua. Nhưng bất ngờ cậu lại chạm mặt, đối diện với Shiroimi.
Shiroimi: “Nhất... Thắng.”
Nhất Thắng: “Chào cậu, Shiroimi. Có chuyện gì sao?”
Vẻ mặt có chút bối rối lắc đầu, Shiroimi: “A... Không có gì. Mình... mình chỉ muốn nói là trận đấu này cậu đã cố gắng rồi.”
Cuộc nói chuyện giữa Nhất Thắng và Shiroimi bằng một cách nào đó đã làm nổi bật sự hiện diện của Shiroimi lên giữa đám đông và dĩ nhiên, Arashi cũng nhận ra.
Tiến đến chỗ Nhất Thắng, Arashi: “Trận đấu của cậu tôi có xem qua, rất tuyệt đấy. Đáng tiếc là...”
Mỉm cười, Nhất Thắng: “Không tiếc gì cả. Là do tôi muốn chừa sức đấu với anh đấy, Arashi.”
Arashi: “Ý của cậu là...?”
Nhất Thắng: “Tôi sẽ đợi anh... Tại trận đấu tranh hạng ba tới nhé, hội trưởng cao quý.”
Nói rồi, Nhất Thắng ra hiệu chào rồi đi thẳng vào trong trước khi bị đám đông ở xung quanh rủa tên mình ầm lên. Nhất Thắng sau đó đi đến chỗ của Ngọc Khiết, ở đây có phần yên tĩnh hơn so với phía bên ngoài rất nhiều.
Yên Nhiên: “Chia buồn trước thất bại của cậu nha, Nhất Thắng.”
Ngọc Khiết: “A, Nhất Thắng. Anh quay trở lại rồi.”
Nhíu mày, Nhất Thắng: “Yên Nhiên, sao cô lại ở đây?”
Yên Nhiên: “Vừa xem trận đấu của cậu thì tôi tới đây tâm sự với Ngọc Khiết, có làm sao không?”
Nhất Thắng: “Rồi, chẳng sao cả.”
Tìm cho mình một cái ghế, Nhất Thắng ngồi xuống rồi chống tay, nhắm mắt lại im lặng nghỉ ngơi rồi một lúc mới lên tiếng nói với Ngọc Khiết.
Nhất Thắng: “Arashi, anh ta mạnh lắm đấy. Đặc biệt là ở đôi mắt đỏ rực đó.”
Yên Nhiên: “Đôi mắt sao?”
Ngọc Khiết gật đầu, vẻ mặt đầy tự tin: “Vâng, em biết rồi.”
Nửa giờ đồng hồ nghỉ ngơi dần trôi qua hết, trận đấu của cặp đấu thứ hai vòng chung kết giải đấu mùa xuân Đông Thánh Viện sắp sửa được diễn ra. Mọi người bắt đầu tập trung trở về phía khán đài, tiếng hò reo cỗ vũ cũng dần vang lên lại. Từ hai phía của khán đài, Arashi và Ngọc Khiết từng bước đi ra.
Cúi chào đối thủ, Ngọc Khiết: “Rất mong được hội trưởng chỉ giáo.”
Arashi: “Hy vọng phía tiểu thư Ngọc Khiết cũng vậy.”
Minh Chấn: “Trận đấu thứ hai của vòng tứ kết, cặp đấu Ajukuji Arashi và Yên Ngọc Khiết chính thức bắt đầu!”
Minh Chấn vừa dứt câu tuyên bố bắt đầu trận đấu, Ngọc Khiết liền là người chủ động tiếp cận áp sát Arashi trước tiên. Dùng hồn lực kết tạo thành một thanh trường thương rực ánh lửa bạc, Ngọc Khiết hướng thẳng mũi thương nhọn hoắc đâm tới đối phương.
Arashi: “Cách chiến đấu không tệ, rất có bản lĩnh.”
Đôi mắt đỏ rực của Arashi trong khoảnh khắc như nuốt trọn mọi cảnh vật xung quanh. Một cách hết sức nhẹ nhàng, Arashi nghiêng người lùi về sau đã tránh được mũi thương từ Ngọc Khiết.
Nhưng đâu chỉ có vậy, Ngọc Khiết lập tức vung thanh trường thương của mình chém ngược lên đầy hiểm hóc. Arashi lúc này đã phải vội vàng vận hồn lực sấm sét ở hai cánh tay rồi trực tiếp đỡ lấy một đòn. Ngọc Khiết tiếp tục thu trường thương về, sau đó liền dồn lực đâm nhanh tới. Arashi liền tụ hồn lực vào nắm đấm, cũng đấm trả tới. Hai đòn công kích trực diện vào nhau dội năng lượng lại, đẩy cả hai ra xa.
Hóa hỏa dực bay lên không trung, Ngọc Khiết: “Lực đấm thật mạnh mẽ.”
Từ từ dang rộng hai tay, Ngọc Khiết tỏa ra những luồng hỏa nguyên tố rồi dần biến tất cả thành vô số chiếc thương nhọn. Ngọc Khiết sau đó lại vung tay một cái, toàn bộ mũi thương đều hướng xuống Arashi mà lao đi.
Kinh Minh: “Thật đẹp.”
Chấp sự Đạo Tông, Phác Lân: “Chiến kỹ diện rộng cấp cao. Ha, đúng là thiên tài tuyệt sắc hiếm có. Chỉ tiếc là xuất thân từ Yên gia, thế lực Đạo Tông ta khó lòng lôi kéo.”
Trước vũ trận hỏa thương sa xuống đầu, Arashi với một phong thái bình tĩnh đến mức nghiêm nghị vẫn đứng thẳng người, vẻ mặt ung dung nhưng quyết đoán, dứt khoát vung tay mạnh một cái liền giải phóng ra một tấm màn sấm sét dữ dội, thổi bay toàn bộ mũi thương lao đến gần.
Chấp sự Đạo Tông, Phác Lân: “Năng lực điều khiển hồn lực đúng là mạnh mẽ. Arashi, thực lực của tên này hẳn là không đơn giản. Thật là, sao xưa nay lại không chịu lộ mặt ra cơ chứ?”
Sau khi cơn mưa được tạo ra bởi những thanh trường thương bằng ngọn bạch hỏa kết thúc, Arashi liền hướng đôi mắt nhìn lên Ngọc Khiết, một tay đưa vụt lên.
Arashi: “Lôi Nguyên Chiến Kỹ - Đế Chức Sát Kích.”
Xung quanh Arashi liền tỏa ra một luồng hồn lực màu đỏ rực, sau đó từ trong luồng hồn lực đó liền bất ngờ có những tia sấm sét được phóng ra, lao nhanh về phía của Ngọc Khiết.
Ngay lập tức Ngọc Khiết vung tay thi triển chiến kỹ, tạo ra luồng hồn lực hỏa nguyên mang hình dáng tựa một con chu tước khổng lồ lao ngược về phía những tia điện của Arashi.
Rầm một cái, cả hai chiêu thức tự phát nổ rồi triệt tiêu lẫn nhau ở ngay giữa không trung.
Sau đó Ngọc Khiết dùng hồn lực hỏa nguyên tố tạo ra một thanh kiếm, đồng thời thực hiện phân thân ra làm ba bản thể rồi cùng lúc lao tới tấn công đối phương. Arashi thấy vậy liền vận hồn lực sấm sét ở cánh tay, chuẩn bị đối phó. Ba bản thể của Ngọc Khiết thay nhau tấn công liên tục với tốc độ ngày cành nhanh, Arashi càng tập trung phòng ngự cản đòn. Cả hai cứ thế đánh nhau qua lại dữ dội, nhưng vẫn chưa thể làm bị thương được đối phương.
Suy nghĩ, Ngọc Khiết: “Với tốc độ này mà anh ta vẫn bắt kịp được chuyển động của mình thì đúng thật là không đơn giản mà.”
Bỗng bất chợt Arashi có hành động, bản thân dễ dàng tránh được hai đòn tấn công từ hai bản thể Ngọc Khiết rồi sau đó Arashi dồn lượng lớn năng lượng hồn lực lôi nguyên tố vào cánh tay trái, nhắm vào bản thể Ngọc Khiết thứ ba mà đấm nhanh tới và đó cũng chính xác là người thật.
Ngọc Khiết: “Nguy rồi.”
Rất nhanh phản ứng, Ngọc Khiết liền sử dụng chiến kỹ thổ nguyên tố tạo ra một bức tường đá mọc lên lãnh trọn lấy nắm đấm của Arashi. Bức tường đá vỡ vụn, Ngọc Khiết vô sự tung đôi bạch dực hỏa diễm bay ra xa giữ khoảng cách với đối phương.
Nhưng lại một lần nữa tạo sự bất ngờ, Arashi vụt tốc lao đi như tia sét lao xoẹt ngang giữa không trung rồi chớp mắt một cái đã xuất hiện ở đằng sau Ngọc Khiết.
Lòng bàn tay tích tụ luồng sấm sét, Arashi: “Lôi Nguyên Chiến Kỹ - Lôi Sát.”
Thi triển Lôi Sát, Arashi dứt khoát hướng chiêu thức đánh tới Ngọc Khiết. Ngay lúc này sợi dây chuyền đeo trên cổ Ngọc Khiết bỗng tách các hạt chuỗi ra thành những mảnh tinh thể màu đen, kết hợp thành tấm khiến vững chắc đỡ lại Lôi Sát của Arashi, kịp thời bảo vệ chủ nhân của mình.
Ngọc Khiết: “Giờ là đòn đáp trả đây.”
Ngọc Khiết thi triển chiến kỹ của mình, sau đó từ dưới mặt đất liền có những khối thạch với phần đầu nhọn hoắc mọc trổ đâm ngược lên trên, lao nhanh tới vị trí của Arashi. Ngay lập tức Arashi vận một luồng hồn lực bảo vệ bản thân, tuy không bị tổn thương về mặt thân xác nhưng hội trưởng vẫn bị những khối đá đó hất văng đi xa một khoảng rồi rơi thẳng xuống đất.
Khán đài, Hader đứng bật dậy đầy lo lắng: “Hội trưởng!”
Phía hàng ghế hoàng tộc gần đó, Ryan mỉm cười rồi lẩm bẩm cố tình cho Hader nghe thấy: “Đến mình còn không phải đối thủ của nàng ấy thì tên Arashi đó có cơ hội gì chứ?”
Siết chặt nắm đấm cố nén cơn giận, Hader: “Ryan, lời nói của ngươi có vẻ hơi xem thường người khác rồi đấy. So với ngươi, hội trưởng Arashi của bọn ta mạnh hơn nhiều.”
Ryan: “Vậy sao? Sợ thế...”
Vẻ mặt tỏ vẻ bất ngờ nhưng lại vô cùng thờ ơ giả tạo, Ryan còn tỏ ra điệu cười đầy kiêu ngạo lại càng làm cho cơn giận dữ của Hader tăng dần lên và sắp chạm giới hạn. Đúng lúc này, trên sân đấu có giọng nói của một người phát ra.
Arashi: “Màn đáp trả này đúng là không tệ đâu.”
Xung quanh cơ thể Arashi bao bọc bởi những ánh sét đỏ rực đầy mạnh mẽ, sau đó vụt một cái liền lao đi hướng tới Ngọc Khiết. Từ các phía của khán đài, mọi người chỉ đơn thuần có thể nhìn thấy được là có một tia sáng màu đỏ vừa xoẹt ngang qua giữa sân đấu. Vừa dứt một giây ngắn ngủi, Arashi đã thình lình xuất hiện trước mặt Ngọc Khiết, bộ dạng thủ thế chuẩn bị tung một quyền tấn công vào đối phương.
Lúc này liền rất nhanh có một khối thạch nhọn đâm lên, Arashi vậy mà dễ dàng né sang một bên tránh được rồi tiếp tục vung quyền đấm tới. Tấm khiên đen lập tức bay ra đỡ lại, Ngọc Khiết đứng phía sau đồng thời dùng hồn lực hỏa nguyên tạo ra một chuỗi cầu lửa rồi bất ngờ phóng toàn bộ bay vòng qua tấm khiên lao thẳng vào Arashi. Liền dùng tấm khiên đen trước mặt làm điểm tựa lấy đà, Arashi bật người giữa không trung, một cách khéo léo tránh được những quả cầu lửa của đối phương.
Arashi: “Để xem tấm khiến đó có thể cản được tiếp đòn này được nữa không?”
Dồn một lượng hồn lực sấm sét khổng lồ vào cánh tay phải, Arashi từ trên lao thẳng xuống, hết sức một đấm trực diện vào tấm khiên đen của Ngọc Khiết. Một giây im lặng, ngay sau đó là một vụ nổ xảy ra cùng luồng năng lượng được giải phóng dữ dội ngay giữa không trung và những tia sét màu đỏ lóe liên tục lóe lên. Từ trong làn khói mù mịt, Ngọc Khiết rơi nhanh xuống nhưng an toàn đáp đất, trên người không có dấu hiệu bị thương. Duy chỉ có sau đó là những mảnh vỡ màu đen thay nhau rơi xuống, có thể dễ đoán chúng có nguồn gốc đến từ đâu.
Khán đài, Altonia giật mình: “Không phải đùa chứ...?”
Minh Thiện: “Tấm khiên đó nếu mình không lầm là do chính tay Nhất Thắng tạo ra, Altonia cũng được tặng một thứ tương tự. Thật không ngờ, Arashi anh ta lại có thể một quyền phá hủy được nó.”
Minh Thiện vừa suy nghĩ vừa nhìn sang phía Nhất Thắng. Trước việc vừa xảy ra, Nhất Thắng vẫn giữ duy nhất một nét mặt không chút thay đổi, vẫn im lặng ngồi xem trận đấu.
Từ trên bay vụt xuyên qua làn khói mù mịt, Arashi với luồng sấm sét đỏ rực ở khắp cơ thể lao nhanh thẳng xuống chỗ của Ngọc Khiết, giáng một cú đáp đầy chấn động.
Ngọc Khiết trước đó rất nhanh đã lùi về sau một khoảng so với đối phương.
Cất giữ lấy một mảnh vỡ nhỏ của tấm khiên vào người, Ngọc Khiết: “Sợi dây chuyền... A, thật là.”
Ngay lập tức Ngọc Khiết một phát vận lượng lớn năng lượng hồn lực trong cơ thể, khí tức tỏa ra vô cùng dữ dội. Arashi vừa nhìn qua bỗng vẻ mặt có chút biến sắc lo lắng liền lùi về sau thủ thế. Ngọc Khiết sau đó hai tay tỏa ra hai ngọn lửa trắng bay vọt lên cao, hóa hình thành hai con bạch long.
Khán đài, Minh Thiện: “Hỏa Long Hồn Khởi Sinh, đã vậy mà còn là hai con một lúc sao? Lượng hồn lực của Ngọc Khiết đúng là rất dồi dào.”
Ngọc Khiết sau đó đẩy hai con bạch long đi, chúng liền cuộn mình vào với nhau rồi cùng lao thẳng về phía đối phương. Arashi lúc này đã ngồi chờ sẵn, hai tay thủ ấn rồi đặt mạnh xuống mặt đất.
Arashi: “Lôi Nguyên Chiến Kỹ - Lôi Vệ Quân Đoàn!”
Từ dưới lòng đất, vô số loạt tia sét phóng lên liên hồi rồi tạo thành hình dạng của một đại đạo quân đỏ rực, khiên chắn đều được trang bị đầy đủ ở cả hai tay, đứng theo một hàng ngang dài trước mặt Arashi. Hai con bạch long của Ngọc Khiết lao tới va vào dàn đạo quân này, ngay lập tức bị cản lại, gây ra vụ nổ cực lớn, cả hai chiêu thức đều cùng bị triệt tiêu.
Sức công phá lần này rõ dữ dội, sóng năng lượng lan tỏa ra thậm chí còn thổi tung lên khán đài, khiến nhiều người phải vội lấy tay che trước mặt để cản gió mạnh tạt vào.
Meyzuru: “Thật là khủng khiếp mà. Phải đứng quan sát từ ngoài thế này mới có thể thấy được sức mạnh đáng sợ của Ngọc Khiết.”
Minh Thiện: “Hỏa Long Hồn Khởi Sinh của cậu ấy thậm chí còn mạnh hơn của mình rất nhiều lần, dù cả hai đều là cùng một chiêu thức sao chứ?”
Ngọc Ni: “Nhưng mà đối thủ của Ngọc Khiết cũng không đơn giản đâu. Một chiêu thức tạo ra quân lính sao? Trước nay chưa từng được chứng kiến lần nào.”
Khói bụi tan dần, lúc này Arashi xuất hiện và xung quanh thì được sự bao quanh của những toán lính bằng sấm sét lần lượt hình thành. Khác với dàn lính lúc nãy mà mình dùng để phòng ngự, dàn lính lần này của Arashi mỗi tên đều cầm một thanh giáo nhọn cũng được làm bằng hồn lực sấm sét ở trên tay.
Arashi: “Tất cả, lên đi!”
Ngay lập tức trước mệnh lệnh của Arashi, toán lính gồm đúng tám bản thể liền đứng nghiêm rồi xoay người hướng mũi giáo chĩa về phía Ngọc Khiết. Sau đó tất cả cùng thủ thế đứng khụy gối xuống lấy đà, xong bất ngờ đồng loạt tràn lên tấn công mục tiêu.
Ngọc Khiết từ trong lòng bàn tay tích tụ hồn lực hỏa nguyên vận hóa thành một loạt tám thanh kiếm, dùng khí điều khiển cả thảy những thanh kiếm ấy phóng ngược lại. Tám thanh kiếm vừa đủ số lượng lẫn uy lực, một đòn phá tan toán lính của đối phương.
Arashi sau đó lại nghiêm nghị vung tay, một toán lính hồn lực khác lại được tạo ra với số lượng đông đúc lẫn các loại vũ khí khác nhau đến mức gọi là đa dạng. Arashi vừa đưa tay chỉ lên phía Ngọc Khiết, toàn bộ đám lính liền lấy đó làm mục tiêu rồi cứ vậy tiếp tục lao tới tấn công đối phương.
Tạo hóa thanh trường thương bạch hỏa trên tay, Ngọc Khiết bắt đầu đối phó với những đợt tấn công dồn dập từ đám lính. Kẻ thì vung đao vung kiếm, lại có kẻ từ xa bắn mũi tên tới nhưng vẫn khó lòng tổn hại được Ngọc Khiết. Từng tên lính lần lượt tan biến trước mũi thương bằng bạch hỏa ấy, số lượng càng lúc càng giảm dần nhưng vẫn còn trên mười tên.
Thu cách đáp xuống sân đấu, Ngọc Khiết: “Đông như vậy, mình vẫn nên một lần dẹp hết.”
Vung trường thương hướng về sau, Ngọc Khiết đồng thời cúi thấp người hướng về phía đám lính trước mặt rồi bất ngờ vụt lao tới. Đến một khoảng cách xem là vừa đủ, Ngọc Khiết toàn lực truyền thêm năng lượng vào trường thương rồi vung một đòn chém dứt khoát, đầu thương liền rực ánh lửa bừng lên dữ dội, lan rộng ra thiêu rụi toàn bộ đám lính trong chớp mắt.
Arashi: “Lôi Vệ Quân Đoàn, Song Sát Hành Lệnh.”
Ngọn lửa rực cháy lan giữa không trung còn chưa tàn liền đã có hai luồng sét đỏ rực lao xuyên qua, xoẹt một cái đã hóa thành hai tên lính dáng vẻ uy phong cầm kiếm áp sát Ngọc Khiết. Cả hai dứt khoát vung chém một nhát, Ngọc Khiết đưa trường thương đỡ lại nhưng không ngờ bản thân bị đánh cho lùi về sau.
Ngọc Khiết: “Lực kiếm thật mạnh mẽ, khác với nhưng tên lính vừa rồi.”
Hai tên lính sau đó rất thanh tiếp tục lao tới Ngọc Khiết, đồng loạt dồn lực vào nhát chém này của cả hai. Ngọc Khiết liền mở tung đôi cánh, bay vụt lên cao. Hai tên lính chém trượt, lập tức lần nữa bám theo sát đối phương để tấn công.
Ngọc Khiết: “Nào, hai ngươi nên trở lại mặt đất đi.”
Xòe lòng bàn tay trái hướng xuống hai tên lính đang lao tới phía mình, Ngọc Khiết tạo ra một vòng tròn phép lớn rồi từ đó là một con kỳ lân bằng thủy nguyên tố khổng lồ bước ra lao ngược về phía đối phương. Ngay lập tức thủy kỳ lân trong nháy mắt đã đi một đường giáng cái rầm thẳng xuống sân đấu, uy lực giải phóng ra không ít dữ dội.
Đứng bật dậy, Phác Lân: “Dị kỹ Kỳ Lân Họa Đồ Yêu Thú ?!! Nữ nhân tài sắc đó vậy mà có thể dùng chiến kỹ ở cấp bậc huyền thoại rồi sao? Lại còn rất là dễ dàng nữa chứ.”
Ngồi cạnh, Kinh Minh: “Uy lực đúng là rất lớn nhưng mà thưa ngài chấp sự, chiến kỹ đó thật sự là huyền thoại sao?”
Phác Lân: “Họa Đồ Yêu Thú cơ bản dù có họa ra một con sâu thì vẫn đã được xem là chiến kỹ cấp cao, nhưng thứ được họa ra ở đây lại là một thể thánh thú Kỳ Lân thì nó chính là đã đạt tới đẳng cấp sức mạnh của chiến kỹ huyền thoại rồi. Các đại lão ở Đạo Tông ta, đếm kỹ cũng chưa tới mười người làm được như thế. Tuy nhìn uy lực của đòn này có phần còn yếu, nhưng ta tin rằng là do chính Ngọc Khiết kia đã kiềm hãm bớt chín phần sức mạnh rồi.”
Kinh Minh: “Đùa sao?”
Phác Lân: “Thế hệ sau này đều thật khiến người ta phải bất ngờ.”
Tàn dư năng lượng hồn lực trên sân đấu dần tan biến, cả hai tên lính kia đều đã mất dạng chẳng thấy đâu. Nhưng lúc này bỗng có thứ áp lực khủng khiếp từ phía Arashi đè nặng nên toàn bộ sân đấu.
Ngọc Khiết: “Mình có dự cảm chẳng lành chút nào.”
Hướng nhìn xung quanh Arashi, anh ta được bao bọc những luồng sét tỏa ra càng lúc càng dữ dội và liên tục. Thái độ vẫn vậy, không có chút vẻ gì biến sắc trên gương mặt của hội trưởng Hội học sinh cả.
Arashi: “Đúng là người sau này sẽ kế thừa Yên gia quyền quý, thực lực đến thiên tài chứng kiến cũng phải cảm thấy bản thân có phần thua kém mà sinh ra hổ thẹn. Đáng tiếc, một vị vua thì không thể tự cho phép bản thân sợ hãi bỏ cuộc được.”
Dứt lời, đôi mắt đỏ rực của Arashi bắt đầu thay đổi màu qua lại giữa đỏ và vàng rồi bỗng dung hòa luân cả hai màu lại thành một.
Khán đài, Nhất Thắng: “Tới rồi à.”
Giẫm mạnh chân một cái, trên mặt đất bên dưới chân Arashi liền xuất hiện một vòng tròn đỏ rực với những họa tiết uốn lượn đặc biệt. Khí tức lúc này mà Arashi tỏa ra cũng có phần nào rất đỗi uy hiếp.
Trừng cặp mắt nghiêm nghị và đầy tự tin, Arashi: “Vị vua, một lần... đã nữa trở lại.”
Các luồng sét bắt đầu phóng lên từ chiếc vòng tròn trên mặt đất và sau đó qua dáng vẻ của Arashi, anh ta hiện lên phong thái và hình ảnh của một vị vua đứng hiên ngang giữa một đại quân từ từ xuất hiện.